Tình Nhân Tuổi 18
Quyển 1 - Chương 1: Mang thai ngoài ý muốn
“Chúc mừng cô Hạ tiểu thư cô đã có thai được tám tuần rồi!” Bác sỹ nữ tuổi khoảng năm mươi lộ ra nụ cười yêu thương nói.
Trên mặt Hạ Vũ Tình căng thẳng lên, tái nhợt đi! Tại sao lại mang thai, không phải anh đã dùng biện pháp tốt sao! “Bác sỹ, tôi không muốn đứa con này, được không?” Hạ Vũ Tình nhịn chua xót xuống lòng, khổ sở hỏi.
Bác sỹ nhìn cô một lúc lâu rồi lắc đầu. “Tôi vừa nhìn bản ghi chép của cô, trong hai năm, cô đã phá thai hai lần. Nếu lần này cô còn không muốn nữa thì có thể sau này sẽ không thể mang thai nữa. Cho nên cô không nên làm phẫu thuật này đâu!”
Hạ Vũ Tình nghe bác sỹ nói thì cắn chặt môi dưới, trong mắt lộ ra hơi nước. “Tôi biết rồi!”
“Trở về dưỡng thai thật tốt, làm mẹ cô nên biết, trẻ con là đáng yêu thế nào!” Ngay sau đó bác sỹ bổ sung nói, không hiểu sao người trẻ tuổi bây giờ, đều không muốn có con, không hiểu họ nghĩ thế nào nữa.
Tiếp theo nữ bác sĩ lại dặn dò vài công việc cần chú ý.
“Tôi biết rồi, cám ơn bác sỹ!” Hạ Vũ Tình nhịn nước mắt xuống đi ra khỏi phòng.
Đi trên hành lang bệnh viện, không khỏi nghĩ đến hai đứa con lúc trước. Cô không phải là một cô gái tốt, cô từng tự tay giết chết hai đưa con mình. “Thật xin lỗi, lần này mẹ nhất định sẽ sinh con ra!” Bàn tay nhỏ bé xoa lên bụng, trên mặt lộ ra nụ cười chua xót.
Hạ Vũ Tình vội mở cửa nhà ra, rón rén đi vào.
Dọc theo đường đi, cô đang suy nghĩ phải nói với anh chuyện mình có con thế nào!
Thấy trước cửa có giày nam Ý, cô biết anh đã đến.
Hạ Vũ Tình không giấu được kích động trong lòng, vội chạy vào phòng khách.
A, tại sao lại không có? Hạ Vũ Tình nghi hoặc nhìn phòng sách trống rỗng, không khỏi sửng sốt. Vậy anh chắc canh ở trong phòng ngủ, Hạ Vũ Tình đi đến phòng ngủ.
Thang Duy Thạc lấy quần áo ra rồi thả vào một cái rương lớn. Có thể anh thu xếp quá tập trung cho nên không phát hiện ra Hạ Vũ Tình đứng ở cửa.
“Anh phải ra ngoài sao?” Cô thấp giọng run run hỏi.
Không biết vì sao, cô bỗng có một loại cảm giác thật không tốt, giống như sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Thang Duy Thạc dừng động tác lại, quay đầu nhìn người phụ nữ làm bạn với mình năm năm này.
Không đáp, hỏi lại: “Em đã về?”
“Vâng, vừa rồi đến bệnh viện!” Cô trực tiếp nói cho anh biết địa điểm, đây là thói quen đã hình thành nhiều năm.
“À” Anh chỉ ‘à ’ một tiếng, hiển nhiên không cảm thấy hứng thú với việc cô đi đâu.
“Anh phải đi sao?” Hạ Vũ Tình không nhịn được lại hỏi một lần nữa.
Thang Duy Thạc nhìn quần áo sau đó lại nhìn cô một chút. Khuôn mặt tinh xảo như tranh kia, tóc dài xõa ra phía sau, khiến cả người cô vô cùng quyến rũ.
Ánh mắt của cô rất đẹp, dù không lớn, nhưng lại rất đen.
Trên mặt Hạ Vũ Tình căng thẳng lên, tái nhợt đi! Tại sao lại mang thai, không phải anh đã dùng biện pháp tốt sao! “Bác sỹ, tôi không muốn đứa con này, được không?” Hạ Vũ Tình nhịn chua xót xuống lòng, khổ sở hỏi.
Bác sỹ nhìn cô một lúc lâu rồi lắc đầu. “Tôi vừa nhìn bản ghi chép của cô, trong hai năm, cô đã phá thai hai lần. Nếu lần này cô còn không muốn nữa thì có thể sau này sẽ không thể mang thai nữa. Cho nên cô không nên làm phẫu thuật này đâu!”
Hạ Vũ Tình nghe bác sỹ nói thì cắn chặt môi dưới, trong mắt lộ ra hơi nước. “Tôi biết rồi!”
“Trở về dưỡng thai thật tốt, làm mẹ cô nên biết, trẻ con là đáng yêu thế nào!” Ngay sau đó bác sỹ bổ sung nói, không hiểu sao người trẻ tuổi bây giờ, đều không muốn có con, không hiểu họ nghĩ thế nào nữa.
Tiếp theo nữ bác sĩ lại dặn dò vài công việc cần chú ý.
“Tôi biết rồi, cám ơn bác sỹ!” Hạ Vũ Tình nhịn nước mắt xuống đi ra khỏi phòng.
Đi trên hành lang bệnh viện, không khỏi nghĩ đến hai đứa con lúc trước. Cô không phải là một cô gái tốt, cô từng tự tay giết chết hai đưa con mình. “Thật xin lỗi, lần này mẹ nhất định sẽ sinh con ra!” Bàn tay nhỏ bé xoa lên bụng, trên mặt lộ ra nụ cười chua xót.
Hạ Vũ Tình vội mở cửa nhà ra, rón rén đi vào.
Dọc theo đường đi, cô đang suy nghĩ phải nói với anh chuyện mình có con thế nào!
Thấy trước cửa có giày nam Ý, cô biết anh đã đến.
Hạ Vũ Tình không giấu được kích động trong lòng, vội chạy vào phòng khách.
A, tại sao lại không có? Hạ Vũ Tình nghi hoặc nhìn phòng sách trống rỗng, không khỏi sửng sốt. Vậy anh chắc canh ở trong phòng ngủ, Hạ Vũ Tình đi đến phòng ngủ.
Thang Duy Thạc lấy quần áo ra rồi thả vào một cái rương lớn. Có thể anh thu xếp quá tập trung cho nên không phát hiện ra Hạ Vũ Tình đứng ở cửa.
“Anh phải ra ngoài sao?” Cô thấp giọng run run hỏi.
Không biết vì sao, cô bỗng có một loại cảm giác thật không tốt, giống như sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Thang Duy Thạc dừng động tác lại, quay đầu nhìn người phụ nữ làm bạn với mình năm năm này.
Không đáp, hỏi lại: “Em đã về?”
“Vâng, vừa rồi đến bệnh viện!” Cô trực tiếp nói cho anh biết địa điểm, đây là thói quen đã hình thành nhiều năm.
“À” Anh chỉ ‘à ’ một tiếng, hiển nhiên không cảm thấy hứng thú với việc cô đi đâu.
“Anh phải đi sao?” Hạ Vũ Tình không nhịn được lại hỏi một lần nữa.
Thang Duy Thạc nhìn quần áo sau đó lại nhìn cô một chút. Khuôn mặt tinh xảo như tranh kia, tóc dài xõa ra phía sau, khiến cả người cô vô cùng quyến rũ.
Ánh mắt của cô rất đẹp, dù không lớn, nhưng lại rất đen.
Bình luận truyện