Tinh Linh Trên Vai Dã Thú
Chương 28: Giận dỗi
Carlos thật sự hối hận vì đã cho Estes xem TV. Bây giờ ngoại trừ lúc nấu cơm và ăn cơm tất cả thời gian còn lại Estes vẫn luôn ngồi ở trước màn hình TV, cầm điều khiển từ xa vừa mới học được cách sử dụng đổi tới đổi lui các kênh tìm tiết mục mình yêu thích.
Đêm đó đã đến lúc đi ngủ mà thấy Estes vẫn chậm chạp không chịu đi ngủ, luôn mồm nói “Đợi một chút nữa thôi”, “Sắp xong rồi” vừa làm nũng vừa học xấu khiến cho Carlos hoàn toàn mất bình tĩnh.
Cuối cùng vì muốn tốt cho tiểu tinh linh, Carlos đành phải cưỡng chế tắt đi màn hình, khiêng tiểu tinh linh vẫn còn tranh cãi ầm ỹ về phòng.
Vì phòng ngừa cậu vụng trộm xuống tầng xem TV, Carlos quyết định đêm nay cùng cậu ngủ một phòng, liền chuyển về nhân hình.
“Keo kiệt keo kiệt keo kiệt! Carlos nhỏ mọn!” bị bắt tắm rửa sạch sẽ, mặc vào áo ngủ Estes thở hồng hộc ôm chăn kêu gào.
“Nói thế nào cũng được, bé ngoan nên đi ngủ sớm” Carlos vừa lau tóc vừa đi ra khỏi phòng tắm – bởi vì nhà rất rộng nên mỗi phòng đều có một buồng tắm riêng.
“Em không phải tiểu hài tử! Em đã 80 tuổi rồi!” Estes ngẩng cao cằm, đắc ý dào dạt nhìn Carlos “Anh mới có 20, em còn lớn tuổi hơn anh!”
Carlos khô cằn hỏi “Em xác định mình không phải mới 8 tuổi?” hắn bị số tuổi của tiểu tinh linh dọa đến, hoài nghi nhìn cậu. Hắn cũng biết tiểu tinh linh đặc biệt nhưng thật không nghĩ đến cậu lại lớn tuổi đến thế.
80 tuổi? Trong tất cả thú nhân cũng không có ai lớn tới vậy.
“Anh mới 8 tuổi !” Estes hừ một tiếng.
Carlos dùng khăn mặt lau khô tóc, sau khi xác định không còn nước nhỏ giọt xuống mới leo lên giường “Bọn em tuổi thọ tính như thế nào?” hắn có chút tò mò hỏi.
“Hỏi cái này để làm gì?” Estes có chút chột dạ mở to mắt.
Có vấn đề! Carlos mị hí mắt, hơi suy nghĩ một chút liền phát hiện ra vấn đề mấu chốt.
“Thú nhân 15 tuổi là tuổi trưởng thành, vậy tinh linh thì sao?”
Estes đảo đảo tròng mắt, tính tìm một con số thích hợp để lừa hắn.
Carlos lập tức phát hiện ra tâm tư của tiểu tinh linh “Nếu nói dối về sau sẽ không cho xem TV nữa!”
Estes lập tức đỏ mặt, cúi đầu không nói lời nào.
“Không định nói? Xem ra em thật sự là vẫn chưa trưởng thành rồi!” Carlos tựa hồ có chút buồn rầu “Quả nhiên vẫn là đứa nhỏ a”
Estes ngẩng đầu kêu to “Em không phải đứa nhỏ! Em đã trưởng thành rồi!” trong đôi mắt xanh lục tất cả đều là bất mãn vì vậy nước mắt cũng nhanh chóng tràn ra.
Carlos tiến tới gần cậu, vuốt vuốt cái mũi cậu “Còn nói không phải tiểu hài tử, lại thích khóc như vậy”
Estes đẩy tay hắn ra, lấy khăn bao lấy chính mình, tức giận không muốn để ý tới hắn nữa, Carlos quả nhiên đáng ghét nhất!
Nhìn “sâu lông” trước mặt, Carlos sờ sờ cái mũi, tựa hồ trêu hơi quá.
Phiêu thân đem “sâu lông” ôm vào lòng, kéo mặt của nhóc con ra.
Cũng không biết là tức hay là quá mức ủy khuất mà khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng nõn hiện tại lại đỏ rực một mảnh khiến người ta nhìn xem lại nhịn không được muốn cắn một ngụm.
Mà Carlos đúng là làm vậy, cái miệng rộng của hắn mở to ra cắn một ngụm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Estes, nhưng cũng không dám dùng sức. Thân là thú nhân, răng nanh của hắn phi thường sắc nhọn, hơi không khống chế được liền sẽ cắt qua khuôn mặt của cậu.
Bất quá làn da của nhóc con cũng thật là hảo, không chỉ nhìn trắng nõn mà cắn xuống còn có chút ngọt ngào, mang theo chút mùi hương thản nhiên tựa như hỗn hợp nhiều loại hoa quả tạo thành.
Xem ra ăn nhiều hoa quả cũng có chỗ ưu việt.
Carlos cảm thấy rất tốt nhưng Estes lại không thấy vậy, mặc dù hắn cũng không có làm đau cậu nhưng cậu vẫn là khóc.
“Ô oa oa~ anh cắn em!” trên mặt tràn đầy nước mắt, khóc không dễ xem, tiểu tinh linh lên án nói.
“Đấy không phải cắn, đấy là anh hôn em!” Carlos ôm cậu, nghiêm trang nói. ( S. Yumi: xạo đi ba, hồi nãy ai mới nói mún cắn 1 ngụm?)
“Mới không cần anh hôn! Anh là đại phôi đản!” nắm chặt tay, dùng sức đánh ngân lang nhưng đối phương không đau không ngứa ngược lại nắm tay của cậu lại đỏ ửng.
“Anh sai rồi?” Carlos bất đắc dĩ, còn nói mình không phải đứa nhỏ, tính tình lại càng ngày càng nhỏng nhẽo.
Cũng không biết là do ai sủng mà thành.
Bất quá nhóc con kia cũng thật có gia giáo, mắng chửi người cũng chỉ biết có mấy câu lặp đi lặp lại.
“Anh không cho em xem TV! Còn cắn em!”
“Ngoan, đó là hôn chúc ngủ ngon, không phải cắn. TV lúc nào cũng có thể xem nhưng em thật sự là cần đi ngủ” đồng hồ treo trên tường kim giờ đã chỉ qua số 11, bình thường Estes đã sớm chìm vào mộng đẹp nhưng hôm nay lại có tinh thần cùng hắn giận dỗi, TV cái gì chứ, quả nhiên là dễ làm hư tiểu hài tử mà.
Náo loạn trong chốc lát, Estes thấy Carlos vẫn kiên nhẫn trấn an cậu, nếu bản thân vẫn tiếp tục không thuận theo lại thấy có chút ngượng ngùng. Hơn nữa giữa trưa không có ngủ ngon, đến bây giờ quả thật có chút muộn, cơn buồn ngủ của cậu dần dâng lên, oa ở trong lòng Carlos bắt đầu ngáp.
“Muốn ngủ, ân?” Carlos thấy cậu mệt rã rời dựa vào lòng hắn, ánh mắt đã sắp mở không nổi mà tinh thần còn cường chống không chịu ngủ liền không tiếng động vươn tay vỗ vỗ lưng cậu, tính dỗ cậu đi ngủ.
“Carlos” Estes lại ngáp một cái, hai tay ôm lấy thắt lưng của ngân lang, hướng vào trong lòng hắn rụt lui, đầu dựa vào bờ ngực rộng lớn của đối phương, nheo lại ánh mắt.
“Sao?”
“Tiểu tinh linh 100 tuổi mới trưởng thành………Nhưng em thật sự đã trưởng thành rồi………Nữ vương đặc chuẩn….em không nói dối” thanh âm nói chuyện càng ngày càng nhỏ, chỉ chốc lát sau, tiếng ngáy nhẹ nhàng đã thay thế cho âm cuối.
Động tác vỗ lưng của ngân lang dừng lại một chút, nửa ngày mới lại tiếp tục. Hắn dựa vào đầu giường phía sau, dùng chăn bao kín lấy cả hai người, vươn tay tắt đi ngọn đèn đầu giường, ôm lấy tiểu tinh linh ngồi yên trong bóng đêm.
Đôi mắt màu vàng dưới ánh trăng đêm càng phát ra sáng ngời, tình cảm ẩn chứa bên trong không thể tìm tòi nghiên cứu.
Một trăm năm trưởng thành a………………..
Sáng hôm sau thức dậy thì mọi bất hòa đêm qua tựa hồ đều đã biến mất không thấy, Carlos và tiểu tinh linh như trước ở chung thực hòa hợp, nhưng cũng chỉ có ngân lang biết sâu trong đáy lòng của hắn có một mối vướng bận.
Buổi sáng ăn xong điểm tâm, Estes liền khẩn cấp cầm lấy điều khiển từ xa chuẩn bị đi xem TV, Carlos lại kéo cậu lại.
“Anh nói có thể xem” Estes bất mãn nhìn về phía thú nhân đang lôi kéo cậu.
“Hôm nay nhân viên của cửa hàng rèm sẽ mang rèm tới, em đến phòng bố mẹ anh xem đi” Carlos nói, hắn biết cậu không thích gặp người mà hắn cũng có đồng dạng ý tưởng như thế.
“Ân” biết rằng không phải là không cho mình xem TV, Estes thực nghe lời gật đầu.
“Nhưng phòng bọn họ không có quét tước qua, chúng ta đi dọn dẹp một chút” Carlos vốn không nghĩ sẽ dùng tới phòng ngủ chính nên lúc trước dọn dẹp không có quét tước qua, hiện tại làm lại có chút vội vã.
Mặc dù có chút không hài lòng nhưng Estes vẫn ngoan ngoãn đi quét dọn, dù sao cũng có thể một bên xem TV một bên quét tước không phải sao?
Vốn đi quét tước phòng ngủ chính là muốn Estes bận rộn trong chốc lát chứ cũng không cần cậu dọn dẹp sạch sẽ sáng bóng như hai căn phòng kia, chỉ cần quét qua là tốt rồi. Vậy mà kết quả bởi vì tiểu tinh linh quá yêu sạch sẽ mà bọn họ vẫn tốn không ít thời gian đem mọi nơi quét dọn sạch sẽ một lần.
Chờ quét tước xong thì nhân viên của cửa hàng cũng đến rồi.
“Em cứ ở nguyên trong phòng chờ bọn họ đi rồi mới ra, biết không?” Carlos dặn dò, tuy rằng trốn đông trốn tây cũng không phải thói quen tốt nhưng bọn họ cũng không định lưu lại đây lâu lắm nên nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.
“Ân” Estes ngồi ở trên ghế, trong tay cầm một quả vỏ cứng ít nước cố ý chuẩn bị sẵn để ăn vặt, ánh mắt nhanh nhìn chằm chằm vào TV, cũng không quay đầu mà hướng Carlos vẫy vẫy tay, tỏ vẻ cậu nghe được.
Carlos thấy thế lắc lắc đầu, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Tuy rằng chỉ đơn giản là treo hai bức màn nhưng cửa hàng lại cố ý phái hai thú nhân tới, bọn họ còn mang theo mấy thứ Carlos đặt mua thêm.
“Tiên sinh, đây là những thứ ngài đặt mua, thỉnh kiểm kê một chút” đem hàng đặt vào trong phòng khách , thú nhân cao hơn trong hai người đưa cho Carlos một bản hóa đơn. Có thể nhìn ra hắn có một chút e ngại Carlos, khi đưa hóa đơn cho Carlos tiếp nhận tay hắn còn run nhè nhẹ.
So sánh ra thì một thú nhân khác lại có vẻ trấn định hơn, cũng có thể là vì hắn không phải cùng Carlos trực tiếp tiếp xúc?
Cửa hàng vải vóc gửi tới hai thú nhân cũng không phải là loại cường tráng. Mà so sánh với Carlos bọn họ tương đối gầy yếu – đương nhiên cũng chỉ là tương đối.
Trong bộ tộc Thú Nhân, cũng không phải mỗi thú nhân trong cơ thể đều có gen của động vật có tính công kích hung mãnh. Trên thực tế, thú nhân có được gen của mãnh thú trong quần thể các thú nhân chiếm một tỉ lệ rất nhỏ, còn không đến 1/6. Đại bộ phận thú nhân đều là chứa gen của những động vật có thiên hướng ôn hòa.
Cái này cũng giống như trong chuỗi thức ăn vậy, càng là động vật ở tầng dưới chót thì lại càng dễ dàng sinh sản, sống sót. Mà động vật tầng đỉnh lại thường thường rất thưa thớt.
Vì thế trong thú nhân liền xuất hiện một hiện tượng : Nhược tiểu thú nhân sẽ theo bản năng e ngại hung mãnh cường thế thú nhân, cái này cũng tương tự như chuột sợ mèo vậy.
Đối với phản ứng của hai người kia, Carlos làm như không thấy, hắn tiếp nhận hóa đơn và kiểm kê hàng. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì liền ký tên, cũng ngay lập tức thanh toán toàn bộ số tiền.
Đêm đó đã đến lúc đi ngủ mà thấy Estes vẫn chậm chạp không chịu đi ngủ, luôn mồm nói “Đợi một chút nữa thôi”, “Sắp xong rồi” vừa làm nũng vừa học xấu khiến cho Carlos hoàn toàn mất bình tĩnh.
Cuối cùng vì muốn tốt cho tiểu tinh linh, Carlos đành phải cưỡng chế tắt đi màn hình, khiêng tiểu tinh linh vẫn còn tranh cãi ầm ỹ về phòng.
Vì phòng ngừa cậu vụng trộm xuống tầng xem TV, Carlos quyết định đêm nay cùng cậu ngủ một phòng, liền chuyển về nhân hình.
“Keo kiệt keo kiệt keo kiệt! Carlos nhỏ mọn!” bị bắt tắm rửa sạch sẽ, mặc vào áo ngủ Estes thở hồng hộc ôm chăn kêu gào.
“Nói thế nào cũng được, bé ngoan nên đi ngủ sớm” Carlos vừa lau tóc vừa đi ra khỏi phòng tắm – bởi vì nhà rất rộng nên mỗi phòng đều có một buồng tắm riêng.
“Em không phải tiểu hài tử! Em đã 80 tuổi rồi!” Estes ngẩng cao cằm, đắc ý dào dạt nhìn Carlos “Anh mới có 20, em còn lớn tuổi hơn anh!”
Carlos khô cằn hỏi “Em xác định mình không phải mới 8 tuổi?” hắn bị số tuổi của tiểu tinh linh dọa đến, hoài nghi nhìn cậu. Hắn cũng biết tiểu tinh linh đặc biệt nhưng thật không nghĩ đến cậu lại lớn tuổi đến thế.
80 tuổi? Trong tất cả thú nhân cũng không có ai lớn tới vậy.
“Anh mới 8 tuổi !” Estes hừ một tiếng.
Carlos dùng khăn mặt lau khô tóc, sau khi xác định không còn nước nhỏ giọt xuống mới leo lên giường “Bọn em tuổi thọ tính như thế nào?” hắn có chút tò mò hỏi.
“Hỏi cái này để làm gì?” Estes có chút chột dạ mở to mắt.
Có vấn đề! Carlos mị hí mắt, hơi suy nghĩ một chút liền phát hiện ra vấn đề mấu chốt.
“Thú nhân 15 tuổi là tuổi trưởng thành, vậy tinh linh thì sao?”
Estes đảo đảo tròng mắt, tính tìm một con số thích hợp để lừa hắn.
Carlos lập tức phát hiện ra tâm tư của tiểu tinh linh “Nếu nói dối về sau sẽ không cho xem TV nữa!”
Estes lập tức đỏ mặt, cúi đầu không nói lời nào.
“Không định nói? Xem ra em thật sự là vẫn chưa trưởng thành rồi!” Carlos tựa hồ có chút buồn rầu “Quả nhiên vẫn là đứa nhỏ a”
Estes ngẩng đầu kêu to “Em không phải đứa nhỏ! Em đã trưởng thành rồi!” trong đôi mắt xanh lục tất cả đều là bất mãn vì vậy nước mắt cũng nhanh chóng tràn ra.
Carlos tiến tới gần cậu, vuốt vuốt cái mũi cậu “Còn nói không phải tiểu hài tử, lại thích khóc như vậy”
Estes đẩy tay hắn ra, lấy khăn bao lấy chính mình, tức giận không muốn để ý tới hắn nữa, Carlos quả nhiên đáng ghét nhất!
Nhìn “sâu lông” trước mặt, Carlos sờ sờ cái mũi, tựa hồ trêu hơi quá.
Phiêu thân đem “sâu lông” ôm vào lòng, kéo mặt của nhóc con ra.
Cũng không biết là tức hay là quá mức ủy khuất mà khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng nõn hiện tại lại đỏ rực một mảnh khiến người ta nhìn xem lại nhịn không được muốn cắn một ngụm.
Mà Carlos đúng là làm vậy, cái miệng rộng của hắn mở to ra cắn một ngụm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Estes, nhưng cũng không dám dùng sức. Thân là thú nhân, răng nanh của hắn phi thường sắc nhọn, hơi không khống chế được liền sẽ cắt qua khuôn mặt của cậu.
Bất quá làn da của nhóc con cũng thật là hảo, không chỉ nhìn trắng nõn mà cắn xuống còn có chút ngọt ngào, mang theo chút mùi hương thản nhiên tựa như hỗn hợp nhiều loại hoa quả tạo thành.
Xem ra ăn nhiều hoa quả cũng có chỗ ưu việt.
Carlos cảm thấy rất tốt nhưng Estes lại không thấy vậy, mặc dù hắn cũng không có làm đau cậu nhưng cậu vẫn là khóc.
“Ô oa oa~ anh cắn em!” trên mặt tràn đầy nước mắt, khóc không dễ xem, tiểu tinh linh lên án nói.
“Đấy không phải cắn, đấy là anh hôn em!” Carlos ôm cậu, nghiêm trang nói. ( S. Yumi: xạo đi ba, hồi nãy ai mới nói mún cắn 1 ngụm?)
“Mới không cần anh hôn! Anh là đại phôi đản!” nắm chặt tay, dùng sức đánh ngân lang nhưng đối phương không đau không ngứa ngược lại nắm tay của cậu lại đỏ ửng.
“Anh sai rồi?” Carlos bất đắc dĩ, còn nói mình không phải đứa nhỏ, tính tình lại càng ngày càng nhỏng nhẽo.
Cũng không biết là do ai sủng mà thành.
Bất quá nhóc con kia cũng thật có gia giáo, mắng chửi người cũng chỉ biết có mấy câu lặp đi lặp lại.
“Anh không cho em xem TV! Còn cắn em!”
“Ngoan, đó là hôn chúc ngủ ngon, không phải cắn. TV lúc nào cũng có thể xem nhưng em thật sự là cần đi ngủ” đồng hồ treo trên tường kim giờ đã chỉ qua số 11, bình thường Estes đã sớm chìm vào mộng đẹp nhưng hôm nay lại có tinh thần cùng hắn giận dỗi, TV cái gì chứ, quả nhiên là dễ làm hư tiểu hài tử mà.
Náo loạn trong chốc lát, Estes thấy Carlos vẫn kiên nhẫn trấn an cậu, nếu bản thân vẫn tiếp tục không thuận theo lại thấy có chút ngượng ngùng. Hơn nữa giữa trưa không có ngủ ngon, đến bây giờ quả thật có chút muộn, cơn buồn ngủ của cậu dần dâng lên, oa ở trong lòng Carlos bắt đầu ngáp.
“Muốn ngủ, ân?” Carlos thấy cậu mệt rã rời dựa vào lòng hắn, ánh mắt đã sắp mở không nổi mà tinh thần còn cường chống không chịu ngủ liền không tiếng động vươn tay vỗ vỗ lưng cậu, tính dỗ cậu đi ngủ.
“Carlos” Estes lại ngáp một cái, hai tay ôm lấy thắt lưng của ngân lang, hướng vào trong lòng hắn rụt lui, đầu dựa vào bờ ngực rộng lớn của đối phương, nheo lại ánh mắt.
“Sao?”
“Tiểu tinh linh 100 tuổi mới trưởng thành………Nhưng em thật sự đã trưởng thành rồi………Nữ vương đặc chuẩn….em không nói dối” thanh âm nói chuyện càng ngày càng nhỏ, chỉ chốc lát sau, tiếng ngáy nhẹ nhàng đã thay thế cho âm cuối.
Động tác vỗ lưng của ngân lang dừng lại một chút, nửa ngày mới lại tiếp tục. Hắn dựa vào đầu giường phía sau, dùng chăn bao kín lấy cả hai người, vươn tay tắt đi ngọn đèn đầu giường, ôm lấy tiểu tinh linh ngồi yên trong bóng đêm.
Đôi mắt màu vàng dưới ánh trăng đêm càng phát ra sáng ngời, tình cảm ẩn chứa bên trong không thể tìm tòi nghiên cứu.
Một trăm năm trưởng thành a………………..
Sáng hôm sau thức dậy thì mọi bất hòa đêm qua tựa hồ đều đã biến mất không thấy, Carlos và tiểu tinh linh như trước ở chung thực hòa hợp, nhưng cũng chỉ có ngân lang biết sâu trong đáy lòng của hắn có một mối vướng bận.
Buổi sáng ăn xong điểm tâm, Estes liền khẩn cấp cầm lấy điều khiển từ xa chuẩn bị đi xem TV, Carlos lại kéo cậu lại.
“Anh nói có thể xem” Estes bất mãn nhìn về phía thú nhân đang lôi kéo cậu.
“Hôm nay nhân viên của cửa hàng rèm sẽ mang rèm tới, em đến phòng bố mẹ anh xem đi” Carlos nói, hắn biết cậu không thích gặp người mà hắn cũng có đồng dạng ý tưởng như thế.
“Ân” biết rằng không phải là không cho mình xem TV, Estes thực nghe lời gật đầu.
“Nhưng phòng bọn họ không có quét tước qua, chúng ta đi dọn dẹp một chút” Carlos vốn không nghĩ sẽ dùng tới phòng ngủ chính nên lúc trước dọn dẹp không có quét tước qua, hiện tại làm lại có chút vội vã.
Mặc dù có chút không hài lòng nhưng Estes vẫn ngoan ngoãn đi quét dọn, dù sao cũng có thể một bên xem TV một bên quét tước không phải sao?
Vốn đi quét tước phòng ngủ chính là muốn Estes bận rộn trong chốc lát chứ cũng không cần cậu dọn dẹp sạch sẽ sáng bóng như hai căn phòng kia, chỉ cần quét qua là tốt rồi. Vậy mà kết quả bởi vì tiểu tinh linh quá yêu sạch sẽ mà bọn họ vẫn tốn không ít thời gian đem mọi nơi quét dọn sạch sẽ một lần.
Chờ quét tước xong thì nhân viên của cửa hàng cũng đến rồi.
“Em cứ ở nguyên trong phòng chờ bọn họ đi rồi mới ra, biết không?” Carlos dặn dò, tuy rằng trốn đông trốn tây cũng không phải thói quen tốt nhưng bọn họ cũng không định lưu lại đây lâu lắm nên nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.
“Ân” Estes ngồi ở trên ghế, trong tay cầm một quả vỏ cứng ít nước cố ý chuẩn bị sẵn để ăn vặt, ánh mắt nhanh nhìn chằm chằm vào TV, cũng không quay đầu mà hướng Carlos vẫy vẫy tay, tỏ vẻ cậu nghe được.
Carlos thấy thế lắc lắc đầu, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Tuy rằng chỉ đơn giản là treo hai bức màn nhưng cửa hàng lại cố ý phái hai thú nhân tới, bọn họ còn mang theo mấy thứ Carlos đặt mua thêm.
“Tiên sinh, đây là những thứ ngài đặt mua, thỉnh kiểm kê một chút” đem hàng đặt vào trong phòng khách , thú nhân cao hơn trong hai người đưa cho Carlos một bản hóa đơn. Có thể nhìn ra hắn có một chút e ngại Carlos, khi đưa hóa đơn cho Carlos tiếp nhận tay hắn còn run nhè nhẹ.
So sánh ra thì một thú nhân khác lại có vẻ trấn định hơn, cũng có thể là vì hắn không phải cùng Carlos trực tiếp tiếp xúc?
Cửa hàng vải vóc gửi tới hai thú nhân cũng không phải là loại cường tráng. Mà so sánh với Carlos bọn họ tương đối gầy yếu – đương nhiên cũng chỉ là tương đối.
Trong bộ tộc Thú Nhân, cũng không phải mỗi thú nhân trong cơ thể đều có gen của động vật có tính công kích hung mãnh. Trên thực tế, thú nhân có được gen của mãnh thú trong quần thể các thú nhân chiếm một tỉ lệ rất nhỏ, còn không đến 1/6. Đại bộ phận thú nhân đều là chứa gen của những động vật có thiên hướng ôn hòa.
Cái này cũng giống như trong chuỗi thức ăn vậy, càng là động vật ở tầng dưới chót thì lại càng dễ dàng sinh sản, sống sót. Mà động vật tầng đỉnh lại thường thường rất thưa thớt.
Vì thế trong thú nhân liền xuất hiện một hiện tượng : Nhược tiểu thú nhân sẽ theo bản năng e ngại hung mãnh cường thế thú nhân, cái này cũng tương tự như chuột sợ mèo vậy.
Đối với phản ứng của hai người kia, Carlos làm như không thấy, hắn tiếp nhận hóa đơn và kiểm kê hàng. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì liền ký tên, cũng ngay lập tức thanh toán toàn bộ số tiền.
Bình luận truyện