Tinh Ngự

Chương 206: Ngươi là nữ nhân? (Thượng)



Miệng Hoàng Phủ Vân đã bị bịt chặt nhưng ánh mắt vẫn lộ ra vẻ kinh ngạc tột cùng. Cố gắng lắm cũng chỉ phát ra được mấy tiếng "ư ư" khe khẽ.

- Giãy dụa đi, càng giãy dụa ta lại càng hưng phấn!

Từ Kì Phong mỉm cười, nụ cười có chút dâm tà. Hắn ngẩng đầu ngước nhìn thiên không:

- Trong một đêm đầy sao như thế này, vạn vật đều trở nên im lặng, để ta hát cho ngươi nghe một khúc "cúc hoa dương", tấu một khúc "y nhân tiếu" nhé".

Mơ hồ đoán ra Từ Kì Phong định làm gì, Hoàng Phủ Vân đỏ bừng mặt, vừa sợ hãi lại vừa xấu hổ vô cùng.

- Hắc hắc.

Từ Kì Phong cười gian tà. "Xoạt xoạt", phong y sau lưng biến huyễn thành một đàn dơi, bay ập đến trước mặt Hoàng Phủ Vân, vừa cắn vừa rứt. Chỉ nghe thấy "xoạt" một tiếng, lớp áo bên ngoài của Hoàng Phủ Vân bị xé toang, để lộ ra phần nội y bạch sắc.

- Y nhân tiếu, dung nhan như cúc, độc vi thất nguyệt ngu.

Từ Kì Phong ngân nga, hưng phấn đến nỗi toàn thân run rẩy. Đàn dơi dường như cũng cảm nhận được tâm ý của hắn, lục trảo huy động, xé nốt phần nội y bạch sắc. "Xoạt", tiếng xé vải vang lên, nội y rách toang để lộ ra hai khối thịt mềm mại trắng ngần tỏa nhu quang mê ly dưới tinh quang dìu dịu.

Thần sắc Từ Kì Phong bỗng nhiên đại biến, khuôn mặt vặn vẹo không thôi, rống lên sợ hãi:

- Ngươi là nữ nhân? Sao ngươi lại là nữ nhân?

Rồi cánh tay đang nắm chặt lấy Hoàng Phủ Vân buông lỏng một cách vô thức. Hoàng Phủ Vân tranh thủ thời cơ, hét lớn:

- Sư thúc!

Lăng Phong đang tìm kiếm, nghe thấy tiếng hét giật mình nhất chuyển, hai chân xẹt ra hai đường lôi điện thanh sắc, lao nhanh về phía phát ra âm thanh!

Dưới ánh trắng, y nhân mê ly.

Thấy Lăng Phong xuất hiện, Hoàng Phủ Vân cảm thấy tủi nhục vô cùng, run rẩy không ngừng. Nếu như có thể lựa chọn, cô thà tự tuyệt ngay lập tức chứ không muốn để Lăng Phong nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của mình!

Một tầng huyết quang nồng đậm nhất thời trào lên trong mắt hắn. Mặc dù chuyện Hoàng Phủ Vân là nữ nhi cũng khiến hắn kinh ngạc nhưng bây giờ hắn chỉ thấy giận, giận đến mức muốn lập tức rút kiếm giết ngay Từ Kì Phong!

- Chết!

Tinh thiết kiếm rời vỏ, oanh minh tạc hưởng như lôi đình. Cơ thể Lăng Phong căng lên như dây đàn, xương cốt kêu răng rắc, khí huyết trong cơ thể hắn như trường giang hoàng hà. Lúc này, trong cơn giận cực độ, Lăng Phong mới đột phá được tu vi đã ngừng trệ bấy lâu nay của mình, chính thức tấn cấp lên thất tinh!

Một kiếm đâm ra, sức mạnh nguyên lực ấn phong viêm dung điên cuồng tăng lên. Chỉ thấy một đường kiếm quang như một con nộ long bích lục sắc bay ra như muốn rạch ngang bầu trời.

- Nữ nhân? Sao lại là nữ nhân?

Từ Kì Phong có chút thất thần, miệng lẩm bẩm mãi không ngừng, cho đến khi kiếm quang bay đến trước mặt, nguy cơ bảo phủ toàn thân hắn mới hét lên điên cuồng:

- Nữ nhân dơ bẩn!

Đạn khói nổ cái ầm, hắc khí tứ tán khắp nơi.

Bích lục sắc lợi quang phá không bay đến, trực tiếp chém vào hư không, tạo nên những đợt sóng năng lượng cường đại, tăng nhiệt độ của phạm vi một trượng quanh đó lên hơn trăm độ. Uy lực một kiếm của Lăng Phong mặc dù cường hãn nhưng không hề làm tổn thương đến bản tôn Từ Kì Phong. Hắc khí lại từ từ tụ lại, hợp thành một Từ Kì Phong trước con mắt kinh ngạc của Lăng Phong.

Đây là loại năng lực cự linh cổ quái gì vậy?

Dù ngạc nhiên nhưng Lăng Phong không hề cảm thấy sợ hãi. Hắn đáp xuống bên cạnh Hoàng Phủ Vân, cởi phong y trên người khoác cho Hoàng Phủ Vân, dịu dàng dặn: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenbathu.vn chấm c.o.m

- Ngươi đứng yên ở đây, để ta giúp ngươi giết hắn!

Hoàng Phủ Vân kinh ngạc nhiên nhìn Lăng Phong, mắt hoe đỏ, im lặng gật đầu.

- Nữ nhân ti tiện!

Từ Kì Phong hoảng hốt như chính mình bị sỉ nhục vậy, gào thét điên cuồng:

- Hai người các ngươi nhất định phải chết! Phải chết!

Chiu chiu chiu chiu!

Hàng trăm con dơi gào rít, lao ầm ầm về phía Lăng Phong. Từng đường huyết hồng sắc quang mang lóe lên trong bóng đêm khiến cảnh sắc càng trở nên đáng sợ, chẳng khác gì đám ma quỷ đến từ cửu u.

Lăng Phong hừ một tiếng, thân thể đột nhiên biến hóa, kéo ra từng đường huyễn ảnh. Tinh thiết kiếm phá không chém nát mọi thứ với một tốc độ vô cùng mau lẹ! Xoạt, một kiếm đâm trúng một con dơi, con dơi bị kiếm khí cường đại chém thành tro bụi. Những con dơi còn lại bu lấy Lăng Phong, hung hăng cắn vào người hắn.

Lăng Phong hừ nhẹ, hắn cảm thấy chân lực trong cơ thể mình hình như có chút không ổn định, dường như tất cả đều đang bị đám rơi bám sau lưng hút cạn. Đàn dơi lúc này hóa thân thành đám ếch quỷ hút máu và đang muốn biến chân lực trên người Lăng Phong thành mồi ngon để hút cạn!

Lăng Phong quát lên một tiếng, miệng bắn ra một đường khí kình ngân sắc, bắn chết hai con dơi đang định bay đến trước mặt. Bùm bùm, hai con dơi lập tức tan thành tro bụi! Chân lực trong cơ thể cũng theo đó vận chuyển điên cuồng, chân lực khí vạn biến khiến người ta không thể đoán trước được lộ tuyến cụ thể.

Quả nhiên, Lăng Phong vừa vận kình, lực hút bên ngoài lập tức giảm hẳn. Đàn dơi nhất thời không đoán được biến huyễn chân lực của Lăng Phong nên cũng không thể động đến chân lực căn cơ của hắn nữa.

Lăng Phong ra sức tác khí, xương sống cong lên, cả người như nộ long kinh tỉnh, bật tung! Lực bật này mặc dù chỉ là sức mạnh xương cốt nhưng kết hợp với kĩ xảo của Vô Cốt Môn, cộng thêm áo nghĩa của thượng tôn công quyết, uy lực mạnh đến kinh nhân! Dù có là một tảng đá nặng ngàn cân thì vẫn có thể bị đánh bay lên trời.

Chát chát chát chát chát!

Từng con dơi dính trên lưng Lăng Phong bị đánh bay, rít lên những tiếng bị thảm. Hắc khí lại tụ lại, chỉ thấy Từ Kì Phong hung hãn nhìn Lăng Phong:

- Đúng là một sức mạnh cường đại! Hắc hắc, quả nhiên ngươi có quan hệ với tên tiểu tử của Vô Cốt Môn!

Lăng Phong lẳng lặng không nói gì, trên thực tế sức mạnh cự linh kì dị của Từ Kì Phong cũng khiến hắn khiếp sợ vô cùng. Thông qua giao thủ ngắn ngủi, Lăng Phong hiểu, sau khi cự linh hợp thể, thân thể Từ Kì Phong có thể phân tán tổ hợp bất cứ lúc nào. Đối diện với một sức mạnh khó tưởng tượng như vậy, bất cứ công kích nào, dù cường đại cũng không có hiệu quả. E rằng, ngay cả người có thực lực hơn hẳn Từ Kì Phong, đối diện với hắn, nhiều nhất chỉ là thủ thắng chứ không thể diệt sát hoàn toàn.

Lăng Phong biết số lượng chủng lọai linh kĩ trên đại lục này rất nhiều, dù có là Sang Sư cũng không thể biết hết. Nhất là cự linh thông qua huyết mạch truyền thừa rất có thể phát sinh biến dị ở đời sau, cộng thêm ma thú cũng không ngừng tiến hóa, thiên phú linh kĩ của chúng cũng có thể biến hóa bất cứ lúc nào. Điều này trực tiếp dẫn đến sự kì quỷ khó lường của linh kĩ.

- Hắc hắc, xem ra hôm nay ta không thể giết ngươi được rồi!

Từ Kì Phong lè chiếc lưỡi đỏ lòm, quay sang phía Hoàng Phủ Vân rầu rĩ:

- Nữ nhân ti tiện, ngươi, nhất định sẽ có một ngày ta khiến thân thể nhơ nhuốc của ngươi tan thành mây khói!

- Chỉ sợ ngươi không có cơ hội đó!

Lăng Phong đột nhiên đạp chân xuống đất, toàn lực thi triển Thác Bộ, tạo nên một trận cuồng phong.

- Thực lực của ngươi mạnh dù mạnh hơn ta nhưng ngươi vẫn chưa đủ sức giết ta đâu.

Thân thể Từ Kì Phong lại hóa thành hàng trăm con dơi nhưng giọng nói thì vẫn văng vẳng trong không gian, kiêu ngạo vô cùng. Hắn tự biết rõ sức mạnh của mình. Mặc dù Bức Tông của hắn chẳng là gì nhưng hắn lại nắm bắt được thiên phú linh kĩ: bức ảnh bách biến. Chỉ cấn biến thành dơi là có thể thoát chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện