Chương 490: Nội luyện cương giáp
- Tiềm u quỷ thứ!
Thiên sư đột nhiên rung người, da thịt phát ra những tiếng rào rào bàng đại. Mỗi một sợi lông trên người nó đang dài lên gấp mười lần, phiêu phất trong gió, chi chít rậm rạp như muốn quấ lấy tất cả sinh linh.
- Phốc!
Như lưu quang huyễn ảnh, những sợi lông dài ấy biến mất trong giây lát như chưa từng xuất hiện qua.
Một tia cảnh giác lóe lên, Lăng Phong dậm mạnh chân, âm thanh kinh thiên động địa của khí bạo truyền xuất, những đợt sóng không khí thanh sắc tứ tán.
Lăng Phong lùi lại phía sau, nhanh như tên bắn tạo nên nhưng điểm hỏa quang ma sát lấp lánh lướt qua thân ảnh. Bộ trường bào làm bằng da ma thú thượng hạng bắt đầu xuất hiện những vết nứt li ti.
Lại nhìn xuống dưới chân Lăng Phong, trong vòng phạm vi một trượng vuông phủ kín những sợi lông tơ bạch sắc. Mỗi một sợi đang phát ra ánh sáng trắng bạc, trong ánh sáng trắng bạc đó có một những tia màu ghi nhàn nhạt trông chẳng khác gì những con độc xà đang ẩn náu.
- Không ngờ ngươi lại linh mẫn như vậy.
Hi Cảnh cười nhạt một tiếng:
- Nhưng như vậy cũng vô ích, con sư thiên vệ này sinh thời tinh tu biến dị thủy hệ nguyên lực, chủ yếu tinh kĩ tiềm u quỷ thứ, chỉ cần bị quỷ thứ đâm trúng dù nhiều hay ít, toàn bộ khí huyết trên người sẽ bị hút sạch.
Như đã đoán trước được cục diện, Hi Cảnh lấy lại vẻ ung dung, nhàn nhã đứng giải thích cho lăng Phong.
- Vậy sao?
Lăng Phong xì lạnh một tiếng, niệm thức trên trán thuận lưu, cương khí trong người gào thét. Từng luồng niệm thức nhanh chóng chạy theo kinh mạch đâm thẳng đến đan điền. Ở đan điền, cương khí đan hoàn chỉ lớn như quả trứng gà đột nhiên nhảy lên liên tục. Biên độ khiêu động không lớn nhưng mỗi một lần khiêu động vô cùng mạnh, như ẩn hàm năng lượng tích lũy ngàn vạn năm qua.
Từng đường cương khí như triều thủy lúc trung thu nguyệt viên, điên cuồng dâng lên, tạo nên một đợt sóng lớn cao hơn ngàn trượng. Bội khải giáp ngân sắc chói sáng phù hiện bên ngoài cơ thể Lăng Phong chẳng khác gì thêm một tầng chiến y vô cùng xảo diệu nữa.
Một tia thất kinh xuất hiện trên mặt Hi Cảnh. Nội tâm đang bình ổn nhanh chóng xuất hiện một dự cảm không tốt, hắn cười lạnh nói:
- Ngươi tưởng khoác thêm linh khí khải giáp là có thể sao? Tiềm u quỷ thứ của thiên sư quỷ diệu vô, sao có thể dễ dàng chặn được!
- Ồn ào!
Lăng Phong khẽ nhíu mày, lộ vẻ khó chịu, giơ tay bắn ra một kiếm.
- Hắc hắc, muốn chết!
Hi Cảnh cười giả tạo, bước một bước, thân thể nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Lăng Phong, mười ngón tay búng ra một cách linh động. Thanh sắc quang mang tụ lại với nhau, trong nháy mắt một cơn lốc xoáy lại nhìn thành giữa những ngón tay hắn. Bạn đang xem tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
- Giết!
Kiếm của Lăng Phong vẫn chưa kịp xuất đã cảm nhận được một luồng uy áp đang ập đến. Hắn vội vàng thao tác bàn chân, quả nhiên lại một mảng lông mao quỷ thứ nữa đâm lên từ vị trí hắn vừa đứng.
Thấy Lăng Phong dồn toàn tâm toàn ý cho việc phòng ngự quỷ thứ Hi Cảnh lập tức chỉ ngón tay, lốc xoáy gào thét lao đến.
Dưới chân thì có quỷ thứ, trước mặt là đao ảnh, hai đòn công kích chiêu nào cũng có thể khiến một linh sĩ bình thường mất mạng! Mặc dù rất tin vào Lăng Phong nhưng những người trong Sáng Tông không khỏi vì hắn mà toát mồ hôi lạnh.
Hừ một tiếng, Lăng Phong điểm mạnh trán, bảy thanh kiếm ảnh lập tức bay ra. Kiếm ảnh linh động vạn phần hoàn toàn di chuyển theo ý muốn của hắn, hoặc nhảy hoặc đâm, đánh về phía cơn lốc xoáy.
Thiên nguyên cấm!
Lúc nãy bại dưới một chiêu này của Lăng Phong, bây giờ thấy nó lại xuất hiện, Hi Cảnh sớm đã có phòng bị nhưng dù có chuẩn bị vẹn toàn thì hắn vẫn không ngờ chiêu thức này của Lăng Phong lại kì dị và khó đoán đến vậy! Thiên nguyên cấm vừa xuất, cơn lốc xoáy lập tức bị xé rách bởi một đao mà không thể kháng cự!
Lăng Phong khẽ động tâm thần, thu thiên nguyên cấm lại, từng đường năng lượng bị áp súc nhanh chóng, chỉ thấy những mảng kiếm ảnh rời rạc bắt đầu ngưng tụ, lốc xoáy lại được hình thành trong ánh mắt kinh ngạc của Hi Cảnh. Bề mặt lốc xoáy đã có thể một tầng tinh thể, nhìn một cách chỉnh thể trông nó chẳng khác gì một miếng ma hạch.
Cảnh tượng này diễn ra quá nhanh, khiến Hi Cảnh không khỏi kinh hô lên một tiếng. Lăng Phong nhanh tay thu lấy miếng hạch tinh vào tay. Đây chính là diệu dụng có liên quan đến thiên nguyên cấm mà hắn phát hiện ra, lúc còn ở trong Áo La Thương Hội tổng bộ hắn đã từng thi triển với mười ba tên đệ tử Bức Tông, giải thể sức mạnh bó buộc cự linh của chúng thành một thứ giống như pháp ấn.
Vốn dĩ cứ tưởng chỉ trong những trường hợp đặc thù, khi hai bên có sự chênh lệch sức mạnh thì chất chiêu này mới có thể thi triển thành công, ai ngờ lúc nãy bỗng nhiên lại có ý muốn thử và đã thành công!
Nhưng cũng không phải là không có giá của nó, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Lăng Phong phát hiện niệm thức của mình đã bị tổn hao một phần ba. Nếu như phải đối diện với một địch thủ cường đại, tiêu hảo kiểu ấy thật chẳng khác gì tự sát!
Nhưng dù như vậy hắn vẫn cảm thấy vô cùng thích thú, khóe miệng không khỏi lộ ra một tia tiếu ý. Có kĩ năng này trong tay, hắn tin rằng thực lực của mình có thể tiến bộ nhanh hơn.
- Ngươi đi chết đi!
Tinh kĩ bị phá, thậm chí ngay cả công kích lực mà mình vẫn thường tự hào cũng bị đối phương thu nhiếp một cách quỷ dị, Hi Cảnh gần như phát điên. Nhưng hắn thấy Lăng Phong vừa xuất chiêu, hiện không hề có ý phòng vệ, không khỏi lộ ra vẻ kinh hỉ, điên cuồng hô lên một tiếng!
- Tông chủ cẩn thận!
Những tiếng thét lo lắng vang lên.
Một cảm giác như tiếp xúc với vật đỉnh dâng lên, Lăng Phong thoáng động tâm thần, xích luyện cương giáp lập tức dày lên, chân dậm mạnh xuống đất!
- Ha ha ha ha, không kịp nữa rồi!
Hi Cảnh cười điên dại, trong lúc hắn đang kinh hỉ thì một rừng lông tơ bạch quang đã xuyên qua bề mặt cương giáp, trực tiếp đâm vào cơ thể Lăng Phong trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.
Một cảm giác mềm mại vô cùng, nhưng lại có chút ngưa ngứa kì diệu. Lăng Phong giật mình, biết mình đã quá sơ ý. Vốn cử tưởng mượn thanh điện u quang bộ và xích luyện cương giáp năng lượng có thể tránh khỏi bị tiềm u quỷ thứ đâm trúng. Ai ngờ tiềm u quỷ thứ lại đáng sợ đến vậy, cương giáp không thể ngăn cản được nó.
Nhưng Lăng Phong vẫn không hoảng loạn, chụm hai chân lại với nhau, cô cốt nhu thân chi lực phát xuất! Păng păng, Tuyết Niệm sau khi có được huyễn hình bí pháp từ tay Thương Linh gia nhân đã truyền thụ lại cho Lăng Phong. Lăng Phong sau khi tu luyện phát hiện nó và vô cốt nhu thân cùng thuộc một mạch, hai thứ sau khi dung hợp với nhau sẽ sản sinh ra một sức mạnh vô cùng kinh nhân, bây giờ khi nguy hiểm đã cận kề đương nhiên phải điều động hết kĩ năng bảo mệnh.
Nếu như có khả năng nhìn thấu sẽ phát hiện ra xương chân Lăng Phong đang phát ra kim quang nhàn nhạt. Thật không phải con người. Mạng lưới xương cứng đến cực điểm. Dù cho công kích lực của tiềm u quỷ thứ có mạnh đến đâu, đụng phải nó nhất định sẽ phải dừng lại.
Như có thần minh tại tâm, linh quang lóe lên trong não hải còn mạnh hơn lúc kịch chiến với Bảo Lan gấp trăm ngàn lần. Trong nháy mắt, Lăng Phong minh ngộ được hết những gì còn khúc mắc.
Như không còn ý thức, niệm thức Lăng Phong bắt đầu nhanh chóng tần biến, loại niệm thức ba động này không giống như lúc thi triển sát lục chi nhận. Nếu như nói tần biến niệm thức của sát lục chi nhận là bạo liệt, điên cuồng, âm u đen tối thì loại tần biến này là ôn hòa, chậm rãi, sáng chói và trong vắt như thanh lưu trên núi.
Xích luyện cương giáp đang dán chặt trên da thịt Lăng Phong bắt đầu chầm chậm phân giải, không sai, chính là phân giải! Từng mảng cương giáp nhanh chóng giải thể, tán khai như lưu thủy,những giọt thủy châu chảy quanh cơ thể Lăng Phong và chầm rãi thấm nhập vào cơ thể hắn.
Bình luận truyện