Tinh Ngự

Chương 470: Hẳn phải chết chi cảnh (thượng)



Lăng Phong nhìn quang trụ màu phấn hồng đang không ngừng to lớn hơn, ngưng trọng quát hỏi. Trừ một số Thuật luyện sư thực lực mạnh thoát được, những người còn lại đều đã bị thư thể song dực oa chiếm cứ sọ não, tư duy bị xâm chiếm triệt để, hoàn toàn là cái xác không hồn lao tới gần bọn họ, bị Lăng Phong không chút do dự xuất thủ chém giết.

- Ta không biết!

Du Thiên Trì triệt để thất kinh, sóng khí xung quanh chấn động, trong thanh âm nổ ầm ầm vang vọng, tâm tình của hắn dần dần tan vỡ, hét lớn:

- Nơi này là do cường giả viễn cổ lưu lại, uy lực nguyên trận cường đại tới mức không thể tưởng tượng, cho dù là Linh Tôn cũng không thể đánh bại đơn giản! Chúng ta trốn không thoát, trốn không thoát!

- Tông chủ, lại có một nhóm!

Tào Kế Suất chăm chú cầm Linh khí Nhị Cân Giới Xích của bản thân, nhìn kỹ cánh tay của hắn có chút run run, miễn cưỡng cười nói:

- Lão tử hao tổn hết tâm cơ mới mang theo tính mệnh chạy trốn khỏi Linh Tôn, không nghĩ tới hôm nay lại gặp phải Linh Tôn, thậm chí là Linh Tôn ma thú, thực sự là con mẹ nó thời vận quá kém!

- Ngươi hối hận hay sao?

Nguyên Thận khinh miệt liếc mắt nhìn hắn một cái:

- Đám người các ngươi tu luyện tới Linh cấp vẫn dũng khí kém cỏi như vậy!

Phát hiện trong giọng nói của bản thân không đúng, hắn vội vã nịnh nọt Lăng Phong:

- Đương nhiên, chủ nhân là ngoại lệ!

Tào Kế Suất trợn mắt mắng:

- Đầu ma thú không có khí tiết!

- Xuất hiện!

Lăng Phong khẽ quát, trong tay hắn xiết chặt Tinh Thiết Kiếm, lực chú ý toàn thân đều ngưng tụ thành một đường. Trong đường nhìn của hắn, chỉ thấy trung tâm quang trụ mơ hồ có một đoàn thân ảnh màu phấn hồng, "nó" tựa hồ còn chưa tỉnh sau giấc ngủ dài, hai cánh chăm chú bao phủ quanh thân thể. Ở trên người "nó" còn có mấy đầu thư thể song dực oa bay lượn, hai cánh trong lúc vũ động hội tụt hành thanh âm như biển gầm.

- Đó là song dực oa hoàng! Giết nó, chỉ cần giết nó thì đám thư thể song dực oa này sẽ không còn ai chỉ huy, không còn tạo thành uy hiếp!

Du Thiên Trì sợ hãi rống giận nói, thấy Lăng Phong còn chưa có phản ứng, hắn gấp đến mức đầu chảy mồ hôi.

- Nhanh xuất thủ, đầu Song dực oa hoàng này còn chưa tỉnh lại từ giấc ngủ say, chờ khi nó tỉnh lại thì đã chậm!

- Gần vạn!

Tỉ mỉ quan sát số lượng thư thể, Lăng Phong khô khốc phun ra mấy chữ. Chỉ cần mấy trăm đầu tử thể song dực oa hội tụ lại đã tạo thành công kích vô hạn tiếp cận Linh cấp, nếu như tiếp tục gia tăng thêm số lượng thì sẽ là tình trạng ra sao? Đây tuyệt đối không phải đơn giản một cộng bằng hai, mà là tăng trưởng theo cấp số nhân.

Không có nhiều thời gian do dự, Lăng Phong chợt quát lên nói:

- các ngươi trợ giúp ta xuất thủ! Giúp ta ngăn cản chúng! Để ta đối phó với oa hoàng!

Hưởng ứng lôi đình!

Đối với mệnh lệnh của Lăng Phong không ai do dự, từng tiếng quát chợt vang lên, một hư ảnh ngân hàng bao phủ toàn thân Lăng Phong, ngay sau đó là nguyên lực phong hệ tăng cường, một đạo phong trụ xoay tròn khiến tốc độ ngân hàng chuyển động tăng lên rất nhiều.

Tương phao chiểu trạch của Nguyên Thận bao vây tầng ngoài cùng, thân thể Đằng Thú cũng lăng không bay lên, song quyền tập trung nguyên lực Địa hệ rít gào mãnh liệt!

Vù vù vù… Bạn đang đọc chuyện tại truyenbathu.vn

Bộp bộp bộp, hư ảnh bong bóng như thực chất tầng ngoài cùng vỡ nứt ra, từng đoàn khí lưu màu đen vàng tràn lan, Lăng Phong chỉ vẻn vẹn phi hành ba bốn trượng, tuyệt địa tương phao bao phủ phương viên hơn mười trượng liên tiếp bị phá diệt, tạc nứt nẻ.

Nguyên Thận a rống giận, liều mạng thi triển toàn bộ lực lượng còn lại, muốn ngăn cản giúp Lăng Phong thêm một chút nữa, kết quả dưới áp lực năng lượng cường đại, từ lỗ mũi không ngừng phun ra máu tươi, trên cơ thể xuất hiện mấy chỗ nứt nẻ, máu tươi đầm đìa. Toàn thân hắn biến ảo thành một đoàn hình cầu, phiêu phù không trọng lượng giữa không trung.

Trong lòng Lăng Phong trầm xuống, hắn nhìn ra được, năng lượng bên ngoài quá mức cường đại, đã trực tiếp áp bức Nguyên Thận chuyển hóa thành bản thể! Hắn vội vã phất tay, không để Nguyên Thận tiếp tục liều mạng, thu hồi nó vào trong quái hạp.

Một khi Luyện Ngục Chiểu Trạch bị phá diệt, kẻ chịu áp lực tiếp theo chính là Đằng Thú. Hắn đã sớm chuẩn bị tinh thần, biểu tình trầm tĩnh, song quyền rung động với tần suất cực lớn, theo cỗ rung động càng lúc càng mãnh liệt, một đầu hư ảnh giao long bay ra, vờn quanh Lăng Phong nghênh đón, rất nhanh, uy áp tinh thần phá không áp bức tới.

Nguyên lựa địa hệ mệnh danh phòng ngự chí cường chống lại nguyên lực linh hồn hệ thần bí, kết quả không kham nổi một kích, đầu giao long hư ảnh mạnh mẽ tan rã, giống như thực thể chân chính, ào ào giải thể, huyết nhục màu vàng đất bay tán loạn.

Mỗi một mảnh huyết nhục bị phá nát đều thấy sắc mặt Đằng Thú tái nhợt hơn vài phần, chỉ trong vài lần chớp mắt, sắc mặt hắn trắng bệch kinh người, hiển nhiên nguyên khí đại thương.

- Ngươi lui, ta đến!

Hằng Trùng quát lên một tiếng lớn, Thanh Phong Xử trong tay theo gió bành trướng.

Hắn đang định xuất thủ, Tào Kế Suất liền quát lên:

- Ta và ngươi hợp lực!

Linh Sĩ vực bộc phát toàn bộ, cực nhanh gia trì vào ngân hà thất luyện, chỉ thấy một thủy mạc dưới lán sóng gợn điên cuồng lớn dần, một trượng, hai trượng, mười trượng, trong tiếng nổ kịch liệt, đỉnh chóp bị lực lượng mạnh mẽ va chạm hóa thành phấn mạt.

Xa xa nhìn lại, chính giữa vòng quang trụ màu phấn hồng. Thủy mạc nặng nề cuồn cuộn nổi lên, giống như sóng biển vạn trượng, khí thế kinh người, mạnh mẽ đánh về phía trước.

Bạo âm liên tục, đẩy mạnh, không ngừng đẩy mạnh!

Thân thể Tào Kế Suất, Hằng Trùng điên cuồng run rẩy, máu tươi tím đen không ngừng trào ra khỏi thất khiếu, thủy mạc theo đó rung động dữ dội, rất nhanh sóng khí màu phấn hồng phá tan xâm nhập, tiếp cận rất gần.

Một đoàn thân ảnh giống như thân người xuất hiện trước mặt Lăng Phong, Lăng Phong mạnh mẽ quát lớn:

- Các ngươi tránh ra!

Hai người Tào Kế Suất, Hằng Trùng nghe được, tâm thần thả lỏng, vừa thu năng lượng trở về liền cảm giác toàn thân không còn sức lực, giống như bị vắt kiệt sinh lực, khó chịu không gì sánh được. Trong đầu giường như có nghìn vạn trống trận đập ầm ầm, cự âm vô cùng vô tận nổi vang, bọn họ trực tiếp hôn mê tại chỗ.

Lăng Phong căn bản không thể chú ý quá nhiều, trong ánh mắt, trong niệm thức, toàn bộ năng lượng đều tập trung vào đoàn thân ảnh màu phấn hồng, hắn chợt quát:

- Chết!

Khí tức sát lục vô biên vô hạn từ trên người hắn nổ tung, cùng với sát khí còn có nguyên lực hỏa hệ cường liệt, chỉ thấy một đạo quang mang lao lung từ trên trời rơi thẳng xuống đạo thân ảnh, theo sau đó là một lưỡi dao vô thanh vô tức theo góc độ chuẩn xác tới gần!

Sát Lục Chi Nhận!

Thiên Địa Lao!

Hai đại tinh kỹ không ngừng tới gần, mắt thấy đạo thân ảnh kia sẽ bị bắn trúng, nội tâm Lăng Phong nổi lên ý mừng rỡ. Đang vào lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên:

- Ngươi muốn ta chết? Thật không?

Tiếng cười mềm mại, giống như gió xuân nhẹ nhàng thổi qua, trong mỵ ý mang theo lạnh lùng trực tiếp xuyên thấu qua nhân tâm. Chỉ thấy thân ảnh màu phấn hồng đột nhiên mở, hai cánh tay trong sương mừ hư ảo biến đổi bất định, hợp thành một cánh tay vũ dực.

- Tĩnh kỹ, Trụ Cực Trảo!

Vô số lông chim dựng thẳng nhữ mũi tên, tại ngoại vi loáng thoáng thành hình, hung hăng bắn thẳng về phía Thiên Địa Lao đang áp tới! Từng trảo tung ra, xung quanh thân ảnh màu phấn hồng tràn ngập khí lưu năng lượng vô hình, một cỗ lực lượng cường đại điên cuồng hội tụ rồi trong nháy mắt bùng phát dữ dội.

Linh Tôn Vực?

Lăng Phong hoảng hốt, lấy lực lượng của hắn ngày hôm nay, Linh Sĩ vực đã không thể vây khốn được hắn, thế nhưng Vực năng của thân ảnh này phát ra đã hoàn toàn đơn giản ngăn cản được hắn bên trong, tự nhiên không cần bàn cãi, chính là Linh Tôn vực!

Đối mặt với lực lượng cấp độ vượt xa bản thân, Lăng Phong không có cách nào, dù mưu thế có lợi hại hơn nữa, nhưng đối mặt với lực lượng tuyệt đối thì cũng không tạo ra được chút tác dụng nào.

Yên lặng, một loại yên lặng tuyệt đối!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện