Chương 380: Đời đời kiếp kiếp, ghi nhớ thù này
Xuất thủ một chiêu, thấy Ốc Đặc vẫn trung thành và tận tâm với mình bị đánh cho ộc máu, Mộ Dung Yên sửng sốt. Cánh tay đang giãy dụa vô ý thức dừng lại. Chợt chú ý đã tới gần Lăng Phong. Nàng cầu khẩn nói:
- Ốc Đặc, ngươi buông ta ra có được không?
Ốc Đặc cố nén thương tổn, trên mặt hiện lên một mảnh ửng hồng, cố chấp lắc đầu, trên trán ngân quang chợt hiện:
- Bất tiểu tỉ, chúng ta đi!
- Các ngươi cũng không được đi đâu hết, toàn bộ lưu lại cho ta!
Ô Tô một chưởng chụp xuống, thủy hệ Ngụy Linh Vực hạo nhiên phát ra, hung hăng bao phủ lên hai người Ốc Đặc.
Thấy Lăng Phong sau khi rơi xuống, vẫn không hề động đậy, Ô Tô ngược lại không vội hạ sát. Từ trên người Lăng Phong, khí tức, năng lượng lưu chuyển yếu ớt có thể thấy hắn xác thực đã bị thương nặng, chứ không phải giả bộ, vì vậy Ô Tô vẫn ung dung nói với Mộ Dung Yên:
- Hắc hắc, nha đầu, nhìn bộ dáng cuống lên của ngươi, có phải ngươi yêu thích tiểu tử này hay không?
Xuyên Nhị Kính, Biền Cốt Phụng, Phong Lôi Giảo, Đại Chuy Sách... Trong nháy mắt quyền như mưa. Lăng Phong không có đr thời gian để vận công, nên đành lựa chọn liên tục thi triển Vô Cốt Nhu Thân.
Từng đạo công kích không chút cố kỵ đánh xuống. Mỗi đạo công kích hoặc đánh nát xương cốt của Ô Tô, không cũng là đám chảy máu mồm, đánh đến mức hắn không ngừng lùi về phía sau, hoàn toàn không còn lực chống lại!
- Đi tìm chết đi!
Một quyền nặng nề đánh Ô Tô ngã xuống đất, Lăng Phong biết mình đã hoàn toàn nắm quyền chủ động rồi. Vì vậy hắn hít một hơi thật sâu, trong cơ thể nhất thời truyền ra âm thanh như nham thạch nóng cháy, cùng lúc đó, khí lưu ở bên ngoài như bị đun sôi, phát ra tiếng "sùng sục". Hai bên hô ứng tạo ra tiếng vang càng lúc càng lớn giống nhưng hàng nghìn con ếch lớn đồng thời kêu lên.
Ngân sắc khí mang cường liệt từ đan điền của Lăng Phong hiện lên, trong chớp mắt bao bọc xung quanh thân thể hắn. Cánh tay của Lăng Phong bình thản giơ lên, Tinh Thiết Kiếm từ từ hiện ra, quang mang u ám chảy qua như có thể bao trùm lên hết thảy tia sáng bên ngoài.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ tâm thần năng lượng đều trung lên Tinh Thiết Kiếm!
- Trú Kiếm Chi Thuật! Thiên Địa Lao, phá vỡ cho ta!
Năng lượng cương khí cùng linh hồn niệm thức tập trung lên toàn thân của Lăng Phong, một kiếm phá xuất, tạo ra một dòng khí lãng bạch sắc, một kiếm phá không cao tới mười trượng, trong nháy mắt đã tới sát mặt Ô Tô. Một khi đánh trúng, kết quả sẽ là nát bấy.
Sinh tử trong lúc đó chỉ cách nhau có một tấc!
Bỗng nhiên, một thanh âm bình tĩnh tựa như mọi sự sống chết đều nằm trong bàn tay vang lên:
- Người của Vũ Thần Phong mà ngươi cũng dám giết ư?
Theo thanh âm này vang lên, từng sợi lông vũ ám kim sắc quang mang cực lớn rơi xuống, một một sợi đều hạ xuống rất nhẹ nhàng tựa như một cơn gió nhẹ cũng có thẻ thổi chúng bay xa cả vạn dặm. Nhưng khi sợi đầu tiên rơi xuống mặt đất thì một màn khiến kẻ khác chấn động xảy ra.
Một âm thanh trậm muộn vang lên.
Quang phiến tiêu thất, mà mặt đất đồng thời bị chấn rung, rồi hõm sâu vào trong phương viên mười trượng.
Lăng Phong cảm thấy ý thức hải chấn động, thanh âm này tựa như trực tiếp vang lên trong đầu hắn, chấn động làm hắn đau đầu, chóng mặt. Nội tâm rung động mãnh liệt khiến Lăng Phong không nói hai lời tay cầm Tinh Thiết Kiếm đánh ra một chiêu, rồi xoay người lại ôm lấy Mộ Dung Yên, đồng thời nói với Ốc Đặc:
- Đi!
Dị biến đột khởi, Mộ Dung Yên căn bản không kịp phản ứng đã bị Lăng Phong ôm vào trong ngực, một trận khí tức nóng bỏng dũng mãnh ập vào mũi, miệng. Chẳng qua rất nhanh Lăng Phong liền đau đớn kêu lên một tiếng, đánh thức nàng khỏi huyễn tưởng kiều diễm. Chỉ thấy từ miệng Lăng Phong có một dòng máu đen chảy ra, hai chân đang chạy, thoáng cái dừng lại.
- Huynh, huynh sao rồi?
Mộ Dung Yên cực kỳ sợ hãi, vô ý thức vươn ngọc thủ vuốt lên khuôn mặt Lăng Phong.
- Ở trước mặt ta, ngươi còn có thể đi được?
Âm thanh cao cao tại thượng tựa như chấp chưởng sinh mệnh chúng sinh lúc trước lại vang lên, chỉ là lần này nó vang lên trước mặt hai người Lăng Phong. Theo đó vô số ám kim sắc quang điểm hiện lên, một ít quang mang nhanh chóng hội tụ lại, dần dần hình thành thân ảnh của một nam nhân.
Nam tử này có một mái tóc nâu dài, thân hình cao lớn, vai hùm eo gấu. Hai mắt màu lam, sống mũi cao, thẳng hiển hiện ý chí kiên định, đôi môi dày hơi nhếch, tỏ vẻ trang nghiêm, khắp người phát ra khí tức uy nghiêm do được rèn đúc quanh năm.
Nhãn thần Lăng Phong ngưng trọng, không dám động đậy chút nào, mời vừa rồi Linh Vực của đối phương thi triển dĩ nhiên có thể đả thương hắn mà Mộ Dung Yên ở trong lòng lại không hề hay biết!
Kinh khủng! Khí tức kinh khủng từ trên người nam tử trước mắt phát ra! Khiến cho hắn có cảm giác chỉ cần khẽ động, bản thân sẽ chết không có chỗ chôn. Loại cảm giác này khiến nội tâm Lăng Phong sợ hãi vô cùng, mà loại khí thể này hắn chỉ mới thấy qua trên người của Ôn Đình! Người trước mắt đến tột cùng là có lai lịch ra sao? Lẽ nào cũng là Linh Tôn?
Không đợi Lăng Phong suy đoán quá nhiều, Ô Tô vừa rồi bị đánh ngã xuống đất phát ra một tiếng thở dốc, lớn tiếng la lên nói:
- Đại, đại sư huynh,cứu đệ!
Đại sư huynh, chẳng lẽ là...?
- Mỗ gia Thang Thần,
Nam tử nhàn nhạt mở miệng:
- Đặc biệt tới lấy tính mệnh của ngươi.
Thang Thần! Thang Thần!
Nội tâm Lăng Phong như bị búa tạ oanh kích một cái, buồn bực, hốt hoảng/ Cái tên Thang Thần này lần đầu tiên hắn nghe được chính là từ trong miệng mấy người Mạch Kha thuật lại, một quyền đánh ngã Thánh Vực đỉnh phong cường giả, lấy sức một người cường ép cường giả trong thiên hạ tiến nhập Vũ Thần Phong!
Uy thế, chiến tích lừng lẫy như thế thật khiến người ta hơi nhắc đến cũng là tâm thần kích động, nếu ai đó biết có người muốn giết minh lại mạnh như vậy, e là chưa cần đối phương động thủ liền đã vỡ tim mà chết!
Đáng tiếc Lăng Phong không phải thường nhân!
Mặc dù biết thực lực đối phương vượt xa bản thân, Lăng Phong cũng tuyệt không thúc thủ chịu trói, dù chết, cũng phải chiến!
Nhẹ nhàng đem thân hình Mộ Dung Yên đang ôm ấp buông ra, Lăng Phong nhìn Thang Thần không chút sợ hãi: Text được lấy tại Truyện Bất Hủ
- Ngươi muốn lấy tính mạng của ta tính mạng của ta, cùng với nàng không quan hệ, để nàng đi đi.
Mời vừa rồi lừa gạt, Mộ Dung Yên bỏ mặc tôn nghiêm vẫn luôn giữ gìn bị Lăng Phong nghe thấy toàn bộ, tình cảm tuy rằng thường xuyên trì trệ, nhưng Lăng Phong cũng minh bạch muốn cho một nữ tử trước giờ luôn kiêu ngạo ở trước mặt mọi người nói ra như vậy, cần tới dũng khí và tình ý tới mức nào!
Chỉ vì hồi báo phần tình ý này, Lăng Phong cũng nguyện đem hết sức lực để nàng bình yên rời khỏi.
- Ngươi đúng là một kẻ đa tình, thật hy vọng sư muội có thể thấy.
Thanh âm của Thang Thần chợt ngưng, vung tay lên nói:
- Nàng có thể đi.
Giọng nói của hắn ung dung, mang theo vẻ coi thường như nhìn một con kiến hôi, lấy thân phận của hắn đã nói ra hứa hẹn tự nhiên sẽ không lật lọng.
Mộ Dung Yên chẳng những không rời khỏi. Trái lại đột nhiên tiến lên một bước ôm lấy Lăng Phong, gương mặt nhẹ nhàng dán trên lưng hắn.
Chưa bao giờ được nữ tử chủ động tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, thân thể Lăng Phong mạnh mẽ run lên, lý trí nói cho hắn biết phải lập tức đẩy nàng ra, nhưng một tâm tình kỳ quái quanh quẩn trong lòng hắn, khiến hắn không sao làm được. Lăng Phong cắn chặt răng:
- Đi! Đi mau! Muội lưu lại không giúp được bất kỳ cái gì, chỉ làm vướng bận ta mà thôi.
Lời nói xuất ra, môi Lăng Phong đột nhiên bị một ngón tay ngọc ngà, nhỏ và dài che lấy, ngay sau đó truyền đến âm thanh nhỏ nhẹ của Mộ Dung Yên:
- Muội hiểu, thế nhưng huynh cũng biết lúc trước khi bị buộc phải nói thật lòng mình, trong lòng muội rất là vui mừng.
Nghe nàng biểu lộ như vậy, nội tâm Lăng Phong chấn động mãnh liệt, một lát nói không ra lời. Toàn thân hắn tựa như đông cứng lại, mỗi chuyển động của khớp xương đều phát ra âm thanh như băng đạn, khó khăn xoay người lại.
- Đừng xoay người lại, muội sợ muội sẽ không nỡ.
Giọng nói của nàng bình tĩnh, thế nhưng mỗi từ nói ra đều tựa như mang theo huyết lệ, bức nhân tâm!
.
Bình luận truyện