Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 858: Quá khứ của Dịch Giản và Chung Tình [2]
Editor: May
Chung Tình liền vui vẻ, cầm xuống từ trong tay của anh, cầm trên tay cẩn thận nhìn, cảm thấy còn đẹp mắt hơn hoa thật nhiều.
Đáy lòng liền có một loại cảm động lướt qua......... Anh nói, chuyện những người khác có thể làm, anh liền nhất định phải làm, cho nên, mặc kệ dùng phương thức như thế nào, anh đều đang nỗ lực, không cho chính cô, có một chút ủy khuất nào.
Chung Tình vươn tay, chậm rãi ôm lấy Dịch Giản.
Tựa hồ, từ đầu tới cuối, chỉ cần là cô mở miệng nói, mỗi một câu, anh đều sẽ vững vàng làm được ổn thỏa.
Lúc ấy, anh không hé răng, nhưng lại sẽ luôn vào lúc không hề có dấu hiệu, tạo ra cho cô kinh hỉ thật rung động.
Một người đàn ông như vậy, khó trách, sẽ khiến cho cô trầm luân.
Dịch Giản câu môi, nhìn cô gái nhỏ rúc vào trong lòng của mình, biểu tình trên mặt, đều mềm giống như đầm nước xuân, cúi đầu, hôn mái tóc của cô, chậm rãi nói: “Tiểu Tình......... anh thực cảm tạ em chịu thích anh.”
Anh nói, anh thực cảm tạ, em chịu thích anh.
Trời biết lúc anh nói ra những lời này, rốt cuộc đáy lòng quay cuồng là cảm xúc như thế nào.
Lâu như vậy, anh vẫn đều luôn rất thích cô, từ ban đầu là không hy vọng xa vời, đến bây giờ bọn họ yêu nhau, ngay cả chính anh, đều cảm thấy như là một giấc mộng.
Chung Tình ôm chặt Dịch Giản, chôn sâu vào ngực anh.
“Em chỉ là có chút sợ......... Mới có thể thích chậm như vậy, nếu ban đầu em biết, anh tốt như vậy, đối với em thật tình thật lòng như vậy, Dịch Giản......... em khẳng định, sẽ, yêu anh từ lúc ban đầu.........”
Dịch Giản cong môi lên.
Không sao.
Hiện tại cũng không chậm.
Chỉ cần chịu yêu, bao nhiêu năm, cũng sẽ không muộn.
Anh ôm cô vào trong lòng, ôm gắt gao, tiếng tim đập của bọn họ, đan xen vào nhau.
Chung Tình đột nhiên nghĩ tới một chuyện, rốt cục nhịn không được ngẩng đầu, nhìn Dịch Giản: “Em có một vấn đề, vẫn rất hiếu kỳ......... Anh bảo em tự nghĩ, nhưng em nghĩ thật lâu, cũng không có nghĩ ra được......... Anh có thể nói cho em biết không?”
Dịch Giản hơi nhướng mi, nhìn Chung Tình.
Chung Tình có vẻ có chút khẩn trương, vẫn là trầm tĩnh một hồi, nhẹ giọng hỏi: “Chính là......... trong lúc vô tình, em tìm kiếm được hai cái khăn tay mà em đã làm mất từ trong hộp của anh, sao lại ở chỗ của anh? Mà anh rốt cuộc đã nhận biết em từ lúc nào? Đã xảy ra chuyện gì?.........” Chung Tình vụng trộm nhìn nhìn Dịch Giản, anh có thể bởi vì không biết của cô mà sinh khí hay không, nuốt nuốt nước miếng: “Anh đừng tức giận, em không phải cố ý muốn quên......... Có thể nói cho em biết không?”
Chung Tình liền vui vẻ, cầm xuống từ trong tay của anh, cầm trên tay cẩn thận nhìn, cảm thấy còn đẹp mắt hơn hoa thật nhiều.
Đáy lòng liền có một loại cảm động lướt qua......... Anh nói, chuyện những người khác có thể làm, anh liền nhất định phải làm, cho nên, mặc kệ dùng phương thức như thế nào, anh đều đang nỗ lực, không cho chính cô, có một chút ủy khuất nào.
Chung Tình vươn tay, chậm rãi ôm lấy Dịch Giản.
Tựa hồ, từ đầu tới cuối, chỉ cần là cô mở miệng nói, mỗi một câu, anh đều sẽ vững vàng làm được ổn thỏa.
Lúc ấy, anh không hé răng, nhưng lại sẽ luôn vào lúc không hề có dấu hiệu, tạo ra cho cô kinh hỉ thật rung động.
Một người đàn ông như vậy, khó trách, sẽ khiến cho cô trầm luân.
Dịch Giản câu môi, nhìn cô gái nhỏ rúc vào trong lòng của mình, biểu tình trên mặt, đều mềm giống như đầm nước xuân, cúi đầu, hôn mái tóc của cô, chậm rãi nói: “Tiểu Tình......... anh thực cảm tạ em chịu thích anh.”
Anh nói, anh thực cảm tạ, em chịu thích anh.
Trời biết lúc anh nói ra những lời này, rốt cuộc đáy lòng quay cuồng là cảm xúc như thế nào.
Lâu như vậy, anh vẫn đều luôn rất thích cô, từ ban đầu là không hy vọng xa vời, đến bây giờ bọn họ yêu nhau, ngay cả chính anh, đều cảm thấy như là một giấc mộng.
Chung Tình ôm chặt Dịch Giản, chôn sâu vào ngực anh.
“Em chỉ là có chút sợ......... Mới có thể thích chậm như vậy, nếu ban đầu em biết, anh tốt như vậy, đối với em thật tình thật lòng như vậy, Dịch Giản......... em khẳng định, sẽ, yêu anh từ lúc ban đầu.........”
Dịch Giản cong môi lên.
Không sao.
Hiện tại cũng không chậm.
Chỉ cần chịu yêu, bao nhiêu năm, cũng sẽ không muộn.
Anh ôm cô vào trong lòng, ôm gắt gao, tiếng tim đập của bọn họ, đan xen vào nhau.
Chung Tình đột nhiên nghĩ tới một chuyện, rốt cục nhịn không được ngẩng đầu, nhìn Dịch Giản: “Em có một vấn đề, vẫn rất hiếu kỳ......... Anh bảo em tự nghĩ, nhưng em nghĩ thật lâu, cũng không có nghĩ ra được......... Anh có thể nói cho em biết không?”
Dịch Giản hơi nhướng mi, nhìn Chung Tình.
Chung Tình có vẻ có chút khẩn trương, vẫn là trầm tĩnh một hồi, nhẹ giọng hỏi: “Chính là......... trong lúc vô tình, em tìm kiếm được hai cái khăn tay mà em đã làm mất từ trong hộp của anh, sao lại ở chỗ của anh? Mà anh rốt cuộc đã nhận biết em từ lúc nào? Đã xảy ra chuyện gì?.........” Chung Tình vụng trộm nhìn nhìn Dịch Giản, anh có thể bởi vì không biết của cô mà sinh khí hay không, nuốt nuốt nước miếng: “Anh đừng tức giận, em không phải cố ý muốn quên......... Có thể nói cho em biết không?”
Bình luận truyện