Tinh Ngự

Chương 519: Thần lực chuyển giá



Một nụ cười hiện lên khóe miệng của Lăng Phong, hắn bỗng giơ một ngón tay lên, hung hăng bắn ra một đạo màu ngân bạch tinh lượng như mũi tên nhanh không gì sánh được, thừa dịp binh khí cổ quái vẫn còn phân tán liền đâm vào.

Khi tới gần, niệm thức phân ra làm hai, phân biệt bắn trúng đao và kiếm, hai loại binh khí run lên.

Luyện hóa!

Lăng Phong muốn dùng một thân cường hãn triệt để luyện hóa Chiến Khải này, đổi thành Chiến Khải cấp linh tôn, hắn tuyệt đối sẽ không động tâm, dù sao sau khi có Bảo Nhi, hắn đã có được lực chiến đấu mạnh hơn khá nhiều.

Nhưng nếu là đại viên mãn? Hắn không cách nào không nổi lên một ít tư tâm. Nhất là sau khi thu nạp thanh sắc lôi dịch kiếm nguyên, lại xảy ra dị biến, sau đó lại còn có được cảm ngộ về Phong hệ kiếm nguyên, Lăng Phong luyện hóa bộ Chiến Khải này cũng là chuyện hợp lý.

Niệm thức dây dưa, Lăng Phong cảm giác được một cỗ cổ triền, khảm, tê lực trực tiếp ào tới, dường như muốn khiến bản thân phải bị nát vụn. Một luồng ý chí hiện lên, Lăng Phong giận dữ hô lên:

- Lâm!

Hưu hưu hưu!

Khiếu âm nhanh chóng không gì sánh được lao tới, kiếm linh, kiếm nguyên, kiếm ảnh nhất tề di động trong vòng không gian chật hẹp. Chúng nhất tề phi tới ba loại binh khí quanh mình, chấn động dễ dàng đem đao, kiếm, xoa vững vàng phân tách ra

Một hồi giằng co mãnh liệt.

Cho rằng Chiến Khải chính là thứ mà cường giả cấp đại viên mãn lưu lại, nhưng dù sao cũng không có ý thức tự chủ của riêng mình. Cho nên tương đối mà nói, áp lực của Lăng Phong giảm bớt không ít. Nhưng cho dù như thế, hắn muốn thoải mái luyện hóa là tuyệt đối không có khả năng.

Một tia nghi hoặc hiện lên trong đầu, nếu chuôi linh khí này có thể bị bất cứ thiên hành giả thuộc phong hệ luyện hóa để sử dụng, vậy chứng minh nó thuộc về vị chủ linh khí. Lăng Phong biết, vị chủ linh khí luyện chế cần phải lợi dụng đến hạch tinh, như vậy có thể suy luận ra, bộ Chiến Khải này nhất định là dùng đến hạch tinh phong hệ cấp đại viên mãn.

Đến tột cùng là bởi vì sao một cường giả như vậy cũng ngã xuống? Phải biết rằng trở thành linh giả thọ mệnh đã rất dài, đến cấp đại viên mãn, nếu không gặp phải ngoại lực kháng cự thì quả thực là bất tử bất diệt. đứng trong hang ngũ trường sinh, thì đã tương đương hoặc là trở thành thần linh.

Nhưng mà người nào, ai có thể khiến cho cường giả bực này ngã xuống?

Ban đầu ở tổng bộ Áo La thương hội, khi nhìn thấy một bộ xương cốt khổng lồ kinh người, Lăng Phong vẫn chưa có hoài nghi gì nhiều lắm, bởi vì khi đó hắn còn chưa biết cường giả cấp đại viên mãn kinh người ra sao. Nhưng mà hiện tại, sau khi hiểu biết mọi việc, nếu như không có nửa phần nghi hoặc, vậy thì Lăng Phong quả thực quá mức trì độn.

Ý khiếp sợ nổi lên, Lăng Phong nhịn không được nghĩ đến cuộc đại chiến thời viễn cổ đã nhiều lần nghe nói đến. Một loại mong ước mạnh mẽ sinh ra, thật muốn tận mắt nhìn thấy những thần linh trở thành kẻ bình thường trước mắt mình, có thể tung hoành ngang dọc trong chốn cường giả đông đúc đó!

Trong lòng suy tư, nhưng niệm thức luyện hóa không bị mảy may dừng lại, cảm thụ được ý chí giãy dụa của đao, kiếm, xoa truyền đến càng lúc càng yếu, nội tâm vui mừng của Lăng Phong cũng càng ngày càng lớn dần lên. Hắn biết bộ Chiến Khải này đã là vật nằm trong bàn tay mình.

Đồng thời, Lăng Phong cũng âm thầm quyết định, ngày sau dù nguy hiểm trước mắt, tuyệt đối cũng không dễ dàng sử dụng bộ Chiến Khải này, bằng không, nếu bí mật của nó bị người khác biết được, sẽ dẫn đến một hồi tranh đoạt vô cùng vô tận. Chiến khải sẽ là con át cuối cùng chỉ sử dụng khi tính mạng bị đe dọa mà thôi.

Có ý niệm này trong đầu, Lăng Phong nhịn không được lộ ra một vẻ cười khổ. Mình liệu có phải đã trở thành kẻ chỉ dám sống trong bóng tối không dám để lộ ra bí mật ra ngoài ánh sáng hay không? Từ thân phận luyện sư thuật rồi ngọc bích hạ Lạc của Long tộc, kiếm điển huyền bí, bây giờ lại còn cả Chân thần Chiến Khải.

Mấy thứ này, vô luận thứ nào lộ ra, cũng đều đưa tới việc bị truy sát.

Đột nhiên, một cỗ ý niệm cuồn cuộn dâng trào cắt đứt suy tư của Lăng Phong, hắn kinh hãi, đao, kiếm, xoa thoáng cái thoát khỏi ràng buộc của niệm thức, trong nháy mắt lại một lần nữa tổ hợp thành một chuôi binh khí cổ quái.

Cỗ ý niệm này đúng là từ trong chiến khải truyền ra, may là cỗ ý niệm này cũng không có ác ý, Lăng Phong liền phát hiện đây là đang giới thiệu công dụng của Chân thần Chiến Khải.

Sau đó niệm thức vận chuyển cực nhanh đem mọi thứ hoàn toàn thu nạp, Lăng Phong lộ ra một biểu tình nghi hoặc: "Hài hòa? Đây là tên của Chân thần Chiến Khải?

Cổ ý niệm bàng bạc ẩn hiển chứa một loại khí tức chói lọi, lôi chúc phong, mà phong lôi điện vốn là tượng trưng cho sự trừng phạt tội ác. Nguyên bản ẩn chứa trong tam đại tinh kỹ của Chân thần Chiến Khải vốn đã mang loại khí tức này. Mà sau khi chúng dung hợp thành binh khí cổ quái lại càng đem nó phát huy đến mức tận cùng.

Phảng phất như được binh khí chỉ chỗ, hồng lưu huy hoàng vô tận giống như nước lũ ào qua, muốn ngăn trở tất cả những thứ đang ở trước mặt, đê tục, ác tục, dong tục toàn bộ đều bị nghiền thành bột phấn.

Hài Hòa Chi Quang! Đây mới đúng là tên của chiến khải.

Lăng Phong bỗng thấy chấn động, uy lực như vậy thực sự là rợn người. Sơ lược đánh giá một phen, tay Lăng Phong hơi vòng lại, chỉ thấy binh khí cổ quái lại tán ra, lần nữa chia làm đao, kiếm, xoa.

Niệm thức bắt đầu khống chế hai món đao kiếm dung hợp, Lăng Phong cảm giác mình giống như một đứa trẻ đang bê một thùng nước thật to, mỗi bước tiến lên là một bước khó khăn không gì sánh được.

Khoảng chừng ba, bốn phút sau, Lăng Phong rốt cục không khống chế được mà toát ra một tia tiếc nuối. Xem ra dùng khả năng của bản thân hiện nay, nhiều lắm chỉ có thể khống chế được dung hợp của hai đại tinh kỹ, cũng chính là chính mình có chiến lực của "Nhị dung linh tôn" "mà thôi"

Nếu là muốn sử dụng một tầng "Hài hòa chi quang" cuối cùng, lăng Phong nhịn không được lắc đầu, độ khó vẫn là quá lớn. Bất quá cho dù như thế, phần thu hoạch này cũng làm hắn phi thường hài lòng.

Niệm thức chậm rãi thu hồi, Lăng Phong rời khỏi thế giới bên trong, trong mắt nhìn thấy một bộ Chiến Khải khéo léo uy mãnh trước mắt, Lăng Phong đảo mắt nhìn xung quanh, may mắn là chẳng có một ai chú ý tới nơi này.

Lăng Phong thở phảo nhẹ nhõm, không có ai phát hiện ra, như vậy hắn cũng không cần phải giết người diệt khẩu.

Hơi suy nghĩ một chút, Lăng Phong thử đột phá một điểm tâm huyết trên Chiến Khải, quang mang vừa chớp động, Hài Hòa Chiến Khải nhất thời bị Lăng Phong thu vào trong đan điền.

Hôm nay, Lăng Phong đã rất ít dùng đến tiết văn, phần lớn là đem vật phẩm cất vào trong quái hạp, bộ Chiến Khải này uy lực thực sự quá lớn, cho nên Lăng Phong cũng không khỏi thận trọng đem nó luyện hóa đến đan điền. Như vậy, một khi gặp phải nguy hiểm có thể mau chóng điều động lực lượng trong đó.

Sau khi làm xong tất cả, Lăng Phong hít một hơi thật dài, chiến đấu với Tịch Tùng Tử tuy rằng rất khổ cực, thế nhưng thu hoạch lại quá lớn, đổi thành bất luận kẻ nào sợ rằng cũng đều tình nguyện chịu sự khổ cực này.

Đang muốn cẩn thận ngẫm lại những thu hoạc vừa mới đạt được, đột nhiên, thần tình của Lăng Phong kinh biến, nhãn thần hướng về chỗ đám người Sáng Tông ở phía xa xa.

Hỏng bét!

Nơi đó có một vòng năng lượng tràn đầy, sắc hồng của hỏa diễm chiếu rọi hư không. Ánh sáng tuy rằng rực rỡ, nhưng lại gây cho Lăng Phong một cảm giác suy yếu không gì sánh được.

Không ổn, là Thích đại ca.

Lăng Phong không hề ngừng lại, thân thể tựa như lưu điện cực nhanh bắn về chỗ ánh sáng. Thanh điện u quang bộ bị hắn sử dụng đến mức tận cùng, thân mình trong lúc đó sinh ra âm thanh rõ to như còi hơi minh khởi.

- Hắc hắc, cho dù có ba gã linh tôn liên thủ thì thế nào chứ, lão phu đều có thể đem bọn ngươi giết hết ở đây.

Trên bầu trời Sáng Tông, Sùng Minh lão tổ đắc ý cười điên cuồng thành tiếng, khả năng cường liệt của linh tôn vực bao phủ phạm vi mười trượng, năng lượng gần như ngưng kết thành mây mù không ngừng bốc lên.

Còn lại đứng sau hắn là tám gã linh giả, bọn họ cùng nhóm người Tào Kế Suất sau phen chiến đấu kịch liệt thì ngã xuống hai người, còn lại tám người thấy Sùng Minh lão tổ đã triệt để nắm được cục diện trong tay, vì vậy quyết định thoát ly cuộc chiến. Bọn họ biết chỉ cần hai người Thích Thiên Ách và Bảo Lan bị tiêu diệt, như vậy kết quả của trận chiến ngày hôm nay liền được xác định. Số còn lại cũng sẽ không đánh mà tan, cũng sẽ chỉ có một kết cục trở thành trò cười.

Sáng Tông một phương, Nguyên Thận, Đằng Thú thụ thương nặng nhất, trong miệng bọn họ máu không ngừng chảy ra, sắc mặt ảm đạm. May là hai người này xuất thân từ ma thú, thân thể cực kỳ cường tráng, miễn cưỡng cũng có thể chống đỡ được.

- Làm sao bây giờ?

Thích Thiên Ách ôm ngực, nặng nề thở hổn hển. Hắn nhìn Bảo Lan một cái, người phía sau đồng dạng cũng là một vẻ mặt bất đắc dĩ.

- Ta đại khái còn có thể thi triển được một lần tinh thần trùng kích, xem chừng…

Bảo Lan quay đầu lại xem con rối Hỏa Lão một cái, bởi vì mạnh mẽ sử dụng tam đại tinh kỹ, thân thể của hắn mặt ngoài đã xuất hiện vết rạn nhỏ. Chỉ cần không phải linh tôn cấp đại viên mãn hoặc Nhị Dung linh tôn, đồng thời sử dụng vài tinh kỹ lớn, kết quả chắc chắn thân thể không thể chịu đựng năng lượng quá cường liệt mà xuất hiện tổn hại, thậm chí bị vỡ ra.

Con rối Hỏa Lão trải qua chiến đấu kịch liệt như vậy, vẫn có thể bảo trì cơ thể hoàn chỉnh đã là cực kỳ khó.

Thích Thiên Ách thần tình ngưng trọng, thấp giọng nói:

- Không biết Lăng huynh đệ bên kia thế nào rồi. Hi vọng hắn có thể chạy trốn thuận lợi, bất quá…

Hai người trong lúc nhất thời đều trầm mặc. Trong thâm tâm bọn họ đều biết rõ Lăng Phong nếu muốn giữ được tính mệnh từ Tịch Tùng Tử, độ khó quả thực không thua gì lên trời. Một linh sĩ cho dù mạnh mẽ đến mức nào, khi đối mặt với chiến lực cấp linh tôn đều sẽ chịu sự thua kém.

- Hảo! các ngươi là đang tính toán hậu sự sao?

Sùng Minh lão tổ giơ tay lên, lớn tiếng nói

- Lão phu nhắc lại lần nữa, chỉ cần các ngươi thuần phục ta, giao ra bộ phận linh hồn hạch tâm, ta sẽ miễn cho các ngươi khỏi chết.

- Ngươi đừng mơ mộng quá lớn!

Mày liễu của Bảo Lan dựng lên, vẻ mặt nàng tràn đầy sự mệt mỏi, nhưng nàng vẫn kiên quyết quát lên một tiếng :

- Khôi Lỗi! Giết!

Lạp lạp lạp, thân thể của con rối Hỏa Lão truyền đến thanh âm như đồ sứ bị vỡ, ngay sau đó, những vết nứt chằng chịt như mạng nhện xuất hiện trên trán hắn, hai mắt hắn trợn trừng, một cỗ sát ý lạnh thấu xương bộc phát ra ngoài. Hắn không chút do dự tiếp tục thi triển tam đại tinh kỹ, đánh tới Sùng Minh lão tổ.

Đồng thời xuất thủ cùng với Thích Thiên Ách và Bảo Lan còn có nhóm người Tào Kế Suất, Tuyết Niệm, nhóm người biết rõ nếu bây giờ không thể đánh lui đối thủ, chờ đợi họ chỉ có con đường chết.

Vì vậy, trong miệng Tào Kế Suất phát ra tiếng chửi bới, khóe miệng cười khổ, cửu thiên ngân hà lạc, huyết tình mang nhãn, thanh phong xử, tất cả đều nhất tề hướng về phía Sùng Minh lão tổ đánh tới.

Trong ánh mắt mơ hồ toát ra một tia tức giận, Sùng Minh lão tổ thét lớn:

- Thực sự là một đám không biết sống chết! Đây là tự các ngươi tìm đến cái chết. Thần lực chuyển giá!

Ở giữa mi tâm hắn đột nhiên hiện ra một cái khe nhỏ, khe dài một phần tư khoảng cách từ lông mày đến đỉnh trán, nhìn qua thật giống như một con mắt dài nhỏ.

Trong lòng Thích Thiên Ách đột nhiên nhảy lên một cái, vừa rồi bọn họ liên thủ chiến đấu với Sùng Minh lão tổ, không phân biệt cao thấp, cuối cùng không biết thế nào đối phương liền thi triển một chiêu này, sau đó lực lượng bắt đầu bạo tăng, một phát liền đánh tan ba người bọn họ.

Bây giờ lại nhìn thấy chiêu này tái hiện, trong nội tâm hắn xuất hiện một tia lo lắng, khu động giữa không trung là một con quái trùng hồng sắc, hướng Sùng Minh lão tổ đánh tới.

Phía sau Sùng Minh lão tổ bỗng nhiên hiện ra một cơn lốc cực lớn, chỉ là trong cơn lốc nhìn qua khoảng chừng có cả con nghé, trâu lớn, vài vật thể không xác định. Một chùm hỏa diễm màu xanh từ trên người hắn tạc khởi. Những hỏa diễm này đều là do phong hệ nguyên lực biến dị sinh ra ảo giác, một luồng hỏa diễm kim duệ khiến cho linh giả đằng sau ào ào thối lui.

Đúng là cự linh.

Trong cơn lốc đồng dạng hé ra một cái khe, cơ hồ là đồng thời hai bó tinh quang từ trong trán Sùng Minh lão tổ bay lên, nhắm thẳng về phía bầu trời sâu thẳm. Ầm! Tâm niệm mọi người bỗng nhiên mở ra, trong không trung mơ hồ xuất hiện một tầng ảo giác, dường như có rất nhiều thứ trông như vô số bóng người đi lại ở trong đó, sơn mộc cây thú, cá chim trùng linh, đủ loại ảo giác đều xuất hiện.

Hình như cảm ứng được nguy cơ từ Sùng Minh lão tổ, một đạo nhân ảnh hướng phía dưới nhẹ nhàng huy động cánh tay một chút, chỉ thấy một đạo hỗn hợp kim quang, và bích thanh quang trực tiếp bắn xuống.

Quang lưu cuồn cuộn, trực tiếp tiến nhập vào đầu Sùng Minh lão tổ.

- A!

Sinh ra một tiếng rống thảm thiết không giống của con người, Sùng Minh lão tổ hé miệng, một ngụm kim thanh giao tạp quang lưu liền nhanh chóng hướng đỉnh đầu phun tới.

Chỉ vừa tiếp xúc, lại giống như bọt biển bị chôn vùi lại nổi lên.

Mấy nghìn quái trùng như con sứa sau khi bị phun ra thì nhất tề biến mất không thấy, trong miệng gấp phun, tay của Sùng Minh cũng không chậm trễ, hai tay nhanh chóng khum lại thành miệng chén, nặng nề lao đến phía trước.

Dường như là tiếng chuông từ trên trời vang lên ầm ầm, làm choáng váng đầu óc của những người bên dưới.

Bảo Lan cũng với con rối Hỏa Lão, công kích của nhóm người Tào Kế Suất giống như tuyết lạnh gặp phải nước sôi, ào ào tan rã. Toàn bộ năng lượng trong nháy mắt bị áp thành bọt khí, biến thành vô số quang lưu tiên tán vô hình.

- Phốc! Phốc!

Mọi người phun ra ngụm máu tươi, bay ngược ra đằng sau, liên tục đụng xuống mặt đất, mặt đất xuất hiện những cái động nhỏ.

- Hắc hắc.

Sùng Minh lão tổ xem ra bị thương cũng không nhẹ, thân thể của hắn bành trướng có chút không bình thường, cánh tay cũng có thay đổi khác với trước, áo bào trên người hoàn toàn rách nát, một cái gân xanh thô to hiện lên, màu sắc máu tươi tím sẫm đập thình thịch, dường như tùy thời đều có thể sẽ có máu tuôn ra, hắn liên tục cười nhạt, hai tay liều mạng run lên, môi cũng hơi hơi trắng bệch:

- Có thể đem lão phu bức đến hoàn cảnh thế này, có thể nói các ngươi cũng khá. Bất quá, vận may của các ngươi cũng dừng ở đây thôi, cũng không còn ai có thể cứu được các ngươi nữa đâu! Cả tông môn này, từ trên xuống dưới, chắc chắn sẽ bị diệt tận gốc!

Nói xong, hắn vung một tay lên, một cơn lốc chậm rãi xuất hiện, tiếng dộng vang lên khiến cho da đầu kẻ khác tê dại, nội tâm run rẩy. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenbathu.vn chấm c.o.m

- Thật không? Nhưng ta lại không thể nào tin được!

Đúng vào lúc này, một thanh âm nhàn nhạt xuất hiện, mang theo một sự tức giận nội uẩn muốn bạo phát. Tiếng nói lạnh lẽo khiến mọi người nghe được rõ ràng.

- Sáng Tông của ta trên dưới, từ lúc nào lại đến phiên ngươi định đoạt sinh tử?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện