Tinh Ngự

Chương 223: Tăng Nguyên tinh chương (2)



Lại gần, ánh mắt Lôi Trạch Ân tinh quang chợt lóe, bất tri bất giác hắn đã tiếp cận được long thú, phong tỏa đường lui về miệng núi lửa của nó. Oanh, một cự linh toàn thân có vô tận vân vụ quấn quanh, hình dáng vô cùng giống với hắn nhưng cao lớn hơn vài phần, song chương hung hăng đánh vào bụng long thú!

Xuất thủ một kích, Lôi Trạch Ân bạo quát:

- Trước đem con long thú này thu phục, sau đó chúng ta tái quyết đấu xem ai bắt được nó!

Ẩn thân trong đám người, Vệ Địch không nói một lời, quang mang huyết đao trong tay ẩn hiển, hợp lực với Lôi Trạch Ân đang đứng trên miệng núi lửa. Long thú thấy không ổn, nó điên cuồng lao tới miệng núi lửa, bỗng thình lình hiện lên một đóa hoa tường vi màu máu đỏ rực, vô tận đao mang chém tới, keng keng keng keng, tiếng nổ vang như sắt thép va chạm liên thanh, thân thể long thú bị hung hăng đánh bay đi!

- Hảo!

Lôi Trạch Ân bất chấp song phương lập trường đối lập, lớn tiếng khen! Trên mi tâm hắn ngân quang chợt lóe, đột nhiên quát lên:

- Vân U!

Cự Linh đột nhiên dừng lại, hít một ngụm khí thật sâu, song chưởng múa lên nhẹ nhàng như mây trôi, thân thể vốn bành trướng như núi nhỏ nay biến ảo thành một đám mây nhẹ nhàng hướng tới long thú mà đánh.

Làn khí lãng vô hình bỗng bạo phát, phảng phất như hai tòa núi cao nghìn trượng được tạo từ sắt thép nháy mắt va chạm vào nhau, loại không khí bị súc áp cực nhanh này khiến cho bạo âm nổ vang hầu như đã tiếp cận đến cực hạn chịu đựng của thính lực mỗi người, khiến cho bọn họ kêu lên thảm thiết, gục đầu che tai lại.

Long thú càng thê thảm, đoàn vân vụ công kích vào bụng nó, cự lực làm nó phải phun ra một ngụm máu lớn, trong ngụm máu kia có cả hỏa tinh ngọc tủy phát tán ra quang mang bay thẳng về miệng núi lửa. Thân thể nó nặng nề rơi ầm xuống đất.

Rốt cuộc chờ đến lúc này, Lôi Trạch Ân và Vệ Địch đồng thời hướng tới long thú truy kích. Trên thực tế, ở đấu giá hội Lôi Trạch Ân vẫn chưa nói hết sự thật, mỏ chích viêm thạch này không phải là bốn gã bát tinh cương giả phát hiện ra, mà là một Thánh vực cường giả khác trong Vân Mộng tông tên là "La Thiên Cương".

Lúc đó chích viêm thạch khắp nơi trên mặt đất vẫn chưa khiến cho hắn chú ý, ngược lại con long thú này làm hắn mừng rỡ không thôi. Phải biết rằng Thánh Vực ma thú đại thể đều ẩn ở thâm sơn đại trạch, bình thường rất khó nhìn thấy huống chi là long thú? Cho dù may mắn gặp gỡ thì dù là Thánh Vực cường giả cũng phải lựa chọn tránh né. Bởi vậy, con long thú bị thương nặng này quý hiếm làm sao. Nhưng khi vị cường giả này xuất thủ, long thú mắt thấy không địch lại được liền nhảy vào miệng núi lửa!

Con long thú này thuộc về hỏa hệ ma thú, sống trong núi lửa tất nhiên là bình an vô sự, nhưng dùng sức nhân loại muốn tiến nhập vào đó lại hết sức khó khăn. Canh chừng vài ngày không có kết quả, hắn đem tin tức này truyền về tông môn yêu cầu phái Lôi Trạch Ân tới.

Ở đấu gia hội xuất hiện tin tức về mỏ chích viêm thạch, một là vì tăng cường thế lực khắp nơi hòng kiềm chế Võ Thần Phong một chút, mặt khác là muốn mượn đông đảo mạo hiểm giả làm lá chắn mê hoặc sự cảnh giác của long thú, nhưng không ngờ rằng cuối cùng dây dưa thế nào lại đưa Vệ Địch tới đây.

Một hồi tranh đoạt long thú lại mở màn!

Huyết mang phá không, mây khói ngập trời!

Vừa thấy Lôi Trạch Ân cùng Vệ Địch xuất thủ, đám người mơ ước long thú lập tức minh bạch bản thân không có cửa, không thể làm gì khác hơn là dừng lại, thèm thuồng nhìn hai người đang liên thủ công kích con long thú đang phẫn nộ rít gào.

Trong khi mọi người ngưng trệ, một thân ảnh màu xám chợt đứng dậy, mang theo kình khí lạnh thấu xương lao về phía miệng núi lửa, đúng là Mặc Quỹ! Vừa rồi hắn đã quan sát nhất thanh nhị sở màn giao phong ngắn ngủi kia, long thú bởi vì bị thương mà phun ra Hỏa Tinh Ngọc Tủy đương nhiên cũng lọt vào trong mắt hắn. Vốn tưởng rằng vô vọng không ngờ rằng cơ hội quay lại một lần nữa, Mặc Quỹ hưng phấn bờ môi run run, không có chút do dự lao nhanh về phía trước.

Đồng dạng lao tới còn có Lăng Phong, tuy rằng hắn cự ly khá xa, nhưng toàn lực thi triển Tiễn Tật thân pháp tốc độ so với Mặc Quỹ nhanh hơn không ít, cùng với Mặc Quỹ lao về phía Hỏa Tinh Ngọc Tủy đang không ngừng rơi xuống.

- Đây là của ta!

Mặc Quỹ mặt mày dữ tợn, dục vọng chiếm hữu hiện lõa lồ trên khuôn mặt hắn, hoàn toàn không có chút vẻ hiền lành như trước kia. Tay trái hắn run lên, Thần Hỏa Nỗ từ trong tay áo phóng ra, rất nhanh đối diện với Lăng Phong là một viên Hỏa Thần Nộ.

Lăng Phong âm trầm hừ một tiếng, hai ngón tay dựng thành kiếm chỉ, dũng mãnh dùng kiếm quang trực tiếp phá vỡ Hỏa Thần Nộ. Hỏa Thần Nộ vỡ ra, năng lượng bạo tạc, phong nhận vô hình bắn phá.

Tâm trí đang mê đắm, Mặc Quỹ không để ý đến uy lực của Hỏa Thần Nộ, hung hãn gắt gao cầm chặt Hỏa Tinh Ngọc Tủy.

Một phần ngàn chớp mắt, thân thể hắn hoàn toàn nổ tung nát bấy!

Lăng Phong tiếp tục xuất kiếm, mũi kiếm lao về phía Hỏa Tinh Ngọc Tủy đang rơi xuống. Đúng vào lúc này, một đạo sát khí lạnh thấu xương chợt hiện sau lưng, sát khí khắp người làm cho Lăng Phong có chút rét lạnh. Không chút suy nghĩ, Lăng Phong lập tức quay Tinh Thiết kiếm lại hướng về đằng sau mà đánh. Từng đạo bích quang bao phủ Tinh thiết kiếm, tiếng nổ ầm vang không ngừng, một chiêu này Lăng Phong đã dùng đến Cực Thốn Dung.

Cực Thốn Dung đấu Hư Không Pháp Ấn! Nguồn tại http://Truyện Bất Hủ

Thình thịch, âm vang công kích nặng nề vang lên, lực phản chấn mạnh mẽ làm Lăng Phong rơi về phía miệng núi lửa. Không để cho Lăng Phong có cơ hội thở dốc, Đạo Mạn nhanh chóng xuất thủ đuổi theo, từng đạo thanh sắc chưởng ảnh đánh ra liên tục, chỉ kịp nhìn thấy thanh sắc chưởng ảnh hầu như xếp thành một hàng, uy lực mạnh đến nỗi hầu như có thể xuyên tạc một ngọn núi.

Lăng Phong trong lòng trầm xuống, cũng bất chấp lấy Hỏa Tinh Ngọc Tủy, trong cơ thể chân lực nhanh chóng vận chuyển lần nữa lập tức thi triển Thác Bộ. Hỏa quang phía dưới mơ hồ, nếu mà tiếp tục lui thêm nửa phần nữa chắc chắn bị thiêu chết, sinh tử trước mắt, Lăng Phong tinh khí thần trong nháy mắt bùng lên, tinh khí cường liệt xông thẳng lên trời cao!

Nhân kiếm hợp nhất tái hiện!

Lăng Phong lôi cuốn một đạo kiếm quang oanh kích phá về hướng Đạo Mạn, một kiếm này chỉ sợ cửu tinh cường giả cũng phải né tránh. Chỉ cần Đạo Mạn vừa lui, Lăng Phong có thể từ quẫn cảnh này thoát thân, sau đó chỉ sợ cường giả cửu tinh đỉnh phong cũng đừng mơ tưởng đả thương được hắn.

Đạo Mạn hai mắt hiện lên một tia điên cuồng, Cự Linh trong nháy mắt hợp thể hóa khải, hắn không lùi mà tiến tới, nảy sinh ý nghĩ ác độc lao tới Lăng Phong. Thân hình chưa đến, ba đạo Hư Không Pháp Ấn uy thế phô thiên cái địa đã đánh đến trước rồi!

Lăng Phong kinh hãi, rốt cuộc mình với hắn có cừu hận gì mà hắn thà lưỡng bại câu thương cũng phải giết chết được mình vậy? Tinh Thiết Kiếm phá vỡ cự linh khải giáp, xuyên thẳng vào bụng hắn.

- Chết đi cho ta! Nhị đệ, ca ca báo thù cho ngươi!

Đạo Mạn gần như điên cuồng cười to, mặc cho Tinh Thiết kiếm xuyên thủng đan điền bản thân, Hư Không Pháp Ấn hung hăng đập vào kiếm quang phòng ngự của Lăng Phong, nguyên lai hắn vẫn lưu lại một chút thực lực.

Ầm, Lăng Phong không thể khống chế được thân hình, như một khối vẫn thạch rơi xuống miệng núi lửa...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện