Chương 70: Chương 4: Phong vân sơ động.
“Sư tỷ, sao nàng lại tới đây?” Hoa Nhược Hư ôm ghì lấy Hoa Ngọc Loan, ánh mắt chứa chan tình cảm nhìn nàng.
Tiếp nhận ánh mắt của hắn, tâm tình Hoa Ngọc Loan thoáng trở nên mềm nhũn, nỗi tức giận trong lòng nàng bất chợt tan biến như mây khói.
“Chúng ta đã trở thành phu thê, ta tới để chăm sóc cho chàng cũng không được sao?” Giọng nói Hoa Ngọc Loan đột nhiên trở nên dịu dàng, trong lòng thầm nghĩ: Hoa Nhược Hư không dẫn theo Tuyết Du Du tới gặp nàng, việc trước kia coi như là không biết đi, bây giờ nàng cảm thấy hắn có chút dối gạt xem thường mình, nàng không thể chịu đựng được việc Hoa Nhược Hư ở cùng với nữ nhân khác, nhưng lại không nỡ trách cứ hắn, trong lúc nhất thời nàng cũng không biết nên giải quyết chuyện này như thế nào, mà hiện tại Hoa Nhược Hư đã ở bên cạnh nên nàng bất quá đành phải hỏi như vậy.
“Sư tỷ, nàng thật tốt !” Hoa Nhược Hư thì thào nói. Trước mặt Hoa Ngọc Loan, hắn luôn mất đi khả năng phán đoán thường ngày. Sự dịu dàng của Hoa Ngọc Loan làm cho hắn cảm thấy thật hạnh phúc, hắn sau đó tự nhiên cũng không đề cập chuyện của Tuyết Du Du với nàng.
***
Kim Lăng Diệp gia.
Thất phái tứ gia cùng nhau tuyên cáo với võ lâm: Thất đại môn phái cùng với tứ đại thế gia hợp thành liên minh Thất phái tứ gia, đặt tổng đàn tại Diệp Gia ở Kim Lăng, mà minh chủ liên minh lại là Hoa Ngọc Phượng, kết quả này làm cho nhiều người cảm thấy bất ngờ nhưng tựa hồ lại không bất ngờ.
Hoa Nhược Hư nghe thấy tin tức như vậy cũng cảm thấy kinh ngạc.
“Sư tỷ, nhị sư tỷ sao lại trở thành minh chủ như vậy ? Theo lý thuyết, việc lần này là do Diệp gia tổ chức vậy vị trí minh chủ đến quá nửa phải do Diệp Bất Nhị hoặc là Diệp Vũ Ảnh nắm giữ mới phải”. Hoa Nhược Hư nghi hoặc hỏi.
“Chúng ta cùng đến Diệp gia xem sao”. Hoa Ngọc Loan nhíu mày suy nghĩ rồi nói.
Tại đại môn Diệp gia, Hoa Nhược Hư và Hoa Ngọc Loan bị ngăn lại không cho tiến vào.
“Ta là Hoa Ngọc Loan của Hoa Sơn, ta muốn gặp muội muội của mình”. Hoa Ngọc Loan thanh âm trong trẻo lạnh lùng cất lên, ngữ khí có chút tức giận.
“Hoa tiên tử, nơi này là tổng đàn của liên minh thất phái tứ gia, không phải người của thất phái tứ gia thì không thể vào được”. Hộ vệ canh cửa khăng khăng nói.
“Ta đã nói ta chính là Hoa Ngọc Loan phái Hoa Sơn”. Hoa Ngọc Loan lạnh lùng nói, tay đã đặt lên chuôi kiếm.
“Hoa tiên tử muốn vào thì xin cứ tự nhiên, nhưng vị Hoa Nhược Hư này không phải đệ tử Hoa Sơn phái nên không thể vào được” người nọ vẫn không chịu nhượng bộ.
Một tiếng kêu bi thảm vang lên, người nọ văng ngược vào trong, Hoa Ngọc Loan đã dùng cả bao kiếm đập vào người hắn.
“Chàng là phu quân của ta, kẻ nào còn dám nói chàng không phải là người của Hoa Sơn phái thì đừng trách ta không khách khí”. Hoa Ngọc Loan hừ lạnh một tiếng nói.
“Sư đệ, chúng ta vào thôi”. Hoa Ngọc Loan nghiêng đầu sang Hoa Nhược Hư ngọt ngào mỉm cười, dịu dàng nói.
“Hoa tiên tử, hà tất phải nóng giận như vậy ? Hoa Nhược Hư đích thực là trượng phu của nàng, nhưng Hoa Nhược Hư sự thực cũng đã bị trục xuất khỏi Hoa Sơn, tục ngữ có câu “xuất giá tòng phu”, mà như vậy thì Hoa tiên tử cũng đã không còn là người của Hoa Sơn nữa, bởi thế hai người quả thực không thể vào được”. Âm thanh thản nhiên từ bên trong cánh cửa truyền ra ngoài, một nam tử vận áo xanh xuất hiện ở đại môn, chính là Côn Luân chưởng môn Cát Vân Tường,theo sau là thê tử của hắn: Tôn Vân Nhạn.
“Nói như vậy, ngoại trừ người của thất phái tứ gia còn lại những người khác đều không thể vào nơi này hay sao?” Hoa Ngọc Loan mặt biến sắc, đang định cất lời thì Hoa Nhược Hư nắm lấy tay nàng ngăn lại rồi quay sang Cát Vân Tường mỉm cười nói.
“Đúng vậy, nơi đây chính là Liên minh thất phái tứ gia”. Cát Vân Tường cất giọng khẳng định.
“Vậy không biết Diệp gia có phải là thuộc Thất phái tứ gia hay không ?” Hoa Nhược Hư tiếp tục cật vấn.
“Lần này thất phái tứ gia liên minh vốn do Diệp đại tiên sinh đứng ra tổ chức, vả lại nơi đây cũng chính là nhà của ông ta, vậy bọn họ đương nhiên có thể ở đây rồi”. Cát Vân Tường có chút sững sờ rồi lập tức phản bác.
“Nói vậy thì nơi này rốt cục là tổng đàn Liên minh thất phái tứ gia hay là nhà của Diệp đại tiên sinh đây? Hoặc nói cách khác, thất phái tứ gia liên minh cũng như Nhà của Diệp dại tiên sinh chẳng có gì khác nhau à?” Hoa Nhược Hư cất giọng trào phúng nói, “Ta thấy tên cái liên minh này của các ngươi quả là hữu danh vô thực mà!”
“Hoa Nhược Hư, ngươi không được nói hươu nói vượn nữa” Cát Vân Tường bộ dáng có chút thẹn quá hóa giận, quát lên.
“Hoa công tử, Diệp đại tiên sinh cùng với Diệp tiên tử đã là một trong những thành viên của liên minh thất phái tứ gia chúng ta, bọn họ sẽ hết sức phò tá minh chủ”. Một giọng nói dịu dàng êm ái truyền đến, người cất lời là Tôn Vân Nhạn, xem ra là vì Phu quân của nàng mà giải vậy.
“Sớm biết như vậy là được rồi, kỳ thực ta xem các ngươi nên xưng là liên minh Thất phái ngũ gia mới đúng”. Hoa Nhược Hư làm ra bộ dáng như bừng tỉnh rồi nhìn sang Cát Vân Tường lắc đầu thở dài nói: “Cát chưởng môn, xem ra ngươi nên học tập ở phu nhân của mình thật nhiều mới được, ngươi xem, nàng chỉ một câu nói đã sáng tỏ rồi, đỡ cho tại hạ lâu như vậy mới hiểu ra được”.
Cát Vân Tường giận dữ trừng mắt nhìn Tôn Vân Nhạn, sau đó phất tay áo xoay người bỏ đi.
“Sư tỷ, chúng ta đi thôi, nơi này cũng không còn gì hay ho nữa rồi”. Hoa Nhược Hư quay sang Hoa Ngọc Loan khẽ cười nói.
“Hoa Ngọc Loan đang muốn đáp lời, nhưng vừa lúc ấy bắt gặp hai kẻ từ phía sau đi tới, lại tiến vào trong vô cùng thuận lợi, mà nghe lời nói của bọn họ thì rõ ràng đó không phải là người của thất phái tứ gia. Sắc mặt nàng không khỏi tái xanh, đùng đùng nổi giận muốn lao vào theo.
“Sư tỷ, bỏ đi, những người này chỉ không muốn cho chúng ta vào, việc phải là đệ tử của thất phái tứ gia cũng chỉ là cái cớ mà thôi”. Hoa Nhược Hư kéo Hoa Ngọc Loan lại thấp giọng khuyên nhủ.
“Không được, ta không thể để cho bọn họ khi dễ như vậy”. Hoa Ngọc Loan giằng tay ra khỏi tay của Hoa Nhược Hư, quay người bước vào, nhất thời một loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên, Hoa Ngọc Loan đã vọt vào trong, trên mặt đất thì la liệt cả đống người. Hoa Nhược Hư bất đắc dĩ cười khổ rồi vội vàng đứng dậy đi theo. Lần này thì đương nhiên là không có ai ngăn cản hắn nữa bởi vì bọn họ đều còn đang nằm rên rỉ trên mặt đất. Hoa Ngọc Loan ra đòn cũng không quá nặng tay bởi vì những người kia vẫn còn sống nhưng cũng không hẳn là nhẹ nên tạm thời bọn họ cũng không bò dậy nổi.
Hoa Ngọc Loan đi thẳng một mạch như vào chốn không người, trực tiếp tiến vào đại sảnh là nơi đang diễn ra nghị sự của liên minh thất phái tứ gia. Các nhân vật chủ chốt của từng phái cơ bản đều ở chỗ này. Hoa Ngọc Phượng cũng đang ở đó, nhìn thấy Hoa Ngọc Loan tiến đến, đôi mày không khỏi âm thầm cau lại, biết rằng sắp có phiền toái xảy đến rồi, bởi vì nhìn vẻ mặt tỷ tỷ của mình, Hoa Ngọc Phượng hiểu rằng Hoa Ngọc Loan hôm nay khẳng định sẽ không bỏ qua ý định.
“Là ai đã hạ lệnh không cho phép phu quân của ta vào”. Hoa Ngọc Loan quét ánh mắt lạnh lùng qua mọi người đang ngồi tại đó,một chút cũng không để bọn họ vào mắt. Phải biết rằng, trong số những người này có khá nhiều kẻ nổi danh trên giang hồ, luận riêng về võ công, người cao thâm hơn Hoa Ngọc Loan cũng có không ít, bởi vì nơi này có rất nhiều cao thủ trên hai bảng hắc bạch.
“Sư tỷ, không nên náo loạn nữa, chúng ta đi thôi!” Hoa Nhược Hư vội vàng tiến đến, kéo lấy tay Hoa Ngọc Loan muốn bỏ đi.
“Một đám ngụy quân tử !” Hoa Ngọc Loan khinh thường liếc mắt nhìn mọi người, sau đó quay sang Hoa Ngọc Phượng nói: “Muội muội, hãy cùng chúng ta đi thôi, đừng ở lại nơi này làm gì nữa”.
“Hoa đại tiểu thư, xin hãy bớt nóng giận, ta nghĩ đây chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi”. Diệp Bất Nhị rốt cục cũng lên tiếng. “Hoa nhị tiểu thư lúc này đang là minh chủ của liên minh thất phái tứ gia nên tạm thời có lẽ còn phải ở lại đây thêm một thời gian nữa mới được”.
“Ta mặc kệ liên minh gì đó của các ngươi, bây giờ ta nói cho mà biết, Hoa Sơn kiếm phái sẽ rời khỏi đây”. Hoa Ngọc Loan lạnh lùng đưa mắt nhìn Diệp Bất Nhị.
Trong lòng mọi người đều cả kinh, những lời này không phải là đùa giỡn hay sao, một khi Hoa Sơn thật sự ly khai thì thực lực của thất phái tứ gia sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn.
“Cho dù dùng biện pháp gì, ngươi cũng phải đưa tỷ tỷ về trước, ta sẽ nhín chút thời gian về tìm các ngươi”. Bên tai Hoa Nhược Hư đột nhiên truyền đến thanh âm của Hoa Ngọc Phượng, hắn ngẩng đầu nhìn lên, lại phát hiện nàng cũng đang nhìn mình, ánh mắt thật dịu dàng nhưng cũng pha chút lo lắng.
Diệp Bất Nhị sắc mặt không đổi nhưng trong lòng lại đang nghĩ đối sách, bởi vì không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì hắn cũng không thể đưa ra át chủ bài được. Diệp Vũ Ảnh sắc mặt thoáng mơ hồ nhìn Hoa Nhược Hư và Hoa Ngọc Loan, nửa muốn nói điều gì nhưng lại thôi.
Hoa Nhược Hư ngẫm nghĩ, đột nhiên ra tay điểm vào huyệt ngủ của Hoa Ngọc Loan. Hoa Ngọc Loan đương nhiên sẽ không nghĩ đến Hoa Nhược Hư lại ra tay với mình. chớp mắt đã hôn mê ngã vào trong lòng Hoa Nhược Hư.
“Sư tỷ của ta bản tính vốn luôn như vậy, xin các vị đừng trách, bất quá ta cũng xin khuyên các vị một chút, có một số việc kỳ thực nên nói rõ sẽ tốt hơn, nơi này nếu đã không hoan nghênh ta thì cứ nói thẳng ra, không cần sử dụng một cái lý do ngớ ngẩn để rồi gậy ông đập lưng ông như vậy”. Hoa Nhược Hư khẽ đảo mắt qua mọi người chậm rãi nói, dứt lời liền ôm lấy Hoa Ngọc Loan thật nhanh tiêu sái rời đi.
“Tỷ tỷ ta trong lòng quan tâm nhất chính là phu quân của nàng, không biết vị tiền bối nào hạ lệnh không cho tỷ phu của ta vào?” Hoa Ngọc Phượng ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua mọi người, chúng nhân bất thần có cảm giác giần giật trong lòng.
“Theo như Cát mỗ thấy, Hoa Nhược Hư quả thực không thích hợp đến chỗ chúng ta, cho dù chuyện của Tuyết nhị tiểu thư cùng với Mẫu Đơn cô nương ở Vạn Hoa Lầu không có liên quan gì đến hắn nhưng quan hệ thân mật của hắn cùng với Tô Đại Nhi cung chủ Ma cung là sự thật, mà thất phái tứ gia chúng ta liên minh lại chính là để đối phó với Ma cung, vậy thì làm sao có thể để cho hắn trà trộn vào đây được”. Cát Vân Tường không hiểu vì nguyên nhân gì tựa hồ đối với Hoa Nhược Hư vô cùng bất mãn.
“Cát chưởng môn đã nói như vậy thì ta cũng không còn gì hơn để nói nữa, bất quá, ta đã là minh chủ, vậy nếu ta muốn gặp một người hẳn là không có vấn đề gì chứ?” Hoa Ngọc Phượng ngữ khí vẫn tỏ ra bình tĩnh như trước.
“Đương nhiên là vậy”. Mọi người cùng đồng loạt gật đầu.
“Nếu vậy từ nay về sau hắn có đến tìm gặp ta mong các vị đừng ngăn trở”. Hoa Ngọc Phượng nhẹ nhàng nói. Mọi người nghe xong không khỏi sững sờ, Hoa Ngọc Phượng cũng không để ý tới phản ứng của bọn họ, tha thướt đi ra đại sảnh, để lại mọi người trong lòng ngổn ngang tâm sự.
Trở lại khách điếm, Hoa Nhược Hư nhanh chóng giải khai huyệt đạo cho Hoa Ngọc Loan, nhưng lại vẫn ôm chặt lấy nàng như cũ.
“Sư tỷ, người trước hết không nên giận dữ, hãy nghe ta nói có được không?” Nhận thấy Hoa Ngọc Loan dùng một ánh mắt khác lạ nhìn mình, trong lòng Hoa Nhược Hư hơi có chút cảm giác bất an, miễn cưỡng cứng cỏi nói.
“Ngươi dám ra tay đánh lén ta?” Hoa Ngọc Loan cất lời, giọng nói không biết là chứa đựng tư vị gì, rất khác so với mọi khi nàng nói chuyện, bộ dáng tựa hồ có chút thương tâm.
“Sư tỷ, ta biết nàng cũng là vì ta nhưng ta không muốn nàng phải vì thế mà tự làm khổ mình”. Hoa Nhược Hư thấy hình dáng của nàng như vậy lại càng thêm hoảng sợ, thật nhanh hạ giọng an ủi. “Sư tỷ, người nếu tự làm khổ mình như vậy thì ta biết làm thế nào đây?”
“Ngươi thật sự là vì lo lắng cho ta?” Hoa Ngọc Loan tựa hồ có chút không tin, nhưng giọng nói đã dịu đi rất nhiều.
“Sư tỷ, điều đó đương nhiên là thật rồi”. Hoa Nhược Hư lần đầu tiên phải nói dối, trong lòng cũng có chút cảm giác khó chịu, bất quá hắn cũng ý thức được rằng không thể nói là do Hoa Ngọc Phượng phân phó.
“ Ngươi chỉ suy nghĩ bậy bạ không đâu mà thôi”. Hoa Ngọc Loan đưa mắt lườm hắn một cái, bất quá trong ánh mắt lại toát ra vẻ vui sướng. Hoa Nhược Hư âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sự tình cuối cùng cũng trôi qua. Nhưng trong lòng tức thời lại dần trở nên nặng nề, lần này thất phái tứ gia liên minh, hắn chung quy vẫn cảm thấy có chút gì đó không thích hợp, bất quá Hoa Ngọc Phượng dường như đã biết được điều gì đó, có lẽ sau khi gặp nàng hắn có thể hiểu ra không ít sự tình.
---o0o---
Trong đại sảnh rực rỡ ánh đèn, một thiếu nữ toàn thân vận y phục trắng muốt ngồi ngay ngắn trên ngôi cao, bên cạnh là hai lão nhân cúi đầu kính cẩn, còn hai bên đại sảnh là hai nhóm thiếu niên nam nữ đang chia nhau ra đứng.
Một thiếu nữ y phục xanh biếc thướt tha đi vào.
“Nhu sứ tham kiến cung chủ”. Thanh âm trong trẻo lại thật ngọt ngào cất lên.
“Du Du tỷ, người tới đây ngồi đi, chúng ta đều là tỷ muội một nhà, cũng không cần quá khách sáo”. Cung trang thiếu nữ lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng trên mặt, thánh thót nói.
Tuyết Du Du y lời bước tới ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Du Du tỷ, vết thương của người có việc gì không?” Cung trang thiếu nữ như chợt nhớ tới điều gì, quay sang ân cần hỏi.
“Đã khỏi hẳn rồi, lần trước còn chưa cảm tạ ân cứu mạng của cung chủ”. Tuyết Du Du thấp giọng nói.
“Kỳ thực cũng không cần phải cảm tạ ta, nếu ta không cứu thì cũng sẽ có người khác cứu các ngươi”. Cung trang thiếu nữ khẽ mỉm cười nói. “Du Du tỷ, nói ra xin người chớ có trách ta, kỳ thực ta xuất hiện đúng thời điểm đó chỉ là vì để cho Nam Cung Hiên Viên cho rằng Hoa Nhược Hư đã là người của Thần cung chúng ta mà thôi”.
“Cung chủ, đối xử với Hoa đại ca như vậy chẳng phải là quá bất công với chàng hay sao?” Tuyết Du Du do dự một chút rồi hỏi.
“Có lẽ chúng ta đúng là đã lợi dụng hắn, tuy nhiên như vậy đối với hắn kỳ thực cũng là chuyện tốt”. Cung trang thiếu nữ khẽ thở dài nói. “Thực ra, nói hắn là người của Thần cung cũng không có gì quá đáng, bốn vị sứ giả đắc lực nhất của Thần cung chúng ta thì đã có tới ba người ngã vào lòng hắn rồi còn gì, cứ xem như hắn vì các người làm một chút chuyện thì đã sao?”.
“Cung chủ, nhiệm vụ lần trước thánh nữ giao phó, thuộc hạ vẫn chưa hoàn thành được, xin cung chủ thứ tội”. Tuyết Du Du trầm mặc một hồi lại nói tiếp.
“Du Du tỷ, kỳ thực người còn có thể ở bên cạnh hắn vài ngày nữa mà, vì sao lại trở về như vậy?” Cung trang thiếu nữ nhẹ nhàng hỏi nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào mặt Tuyết Du Du.
“Thê tử hắn là đại tiểu thư Hoa Ngọc Loan của phái Hoa Sơn đã tới Kim Lăng, Hoa Ngọc Loan vốn hay ghen tuông cho nên ta muốn rời khỏi hắn trước”. Tuyết Du Du cúi đầu không dám nhìn vào cung trang thiếu nữ.
“Du Du, ta biết người thích hắn, bất quá chỉ hy vọng người đừng vì hắn mà quên đi những việc chính mình nên làm”. Cung trang thiếu nữ nói xong nhẹ nhàng đứng lên, khoan thai bước ra ngoài. Trong đại sảnh thoáng chốc chỉ còn một mình Tuyết Du Du ngơ ngẩn ngồi lại.
“Du Du”. Không biết trải qua bao lâu, từ cổng lớn đại sảnh truyền đến một tiếng thở dài khe khẽ, kế đó bên tai Tuyết Du Du vang lên một tiếng gọi nhẹ nhàng.
“Tham kiến thánh nữ”. Tuyết Du Du giật mình tỉnh lại, vội vàng đứng dậy tiến về phía trước.
“Du Du, thời gian không còn sớm nữa, hãy nghỉ ngơi một chút đi, đừng quên rằng cung chủ còn cần có ngươi ở bên cạnh”. Thánh nữ ôn nhu nói.
“Tuyết Du Du khẽ gật đầu, trong lòng có chút cảm giác mơ hồ, mặc dù nàng cùng với cung chủ tuổi tác cũng tương đương nhau nhưng dường như những chuyện mà hai người biết được lại cách nhau một trời một vực.
Bình luận truyện