Tinh Ngự

Chương 246: Tu vi của ngươi (2)?



Sự tình xuất hiện đột ngột, Lăng Phong căn bản không nghĩ đến hắn sẽ dùng tới một chiêu này, cuống quít lắc mình tránh khỏi trọng lễ của hắn, Khải Ân vội la lên:

- Sư tôn, người nói gì vậy, chúng con lần này trở về chính là muốn trợ giúp Băng gia...

- Không cần nhiều lời!

Băng Thần Tử lớn tiếng quát lên ngắt lời hắn, trong lúc vội vàng lại phát ra một cơn ho khan liên tục, khiến cho Khải Ân sợ đến mức không dám nhiều lời. Khải Ân vội vàng tiến lên vỗ vỗ vào lưng hắn, một lát sau, Băng Thần Tử mới ổn định lại, trên mặt vẫn hiện lên vài tia ửng hồng không bình thường:

- Lúc trước tùy tiện viết thư cầu xin giúp đỡ là ta đã nghĩ quá nhẹ nhàng, các ngươi mới tới Tinh Lam thành bao lâu, nhân mạch có thể tích lũy được bao người chứ? Nguyên bản ta ôm hi vọng vạn nhất, lực lượng các ngươi đem về có thể đủ để cứu giúp Băng Phong thành, hiện tại xem ra...

Hắn lắc đầu cười khổ, rồi sau đó lại hòa nhã nói:

- Các ngươi có thể trở về, ta đã thập phần vui vẻ rồi, thế nhưng ta quyết không thể kéo các ngươi chết theo được! Mặc Viễn!

Băng Mặc Viễn cuống quít tiến lên:

- Đại trưởng lão!

- Ngươi đích thân đi chọn một nhóm cung phụng đệ tử có tiềm lực nhất, chuẩn bị lập tức theo đám người Khải Ân rời khỏi Băng Phong thành!

Sau khi phân phó xong, ánh mắt Băng Thần Tử dừng lại trên người Khải Ân, lớn tiếng quát lên:

- Vi sư biết con trọng tình trọng nghĩa, thế nhưng sau này trừ khi con đạt được thực lực cửu tinh, bằng không tuyệt không cho phép báo thù hai nhà Giản Hạ, vi sư dù ở dưới cửu tuyền tâm cũng khó yên lòng, con nghe rõ chưa?

- Sư tôn!

- Đáp ứng ta đi!

Hai mắt Băng Thần Tử đỏ lên, trong miệng không ngừng thở hổn hển.

- Con... con... ài...

Dưới tình thế cấp bách, Khải Ân căn bản không biết nên giải thích rõ ràng cho Băng Thần Tử thế nào, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Lăng Phong cầu xin giúp đỡ.

Lăng Phong vẫn lẳng lặng nhìn một màn trước mặt, cho đến lúc này hắn rốt cuộc mới lộ ra một nụ cười xuất phát từ nội tâm. Hắn khẽ lắc đầu, bước lên phía trước, ánh mắt đảo qua hai người Băng Thần Tử cùng với Băng Mặc Viễn, trong đó lộ ra một sự tự tin tuyệt đối: Text được lấy tại Truyện Bất Hủ

- Đại trưởng lão cứ yên tâm, Giản Hạ hai nhà trong mắt ta bất quá chỉ như gà đất chó ngói mà thôi, không có chút vốn liếng nào cả, càng không nói đến có thể uy hiếp tính mạng ta.

Dứt lời, từ trong cơ thể hắn truyền ra tiếng oanh minh như biển gầm sóng dậy, thanh âm ầm ầm cuồn cuộn không dứt, mới nghe thì tựa hồ ở rất xa, nhưng càng lúc lại càng gần, càng lúc càng vang dội, cả gian phòng đều tràn ngập âm thanh cực lớn này, cuồng âm gào thét khiến cho vách tường ở bốn phía cũng phải nứt ra!

Nhóm người Băng Mặc Viễn hoảng sợ nhìn về phía Lăng Phong, ngay khi trong cơ thể Lăng Phong truyền ra âm thanh ầm ầm đó là lúc, bọn họ cảm thấy bên ngoài dường như có một cái miệng lớn vô hình, toàn thân khí huyết của mình trở nên cực kỳ bất ổn, lúc nào cũng có thể bị cái miệng mở sẵn này thôn phệ sạch sẽ!

Ngay lập tức, thân ảnh Lăng Phong ở trong mắt mọi người trở nên mở ảo, chợt nhìn thì rất gần, nhưng khi vươn tay ra muốn sờ vào thì lại phảng phất như rất xa, càng cổ quái chính là, toàn thân hắn dường như đã dung nhập vào không gian nơi đây, thiên địa là hắn, hắn cũng là thiên địa!

- Ngươi, ngươi, ngươi...

Băng Thần Tử kinh hãi chỉ vào Lăng Phong. Bỗng nhiên hắn nhớ đến một bí mật mà chỉ có các đời trưởng lão mới được biết đến, nghe đồn người tu luyện Thốn Kích Quyết tới đỉnh phong, không cần tung ra bất kỳ công kích nào, vẻn vẹn chỉ là vận dụng khí huyết bản thân cũng có thể tạo ra được tiếng sóng gầm biển nộ, lẽ nào Lăng Phong đã tu luyện được tới cảnh giới đó?

Đột nhiên, khí thế toàn thân Lăng Phong thu liễm sạch sẽ, hắn đương nhiên không phải tu luyện Thốn Kích Quyết tới đỉnh phong như suy nghĩ của Băng Thần Tử, thế nhưng sau khi hắn lĩnh ngộ ra được cảnh giới thân kiếm hợp nhất, lý giải đối với chân võ đạo cho dù là người luyện Thốn Kích Quyết đến đỉnh phong cũng không thể sánh bằng. Lăng Phong biết dù có khuyên nhủ nhiều thế nào cũng không hữu hiệu bằng cách bày ra thực lực chân chính của mình, cho nên mới lựa chọn phương thức trực tiếp nhất.

- Phù!

Khải Ân thở dài ra một hơi nói:

- Sư tôn, lúc này người không nên ngăn cản chúng con nữa chứ?

Ngoại trừ ba người Hạ Á cùng với Khải Ân biết được tu vi của Lăng Phong, những người còn lại vẻ mặt đều dại ra, một lát sau Băng Thần Tử mới gượng gao lên tiếng hỏi;

- Tu vi của ngươi hôm nay đến tột cùng như thế nào rồi?

Lăng Phong không trả lời, Khải Ân đã tự hào nói:

- Trước khi đến Băng Phong thành đại ca đã vừa đánh chết một con linh thể khôi lỗi! A, đúng rồi, thực lực của linh thể khôi lỗi tương đương với Thánh Vực cường giả!

Mọi người đã hoàn toàn không nói nên lời, bọn họ biết rõ ràng lai lịch của Lăng Phong, chính vì vậy bọn họ mới càng thêm cảm thấy khó có thể tin nổi! Gã thiếu niên áo đen này ngày trước khi rời khỏi Băng Phong thành bất quá cũng chỉ có tu vi ngũ tinh, mới trải qua bao lâu, hắn dĩ nhiên đã có thể đánh bại được cả Thánh Vực? Hắn mới chỉ mười bảy tuổi!

Không còn bất kỳ ngôn từ nào có thể hình dung ra được nội tâm khiếp sợ của nhóm người Băng Thần Tử. Một lát sau, Úc Vi hung hăng đưa tay véo Lăng Phong một cái:

- Giỏi cho tiểu quỷ ngươi, giấu diếm giáo quan đến khổ!

Thấy biểu tình vừa giận vừa mừng của nàng, trong lúc nhất thời, Lăng Phong cảm thấy ấm áp không gì sánh được: trên đời này luôn luôn có một số người, bọn họ sẽ không bởi vì ngươi nghèo hèn hay phú quý mà thay đổi thái độ và tình cảm đối với ngươi. Loại cảm giác được yêu thương y như trước kia thật sự là ấm áp!

Lúc này Băng Mặc Viễn không biết là vui mừng đến ngớ ngẩn hay là đã bị làm sao, ngây ngốc hỏi:

- Đại trưởng lão, tôi còn phải đi lựa chọn cung phụng đệ tử nữa không?

Lời này vừa nói ra, Băng Thần Tử lập tức trợn mắt, cười mắng:

- Cút! Nhanh đi chuẩn bị một bàn yến hội rồi đưa lên đây!

- Vâng!

Tuy rằng bị Băng Thần Tử quát mắng, nhưng bộ dáng Băng Mặc Viễn vẫn vui tươi hớn hở, vội vã chạy ngay xuống lầu.

Thấy vị đứng đầu Băng gia ngày xưa tôn quý không gì sánh được lại lộ ra dáng dấp như vậy, nội tâm Lăng Phong liền dâng lên chút cảm xúc nhàn nhạt, giờ khắc này hắn đã cảm nhận được địa vị bản thân quả thực đã phát sinh biến hóa rất lớn, bản thân đã không còn là một gã nội doanh đệ tử phải ngưỡng vọng những đại nhân vật nữa.

Hắn đột nhiên nhớ tới ngày đó khi Sang Sư ngẩng đầu cười to, cuồng ngôn nói "Sở cầu của ta, trời đất mênh mông này, không một kẻ nào có thể ở trên ta, sở cầu của ta, tinh không rực rỡ này, không một kẻ nào có thể nắm giữ mệnh ta!"

Một cỗ khí thế sục sôi xông lên lồng ngực hắn, nhãn thần Lăng Phong tựa như có thể xông phá thương khung, xé nát sao trời: ta sẽ nỗ lực, tiếp tục nỗ lực, để cho dưới tinh không này, không có một ai phải khiến ta ngưỡng vọng!

Thừa dịp Băng Mặc Viễn đi chuẩn bị cơm trưa, Lăng Phong ngồi ở bên cạnh Băng Thần Tử, nhẹ nhàng đặt ba ngón tay lên mạch môn ở cổ tay hắn, Băng Thần Tử thấy vậy hiểu ra dụng ý của hắn, vội vàng nói:

- Không nên...

- Đại trưởng lão chớ vội, không có chuyện gì đâu!

Băng Thần Tử không thể tiếp tục cự tuyệt, hắn cảm nhận được có một cỗ lực lượng kỳ quái dũng mãnh tiến vào trong cơ thể mình, cỗ lực lượng này nhỏ bé mỏng manh như thể lúc nào cũng có thể đứt gãy, nhưng cảm giác mà nó mang lại thì mênh mông như biển, sắc bén như kiếm, chân lực bản thân đứng trước cỗ lực lượng thần kỳ này hoàn toàn không thể sánh được. Loại chênh lệch này cũng không phải là chênh lệch lực lượng thuần túy, mà phảng phất như đó là sự khác biệt về phẩm chất tiên thiên trời sinh.

Tựa như một đầu trâu nước huyết khí cường thịnh cùng với một đầu hổ con vừa mới sinh ra không lâu, hổ con tuy nhỏ bé, nhưng uy nghiêm trời sinh lại có thể khiến cho trâu nước hình thể lớn hơn nó rất nhiều không dám nhúc nhích.

Đây là lực lượng cổ quái gì vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện