Tình Nhân Tuổi 18
Quyển 2 - Chương 99: Một màn kinh hồn
Đối mặt với vị khách tùy tiện như thế, lái xe cũng thật khó xử.
Có người khách đi lên nói đi đâu cũng được, nhưng khóc đủ rồi, sẽ nói là lừa tiền, vì sao lại đư họ đến nơi linh tinh đó.
Ai..
Bây giờ vì sao các cô gái đều nhiều tiền như thế, ngồi taxi cũng thích đi đâu thì đi.
"Cô ơi, cô muốn đi đâu?" lái xe lại hỏi một lần nữa.
"Đi đâu cũng được!" Vũ Tình khóc nói, dù sao không ai cần cô, không ai có thể an ủi cô.
Lái xe nhấn chân ga, vậy ông nghe theo là được rồi.
Xe chạy từ tây sang đông, từ đông sang tây, sau đó lại đi vào đường Đệ Tứ, rồi theo đường đó vào đường Al Qaida Glan rồi lại vào đường Nhân Ái.
Lúc này lái xe đi chậm lại, vừa đi tiếng khóc của cô gái trên xe nhỏ đi rất nhiều. lát nữa có lẽ sẽ đòi xuống xe, cho nên đi chậm lại.
Nơi này náo nhiệt như vậy, có lẽ cô sẽ muốn xuống. vả lại, ông sắp phải giao ban rồi: "Cô à, tôi hơi đói, có thể xuống trước để tôi đi ăn cơm không?"
Cảm xúc dâng lên, lúc này mới phát hiện đã đến giờ cơm. Trên măt bi thương lộ ra nụ cười chua xót, xin lỗi nói: "Tôi xuống xe đây!"
Lái xe thiếu chút nữa đau đớn chảy nước mắt, mang ơn nói: "Cảm ơn nhé, cô ơi, tổng cộng là ba trăm bảy mươi đồng!"
Thanh toán tiền xe rồi, Vũ Tình xuống xe đi dọc theo ngã tư đường đi về.
Trong đồng tử ánh lên cảnh vật bốn phía, nhưng tất cả trước mắt cô lại không hề có phản ứng. tất cra cảm xúc hoàn toàn đắm chìm trong rung động vừa rồi, trong đầu thoáng hiện hình bóng mình và Kha Dĩ Lam ở trong gương.
Việc này trong lòng cảm thấy không thể nói bằng lời, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, các loại tư vị đang dâng lên, không ngừng đánh vào tất cả giác quan của cô.
Trong mũi đỏ ửng đầy nước mũi, hơi nước thoạt dày che lấp tầm mắt cô.
Cô biết, Kha Dĩ Lam có lẽ là mẹ cô mà Đoạn Hồng Đào chính là ba cô.
Không, không...
Suy nghĩ chắc chắn vừa rồi, khiến cô dùng sức lắc đầu phủ định. Sẽ không khéo như vậy, nhưng dáng vẻ lại giống vô cùng? Buồn cười, thật là rất buồn cười.
Loại đau đớn này với cô mà nói, là đau đớn tận tim gan!
Lời nói lúc trước của Kha Dĩ Lam không ngừng vọng bên tai cô, bà dứt bỏ một cô con gái. Mà cô, là con hoang ba cô nhặt được.
Vũ Tình không chịu nổi bịt hai tai, chạy loạn đi. Nước mắt làm tầm mắt mơ hồ, khiến cô căn bản không nhìn thấy một chiếc xe đang lao đến...
Tu...
Tiếng còi ô tô vang lên liên tục, nhưng lại không chiếm sự chú ý của người phụ nữ kia.
Mắt thấy sắp đụng vào, người Vũ Tình bị một lực mạnh giữ lại.
Đau đớn trên cánh tay gọi ý thức của cô về, cô được người ta ôm trong lòng. Ngay khi ngẩng đầu lên, giọng nam quen thuộc vang lên bên tai cô.
"Chết tiệt, em đi đường không nhìn à, nghĩ gì thế?" Thang Duy Thạc kinh hãi hét to, kinh hồn chưa định đứng bên dùng sức ôm cô.
"Sao lại là anh..." Hắn lúc này không phải ở Thang Bách sao, làm sao có thể ở đây?
-----------------------
Thang Duy Thạc không trả lời cô, mà ôm cô vào một cửa hàng đang sửa bên đường.
Cô nhìn hắn trong khó hiểu, đây là công trình mới của Thang bách ư? Không thể nào, nơi này không to như trước : "Đây là sao?"
Vấn đề của cô không có đáp án, Thang Duy Thạc không để ý đến cô, ôm cô đi vào một văn phòng. Tuy nói là văn phòng, nhưng bên trong ngoài cái bàn, còn có vài chiếc ghế dựa thì chẳng có gì khác.
Thang Duy Thạc dùng sức đặt cô lên bàn, lập tức vài bàn tay liền đánh vào mông cô: "Chết tiệt, sao em đi đường mà không nhìn?"
Hù chết hắn, đúng là hù chết hắn. nếu không phải hắn vừa vặn đi qua, có phải cô đã bị cuốn dưới bánh xe rồi không? Trên trán tỏa ra một tầng mồ hôi lạnh, bây giờ hắn vẫn cảm thấy sợ hãi.
Bàn tay hạ xuống thật mạnh, vang thành tiếng, mông tuy đau nhưng Vũ Tình không kêu ngược lại, vừa khóc vừa cười nhìn hắn. hắn đang lo lắng cho mình sao?
Hắn đã lâu không để ý đến cô, loại cảm giác này cô đã lâu không nhấm nháp rồi.
"Này, nhìn cái gì vậy, em nói xem vừa rồi em chạy đi đâu, có phải em muốn bị ép bẹp không?" tự miệng phập phồng kịch liệt của hắn là có thể nhìn ra hắn tức giận biết bao nhiêu!
"Ô..."
Vũ Tình khóc lờn một tiếng, lập tức dụi đầu vào lòng hắn: "Duy Thạc, Duy Thạc, ô..."
Nhìn dáng vẻ cô khổ sở tủi thân, tức giận lúc trước đều tiêu tán không ít. Vỗ nhẹ ưng cô an ủi, quan tâm nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy, gặp phải chuyện gì?"
Nhiều chuyện lắm, gần đây cô gặp được nhiều chuyện lắm, muốn cô nói chuyện nào trước đây? Nhiều khổ sở, nhiều thương tâm cùng trào ra, lại khiến cô không biết mở miệng thế nào, cho nên cô chỉ có thể khóc lớn rơi lệ.
Cái dạng này của cô sẽ chỉ làm hắn càng thêm sót ruột, thô lỗ lau đi nước mắt trên mặt cô, giọng nói cũng thô lỗ hỏi: "Em khóc cái gì, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
Có người khách đi lên nói đi đâu cũng được, nhưng khóc đủ rồi, sẽ nói là lừa tiền, vì sao lại đư họ đến nơi linh tinh đó.
Ai..
Bây giờ vì sao các cô gái đều nhiều tiền như thế, ngồi taxi cũng thích đi đâu thì đi.
"Cô ơi, cô muốn đi đâu?" lái xe lại hỏi một lần nữa.
"Đi đâu cũng được!" Vũ Tình khóc nói, dù sao không ai cần cô, không ai có thể an ủi cô.
Lái xe nhấn chân ga, vậy ông nghe theo là được rồi.
Xe chạy từ tây sang đông, từ đông sang tây, sau đó lại đi vào đường Đệ Tứ, rồi theo đường đó vào đường Al Qaida Glan rồi lại vào đường Nhân Ái.
Lúc này lái xe đi chậm lại, vừa đi tiếng khóc của cô gái trên xe nhỏ đi rất nhiều. lát nữa có lẽ sẽ đòi xuống xe, cho nên đi chậm lại.
Nơi này náo nhiệt như vậy, có lẽ cô sẽ muốn xuống. vả lại, ông sắp phải giao ban rồi: "Cô à, tôi hơi đói, có thể xuống trước để tôi đi ăn cơm không?"
Cảm xúc dâng lên, lúc này mới phát hiện đã đến giờ cơm. Trên măt bi thương lộ ra nụ cười chua xót, xin lỗi nói: "Tôi xuống xe đây!"
Lái xe thiếu chút nữa đau đớn chảy nước mắt, mang ơn nói: "Cảm ơn nhé, cô ơi, tổng cộng là ba trăm bảy mươi đồng!"
Thanh toán tiền xe rồi, Vũ Tình xuống xe đi dọc theo ngã tư đường đi về.
Trong đồng tử ánh lên cảnh vật bốn phía, nhưng tất cả trước mắt cô lại không hề có phản ứng. tất cra cảm xúc hoàn toàn đắm chìm trong rung động vừa rồi, trong đầu thoáng hiện hình bóng mình và Kha Dĩ Lam ở trong gương.
Việc này trong lòng cảm thấy không thể nói bằng lời, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, các loại tư vị đang dâng lên, không ngừng đánh vào tất cả giác quan của cô.
Trong mũi đỏ ửng đầy nước mũi, hơi nước thoạt dày che lấp tầm mắt cô.
Cô biết, Kha Dĩ Lam có lẽ là mẹ cô mà Đoạn Hồng Đào chính là ba cô.
Không, không...
Suy nghĩ chắc chắn vừa rồi, khiến cô dùng sức lắc đầu phủ định. Sẽ không khéo như vậy, nhưng dáng vẻ lại giống vô cùng? Buồn cười, thật là rất buồn cười.
Loại đau đớn này với cô mà nói, là đau đớn tận tim gan!
Lời nói lúc trước của Kha Dĩ Lam không ngừng vọng bên tai cô, bà dứt bỏ một cô con gái. Mà cô, là con hoang ba cô nhặt được.
Vũ Tình không chịu nổi bịt hai tai, chạy loạn đi. Nước mắt làm tầm mắt mơ hồ, khiến cô căn bản không nhìn thấy một chiếc xe đang lao đến...
Tu...
Tiếng còi ô tô vang lên liên tục, nhưng lại không chiếm sự chú ý của người phụ nữ kia.
Mắt thấy sắp đụng vào, người Vũ Tình bị một lực mạnh giữ lại.
Đau đớn trên cánh tay gọi ý thức của cô về, cô được người ta ôm trong lòng. Ngay khi ngẩng đầu lên, giọng nam quen thuộc vang lên bên tai cô.
"Chết tiệt, em đi đường không nhìn à, nghĩ gì thế?" Thang Duy Thạc kinh hãi hét to, kinh hồn chưa định đứng bên dùng sức ôm cô.
"Sao lại là anh..." Hắn lúc này không phải ở Thang Bách sao, làm sao có thể ở đây?
-----------------------
Thang Duy Thạc không trả lời cô, mà ôm cô vào một cửa hàng đang sửa bên đường.
Cô nhìn hắn trong khó hiểu, đây là công trình mới của Thang bách ư? Không thể nào, nơi này không to như trước : "Đây là sao?"
Vấn đề của cô không có đáp án, Thang Duy Thạc không để ý đến cô, ôm cô đi vào một văn phòng. Tuy nói là văn phòng, nhưng bên trong ngoài cái bàn, còn có vài chiếc ghế dựa thì chẳng có gì khác.
Thang Duy Thạc dùng sức đặt cô lên bàn, lập tức vài bàn tay liền đánh vào mông cô: "Chết tiệt, sao em đi đường mà không nhìn?"
Hù chết hắn, đúng là hù chết hắn. nếu không phải hắn vừa vặn đi qua, có phải cô đã bị cuốn dưới bánh xe rồi không? Trên trán tỏa ra một tầng mồ hôi lạnh, bây giờ hắn vẫn cảm thấy sợ hãi.
Bàn tay hạ xuống thật mạnh, vang thành tiếng, mông tuy đau nhưng Vũ Tình không kêu ngược lại, vừa khóc vừa cười nhìn hắn. hắn đang lo lắng cho mình sao?
Hắn đã lâu không để ý đến cô, loại cảm giác này cô đã lâu không nhấm nháp rồi.
"Này, nhìn cái gì vậy, em nói xem vừa rồi em chạy đi đâu, có phải em muốn bị ép bẹp không?" tự miệng phập phồng kịch liệt của hắn là có thể nhìn ra hắn tức giận biết bao nhiêu!
"Ô..."
Vũ Tình khóc lờn một tiếng, lập tức dụi đầu vào lòng hắn: "Duy Thạc, Duy Thạc, ô..."
Nhìn dáng vẻ cô khổ sở tủi thân, tức giận lúc trước đều tiêu tán không ít. Vỗ nhẹ ưng cô an ủi, quan tâm nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy, gặp phải chuyện gì?"
Nhiều chuyện lắm, gần đây cô gặp được nhiều chuyện lắm, muốn cô nói chuyện nào trước đây? Nhiều khổ sở, nhiều thương tâm cùng trào ra, lại khiến cô không biết mở miệng thế nào, cho nên cô chỉ có thể khóc lớn rơi lệ.
Cái dạng này của cô sẽ chỉ làm hắn càng thêm sót ruột, thô lỗ lau đi nước mắt trên mặt cô, giọng nói cũng thô lỗ hỏi: "Em khóc cái gì, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
Bình luận truyện