Tình Nhân Tuổi 18
Quyển 2 - Chương 104: Không ngoan liền ăn bánh bao lớn
"Đồ xấu xa, giờ em còn giả vờ đáng yêu à, vừa rồi em bịt miệng cả mũi anh, mục đích là gì, nói?" Thang Duy Thạc không đứng dậy, chỉ dùng sức mạnh khóa chặt tay cô.
Cúi đầu dùng mặt cọ cọ, chọc cô thở hồng hộc, hờn dỗi liên tục!
"Đừng... ha ha... đáng ghét!"
"ai cho em hãm hại anh, đây à trả thù, trả thù!" Thang Duy Thạc nghiện rồi, kéo cao người cọ cọ vào cô.
"Không được, a ... ha ha... ha ha..." cổ ngứa khiến Vũ Tình cười đến đau bụng, không thể hít thở, khiến chảy nước mắt: "Không... xin anh... ha... ô"
Nhìn dáng vẻ không thể thừa nhận tra tấn của cô, Thang Duy Thạc lại càng vui vẻ.
Vui đùa ầm ĩ, áo ngủ của thân thể bé tuột xuống, lộ ra bánh bao rất tròn, mà chúng lại khiến gương mặt người kia đỏ bừng lên...
Dần dần giãy dụa, đau đớn lại hưng phấn kêu không ngừng!
Lập tức lại vang lên tiếng hít thở dồn dập.
Bàn tay nam tính ép chặt đầu tóc xõa, thèm khát hút mật ngọt trong miệng...
Khi hắn xoay người muốn hết sức, đầu óc bỗng truyền đến đau đớn kịch liệt: "A... đau quá!"
Đau đớn khiến hắn không thể không ôm chặt đầu, giằng co lăn lộn.
Dục hỏa của cô bị gợi lên, gương mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm người đàn ông trên đỉnh đầu: "Này..."
"Anh không được rồi, đau đầu quá!" Thang Duy Thạc xin lỗi vợ, hắn thật xin lỗi.
"Thang Duy Thạc, đồ khốn, về sau đừng trên chọc tôi!" tức giận hét to, đồng thời cầm lấy gối đầu dùng sức ném vào đầu hắn! đáng ghét, cô bị hắn đùa giỡn mấy lần rồi?
"Xin lỗi, xin lỗi!" hắn ngoài một tiếng xin lỗi lúng túng, đúng là không biết còn có thể làm cái gì!
"Ô..." cô khổ sở không chịu nổi: "Thang Duy Thạc, tôi quyết định về sau chúng ta ở riêng, về sau anh ở phòng khách đi. Dù sao trước mặt tôi anh chỉ trưng bày thôi, không có giá trị sử dụng!"
"Oa, lời em thật ác độc. lại nói anh chỉ để trưng bày, em không thể lo cho anh một tý à?" Thang Duy Thạc oán giận lại uất ức nói.
"Anh nói nữa đi, nữa đi!" cầm lấy gối ôm, cô đã tức giận đến không dừng được.
"Tối hôm nay, tối hôm nay nhất định!" hắn hứa nói, thật là, hắn cũng muốn chứ, nhưng chẳng lẽ gần đây ngã vào nấm mốc à, đến lúc quan trọng luôn xảy ra vấn đề.
Đáng chết, về sau nhất định không uống rượu như vậy nữa, uống xong làm chậm trễ chuyện 'đứng đắn' rồi!
Kéo quần áo trên người lên, dùng sức đá hắn một cước: "Nói cho anh, về sau không được chạm vào tôi, không thể!"
Nói rồi nhảy xuống giường, mang theo nụ cười nhận mệnh đi làm bữa sáng cho lũ heo của cô!
Ai ~ ai bảo đám heo con này là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của cô chứ!
----------------------
Có lẽ tâm tình tốt, hôm nay Vũ tình cố ý làm bánh đậu, chỉ dùng bã đậu nành cộng thêm bột mỳ và sữa.
Thêm sữa đậu nành ăn sáng!
Dùng sức hút sữa, hì... đúng là rất thơm! Ha ha, chờ đám heo con đến ăn cơm thôi !
Nhưng mấy giờ rồi, sao đám heo con kia còn chưa dậy?
Vũ Tình như cơn lốc đến trước phòng ngủ, chỉ thấy ba heo còn đang ngủ say, nhưng lại phát ra tiếng thở "phò phò".
Vũ Tình đi lại bên cạnh hắn, đưa nắm đấm đến mặt hắn hua hua vài lần, nhưng không đánh vào mặt hắn.
"Anh có thể ngủ cơ à, tra tấn tôi khó chịu anh vui lắm phải không?"
Nhìn hắn ngủ ngon như vậy, lại không đành lòng đánh thức hắn.
Dời khỏi trận địa đến chỗ lũ heo con, mỗi ngày Nhạc Nhạc đều thức dậy thật sớm. Hôm nay sao còn chưa đi ra, rất kỳ quái!
Đẩy cửa phòng con, chỉ thấy Tiểu Bác còn đang dốc sức hô 'dầu heo'.
Mà Nhạc Nhạc mặc áo ngực, tiểu quần nhỏ đứng trên giường, đội quần lót trên đầu.
Trên giường chất đống máy cái váy nhỏ, còn có áo ngực. nhưng nó lại đang kiễng chân, la hét.
Mày giãn ra lại nhăn lại, hả, sao lại loạn thế!" Nhạc Nhạc, con đang làm gì?"
Tét mạnh một cái vào mông, đau đớn truyền đến khiến Nhạc Nhạc bỗng quay đầu: "mẹ..."
"Con làm trò gì thế?"
Nhạc Nhạc nghiêng đầu nhỏ, cong môi đỏ mọng nói: "Mẹ, hôm nay con thích mặc váy trắng kia!"
"Mặc váy làm gì, hôm nay mặc áo với quần ngắn thôi, đi chơi cũng tiện!" Vũ Tình nhặt quần áo đã xếp đêm qua cho con gái mặc vào.
Miệng lại nhếch cao một ít, buông mắt muốn lắc đầu: "Không cần, Nhạc Nhạc không muốn mặc áo ngắn quần đùi!" Biểu cảm kia đúng là thật không muốn.
"Quần áo này mẹ giặt cho con rồi, ngoan ngoãn mặc vào rồi ra ăn bữa sáng!"
"Không... con muốn mặc váy trắng!" Nhạc Nhạc kiên trì đến cùng.
Lúc này Vũ Tình mới chú ý tới con gái bảo bối lại biết trang điểm, lại bắt đầu tự chọn quần áo cho mình? "Mẹ cho con mặc cái gì, con phải mặc cái đó!"
"Không..." bạn nhỏ không thích lắc đầu.
"Đừng để mẹ nói nhiều, nhanh mặc quần áo vào!"
"không..."
"con bé này..."
"Mẹ, anh trai với chúng đều nói An An xinh đẹp, An An xinh đẹp bằng con không? Nhưng mỗi ngày An An đều mặc váy trắng, con cũng muốn mặc!" nó mặc váy trắng vào nhất định sẽ đẹp hơn An An.
Trang điểm, trang điểm? đúng là giống y bác nó, Vũ Tình thở dài một hơi thật đã bị con gái đánh bại: "Vậy con nhât định hứa không lăn lộn loạn trên mặt đất, về nhà váy trắng không được biến thành váy đen. Nếu không, về sau tuyệt đối không cho con mặc!"
Mặc xong váy trắng, Vũ Tình liền hối hận. Vì Nhạc Nhạc bướng nỉnh chẳng kém gì con trai, mỗi ngày đều bẩn bẩn đi về. khi cô giặt quần áo chỉ thấy nước chậu biến thành cháo lòng.
Mặc váy trắng, cuối cùng Nhạc Nhạc cũng cảm thấy mỹ mãn, nhảy xuống giường đi chuẩn bị ăn bữa sáng. Nhiễm vụ tiếp theo của Vũ Tình là đi đánh thức đứa con ham ngủ kia. Tiểu Bác rất thích ngủ nướng.
Trải qua cô gắng, Tiểu Bác cuối cùng cũng cong cái eo lười đứng lên: "Mẹ, hôm nay thật vui! Mấy hôm tước mẹ kéo tai con dậy. Hôm nay, lại rất dịu dàng gọi con tỉnh!"
Ha ha, tâm tình của cô tốt à? Ngay cả con cũng nhìn ra?
Cả nhà cùng ngồi xuống, nhìn thấy bữa sáng trên mặt bàn, ba cha con thoáng sửng sốt!
"Hừ hừ, thảo nào tâm tình mẹ đặc biệt! Bánh à..." Tiểu Bác cầm lấy một cái, cười hì hì nói!
Nhạc Nhạc ăn một miếng, cũng gật gật đầu. "Đúng thế, không phải bánh bao Hồ Bác!"
Thang Duy Thạc thuận thế hôn lên má vợ một cái, tương đối kích động nói: "Vợ, anh thay mặt con và anh cảm ơn em! Vận mệnh bánh bao 10 ngày, cuối cùng cũng cáo biệt hôm nay!"
Vũ Tình cười khẽ đánh hắn một quyền, oán giận nói: "Làm sao khoa trương như vậy, bánh bao cũng không phải không thể ăn!"
"Không thể ăn!"
"Không thể ăn!"
"Không thể ăn!"
Ba người như thương lượng rồi, trăm miệng một lời nói, hơn nữa dùng sức gật đầu!
Nhìn thấy dáng vẻ bọn họ, nụ cười trên mặt Vũ Tình càng lớn thêm. Ha ha, xem ra cô đã tra tấn họ nhiều rồi!
Nhẹ nhàng cất giọng nói: "Vậy từ nay về sau mọi người đều phải ngoan ngoãn, không được chọc tôi tức giận! Nếu không, mỗi ngày đều ăn bánh bao!"
"Sẽ ngoan ngoãn ~!" Hai con cùng gật đầu! Lúc này Vũ Tình quay mặt qua bố tụi trẻ, nhăn mày híp mắt nói: "Nghe hiểu chưa, nếu anh làm em mất hứng, anh làm em không vui, mỗi ngày phải ăn bánh bao!"
Cúi đầu dùng mặt cọ cọ, chọc cô thở hồng hộc, hờn dỗi liên tục!
"Đừng... ha ha... đáng ghét!"
"ai cho em hãm hại anh, đây à trả thù, trả thù!" Thang Duy Thạc nghiện rồi, kéo cao người cọ cọ vào cô.
"Không được, a ... ha ha... ha ha..." cổ ngứa khiến Vũ Tình cười đến đau bụng, không thể hít thở, khiến chảy nước mắt: "Không... xin anh... ha... ô"
Nhìn dáng vẻ không thể thừa nhận tra tấn của cô, Thang Duy Thạc lại càng vui vẻ.
Vui đùa ầm ĩ, áo ngủ của thân thể bé tuột xuống, lộ ra bánh bao rất tròn, mà chúng lại khiến gương mặt người kia đỏ bừng lên...
Dần dần giãy dụa, đau đớn lại hưng phấn kêu không ngừng!
Lập tức lại vang lên tiếng hít thở dồn dập.
Bàn tay nam tính ép chặt đầu tóc xõa, thèm khát hút mật ngọt trong miệng...
Khi hắn xoay người muốn hết sức, đầu óc bỗng truyền đến đau đớn kịch liệt: "A... đau quá!"
Đau đớn khiến hắn không thể không ôm chặt đầu, giằng co lăn lộn.
Dục hỏa của cô bị gợi lên, gương mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm người đàn ông trên đỉnh đầu: "Này..."
"Anh không được rồi, đau đầu quá!" Thang Duy Thạc xin lỗi vợ, hắn thật xin lỗi.
"Thang Duy Thạc, đồ khốn, về sau đừng trên chọc tôi!" tức giận hét to, đồng thời cầm lấy gối đầu dùng sức ném vào đầu hắn! đáng ghét, cô bị hắn đùa giỡn mấy lần rồi?
"Xin lỗi, xin lỗi!" hắn ngoài một tiếng xin lỗi lúng túng, đúng là không biết còn có thể làm cái gì!
"Ô..." cô khổ sở không chịu nổi: "Thang Duy Thạc, tôi quyết định về sau chúng ta ở riêng, về sau anh ở phòng khách đi. Dù sao trước mặt tôi anh chỉ trưng bày thôi, không có giá trị sử dụng!"
"Oa, lời em thật ác độc. lại nói anh chỉ để trưng bày, em không thể lo cho anh một tý à?" Thang Duy Thạc oán giận lại uất ức nói.
"Anh nói nữa đi, nữa đi!" cầm lấy gối ôm, cô đã tức giận đến không dừng được.
"Tối hôm nay, tối hôm nay nhất định!" hắn hứa nói, thật là, hắn cũng muốn chứ, nhưng chẳng lẽ gần đây ngã vào nấm mốc à, đến lúc quan trọng luôn xảy ra vấn đề.
Đáng chết, về sau nhất định không uống rượu như vậy nữa, uống xong làm chậm trễ chuyện 'đứng đắn' rồi!
Kéo quần áo trên người lên, dùng sức đá hắn một cước: "Nói cho anh, về sau không được chạm vào tôi, không thể!"
Nói rồi nhảy xuống giường, mang theo nụ cười nhận mệnh đi làm bữa sáng cho lũ heo của cô!
Ai ~ ai bảo đám heo con này là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của cô chứ!
----------------------
Có lẽ tâm tình tốt, hôm nay Vũ tình cố ý làm bánh đậu, chỉ dùng bã đậu nành cộng thêm bột mỳ và sữa.
Thêm sữa đậu nành ăn sáng!
Dùng sức hút sữa, hì... đúng là rất thơm! Ha ha, chờ đám heo con đến ăn cơm thôi !
Nhưng mấy giờ rồi, sao đám heo con kia còn chưa dậy?
Vũ Tình như cơn lốc đến trước phòng ngủ, chỉ thấy ba heo còn đang ngủ say, nhưng lại phát ra tiếng thở "phò phò".
Vũ Tình đi lại bên cạnh hắn, đưa nắm đấm đến mặt hắn hua hua vài lần, nhưng không đánh vào mặt hắn.
"Anh có thể ngủ cơ à, tra tấn tôi khó chịu anh vui lắm phải không?"
Nhìn hắn ngủ ngon như vậy, lại không đành lòng đánh thức hắn.
Dời khỏi trận địa đến chỗ lũ heo con, mỗi ngày Nhạc Nhạc đều thức dậy thật sớm. Hôm nay sao còn chưa đi ra, rất kỳ quái!
Đẩy cửa phòng con, chỉ thấy Tiểu Bác còn đang dốc sức hô 'dầu heo'.
Mà Nhạc Nhạc mặc áo ngực, tiểu quần nhỏ đứng trên giường, đội quần lót trên đầu.
Trên giường chất đống máy cái váy nhỏ, còn có áo ngực. nhưng nó lại đang kiễng chân, la hét.
Mày giãn ra lại nhăn lại, hả, sao lại loạn thế!" Nhạc Nhạc, con đang làm gì?"
Tét mạnh một cái vào mông, đau đớn truyền đến khiến Nhạc Nhạc bỗng quay đầu: "mẹ..."
"Con làm trò gì thế?"
Nhạc Nhạc nghiêng đầu nhỏ, cong môi đỏ mọng nói: "Mẹ, hôm nay con thích mặc váy trắng kia!"
"Mặc váy làm gì, hôm nay mặc áo với quần ngắn thôi, đi chơi cũng tiện!" Vũ Tình nhặt quần áo đã xếp đêm qua cho con gái mặc vào.
Miệng lại nhếch cao một ít, buông mắt muốn lắc đầu: "Không cần, Nhạc Nhạc không muốn mặc áo ngắn quần đùi!" Biểu cảm kia đúng là thật không muốn.
"Quần áo này mẹ giặt cho con rồi, ngoan ngoãn mặc vào rồi ra ăn bữa sáng!"
"Không... con muốn mặc váy trắng!" Nhạc Nhạc kiên trì đến cùng.
Lúc này Vũ Tình mới chú ý tới con gái bảo bối lại biết trang điểm, lại bắt đầu tự chọn quần áo cho mình? "Mẹ cho con mặc cái gì, con phải mặc cái đó!"
"Không..." bạn nhỏ không thích lắc đầu.
"Đừng để mẹ nói nhiều, nhanh mặc quần áo vào!"
"không..."
"con bé này..."
"Mẹ, anh trai với chúng đều nói An An xinh đẹp, An An xinh đẹp bằng con không? Nhưng mỗi ngày An An đều mặc váy trắng, con cũng muốn mặc!" nó mặc váy trắng vào nhất định sẽ đẹp hơn An An.
Trang điểm, trang điểm? đúng là giống y bác nó, Vũ Tình thở dài một hơi thật đã bị con gái đánh bại: "Vậy con nhât định hứa không lăn lộn loạn trên mặt đất, về nhà váy trắng không được biến thành váy đen. Nếu không, về sau tuyệt đối không cho con mặc!"
Mặc xong váy trắng, Vũ Tình liền hối hận. Vì Nhạc Nhạc bướng nỉnh chẳng kém gì con trai, mỗi ngày đều bẩn bẩn đi về. khi cô giặt quần áo chỉ thấy nước chậu biến thành cháo lòng.
Mặc váy trắng, cuối cùng Nhạc Nhạc cũng cảm thấy mỹ mãn, nhảy xuống giường đi chuẩn bị ăn bữa sáng. Nhiễm vụ tiếp theo của Vũ Tình là đi đánh thức đứa con ham ngủ kia. Tiểu Bác rất thích ngủ nướng.
Trải qua cô gắng, Tiểu Bác cuối cùng cũng cong cái eo lười đứng lên: "Mẹ, hôm nay thật vui! Mấy hôm tước mẹ kéo tai con dậy. Hôm nay, lại rất dịu dàng gọi con tỉnh!"
Ha ha, tâm tình của cô tốt à? Ngay cả con cũng nhìn ra?
Cả nhà cùng ngồi xuống, nhìn thấy bữa sáng trên mặt bàn, ba cha con thoáng sửng sốt!
"Hừ hừ, thảo nào tâm tình mẹ đặc biệt! Bánh à..." Tiểu Bác cầm lấy một cái, cười hì hì nói!
Nhạc Nhạc ăn một miếng, cũng gật gật đầu. "Đúng thế, không phải bánh bao Hồ Bác!"
Thang Duy Thạc thuận thế hôn lên má vợ một cái, tương đối kích động nói: "Vợ, anh thay mặt con và anh cảm ơn em! Vận mệnh bánh bao 10 ngày, cuối cùng cũng cáo biệt hôm nay!"
Vũ Tình cười khẽ đánh hắn một quyền, oán giận nói: "Làm sao khoa trương như vậy, bánh bao cũng không phải không thể ăn!"
"Không thể ăn!"
"Không thể ăn!"
"Không thể ăn!"
Ba người như thương lượng rồi, trăm miệng một lời nói, hơn nữa dùng sức gật đầu!
Nhìn thấy dáng vẻ bọn họ, nụ cười trên mặt Vũ Tình càng lớn thêm. Ha ha, xem ra cô đã tra tấn họ nhiều rồi!
Nhẹ nhàng cất giọng nói: "Vậy từ nay về sau mọi người đều phải ngoan ngoãn, không được chọc tôi tức giận! Nếu không, mỗi ngày đều ăn bánh bao!"
"Sẽ ngoan ngoãn ~!" Hai con cùng gật đầu! Lúc này Vũ Tình quay mặt qua bố tụi trẻ, nhăn mày híp mắt nói: "Nghe hiểu chưa, nếu anh làm em mất hứng, anh làm em không vui, mỗi ngày phải ăn bánh bao!"
Bình luận truyện