Tinh Ngự

Chương 267: Kiêu ngạo và lập uy (2)



Từ sau khi rời khỏi Băng Phong Thành đến nay đã hơn nửa tháng. Trên con đường này bọn Lăng Phong đã gặp phải ít nhất bốn năm nhóm thương nhân buôn lậu, kết quả đương nhiên lại phải giao đấu.

Hiện tại bọn chúng người người đều đang cưỡi một loại ma thú toàn thân đen kịt, thể tráng như con trâi, bộ dạng chẳng khác gì một con chó mực. Loại ma thú này có tên " Hắc Đằng", thực lực tam tinh. Hắc Đằng ngoại hình xấu xí, tính tình nóng nảy nhưng tốc độ rất nhanh, nhất là loại địa hình hoang dã thì động tác của chúng lại càng linh hoạt. Hắc Đằng thú vốn thuộc về đám thương nhân buôn lậu, sau khi đánh đuổi được lai phạm chi địch, bọn Lăng Phong thấy chúng bỏ lại tiện tay lấy cưỡi luôn.

Không lâu sau, Huyết Sát Vệ đã thích thú với việc cưỡi loại ma thú này, nhìn thì có vẻ không nhã quan nhưng thực dụng hơn ngựa nhiều, lúc phi nước đại cũng vô cùng ổn định. Từ xa nhìn lại, một đường hắc ảnh chầm chậm áp tới, kích khởi mặt đất rung lên không ngừng.

- Lão Lục, phía trước chính là Thương Khung Yếu Tắc!

Lô Sâm chỉ về phía trước lớn tiếng nói:

- Trước đây ta đã từng theo lão đầu tử du lịch tứ phương và đi qua đây. Bao nhiêu năm như vậy, xem ra thay đổi cũng không lớn.

Lăng Phong dõi mắt nhìn ra xa, bức tường thành cao chừng một cây số như một lưỡi dao nhọn chọc thẳng lên trời, kéo dài miên man không biết đến tận đâu! Dù đang bị ngăn cách bởi một rừng cây rậm rạp nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ được bức tường thành đó cao lớn như thế nào.

Thương Khung Yếu Tắc, ta đến đây!

Thương Khung Hội Chiến ẩn chứa bao nhiêu điều huyền bí, hãy cứ để cho ta lần lượt khám phá! Một cảm giác hào hùng tràn đầy lồng ngực Lăng Phong, hắn chỉ về phía trước nói:

- Nhị sư huynh, chúng ta thi xem ai đến đó trước đi!

- Được!

Cảnh Vân yêu thích náo nhiệt nhất dẫn đầu hô lên tiếng trước, thôi động hắc đằng phi nhanh về phía trước:

- Nhị sư huynh, tứ sư huynh, lão lục lão thất, ta đi trước một bước đây!

- Vô sỉ!

Lô Sâm cười quát một tiếng, cũng không chịu thua kém. Bốn người Lăng Phong nhìn nhau cười rồi cũng đuổi theo, sau lưng tiếng Huyết Sát Vệ chỉnh thể hành động vẫn ù ù bên tai. Kiều Kiều ở tít phía sau bất mãn nói:

- Một đám vô lại.

- Đến rồi, ha ha. Quả nhiên là vẫn là số một!

Thấy mình là người đầu tiên đến cổng thành, Tang Phi hưng phấn ha ha cười lớn, định xoay người cười nhạo bọn Lô Sâm, chẳng đề phòng hai đường quang mang u hàn lạnh lẽo bắn ra từ cửa thành. Quang mang tích lưu xoay tròn, trực tiếp bắn thẳng vào chỗ kín của con hắc đằng.

Cả quãng đường đến đây Tang Phi và hắc đằng đã xây dựng nên một tình cảm nhất định, sao có thể đê người khác làm thương tổn dễ dàng như vậy? Hắn gầm lên giận dữ:

- Muốn chết?

Mười ngón tay biến huyễn rất nhanh, một đường nguyên lực ấn hình thành, trong tiếng "xuy xuy" hai đạo hỏa tiễn bắn ra từ đầu ngón tay hắn!

Mặc dù trong đám sư huynh đệ, thực lực của Tang Phi gần như yếu nhất nhưng hắn vẫn là đệ tử thân truyền của Mạch Kha, nếu hắn đã ra tay thì cao thủ bình thường cũng không chống đỡ nổi. Tinh mang bám vào hỏa tiễn, xoạt một cái cháy bùng lên như một tấm hỏa miên vừa được đổ thêm dầu.

Người xuất thủ là hai tên thủ vệ thành môn. Thấy hồng sắc hỏa tiễn trực tiếp theo tinh cương trường mâu xoáy ra từ lòng bàn tay, bọn chúng giật mình, lập tức vứt trường mâu tay, đồng thời quát lên:

- To gan! Không muốn sống nữa à, dám đến Thương Khung Yếu Tắc gây chuyện?

Vừa nghe thấy tiếng hét, một đám thủ vệ từ phía sau ùn ùn lao ra, cả một đám người đông nghịt tay lăm lăm trường mâu, sát khí ngưng trệ như lãng triều ập xuống.

- Gượm đã!

Lúc này Lô Sâm cũng đã đuổi kịp, vội vàng quát lớn:

- Bọn ta đến tham gia Thương Khung Hội Chiến, yếu tắc các ngươi đãi khách như vậy sao?

- Tham gia Thương Khung Hội Chiến?

Tên đội trưởng thủ vệ xì một tiếng: Đọc Truyện Online mới nhất ở truyenbathu.vn

- Thương nhân buôn lậu ta đã nhìn thấy nhiều, nhưng một đám người to gan như các ngươi thì thực sự chưa từng nhìn thấy! Các ngươi tưởng Thương Khung Hội Chiến là chỗ ai cũng có thể vào sao? Đám người các ngươi?

- Đám ngươi các ngươi là có ý gì?

Sắc mặt Lô Sâm đã trở nên lạnh lẽo.

- Là có ý gì?

Tên đội trưởng thủ vệ cười lạnh, chẳng thèm trả lời, chỉ quát:

- Nếu như thực sự đến tham gia Thương Khung Hội Chiến thì bỏ tất cả binh khí trên người các ngươi xuống!

Lăng Phong chậm rãi liếc qua một lượt đám thủ vệ. Nếu so với đám người trông coi cửa thành của Băng Phong Thành mà nói, đám thủ vệ này chỉnh thể và có tố chất cao hơn nhiều. Mỗi người tu vi chí ít cũng phải ngũ tinh! Một trăm tên tu vi ngũ tinh thủ vệ chỉnh tề chặn ngay trước mặt, khí thế đúng là rất đủ nhưng đương nhiên vẫn chẳng là gì trong mắt hắn.

Chỉ có yếu tắc sau lưng đám thủ vệ đó là khiến hắn hứng thú hơn một chút. Yếu tắc được xây khá cao, hình như là dùng loại nhai sơm nham cứng rắn. Nhai sơn nham rất giàu nguyên tố khoáng vật, chẳng khác gì những miếng thiết đà đã được đề thuần. Tiễn thỉ nếu đâm vào sẽ lập tức vỡ tan. Chúng được mài cho nhẵn như gương, phi viên muốn bám cũng không bám được. Nếu có người muốn cường hành phá thành thành thực mà nói là rất khó khăn.

Mặt khác nhìn mới nhìn lướt qua bên ngoài Lăng Phong đã phát hiện ra có một vài thân ảnh đang bay lượn giữa không trung. Những người này trên người khoác cự linh khải giáp. Song dực phe phẩy phiến động, ở trên cao họ có thể thu hết tất cả những chuyện phát sinh trên mặt đất vào trong tầm mắt.

Dù là thánh vực cường giả cũng không thể bay lượn được lâu như vậy.

Suy nghĩ một lúc Lăng Phong hiểu ngay Thú Linh bọn họ thức tỉnh chắc chắn là phi cầm loại. Loại Thú Linh này bản thân rất hiếm cho dù hợp thể thuận lợi. Bởi vậy rất ít thiên hành giả sở hữu khả năng bay lượn. Nội cảnh Thương Khung Yếu Tắc có thể thu nạp được Thiên Hành Giả hiếm hoi như vậy thật hiếm có. Quả không hổ danh là yếu tắc nằm giữa Thú Thần Bình Nguyên và Áo La Đế Quốc.

Cuối cùng, Lăng Phong mới nhẹ nhàng mà kiên định nói:

- Người còn kiếm còn! Từ khi hành tẩu đến giờ chưa có ai xứng để bọn ta giao nộp binh khí tùy thân!

Đột nhiên như hưởng ứng câu nói của Lăng Phong, một thanh âm ầm ầm truyền đến như lôi âm trước bạo vũ, như tiếng trống trên chiến trường, chấn đến nỗi khiến tâm linh người ta rung động!

- Hô

Trong thị tuyến mỗi lúc một lớn của bọn thủ vệ, Huyết Sát Vệ ầm ầm lao đến. Bọn họ ghìm cương Hắc Đằng cùng một lúc, ngay ngắn dừng lại sau lưng Lăng Phong, động tác chỉnh tề như một! Vừa mới đứng vững, một luồng sát khí nồng đậm như một bức tường lớn lập tức nặng nề áp xuống.

Thần tình của tên đội trưởng thủ vệ nhanh chóng thay đổi. Một sự run rẩy và sợ hãi xuất phát từ nội tâm trào lên trong lòng hắn. Có thể đóng lại Thương Khung Yếu Tắc này, bọn chúng kẻ nào cũng thân kinh bách chiến. Quân đội thú nhân bạo liệt thế nào bọn chúng đều đã gặp qua nhưng cảm giác mà đội ngũ trước mặt này đem lại lại hoàn toàn khác.

Người thanh niên huyền bào trước mắt rõ ràng không hề lớn tiếng quát nạt cũng không có vẻ giận dữ, chỉ im lặng đứng đó sau đó nói bản thân không thể hạ binh khí.

Nhưng chính vì một câu nói nhẹ nhàng như vậy mà lại mang theo khí tức cương thiết nồng liệt vô bỉ nên mới khiến hắn căng thẳng đến nỗi không thở nổi!

Như vị hoàng giả cao cao tại thượng, mỗi một câu nói đều là kim khẩu ngọc ngôn, khiến người khác không thể phản kháng! Huyền bào thanh niên này là một ma vương, một tên ma vương giấu tất cả hỉ nộ vào trong ma thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện