Chương 555: Lăng Phong ra tay
Nhà lao mặc dù đã dựng xong nhưng thân hình Lăng Phong vẫn không dừng lại, hắn cố khống chế cho cơ hể mình xoay chuyển nhịp nhàng tránh hai vết rạn không khí đang áp thẳng đến trước mặt.
Rồi một chuyện khiến người ta không khỏi chấn động đã xảy ra, cơ thể Lăng Phong dường như hoàn toàn không phải bằng da thịt, trong thị tuyến của mọi người, hắn bỗng nhiên trở nên mỏng dính, nhẹ nhàng lách qua một một khe hở hẹp, nhanh chóng áp sát Minh Tâm Thiền.
Là vô cốt nhu thân!
Tránh! Lại tránh!
Xoay liền mấy vòng, thân thể Lăng Phong di duyển một cách thần tốc, nhanh nhẹn tránh nhà lao trước mặt, xòe rộng các ngón tay chụp lấy Minh Tâm Thiền.
- Đáng chết!
Bực bội buông ra một tiếng chửi, Minh Tâm Thiền thôi động tử nguyệt ly băng, định đẩy Thích Thiên Ách vào giữa đòn công kích của hắn. Ai ngờ, Thích Thiên Ách năng lượng bạo trướng, lốc xoáy điên cuồng lưu chuyển, vô số những cuộn lốc xoáy hô ứng với nhau sản sinh ra một lực dính cường đại khiến hắn không thể thoát thân.
Khoảnh khắc này, công kích của Lăng Phong cũng vừa đến!
Luồng quang mang ngân bạch sắc chói mắt tóm chặt lấy Minh Tâm Thiền, một lực chấn động cực mạnh truyền đến từ đôi cánh màu tím của hắn, như muốn vặn nát bàn tay Lăng Phong.
- Hừ!
Hự một tiếng, lòng bàn tay Lăng Phong xuất hiện vô số vết nứt, máu tươi trào ra, cơ thịt trên mặt vẫn vững như thép, không hề nhăn lại, tâm trí vẫn vận chuyển một cách kiên định, cương khí trào ra, trực tiếp đối kháng với lực chấn động.
Xuy xuy, hai luồng sức mạnh chạm vào nhau, những đợt sóng vô hình hỗn loạn bắn ra tứ phía.
Lăng Phong dùng một tay bóp nát lực chấn động, tóm lấy cánh hắn, mặc kệ cho máu cứ thể chảy ra, kéo mạnh lại!
- A!
Mặc dù có tu vi cực cao, nhưng đôi cánh sau lưng Minh Tâm Thiền là do cự linh hợp thể, không biết Lăng Phong dùng cách gì mà có thể khiến đôi cánh cự linh của hắn không thể biến mất. Sau khi bị bóp vặn, một cảm giác đau đớn và mệt mỏi cực đại truyền đến linh hồn hắn, hắn không khỏi kêu lên một tiếng thảm thiết, tử nguyệt cũng theo đó biến mất không chút dấu vết.
Lăng Phong vẫn không chịu buông ra, vung mạnh tay nhấc bổng hắn lên giữa không trung, sát ý như đông cứng trên mặt.
Ngay cả Thích Thiên Ách - người vừa mới giao chiến với Minh Tâm Thiền cũng phải ngây ra, há hốc miệng, ngơ ngác nhìn Lăng Phong, tư duy tạm thời đình trệ.
Bọn Tào Kế Suất đang đứng quan sát bên dưới miệng cũng há to đến mức có thể đút nguyên được cả nắm tay. Hắn ngây ra nhìn Lăng Phong, rồi lại nhìn Minh Tâm Thiền, lẩm bẩm nói:
- Linh tôn, đây là linh tôn đấy! Ảo giác, nhất định là ảo giác.
Dù Sáng Tông đã từng đánh lùi linh tôn cấp cường giả nhưng mọi người chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến cụ thể một linh tôn cấp cường giả bị Lăng Phong đánh bại như thế nào. Lần trước ho chỉ biết Sùng Minh lão tổ bại dưới tay Lăng Phong còn quá trình chiến đấu thế nào thì không ai hiểu rõ.
Bây giờ thấy bộ dạng thảm hại của Minh Tâm Thiền, họ không khỏi nuốt khan: Vị tông chủ nhà mình mạnh đến như vậy sao? Sao có thể tiêu diệt đường đường một linh tôn cấp cường giả dễ như giết gà vậy?
So với sự chấn động của họ, Minh Tâm Thiền xấu hổ muốn chết. Hắn không ngờ thanh niên số một, người sau này đã được chỉ định chắc chắn làm tộc trưởng Phượng Tộc lại đang bị người ta nhấc bổng giữa không trung?
Dù Phượng thánh nữ có vượt qua hắn, hắn cũng tin rằng chỉ cần mình trở thành nhị dung linh tôn, hai bên có thể vui vẻ kết hôn với nhau, trở thành đối tượng khiến mọi người ngưỡng mộ.
Thật là một sự sỉ nhục lớn chưa từng có!
Phượng thánh nữ sau khi hết ngỡ ngàng, vội vàng nói:
- Mộc tông chủ, Minh trưởng lão đã đắc tội, có chỗ nào không đúng ta xin được thay mặt hắn xin lỗi tông chủ, mong tông chủ rộng lòng tha thứ.
Mặc dù thân là nhị dung linh tôn, cấp bậc cao hơn Lăng Phong không biết bao nhiêu lần nhưng Phượng thánh nữ lúc này cũng không dám ra tay. Bởi vì cô đột nhiên cảm thấy dường như mình vẫn chưa nhìn thấu được người thanh niên này. Cộng thêm Minh Tâm Thiền đang nằm trong tay Lăng Phong, dù tu vi bất phàm, cô cũng không thể cứu được người trong tay một linh tôn cấp cường giả trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Nên Phượng thánh nữ chỉ còn biết xuống nước năn nỉ.
Sát khí trên mặt Lăng Phong vẫn chưa có vẻ chuyển biến. Tay hắn bóp chặt hơn khiến Minh Tâm Thiền lại phải kêu lên đau đớn.
- Tông chủ, làm vậy cũng không được gì, ở một mức độ nào đó hắn vẫn là đại diện của Phượng Tộc, chúng ta ít nhiều cũng phải nể mặt Phượng Tộc chứ.
Những lời này của Thích Thiên Ách rõ ràng là đã chạm đúng vào vấn đề, nói trắng ra là nếu không không phải vì ngươi là người của Phượng Tộc thì bọn ta đã trực tiếp ra tay giết chết ngươi rồi!
Mặc dù linh tôn không dễ bị giết nhưng nếu như bị khống chế cự linh, muốn bắt hắn chịu vài vết thương cũng không phải là khó.
- Mộc tông chủ!
Phượng thánh nữ vội vàng quát, không giấu nổi nét lo lắng.
- Không cần phải cầu xin hắn! Truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
Minh Tâm Thiền thét lên, đôi cánh đang bị bóp chặt đột nhiên run rẩy. Trong chớp mắt, vô số quang lưu bạo tán!
Trong không gian nhỏ hẹp, sức mạnh cường đại ấy như một quả bom lớn, ầm một tiếng, quét sạch bốn phương!
Lăng Phong biết có điều không ổn, nếu như để cho luồng sức mạnh này bạo khai, bản thân hắn có thể bảo vệ cho những người bên cạnh mình không bị thương, nhưng con đường này e rằng sẽ bị phá hủy một nửa.
Trong lúc nguy cấp, hắn chẳng nghĩ được gì, chập ngón tay thành kiếm, chém vào giữa không trung, vết nứt không gian lại xuất hiện! Đụn mây năng lượng hình cây nấm vừa được hình thành, dưới sức hút của vết nứt không gian, dần dần tiến vào bên trong.
Vẫn chưa đủ!
Khoảng không gian mà Lăng Phong vừa tạo ra không đủ lớn để hút hết phần năng lượng cự linh tự bạo của Minh Tâm Thiền. Đúng lúc đó, như hiểu được ý đồ của Lăng Phong, Phượng thánh nữ cũng bay lên, giơ tay rạch một đường trước mặt, năng lượng bắn ra trúng ngay vào vết nứt không gian của Lăng Phong.
Đột nhiên, vết nứt mở rộng ra gấp mấy lần!
Vù, phong khí nổi lên, cây nấm năng lượng bị hút sạch vào trong.
Minh Tâm Thiền sau khi tự bạo, nhanh chóng lấy lại được tự do, thân hình bắn nhanh về phía trước, dừng lại giữa không trung! Sắc mặt trở nên trắng bệch, rõ ràng việc tự bạo khiến hắn tổn thương không ít.
Mặc dù cự linh không mất đi hoàn toàn nhưng sau khi tự bạo việc hồi phục lại nguyên trạng là rất khó. May mà Minh Tâm Thiền tu vi phi phàm, chỉ làm nổ mỗi đôi cánh, nếu không lựa chọn tự bạo, nổ tung cả cự linh, thương tổn còn nghiêm trọng hơn!
- Minh trưởng lão!
Phượng thánh nữ giận dữ quát:
- Đây là Ly Hỏa Thành, ngài có biết hay không? Nếu như làm tổn hại những thương hộ trong thành, ngài có gánh vác trách nhiệm được không?
Minh Tâm Thiền thoáng giật mình, nét mặt càng thêm thảm thương, tha thiết nói:
- Không lẽ trong tim nàng, ta không bằng mấy thương hộ nhỏ bé ấy sao?
Không đợi Phượng thánh nữ trả lời, hắn đã giận dữ quay sang Lăng Phong:
- Hôm nay chỉ là ta không cẩn thận, nói cho ngươi biết, đợi thương thế của ta hồi phục rồi ta sẽ đi tìm ngươi đòi lại công bằng.
Nói đoạn, hắn bước vào hư không, thân hình nhanh chóng biến mất.
Nhìn hắn rời đi, Lăng Phong khẽ nắm chặt tay, một tia sát cơ lóe lên trong mắt. Hắn biết lúc nãy mình khống chế Minh Tâm Thiền dễ dàng như vậy có vẻ như đã hoàn toàn áp đảo hắn. Nhưng đấy là kết quả của rất nhiều nguyên tố kết hợp, nếu như không có sự hỗ trợ của Thích Thiên Ách cũng như sự sơ hở của đối phương, hắn tuyệt đối không thể thành công!
Nói một cách nghiêm khắc, tu vi của hắn vẫn chỉ sàn sàn ở giữa.
Nghe xong câu nói cuối cùng của Minh Tâm Thiền, Lăng Phong biết hai bên đã kết thâm thù đại hận, nếu sau này còn gặp lại, nhất định phải có một bên tất chết!
Bình luận truyện