Tinh Ngự

Chương 195: Chích viêm thạch khoáng: ấp trứng! (2)



- Tức tức tương sinh, tu thức bất tu mệnh. Không lẽ là…

Đúng lúc này, Hác Vận đứng bên cạnh bỗng trở nên vô cùng kích động, nắm chặt cánh tay Lăng Phong, giọng run run:

- Mua, mau mua đi! Nhanh!

Thấy một Hác Vận bất cần đời lại để lộ ra thần sắc như vậy, Lăng Phong cười nói:

- Có gì đáng mua chứ.

- Đồ ngốc, ngươi có biết thứ đó có ý nghĩa gì không?

Hác Vận cuống quýt, thấy bộ dạng nhởn nhơ của Lăng Phong không khỏi tức giận, nói:

- Nhìn điệu bộ ngốc nghếch của ngươi chắc ngươi cũng không biết. Vậy để bổn đại nhân nói cho ngươi nghe nhé. Nếu như ngươi có được thứ đó thì không cần phải lo không có cao cấp thuật luyện sư bán mạng cho ngươi nữa! Lúc đó ngươi có thể mời chào được một đống cao cấp thuật luyện sư. Một đống! Ngươi có rõ không? Là cao cấp thuật luyện sư chứ không phải một gã bất nhập lưu như bổn đại nhân ta!

Hác Vận kích động đến nỗi nước bọt văng tung tóe. Nhìn bộ dạng của hắn như muốn nhảy vào bóp cổ Lăng Phong, bắt Lăng Phong tham gia trả giá. Điều khiến hắn cảm thấy phẫn nộ hơn hình như cả nhóm chỉ có một mình hắn cảm thấy kích động. Cố Dao thì nãy giờ vẫn chỉ nhìn về phía Cố Quỳnh. Hoàng Phủ Vân thì càng không cần phải nói, hắn thậm chí còn đang ngoác miệng ra cười!

Đám ngốc này, rốt cuộc bọn chúng có biết vật đang được đấu giá là thứ gì không?

Hác Vận thả người xuống ghế một cách vô lực, ài, giữa thuật luyện sư cao quý và người bình thường đúng là tồn tại một con hào không bao giờ có thể vượt qua. Thời khắc này, Hác đại nhân thâm cảm tri âm nan mịch, nhân sinh tịch mịch như tuyết…

Nhìn bộ dạng uể oải của hắn, Lăng Phong quyết định không trêu hắn nữa, chỉ về phía Đạo Man, nói:

- Ngươi cảm thấy với cái giá hiện tại ta có thể trả được sao?

Không biết có phải vì muốn trả thù đòn "nâng giá" vừa rồi không mà Từ Kỳ Phong quyết định đấu với Đạo Man đến cùng. Mỗi lần đối phương ra giá là hắn liền ra luôn một cái giá mới, ép Đạo Man phải tăng giá không ngừng. Lúc này giá trị của vật phẩm đấu giá đã được nâng lên mức sáu ngàn sáu trăm vạn!

Sáu ngàn sáu trăm vạn, bao nhiêu thương đội không ăn không uống, tích cóp cả đời mới bằng được số lẻ của con số này!

Hác Vận nhìn tình hình lại càng ủ rũ hơn. Chắc hẳn hắn đã tính ra thực lực kinh tế của Lăng Phong không đủ để hắn mua "tức tức tương sinh". Thấy hắn có vẻ thất vọng, Lăng Phong mỉm cười, nói:

- Nếu như ngươi thích, đợi lát nữa kết thúc hội đấu giá ta sẽ tặng ngươi công pháp rèn luyện niệm thức.

- Vậy đa tạ ngươi trước. nguồn truyenbathu.vn

Hác Vận ỉu xìu nói.

Rèn luyện niệm thức chi pháp vô cùng quý giá. Đừng nói người thường, ngay cả cao cấp thuật luyện sư cũng chưa chắc có được. Là Hác Vận căn bản không thèm để ý đến những lời Lăng Phong vừa nói.

Lúc này, Đạo Man hai mắt đỏ ngầu, khí tức âm u trên mặt sớm đã biến mất thay vào đó mà đôi mắt bừng bừng sát khí. Nếu như không phải đang ở hội đấu giá, hắn sẽ trực tiếp xông lên xẻ thịt Từ Kỳ Phong. Tra Song Ảnh căng thẳng đến toát mồ hôi, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn thái độ của Đạo Man để thay thế một cái giá cao hơn.

- Bảy ngàn vạn!

- Tám ngàn hai trăm vạn!

- Chín ngàn sáu trăm vạn!

- Từ chuột cống. Ngươi giỏi lắm! Quả nhiên là Từ chuột cống tính tình cổ quái vô thường!

Đạo Man nghiến răng nói:

- Sau chuyện này, ta nhất định giết sạch Bức Tông các ngươi!

Mặc kệ Đạo Man muốn đe dọa thế nào, Từ Kì Phong vẫn thản nhiên báo ra một cái giá rồi một cái giá cao hơn khiến hắn gần như phát điên. Con số cuối cùng đã vượt qua chín ngàn vạn rồi! Rõ ràng biết với thực lực của Bức Tông, món tiền lớn này một sớm một chiều không thể kiếm ngay được, bản thân mình không cần phải gấp gáp. Nhưng Đạo Man không dám mạo hiểm, đành phải nghiến răng nhắm mắt bước theo!

Buổi đấu giá đã tiến vào trạng thái giằng co, tràng diện lúc này đã hoàn toàn biến thành trận chiến giữa Chân Vật Các và Bức Tông. Hai bên bắt đầu còn tăng từng trăm vạn một, rồi sau đó những con người tài đại khí thô trực tiếp dùng ngàn vạn làm đơn vị tính toán, tranh giành nhau quyết liệt.

- Chín ngàn tám trăm vạn!

Đạo Man nhìn chòng chọc Từ Kì Phong, hung hăng báo ra một cái giá mới. Hắn định nếu đối phương trả giá cao hơn thì mình sẽ quyết định từ bỏ! Một khi rời được khỏi hội trường đấu giá này, hắn sẽ lập tức triệu tập tất cả mọi thế lực, san bằng Bức Tông, lấy lại "tức tức tương sinh"!

Bên trong hội đấu giá Cổ Cẩn, người ta nghiêm cấm tất cả mọi hành vi ẩu đả nhưng một khi đã ở bên ngoài hội trường rồi thì không ai quản nữa. Đạo Man tự tin vào những thế lực mà mình tích lũy từng ấy năm nay. Nếu như không tiếc nguyên khí đại thương thì tuyệt đối có thể nuốt chửng Bức Tông. Chỉ cần Lý Đa Khắc đại sư có thể hồi phục được như cũ, mọi tổn thất đều có thể bù đắp trở lại.

Từ Kì Phong dường như không cảm nhận được sát ý trong mắt đối phương nên vẫn chầm chậm giơ tay!

Đạo Man nheo mắt nhìn chăm chú vào cánh tay Từ Kì Phong như muốn cắt đứt bàn tay đáng ghét đó bằng chính nhãn thần sắc như dao của mình.

"Hắt xì" Từ Kì Phong chầm chậm giơ tay bụm miệng rồi lười biếng duỗi người, từ từ nói:

- Buồn ngủ rồi.

"Rắc", tay ghế bên cạnh Đạo Man lập tức bị bóp tan thành bột. Hắn run tẩy quay sang nhìn chăm chú vào môi Đức Bá Cách!

Dường như một cái chớp mắt cũng dài đến ngàn năm!

- Tức tức tương sinh ~ thuộc về Chân Vật Các!

Đại chùy lạc định. Đắc Bá Cách cao giọng tuyên bố.

Đạo Man thở phào nhẹ nhõm, lúc này hắn mới phát hiện bộ quần áo trên người đã ướt đẫm mồ hôi. Buổi bán đấu giá này còn kinh tâm động hồn hơn những cuộc chiến sinh tử luôn khiến người ta khiếp sợ!

Ba vật phẩm đấu giá đều đã có chủ nhân. Bất luận là những người tâm mãn ý túc như Lăng Phong, Đạo Man, Từ Kì Phong hay đám đông không đấu giá được vật phẩm nào thì đều cảm thấy chuyến đi này không tệ. Vẻ kích động vẫn còn chưa tan trên mặt rất nhiều người. Kinh nghiệm hôm nay sẽ là đề tài tuyệt vời để bàn luận sau này. Nhất là người tham gia đấu giá vật phẩm thứ hai, bọn họ càng cảm thấy quang vinh vô cùng. Sau này có nói khoác với con cháu cũng có một phần tự mãn.

Trong hội trường bỗng truyền ra lý tràng chi âm, mọi người lần lượt đứng lên chuẩn bị ra về!

- Chư vị khoan đã.

Đức Bá Cách đột nhiên nói:

- Xin hãy ngồi lợi chờ đấu giá vật phẩm thứ tư.

Mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên, hội đấu giá Cổ Cẩn từ xưa đến nay chỉ đấu giá ba vật phẩm. Có thể ít chứ tuyệt đối không có hơn. Làm như vậy để đảm bảo danh tiếng cho hội đấu giá, tuyệt đối không để một món vật phẩm giả nào lọt vào được hội đấu giá.

Nhưng lần này họ lại phá lệ, đấu giá vật phẩm thứ tư!

Cự giác tê tinh chương, Thương Mang Quyết, tức tức tương sinh, giá trị ba vật phẩm cứ tăng dần lên. Nếu như đoán không lầm thì vật phẩm thứ tư cũng sẽ như vậy! Nhưng, vật phẩm nào có thể vượt qua được "tức tức tương sinh"

Đáp án, cuối cùng cũng được công bố!

Là một vật hình vuông, bên trong hình tròn, thanh đồng chất địa, bề mặt có vô số vân cách chằng chịt.

"La bàn?" Lăng Phong kinh ngạc nhíu mày. Đây chính là la bàn mà hắn đã từng nhìn thấy khi tham gia Băng Phong Cốc liệt sát đại điển! Lúc đó la bàn được cung phụng cho các đệ tử chưởng khống. Nhưng Lăng Phong đã được tận mắt nhìn thấy nên hắn có thể xác nhận vật trước mắt mình chính là la bàn!

Thứ này mặc dù có giá trị cao nhưng nếu nói hơn "tức tức tương sinh" thì thật quá buồn cười. Rốt cuộc là như thế nào?

"Xoạt xoạt" bục tròn lại nứt ra, vô số la bàn bay ra từ khe nứt đó. Chớp mắt một cái đã thấy la bàn chi chi chít chít trên bục tròn.

Có người không kìm được, nói:

- Đùa gì vậy? Không lẽ hội định dùng số lượng để bù đắp cho chất lượng sao? Nếu đúng như vậy, số lượng la bàn có tăng gấp đôi cũng đừng mong bán được với cái giá một ức!

Chỉ có tam đại thủ lĩnh của thế lực là mơ hồ đoán ra, thần sắc ngưng trọng. Bọn họ biết, với bối cảnh của hội đấu giá, tuyệt đối không thể làm ra những chuyện ô long. Ở đây chỉ có một cách giải thích duy nhất, đó là..

- Ở đây có tổng cộng một trăm chiếc la bàn định vị.

Đức Bá Cách chẳng thèm để ý đến những tiếng bàn luận ồn ào xung quanh, cười nói:

- Cái này thì không đấu giá nữa, mỗi chiếc la bàn giá một trăm vạn kim tệ!

Một trăm vạn kim tệ một chiếc la bàn?

Những ánh mắt khó hiểu đổ dồn về phía Đức Bá Cách. Con người này, điên rồi sao?

- Chư vị, bình tĩnh chớ vội vàng.

Không quan tâm đến những tiếng bàn tán khe khẽ xung quanh, Đức Bá Cách vân dùng giọng nói giàu tính kích động, chậm chậm nói:

- Trước đây không lâu chúng ta phát hiện ra một ngọn núi lửa còn đang say ngủ ở Vân Mộng Hoang Trạch. Ở gần miệng núi lửa đó có một lượng lớn chích viêm thạch.

Ba chữ "chích viêm thạch" vừa thốt ra, bốn phía xung quanh liền vang lên những tiếng trầm trồ kinh ngạc rồi những ánh mắt tham lam đổ dồn về phía Đức Bá Cách.

- Đức Bá Cách tiên sinh, trữ lượng chích viêm thạch gần miệng núi lửa đó ra sao?

Đức Bá Cách khẽ khom người với người vừa đặt câu hỏi, mỉm cười nói:

- Nếu như tính toán không lầm thì có hàng trăm vạn tấn chích viêm thạch! Con số cuối cùng chỉ có nhiều hơn chứ tuyệt đối không kém.

Lăng Phong để ý thấy Hoàng Phủ Vân bên cạnh cũng lộ vẻ nhiệt tình, hiếu kì hỏi:

- Chích viêm thạch đó dùng để làm gì?

- Cái này ngươi cũng không biết.

Hác Vận yếu ớt xen vào.

- Chích viêm thạch là năng lượng hạch tâm của thần hỏa pháo. Các phương thế lực nếu như muốn bảo vệ tốt căn cứ của mình thì chích viêm thạch là thứ nhất định phải có.

Vừa dứt lời, hắn lại tiếp tục thở dài:

- Tức tức tương sinh của ta.

Hắc Vận không ngừng liếc trộm về phía Đạo Man với vẻ đau lòng. Nhìn bộ dạng của hắn như muốn lao vào bóp chặt lấy cổ Đạo Man, ép đối phương phải nôn tức tức tương sinh ra cho hắn.

Thần hỏa pháo?

Được giải thích Lăng Phong mới biết đây là một vật phẩm luyện kim chuyên thiết kế để đặt trên tường. Chỉ cần đặt "chích viêm đạn" vào đó, lợi dụng lực đàn hồi thiết kế bên trong có thể bắn chích viêm đạn bay ra xa.

Mà nguyên liệu chính để luyện chế ra chích viêm đạn là chính là chích viêm thạch. Loại khoáng thạch này sau khi hình thành có thể thu nạp năng lượng bạo phát khổng lồ của núi lửa, tính chất cuồng táo bất ổn định. Nếu dùng nó để luyện chế chích viêm đạn, sau khi đạn được bắn ra, đụng phải vật cứng sẽ lập tức tạo nên một vụ nổ lớn.

Một viên chích viên đạn tiêu chuẩn, phạm vi nổ của nó phải là ba mét vuông. Lực sát thương như vậy có thể coi là kinh nhân rồi. Nhất là trong lúc tác chiến tập thể, một viên chích viêm đạn có thể lấy đi mười mấy mạng người. Gần như mỗi tòa thành trì có thực lực đều phải chuẩn bị thần hỏa pháo. Nhưng muốn dùng được thần hỏa pháo thì phải có vật tư. Chích viêm thạch lại quá đắt. Điều này dẫn đến rất nhiều thành trì có thần hỏa công nhưng đều rơi vào cục diện "có pháo để đánh nhưng không có đạn để bắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện