Tinh Linh Kiểu Bây Giờ
Quyển 1 - Chương 11
Đây là kết cục tốt nhất, nhưng mà bản thân lại không thể nào dùng tâm trạng tốt nhất để đối diện.
“…” Đây là đâu? Sau khi Phạm Âm thấy mặt trời lặn, vừa suy nghĩ vừa đi, bất tri bất giác đã đi vào rừng cây.
Nhìn lên bầu trời, tuy mặt trời vẫn chưa có lặn hoàn toàn, nhưng trong rừng cây lại đã tối đen.
Phạm Âm khẽ nhảy người lên cành cây, mượn ánh sáng trời chiều, phát hiện mình bây giờ đang ở giữa rừng cây.
“Mình đi vào sâu đến vậy sao?” Phạm Âm tự nói lẩm bẩm, nhảy xuống cành cây, nhìn xung quanh, tối tăm và bất an đặc hữu trong rừng cây quanh quẩn ở xung quanh Phạm Âm.
Nơi này và rừng rậm của Tinh Linh Vương cho cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Nhưng loại cảm giác này Phạm Âm không xa lạ gì, đây như là một kiểu hoài niệm lâu ngày không gặp.
Phạm Âm lửng thửng đi trong rừng cây, cánh rừng này không lớn, không tốn bao lâu đã có thể rời khỏi nơi này, vượt qua hồ nước thì có thể trở lại Wabenella. Sau khi trở về Thụ Hải, cho dù không thể đi ra ngoài nữa cũng chẳng có vấn đề gì, chuyện phải bận tâm đã không còn.
Buổi tối trong rừng cây có đủ các loại âm thanh, Phạm Âm ngẩng đầu nhìn những vì sao đầy trời, sau đó tiếp tục đi. Chợt hắn dừng bước, xung quanh xuất hiện một mùi khác biệt.
Phạm Âm nhíu mày, mùi này hoàn toàn không xa lạ với Phạm Âm. Đây là mùi máu nóng chảy ra từ trong thân thể.
Thực ra nếu mà nói thì mùi máu tươi cũng không phải kích thích mãnh liệt như vậy, ở trong rừng cây, đặc biệt là vào buổi tối có gió thế này lại càng không dễ khiến người nhận ra. Nhưng mà Phạm Âm lại ngửi thấy được, hơn nữa có thể khẳng định, máu tươi không phải chảy ra từ trong thân thể động vật.
Vốn Phạm Âm đã sắp rời khỏi rừng cây, nhưng hắn ngừng lại, làm tinh linh giác quan thứ sáu rất nhạy cảm, có thể khẳng định ở trong rừng cây này có thứ tà ác tồn tại.
Phạm Âm không phải là người hiếu kỳ, nhưng mà nhà của mẹ ở ngay phía sau rừng cây, còn có hai đứa con nhỏ tuổi của mẹ. Nếu như có thứ tà ác gì đó tồn tại, nhất định sẽ uy hiếp đến an toàn của bọn họ.
Vậy nên Phạm Âm lui lại, dùng động tác linh hoạt đặc hữu của tinh linh chạy về phía truyền đến mùi máu.
Ánh trăng hôm nay rất sáng, nhưng mà ánh trăng sáng sủa bị tầng tầng lớp lớp nhánh cây che lại, ánh trăng đến được mặt đất chỉ còn lờ mờ đáng thương, may mà năng lực nhìn đêm của tinh linh không tệ, bằng không Phạm Âm sẽ rất nhớ thương kính hồng ngoại nhìn đêm của hiện đại.
Phạm Âm ngừng lại, bởi vì hắn đã đến nơi.
Trên một khoảng đất trống trong rừng cây, người nằm ngổn ngang, thoạt nhìn như lữ khách qua đường, trên áo choàng của bọn họ đều dính một lớp gió bụi dày.
Có khoảng hơn hai mươi người nằm ở nơi đó, nhưng chỉ liếc mắt đã biết bọn họ là người chết.
Trên quần áo của bọn họ dính đầy máu tươi, vết thương rất mất trật tự, có vài vết thương giống như bị dã thú cắn xé. Có một số người có lẽ còn chưa chết, phát ra tiếng rên rỉ khẽ, vết thương của bọn họ còn đang không ngừng chảy máu.
Phạm Âm nhìn xung quanh hình như không có người nào, vậy nên từ phía sau bóng cây đi ra. Ngồi xổm người xuống kiểm tra vết thương của những người này.
Phạm Âm cũng không định cứu họ, hắn chỉ muốn biết nguyên nhân, như vậy mới có thể bảo vệ gia đình của mẹ tốt hơn.
Vết thương của những người này rất nhiều, trung bình trên thân mỗi người có hơn hai mươi chỗ, đa số vết thương có da thịt bị xé xuống, có lẽ còn có máu chảy ra từ bên trong nội tạng. Dựa vào màu sắc của máu, bọn họ chắc hẳn chỉ vừa mới bị giết hại.
Nơi miệng vết thương có dấu răng nhỏ, hẳn không phải bị động vật lớn công kích, mà như là bị tấn công bởi mấy loài động vật gặm nhắm như chuột.
Phạm Âm không hiểu biết quá nhiều về các loài động vật kỳ quái ở trên đại lục, cho nên không thể cho ra suy đoán chính xác được.
Phạm Âm lại đứng lên, đi tới bên cạnh một người đang rên rỉ, ngồi xổm xuống, “Sao các ngươi lại bị thương? Là thứ gì?”
“Cứu…” Không biết tại sao miệng người này mở rất lớn, cằm hình như đã trật khớp. Máu từ kẽ răng chảy ra, chảy xuống tới cằm. Miệng người này như bị thứ gì đó chặn lại, không thể nói chuyện, hình như có thứ gì đó phồng lên.
Phạm Âm cúi đầu, mùi máu tươi dường như đã át đi mùi của thứ gì đó khác…
Đột nhiên một thứ màu đen ló ra khỏi miệng người nọ, Phạm Âm nhảy mạnh về phía sau, nhìn kỹ thứ đó.
Thứ đó từ trong miệng đi ra ngoài, cỡ bằng nắm tay, bao phủ lớp lông ngắn màu đen. Có lẽ do dính máu, lông bị dính thành từng cục từng cục, nó không có cổ, cũng nhìn không rõ tay chân ở chỗ nào, dài dài, như một con rắn lông mập mạp vậy.
Điều khiến người sợ hãi là nó có đôi mắt màu đỏ to bằng hạt đậu xanh. Con mắt màu đỏ đó ở trong rừng cây đêm khuya trở nên rất đáng sợ, Phạm Âm lùi về phía sau một bước, nhớ tới những cuốn tiểu thuyết kinh khủng nhàm chán ở thế kỷ 21. Nghe nói, nếu động vật ăn thịt người quá nhiều, màu mắt sẽ từ từ biến thành màu đỏ, lẽ nào thứ này cũng là vậy hả.
Thứ màu đen kia chậm rãi bò ra khỏi miệng người còn sống nọ, con mắt tà ác màu đỏ dường như đang nhìn chằm chằm Phạm Âm.
Thứ kia có lẽ dài như cánh tay con người, bò về hướng Phạm Âm. Phạm Âm ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh, không biết từ lúc nào, loài sinh vật màu đen này đã xuất hiện ở phía trên tất cả các thi thể, con mắt màu đỏ dường như đều đang nhìn mình.
Da lông của chúng nó ma sát lá rụng, phát ra âm thanh sàn sạt, kích thích màng nhĩ, khiến người cảm thấy cực kỳ khó chịu. Hơn nữa chúng nó dùng tốc độ chậm chạp áp sát về phía mình, như là muốn bao vây mình lại. Phạm Âm lùi về phía sau một bước, gót chân lại đụng phải rễ cây lộ ra ngoài của một cây đại thụ.
Hình như đã bị bao vây… Đây là một vị trí rất tốt, bởi vì chỗ sâu trong rừng cây nên cách nhà của mẹ rất xa. Xem ra những lữ khách xui xẻo nọ chính là bị loài vật này giết rồi, mặc kệ là thứ gì, đe dọa đến an toàn của mẹ, vẫn nên nhanh chóng diệt trừ.
Phạm Âm vừa định dùng ma pháp thì những sinh vật hình dáng dài màu đen trên mặt đất đều ngừng áp sát về phía hắn, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
Lúc này hình như có thứ gì đó khiến chúng nó cảm thấy sợ hãi đang đến, chúng nó bắt đầu tán loạn khắp nơi, chỉ trong chớp mắt đã chạy trốn sạch sẽ.
Chờ lúc Phạm Âm ngẩng đầu, phát hiện một thiếu niên tóc đỏ tuấn mỹ đứng trong đống thi thể.
“…” Đây là đâu? Sau khi Phạm Âm thấy mặt trời lặn, vừa suy nghĩ vừa đi, bất tri bất giác đã đi vào rừng cây.
Nhìn lên bầu trời, tuy mặt trời vẫn chưa có lặn hoàn toàn, nhưng trong rừng cây lại đã tối đen.
Phạm Âm khẽ nhảy người lên cành cây, mượn ánh sáng trời chiều, phát hiện mình bây giờ đang ở giữa rừng cây.
“Mình đi vào sâu đến vậy sao?” Phạm Âm tự nói lẩm bẩm, nhảy xuống cành cây, nhìn xung quanh, tối tăm và bất an đặc hữu trong rừng cây quanh quẩn ở xung quanh Phạm Âm.
Nơi này và rừng rậm của Tinh Linh Vương cho cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Nhưng loại cảm giác này Phạm Âm không xa lạ gì, đây như là một kiểu hoài niệm lâu ngày không gặp.
Phạm Âm lửng thửng đi trong rừng cây, cánh rừng này không lớn, không tốn bao lâu đã có thể rời khỏi nơi này, vượt qua hồ nước thì có thể trở lại Wabenella. Sau khi trở về Thụ Hải, cho dù không thể đi ra ngoài nữa cũng chẳng có vấn đề gì, chuyện phải bận tâm đã không còn.
Buổi tối trong rừng cây có đủ các loại âm thanh, Phạm Âm ngẩng đầu nhìn những vì sao đầy trời, sau đó tiếp tục đi. Chợt hắn dừng bước, xung quanh xuất hiện một mùi khác biệt.
Phạm Âm nhíu mày, mùi này hoàn toàn không xa lạ với Phạm Âm. Đây là mùi máu nóng chảy ra từ trong thân thể.
Thực ra nếu mà nói thì mùi máu tươi cũng không phải kích thích mãnh liệt như vậy, ở trong rừng cây, đặc biệt là vào buổi tối có gió thế này lại càng không dễ khiến người nhận ra. Nhưng mà Phạm Âm lại ngửi thấy được, hơn nữa có thể khẳng định, máu tươi không phải chảy ra từ trong thân thể động vật.
Vốn Phạm Âm đã sắp rời khỏi rừng cây, nhưng hắn ngừng lại, làm tinh linh giác quan thứ sáu rất nhạy cảm, có thể khẳng định ở trong rừng cây này có thứ tà ác tồn tại.
Phạm Âm không phải là người hiếu kỳ, nhưng mà nhà của mẹ ở ngay phía sau rừng cây, còn có hai đứa con nhỏ tuổi của mẹ. Nếu như có thứ tà ác gì đó tồn tại, nhất định sẽ uy hiếp đến an toàn của bọn họ.
Vậy nên Phạm Âm lui lại, dùng động tác linh hoạt đặc hữu của tinh linh chạy về phía truyền đến mùi máu.
Ánh trăng hôm nay rất sáng, nhưng mà ánh trăng sáng sủa bị tầng tầng lớp lớp nhánh cây che lại, ánh trăng đến được mặt đất chỉ còn lờ mờ đáng thương, may mà năng lực nhìn đêm của tinh linh không tệ, bằng không Phạm Âm sẽ rất nhớ thương kính hồng ngoại nhìn đêm của hiện đại.
Phạm Âm ngừng lại, bởi vì hắn đã đến nơi.
Trên một khoảng đất trống trong rừng cây, người nằm ngổn ngang, thoạt nhìn như lữ khách qua đường, trên áo choàng của bọn họ đều dính một lớp gió bụi dày.
Có khoảng hơn hai mươi người nằm ở nơi đó, nhưng chỉ liếc mắt đã biết bọn họ là người chết.
Trên quần áo của bọn họ dính đầy máu tươi, vết thương rất mất trật tự, có vài vết thương giống như bị dã thú cắn xé. Có một số người có lẽ còn chưa chết, phát ra tiếng rên rỉ khẽ, vết thương của bọn họ còn đang không ngừng chảy máu.
Phạm Âm nhìn xung quanh hình như không có người nào, vậy nên từ phía sau bóng cây đi ra. Ngồi xổm người xuống kiểm tra vết thương của những người này.
Phạm Âm cũng không định cứu họ, hắn chỉ muốn biết nguyên nhân, như vậy mới có thể bảo vệ gia đình của mẹ tốt hơn.
Vết thương của những người này rất nhiều, trung bình trên thân mỗi người có hơn hai mươi chỗ, đa số vết thương có da thịt bị xé xuống, có lẽ còn có máu chảy ra từ bên trong nội tạng. Dựa vào màu sắc của máu, bọn họ chắc hẳn chỉ vừa mới bị giết hại.
Nơi miệng vết thương có dấu răng nhỏ, hẳn không phải bị động vật lớn công kích, mà như là bị tấn công bởi mấy loài động vật gặm nhắm như chuột.
Phạm Âm không hiểu biết quá nhiều về các loài động vật kỳ quái ở trên đại lục, cho nên không thể cho ra suy đoán chính xác được.
Phạm Âm lại đứng lên, đi tới bên cạnh một người đang rên rỉ, ngồi xổm xuống, “Sao các ngươi lại bị thương? Là thứ gì?”
“Cứu…” Không biết tại sao miệng người này mở rất lớn, cằm hình như đã trật khớp. Máu từ kẽ răng chảy ra, chảy xuống tới cằm. Miệng người này như bị thứ gì đó chặn lại, không thể nói chuyện, hình như có thứ gì đó phồng lên.
Phạm Âm cúi đầu, mùi máu tươi dường như đã át đi mùi của thứ gì đó khác…
Đột nhiên một thứ màu đen ló ra khỏi miệng người nọ, Phạm Âm nhảy mạnh về phía sau, nhìn kỹ thứ đó.
Thứ đó từ trong miệng đi ra ngoài, cỡ bằng nắm tay, bao phủ lớp lông ngắn màu đen. Có lẽ do dính máu, lông bị dính thành từng cục từng cục, nó không có cổ, cũng nhìn không rõ tay chân ở chỗ nào, dài dài, như một con rắn lông mập mạp vậy.
Điều khiến người sợ hãi là nó có đôi mắt màu đỏ to bằng hạt đậu xanh. Con mắt màu đỏ đó ở trong rừng cây đêm khuya trở nên rất đáng sợ, Phạm Âm lùi về phía sau một bước, nhớ tới những cuốn tiểu thuyết kinh khủng nhàm chán ở thế kỷ 21. Nghe nói, nếu động vật ăn thịt người quá nhiều, màu mắt sẽ từ từ biến thành màu đỏ, lẽ nào thứ này cũng là vậy hả.
Thứ màu đen kia chậm rãi bò ra khỏi miệng người còn sống nọ, con mắt tà ác màu đỏ dường như đang nhìn chằm chằm Phạm Âm.
Thứ kia có lẽ dài như cánh tay con người, bò về hướng Phạm Âm. Phạm Âm ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh, không biết từ lúc nào, loài sinh vật màu đen này đã xuất hiện ở phía trên tất cả các thi thể, con mắt màu đỏ dường như đều đang nhìn mình.
Da lông của chúng nó ma sát lá rụng, phát ra âm thanh sàn sạt, kích thích màng nhĩ, khiến người cảm thấy cực kỳ khó chịu. Hơn nữa chúng nó dùng tốc độ chậm chạp áp sát về phía mình, như là muốn bao vây mình lại. Phạm Âm lùi về phía sau một bước, gót chân lại đụng phải rễ cây lộ ra ngoài của một cây đại thụ.
Hình như đã bị bao vây… Đây là một vị trí rất tốt, bởi vì chỗ sâu trong rừng cây nên cách nhà của mẹ rất xa. Xem ra những lữ khách xui xẻo nọ chính là bị loài vật này giết rồi, mặc kệ là thứ gì, đe dọa đến an toàn của mẹ, vẫn nên nhanh chóng diệt trừ.
Phạm Âm vừa định dùng ma pháp thì những sinh vật hình dáng dài màu đen trên mặt đất đều ngừng áp sát về phía hắn, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
Lúc này hình như có thứ gì đó khiến chúng nó cảm thấy sợ hãi đang đến, chúng nó bắt đầu tán loạn khắp nơi, chỉ trong chớp mắt đã chạy trốn sạch sẽ.
Chờ lúc Phạm Âm ngẩng đầu, phát hiện một thiếu niên tóc đỏ tuấn mỹ đứng trong đống thi thể.
Bình luận truyện