Tinh Ngự

Chương 90: Cấm Diễn Thuật



- Chẳng lẽ ta nói sai sao?

Lăng Phong hỏi ngược lại.

- Tu thức bất tu mệnh, hắc, tu thức bất tu mệnh!

Lẩm bẩm nhắc hai lần, Bản hách chán nản nói:

- Mạch Kha, ngươi không phải căng thẳng, hắn nói cũng không sai.

Dừng một chút, hắn lại nói:

- Thanh niên này là đồ nhi của ngươi? Thật không ngờ một nguyên tố thiên hành giả lại hiểu biết đối với thuật luyện sư như vậy, quả nhiên là hiếm thấy… Người trẻ tuổi, chút trò chơi nhỏ này tặng ngươi đi! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenbathu.vn chấm c.o.m

Hoàng Phủ Vân kinh ngạc nhìn Lăng Phong. Người này chắc tầm tuổi chính mình? Hắn dám mở miệng quở trách sư phụ, kì lạ hơn là sư phụ đã không trừng phạt hắn ngược lại đã ban tặng hắn tinh chương! Hắn cảm thấy thật không thể nào tin nổi.

- Phong nhi, còn không nhanh tạ ơn đại sư!

Không còn cách nào khác, Lăng Phong đành cảm ơn Bản Hách đã ban thưởng, khi cầm trong tay món vật hắn không khỏi âm thầm cười khổ.

"Còn tưởng là bảo bối gì đó, trịnh trọng như vậy, nguyên lai chỉ là một kim tiêu tử.

"Kim tiêu tử" có thể xem như một loại tinh chương, nhưng luyện hóa nó không phải nhận được linh kỹ! Công hiệu duy nhất của nó chính là trợ giúp cự linh khôi phục tổn thương rất nhanh. Ở trong kiến thức cơ bản nhất Sang Sư truyền thụ có phương pháp luyện chế "kim tiêu tử", Lăng Phong có thể tùy ý kể ra hơn một trăm loại, mỗi một loại khi luyện chế ra thành phẩm đều không phải không thể vượt qua được "kim tiêu tử" trong tay.

Nhưng với trình độ niệm thức của Lăng Phong trước mắt vẫn chưa luyện chế được kim tiêu tử.

Nhìn kim tiêu tử, Lăng Phong đột nhiên nghĩ tới đám người ngày hôm qua đối chiến với Tất Phong, cự linh của bọn họ đều bị thương không nhẹ, nếu có mấy chục mai kim tiêu tử hẳn là có thể khôi phục nhanh hơn rồi.

Nếu cho Bản Hách biết ý định của Lăng Phong, sợ rằng sẽ chọc hắn tức giận tới hộc máu. Kim tiêu tử này thuộc loại tiêu hao phẩm, một khi luyện hóa xong liền dung nhập cự linh. Hơn nữa luyện chế nó cần tiêu hao niệm thức rất nhiều, đến một thuật luyện sư cao cấp cũng chỉ có thể luyện chế được một kim tiêu tử một ngày mà thôi, nhưng Lăng Phong nghĩ thật hay, tùy tiện liền muốn vứt ra mấy chục mai.

- Đại sư?

Nhìn thấy tâm tình của Bản Hách tựa hồ tốt hơn, thái độ không lạnh lùng cự tuyệt người từ ngàn dặm, Mạch Kha thử hỏi han thăm dò.

- Mạch Kha, hiểu biết của đồ đệ ngươi có thể vượt qua ngươi nhiều a!

- Thở dài một tiếng, Bản Hách nói:

- Nếu không có câu "tu thức không tu mệnh", cho dù tổn hao chút tâm lực giúp các ngươi một lần! Chỉ là trạng thái trước mắt của ta… ai!

Cái gọi là "tu thức không tu mệnh" chính là tục ngữ của thuật luyện giới, nhưng cho dù là thuật luyện sư trung cấp bình thường cũng không hẳn đã biết.

Ban đầu, đối với thuật luyện sư trung cấp mà nói, bất luận luyện chế tinh chương sơ cấp hay là trung cấp, sau đó chỉ cần nghỉ ngơi một chút, niệm thức bọn họ sẽ từ từ hồi phục, với bản thân sẽ không có tổn hại gì. Nhưng đối với thuật luyện sư cao cấp mà nói, một khi luyện chế tinh chương cao cấp, linh hồn bọn họ sẽ bởi vì tổn hao niệm thức quá lớn mà bị thương nặng! Trừ phi nhận được bí pháp phục hồi hao tổn linh hồn, nếu không một khi luyện chế tinh chương cao cấp quá nhiều, linh hồn bọn họ sẽ trở nên yếu ớt vô cùng, thậm chí chỉ vì linh hồn bị thương mà hồn phi yên diệt!

Điểm này cũng là điều không bình thường Lăng Phong nhìn thấy ở Bản Hách, hắn không nào lý giải được nỗi bi ai của thuật luyện sư cao cấp. Bởi vì hắn có truyền thừa kiếm linh từ Sang Sư có thể khiến cho mỗi lần hắn luyện chế tinh chương, không những niệm thức không bị tổn hao, trái lại càng tinh tiến hơn! Không gặp nối lo thường thấy khi luyện chế tinh chương cao cấp!

Chỉ sợ nếu để Bản Hách biết Lăng Phong có khí linh nghịch thiên như thế, sẽ đố kị đến hộc máu mà chết, giữa người với người thực sự cách nhau quá lớn

- Thôi, các người vào nhà đi, ta sẽ nói tỉ mỉ nguyên do cho các ngươi.

Bản Hách nói.

Sau khi vào phòng của Bản Hách, hai người Mạch Kha ngồi xuống. Hoàng Phủ Vân rót trà cho mọi người, Bản Hách đưa hai tay ra nói:

- Mời hai vị, mấy hôm nay thời tiết rất lạnh, khẩu vị của ta cũng trở nên đậm hơn một chút, không biết các vị có thói quen dùng loại trà đặc này hay không!

Kiều Sâm Đặc nhịn không được cau mày, tiến đến đình viện thì phát hiện ra khí huyết của Bản Hách có phần không đủ, mà hiện tại hắn cũng thừa nhận không chịu được phong hàn! Phải biết rằng, Bản Hách ngoài từ bỏ thân phận thuật luyện sư, bản thân cũng là một vật chất thiên hành giả tinh tu chân võ quyết, làm sao có chuyện sợ phong hàn? Nhịn không được bèn hỏi:

- Đại sư, thân thể người không có vấn đề gì?

- Không nhắc đến chuyện này nữa.

Nhẹ giọng đổi đề tài, Bản Hách hỏi:

- Kiều nguyên soái, có phải ngươi xác định Tất Phong đã luyện thành cấm diễn thuật?

Cấm diễn thuật!

Tên như ý nghĩa, đây cũng là một loại diễn thuật, chẳng qua nó thuộc về diễn thuật chuyên chúc trong giới cường giả thánh vực. Chỉ có cường giả thánh vực tự thân tu luyện mạch luân đến cực điểm, hơn nữa có được tinh chương phù hợp, luyện hóa xong mới có khả năng tu luyện ra cấm diễn thuật!

Cường giả thánh vực có được cấm diễn thuật hoàn toàn có thể khinh thường cường giả đồng cấp, Lăng Phong cuối cùng giật mình, thảo nào sau trận chiến vừa rồi, Kiều Sâm Đặc lại biểu hiện không tin tưởng tới vậy!

- Ừ, trên người hắn toát ra khí tức bảy năm trước, ta đoán hắn có khả năng có cấm diễn thuật cực lớn!

Kiều Sâm Đặc đáp. Cảm ứng giữa các cường giả thánh vực rất mạnh, thậm chí là lão đối thủ đã nhiều lần giao chiến ngang tài ngang sức, Kiều Sâm Đặc đương nhiên hiểu rõ Tất Phong, trên người đối phương xảy ra biến hóa lớn tới như vậy căn bản không thể nào thoát khỏi con mắt hắn.

- Diễn hóa tinh chương!

Thở dài một tiếng, Bản Hách than thở nói:

- Nếu ngươi vẫn là cường giả cửu tinh, với thực lực của ta chỉ có thể luyện chế cho ngươi một quả diễn hóa tinh chương, nhưng ngươi đã tiến vào thánh vực, ta thật sự là bất lực rồi.

Nhìn Mạch Kha muốn nói gì đó lại thôi, hắn nhẹ nhàng lắc đầu:

- Các ngươi biết bí quyết diễn hóa tinh chương luyện chế như thế nào không?

Hiện nay đối với luyện chế tinh chương cả hai đều là người không hiểu gì, Bản Hách cũng không nghĩ giải thích đáp án chính xác, hắn như tự nói với bản thân.

- Nếu muốn luyện chế diễn hóa tinh chương, nhất định phải tìm hiểu giao lưu toàn diện đối với mạch luân, cự linh của một người nào đó mới có khả năng luyện chế ra tinh chương thích hợp. Hơn nữa, một quả diễn hóa tinh chương chỉ có thể dành riêng cho vật chất thiên hành giả sử dụng, những người khác nếu là tu luyện khác biệt hoặc bí quyết chân võ không đúng, hoặc cự linh sai khác sẽ không thể sử dụng được!

- Ngươi vốn là cường giả thánh vực, mạch luân đã thôi diễn tới cực hạn, lấy cảnh giới của ta còn không thể hiểu rõ mạch luân vận hành biển ảo ra sao, vì vậy ta không thể giúp ngươi luyện chế ra diễn hóa tinh chương thích hợp.

Vẻ mặt Bản Hách xa xăm thở dài:

- Không biết Tất Phong đã tìm được vị thuật luyện sư nào có thể vì hắn luyện chế ra diễn hóa tinh chương, thực lực luyện chương này thật đáng làm người ta than phục!

- Sư phụ, chẳng lẽ không còn biện pháp nào sao? Người cũng biết mối quan hệ giữa Tất Phong và lão sư tử không được tốt, nếu làm cho hắn nắm chắc con át chủ bài trong tay, một tháng sau, e rằng trận chiến một tháng sau kia…

Mạch Kha cầu khẩn nói:

- Người có thể thử giúp lão sư tử một lần, biết đâu lần này sẽ thành công?

Giọng Mạch Kha thấp xuống, chính bản thân hắn cũng biết khả năng thành công là quá xa vời.

Ngược lại lần này Bản Hách không hề thay đổi sắc mặt, hắn ngán ngẩm nói:

- Ta sao không biết quan hệ lợi hại trong đó như thế nào? Nếu là trước kia, ta có thể cố gắng thử xem sao, nhưng đối với tình trạng sức khỏe của ta hiện nay, nếu cố gắng nỗ lực mà nói, hồn phi phách tán chính là kết cục duy nhất!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện