Chương 199: Cự linh cộng chấn (Hạ): ấp trứng! (2)
May mà bọn Lăng Phong cũng dễ nói chuyện. Ngoài chuyện bắt trói ra thì không dùng thêm thủ đoạn nào khác. Điều này khiến bọn chúng cảm thấy được an ủi hơn rất nhiều. Không để cho bọn chúng có cơ hội thoải mái, Lăng Phong đột nhiên nói:
- Ta muốn xem tinh chương của các ngươi.
Huynh đệ Lệnh Hồ Thần quay sang nhìn nhau. Bởi vì nguy hiểm phải đối mặt rất nhiều nên mạo hiểm giả luôn tôn trọng thứ luật rừng trần trụi. Bọn chúng biết, lúc phải đối diện với nguy hiểm chỉ có thực lực cường đại mới là chỗ dựa cuối cùng! Và trong tất cả những con bài chưa lật, linh kĩ mà luyện hóa tinh chương mang lại khiến bọn chúng cảm thấy yên tâm nhất. Bây giờ Lăng Phong đòi xem tinh chương hẳn muốn cướp nốt con át chủ bài bảo mệnh của chúng. Sao huynh đệ Lệnh Hồ có thể đáp ứng?
Nhìn thần sắc của chúng, Lăng Phong liền hiểu ngay ra vấn đề, thản nhiên cười nói:
- Yên tâm đi, tinh chương của các ngươi ta dùng xong sẽ trả lại luôn.
- Hừ, lục sư đệ của ta đã nói mà các ngươi còn không hiểu sao?
Lộ Sâm nổi giận, quát:
- Nếu như bọn ta muốn tinh chương của các ngươi thì đã trực tiếp giết chết các ngươi rồi, còn lãng phí chút công phu này nữa sao?
Mặc dù Mạch Kha giấu thân phận thuật luyện sư của Lăng Phong rất kĩ nhưng đám huynh đệ Lô Sâm hay bọn Hoàng Phủ Lập vẫn lờ mờ đoán ra điều này từ Bản Hách và một số manh mối khác. Chỉ là bọn họ hiểu đây không phải chuyện đùa nên thường ngày mới cố ý ra vẻ không biết, không dám vạch trần bí mật. Bây giờ thấy Lăng Phong hiếu kì với tinh chương của Lệnh Hồ huynh đệ, Lô Sâm đương nhiên phải đứng lên dẹp chướng ngại vật rồi.
Lệnh Hồ Thần cẩn thận suy nghĩ một lát, hiểu mọi chuyện đúng là như Lô Sâm nói. Nếu như bọn Lăng Phong thực sự cần, chúng có muốn giữ lại cũng chẳng được nên cuối cùng đành phải giao tinh chương ra. Đầu tiên là cự linh hao tổn, bây giờ lại phải hóa xuất tinh chương đã được ngưng luyện hoàn toàn trong cự linh, thần tình của hắn uể oải vô cùng.
Thấy nãi huynh ra quyết định, Lệnh Hồ Tịch không nói thêm lời nào cũng giao ngay tinh chương của mình ra.
- Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, mọi người nghỉ sớm đi.
Sau khi dặn dò hết một lượt, Lăng Phong nhìn về phía Lô Sâm. Lô Sâm gật đầu ra vẻ hiểu ý:
- Lão lục, đệ yên tâm đi. Hai tên này để ta và lão tứ canhh chừng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Huynh đệ Lệnh Hồ không nói gì. Bọn chúng không định vì Lô Sâm canh chừng mà coi thường đối phương. Khoảng thời gian giao thủ ngắn ngủi vừa rồi đủ để bọn chúng nhìn ra thực lực thật sự của Lô Sâm. Mặc dù Lô Sâm không thể bằng được hai bọn chúng khi liên thủ nhưng cũng đủ để canh gác bọn chúng! Huống hồ bên cạnh hắn còn có một tên mặt mũi lạnh lùng, toàn thân phát ra một luồng khí tức bất cận nhân tình.
- Vâng, làm phiền sư huynh rồi.
Lăng Phong không biết đang nghĩ gì, nói:
- Cho chúng hai viên la hâm đan.
Lô Sâm ngạc nhiên nhìn Lăng Phong. La hâm đan có công hiệu thế nào tất cả mọi người đều biết. Không chỉ giúp mau khôi phục tinh lực mà lúc tu luyện vô cốt nhu thân, có dược lực của la hâm đan trợ giúp, tốc độ của họ sẽ được gia tăng đáng kể. Lãng phí hai viên la hâm đan quý giá cho hao kẻ đột nhập này sao?
Mặc dù trong lòng đầy nghi hoặc nhưng Lô Sâm vẫn không nói thêm lời nào, gật đầu đáp ứng.
Lăng Phong cầm hai miếng tinh chương lúc sáng lúc tối đưa qua đưa lại. Một miếng tầng trong cùng là một đường vân khí mỏng như lưỡi kiếm còn miếng còn lại là một đám vân vụ lớn chừng một con ngươi. Một tấm miếng trong đó có tên "hồ phệ", linh kĩ kích phát sử dụng là "thổ tức"
"Thổ tức" là một loại kĩ năng thiên phú mà chỉ lục tinh ma thú mới có thể nắm bắt được. Vận dụng kĩ năng này, chúng có thể ngưng kết năng lượng trên người thành một đường lợi tiễn bắn ra, uy lực đủ để xuyên thủng kim thạch.
Miếng tinh chương khác có tên "vũ phệ", nếu như quan sát tốt thì có thể thấy nguyên liệu làm ra nó được lấy từ một loại ma thú có tên "trọng đồng diên". Kĩ năng thiên phú của loại ma thú này là ngự sử thủy khí xung quanh hình thành nên những dòng lốc xoáy cường lực. Bất cứ vật thể nào tiếp cận nó cũng bị giảo sát vô tình.
Những thứ này đều không khiến Lăng Phong cảm thấy hứng thú. Điều khiến hắn hứng thú nhất là việc huynh đệ Lệnh Hồ thi triển dung hợp linh kĩ: hồ vũ phệ! Lăng Phong cười, quay sang nói với Hoàng Phủ Vân:
- Ngươi còn nhớ hồ vũ phệ mà bọn họ thi triển không?
- Có.
Hoàng Phủ Vân gật đầu, nhưng hình như vẫn có chút nghi hoặc nói:
- Sư thúc, không phải chỉ có thiên phú linh kĩ mới có thể dung hợp với hậu thiên linh kĩ sao? Hồ vũ phệ mà chúng thi triển là dung hợp "hồ phệ" và "vũ phệ" với nhau, mà cả hai đều là hậu thiên linh kĩ.
Ở những nơi không lớn, Hoàng Phủ Sơn đều gọi Lăng Phong là "sư thúc", ngôn ngữ vô cùng tôn trọng.
Lăng Phong mỉm cười gật đầu. Hoảng Phủ Vân được Bản Hách lựa chọn làm thân truyền đệ tử không phải chỉ vì hắn có thân phận vương tử mà quan trọng nhất hắn có thiên phú luyện chương. Điểm này Tiểu Ngả Luân kém hơn hắn một bậc.
- Ngươi nói không sai. Trong những tình huống bình thường chỉ có thể dung hợp thiên phú linh kĩ và hậu thiên linh kĩ. Hai hậu thiên linh kĩ tuyệt đối không thể dung hợp! Nhưng có hai trường hợp ngoại lệ, một là..
Cảm giác tự hào mãnh liệt bắn ra từ mắt Lăng Phong:
- Đó chính là thuật luyện sư chúng ta! Thuật luyện sư chúng ta trong lúc luyện chương có thể dung hợp hai loại linh kĩ, tinh chương được hình thành bằng cách đó có tên dung hợp tinh chương. Một khi luyện hóa thành công, thiên hành giả có thể thi triển dung hợp linh kĩ mà chỉ có được hình thành từ việc dung hợp hậu thiên linh kĩ. Thậm chí còn có thể tiến hành dung hợp lần hai thiên phú linh kĩ và dung hợp linh kĩ. Một lần kết hợp ba loại linh kĩ lại.
Hoàng Phủ Vân tròn mắt ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới giật mình tỉnh ra. Thông tin mà Lăng Phong vừa nói thực sự quá đáng sợ. Đây là lĩnh vực mà hắn chưa bao giờ được tiếp xúc. Hắn thậm chí còn hoài nghi sư tôn Bản Hách của mình e rằng cũng chẳng biết vẫn còn chuyện dung hợp tinh chương này!
Trong lúc luyện chương có thể dung hợp hai loại linh kĩ? Hoàng Phủ Vân không dám tưởng tượng đó là cảnh tượng đáng sợ như thế nào. Linh kĩ dung hợp tuyệt đối không tầm thường. "Một cộng một" đơn giản như vậy thì nếu có thể vận dụng được uy lực sẽ tăng lên gấp đôi! Ví dụ hồ vũ phệ, lúc đối chiến kẻ thù chỉ có thể để ý đến lực sát thương của vòng xoáy xung quanh hồ linh chứ không để ý đến thổ tức bắn ra từ miệng hồ linh. May là Lăng Phong chứ đổi thành người khác, không hiểu về dung hợp linh kĩ dù tu vi có mạnh đến đâu cũng không thể tránh được thiệt thòi.
Hoàng Phủ Vân nghĩ thêm một bước: Nếu như lúc luyện chương có thể dung hợp ba loại linh kĩ, thậm chí nhiều hơn thì sẽ là cảnh tượng như thế nào? Mới tưởng tượng đến đây thôi, Hoàng Phủ Vân đã phải gạt ngay suy nghĩ vớ vẩn đó ra khỏi đầu, không dám nghĩ sâu thêm nữa.
- Hai miếng tinh chương này có lẽ không phải là dung hợp tinh chương. Vậy huynh đệ Lệnh Hồ đã làm như thế nào?
- Đây là tính huống thứ hai.
Lăng Phong mỉm cười giải thích:
- Có một hiện tượng vô cùng hiếm gặp xảy ra giữa các thiên hành giả, tên gọi "cự linh cộng chấn". Thường chỉ những thiên hành giả là huynh đệ sinh đôi hay tỷ muội sinh đôi mới có dị tượng này. Trong lúc chiến đấu, bọn họ có thể hợp thành nhất thể, ngay cả linh kĩ của họ cũng được dung hợp. Nhưng hiện tượng này rất hiếm gặp, còn hiếm gặp hơn dung hợp tinh chương.
Hoàng Phủ Vân giật mình. Trên thực tế, huynh đệ Lệnh Hồ cũng không hiểu. Bọn chúng chỉ tình cờ kích phát linh kĩ dung hợp trong một lần sinh tử kịch chiến. Bất luận bọn họ không phải thuật luyện sư, không rõ nguyên nhân bên trong thì chúng cũng biết hiện tượng này tuyệt đối không phải bình thường. Trước đây bọn chúng chưa từng để lộ ra con át chủ bài này trước mặt người khác. Tối hôm nay nếu như không phải bị Lăng Phong bức bách quá mức chúng cũng không mạo hiểm thi triển.
Lăng Phong còn chưa nói ra một điểm nữa, đó là tác dụng thực sự của "cự linh cộng chấn"! Hắn tìm ra một loại tinh chương kì đặc trong kho tri thức của Sang Sư. Loại tinh chương này có tên "sáo chương", nguyên liệu mà nó cần dùng chính là tinh huyết trên người thiên hành giả có cự linh cộng chấn!
Lúc nhìn thấy phần giới thiệu về sáo chương, một người tâm tính tỉnh táo như Lăng Phong cũng không khỏi tâm kinh đảm chiến. Sáo chương mà hình thành, phối hợp với nguyên trận mà Cảnh Vân nghiên chế ra uy lực sẽ mạnh đến mức chấn động nhân thế! Nhưng muốn luyện chế sáo chương đòi hỏi niệm thức phải vô cùng mạnh. Trong đó, quan trọng hơn cả là phối hợp vô số cảm tri lực. Điều này bản thân Bản Hách cũng không thể hoàn thành. Chính vì vậy Lăng Phong mới giả vờ nạt nộ qua loa chúng trước mặt mọi người, chỉ dặn riêng bọn Lô Sâm canh chừng cẩn thận.
Dù trước mặt Hoàng Phủ Vân, Lăng Phong cũng không nhắc đến điều này. Không phải vì không tin tưởng hắn mà vì bí mật này càng ít người biết càng tốt. Nguồn tại http://Truyện Bất Hủ
Tiếp theo sẽ là tu phục cho hai miếng tinh chương. Quá trình tương đối đơn giản, chúng chẳng qua chỉ là tố linh mặc và tinh thần thạch phát sinh thoát ly. Được Hoàng Phủ Vân giúp sức, việc tu phục tinh chương được hoàn thành một cách nhẹ nhàng. Lăng Phong không để ý thấy ánh mắt ngơ ngẩn của Hoàng Phủ Vân lúc nhìn hắn tu phục tinh chương.
- Xong rồi.
Lăng Phong thu niệm thức, tóm chặt hai miếng tinh chương vào lòng bàn tay. Quay đầu thấy ánh mắt Hoàng Phủ Vân có chút kì lạ, Lăng Phong hỏi:
- Sao vậy?
- Hả? Không, không có gì, sư thúc.
Hoàng Phủ Vân luống cuống cúi đầu.
Trực giác cho Lăng Phong biết biểu hiện của Hoàng Phủ Vân có chút kì lạ nhưng Lăng Phong tưởng hắn vẫn chưa tỉnh lại từ dung hợp tinh chương, ha ha cười lớn:
- Được rồi, trời cũng không còn sớm nữa, ngươi cũng về nghỉ đi.
Nói xong, hắn còn chọc thêm một câu nữa:
- Không phải ngươi định ngủ lại đây chứ?
- Không. Không phải
Hoàng Phủ Vân nghe vậy giật nảy mình, luống cuống kéo cửa chạy ra ngoài.
Lăng Phong bật cười lắc đầu. Tên Hoàng Phủ Vân này điểm gì cũng tốt chỉ có tính cách là hơi mềm yếu. Nắm giữ một công quốc bằng tính cách này cũng không phải chuyện tốt.
Bình luận truyện