Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 942: Thiếu tướng tính kế [55]
Từ Ngang lại ở phía sau, vội vàng chạy lên, gõ cửa, hô với Dịch Giản Chung Tình trong cửa: “Thiếu tướng......... Không tốt......... đại thiếu phu nhân nhà họ Chung mất tích.........”
Chung Tình đột nhiên ngẩng đầu lên từ trong lòng Dịch Giản, sau đó lập tức, liền soạt đugnứ lên, hoàn toàn không để ý tới Dịch Giản, liền nhảy xuống giường, chạy về phía cửa, mở cửa ra, nhìn Từ Ngang ngoài cửa, sắc mặt trắng bệch, môi run run hỏi: "Anh nói cái gì? Chị hai tôi làm sao?”
Lúc này Dịch Giản cũng đã muốn đi tới cửa, hung hăng trừng mắt liếc mắt nhìn Từ Ngang một cái, thân mình Từ Ngang run run một chút, lại tự mình khẩn cấp trả lời: “Thiếu tướng, tìm không thấy đại thiếu phu nhân nhà họ Trác......... Xe lửa lập tức sẽ lái đi, ngài xem làm sao bây giờ?”
Chung Tình nhìn nhìn thời gian, hiện tại đúng lúc cũng chỉ mới chín giờ, hóa ra xe lửa còn chưa có lái đi, mới vừa rồi anh lại lừa cô!
Nhưng, thần thái của cô, rõ ràng bắt đầu kích động, cô bắt lấy tay Dịch Giản, âm điệu mang theo vài phần run rẩy: “Anh nhanh tìm kiếm chị hai......... Nhanh lên.........”
Dịch Giản đứng ở nơi đó, mặt không chút thay đổi.
Tùy ý cô cầm lấy ống tay áo của anh, không ngừng chớp lên, ánh mắt anh, trực tiếp nhìn Từ Ngang, Từ Ngang hiểu được ý tứ của thiếu tướng, xoay người, liền an bài cẩn thận: “Trước bảo người nhà họ Trác đi đi, sau đó phái một nhóm người nhanh chóng tìm đại thiếu phu nhân nhà họ Trác......... Tìm được rồi.........”
“Đưa chị ấy đến Cố Viên.” Chung Tình lại giành trước một bước hô với Từ Ngang.
Ngón tay Dịch Giản, hơi nắm chặt, sau đó, liền một phen ôm lấy cô, ném vào trong phòng ngủ, sau đó thản nhiên nói với Từ Ngang: “Đưa vào trong quân, tìm người an bài cho tốt, sau đó đưa đi Tứ Xuyên!”
Chung Tình ở phòng trong dùng sức muốn kéo cửa phòng ra, ai ngờ lại bị Dịch Giản khóa trái cửa ở bên ngoài, cô hoàn toàn không ra được.
Cô ở phòng trong vẫn hô, Từ Ngang nghe xong lời nói của Dịch Giản, nhanh chóng xoay người xuống lầu, lúc này Dịch Giản mới đẩy cửa phòng ra, đi vào.
Chung Tình nhìn anh, vẻ mặt tức giận, toàn thân đều đang phát run, cô nâng tay lên, Dịch Giản lại thản nhiên nhìn tay cô, vẫn luôn không nói gì.
Cô giơ lên giữa không trung, nhưng đến cuối cùng, vẫn là buông cánh tay xuống thật mạnh, chung quanh toàn thân, dâng lên một cỗ cảm giác lạnh lẽo!
Sao anh lại nhẫn tâm như vậy?!
Dịch Giản nhìn tay cô thả xuống, lúc này mới khóa cửa, mang theo cô, đi về phía trên giường, một bộ dáng hồn nhiên không biết cô gái đó vào giờ này khắc này, rốt cuộc có bao nhiêu nản lòng thoái chí, nghiến răng nghiến lợi cỡ nào!
Chung Tình đột nhiên ngẩng đầu lên từ trong lòng Dịch Giản, sau đó lập tức, liền soạt đugnứ lên, hoàn toàn không để ý tới Dịch Giản, liền nhảy xuống giường, chạy về phía cửa, mở cửa ra, nhìn Từ Ngang ngoài cửa, sắc mặt trắng bệch, môi run run hỏi: "Anh nói cái gì? Chị hai tôi làm sao?”
Lúc này Dịch Giản cũng đã muốn đi tới cửa, hung hăng trừng mắt liếc mắt nhìn Từ Ngang một cái, thân mình Từ Ngang run run một chút, lại tự mình khẩn cấp trả lời: “Thiếu tướng, tìm không thấy đại thiếu phu nhân nhà họ Trác......... Xe lửa lập tức sẽ lái đi, ngài xem làm sao bây giờ?”
Chung Tình nhìn nhìn thời gian, hiện tại đúng lúc cũng chỉ mới chín giờ, hóa ra xe lửa còn chưa có lái đi, mới vừa rồi anh lại lừa cô!
Nhưng, thần thái của cô, rõ ràng bắt đầu kích động, cô bắt lấy tay Dịch Giản, âm điệu mang theo vài phần run rẩy: “Anh nhanh tìm kiếm chị hai......... Nhanh lên.........”
Dịch Giản đứng ở nơi đó, mặt không chút thay đổi.
Tùy ý cô cầm lấy ống tay áo của anh, không ngừng chớp lên, ánh mắt anh, trực tiếp nhìn Từ Ngang, Từ Ngang hiểu được ý tứ của thiếu tướng, xoay người, liền an bài cẩn thận: “Trước bảo người nhà họ Trác đi đi, sau đó phái một nhóm người nhanh chóng tìm đại thiếu phu nhân nhà họ Trác......... Tìm được rồi.........”
“Đưa chị ấy đến Cố Viên.” Chung Tình lại giành trước một bước hô với Từ Ngang.
Ngón tay Dịch Giản, hơi nắm chặt, sau đó, liền một phen ôm lấy cô, ném vào trong phòng ngủ, sau đó thản nhiên nói với Từ Ngang: “Đưa vào trong quân, tìm người an bài cho tốt, sau đó đưa đi Tứ Xuyên!”
Chung Tình ở phòng trong dùng sức muốn kéo cửa phòng ra, ai ngờ lại bị Dịch Giản khóa trái cửa ở bên ngoài, cô hoàn toàn không ra được.
Cô ở phòng trong vẫn hô, Từ Ngang nghe xong lời nói của Dịch Giản, nhanh chóng xoay người xuống lầu, lúc này Dịch Giản mới đẩy cửa phòng ra, đi vào.
Chung Tình nhìn anh, vẻ mặt tức giận, toàn thân đều đang phát run, cô nâng tay lên, Dịch Giản lại thản nhiên nhìn tay cô, vẫn luôn không nói gì.
Cô giơ lên giữa không trung, nhưng đến cuối cùng, vẫn là buông cánh tay xuống thật mạnh, chung quanh toàn thân, dâng lên một cỗ cảm giác lạnh lẽo!
Sao anh lại nhẫn tâm như vậy?!
Dịch Giản nhìn tay cô thả xuống, lúc này mới khóa cửa, mang theo cô, đi về phía trên giường, một bộ dáng hồn nhiên không biết cô gái đó vào giờ này khắc này, rốt cuộc có bao nhiêu nản lòng thoái chí, nghiến răng nghiến lợi cỡ nào!
Bình luận truyện