Tình Nhân Kỵ Sĩ Bá Đạo
Chương 11: Lừa gạt chỉ có tám tuổi
Nói đến vấn đề này, chúng ta không thể không nhắc đến mẫu thân của Sát Nặc, cũng chính là chủ mẫu Ruth⋅ Nhã Địch Tư của á kỉ quốc (Sau khi gả đi, liền đổi họ theo quốc họ) mặc dù ở trước mặt mọi người thì mang hình tượng nghiêm trang, nhưng thực tế, là một người cực kỳ… Thích mĩ thiếu niên, thường thường cải trang xuất cung tìm kiếm mĩ thiếu niên, mà lần này, nhiệm vụ chủ yếu của hắn, là rèn luyện, nhưng thứ yếu là muốn hắn mang một mĩ thiếu niên về.
Nhớ tới phụ hoàng của mình khi mẫu hậu nói ra những lời này lộ ra biểu tình muốn giết người, không khỏi cảm thấy có chút đau đầu, hai oan gia này thời điểm mình còn chưa có sinh ra đã bắt đầu ầm ĩ, hắn ở trong cung nghe được vô số lời kể, mẫu hậu bị phụ hoàng làm cho sinh khí bỏ chạy, mà phụ hoàng thì hổn hển đuổi theo khắp đại lục.
Về phần mình bị thương lần này……
Sát Nặc yên lặng quay đầu, đây là mẫu hậu hắn cố ý.
Cố ý ở trong chén nước của hắn hạ tán công dược, cố ý nói một Chiến sĩ cấp tám cao cấp thành một Chiến sĩ cấp một, làm cho hắn bị thương không nhẹ, lại thừa dịp quy củ ở trong chiến đấu không thể mang bất cứ thứ gì khác ngoài vũ khí cùng quần áo, sau khi hắn bị thương, liền đem hắn đá ra ngoài.
Nghĩ lại, nhất thời cảm thấy đầu càng đau hơn.
Ngự Thượng Tuyền ở một bên nhìn Sát Nặc hiếm khi thay đổi sắc mặt, nghĩ đến nam nhân trước mắt ưu tú như vậy lại bị người ta đánh cho nội thương, cũng liền ngoan ngoãn không nhắc lại nữa.
Chậm rãi sửa sang lại suy nghĩ một chút, hồi tưởng lại những pháp tắc cơ bản của đại lục Atlantis mà Sát Nặc đã nói cho mình, y tiếp nhận được nhiều như vậy, có thể nói là kỳ tích.
Nơi này, có Ma pháp sư, có Kỵ sĩ, có Dược sư, có đủ loại chức nghiệp, mà trước kia y đều chưa từng nghe qua.
Tâm thoáng có chút trầm xuống để cằm gối lên vai Sát Nặc, Ngự Thượng Tuyền rất là buồn rầu, năng lực của mình, cho dù là ở nơi này, tựa hồ cũng là một dị trạng.
Trong đầu suy nghĩ vòng vo, vẫn cảm thấy chuyện này nên giữ bí mật thì tương đối tốt hơn, nếu bị người có dã tâm biết, cũng không biết có thể hay không lại tái hiện cuộc sống trước kia.
Trước kia, dù sao nhốt mình vẫn là người thân, cũng sẽ chiếu cố, khi đó, y trừ bỏ mỗi ngày xem xét hàng len dạ cùng mỗi ngày ngủ ở trên giường lớn đầy ngọc bị phá hư, cuộc sống, vẫn xem như có thể trôi qua.
Ít nhất, buổi tối, y có thể ngủ mười mấy tiếng, mỗi ngày còn có hai tiếng để nghỉ ngơi.
Nhưng còn hiện tại, nếu bị người khác phát hiện loại năng lực này, y không dám cam đoan, chính mình còn có thể tiếp tục chống đỡ.
Thở dài một hơi, vươn ngón trỏ chọt chọt vào vai nam nhân, nói: “Sát Nặc, ngươi sẽ bảo hộ cho ta sao?”
Không ôm hy vọng nói ra miệng, y cũng biết lời nói của mình rất đột ngột, nhưng vẫn không tự chủ được mà nói ra, muốn hắn cho y một lời hứa hẹn để y không tiếp tục sợ hãi nữa.
Cảm thấy cảm xúc thiếu niên thoáng trầm xuống, Sát Nặc không khỏi đem y nâng lên, trịnh trọng nói: “Sẽ!”
Lần đầu tiên có người làm cho hắn có ý muốn độc chiếm và bảo hộ mạnh mẽ như vậy, không bảo hộ y, sao có thể chứ?
Chiếm được câu trả lời chắc chắn, nhãn tình Ngự Thượng Tuyền sáng ngời, ánh mắt trong suốt thật to tràn đầy tiếu ý, hai mắt loan loan: “Ân!”
Tâm tình hưng phấn không có gì có thể sánh bằng, y cảm thấy, có Sát Nặc, giống như có được cả thế giới.
Lắc lắc chân, nhận được câu trả lời như mong muốn khiến tâm tình Ngự Thượng Tuyền thật tốt, thế này mới rảnh nghĩ đến những chuyện khác.
A…… Dựa theo Sát Nặc nói, người trên đại lục, tới 36 tuổi mới xem như trưởng thành, mới xem như?!
Nháy mắt Ngự Thượng Tuyền liền cảm thấy kinh sợ, 36 tuổi mới xem như trưởng thành, dựa theo niên kỉ nơi này mà tính toán, y hiện tại, căn bản chỉ là một tiểu hài tử!
Cẩn thận tính toán một chút, dựa theo dĩ vãng 18 tuổi đã trưởng thành, như vậy y còn hai năm nữa là có thể trưởng thành…… Nhưng dựa theo hiện tại 36 tuổi mới trưởng thành, vậy ở thế giới này y bất quá mới chỉ có 8 tuổi a!
8 tuổi! Thời điểm 8 tuổi y đang làm cái gì? Là cầm kẹo que đi theo sau cha mẹ chảy nước miếng? Hay giống như trong tivi các đại thiếu gia ở trong thư phòng ẩm trà?
Tự nhiên là người sau, bởi vì y thật sự không tưởng tượng ra được mình như một tiểu tham ăn chạy theo phía sau cha mẹ chảy nước miếng.
Ngự Thượng Tuyền vỗ vỗ ngực bị kinh hách, đối với bạn cùng lứa ở thế giới này y không còn ôm bất kỳ hy vọng gì, ngươi thử nghĩ, cho dù tưởng tượng như thế nào, mỗi ngày cùng một đám người cùng tuổi, nhưng tâm trí chỉ mới có tám tuổi ở cùng một chỗ, ngươi sẽ chịu nỗi sao?
Ngự Thượng Tuyền ai oán, kết quả ai oán chính là càng nghĩ càng nhiều, càng nghĩ càng xa……
Sau đó bất giác ngủ lúc nào cũng không biết.
Ở thời điểm sắp giữa trưa, Sát Nặc trên lưng là Ngự Thượng Tuyền cũng tới được hàn tuyền, trong này, càng tới gần, hàn khí lại càng mạnh, sợ Ngự Thượng Tuyền cảm thấy lạnh, không thể không đem nhiệt độ cơ thể nâng cao một chút, nhưng Ngự Thượng Tuyền đang ngủ, chính mình sẽ không thể đi vào hái thuốc, đem Ngự Thượng Tuyền để xuống, này hiển nhiên là không có khả năng.
Trước không nói nơi này nhiệt độ thấp, chính mình vừa ly khai, Ngự Thượng Tuyền sẽ bị đông lạnh, lại xem xét áo ngắn cùng quần lửng trên người y, nhìn nhìn lại địa phương xung quanh đã bị đóng băng, ý tưởng này nháy mắt đã bị hắn ném lên chín từng mây.
Lại nói, chung quanh không biết có ma thú băng hệ nào không, vạn nhất mình vừa rời đi, người này đã bị ăn mất, mình có hối hận cũng không kịp, nhìn tiểu thân thể của Ngự Thượng Tuyền, phỏng chừng còn chưa đủ cho ma thú nhét kẻ răng.
Sát Nặc bắt đầu phát sầu.
Ngay tại thời điểm hắn sầu đến sầu đi, lo lắng có phải đợi y tỉnh lại hay không thì Ngự Thượng Tuyền tỉnh, mơ mơ màng màng dụi dụi mắt, thanh âm mềm mềm hỏi: “Đến rồi sao?”
Sát Nặc gật gật đầu, đem thiếu niên đặt xuống, nói: “Ở phía trước”.
Nắm lấy tay thiếu niên, đặt hành lý ở trên người, bạch hổ ở trên vai đi về phía trước.
“Có ma thú thủ trước băng hoa, ở chỗ này chờ ta”. Cở áo ngoài xuống, khoác lên trên người thiếu niên, thêm vào một ít hỏa hệ để sưởi ấm, thế này mới yên lòng.
Thêm hỏa nguyên tố vào quần áo sẽ làm cho quần áo ấm lên, thực thoải mái, Ngự Thượng Tuyền nghiêng nghiêng đầu nghĩ, mới nói: “Ta và ngươi cùng đi”, sợ Sát Nặc không đáp ứng, còn nói thêm: “Ta có thể giúp ngươi cầm này nọ!”.
Hắc hắc, không phải nói ma thú ngũ cấp có trí tuệ cao sao, a, cũng không biết có thể hay không cùng nó nói chuyện, có thể kêu nó đem băng hoa đưa cho bọn y hay không……
Nhớ tới phụ hoàng của mình khi mẫu hậu nói ra những lời này lộ ra biểu tình muốn giết người, không khỏi cảm thấy có chút đau đầu, hai oan gia này thời điểm mình còn chưa có sinh ra đã bắt đầu ầm ĩ, hắn ở trong cung nghe được vô số lời kể, mẫu hậu bị phụ hoàng làm cho sinh khí bỏ chạy, mà phụ hoàng thì hổn hển đuổi theo khắp đại lục.
Về phần mình bị thương lần này……
Sát Nặc yên lặng quay đầu, đây là mẫu hậu hắn cố ý.
Cố ý ở trong chén nước của hắn hạ tán công dược, cố ý nói một Chiến sĩ cấp tám cao cấp thành một Chiến sĩ cấp một, làm cho hắn bị thương không nhẹ, lại thừa dịp quy củ ở trong chiến đấu không thể mang bất cứ thứ gì khác ngoài vũ khí cùng quần áo, sau khi hắn bị thương, liền đem hắn đá ra ngoài.
Nghĩ lại, nhất thời cảm thấy đầu càng đau hơn.
Ngự Thượng Tuyền ở một bên nhìn Sát Nặc hiếm khi thay đổi sắc mặt, nghĩ đến nam nhân trước mắt ưu tú như vậy lại bị người ta đánh cho nội thương, cũng liền ngoan ngoãn không nhắc lại nữa.
Chậm rãi sửa sang lại suy nghĩ một chút, hồi tưởng lại những pháp tắc cơ bản của đại lục Atlantis mà Sát Nặc đã nói cho mình, y tiếp nhận được nhiều như vậy, có thể nói là kỳ tích.
Nơi này, có Ma pháp sư, có Kỵ sĩ, có Dược sư, có đủ loại chức nghiệp, mà trước kia y đều chưa từng nghe qua.
Tâm thoáng có chút trầm xuống để cằm gối lên vai Sát Nặc, Ngự Thượng Tuyền rất là buồn rầu, năng lực của mình, cho dù là ở nơi này, tựa hồ cũng là một dị trạng.
Trong đầu suy nghĩ vòng vo, vẫn cảm thấy chuyện này nên giữ bí mật thì tương đối tốt hơn, nếu bị người có dã tâm biết, cũng không biết có thể hay không lại tái hiện cuộc sống trước kia.
Trước kia, dù sao nhốt mình vẫn là người thân, cũng sẽ chiếu cố, khi đó, y trừ bỏ mỗi ngày xem xét hàng len dạ cùng mỗi ngày ngủ ở trên giường lớn đầy ngọc bị phá hư, cuộc sống, vẫn xem như có thể trôi qua.
Ít nhất, buổi tối, y có thể ngủ mười mấy tiếng, mỗi ngày còn có hai tiếng để nghỉ ngơi.
Nhưng còn hiện tại, nếu bị người khác phát hiện loại năng lực này, y không dám cam đoan, chính mình còn có thể tiếp tục chống đỡ.
Thở dài một hơi, vươn ngón trỏ chọt chọt vào vai nam nhân, nói: “Sát Nặc, ngươi sẽ bảo hộ cho ta sao?”
Không ôm hy vọng nói ra miệng, y cũng biết lời nói của mình rất đột ngột, nhưng vẫn không tự chủ được mà nói ra, muốn hắn cho y một lời hứa hẹn để y không tiếp tục sợ hãi nữa.
Cảm thấy cảm xúc thiếu niên thoáng trầm xuống, Sát Nặc không khỏi đem y nâng lên, trịnh trọng nói: “Sẽ!”
Lần đầu tiên có người làm cho hắn có ý muốn độc chiếm và bảo hộ mạnh mẽ như vậy, không bảo hộ y, sao có thể chứ?
Chiếm được câu trả lời chắc chắn, nhãn tình Ngự Thượng Tuyền sáng ngời, ánh mắt trong suốt thật to tràn đầy tiếu ý, hai mắt loan loan: “Ân!”
Tâm tình hưng phấn không có gì có thể sánh bằng, y cảm thấy, có Sát Nặc, giống như có được cả thế giới.
Lắc lắc chân, nhận được câu trả lời như mong muốn khiến tâm tình Ngự Thượng Tuyền thật tốt, thế này mới rảnh nghĩ đến những chuyện khác.
A…… Dựa theo Sát Nặc nói, người trên đại lục, tới 36 tuổi mới xem như trưởng thành, mới xem như?!
Nháy mắt Ngự Thượng Tuyền liền cảm thấy kinh sợ, 36 tuổi mới xem như trưởng thành, dựa theo niên kỉ nơi này mà tính toán, y hiện tại, căn bản chỉ là một tiểu hài tử!
Cẩn thận tính toán một chút, dựa theo dĩ vãng 18 tuổi đã trưởng thành, như vậy y còn hai năm nữa là có thể trưởng thành…… Nhưng dựa theo hiện tại 36 tuổi mới trưởng thành, vậy ở thế giới này y bất quá mới chỉ có 8 tuổi a!
8 tuổi! Thời điểm 8 tuổi y đang làm cái gì? Là cầm kẹo que đi theo sau cha mẹ chảy nước miếng? Hay giống như trong tivi các đại thiếu gia ở trong thư phòng ẩm trà?
Tự nhiên là người sau, bởi vì y thật sự không tưởng tượng ra được mình như một tiểu tham ăn chạy theo phía sau cha mẹ chảy nước miếng.
Ngự Thượng Tuyền vỗ vỗ ngực bị kinh hách, đối với bạn cùng lứa ở thế giới này y không còn ôm bất kỳ hy vọng gì, ngươi thử nghĩ, cho dù tưởng tượng như thế nào, mỗi ngày cùng một đám người cùng tuổi, nhưng tâm trí chỉ mới có tám tuổi ở cùng một chỗ, ngươi sẽ chịu nỗi sao?
Ngự Thượng Tuyền ai oán, kết quả ai oán chính là càng nghĩ càng nhiều, càng nghĩ càng xa……
Sau đó bất giác ngủ lúc nào cũng không biết.
Ở thời điểm sắp giữa trưa, Sát Nặc trên lưng là Ngự Thượng Tuyền cũng tới được hàn tuyền, trong này, càng tới gần, hàn khí lại càng mạnh, sợ Ngự Thượng Tuyền cảm thấy lạnh, không thể không đem nhiệt độ cơ thể nâng cao một chút, nhưng Ngự Thượng Tuyền đang ngủ, chính mình sẽ không thể đi vào hái thuốc, đem Ngự Thượng Tuyền để xuống, này hiển nhiên là không có khả năng.
Trước không nói nơi này nhiệt độ thấp, chính mình vừa ly khai, Ngự Thượng Tuyền sẽ bị đông lạnh, lại xem xét áo ngắn cùng quần lửng trên người y, nhìn nhìn lại địa phương xung quanh đã bị đóng băng, ý tưởng này nháy mắt đã bị hắn ném lên chín từng mây.
Lại nói, chung quanh không biết có ma thú băng hệ nào không, vạn nhất mình vừa rời đi, người này đã bị ăn mất, mình có hối hận cũng không kịp, nhìn tiểu thân thể của Ngự Thượng Tuyền, phỏng chừng còn chưa đủ cho ma thú nhét kẻ răng.
Sát Nặc bắt đầu phát sầu.
Ngay tại thời điểm hắn sầu đến sầu đi, lo lắng có phải đợi y tỉnh lại hay không thì Ngự Thượng Tuyền tỉnh, mơ mơ màng màng dụi dụi mắt, thanh âm mềm mềm hỏi: “Đến rồi sao?”
Sát Nặc gật gật đầu, đem thiếu niên đặt xuống, nói: “Ở phía trước”.
Nắm lấy tay thiếu niên, đặt hành lý ở trên người, bạch hổ ở trên vai đi về phía trước.
“Có ma thú thủ trước băng hoa, ở chỗ này chờ ta”. Cở áo ngoài xuống, khoác lên trên người thiếu niên, thêm vào một ít hỏa hệ để sưởi ấm, thế này mới yên lòng.
Thêm hỏa nguyên tố vào quần áo sẽ làm cho quần áo ấm lên, thực thoải mái, Ngự Thượng Tuyền nghiêng nghiêng đầu nghĩ, mới nói: “Ta và ngươi cùng đi”, sợ Sát Nặc không đáp ứng, còn nói thêm: “Ta có thể giúp ngươi cầm này nọ!”.
Hắc hắc, không phải nói ma thú ngũ cấp có trí tuệ cao sao, a, cũng không biết có thể hay không cùng nó nói chuyện, có thể kêu nó đem băng hoa đưa cho bọn y hay không……
Bình luận truyện