Chương 143: Hắc Đình Tư cùng với Tát Gia
Sư Tâm Đường.
Tuy gọi là Đường, thế nhưng nơi này cũng không phải là một không gian phong bế, mà là một sân bãi thông thoáng, chiếm khoảng chừng vạn mét vuông, người đứng ở đây tựa như con kiến hôi vậy. Lúc này trong Sư Tâm Đường có mấy trăm thanh niên trẻ tuổi, y phục đủ kiểu, nhưng có thể thấy đều là những trang phục tinh xảo, thoạt nhìn đều có dáng vẻ oai hùng bất phàm, những người này tự nhiên chính là các cao thủ trẻ tuổi mà Kiều Sâm Đặc chọn lựa ra cho Lăng Phong.
Tuy rằng thần tình cùng trang phục của họ không giống nhau, nhưng có thể nhìn ra được những người này tự chia làm hai nhóm, trong đó nhóm thứ nhất do một thanh niên dáng vẻ nghiêm túc, dung mạo bình thản dẫn đầu. Hắn đứng thẳng người, tựa như một gốc cây tùng! Mặc cho người bên cạnh tạo ra tiếng động lớn thế nào, biểu tỉnh của hắn vẫn như dây thép kéo căng vậy, không chút thay đổi! Dưới ảnh hưởng của hắn, mọi người trong nhóm thứ nhất trong bất tri bất giác đều khẩn trương hẳn lên.
Mặt khác một nhóm còn lại do một thanh niên y phục hoa lệ, giọng nói âm nhu, có chút giống nữ tử dẫn đầu. Hắn đeo bên mình một thanh bội kiếm, vỏ kiếm được trang trí rất tinh xảo bằng bảo thạch, rìa bao dùng tơ vàng khâu lại, tráng lệ không chút sát khí, chỉ giống như một món trang sức. Bạn đang đọc chuyện tại truyenbathu.vn
- Hắc hắc, không nghĩ tới lần này ngay cả Hắc Đình Tư đội trưởng cũng tới tham gia, vậy tên ẻo lạ Tát Gia cuối cùng cũng có đối thủ tìm đến.
Có người khe khẽ nói nhỏ.
Tuy rằng bên trong công quốc Tang gia, Nạp Đa Gia Tộc truyền thừa lâu đời nhất, đệ tử của hai bên tự nhiên đều có thân phận tôn quý, nhưng giới hạn trong huấn đạo của tổ tiên, nên Tang Khắc Tư cùng với Gia Liệt Áo tuy rằng tranh đấu không ngừng, nhưng hai bên lại tựa như khắc chế, tịnh không nháo đến mức rối loạn!
Đại nhân vật thật sự khiến công quốc phải đau đầu chính là thủ lĩnh hai nhóm trước mắt, thanh niên biểu tình nghiêm túc tên là Hắc Đình Tư, hắn xuất thân từ giới quý tộc mới nổi, phụ thân đi theo Kiều Sâm Đặc lập nên vô số công lao, tuy rằng không hiển hách bằng Thiết Tam Giác, nhưng trong quân cũng tuyệt đối là một trong số những nhân vật đứng đầu. Truyền thừa từ gia tộc, nên Hắc Đình Tư cũng không hề yếu kém, năm vừa mới mười sáu tuổi, hắn đã suất lĩnh một tiểu đội trăm người tiêu diệt sào huyệt của mấy nghìn sơn tặc trong công quốc, một trận chiến thành danh!
Có lần Hoàng Phủ Lập tuần tra quân đôi, trong lúc vô tình phát hiện thanh niên Hắc Đình Tư đứng trong một đám quan quân đã thành niên, nhưng khí thế không hề thua sút. Khiến Hoàng Phủ Lập không khỏi buồn cười, liền dùng kiếm gõ gõ vào đầu hắn, thanh kiếm gõ lên đầu lại phát ra tiếng "leng keng". Hoàng Phủ Lập bật cười, khen:
- Thực sự là một Thiết đầu tướng quân!
Từ đó về sau danh hào "Thiết đầu tướng quân" cũng đi theo Hắc Đình Tư cho tới khi hắn thăng tới vị trí quân đoàn trưởng.
Thiếu niên đắc chí, hơn nữa thái độ làm người nghiêm cẩn, với chiêu bài đệ tử gia đình quí tộc lâu đời, cùng với đám quần áo lụa là tự nhiên nhìn không hợp, không ít lần không kiềm chế được mà hung hăng xuất thủ giáo huấn đối phương.
Tát Gia cũng xuất thân từ quý tộc lâu đời, bình thường hay lui tới những nơi phong nguyệt, có thể nói tính tình so với Hắc Đình Tư tựa như hai cực đối lập, hết lần này tới lần khác làm khó Hắc Đình Tư.
Hai người không ngừng minh tranh ám đấu nhiều lần, có thắng, có bại, nháo tới loạn cả Tinh Lam thành, mà bối cảnh gia tộc của cả hai đều rất sâu, hai bên tranh đấu cũng không làm ra chuyện gì thương thiên hại lý, vì vậy cũng không ai kiềm chế được bọn họ. Dần dần, mỗi khi quân quản trường cùng quân trị an của Tinh Lam thành nghe tới tên của hai người liền hoa mắt váng đầu, từ đó có thể thấy được hai người làm ầm ĩ thật sự lợi hại.
Sau đó, phỏng chừng trưởng bối trong gia tộc không nhịn được nữa, liền cưỡng chế Hắc Đình Tư toàn tâm toàn ý phát triển trong quân đội, mà Tát Gia cũng bị nghiêm lệnh không được tùy ý ra ngoài, hai người lúc này mới tạm xem như dừng lại. Không ngờ lần này, Kiều Sâm Đặc triệu tập cao thủ trẻ tuổi, dĩ nhiên đem cả hai mối tai họa này gọi vào!
- Lần này quân bộ hạ lệnh cho chúng ta tham gia Thương Khung Hội Chiến, thật không biết sẽ để ai làm đầu lĩnh, hăc hắc, thực sự không hy vọng là người quá yếu a!
Đằng sau Hắc Đình Tư, một thanh niên dáng người cao gầy, sắc mặt tái nhợt, liếm liếm môi, hơi chút âm lãnh nói.
- Nghe nói lần này nguyên soái trực tiếp hạ quân lệnh, lấy sự quyết đoán anh minh của người, chắc hẳn sẽ không để nhược giả dẫn đầu!
Hắc Đình Tư chậm rãi nói, trong giọng nói mang theo một tia kim thiết. Hắn nhíu mày nhìn thanh niên âm lanh nói:
- Niếp Ngữ, sát khí trên người của ngươi quá nặng, nơi này chính là đô thành, chú ý một chút!
Niếp Ngữ cười hắc hắc, hồn nhiên không thèm để ý, hắn vỗ vỗ thanh niên bên cạnh nói:
- Mộ Xuân, sao ngươi trầm mặc vậy? Trước đây ca ca chúng ta đem ngươi đi giao thủ cùng với đám hoàn khố, cũng không thấy ngươi im lặng như vậy, khi đó ngươi chính là người dũng cảm nhất a.
Thiếu niên bên cạnh chính là Mộ Xuân đã tham gia yến hội tối qua, nghe Niếp Ngữ nói vậy, hắn hơi lộ ra nụ cười khổ:
- Nếu như ta không đoán lầm, ta có lẽ đã biết ai sẽ làm đầu lĩnh rồi.
- Ý ngươi người đó chính là tên Lăng Phong rất nổi danh khi chúng ta mới trở về nghe được đó ư?
Niếp Ngữ bình thản suy đoán, hắn nhăn mặt, nhíu mày nói:
- Ta thấy hiện tai đám người rảnh rỗi nhiều như vậy, hơi có thực lực một chút liền được thổi phồng là người thừa kế Kiều nguyên soái! Ta nhổ vào, Lăng Phong kia bất quá chỉ là một tên đồ đệ của Mạch Kha đại sư mà thôi, hơn nữa cũng mới chỉ là chuyện của 2 tháng gần đây, trong thời gian đó hắn liệu có thể đạt được thành tựu gì? Cái gì mà đại chiến cùng Thái Tử đế quốc chỉ là tiếu thoại, ta thấy vị trí đầu lĩnh lần này cuối cùng vẫn là để Hắc Đình Tư lão đại đảm đương.
Hắc Đình Tư nhẹ giọng cắt đứt lời nói của hắn:
- Nếu như người này thực sự là được nguyên soái nhìn trúng, chắc chắn hắn có chỗ hơn người.
Trong giọng nói của hắn tuy rằng không đồng ý với ý kiến của Niếp Ngữ, thế nhưng đối với Lăng Phong đồng dạng cũng không tốt đẹp gì, nếu không e ngại Kiều Sâm Đặc, rất có thể hắn đã tỏ ra xem thường rồi.
Võ Mộ Xuân muốn nói lại thôi, hắn hiểu mình thật sự không thể thuyết phục Niếp Ngữ, hắn chỉ có thể than nhẹ một tiếng rồi buông bỏ. Tối hôm qua thấy tận mắt nhìn thấy một màn Lăng Phong đối chiến với Tần Chính, trong lòng hắn vô cùng chấn động, ngày xưa Hắc Đình Tư trong cảm nhận của hắn tựa như một vị thần không thể dao động, nay đã bị một thân ảnh khác thay thế, đó chính là - Lăng Phong!
Đồng thời ở nhóm còn lại cũng có chuyện phát sinh, lông mi thanh tú của Tát Gia nhíu lại:
- A? Sự thật về Lăng Phong có đúng như các ngươi nói không?
- Đúng vậy, ha ha, Tát Gia đại ca, ngươi không có xem trận chiến tối qua nên không biết, ngay cả vị Thái Tử đế quốc kiêu ngạo kia cuối cùng cũng phải chính miệng thừa nhận Lăng Phong là - người mạnh nhất trong đám cao thủ trẻ tuổi. Tràng diện lúc đó...
Người này đang nói bỗng nhiên tỉnh ngộ che miệng lại:
- Đương nhiên, Tát Gia đại ca lại càng mạnh hơn!
- Cút! Người này nếu thật sự mạnh như vậy, ta sao có thể thua sút.
Cười mắng kẻ kia đồng thời đã hắn một cước, Tát Gia lộ vẻ suy tư.
Trên Sư Tâm Đường, hơn hai trăm cao thủ trẻ tuổi chia thành các phe phái, không ngừng lớn tiếng nghị luận.
Khi Lăng Phong đến, nhìn thấy tràng cảnh như vậy, hắn không khỏi nhíu mày lại. Thấy thần tình bất mãn của hắn, Hồ thư ký hơi chút hồi hộp, hắn đang muốn mở miệng, thì Lăng Phong ở bên cạnh lại đột nhiên kéo hắn, hét lớn một tiếng tựa như tiếng sấm giữa trời xuân:
- Tất cả im miệng lại cho ta!
Bình luận truyện