Tinh Ngự

Chương 322: Tín ngưỡng của Lăng Phong



Bịch phốc phốc phốc. Một chuỗi liên thanh vang lên.

Phạm Cốc Minh thất sắc. Hắn đã cảm nhận được xà ảnh công kích mà mình thi triển như đản noãn bị công kích bởi búa tạ, từng quả từng quả liên tiếp bị đat bạo! Dưới noãn nạo, thủy hệ chân lực bạo tán, trong mê vụ truyền ra tiếng quát khẽ của Lăng Phong:

- Tỏa viên!

Tay phải hắn nắm tóm chặt vào hư không, từng khối xoắn ốc chi lực phát xuất, cuồng nhiên quyển hút thu hết toàn bộ phong khí thủy vân vào tay! Thấy khối hình tim trong lòng bàn tay hắn không ngừng hô khiếu, những tiếng gào thét bên trong không ngừng thủy thù, Lăng Phong nhất chỉ:

- Đi!

Thủy cầu điện xạ về phía Phạm Cốc Minh, Phạm Cốc Minh hiểu lực sát thương của khối thủy cầu này nên chỉ có thể yếu ớt lùi lại vài trượng, đáng tiếc khối thủy cầu vẫn kiên quyết đuổi theo. Hắn không ngờ sẽ có ngày mình lại bị một cửu tinh cường giả làm cho thảm thiết đến vậy, hơn nữa người này còn rất trẻ nữa.

Một cảm giác xấu hổ chưa từng có trào lên, Phạm Cốc Minh giận dữ hét lên:

- Long súy vĩ.

Một âm thanh lục bục như giang hải sôi trào vang lên từ trong cơ thể hắn. Gần như đồng thời, hình tượng của hắn cũng dần dần biến huyễn.

Nửa người trên dần dần nổi lên một cột trụ tròn, thân thể bạo trướng khiến cho lớp y bào bên ngoài nứt toang. Từ phần xương cụt của hắn mọc ra một cái đuôi lớn. Cái đuôi này không rõ là thực thể hay huyền ảnh, chỉ thấy lay động súy bãi một cách linh động. Mỗi một lần bãi động đều khiến không khí phải vang lên những tiếng rền rĩ!

Hình tượng chuyển biến chỉ xảy ra trong một khoảng thời gian nhanh như điện xẹt. Ánh mắt Phạm Cốc Minh bắn ra một tia tàn ác bất nhân, cái đuôi mới mọc vung mạnh về phía Lăng Phong! Càng vung chiếc đôi càng trướng lớn, đến khi dài khoảng bảy tám trượng thì mới dừng biến hóa! Chiếc đuôi gào thét lao đến, che phủ cả một phương bầu trời.

Long súy vĩ?

Lăng Phong cuối cùng cũng toát ra một tia thần sắc ngưng trọng. Không còn nghi ngờ gì nữa, thứ mà hắn đang thi triển chính là linh kĩ cao cấp! Theo truyền thuyết nếu như giao long chân chính thi triển thiên phú kĩ năng này thậm chí cò thể tạo ra cả một con sông lớn, biến bờ sông thành uông dương mười dặm!

Rất rõ ràng, linh kĩ mà Phạm Cốc Minh nắm bắt không cường đại được như trong truyền thuyết nhưng cự lực cũng nặng đủ trăm tấn. Nếu như bị quất trúng Lăng Phong dù có thi triển vô cốt nhu thân, cương khí, uyên ương quyết tam đại phòng ngự đều khó tránh khỏi bị thương!

- Du thúc!

Toàn thân Lăng Phong dũng hiện từng đường kiếm mang hồng sắc dài chừng một trượng. Kiếm mang vì vù toàn chuyển, hội tụ thành lao lung. Năm đầy ngón tay hắn bóp lại, quát:

- Thiên địa lao! Không! Sát!

Thiên địa lao không ngừng luân chuyển, ban đầu nhìn còn có vẻ nhỏ hơn cái đuôi lớn rất nhiều nhưng vừa bay lên hư không như xan phong ẩm lộ, lập tức điên cuồng bạo trướng, nhốt chặt cái đuôi của Phạm Cốc Minh vào trong.

- Nguyên lực hóa hình?

Phạm Cốc Minh thét lên một tiếng, lộ rõ sự sợ hãi cực độ trong giọng nói.

Vừa bị tráo định, dưới kiếm mang giảo sát, chiếc đuôi lớn lập tức biến thành lưu khí tán dật, sắc mặt hắn trắng bệch, rống lên gấp gáp:

- Thiên phú linh kĩ, hóa sí!

Tách tách, trong âm thanh giòn giã, chỉ thấy phần lưng hắn đột nhiên nứt ra rồi từ đó vươn ra một đôi cánh. Đôi cánh vừa mới nhẹ nhàng nhất phiến, thân thể hắn lập tức được nâng lên. Vừa thoát khỏi sự giam giữ của thiên địa lao, Phạm Cốc Minh lập tức tiễn xạ lên không trung:

- Tiểu tử, ngươi đợi đấy, Tư Nội Khắc ta không tha cho ngươi đâu!

- Muốn chạy?

Lăng Phong nhãn thần nhất ngưng, sát khí ẩn hiện:

- Đâu có dễ như vậy? Tinh Thiết Kiếm.

- Trú kiếm chi thuật.

Tiễu!

Những tiếng nổ vang đột khởi. Tinh Thiết Kiếm bắn ra khỏi lòng bàn tay Lăng Phong như thiên kiếu thần long, mỗi một tấc bay ra là lại một chuỗi bạo âm tạc khai. Một đường phủ đạo đen xì bắn nhanh về phía lưng Phạm Cốc Minh. Phạm Cốc Minh chỉ cảm thấy lông mao sau lưng tạc khởi, bị luồng sức mạnh này khóa chặt hắn căn bản không thể bỏ chạy hay chuyển hướng. Chỉ có thể miễn cưỡng nhúc nhích một chút cơ thể.

Tinh Thiết Kiếm xuyên thẳng qua bụng hắn, điện chuyển nhi khảm, đáng tiếc là đã quá muộn.

Phạm Cốc Minh biết chỉ cần mình ở lại thêm một khắc nữa thôi thì chỉ có duy nhất một con đường chết nên chẳng thèm quan tâm đến vùng bụng đang chảy máu, bịt chặt tay vào vết thương, hai cánh điên cuồng phiên động, biến mất trong thiên không trong chớp mắt bỏ lại sau lưng một mảng huyết vũ, huyết sắc mạn thiên!

Lăng Phong thầm cảm thấy đáng tiếc, sức mạnh niệm thức chỉ có thể ngự sử Tinh Thiết Kiếm trong phạm vi mười trượng. Ra khỏi cự ly đó hắn không thể làm được gì. Hắn không phải thuộc tuýp người lương thiện, từ lúc quyết định giúp đỡ Phỉ Tạ Ti hắn đã gán cho đám người Tư Nội Khắc tội chết. Bất cứ kẻ nào chạy thoát đều mang đến cho hắn vô số phiền phức.

Lăng Phong là người cực ghét phiền phức nên mới lựa chọn hạ sát thủ, không ngờ đến cuối cùng vẫn để lọt một người.

Lăng Phong nhìn xung quanh, lúc này ba người Hạ Á cũng đã kết thúc chiến đấu, tám kẻ truy sát cùng bị tiêu diệt sạch sẽ như Lạc Việt. Ngay cả con hắc đằng thú mà chúng cưỡi cũng bị vạ lây, không khí di tán huyết tinh vị nhàn nhạt. Bọn Lô Sâm ở phía sau cuối cùng cũng tới, thấy cảnh tượng trước mặt, không khỏi thốt lên:

- Lão lục, xảy ra chuyện gì vậy?

Lăng Phong giải thích đại khái vài câu quay lại đã thấy Phỉ Tạ Ti đang ngây ra nhìn mình như vẫn chưa hồi lại thần. Hắn lắc lắc đầu, cười:

- Bối Nạp Thông, chăm sóc cho cô ấy đi.

- Vâng

Bối Nạp Thông vội vàng nhảy xuống khỏi hắc đằng thú, thực thi mệnh lệnh.

Đối diện với đan dược mà Bối Nạp Thông đưa cho, Phỉ Tạ Ti không hề nhúc nhích mà chỉ đột nhiên quỳ mọp xuống trước con mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người:

- Xin tiên sinh giúp Thanh Lân Tộc ta báo thù!

Thấy cô quỳ, bộ dạng thảm thiết vô cùng, Lăng Phong nhíu chặt mày, nói:

- Cô hãy đứng dậy đi, chúng ta vẫn còn việc của mình, không thể giúp cô được.

Nghe vậy, Phỉ Tạ Ti khóc lóc, nói:

- Tiên sinh, ta đoán một trăm sáu mươi bảy người của Thanh Lân Tộc bây giờ chỉ còn sót lại mình Phỉ Tạ Ti nữa thôi, cầu xin tiên sinh.

Không đợi cô nói nốt, Lăng Phong khoát tay:

- Bối Nạp Thông, để đan dược lại, chúng ta đi!

Nói đoạn quay hắc đằng thú bỏ đi.

Đối với Lăng Phong mà nói, ra tay cứu Phỉ Tạ Ti chỉ là duyên phận giữa đường, hắn càng không thể vì sự lương thiện của đối phương hay vì một lời cầu khẩn của đối phương mà ra tay giúp cả một chủng tộc báo thù. Đó là một hành vi vô cùng ngốc nghếch. Hơn nữa hành vi đánh rắn giữa khúc của Phỉ Tạ Ti khiến hắn cực kì không vui.

Lăng Phong là tâm cốt của cả chi đội ngũ, nếu hắn đã quyết định, không một ai dám phản đối. Hơn nữa mọi người cũng hiểu Thương Khung Hội Chiến sắp đến, Lăng Phong căn bản không thể mọc đâu ra tay giúp Phỉ Tạ Ti! Bối Nạp Thông là người yếu lòng nhất, thấy vậy cũng chỉ biết thở dài bỏ lại đan dược rồi lại leo lên lưng hắc đằng thú.

Ngơ ngác cầm la hâm đan trong tay, nhìn đoàn người dần dần biến mất, Phỉ Tạ Ti lưu lộ ra một tia thần sắc kiên định. Cô cắn mím chặt môi, bước thấp bước cao đuổi theo đoàn người.

Mặt trời lặn dần về Tây, nhật quang hôn ám chiếu lên người không còn cảm giác bỏng rát như ban trưa nữa nhưng mồ hôi thì vẫn vã ra như tắm, thấm ướt y vật, bó sát lấy cơ thể khiến người ta càng cảm thấy khó chịu.

- Sư thúc, cô ta vẫn bám theo đằng sau.

Hoàng Phủ Vân thúc hắc đằng thú đuổi theo Lăng Phong, nhìn về phía sau lo lắng nói. Từ sau khi ra khỏi Thương Khung yếu tắc, bất luận cô hay là Lăng Phong đều cố ý lực chọn không nhắc đến chuyện ngày hôm đó, coi như nó chưa từng xảy ra.

Thế nhưng, bị Kiều Kiều trách móc, bây giờ đối mặt với Hoàng Phủ Vân Lăng Phong trong lòng vẫn có chút bối rối.

Bây giờ thấy Hoàng Phủ Vân lo lắng, Lăng Phong khẽ nhíu mày:

- Vậy ý của người là?

- Nếu như không có vần đề gì thì có thể cho cô ta đi cùng chúng ta được không?

Hoàng Phủ Vân cầu khẩn nói.

Lăng Phong nghiêm mặt, đang định từ chối nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Hoàng Phủ Vân liền thở dài ngao ngán:

- Cô ta lai lịch không đơn giản, nếu mang theo bên mình sẽ là một rắc rối lớn, nhưng nếu người đồng ý thì cứ làm như vậy đi!

Nghe vậy, Hoàng Phủ Vân mừng rỡ:

- Đa tạ sư thúc!

Cô cũng biết mang theo Phỉ Tạ Ti chẳng khác gì mang theo một trái chích viêm đạn cực kì không ổn định. Nhưng vừa nhìn thấy biểu tình bướng bỉnh và cứng cỏi của đối phương, Hoàng Phủ Vân liên tưởng đến mình của trước đây, cũng áp lực, cũng gánh vác trách nhiệm nặng nề hến không thể chịu đựng như vậy!

Trong khoảnh khắc đó, trong lòng cô phát sinh ra một loại công minh vi diệu, cô không muốn nhìn thấy đối phương đâu khổ nữa.

Thấy Hoàng Phủ Vân vui vẻ điều chuyển hắc đằng thú đi về phía Phỉ Tạ Ti, Lăng Phong bật cười, lắc lắc đầu, vẻ nghi ngờ trong mắt dần dần biến mất mà thay vào đó là một phiến thanh minh. Tu luyện, nỗ lực tu luyện là để nắm bắt được sức mạnh cường đại hơn, nhưng có được sức mạnh là để làm gì?

Để khiến bản thân có thể ngẩng cao đầu đừng dưới tinh không! Cũng là để mỗi một người bên cạnh mình được sống một cuộc sống vui vẻ! Text được lấy tại Truyện Bất Hủ

Khóe miệng Lăng Phong tự giác nhếch lên một tia tiếu ý: Tôn nghiêm, sống vui vẻ! Đây chính là tín ngưỡng của mình!

Bôn tẩu không ngừng, mang mang đại thảo nguyên nhất vọng vô tế. Dù hắc đằng thú tốc độ kinh nhân nhưng cũng không thể trong một ngày mà vào ngay được Thâm Thủy Thành. Khi màn đêm buông xuống, Lăng Phong vẫn phải khoát tay ra lệnh cho đội ngũ dừng lại, hạ trại nghỉ ngơi.

Tuy rằng Tinh Lam chỉ là một công quốc nhưng quốc lực cực cường, những thứ mà bọn Lăng Phong mang theo bên mình đều là tuyệt đỉnh nhất lưu!

Lều trại, thức ăn và vật dụng vốn dĩ được chuẩn bị cộng thêm những vật phẩm thu được trên đường, mỗi người trong đội ngũ đều có thể sống cuộc sống hưởng thụ nhất lưu ngay cả khi cắm trại bên ngoài. Lăng Phong không cảm thấy điều kiện gian khổ hành quân có thể rèn luyện ý chí. Bởi vậy hắn không hề ngăn cản hưởng lạc vật chất. Hắn chủ yếu tập trung rèn luyện Huyết Sát Vệ tâm linh ma luyện.

Những chiếc lều trại được dựng lên một cách nhanh chóng. Khu canh thảo được đốt quanh lều, hình thành nên một vòng tròng thanh sắc lớn. Mặc dù nói ngoài thánh vực ma thú bọn Lăng Phong căn bản không sợ bất cứ ma thú đẳng cấp nào nhưng ban đêm nghỉ ngơi cũng nên tránh mọi điều phiền phức.

Không cần trò chuyện quá nhiều, sau một ngày mệt mỏi, đoàn người hoặc là kết thành nhóm hai người, hoặc là kết thành nhóm ba năm người, chui vào các lều trại, ngáy o o. Đừng tưởng họ ngủ say mà không biết gì. Chỉ cần một chút phông xuy thảo động họ sẽ lập tức bừng tỉnh từ trong giấc ngủ sâu!

Đối với võ giả tu luyện thành công, đây là thói quen nhất định phải có!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện