Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy

Chương 866: Chuyện cũ của Thiếu tướng cùng Chung Tình [10]



“Thời điểm Chung gia bị diệt, em cực kỳ khổ sở, em tìm cha em một thời gian rất lâu, em nhớ ông, em muốn gặp ông......... Nhưng, em ở trong nhà giam đã từng cầu xin, nhưng cuối cùng vẫn là không có cách nào, em nghĩ, ông hiện tại nhất định đã chết rồi......... Tay nắm giữ trọng binh, trong thời đại như vậy, ai không muốn thôn tính tiêu diệt chứ?”

“Đại nạn đến, mọi người đều tản mất, các chị đều theo chồng, cùng Chung gia nhất đao lưỡng đoạn, dì cả dì ba bọn họ cũng đều phân tán, ôm hết tiền bạc bỏ đi......... Chỉ có em một mình, nhìn Chung gia từng phồn vinh, ở trước mắt của em, từng chút từng chút vắng tanh.”

“Em cảm thấy, em lại trở thành một đứa trẻ bị vứt bỏ không nhà để về......... Em đi theo bọn nha hoàn, bị người ta bán rất nhiều lần......... Cũng may có lẽ do số mệnh em còn tốt, không ai khi dễ em, việc gì em không muốn làm, bọn họ cũng không ai thực sự thúc ép em, với em thật ra có vài phần kính sợ, kỳ thật em hiện tại đều rất ngạc nhiên, bọn họ vì cái gì lại đối với em như vậy? Bọn nha hoàn này, có lúc làm gái trong quân đội, có người bị bán vào kỹ viện, duy nhất chỉ có em, lại hoàn hoàn chỉnh chỉnh được đưa đến Dịch gia.........”

Bên môi Chung Tình, mang theo một chút thê lương, đột nhiên nước mắt lăn dài, cô ôm tay Dịch Giản, chậm rãi nói:“Quãng thời gian dài như vậy, nhớ tới, đôi khi, em thật sự rất nhớ cha em.........”

Cô hạ ánh mắt, nước mắt, dính trên lông mi, hơi hơi run run.

Dịch Giản nghiêng đầu, nhìn nét mặt của cô, cả người cũng có chút hoảng hốt, như là nhớ tới chuyện gì đó không muốn ai biết............

Chung Tình nói một hồi, cũng cảm thấy đáy lòng dễ chịu rất nhiều, cô lau lau nước mắt, ngẩng đầu, nhìn thấy Dịch Giản đang thất thần, nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng đẩy đẩy Dịch Giản:“Em nói nhiều quá a......... Em cũng không biết vì cái gì, lại muốn nói với anh, anh không phải cảm thấy em thực sự rất phiền chứ? Nói nhiều như vậy?”

Dịch Giản hoàn hồn, nhìn Chung Tình, nhếch mép, nhợt nhạt cười cười nói:“Không có, anh chỉ là nhớ tới một chuyện.”

“Nhớ cái gì?” Chung Tình nghiêng đầu, nhìn Dịch Giản, vẫn cảm thấy Dịch Giản như là có chuyện gì, lén gạt mình, nhưng lại không biết rốt cuộc là chuyện gì, chỉ là có loại cảm giác này.........

“Không có gì.........” Dịch Giản thản nhiên nói, ánh mắt trong nháy mắt, lại là nhu tình bắn ra bốn phía, nắm tay cô, lau nước mắt cho cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện