Tình Nhân Của Vua
Chương 10: Viên mãn
Nữ tử đi tới mặt một thân bạch y, dáng người cao gầy thon dài, tóc dài theo gió tung bay.
Người tới không phải ai khác, đúng là người ba năm trước đây bị Ngao Trinh đuổi giết, cuối cùng bất đắc dĩ cùng đám người Cảnh Trung Lương, Lục Ly dùng kế kim thiền thoát xác034 mới có thể chạy trốn – Tần Oản Khanh.
Hai người lúc này khoảng cách không đến ba thước, thấy thiên hạ mình ngày nhớ đêm mong đang đứng trước mặt, Ngao Trinh trong lòng mênh mông, kích động khó yên.
Nếu không phải thu được tin tức tâm phúc hắn xếp vào quân doanh truyền đến, nói Cảnh Trung Lương thường một mình cưỡi ngựa đi Vô Ưu thôn thăm bạn cũ, hắn cũng sẽ không điều tra ra Tần Oản Khanh còn sống.
Suốt ba năm, mỗi đêm đến khi thật khuya, hắn lại bị một những cơn ác mộng khủng bố làm thức giấc.
Oản Khanh yêu thương của hắn thất hồn lạc phách đứng trước Đoạn Hồn nhai, mờ mịt bất lực thả người nhảy xuống, từ nay về sau hai người âm dương cách biệt.
Ác mộng này, hắn đã chịu đựng ba năm, hiện tại rốt cục đã có thể tỉnh sao?
Hắn bình ổn hô hấp, rất sợ cảnh tượng trước mắt này chỉ là ảo ảnh, thiên hạ hắn tưởng niệm lúc nào cũng có khả năng tiêu tán, không thấy bóng người.
“Oản Khanh…”
Thật cẩn thận gọi tên của nàng, mang theo vài phần thử, mang theo vài phần khẩn trương, càng nhiều là hèn mọn mà ngay cả chính hắn cũng không phát hiện.
Đứng ở trước ngựa, đón gió mà đứng, Tần Oản Khanh cười lạnh nhìn nam tử trước mắt.
Ba năm năm tháng cũng không làm hắn thay đổi nhiều, thậm chí so với trước, hắn tựa hồ càng thêm một ít khí phách thành thục.
Cho dù long bào đại biểu quyền thế không có mặc trên người hắn, cho dù hắn chỉ mặc y phục vải thô, vẫn như trước không thể che lấp được uy nghiêm trời sinh của hắn.
Ngao Trinh, nam nhân nàng yêu bốn năm, có lẽ yêu hắn cả đời.
Nhưng hắn lại cố tình suýt nữa làm nàng mất mạng!
“Trẫm không nghĩ tới nàng thật sự còn sống…”
“Thực bất hạnh, ta không thể như Hoàng Thượng mong muốn, trong lúc bị bao vây mà bị mất tính mạng, dù sao một người phản bội triều đình, bình thường đều chết không có chỗ chôn.”
Nàng nói mỗi một chữ mỗi một câu, đều thật sâu làm đau đớn tâm hắn.
Hắn biết sau này hắn vô luận biện giải cái gì, đều không thể giải thích tàn nhẫn năm đó của hắn.
Trước đem tiểu tử trong lòng kia an ổn đặt trên lưng ngựa, hắn nhảy xuống, đi tới trước mặt Tần Oản Khanh.
Xoay người, hắn đối với đội ngũ sắp xếp thật dài phía sau cao giọng hô:
“Người đứng ở trước mặt các ngươi, chính là đệ nhất nữ mưu sĩ giúp Đại Thịnh ta lập ra vô số kỳ tích, nàng dùng trí mưu cùng sách lược của nàng, giúp Đại Thịnh ta thống nhất tứ quốc, lại một tay sáng tạo ra thần thoại bất bại thiết kỵ của Đại Thịnh ta.”
“Trẫm lúc trước lại bởi vì ích kỷ của bản thân mà đối nàng đau hạ sát thủ, ra lệnh Truy Phong hầu dẫn dắt năm ngàn tinh binh các ngươi đuổi giết nàng không chỗ trốn.”
Đối mặt ánh mắt kinh ngạc của chúng tướng sĩ, hắn cười nhẹ.
“Nếu lúc trước là sai lầm của Trẫm, như vậy hôm nay, Trẫm sẽ nhận lỗi về sai lầm năm đó mình đã gây ra.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy hắn vén y bào, trước mặt năm ngàn binh mã phía sau, hai đầu gối quỳ rạp xuống trước mặt Tần Oản Khanh, dọa mọi người.
Thân là Thiên Tử, chỉ lạy trời đất quỳ lạy phụ mẫu, nhưng hôm nay Hoàng Đế quyền cao nắm giữ thiên hạ Đại Thịnh này, lại không để ý tôn nghiêm, trước mặt rất nhiều người quỳ gối trước mặt một nữ nhân!
Mà khi nhóm tinh binh này nghe người đó là người được dân chúng Đại Thịnh truyền thành thần tiên Tần Oản Khanh, lại không khỏi đối nàng sinh tâm kính nể.
Thấy Hoàng Thượng vì bù lại sai lầm đã phạm năm đó mà quỳ rạp xuống trước mắt mọi người, năm ngàn binh tướng cũng đều xuống ngựa, theo Ngao Trinh cùng nhau quỳ xuống.
Đối mặt một đoàn tướng sĩ đều quỳ xuống trước mắt, cảm giác khiếp sợ của Tần Oản Khanh không thể diễn tả bằng lời.
Nàng vạn vạn không nghĩ tới, hôm nay sau ba năm, Ngao Trinh lại dùng phương pháp như vậy để cầu được nàng tha thứ.
‘Nam nhân này, hắn quả nhiên là yêu thảm mình, còn có cái gì không thể tha thứ?’
Nàng không khỏi lệ nóng doanh tròng.
Nhìn Ngao Trinh quỳ gối trước mặt mình, nàng đột nhiên ôm lấy con đang ngốc hồ đồ ngồi xem náo nhiệt, đi đến trước mặt Ngao Trinh.
“Đậu Đậu, người này chính là phụ thân con.”
Ngao Trinh trong mắt vui vẻ. Tuy rằng lúc nãy vừa mới nghe tiểu tử kia chính miệng gọi Oản Khanh là mẫu thân, hắn cũng đã đoán được bảy tám phần, nhưng hắn không nghĩ tới, Oản Khanh lại dễ dàng như vậy liền tha thứ cho hắn.
Cho đến khi một cái tay nhỏ bé xinh đẹp đưa đến trước mặt hắn, hắn mới xác định, ác mộng của hắn rốt cục sẽ trôi qua…
Ngao Trinh đến, làm cho Vô Ưu thôn nho nhỏ này náo nhiệt hẳn lên.
Ở trong thôn mọi người sinh hoạt gần cả đời, như thế nào cũng không dám tin đương kim thiên tử lại xuất hiện trước mặt mọi người, càng làm cho bọn họ không thể tin được là, Tần cô nương ba năm trước đây đi vào trong thôn, lại chính là đệ nhất nữ mưu sĩ Đại Thịnh được dân chúng truyền giống như thần tiên.
“Lúc nàng trăm phương nghìn kế muốn thoát khỏi Trẫm, là vì… nàng mang thai cốt nhục của Trẫm!”
Khi hai người tránh được sự nhiệt tình của mọi người rốt cục tìm được cơ hội ở chung với nhau, Ngao Trinh cuối cùng có thể nhẹ nhàng thở ra, cũng biết được sự tình cặn kẽ.
Kỳ thật ba năm này, hắn không phải không hoài nghi Oản Khanh còn ở nhân thế, cũng không chỉ một lần thử Truy Phong hầu Lục Ly, năm đó khi hắn mang binh đuổi giết đến Đoạn Hồn nhai, có tận mắt thấy nàng bị buộc nhảy xuống hay không.
Nhưng mặc hắn thử quở trách như thế nào, Lục Ly chính là liều chết nói hắn tận mắt thấy Tần Oản Khanh rơi xuống vách đá chết.
Vạn vạn không dự đoán được Lục Ly lại cùng Cảnh Trung Lương kết phường lừa gạt hắn!
Ngao Trinh tức giận, đồng thời cũng bắt đầu tính kế sau khi hồi kinh sẽ trả thù như thế nào.
Giọng nói của Tần Oản Khanh kéo suy nghĩ của hắn trở lại.
“Lúc ấy nếu bị chàng biết ta mang thai, khẳng định sẽ bị chàng buộc tiến cung, chàng biết rõ ta ghét nhất cuộc sống trong cung, cho dù là ba ngàn sủng ái cho một thân, cái loại ngày tháng này cũng tuyệt đối không phải là mục đích của ta.”
Ba năm này, hắn chịu đủ dày vò, đồng thời nàng cũng không tốt hơn là bao.
Nàng một mặt kiên trì chỉ cần không nhập cung làm phi, đoạn cảm tình này có thể thật dài thật lâu mới buông xuống, không nghĩ tới cảm tình có thể buông, nhưng tội lại không thể không chịu.
Có đôi khi nàng cũng hiểu được mình rất có lỗi với Đậu Đậu.
Vốn là thiên chi kiêu tử035 sinh ra đã ngậm sẵn thìa vàng036, lại bởi vì tư tâm của nàng, mà không thể không trở thành con riêng sinh sống tại thôn xóm nho nhỏ này.
“Chỉ là ta như thế nào cũng không nghĩ tới, chàng lại thật sự phái người đuổi giết ta, ít nhất ta lúc trước còn tưởng rằng…”
Nàng chu miệng trừng mắt Ngao Trinh.
“Chàng sẽ nhớ đến tình cảm hai người mà phóng cho ta một con ngựa037.”
“Oản Khanh, đều là lỗi của Trẫm, đều là Trẫm không đúng!”
Hắn thành tâm hướng nàng xin lỗi.
“May mắn bi kịch không có phát sinh, may mắn Trẫm còn có thể vì hồ đồ năm đó của mình mà sửa chữa, những năm gần đây, Trẫm không chỉ một lần vì bản thân lúc trước tàn nhẫn mà tự trách không thôi.”
Hắn gắt gao cầm hai tay nàng, giữ chặt trong trong bàn tay to của mình.
“Oản Khanh, ba năm này, nàng… có khỏe không?”
Hắn phái người hỏi thăm một chút về môn quy của Vô Ưu thôn, thật sự là rất đáng thương, nói vậy nàng nhất định thật sự rất vất vả.
“Có Cảnh Tướng quân chiếu cố ta, ngày qua ngày coi như bình thuận.”
Vốn định bỏ tay hắn ra, mà khi tiếp xúc đến tay hắn, mới phát hiện nàng vô cùng nhớ hắn.
Vô luận trong lòng có bao nhiêu hận hắn oán hắn, kết quả là, chung quy lại không thể cùng hắn hoàn toàn quyết liệt.
“Cảnh Tướng quân… Ừm, quả nhiên là hảo thần tử của Trẫm a.”
Ngao Trinh nghiến răng nghiến lợi nói, vừa nghĩ vừa oán hận, nếu không phải Cảnh Trung Lương tên khốn kia, hắn sao phải phải một mình ở trong cung chịu đựng suốt ba năm cô đơn.
Nghe được hắn tức giận, Tần Oản Khanh nhanh chóng uy hiếp.
“Này, ta cảnh cáo chàng, Cảnh Tướng quân là người tốt, nếu sau khi hồi kinh chàng dám tiến hành trả thù hắn, ta sẽ không tha thứ cho chàng!”
Ngao Trinh vội vàng gật đầu.
“Không có, Trẫm làm sao có thể trả thù thần tử của mình được.”
Chẳng qua là ngẫu nhiên làm khó dễ hắn một chút, tuyệt đối sẽ không làm cho tính mạng của hắn bị uy hiếp.
Ngao Trinh ở trong lòng ác độc nghĩ.
Đột nhiên, vẻ mặt hắn ngẩn ra, trên mặt lộ ra vài phần vui mừng.
“Oản Khanh, nàng vừa mới nói hồi kinh? Chẳng lẽ ý của nàng là, nàng sẽ cùng Trẫm hồi kinh?”
Nàng mặt đỏ lên, tức giận trừng hắn.
“Chàng đã mang theo nhiều nhân mã như vậy đuổi đến nơi này, ta nếu không đi, chẳng lẽ còn muốn mỗi ngày ở đây làm pho tượng cho thôn dân, cho bọn họ xem xét sao?”
Nếu thôn dân hiện tại đều đã biết nàng cùng đương kim thiên tử có quan hệ, vậy nàng sau này làm sao có khả năng có cuộc sống yên ổn.
Ngao Trinh thập phần vui vẻ.
“Đúng vậy, cho dù nàng không cùng Trẫm hồi kinh, Trẫm cũng sẽ thỉnh thoảng dẫn nhân mã đến gặp nàng, ép buộc đến ép buộc đi cũng rất phiền toái, cho nên lần này nàng liền cùng Trẫm hồi kinh đi, thuận tiện cho Đậu Đậu nhận tổ quy tông cũng tốt lắm.”
“Ta nghe nói…”
Nghĩ đến việc kia, nàng có chút nhăn nhó cắn cắn môi hỏi:
“Từ khi ta rời khỏi Kinh Thành, chàng cũng không bước vào hậu cung một bước, phải không?”
“Việc này còn phải hoài nghi sao? Nàng nghĩ Trẫm là loại nam nhân bụng đói ăn quàng sao?”
Hắn chỉ chỉ ngực mình.
“Nơi này rất nhỏ, nếu đã có nàng ở, liền không có được người khác tồn tại.”
“Chàng… chàng không sợ Hoàng tộc từ nay về sau tuyệt hậu sao?”
Ngao Trinh cười lắc đầu.
“Nếu tuyệt hậu là vì nàng, Trẫm bằng lòng.”
“Chàng rất tùy hứng.”
“Nàng so với Trẫm tùy hứng hơn, nếu lúc trước nàng bình tĩnh đến cùng Trẫm hảo hảo nói chuyện, chúng ta như thế nào lại nháo cho tới tình trạng hôm nay?”
“Lúc trước nếu cho chàng biết ta mang hài tử, chàng còn có thể cho ta rời khỏi Kinh Thành sao?”
“Trẫm sẽ lập tức triệu cáo thiên hạ, phong nàng làm Hậu.”
“Cho nên ta mới muốn chạy trốn a.”
“Oản Khanh, nàng chán ghét thân phận Hoàng Hậu như vậy sao?”
Nàng dùng sức gật gật đầu.
“Năm đó ta đã nói với chàng, nếu chàng là một nam nhân bình thường, ta sẽ phi thường yêu chàng, mà nếu chàng là một Hoàng Đế, ta sẽ không dám yêu chàng.”
“Vì sao?”
“Mất mặt, nhàm chán a! Cả ngày phải đeo một đống trâm cài trang sức nặng chết người không đền mạng trên đầu, còn phải bắt cổ họng nói chuyện nhã nhặn cùng đại thần, các phi tử.”
“Mà đau đầu nhất chính là, một khi lên làm Hoàng Hậu, các phương diện cử chỉ cũng bị ước thúc, không thể há to miệng ăn thịt, không thể mở to miệng uống rượu, tóm lại không thể làm nhiều chuyện lắm…”
Ngao Trinh nghe nàng oán giận một đống lớn như vậy, nhịn không được lộ ra ý cười.
Hắn một tay ôm nữ nhân đang cau mày bĩu môi vào trong lòng.
“Trẫm nghĩ thông suốt, nếu nàng không muốn vào cung làm Hậu, Trẫm cũng sẽ không miễn cưỡng nàng. Nàng có thế giới nàng muốn, vô luận cái thế giới kia cách Trẫm có xa lắm không, Trẫm đều đã cả đời cả kiếp đuổi theo bước chân nàng, vĩnh viễn không buông tay!”
Tần Oản Khanh còn không kịp tỏ vẻ cảm động, một tiếng nói nộn nộn liền đánh vỡ ái muội của hai người.
“Mẫu thân, người vì sao cùng người này ôm nhau nha? Khi Cảnh thúc thúc đến, các người cũng không ôm một cái.”
Hai người vừa nghe, liền đổ mồ hôi lạnh.
Tần Oản Khanh trừng mắt con.
‘Tiểu quỷ này thật sự là cái gì cũng dám nói!’
Ngao Trinh sau khi kinh ngạc, một tay kéo con lại gần.
“Cảnh thúc thúc là thúc thúc, hắn làm sao có thể so cùng phụ thân?”
Tiểu tử kia gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn nói:
“Nhưng mà Cảnh thúc thúc rất lợi hại, hắn biết võ công, khí lực lớn, rất nhiều người nghe theo hắn chỉ huy, thậy là uy phong!”
“Phụ thân cũng uy phong.”
Ngao Trinh không cam lòng ở trong lòng tiểu tử so ra kém tên đầu gỗ kia.
“Nhưng là mẫu thân nói Cảnh thúc thúc là Đại Tướng quân, có thật nhiều người sùng bái hắn.”
Đậu Đậu vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình nói:
“Ta sau khi lớn lên cũng muốn giống Cảnh thúc thúc, làm một Đại Tướng quân uy phong.”
“Vì sao phải làm Đại Tướng quân?”
“Bởi vì Đại Tướng quân là quan lớn nha!”
Ngao Trinh nghe vậy vui vẻ, ôm con, nhéo nhéo hai má bẩu bĩnh của hắn.
“Nếu có một ngày, con có thể làm một chức quan so với Tướng quân còn lớn hơn, con sẽ làm cái gì?”
“À, nếu nói như vậy, ta nghĩ ta sẽ… làm cho thiên hạ thịnh thế!”
Hắn cùng Tần Oản Khanh đều bị lời nói của con làm hoảng sợ.
‘Một tiểu quỷ ba tuổi, lại nói ra nói như vậy?!’
Đậu Đậu nhìn hai người nói:
“Mẫu thân từng nói qua, người có thể sáng tạo cho thiên hạ dân chúng một cuộc sống giàu có thịnh thế, chỉ có đương kim Hoàng Thượng, nàng nói Hoàng Thượng là một Hoàng Thượng tốt, vì dân chúng mang đến phúc trạch…”
Ngao Trinh cảm động nhìn Tần Oản Khanh đang đỏ mặt.
Không nghĩ tới nàng ở trước mặt con khen ngợi hắn như thế, làm hắn nhịn không được đem con ôm mạnh vào trong lòng, thề nói.
“Năm năm! Chỉ cần cho Trẫm thời gian năm năm, Trẫm sẽ cho con một tương lai con muốn!”
Mùa xuân năm Cảnh Liệt thứ mười một, Cảnh Liệt Đế Ngao Trinh suất lĩnh năm ngàn tinh binh, tìm Tần Oản Khanh đã mất tích suốt ba năm trở về Kinh Thành.
Càng làm cả triều văn võ đại thần kinh ngạc là, hắn chẳng những mang Tần Oản Khanh về, bên người còn có một vị tiểu Hoàng Tử bộ dạng trong sáng đáng yêu.
Rất nhanh, hắn ở trước mặt mọi người tuyên bố, tiểu Hoàng Tử tên là Ngao Thuấn, là trưởng tử của hắn, cũng ngay hôm đó phong làm Thái Tử.
Ngao Thuấn tuổi tuy nhỏ, ý nghĩ lại vô cùng thông minh.
Sau khi hắn trở thành Thái Tử, Ngao Trinh trước sau thỉnh cho hắn hơn mười vị thái phó dạy hắn đạo trị quốc, nhưng mỗi một vị Thái Phó dạy tiểu Thái Tử được một thời gian, đều chủ động chào từ giã.
Ngao Trinh khó hiểu không biết đây là duyên cớ vì sao, liền hỏi Thái Phó.
“Hoàng nhi Trẫm khó dạy như vậy sao?”
Thái Phó lại trả lời.
“Không phải Thái Tử khó dạy, mà là lão thần thật sự không có năng lực tiếp tục đảm nhiệm chức vị Thái Phó của Thái Tử thông minh hơn người.”
Bọn họ đều tự nhận là lão thần đọc đủ thứ sách thánh hiền, vốn tưởng rằng được làm Thái Phó là cơ hội để đề cao địa vị bản thân ở trong triều.
Không nghĩ tới tiểu Thái Tử thông minh tuyệt đỉnh, mỗi lần lên lớp học, đều có thể đem bọn họ hỏi á khẩu không trả lời được.
Ngao Trinh mới đầu còn không tin lắm, liền gọi con vào trước mặt hắn khảo sát vài câu, kết quả cực kì rung động, con của hắn không chỉ là một thiên tài, lại một tuyệt thế kỳ tài.
Thi thư điển tịch hắn chỉ cần xem qua một lần liền có thể đọc làu làu, phàm là Thái Phó giảng gì đó, chỉ nghe một lần liền có thể suy một ra ba.
Không thể không bội phục năng lực con, một oa nhi bốn tuổi, có thể biện luận, khiến Hoàng Đế như hắn cũng á khẩu không trả lời được.
“Oản Khanh, nàng rốt cuộc sinh cho Trẫm cái dạng quái thai gì? Thuấn Nhi căn bản là không giống một đứa nhỏ bốn tuổi.”
Chạng vạng, sau khi xong việc trong cung, Ngao Trinh thoải mái đi vào Tần phủ.
Tần Oản Khanh trở lại Kinh Thành, vẫn ở chỗ cũ.
Kim Châu, Ngân Bảo hai tiểu nha đầu vài năm nay thế nào cũng không chịu đi, các nàng tin tưởng vững chắc chủ tử không chết, cho nên toàn tâm toàn ý ở tại chỗ này kiên nhẫn chờ đợi.
Cuối cùng ông trời không phụ khổ tâm nhân, các nàng cuối cùng đã chờ được chủ tử trở về.
Chẳng qua hiện tại Kinh Thành từ trên xuống dưới đều biết Hoàng Thượng cùng Tần cô nương có quan hệ không tầm thường, Tần cô nương tuy rằng không vào cung làm Hậu, nhưng Hoàng Thượng đối nàng sủng ái, mọi người đều thấy rõ ràng.
Ngao Trinh không cưỡng bách Tần Oản Khanh vào cung làm Hậu nữa, dù sao Tần phủ cách Hoàng cung gần như thế, hắn cũng vui vẻ chạng vạng mỗi ngày đi ra Tần phủ la cà, thuận tiện cùng nàng bồi dưỡng cảm tình.
“Đậu Đậu thông minh tuyệt đỉnh, trí tuệ hơn người, chẳng lẽ Hoàng Thượng đối với việc bản thân có thể có được một hài tử như vậy có sự bất mãn sao?”
Không quan tâm Ngao Trinh vừa vào cửa đã oán giận, hiện tại Tần Oản Khanh bởi vì không cần quan tâm quốc sự, mỗi ngày liền vui vẻ ở trong phủ chăm sóc hoa, cỏ các loại, cuộc sống thập phần thích ý.
“Thuấn Nhi tuy rằng tốt làm cho Trẫm không thể soi mói, nhưng mỗi lần cùng đứa nhỏ này nói chuyện, Trẫm đều có một loại cảm giác thất bại thật sâu, không bằng như vậy đi…”
Hắn cười hì hì kéo Tần Oản Khanh đang tưới nước cho hoa.
“Đêm còn dài, không bằng chúng ta sớm đi ngủ, nàng lại sinh oa nhi cho Trẫm được không?”
Nàng tức giận trừng hắn một cái, hất bàn tay to của hắn ra, tiếp tục từ từ đùa nghịch bắt tay vào chăm sóc hoa hoa cỏ cỏ.
“Sinh con là việc vô cùng cực khổ, một Đậu Đậu ta liền chịu đủ rồi, còn muốn sinh đứa thứ hai? Nằm mơ!”
Nàng cũng không quên lúc trước sinh Đậu Đậu đã chịu khổ đến mức nào.
“Nhưng mà, bên người Thuấn Nhi ngay cả một người bạn để chơi đùa cũng không có, một mình cô đơn, nàng sinh cho hắn đệ đệ hoặc muội muội, tương lai lúc lên đại vị, bên người cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau a.”
“Trong triều nhiều đại thần như vậy, còn có hộ vệ ở bên cạnh, chàng còn phải sợ hắn sẽ bị người khác khi dễ sao? Lại nói, một khi có huynh đệ, tương lai khó tránh khỏi sẽ phát sinh chuyện huynh đệ tương tàn, Đậu Đậu đã rất thông minh, nếu sinh ra một đệ đệ càng thông minh hơn hắn, vậy chắc chắn sẽ phát sinh đại sự.”
“Nàng đối chính mình tự tin như vậy sao?”
Tần Oản Khanh cười như không cười liếc hắn một cái.
“Chàng không tin, có thể tìm nữ nhân khác sinh thử xem a.”
Ngao Trinh lập tức suy sụp hạ khuôn mặt tuấn tú, lấy lòng đem nàng ôm vào trong ngực.
“Chuyện vô liêm sỉ như vậy, Trẫm làm sao có thể làm? Không sinh thì không sinh, chỉ cần nàng vui vẻ là được, bất quá, đêm nay sắc trời xác thực tốt lắm, nếu không làm chút gì đó, chẳng phải là lãng phí cơ hội trời ban cho chúng ta sao.”
Nàng hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
“Chàng nói xem ta hiện tại cùng nữ nhân hậu cung có gì khác nhau đây?”
Nam nhân này tinh lực tràn đầy quá đáng, cơ hồ mỗi buổi tối đều trụ lại nơi này của nàng chết cũng không đi.
Ngao Trinh thực ủy khuất gật gật đầu.
“Đương nhiên là có khác nhau.”
“Khác nhau cái gì?”
“Cùng nữ nhân hậu cung ở chung, Trẫm còn có danh phận trước mặt các nàng, nhưng là cùng nàng ở chung, Trẫm một chút danh phận cũng không có.”
Nói trắng ra là, hắn chính là một phu quân bình thường của nàng.
Tần Oản Khanh vừa nghe lời này, lập tức trừng mắt hung hăng nhéo hắn một phen.
“Chàng mỗi ngày đều chiếm tiện nghi ta,vậy mà lại nói như vậy à?”
Ngao Trinh ủy khuất nháy hai mắt.
“Nhưng mà cho tới hôm nay nàng là nữ nhân duy nhất dám nhéo ta.”
Xem bộ dáng đáng thương hề hề của hắn, nàng cũng phải bật cười.
Nàng không khách khí vươn tay nhéo hai tai của hắn, hôn xuống đôi môi gợi cảm xinh đẹp của hắn.
“Ta còn là nữ sắc duy nhất trên đời này dám phi lễ Hoàng Đế chàng đó!”
Nói xong, hai người vào trong phòng, lại trình diễn tiết mục triền miên.
Ngoài phòng, bọn hạ nhân phụ trách hầu hạ ngầm hiểu đem cửa phòng đóng chặt, để mảnh trời này cho hai người yêu nhau.
Vài năm sau, sớm bị phụ hoàng của mình cưỡng bức đăng cơ làm Đế, Ngao Thuấn vừa lâm triều xong, liền mang theo vài thị vệ tâm phúc giục ngựa hướng phía Đông Kinh Thành mà đi.
Một tòa nhà lớn tráng lệ, Tiểu Ngưu Tử cùng vài tên phó dịch đang quét tước sân.
Nghe được tiếng vó ngựa lộc cộc tiếp cận, hắn ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt vui vẻ, vội vàng đi qua đón.
“Nô tài thỉnh an Hoàng Thượng!”
Ngao Thuấn mười lăm tuổi tuy rằng chỉ là thiếu niên tuấn tú, nhưng khí phách trong ánh mắt đã muốn dần dần hiện ra.
Đại trạch này là sau khi phụ hoàng tuyên bố thoái vị, cùng mẫu thân ở lại nơi này.
Bởi vì mẫu thân không thích cuộc sống trong Hoàng cung, cho nên phụ hoàng liền sai người tại nơi hẻo lánh thanh tĩnh này xây một tòa đại trạch, từ sau khi hắn bị phụ hoàng thiết kế cho lên ngôi vị Hoàng Đế, phụ mẫu không lương tâm của hắn liền để hắn một mình trong Hoàng cung chẳng quan tâm, hai người trốn ở chỗ này hưởng thanh phúc.
Hắn tuy rằng được được người ngoài truyền tụng là tuyệt đỉnh thông minh, nhưng ngồi vào vị trí Hoàng Đế, mỗi ngày gặp nan đều là nhiều không kể xiết.
Giống như mọi lần, chỉ cần gặp được vấn đề nan giải, hắn sẽ mang theo tâm phúc đi vào trong này lãnh giáo phụ mẫu phương pháp giải quyết.
“Không cần đa lễ.”
Thấy Tiểu Ngưu Tử quỳ lạy, Ngao Thuấn phất phất tay, thả người xuống ngựa, liền đi vào trong nhà.
“Trẫm là tới thăm phụ thân cùng mẫu thân.”
Tiểu Ngưu Tử vội vàng đứng dậy, từ trong người lấy ra một phong thơ, hai tay đưa qua.
“Hoàng Thượng, đây là thư lão gia cùng phu nhân giao cho lão nô, bọn họ nói nếu Hoàng Thượng đến, liền đem cho Hoàng Thượng xem.”
Từ khi thoái vị, Ngao Trinh liền vui vẻ mang theo nữ nhân âu yếm bắt đầu cuộc sống của dân chúng tầm thường, Tiểu Ngưu Tử đi theo bên người hắn hầu hạ nhiều năm, cũng bị hắn mang ra khỏi cung.
Hiện tại hắn được Ngao Trinh phong làm đại tổng quản, tuy rằng không thể so ngày xưa ở trong Hoàng cung uy phong như vậy, nhưng thiếu tranh đấu đến gió tanh mưa máu trong cung, cuộc sống hiện tại của hắn vô cùng tiêu diêu tự tại.
Ngao Thuấn khó hiểu tiếp nhận phong thư, rút giấy viết thư ra liền thấy, mặt trên chỉ viết mấy chữ, ý tứ cũng rất đơn giản.
Phụ mẫu hai người gần đây ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm, quyết định đi du lịch, ngắn thì mấy tháng, lâu thì một, hai năm sẽ trở về, muốn hắn không cần lo lắng, bọn họ trên đường sẽ ăn được uống được chơi tốt.
Ngao Trinh còn nhất nhất dặn dò con nhất định phải đem quản lý quốc gia thật tốt, quản không tốt, hắn trở về sẽ dùng gia pháp để hầu hạ.
Sau khi Ngao Thuấn đọc xong thư, tức giận đến cả người phát run.
Đây là cái loại phụ mẫu gì a! Từ khi hắn tám tuổi đăng cơ tới nay, phụ mẫu vô lương tâm của hắn liền ba ngày hai lần xuất môn đi xa, lần trước hồi kinh đến nay còn chưa đến một tháng, hai người lại lại lần nữa muốn mất tích?!
Mệnh hắn thật khổ a!
Mà xa xa trời xanh mây trắng, một lam y nam tử cao lớn tuấn mỹ cùng một bạch y nữ tữ dáng người cao gầy cùng cưỡi một con ngựa, bước chậm rãi trên thảo nguyên rộng lớn.
Nam tử si mê nhìn tuyệt mỹ nữ tử bên cạnh, thản nhiên cười nói:
“Oản Khanh, nàng đoán Thuấn Nhi sau khi đọc xong thư chúng ta lưu lại, có tức đến hộc máu hay không?”
Tần Oản Khanh ngoái đầu lại cười cười.
“Đã nhiều lần như vậy, ta tin tưởng năng lực thích ứng của Đậu Đậu hẳn là sẽ trở nên càng mạnh, hắn nên học được cách độc lập.”
“Nàng quả nhiên là mẫu thân nhẫn tâm.”
“Chàng cũng đồng dạng là một phụ thân nhẫn tâm.”
Hai người nhìn nhau cười, một chút cũng không có áy náy khi vứt bỏ hài tử của mình.
“Lần này chúng ta đi bên nào?”
“Lần trước là hướng nam, lần này liền hướng đông đi.”
“Được, liền theo lời nàng nói…”
Hai người kéo cương ngựa, hướng phía Đông xa xôi mà đi…
♪♫♥♥♥♥♥>ﻲ๖ۜHoàn¹๖<♥♥♥♥♥♫♪
034 : ve sầu thoát xác, kế 21 trong 36 kế
035 : con cưng của trời
036 : ý nói vừa sinh ra đã sung sướng
037 : mở 1 lối thoát
Người tới không phải ai khác, đúng là người ba năm trước đây bị Ngao Trinh đuổi giết, cuối cùng bất đắc dĩ cùng đám người Cảnh Trung Lương, Lục Ly dùng kế kim thiền thoát xác034 mới có thể chạy trốn – Tần Oản Khanh.
Hai người lúc này khoảng cách không đến ba thước, thấy thiên hạ mình ngày nhớ đêm mong đang đứng trước mặt, Ngao Trinh trong lòng mênh mông, kích động khó yên.
Nếu không phải thu được tin tức tâm phúc hắn xếp vào quân doanh truyền đến, nói Cảnh Trung Lương thường một mình cưỡi ngựa đi Vô Ưu thôn thăm bạn cũ, hắn cũng sẽ không điều tra ra Tần Oản Khanh còn sống.
Suốt ba năm, mỗi đêm đến khi thật khuya, hắn lại bị một những cơn ác mộng khủng bố làm thức giấc.
Oản Khanh yêu thương của hắn thất hồn lạc phách đứng trước Đoạn Hồn nhai, mờ mịt bất lực thả người nhảy xuống, từ nay về sau hai người âm dương cách biệt.
Ác mộng này, hắn đã chịu đựng ba năm, hiện tại rốt cục đã có thể tỉnh sao?
Hắn bình ổn hô hấp, rất sợ cảnh tượng trước mắt này chỉ là ảo ảnh, thiên hạ hắn tưởng niệm lúc nào cũng có khả năng tiêu tán, không thấy bóng người.
“Oản Khanh…”
Thật cẩn thận gọi tên của nàng, mang theo vài phần thử, mang theo vài phần khẩn trương, càng nhiều là hèn mọn mà ngay cả chính hắn cũng không phát hiện.
Đứng ở trước ngựa, đón gió mà đứng, Tần Oản Khanh cười lạnh nhìn nam tử trước mắt.
Ba năm năm tháng cũng không làm hắn thay đổi nhiều, thậm chí so với trước, hắn tựa hồ càng thêm một ít khí phách thành thục.
Cho dù long bào đại biểu quyền thế không có mặc trên người hắn, cho dù hắn chỉ mặc y phục vải thô, vẫn như trước không thể che lấp được uy nghiêm trời sinh của hắn.
Ngao Trinh, nam nhân nàng yêu bốn năm, có lẽ yêu hắn cả đời.
Nhưng hắn lại cố tình suýt nữa làm nàng mất mạng!
“Trẫm không nghĩ tới nàng thật sự còn sống…”
“Thực bất hạnh, ta không thể như Hoàng Thượng mong muốn, trong lúc bị bao vây mà bị mất tính mạng, dù sao một người phản bội triều đình, bình thường đều chết không có chỗ chôn.”
Nàng nói mỗi một chữ mỗi một câu, đều thật sâu làm đau đớn tâm hắn.
Hắn biết sau này hắn vô luận biện giải cái gì, đều không thể giải thích tàn nhẫn năm đó của hắn.
Trước đem tiểu tử trong lòng kia an ổn đặt trên lưng ngựa, hắn nhảy xuống, đi tới trước mặt Tần Oản Khanh.
Xoay người, hắn đối với đội ngũ sắp xếp thật dài phía sau cao giọng hô:
“Người đứng ở trước mặt các ngươi, chính là đệ nhất nữ mưu sĩ giúp Đại Thịnh ta lập ra vô số kỳ tích, nàng dùng trí mưu cùng sách lược của nàng, giúp Đại Thịnh ta thống nhất tứ quốc, lại một tay sáng tạo ra thần thoại bất bại thiết kỵ của Đại Thịnh ta.”
“Trẫm lúc trước lại bởi vì ích kỷ của bản thân mà đối nàng đau hạ sát thủ, ra lệnh Truy Phong hầu dẫn dắt năm ngàn tinh binh các ngươi đuổi giết nàng không chỗ trốn.”
Đối mặt ánh mắt kinh ngạc của chúng tướng sĩ, hắn cười nhẹ.
“Nếu lúc trước là sai lầm của Trẫm, như vậy hôm nay, Trẫm sẽ nhận lỗi về sai lầm năm đó mình đã gây ra.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy hắn vén y bào, trước mặt năm ngàn binh mã phía sau, hai đầu gối quỳ rạp xuống trước mặt Tần Oản Khanh, dọa mọi người.
Thân là Thiên Tử, chỉ lạy trời đất quỳ lạy phụ mẫu, nhưng hôm nay Hoàng Đế quyền cao nắm giữ thiên hạ Đại Thịnh này, lại không để ý tôn nghiêm, trước mặt rất nhiều người quỳ gối trước mặt một nữ nhân!
Mà khi nhóm tinh binh này nghe người đó là người được dân chúng Đại Thịnh truyền thành thần tiên Tần Oản Khanh, lại không khỏi đối nàng sinh tâm kính nể.
Thấy Hoàng Thượng vì bù lại sai lầm đã phạm năm đó mà quỳ rạp xuống trước mắt mọi người, năm ngàn binh tướng cũng đều xuống ngựa, theo Ngao Trinh cùng nhau quỳ xuống.
Đối mặt một đoàn tướng sĩ đều quỳ xuống trước mắt, cảm giác khiếp sợ của Tần Oản Khanh không thể diễn tả bằng lời.
Nàng vạn vạn không nghĩ tới, hôm nay sau ba năm, Ngao Trinh lại dùng phương pháp như vậy để cầu được nàng tha thứ.
‘Nam nhân này, hắn quả nhiên là yêu thảm mình, còn có cái gì không thể tha thứ?’
Nàng không khỏi lệ nóng doanh tròng.
Nhìn Ngao Trinh quỳ gối trước mặt mình, nàng đột nhiên ôm lấy con đang ngốc hồ đồ ngồi xem náo nhiệt, đi đến trước mặt Ngao Trinh.
“Đậu Đậu, người này chính là phụ thân con.”
Ngao Trinh trong mắt vui vẻ. Tuy rằng lúc nãy vừa mới nghe tiểu tử kia chính miệng gọi Oản Khanh là mẫu thân, hắn cũng đã đoán được bảy tám phần, nhưng hắn không nghĩ tới, Oản Khanh lại dễ dàng như vậy liền tha thứ cho hắn.
Cho đến khi một cái tay nhỏ bé xinh đẹp đưa đến trước mặt hắn, hắn mới xác định, ác mộng của hắn rốt cục sẽ trôi qua…
Ngao Trinh đến, làm cho Vô Ưu thôn nho nhỏ này náo nhiệt hẳn lên.
Ở trong thôn mọi người sinh hoạt gần cả đời, như thế nào cũng không dám tin đương kim thiên tử lại xuất hiện trước mặt mọi người, càng làm cho bọn họ không thể tin được là, Tần cô nương ba năm trước đây đi vào trong thôn, lại chính là đệ nhất nữ mưu sĩ Đại Thịnh được dân chúng truyền giống như thần tiên.
“Lúc nàng trăm phương nghìn kế muốn thoát khỏi Trẫm, là vì… nàng mang thai cốt nhục của Trẫm!”
Khi hai người tránh được sự nhiệt tình của mọi người rốt cục tìm được cơ hội ở chung với nhau, Ngao Trinh cuối cùng có thể nhẹ nhàng thở ra, cũng biết được sự tình cặn kẽ.
Kỳ thật ba năm này, hắn không phải không hoài nghi Oản Khanh còn ở nhân thế, cũng không chỉ một lần thử Truy Phong hầu Lục Ly, năm đó khi hắn mang binh đuổi giết đến Đoạn Hồn nhai, có tận mắt thấy nàng bị buộc nhảy xuống hay không.
Nhưng mặc hắn thử quở trách như thế nào, Lục Ly chính là liều chết nói hắn tận mắt thấy Tần Oản Khanh rơi xuống vách đá chết.
Vạn vạn không dự đoán được Lục Ly lại cùng Cảnh Trung Lương kết phường lừa gạt hắn!
Ngao Trinh tức giận, đồng thời cũng bắt đầu tính kế sau khi hồi kinh sẽ trả thù như thế nào.
Giọng nói của Tần Oản Khanh kéo suy nghĩ của hắn trở lại.
“Lúc ấy nếu bị chàng biết ta mang thai, khẳng định sẽ bị chàng buộc tiến cung, chàng biết rõ ta ghét nhất cuộc sống trong cung, cho dù là ba ngàn sủng ái cho một thân, cái loại ngày tháng này cũng tuyệt đối không phải là mục đích của ta.”
Ba năm này, hắn chịu đủ dày vò, đồng thời nàng cũng không tốt hơn là bao.
Nàng một mặt kiên trì chỉ cần không nhập cung làm phi, đoạn cảm tình này có thể thật dài thật lâu mới buông xuống, không nghĩ tới cảm tình có thể buông, nhưng tội lại không thể không chịu.
Có đôi khi nàng cũng hiểu được mình rất có lỗi với Đậu Đậu.
Vốn là thiên chi kiêu tử035 sinh ra đã ngậm sẵn thìa vàng036, lại bởi vì tư tâm của nàng, mà không thể không trở thành con riêng sinh sống tại thôn xóm nho nhỏ này.
“Chỉ là ta như thế nào cũng không nghĩ tới, chàng lại thật sự phái người đuổi giết ta, ít nhất ta lúc trước còn tưởng rằng…”
Nàng chu miệng trừng mắt Ngao Trinh.
“Chàng sẽ nhớ đến tình cảm hai người mà phóng cho ta một con ngựa037.”
“Oản Khanh, đều là lỗi của Trẫm, đều là Trẫm không đúng!”
Hắn thành tâm hướng nàng xin lỗi.
“May mắn bi kịch không có phát sinh, may mắn Trẫm còn có thể vì hồ đồ năm đó của mình mà sửa chữa, những năm gần đây, Trẫm không chỉ một lần vì bản thân lúc trước tàn nhẫn mà tự trách không thôi.”
Hắn gắt gao cầm hai tay nàng, giữ chặt trong trong bàn tay to của mình.
“Oản Khanh, ba năm này, nàng… có khỏe không?”
Hắn phái người hỏi thăm một chút về môn quy của Vô Ưu thôn, thật sự là rất đáng thương, nói vậy nàng nhất định thật sự rất vất vả.
“Có Cảnh Tướng quân chiếu cố ta, ngày qua ngày coi như bình thuận.”
Vốn định bỏ tay hắn ra, mà khi tiếp xúc đến tay hắn, mới phát hiện nàng vô cùng nhớ hắn.
Vô luận trong lòng có bao nhiêu hận hắn oán hắn, kết quả là, chung quy lại không thể cùng hắn hoàn toàn quyết liệt.
“Cảnh Tướng quân… Ừm, quả nhiên là hảo thần tử của Trẫm a.”
Ngao Trinh nghiến răng nghiến lợi nói, vừa nghĩ vừa oán hận, nếu không phải Cảnh Trung Lương tên khốn kia, hắn sao phải phải một mình ở trong cung chịu đựng suốt ba năm cô đơn.
Nghe được hắn tức giận, Tần Oản Khanh nhanh chóng uy hiếp.
“Này, ta cảnh cáo chàng, Cảnh Tướng quân là người tốt, nếu sau khi hồi kinh chàng dám tiến hành trả thù hắn, ta sẽ không tha thứ cho chàng!”
Ngao Trinh vội vàng gật đầu.
“Không có, Trẫm làm sao có thể trả thù thần tử của mình được.”
Chẳng qua là ngẫu nhiên làm khó dễ hắn một chút, tuyệt đối sẽ không làm cho tính mạng của hắn bị uy hiếp.
Ngao Trinh ở trong lòng ác độc nghĩ.
Đột nhiên, vẻ mặt hắn ngẩn ra, trên mặt lộ ra vài phần vui mừng.
“Oản Khanh, nàng vừa mới nói hồi kinh? Chẳng lẽ ý của nàng là, nàng sẽ cùng Trẫm hồi kinh?”
Nàng mặt đỏ lên, tức giận trừng hắn.
“Chàng đã mang theo nhiều nhân mã như vậy đuổi đến nơi này, ta nếu không đi, chẳng lẽ còn muốn mỗi ngày ở đây làm pho tượng cho thôn dân, cho bọn họ xem xét sao?”
Nếu thôn dân hiện tại đều đã biết nàng cùng đương kim thiên tử có quan hệ, vậy nàng sau này làm sao có khả năng có cuộc sống yên ổn.
Ngao Trinh thập phần vui vẻ.
“Đúng vậy, cho dù nàng không cùng Trẫm hồi kinh, Trẫm cũng sẽ thỉnh thoảng dẫn nhân mã đến gặp nàng, ép buộc đến ép buộc đi cũng rất phiền toái, cho nên lần này nàng liền cùng Trẫm hồi kinh đi, thuận tiện cho Đậu Đậu nhận tổ quy tông cũng tốt lắm.”
“Ta nghe nói…”
Nghĩ đến việc kia, nàng có chút nhăn nhó cắn cắn môi hỏi:
“Từ khi ta rời khỏi Kinh Thành, chàng cũng không bước vào hậu cung một bước, phải không?”
“Việc này còn phải hoài nghi sao? Nàng nghĩ Trẫm là loại nam nhân bụng đói ăn quàng sao?”
Hắn chỉ chỉ ngực mình.
“Nơi này rất nhỏ, nếu đã có nàng ở, liền không có được người khác tồn tại.”
“Chàng… chàng không sợ Hoàng tộc từ nay về sau tuyệt hậu sao?”
Ngao Trinh cười lắc đầu.
“Nếu tuyệt hậu là vì nàng, Trẫm bằng lòng.”
“Chàng rất tùy hứng.”
“Nàng so với Trẫm tùy hứng hơn, nếu lúc trước nàng bình tĩnh đến cùng Trẫm hảo hảo nói chuyện, chúng ta như thế nào lại nháo cho tới tình trạng hôm nay?”
“Lúc trước nếu cho chàng biết ta mang hài tử, chàng còn có thể cho ta rời khỏi Kinh Thành sao?”
“Trẫm sẽ lập tức triệu cáo thiên hạ, phong nàng làm Hậu.”
“Cho nên ta mới muốn chạy trốn a.”
“Oản Khanh, nàng chán ghét thân phận Hoàng Hậu như vậy sao?”
Nàng dùng sức gật gật đầu.
“Năm đó ta đã nói với chàng, nếu chàng là một nam nhân bình thường, ta sẽ phi thường yêu chàng, mà nếu chàng là một Hoàng Đế, ta sẽ không dám yêu chàng.”
“Vì sao?”
“Mất mặt, nhàm chán a! Cả ngày phải đeo một đống trâm cài trang sức nặng chết người không đền mạng trên đầu, còn phải bắt cổ họng nói chuyện nhã nhặn cùng đại thần, các phi tử.”
“Mà đau đầu nhất chính là, một khi lên làm Hoàng Hậu, các phương diện cử chỉ cũng bị ước thúc, không thể há to miệng ăn thịt, không thể mở to miệng uống rượu, tóm lại không thể làm nhiều chuyện lắm…”
Ngao Trinh nghe nàng oán giận một đống lớn như vậy, nhịn không được lộ ra ý cười.
Hắn một tay ôm nữ nhân đang cau mày bĩu môi vào trong lòng.
“Trẫm nghĩ thông suốt, nếu nàng không muốn vào cung làm Hậu, Trẫm cũng sẽ không miễn cưỡng nàng. Nàng có thế giới nàng muốn, vô luận cái thế giới kia cách Trẫm có xa lắm không, Trẫm đều đã cả đời cả kiếp đuổi theo bước chân nàng, vĩnh viễn không buông tay!”
Tần Oản Khanh còn không kịp tỏ vẻ cảm động, một tiếng nói nộn nộn liền đánh vỡ ái muội của hai người.
“Mẫu thân, người vì sao cùng người này ôm nhau nha? Khi Cảnh thúc thúc đến, các người cũng không ôm một cái.”
Hai người vừa nghe, liền đổ mồ hôi lạnh.
Tần Oản Khanh trừng mắt con.
‘Tiểu quỷ này thật sự là cái gì cũng dám nói!’
Ngao Trinh sau khi kinh ngạc, một tay kéo con lại gần.
“Cảnh thúc thúc là thúc thúc, hắn làm sao có thể so cùng phụ thân?”
Tiểu tử kia gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn nói:
“Nhưng mà Cảnh thúc thúc rất lợi hại, hắn biết võ công, khí lực lớn, rất nhiều người nghe theo hắn chỉ huy, thậy là uy phong!”
“Phụ thân cũng uy phong.”
Ngao Trinh không cam lòng ở trong lòng tiểu tử so ra kém tên đầu gỗ kia.
“Nhưng là mẫu thân nói Cảnh thúc thúc là Đại Tướng quân, có thật nhiều người sùng bái hắn.”
Đậu Đậu vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình nói:
“Ta sau khi lớn lên cũng muốn giống Cảnh thúc thúc, làm một Đại Tướng quân uy phong.”
“Vì sao phải làm Đại Tướng quân?”
“Bởi vì Đại Tướng quân là quan lớn nha!”
Ngao Trinh nghe vậy vui vẻ, ôm con, nhéo nhéo hai má bẩu bĩnh của hắn.
“Nếu có một ngày, con có thể làm một chức quan so với Tướng quân còn lớn hơn, con sẽ làm cái gì?”
“À, nếu nói như vậy, ta nghĩ ta sẽ… làm cho thiên hạ thịnh thế!”
Hắn cùng Tần Oản Khanh đều bị lời nói của con làm hoảng sợ.
‘Một tiểu quỷ ba tuổi, lại nói ra nói như vậy?!’
Đậu Đậu nhìn hai người nói:
“Mẫu thân từng nói qua, người có thể sáng tạo cho thiên hạ dân chúng một cuộc sống giàu có thịnh thế, chỉ có đương kim Hoàng Thượng, nàng nói Hoàng Thượng là một Hoàng Thượng tốt, vì dân chúng mang đến phúc trạch…”
Ngao Trinh cảm động nhìn Tần Oản Khanh đang đỏ mặt.
Không nghĩ tới nàng ở trước mặt con khen ngợi hắn như thế, làm hắn nhịn không được đem con ôm mạnh vào trong lòng, thề nói.
“Năm năm! Chỉ cần cho Trẫm thời gian năm năm, Trẫm sẽ cho con một tương lai con muốn!”
Mùa xuân năm Cảnh Liệt thứ mười một, Cảnh Liệt Đế Ngao Trinh suất lĩnh năm ngàn tinh binh, tìm Tần Oản Khanh đã mất tích suốt ba năm trở về Kinh Thành.
Càng làm cả triều văn võ đại thần kinh ngạc là, hắn chẳng những mang Tần Oản Khanh về, bên người còn có một vị tiểu Hoàng Tử bộ dạng trong sáng đáng yêu.
Rất nhanh, hắn ở trước mặt mọi người tuyên bố, tiểu Hoàng Tử tên là Ngao Thuấn, là trưởng tử của hắn, cũng ngay hôm đó phong làm Thái Tử.
Ngao Thuấn tuổi tuy nhỏ, ý nghĩ lại vô cùng thông minh.
Sau khi hắn trở thành Thái Tử, Ngao Trinh trước sau thỉnh cho hắn hơn mười vị thái phó dạy hắn đạo trị quốc, nhưng mỗi một vị Thái Phó dạy tiểu Thái Tử được một thời gian, đều chủ động chào từ giã.
Ngao Trinh khó hiểu không biết đây là duyên cớ vì sao, liền hỏi Thái Phó.
“Hoàng nhi Trẫm khó dạy như vậy sao?”
Thái Phó lại trả lời.
“Không phải Thái Tử khó dạy, mà là lão thần thật sự không có năng lực tiếp tục đảm nhiệm chức vị Thái Phó của Thái Tử thông minh hơn người.”
Bọn họ đều tự nhận là lão thần đọc đủ thứ sách thánh hiền, vốn tưởng rằng được làm Thái Phó là cơ hội để đề cao địa vị bản thân ở trong triều.
Không nghĩ tới tiểu Thái Tử thông minh tuyệt đỉnh, mỗi lần lên lớp học, đều có thể đem bọn họ hỏi á khẩu không trả lời được.
Ngao Trinh mới đầu còn không tin lắm, liền gọi con vào trước mặt hắn khảo sát vài câu, kết quả cực kì rung động, con của hắn không chỉ là một thiên tài, lại một tuyệt thế kỳ tài.
Thi thư điển tịch hắn chỉ cần xem qua một lần liền có thể đọc làu làu, phàm là Thái Phó giảng gì đó, chỉ nghe một lần liền có thể suy một ra ba.
Không thể không bội phục năng lực con, một oa nhi bốn tuổi, có thể biện luận, khiến Hoàng Đế như hắn cũng á khẩu không trả lời được.
“Oản Khanh, nàng rốt cuộc sinh cho Trẫm cái dạng quái thai gì? Thuấn Nhi căn bản là không giống một đứa nhỏ bốn tuổi.”
Chạng vạng, sau khi xong việc trong cung, Ngao Trinh thoải mái đi vào Tần phủ.
Tần Oản Khanh trở lại Kinh Thành, vẫn ở chỗ cũ.
Kim Châu, Ngân Bảo hai tiểu nha đầu vài năm nay thế nào cũng không chịu đi, các nàng tin tưởng vững chắc chủ tử không chết, cho nên toàn tâm toàn ý ở tại chỗ này kiên nhẫn chờ đợi.
Cuối cùng ông trời không phụ khổ tâm nhân, các nàng cuối cùng đã chờ được chủ tử trở về.
Chẳng qua hiện tại Kinh Thành từ trên xuống dưới đều biết Hoàng Thượng cùng Tần cô nương có quan hệ không tầm thường, Tần cô nương tuy rằng không vào cung làm Hậu, nhưng Hoàng Thượng đối nàng sủng ái, mọi người đều thấy rõ ràng.
Ngao Trinh không cưỡng bách Tần Oản Khanh vào cung làm Hậu nữa, dù sao Tần phủ cách Hoàng cung gần như thế, hắn cũng vui vẻ chạng vạng mỗi ngày đi ra Tần phủ la cà, thuận tiện cùng nàng bồi dưỡng cảm tình.
“Đậu Đậu thông minh tuyệt đỉnh, trí tuệ hơn người, chẳng lẽ Hoàng Thượng đối với việc bản thân có thể có được một hài tử như vậy có sự bất mãn sao?”
Không quan tâm Ngao Trinh vừa vào cửa đã oán giận, hiện tại Tần Oản Khanh bởi vì không cần quan tâm quốc sự, mỗi ngày liền vui vẻ ở trong phủ chăm sóc hoa, cỏ các loại, cuộc sống thập phần thích ý.
“Thuấn Nhi tuy rằng tốt làm cho Trẫm không thể soi mói, nhưng mỗi lần cùng đứa nhỏ này nói chuyện, Trẫm đều có một loại cảm giác thất bại thật sâu, không bằng như vậy đi…”
Hắn cười hì hì kéo Tần Oản Khanh đang tưới nước cho hoa.
“Đêm còn dài, không bằng chúng ta sớm đi ngủ, nàng lại sinh oa nhi cho Trẫm được không?”
Nàng tức giận trừng hắn một cái, hất bàn tay to của hắn ra, tiếp tục từ từ đùa nghịch bắt tay vào chăm sóc hoa hoa cỏ cỏ.
“Sinh con là việc vô cùng cực khổ, một Đậu Đậu ta liền chịu đủ rồi, còn muốn sinh đứa thứ hai? Nằm mơ!”
Nàng cũng không quên lúc trước sinh Đậu Đậu đã chịu khổ đến mức nào.
“Nhưng mà, bên người Thuấn Nhi ngay cả một người bạn để chơi đùa cũng không có, một mình cô đơn, nàng sinh cho hắn đệ đệ hoặc muội muội, tương lai lúc lên đại vị, bên người cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau a.”
“Trong triều nhiều đại thần như vậy, còn có hộ vệ ở bên cạnh, chàng còn phải sợ hắn sẽ bị người khác khi dễ sao? Lại nói, một khi có huynh đệ, tương lai khó tránh khỏi sẽ phát sinh chuyện huynh đệ tương tàn, Đậu Đậu đã rất thông minh, nếu sinh ra một đệ đệ càng thông minh hơn hắn, vậy chắc chắn sẽ phát sinh đại sự.”
“Nàng đối chính mình tự tin như vậy sao?”
Tần Oản Khanh cười như không cười liếc hắn một cái.
“Chàng không tin, có thể tìm nữ nhân khác sinh thử xem a.”
Ngao Trinh lập tức suy sụp hạ khuôn mặt tuấn tú, lấy lòng đem nàng ôm vào trong ngực.
“Chuyện vô liêm sỉ như vậy, Trẫm làm sao có thể làm? Không sinh thì không sinh, chỉ cần nàng vui vẻ là được, bất quá, đêm nay sắc trời xác thực tốt lắm, nếu không làm chút gì đó, chẳng phải là lãng phí cơ hội trời ban cho chúng ta sao.”
Nàng hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
“Chàng nói xem ta hiện tại cùng nữ nhân hậu cung có gì khác nhau đây?”
Nam nhân này tinh lực tràn đầy quá đáng, cơ hồ mỗi buổi tối đều trụ lại nơi này của nàng chết cũng không đi.
Ngao Trinh thực ủy khuất gật gật đầu.
“Đương nhiên là có khác nhau.”
“Khác nhau cái gì?”
“Cùng nữ nhân hậu cung ở chung, Trẫm còn có danh phận trước mặt các nàng, nhưng là cùng nàng ở chung, Trẫm một chút danh phận cũng không có.”
Nói trắng ra là, hắn chính là một phu quân bình thường của nàng.
Tần Oản Khanh vừa nghe lời này, lập tức trừng mắt hung hăng nhéo hắn một phen.
“Chàng mỗi ngày đều chiếm tiện nghi ta,vậy mà lại nói như vậy à?”
Ngao Trinh ủy khuất nháy hai mắt.
“Nhưng mà cho tới hôm nay nàng là nữ nhân duy nhất dám nhéo ta.”
Xem bộ dáng đáng thương hề hề của hắn, nàng cũng phải bật cười.
Nàng không khách khí vươn tay nhéo hai tai của hắn, hôn xuống đôi môi gợi cảm xinh đẹp của hắn.
“Ta còn là nữ sắc duy nhất trên đời này dám phi lễ Hoàng Đế chàng đó!”
Nói xong, hai người vào trong phòng, lại trình diễn tiết mục triền miên.
Ngoài phòng, bọn hạ nhân phụ trách hầu hạ ngầm hiểu đem cửa phòng đóng chặt, để mảnh trời này cho hai người yêu nhau.
Vài năm sau, sớm bị phụ hoàng của mình cưỡng bức đăng cơ làm Đế, Ngao Thuấn vừa lâm triều xong, liền mang theo vài thị vệ tâm phúc giục ngựa hướng phía Đông Kinh Thành mà đi.
Một tòa nhà lớn tráng lệ, Tiểu Ngưu Tử cùng vài tên phó dịch đang quét tước sân.
Nghe được tiếng vó ngựa lộc cộc tiếp cận, hắn ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt vui vẻ, vội vàng đi qua đón.
“Nô tài thỉnh an Hoàng Thượng!”
Ngao Thuấn mười lăm tuổi tuy rằng chỉ là thiếu niên tuấn tú, nhưng khí phách trong ánh mắt đã muốn dần dần hiện ra.
Đại trạch này là sau khi phụ hoàng tuyên bố thoái vị, cùng mẫu thân ở lại nơi này.
Bởi vì mẫu thân không thích cuộc sống trong Hoàng cung, cho nên phụ hoàng liền sai người tại nơi hẻo lánh thanh tĩnh này xây một tòa đại trạch, từ sau khi hắn bị phụ hoàng thiết kế cho lên ngôi vị Hoàng Đế, phụ mẫu không lương tâm của hắn liền để hắn một mình trong Hoàng cung chẳng quan tâm, hai người trốn ở chỗ này hưởng thanh phúc.
Hắn tuy rằng được được người ngoài truyền tụng là tuyệt đỉnh thông minh, nhưng ngồi vào vị trí Hoàng Đế, mỗi ngày gặp nan đều là nhiều không kể xiết.
Giống như mọi lần, chỉ cần gặp được vấn đề nan giải, hắn sẽ mang theo tâm phúc đi vào trong này lãnh giáo phụ mẫu phương pháp giải quyết.
“Không cần đa lễ.”
Thấy Tiểu Ngưu Tử quỳ lạy, Ngao Thuấn phất phất tay, thả người xuống ngựa, liền đi vào trong nhà.
“Trẫm là tới thăm phụ thân cùng mẫu thân.”
Tiểu Ngưu Tử vội vàng đứng dậy, từ trong người lấy ra một phong thơ, hai tay đưa qua.
“Hoàng Thượng, đây là thư lão gia cùng phu nhân giao cho lão nô, bọn họ nói nếu Hoàng Thượng đến, liền đem cho Hoàng Thượng xem.”
Từ khi thoái vị, Ngao Trinh liền vui vẻ mang theo nữ nhân âu yếm bắt đầu cuộc sống của dân chúng tầm thường, Tiểu Ngưu Tử đi theo bên người hắn hầu hạ nhiều năm, cũng bị hắn mang ra khỏi cung.
Hiện tại hắn được Ngao Trinh phong làm đại tổng quản, tuy rằng không thể so ngày xưa ở trong Hoàng cung uy phong như vậy, nhưng thiếu tranh đấu đến gió tanh mưa máu trong cung, cuộc sống hiện tại của hắn vô cùng tiêu diêu tự tại.
Ngao Thuấn khó hiểu tiếp nhận phong thư, rút giấy viết thư ra liền thấy, mặt trên chỉ viết mấy chữ, ý tứ cũng rất đơn giản.
Phụ mẫu hai người gần đây ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm, quyết định đi du lịch, ngắn thì mấy tháng, lâu thì một, hai năm sẽ trở về, muốn hắn không cần lo lắng, bọn họ trên đường sẽ ăn được uống được chơi tốt.
Ngao Trinh còn nhất nhất dặn dò con nhất định phải đem quản lý quốc gia thật tốt, quản không tốt, hắn trở về sẽ dùng gia pháp để hầu hạ.
Sau khi Ngao Thuấn đọc xong thư, tức giận đến cả người phát run.
Đây là cái loại phụ mẫu gì a! Từ khi hắn tám tuổi đăng cơ tới nay, phụ mẫu vô lương tâm của hắn liền ba ngày hai lần xuất môn đi xa, lần trước hồi kinh đến nay còn chưa đến một tháng, hai người lại lại lần nữa muốn mất tích?!
Mệnh hắn thật khổ a!
Mà xa xa trời xanh mây trắng, một lam y nam tử cao lớn tuấn mỹ cùng một bạch y nữ tữ dáng người cao gầy cùng cưỡi một con ngựa, bước chậm rãi trên thảo nguyên rộng lớn.
Nam tử si mê nhìn tuyệt mỹ nữ tử bên cạnh, thản nhiên cười nói:
“Oản Khanh, nàng đoán Thuấn Nhi sau khi đọc xong thư chúng ta lưu lại, có tức đến hộc máu hay không?”
Tần Oản Khanh ngoái đầu lại cười cười.
“Đã nhiều lần như vậy, ta tin tưởng năng lực thích ứng của Đậu Đậu hẳn là sẽ trở nên càng mạnh, hắn nên học được cách độc lập.”
“Nàng quả nhiên là mẫu thân nhẫn tâm.”
“Chàng cũng đồng dạng là một phụ thân nhẫn tâm.”
Hai người nhìn nhau cười, một chút cũng không có áy náy khi vứt bỏ hài tử của mình.
“Lần này chúng ta đi bên nào?”
“Lần trước là hướng nam, lần này liền hướng đông đi.”
“Được, liền theo lời nàng nói…”
Hai người kéo cương ngựa, hướng phía Đông xa xôi mà đi…
♪♫♥♥♥♥♥>ﻲ๖ۜHoàn¹๖<♥♥♥♥♥♫♪
034 : ve sầu thoát xác, kế 21 trong 36 kế
035 : con cưng của trời
036 : ý nói vừa sinh ra đã sung sướng
037 : mở 1 lối thoát
Bình luận truyện