Tinh Ngự

Chương 4: Tiến Nhập Thần Bí (Hạ)



Một giọng nói già nua, thần bí, tựa hồ như mang theo chút thương cảm vang lên, thanh âm này lưu lại cho Lăng Phong ấn tượng rất sâu khắc!

Lăng Phong đột nhiên đứng dậy, bàn tay nắm lấy trường kiếm, cảnh giác nói:

- Ai? Ngươi đến tột cùng là ai?

- Khỏi tìm, lão phu đang ở trong thức hải của ngươi, ngươi làm sao mà tìm được ta chứ?

- Thức hải?

- À, lão phu thiếu chút nữa đã quên, thức hải, tức là theo lời các ngươi gọi, là thế giới linh hồn!

Thanh âm thần bí lại vang lên:

- Hắc hắc, đừng suy nghĩ nữa, ngươi là trời sinh linh hồn song phân chi thể, đã vậy Cự Linh còn chưa tỉnh giấc, rất thích hợp để truyền thừa tuyệt học của lão phu! Nhanh, bái sư mau lên, sau khi bái sư xem như một thân tuyệt học của lão phu đã có người kế nghiệp!

Thấy Lăng Phong trầm mặc không nói, thanh âm thần bí vội la lên:

- Này, tiểu tử, ngươi còn do dự cái gì? Phải biết rằng năm đó biết bao nhiêu người cầu lão phu thu họ làm đồ đệ mà lão phu cũng không có đáp ứng. Nếu không phải hôm nay chỉ còn lại mỗi linh hồn, tiểu tử ngươi thiên phú lại vô cùng khế hợp một cách hiếm thấy, ngươi tưởng có thể may mắn bái lão phu làm thầy sao?

- Ta cuối cùng cũng phải thấy được ngươi, thì mới có thể biết rõ được người ta sắp bái làm sư phụ là dạng người gì chứ

- Ồ, nói cũng có lý, thôi, để lão phu tiêu hao chút năng lượng linh hồn cho ngươi gặp mặt vậy!

Vừa dứt lời, một thân ảnh già nua liền xuất hiện trước mặt Lăng Phong.

Tâm tư của Lăng Phong sớm đã động, vừa thấy thân ảnh xuất hiện, trường kiếm trong tay liền vung, kiếm khí sắc bén giống như đã luyện hướng nó bổ tới.

- Tiểu tử thúi, ngươi làm cái gì?

Thân ảnh quái dị hú lên, né sang một bên. Lăng Phong lạnh lùng cười:

- Ta chưa bao giờ có thói quen đem vận mệnh của mình giao phó trong tay kẻ khác! Ngươi cho rằng chiếm cứ được thế giới linh hồn là có thể tùy ý phân phó ta sao? Thật sự quá ngây thơ rồi!

- Phi phi phi, thật sự là một tiểu tử hỗn trướng mà! Không biết lý lẽ! Lão phu chẳng muốn cùng ngươi so đo!

Thân ảnh chợt lóe hướng vào Lăng Phong. Lăng Phong cả kinh, trong tiềm thức muốn né tránh, nhưng mà hết lần này tới lần khác lại tránh không được, không ngờ bị nó tiến nhập vào trong thế giới linh hồn của mình.

- Tiểu tử thúi, ngươi điên rồi! Có lão phu dạy bảo, thứ khác không nói, chỉ cần cỡ tên tiểu tử vung móng vào ngươi lúc sáng, ngươi bóp chết nó giống như là bóp chết một con kiến vậy! Thật không ngờ ngươi lại vô tâm cự tuyệt lão phu?

- Ta không tin ngươi!

Chỉ là một lý do vô cùng đơn giản, nhưng lại khiến cho người thần bí kia nghẹn hồi lâu không nói nên lời. Một hồi sau, hắn mới lẩm bẩm:

- Không tin? Hắc, không tin ư? Không có thói quen đem vận mệnh giao phó trong tay kẻ khác? Thật đúng là một tiểu tử có tính tình quật cường a, thật đúng là...

Thanh âm mấy chữ cuối cùng của hắn cực thấp:

- Rất giống lão nhân gia ta a!

- Thôi, tiểu tử thúi, ngươi cuối cùng cũng sẽ có một ngày phải cầu đến ta thôi!

Bỏ xuống một câu, người thần bí miễn cưỡng nói:

- Sự tình hôm nay cũng đừng nghĩ nói với người khác, nếu như ngươi không muốn bị coi là đồ điên!

Một đêm không nói chuyện.

Sáng sớm hôm sau, Lăng Phong lười biếng duỗi thắt lưng một chút, tỉnh lại từ trong mơ. Nếu như không phải người thần bí kia nhắc nhở tại bên tai một câu: "Này, tiểu tử, ngươi thật sự không định suy nghĩ lại chút sao", hắn cơ hồ là tưởng rằng mọi chuyện phát sinh hôm qua hết thảy là ảo giác của mình rồi.

Hắn bây giờ còn chưa có nghĩ ra làm thế nào để đối mặt với việc trong thức hải của mình đột nhiên nhiều ra một vị "khách ở nhờ", bất quá, chuyện này cũng không hề trở ngại việc tu luyện mỗi ngày của hắn.

Bước tới bên hồ thường tu luyện, thân đón ánh sáng mặt trời, thu nạp một khắc năng lượng thuần khiết tới đan điền khí tuyền rồi luyện hóa thành Cự Linh, dựa theo tần suất chuyển động chín lần chu thiên. Đổi lại lúc trước, thì hết thảy mọi thứ đều được tiến triển vô cùng thuận lợi, đáng tiếc hôm nay lại không được như vậy. Ngay từ lúc Lăng Phong bắt đầu tu luyện, người thần bí đã bắt đầu mở mồm mở miệng nhắc:

- Sai bét rồi, Cự Linh làm sao lại có thể vận chuyển như thế? Cái này là chân võ quyết do tên ngốc nào truyền xuống vậy? Tu luyện như thế sẽ khiến cho kinh mạch từ từ cương hóa, làm sao có thể trộn lẫn thành một được? Hắc hắc, chân võ quyết bình thường mặc dù chỉ là công pháp để tạo căn cơ trên con đường tu luyện, nhưng tu luyện sai lầm như vậy di chứng có hại vô cùng a. Ngươi nói coi đến cùng là ngươi tu luyện thứ võ quyết cặn bã gì vậy?

- Câm miệng!

Rốt cuộc, Lăng Phong nhẫn nại không nổi nữa, rống lớn một tiếng.

- Hắc hắc, Lăng thủ tịch, đến tột cùng là ai chọc giận ngươi mà tức giận thế? (Thủ tịch: cấp cao nhất)

Trần Hàng giống như một oan hồn xuất hiện kế bên.

Lăng Phong bình ổn lại tâm tình, có vẻ chán ghét nhìn thoáng qua hắn:

- Ngươi hôm nay lại có trò gì mới nữa?

- Trò thì không dám có, chỉ là ta muốn nhắc nhở Lăng thủ tịch, làm đệ tử thủ tịch của nội doanh tựa hồ là có chức trách hiệp trợ huấn luyện viên huấn luyện các đệ tử đó?

Trần Hàng thanh âm thành khẩn nói.

- Chuyện này không phiền ngươi phải nhắc.

- Không không không, ta nghĩ Lăng thủ tịch đã hiểu lầm ý tứ của ta rồi.

Trần Hàng cười quỷ dị:

- Cho đến bây giờ ba mươi hai đệ tử nội doanh, đại bộ phận đều đã thức tỉnh Cự Linh, mà Lăng thủ tịch tựa hồ như ở phương diện này không có bất cứ tư cách gì chỉ đạo họ a!

Lăng Phong cau mày, hắn đã hiểu rõ ý đồ đến của tên này rồi. Hừ, muốn ỷ vào việc Cự Linh của mình thức tỉnh mà rình lấy danh dự của đệ tử thủ tịch ư? Hắn biết rõ suy tính trong lòng của Trần Hàng, trở thành đệ tử thủ tịch tức là trở thành đệ tử có khả năng được hưởng vinh quang cao nhất trong doanh huấn luyện, nhận được những trao tặng có tu vi cấp cao nhất! Mà đệ tử thủ tịch ngoại trừ được hưởng danh dự tôn sùng ra, còn có thể có thân phận "trợ giúp huấn luyện" giúp đỡ huấn luyện viên huấn luyện đệ tử, có được tiền lương nhất định!

Từ ba năm trước, Lăng Phong chiếm được danh hào thủ tịch cho tới nay, chưa từng có ai khiêu chiến mà thắng được hắn, không nghĩ tới hôm nay rốt cuộc lại có thêm một tên không biết sống chết mò tới nữa rồi!

Mỉm cười, lùi bước vốn không phải là tính cách của mình, Lăng Phong hãnh diện nói:

- Đệ tử thủ tịch tựa hồ như cùng với việc thức tỉnh Cự Linh không có quan hệ gì nhỉ? Có một số người, sợ rằng Cự Linh thức tỉnh dù cấp cao tới đâu đi nữa, thì cuối cùng vẫn là rác rưởi không cản được a!

Câu này nói ra cực kỳ tàn nhẫn, sắc mặt Trần Hàng biến đổi một chút, hắn mạnh mẽ kiềm chế xúc động của mình, ra vẻ phong độ nói:

- Hào khí của Lăng thủ tịch, ta hiện ở nơi này coi như chính thức khiêu chiến! Ba tháng sau, là lúc nhận tân đệ tử tiến vào doanh huấn luyện, đến lúc đó mong rằng Lăng thủ tịch không nên lùi bước cho thỏa đáng!

Ngừng một chút, hắn lại nói tiếp:

- À, thiếu chút nữa ta quên mất, trước đó vài ngày ta không nghĩ tới là đã tiến vào tứ tinh rồi, ngại quá, thật sự là ngại quá a! Hahahaha!

Trong tiếng cười điên cuồng, hắn quay đầu rời đi.

Tứ tinh? Lăng Phong có chút thất thần, hắn mỗi ngày khổ luyện rốt cuộc mới có thể tiến vào tứ tinh, thật không ngờ cái tên kia lại...... chẳng lẽ không có Cự Linh thật không được sao?

Lúc này, Khải Ân thở hồng hộc mà chạy tới:

- Đại ca, cái tên kia tới tìm huynh làm gì?

- Hắn muốn khiêu chiến chức thủ tịch ...... Lăng Phong hời hợt nói.

- Cái gì? Cái tên khốn kiếp này, đại ca, huynh chờ đó, đệ hôm nay không tìm hắn tính sổ là không được!

- Khải Ân!

Lăng Phong cười nhạt:

- Có một số việc, làm nam nhân là không thể nào né tránh! Bạn đang xem tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ

- Đại ca!

Khải Ân có chút nóng nảy, hắn rất rõ hiện trạng của Lăng Phong. Mặc dù tu vi của hắn rất cao, lý giải đối với Thốn Kích Quyết cũng không người nào có thể bằng, nhưng mà trong thực chiến không có Cự Linh trợ giúp, lực công kích của hắn thua kém không ít. Một khi cùng đối thủ có tu vi ngang nhau chiến đấu thời gian dài, tình thế xấu có thể gặp quả thật rất lớn, mà điều này đã được nghiệm chứng rõ trong lúc thực hiện nhiệm vụ ngày hôm qua! Nghĩ đến Lăng Phong thật vất vả lắm mới thành lập được uy vọng trong doanh huấn luyện, rất có thể sẽ bởi vì nhân tố hoàn toàn bất công này mà bị hủy, Khải Ân cảm giác được nội tâm mình nóng cháy không thôi.

- Làm sao vậy? Đệ không tin huynh sao?

Lăng Phong ánh mắt như điện:

- Ta...... là đại ca của đệ a!

- Ta là đại ca của đệ a!

Những lời này giống như điện quang chiếu sáng ký ức của Khải Ân, trong trí nhớ, có một thân thể nhỏ gầy nhưng cứng cỏi đứng chắn trước người mình, mà thân ảnh yếu gầy đó vốn đã sớm vào doanh, tu vi của thiếu niên đó ít nhất cũng đạt tới nhất tinh! Lúc ấy vì để bảo vệ mình, thân ảnh gầy yếu bị đánh khắp người thương tích, nhưng mà hắn lúc ấy chỉ cắn răng thản nhiên mà nói với mình một câu ... "Ta là đại ca của ngươi a!"

Rồi sau đó, Khải Ân liền thấy được một màn mà cả đời mình khó quên, thân ảnh gầy yếu không ngờ lại lao thẳng tới một hài tử có tu vi cao nhất mà đánh, một luồng lệ khí hung ác nọ chấn nhiếp đối phương không dám nhúc nhích chút gì! Sau đó chính là một trận mãnh kích phô thiên, mà hài tử kia một bên sợ hãi ngăn cản công kích của thân ảnh gầy yếu, một bên kêu gọi đồng bạn hỗ trợ. Mà lúc này thân ảnh gầy yếu kia vô luận thừa nhận bao nhiêu đòn thế nghiêm trọng cũng vẫn cắn chặt răng một quyền tiếp một quyền nặng nề đánh, không biết mệt mỏi, cũng không biết đình chỉ......

Thân ảnh gầy yếu, lạnh lùng, cứng cỏi, kiên cường đó đã dùng hành động điên cuồng cứng ngắc của bản thân phá vỡ ý chí mưu toan ngăn cản của mọi người. Những nắm đấm rơi vào người hắn càng lúc càng nhẹ, cho đến khi có người lặng lẽ đào tẩu, thì hắn vẫn phảng phất như một cỗ máy huy động nắm tay vào mục tiêu phía trước. Tại thời khắc đó, trong lòng của Khải Ân, cả thiên địa ở trước mặt nắm tay đó đều yếu ớt như vậy! Cuối cùng, thậm chí cả khi thân ảnh gầy yếu nọ rốt cuộc bởi vì thể lực không đủ mà hôn mê bất tỉnh, thì những hài tử vây quanh nhìn cũng không ai dám hướng hắn đánh một quyền một cước nào hết!

Giờ phút này, khi Lăng Phong nói những lời đó ra, Khải Ân không hề khuyên bảo nữa, bởi vì hắn hiểu rõ những lời nói đó mang ý nghĩa kiên định đến cỡ nào, bất khuất đến cỡ nào, cùng với máu huyết điên cuồng cỡ nào!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện