Chương 353: Ngư ông đắc lợi
Trong mắt Ngao Thanh Phong, thân phận Tần Chính hoàn toàn không đáng nhắc tới, chỉ là một kẻ tầm thường không đầu không đuôi!
Những lời này đã hoàn toàn đâm trúng chỗ đau của Tần Chính, khuôn mặt hắn trở nên vô cùng đáng sợ nhưng vẫn chưa có đủ dũng khí để khiêu chiến nên đành oán hận dậm chân bỏ đi.
- Lăng đại ca, chúng ta đi thôi.
Nuối tiếc liếc nhìn tinh kĩ tinh chương, Vân Tường chán nản nói.
Có hai đại thánh vực hậu kì cường giả tại đây, tất cả mọi người đều hiểu ở lại sẽ có kết quả gì nên chỉ biết giận dữ nhìn nhau rồi lũ lượt bỏ đi.
Bước ra khỏi thần điện, Đồ Long nói:
- Bây giờ vẫn chưa đến thời gian hạn chế, Lăng lão đại, ta cùng Vân Hổ Đầu đi thử vận may xem sao. Huynh có đi cùng không?
Suy nghĩ cẩn thận một hồi, Lăng Phong lắc đầu, quay lại nhìn Phỉ Tạ Ti nói:
- Ta không đi cùng hai người nữa, nếu như tiện thì hai người mang luôn cô ta đi đi?
- Lăng đại ca, hai người dưới kia tu vi đều đã đạt tới thánh vực hậu kì, huynh…
Vân Tường đã đoán ra ý đồ của Lăng Phong, lo lắng hỏi.
- Hai người yên tâm, ta tự có chừng mực.
Lăng Phong mỉm cười.
Không biết Lăng Phong đang nghĩ gì, hai người Đồ Long cũng không miễn cưỡng, dù sao ở đây cũng không gặp nguy hiểm gì nên mang theo Phỉ Tạ Ti, cùng hai người Lăng Phong cáo biệt. Đám đông đều đã rời đi hết. Vi quang trong mắt Lăng Phong thiểm động, thân hình đột nhiên biến mất!
Đây chính là công dụng ẩn thân của thần bí mệnh bài.
Nam tử mặt sẹo ngạo nghễ nói:
- Yêu Nguyệt Lung, tinh kĩ tinh chương này ta sẽ mang đi hai miếng, số còn lại thuộc về cô!
- Khanh khách!
Thanh âm yêu mị vô bỉ lại truyền ra mà Thương Ngưng Nhi thì vẫn giữ nguyên bộ dạng băng lạnh:
- Ngao trưởng lão nói vậy thật chẳng có đạo lý gì cả. Khó khăn lắm mới đến được đây, dựa vào đâu mà Bức Tông ta lại thiếu mất một phần?
- Hừ! Thật không biết điều, để cho các ngươi một phần đã là thiên đại ân điển cho các ngươi rồi! Đừng tưởng rời khỏi Vô Tẫn Hoang Nguyên rồi là Long Tộc chúng ta không làm gì được các ngươi nhé?
- Ngao trưởng lão hảo sinh khách khí, tiểu nữ tử thật sự muốn xem Long Tộc ngài có thể dựng nên uy phong gì trong Càn Thiên Giới này!
Giọng nói của Yêu Nguyệt Lung cũng nhất thời trở nên lạnh lẽo:
- Tàng thân tinh chương này chỉ có thể khiến người phân hóa xuất một phần sức mạnh cự linh tiến hành kí sinh. Nếu Ngao trưởng lão không ngại có thể cho tiểu nữ tử xem linh kĩ mà Long Tộc các người dựa vào thần diệu thế nào không?
- Không biết tự lượng sức mình!
Ngao Thanh Phong rống lên một tiếng giận dữ, thanh sắc long linh mãnh nhiên xuất hiện. Từng vòng khí lưu hình thành nên một vòng xoáy trên đỉnh đầu. Bên trong vòng xoáy lưu quang bạo phát, như kinh điện tạc khai, phát ra những tiếng xì xì chói tai:
- Linh kĩ, hành vân! nguồn truyenbathu.vn
Vòng xoáy bay ra, đen xì như một đám ô vân chụp lấy "Thương Ngưng Nhi".
- Tốt, thật không hổ danh là long linh mà chỉ có phương linh kì điển trong truyền thuyết mới địch lại được! Nhưng chỉ đơn giản thế này mà muốn ta chịu thua e rằng hơi sớm!
Yêu Nguyệt Lung lại lên tiếng:
- Phúc linh, huyết oa!
Huyết hồng sắc phúc linh cực đại giống như chuyển sang chạy nước rút cự ly ngắn, biến thành một đường quang lưu huyết hồng sắc!
Linh kĩ này không khác biệt mấy với "huyết miễn" mà Lăng Phong đã từng nhìn thấy, nhưng uy lực của nó thì cường hãn hơn nhiều. Chỉ thấy quang lưu dũng nhập vào cơn lốc ô vân, bên trong truyền ra những âm thanh như tiếng cự long hút nước.
- Xì xào!
Vòng xoáy như một nhục thân đang bị thôn phệ, đang di chuyển với tốc độ cực nhanh thì đột nhiên dừng lại, trong nháy mắt thu nhỏ lại bảy tám phần, chỉ còn lớn như một căn phòng nhỏ.
- Chết tiệt!
Ngao Thanh Phong rống lên giận dữ, long linh mà bị thương thì sức mạnh bản thể cũng bị ảnh hưởng. Đây là vết thương mà bất luận thế nào hắn cũng không muốn nhận:
- Tiên thiên linh trang hành vân, hậu thiên tiên kĩ bố vũ, dung hợp nhất hành vân bố vũ!
Những âm thanh róc rách xạ khởi, chỉ nghe thấy bên trong lốc xoáy vang lên nhưng âm thanh tiểu bộ nho nhỏ, kim quang thiểm luyện bên trong, nhất thời dừng lại và có xu thế thu nhỏ.
- Ngao Thanh Phong, ngươi muốn liều mạng à?
Yêu Nguyệt Lung có vẻ kinh hoảng, cô ta cũng không muốn tử đấu làm tổn thương bản thể, nhưng đối diện với dung hợp linh kĩ, cô ta không thể không xuất thủ! Hàn ý bạo phát ra xung quanh:
- Sơ ủng!
Huyết sắc lưu quang kết thành một cặp môi, cặp môi nhẹ nhàng hôn lên lốc xoáy, chỉ thấy từng tia huyết sắc hoàng mang nhanh chóng thấm nhập vào lốc xoáy, như bông thấm nước, tốc độ nhanh đến kinh nhân.
- Ngươi dám!Ngao Thanh Phong thần sắc cũng đaị biến, thân thể giật giật liền mấy cái. Trong Vô Tẫn Hoang Nguyên, Yêu Nguyệt Lung có thể đứng đầu một phương thế nhưng hùng hậu như Long Tộc cũng không muốn động chạm, một trong những lý do quan trọng là vì cô ta có linh hồn công kích "sơ ủng".
Loại công pháp thần bí này chỉ có rất ít người trong tông mạch Bức Tông mới tu luyện được. Nhưng một khi đã thi triển thì uy lực mạnh đến kinh nhân. Có thể xâm nhiễm cự linh của đối phương ngay trong lúc chiến đấu, thậm chí còn có thể ảnh hưởng trực tiếp đến linh hồn, nắm giữ sống chết của đối phương. Nghiêm trọng hơn chính là bất luận là sinh tử thù địch, chỉ cần bị "sơ ủng" công kích, lập tức sẽ cúi đầu răm rắp nghe theo Yêu Nguyệt Lung.
Có thể tưởng tượng ra, một khi bị công kích trúng, chỉ cần Bức Tông hạ lệnh, dù là Ngao Thanh Phong cũng sẽ quay sang tấn công Long Tộc! Đó sẽ là một cục diện đáng sợ như thế nào chứ?
Ngao Thanh Phong không thể ngờ sau khi dùng tàng linh tinh chương Yêu Nguyệt Nương Nương không những có thể di chuyển một phần cự linh mà còn có thể kí sinh được cả linh hồn công kích của riêng mình.
Trong lúc nguy kịch, không thể cho phép mình được lùi bước, Ngao Thanh Phong rống lên điên cuồng:
- Yêu Nguyệt Nương Nương, cô thật sự muốn chơi đến cùng đấy à?
Vừa dứt lời, chỉ thấy long linh rít lên một tiếng, vòng xoáy trước mặt bành trướng lên bảy tám lần, kim quang bên trong hồ loạn xuyên thứ phi vũ, phát ra những âm thanh lộp bộp như tiếng mưa rơi trên tàu lá chuối.
Ngao Thanh Phong, ngươi dám cự linh giải thể?
- Là ngươi ép lão phu, ngọc thạch câu phần!
Đúng lúc đó, huyết mạch trên người cô ta đột nhiên hoảng động, từng miếng thạch bích lớn cỡ ngón tay rào rào rơi xuống khiến người ta cảm thấy trời đất như đang vỡ ra.
- Không ổn, thời gian hạn chế đã đến!
Ngao Thanh Phong nhìn chằm chằm về phía cô ta, nói:
- Yêu Nguyệt Nương Nương, cô thực sự muốn hai ta bại thương đến cùng sao?
- Hừ, là do ngươi ngoan cố thôi. Bây giờ lấy tinh chương trước đã! Phân chia thế nào ra được khỏi đây tính sau!
Thanh âm yêu mị cũng trở nên quyết đoán.
- Được!
Cả hai người đều đang cảm thấy một luồng sức mạnh cường đại bắt đầu bao trùm lên cơ thể mình. Nếu như không lấy nhanh thì sẽ không kịp thời gian. Lúc này không thể nghiên cứu chuyện tranh giành lợi ích được nữa. Cả bên nhất tề thôi động cự linh xông thẳng vào thanh sắc điện quang. Từ cuộc tỉ thí vừa rồi có thể thấy nếu hai người có thực lực thánh vực hậu kì cùng nhau liên thủ thì hoàn toàn có thể xông được vào trong, lấy tinh kĩ tinh chương.
Cự linh đẩy nhanh cả hai tiến lên phía trước, hai người đều không muốn để đối phương nhanh hơn mình một bước nên bám nhau rất chặt. Đến khi chỉ còn cách tinh chương một khoảng rất gần thì đột nhiên.
Tinh kĩ tinh chương biến mất ngay trước mắt họ!
Ngây ra một lúc, Ngao Thanh Phong rống lên điên cuồng:
- Là chuyện gì vậy?
Hắn vừa rống giận vừa xoay người, sát khí cuồng liệt tràn ngập trong mắt:
- Yêu! Nguyệt! Lung!
- Hừ, cả hai ta cùng vào đây, không lẽ ngươi không có mắt à? Sao lại đổ lỗi sang ta!
Giọng nói yêu mị tăng thêm vào phần giận dỗi lẫn hoài nghi:
- Hay là Ngao Thanh Phong ngươi giở trò gì, bây giờ quay sang giả như vô tội?
Hai thánh vực hậu kì cường giả lầm bầm chửi rủa lẫn nhau mà không biết cách đó vài bước chân có kẻ đang âm thầm lau mồ hôi. Lúc nãy tranh thủ lúc chúng đang kịch chiến, Lăng Phong thi triển vô cốt nhu thân biến huyễn thể lam sắc đi qua điện võng phòng hộ. Sự thật đúng như hắn dự đoán, chỉ cần không vận động sức mạnh trong thân thể, trạng thái "ẩn thân" hoàn toàn không bị phá!
Đối với người khác mà nói, dù có mạnh như thánh vực hậu kì thì cũng phải kiêng nể điện võng phòng hộ. Chỉ có thể dựa vào tu vi bản thân nhưng một khi thi triển vô cốt nhu thân, có thể áp sức da thịt lên mức độ lớn nhất, như vậy có thể đi qua khe hở.
Bình luận truyện