Tình Nồng Trong Mắt
Chương 6
Edit: LuChan | Beta: Qin
Bọn họ ngồi song song bên quầy, trong quán bar ánh đèn tù mù, âm nhạc đã chuyển sang bài hát trữ tình đầy mập mờ, quanh quẩn bên tai là những lời ngon tiếng ngọt, chỉ cần ngoái đầu lại thì sẽ thấy hình ảnh nam nữ ôm ấp áp má kề tai khắp nơi. Kiểu nói chuyện vô vị nhạt nhẽo như họ đúng là trong sáng lành mạnh, chẳng chút phù hợp với khung cảnh náo nhiệt mục rữa này chút nào.
“Được.”
Diệp Mông thấy tai mình căng lên, bản thân cũng như lạc vào trong tiết tấu tìm hoan mua vui ấy – không ngờ người đàn ông này lại đồng ý ngủ cùng cô.
Nhưng Lý Cận Dữ chẳng hề ngẩng đầu lên lấy một lần, biểu cảm thờ ơ lạnh lùng, hai mắt vẫn cứ dán chặt vào di động, thốt một câu đồng ý nhẹ tênh, dáng vẻ hệt như một cậu ấm ăn chơi không biết từ chối là gì.
Diện mạo Lý Cận Dữ có thể được xếp vào loại càng nhìn càng hút. Mới đầu Diệp Mông không thấy anh có gì đặc biệt, cũng nhìn không thuận mắt, có lẽ do khi ấy cô có thành kiến với anh nên không để ý lắm. Nhưng lúc này cô lại phát hiện, anh thực sự rất khớp với hình tượng em trai lý tưởng của cô, dáng dấp ấy như được phát họa theo hình tượng trong lòng cô, không lệch một chút nào. Một sự chuẩn không cần chỉnh tuyệt đối, cho dù có phẫu thuật thẩm mỹ cũng không bằng.
Nhưng cô không thích cái tính nết đó cho lắm, phải dạy dỗ lại mới được. Phương Nhã Ân nói đúng, cô có thể nuôi chồng từ bé. Dù gì với tướng mạo mặt mũi thế này thì đúng là hàng sắp tuyệt chủng.
Mấy nơi như quán bar đúng là dễ dàng kích thích hormone con người, hai tai ong cả lên.
Thế là, cô bình thản hỏi lại một câu: “Không nhẽ cậu muốn kết hôn luôn?”
Lý Cận Dữ sửng sốt ngạc nhiên, nhưng hai giây sau đã về lại với dáng vẻ buông tuồng, cười nói: “Mấy bà chị các cô thèm cưới thế à?”
Một tiếng gọi “chị” đã làm mạch suy nghĩ của Diệp Mông trở nên rối loạn. Những lời muốn nói đột nhiên bị gió cuốn đi mất, cô chỉ hỏi: “Cậu thật sự nhỏ tuổi thua tôi?”
“Tôi sinh năm 93,” Lý Cận Dữ nói, “Tôi biết cô sinh năm 91.”
“Phương Nhã Ân nói cho cậu biết?”
Diệp Mông cảm thấy cần phải vá miệng Phương Nhã Ân lại.
Lý Cận Dữ lại cúi đầu tìm manh mối trong game, thờ ơ đáp: “Hôm đó lúc cô đóng tiền phẫu thuật cho cô kia thì đã cầm nhầm thẻ bảo hiểm y tế của mình, lễ tân thu hai lần cô mới đổi, lúc ấy tôi đứng ngay sau cô.”
Diệp Mông cẩn thận nhớ lại, hình như ngày đó cậu đứng sau cô thật. Nhưng cô lại nghĩ đến một chuyện: “Ớ, không phải ngày trước hôm đó cậu đã nộp viện phí rồi à? Là cái hôm đứng trước cửa thang máy, tôi nói chuyện của Giang Lộ Chi với cậu.”
“Sao? Cô tưởng tôi có ý với cô hả?” Lý Cận Dữ thờ ơ nói, “Bệnh viện đổi thuốc cho bà, tôi chỉ đi hỏi xem là thẻ bảo hiểm có chịu tiền thuốc không thôi.”
Diệp Mông nhìn anh không chớp mắt, cho rằng anh bị hỏi nhiều nên đâm phiền hà, chân mày nhíu chặt thành hình chữ Xuyên (川).
Quán bar người đến kẻ đi, lúc nào cũng có người bắt chuyện với anh. Lý Cận Dữ ngồi trên ghế cao cạnh quầy bar, một chân buông thõng chạm đất, anh khóa màn hình điện thoại rồi đặt lên quầy, không còn tâm tư chơi game nữa, ngửa đầu xoay cổ, bất đắc dĩ nói: “Tôi không kết hôn. Nếu như cô thèm cưới như thế thì ra cửa rẽ trái, bên kia có trung tâm mai mối đấy. Tôi không có hứng thú với mấy người lớn tuổi như cô, tôi chỉ thích người nhỏ tuổi hơn tôi, tốt nhất là người vừa ngoan vừa dễ dụ, ra ngoài có bản lĩnh, về nhà có thể làm ấm giường. Đã hiểu chưa?”
“Lý Cận Dữ,” Diệp Mông làm như không nghe thấy gì, chỉ hỏi, “Tối nay cậu thật sự không cố ý?”
“Hửm?” Cậu cầm ly rượu lên trước mặt, hơi nhăn mày.
“Mọi chuyện cậu làm tối nay có đúng là không cố ý không? Cậu cũng biết rõ trấn nhỏ có nhiều lời đồn, thế mà cậu còn dám làm như vậy, đừng nói là kết hôn, sau này dù cậu có muốn nghiêm túc tìm bạn gái thì cũng không dễ đâu.” Diệp Mông đẩy mấy tờ giấy viết đầy số điện thoại và mấy lời buồn nôn đến, mắt nhìn thẳng vào cậu, vạch trần: “Chúng ta có giao tình gì hả? Tôi không tin cậu làm chuyện này vì tôi. Ngay từ đầu cậu đã cố ý.”
Ánh mắt Lý Cận Dữ trở nên lạnh lẽo, nhưng nét mặt lại rất uể oải: “Cô muốn qua cầu rút ván à? Nếu như vậy thì cứ chuyển tiền cho tôi đi.”
“Tôi sẽ chuyển tiền cho em gái cậu, bây giờ tôi chỉ muốn biết một chuyện. Cậu làm như vậy là muốn bà nội cậu tức giận, hay muốn chọc tức người khác? Cậu đang giận dỗi ai? Cậu cho rằng người đó quan tâm sao ——”
“Liên quan gì tới cô?” Lý Cận Dữ lạnh lùng nhìn cô, như thể bị người ta nói trúng tim đen, sự buông tuồng thờ ơ của anh như trở nên vô ích khi đối diện với cô gái này – cô có thể cảm nhận được sự bất an của anh.
Diệp Mông khó hiểu bật cười, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng hơn, nhẹ nhàng nói, vừa như đang hỏi lại như đang đưa ra lời đề nghị: “Lý Cận Dữ, cậu từng đi gặp bác sĩ tâm lý rồi đúng không?”
Cơ thể Lý Cận Dữ cứng lại, đường cong trên người càng trở nên rõ ràng, hàng mi cụp xuống, ánh mắt trở nên u ám dưới ánh đèn mờ mờ. Vào lúc này, hồ nước bất an trong đôi mắt ấy như đã bị cô khuấy động.
Diệp Mông rút danh thiếp ở trong túi xách ra, hiện tại trong mắt cô chỉ có người đàn ông trước mặt: “Không biết cậu đã từng nghe câu này chưa? Dù là vực sâu thăm thẳm, nhưng nếu cứ đi xuống đi xuống nữa thì sẽ trông thấy tiền đồ thênh thang. Tôi nói thẳng luôn, cho dù trước kia cậu từng gặp tổn thương vì người phụ nữ nào đi chăng nữa, thì ở bên tôi, tôi sẽ luôn xem cậu là báu vật. Cậu cứ suy nghĩ nghĩ đi, nghĩ kỹ rồi thì tới tìm tôi, tôi có thể giúp cậu. Dù cậu đã trải qua chuyện gì đi chăng nữa.”
***
Diệp Mông lớn lên trong gia đình khác đặc biệt, ba người dì của cô không một ai sinh được con, thế nên trong nhà cô chính là báu vật quý giá có một không hai. Cũng chính vì thế mà cô nhận được rất nhiều tình yêu thương quý mến, đồng thời cô cũng thích chia sẻ – và tình cảm chính là thứ cô có thể bỏ ra nhiều nhất. Cô thích chăm sóc người khác, song lại không thích người khác quan tâm nhiều đến mình, và đương nhiên, cũng không thích quá quấn lấy người khác. Lúc tình cảm thì rất tình cảm, nhưng lúc mặc kệ thì cũng rất vô tình.
Cho nên khi Phương Nhã Ân nghe được chuyện ấy, thần hồn run lên, sợ hãi làm rơi cả đôi đũa trong tay. Cô nàng vội rút khăn ra lau sạch, nói: “Sao mày lại chọn lúc tao đang ăn mà nói chuyện hệ trọng như vậy hả?”
“Thì nhân lúc bà giường bên đi kiểm tra thôi mà.” Diệp Mông dựa người vào ghế, nhàm chán cầm táo trong tay.
“Mày lật mặt nhanh thật, mới hôm qua còn nói sẽ không bao giờ quen bạn trai cũ của Giang Lộ Chi kia mà.”
Diệp Mông cắn táo, ung dung nhai nhóp nhép: “Đúng là có nói như vậy, nhưng trước khác sau khác, con người luôn dễ thay đổi mà. Trước đó tao chưa nghiêm túc đánh giá cậu ta, hôm qua ở quán bar nhìn kỹ mới để ý, bộ dạng rất hợp gu tao, tao chưa thấy ai phù hợp với tiêu chuẩn của tao như vậy, lại còn ngoan nữa chứ. Hàng cực phẩm vậy mà bỏ qua thì tao còn là gái nữa không? Thôi thì tao miễn cưỡng chịu thiệt một tí vậy, cho Giang Lộ Chi chiếm chút hời. Không biết hai người họ đã hôn nhau chưa?”
Phương Nhã Ân biết rất rõ cách nghĩ của Diệp Mông, cô thuộc loại người muốn cái này muốn cái kia, cách tốt nhất làm bạn với cô là giữ ba phần tỉnh táo, nếu không thì bất cứ khi nào cũng sẽ bị cô dụ dỗ tới mức không biết trời cao đất dày, để rồi phải tan xương nát thịt. Cô ấy nghiêm túc nhắc nhở: “Tốt nhất là mày nên nghiêm túc cho tao, đừng để tao chỉnh ra cái gì thiêu thân.”
“Tao nghiêm túc mà,” Diệp Mông lười biếng hỏi: “À đúng rồi, rốt cuộc chuyện của Trình Khai Nhiên là sao?”
“Cái tên óc chó nhà hắn thì còn nói gì nữa. Nói tóm lại mấy ngày tới mày bớt ra ngoài cho tao, cứ ở nhà mà chơi. Đợi tao xuất viện thì sẽ đi tìm hắn nói chuyện.”
“Được.”
Sau đó Diệp Mông biến mất mấy hôm, trong phòng bệnh quay về như ngày đầu.
Phương Nhã Ân nhắn tin Wechat, nhưng phải nửa buổi sau cô mới trả lời. Hỏi cô đang làm gì, nửa ngày sau cô mới nhắn lại: Chặn Trình Khai Nhiên.
Phương Nhã Ân xù lông, lập tức gọi điện tới mắng xối xả, “Mày điên rồi hả? Không phải tao đã nói chờ tao xuất viện sao?!”
Diệp Mông đã theo dõi Trình Khai Nhiên mấy ngày, quan sát thời gian ăn uống làm việc của hắn, cứ vào giờ này là hắn sẽ có mặt ở phòng chơi game. Nên bây giờ, Diệp Mông đang nhàm chán dựa vào đèn đường bên ngoài cổng Ngu Lạc theo dõi Trình Khai Nhiên, ăn mặc rất kín đáo: cô đội mũ lưỡi trai, còn mặc thêm áo len bên ngoài, hờ hững đáp: “Không phải chồng mày không thích mày giao du với đám bọn chúng sao? Nếu mẹ chồng mày biết chuyện thì không hay đâu. Tao đã quyết định rồi, không thể cứ trốn tránh mãi được, cùng lắm là tao bị Trình Khai Nhiên đánh một trận. Không sao đâu, chuyện này tao tự nghĩ cách.”
Trình Khai Nhiên có tính toán kỹ lưỡng tới mấy thì cũng không ngờ Diệp Mông sẽ chủ động tìm hắn.
Tầng thứ ba ở Ngu Lạc là phòng chơi game, cuối tuần người đến kẻ đi vô cùng tấp nập, chủ yếu toàn là học sinh hoặc phục vụ mặc đồng phục. Bên thảm nhảy Audition tụ tập rất đông học sinh trung học, la hét ồn ào. Trong đó có một cô gái nhảy rất giỏi, đội mũ lưỡi trai và mặc áo len trắng. Động tác vô cùng tự nhiên, lực rất vừa phải nhưng luôn đạt được “perfect”, thậm chí còn phá kỷ lục nhiều năm qua. Bên cạnh là tiếng la hét chói tai, trong nháy mắt khi Trình Khai Nhiên nhìn sang, hắn như nhìn thấy cảnh Diệp Mông lúc học cấp ba.
Bài hát kết thúc, cô gái bước xuống trong tiếng reo hò, trán lấm tấm mồ hôi, vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy Trình Khai Nhiên đứng đằng sau đám đông, hai mắt mơ màng.
Diệp Mông rất tự nhiên đi đến chào hắn, làm như vô tình gặp mặt: “Khai Khai, trùng hợp quá.”
Cô cố ý gọi hắn như thế khiến con tim Trình Khai Nhiên run lên, tựa như quay về những ngày tháng cấp ba năm xưa, ba người bọn họ sáng vào tiệm net chơi, đến tối lại ra sông bắt ếch bắt đom đóm.
Trình Khai Nhiên thấy cô vẫn chẳng thay đổi, vẫn là cô gái dửng dưng không sợ trời không sợ đất của năm đó. Tâm trí hắn ta đã bay xa đến tận Thiên Sơn, nhưng hai mắt cứ dán chặt vào cô, sợ nếu chớp mắt thì cô sẽ biến mất. Thế mà lúc này cổ họng hắn như có gì đó chặn ngang, thốt không thành thành lời. Hắn nghi ngờ liệu có phải mình đã nhầm rồi không, thật ra cô không hề tuyệt giao với hắn.
Diệp Mông giơ tay trước mặt hắn, “Trình Khai Nhiên?”
Cho đến khi Lý Cận Dữ vỗ vai hắn thì hắn mới sực tỉnh: “A, Diệp Mông.”
Diệp Mông không ngờ Lý Cận Dữ cũng ở đây. Hai người vẫn chưa gặp lại nhau từ sau đêm đó, lúc này đứng bên cạnh anh là một cô bé vừa ngoan vừa dễ dỗ, hình như là học sinh cấp ba. Thế này thì đúng là dễ dụ quá rồi.
Diệp Mông nhìn lướt qua Lý Cận Dữ rồi nhìn vào Trình Khai Nhiên, cười nói: “Tôi về cũng lâu rồi, Phương Nhã Ân cứ một giục tôi tìm cậu ăn một bữa. Vừa khéo nay gặp nhau, cậu có rảnh không?”
Cô nở nụ cười trong sáng thản nhiên, Trình Khai Nhiên như bị ma xui quỷ khiến trả lời: “Có.”
Diệp Mông đã chọn địa điểm rồi, Trình Khai Nhiên đề nghị đến khách sạn của hắn nhưng Diệp Mông lễ phép từ chối. Cô đọc địa chỉ với tài xế, Lý Cận Dữ ngồi cạnh ghế lái liếc mắt nhìn.
Khách sạn Tử Kinh Hoa.
Cách đồn công an hai trăm mét.
Lý Cận Dữ chợt cúi đầu cười.
Bọn họ ngồi song song bên quầy, trong quán bar ánh đèn tù mù, âm nhạc đã chuyển sang bài hát trữ tình đầy mập mờ, quanh quẩn bên tai là những lời ngon tiếng ngọt, chỉ cần ngoái đầu lại thì sẽ thấy hình ảnh nam nữ ôm ấp áp má kề tai khắp nơi. Kiểu nói chuyện vô vị nhạt nhẽo như họ đúng là trong sáng lành mạnh, chẳng chút phù hợp với khung cảnh náo nhiệt mục rữa này chút nào.
“Được.”
Diệp Mông thấy tai mình căng lên, bản thân cũng như lạc vào trong tiết tấu tìm hoan mua vui ấy – không ngờ người đàn ông này lại đồng ý ngủ cùng cô.
Nhưng Lý Cận Dữ chẳng hề ngẩng đầu lên lấy một lần, biểu cảm thờ ơ lạnh lùng, hai mắt vẫn cứ dán chặt vào di động, thốt một câu đồng ý nhẹ tênh, dáng vẻ hệt như một cậu ấm ăn chơi không biết từ chối là gì.
Diện mạo Lý Cận Dữ có thể được xếp vào loại càng nhìn càng hút. Mới đầu Diệp Mông không thấy anh có gì đặc biệt, cũng nhìn không thuận mắt, có lẽ do khi ấy cô có thành kiến với anh nên không để ý lắm. Nhưng lúc này cô lại phát hiện, anh thực sự rất khớp với hình tượng em trai lý tưởng của cô, dáng dấp ấy như được phát họa theo hình tượng trong lòng cô, không lệch một chút nào. Một sự chuẩn không cần chỉnh tuyệt đối, cho dù có phẫu thuật thẩm mỹ cũng không bằng.
Nhưng cô không thích cái tính nết đó cho lắm, phải dạy dỗ lại mới được. Phương Nhã Ân nói đúng, cô có thể nuôi chồng từ bé. Dù gì với tướng mạo mặt mũi thế này thì đúng là hàng sắp tuyệt chủng.
Mấy nơi như quán bar đúng là dễ dàng kích thích hormone con người, hai tai ong cả lên.
Thế là, cô bình thản hỏi lại một câu: “Không nhẽ cậu muốn kết hôn luôn?”
Lý Cận Dữ sửng sốt ngạc nhiên, nhưng hai giây sau đã về lại với dáng vẻ buông tuồng, cười nói: “Mấy bà chị các cô thèm cưới thế à?”
Một tiếng gọi “chị” đã làm mạch suy nghĩ của Diệp Mông trở nên rối loạn. Những lời muốn nói đột nhiên bị gió cuốn đi mất, cô chỉ hỏi: “Cậu thật sự nhỏ tuổi thua tôi?”
“Tôi sinh năm 93,” Lý Cận Dữ nói, “Tôi biết cô sinh năm 91.”
“Phương Nhã Ân nói cho cậu biết?”
Diệp Mông cảm thấy cần phải vá miệng Phương Nhã Ân lại.
Lý Cận Dữ lại cúi đầu tìm manh mối trong game, thờ ơ đáp: “Hôm đó lúc cô đóng tiền phẫu thuật cho cô kia thì đã cầm nhầm thẻ bảo hiểm y tế của mình, lễ tân thu hai lần cô mới đổi, lúc ấy tôi đứng ngay sau cô.”
Diệp Mông cẩn thận nhớ lại, hình như ngày đó cậu đứng sau cô thật. Nhưng cô lại nghĩ đến một chuyện: “Ớ, không phải ngày trước hôm đó cậu đã nộp viện phí rồi à? Là cái hôm đứng trước cửa thang máy, tôi nói chuyện của Giang Lộ Chi với cậu.”
“Sao? Cô tưởng tôi có ý với cô hả?” Lý Cận Dữ thờ ơ nói, “Bệnh viện đổi thuốc cho bà, tôi chỉ đi hỏi xem là thẻ bảo hiểm có chịu tiền thuốc không thôi.”
Diệp Mông nhìn anh không chớp mắt, cho rằng anh bị hỏi nhiều nên đâm phiền hà, chân mày nhíu chặt thành hình chữ Xuyên (川).
Quán bar người đến kẻ đi, lúc nào cũng có người bắt chuyện với anh. Lý Cận Dữ ngồi trên ghế cao cạnh quầy bar, một chân buông thõng chạm đất, anh khóa màn hình điện thoại rồi đặt lên quầy, không còn tâm tư chơi game nữa, ngửa đầu xoay cổ, bất đắc dĩ nói: “Tôi không kết hôn. Nếu như cô thèm cưới như thế thì ra cửa rẽ trái, bên kia có trung tâm mai mối đấy. Tôi không có hứng thú với mấy người lớn tuổi như cô, tôi chỉ thích người nhỏ tuổi hơn tôi, tốt nhất là người vừa ngoan vừa dễ dụ, ra ngoài có bản lĩnh, về nhà có thể làm ấm giường. Đã hiểu chưa?”
“Lý Cận Dữ,” Diệp Mông làm như không nghe thấy gì, chỉ hỏi, “Tối nay cậu thật sự không cố ý?”
“Hửm?” Cậu cầm ly rượu lên trước mặt, hơi nhăn mày.
“Mọi chuyện cậu làm tối nay có đúng là không cố ý không? Cậu cũng biết rõ trấn nhỏ có nhiều lời đồn, thế mà cậu còn dám làm như vậy, đừng nói là kết hôn, sau này dù cậu có muốn nghiêm túc tìm bạn gái thì cũng không dễ đâu.” Diệp Mông đẩy mấy tờ giấy viết đầy số điện thoại và mấy lời buồn nôn đến, mắt nhìn thẳng vào cậu, vạch trần: “Chúng ta có giao tình gì hả? Tôi không tin cậu làm chuyện này vì tôi. Ngay từ đầu cậu đã cố ý.”
Ánh mắt Lý Cận Dữ trở nên lạnh lẽo, nhưng nét mặt lại rất uể oải: “Cô muốn qua cầu rút ván à? Nếu như vậy thì cứ chuyển tiền cho tôi đi.”
“Tôi sẽ chuyển tiền cho em gái cậu, bây giờ tôi chỉ muốn biết một chuyện. Cậu làm như vậy là muốn bà nội cậu tức giận, hay muốn chọc tức người khác? Cậu đang giận dỗi ai? Cậu cho rằng người đó quan tâm sao ——”
“Liên quan gì tới cô?” Lý Cận Dữ lạnh lùng nhìn cô, như thể bị người ta nói trúng tim đen, sự buông tuồng thờ ơ của anh như trở nên vô ích khi đối diện với cô gái này – cô có thể cảm nhận được sự bất an của anh.
Diệp Mông khó hiểu bật cười, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng hơn, nhẹ nhàng nói, vừa như đang hỏi lại như đang đưa ra lời đề nghị: “Lý Cận Dữ, cậu từng đi gặp bác sĩ tâm lý rồi đúng không?”
Cơ thể Lý Cận Dữ cứng lại, đường cong trên người càng trở nên rõ ràng, hàng mi cụp xuống, ánh mắt trở nên u ám dưới ánh đèn mờ mờ. Vào lúc này, hồ nước bất an trong đôi mắt ấy như đã bị cô khuấy động.
Diệp Mông rút danh thiếp ở trong túi xách ra, hiện tại trong mắt cô chỉ có người đàn ông trước mặt: “Không biết cậu đã từng nghe câu này chưa? Dù là vực sâu thăm thẳm, nhưng nếu cứ đi xuống đi xuống nữa thì sẽ trông thấy tiền đồ thênh thang. Tôi nói thẳng luôn, cho dù trước kia cậu từng gặp tổn thương vì người phụ nữ nào đi chăng nữa, thì ở bên tôi, tôi sẽ luôn xem cậu là báu vật. Cậu cứ suy nghĩ nghĩ đi, nghĩ kỹ rồi thì tới tìm tôi, tôi có thể giúp cậu. Dù cậu đã trải qua chuyện gì đi chăng nữa.”
***
Diệp Mông lớn lên trong gia đình khác đặc biệt, ba người dì của cô không một ai sinh được con, thế nên trong nhà cô chính là báu vật quý giá có một không hai. Cũng chính vì thế mà cô nhận được rất nhiều tình yêu thương quý mến, đồng thời cô cũng thích chia sẻ – và tình cảm chính là thứ cô có thể bỏ ra nhiều nhất. Cô thích chăm sóc người khác, song lại không thích người khác quan tâm nhiều đến mình, và đương nhiên, cũng không thích quá quấn lấy người khác. Lúc tình cảm thì rất tình cảm, nhưng lúc mặc kệ thì cũng rất vô tình.
Cho nên khi Phương Nhã Ân nghe được chuyện ấy, thần hồn run lên, sợ hãi làm rơi cả đôi đũa trong tay. Cô nàng vội rút khăn ra lau sạch, nói: “Sao mày lại chọn lúc tao đang ăn mà nói chuyện hệ trọng như vậy hả?”
“Thì nhân lúc bà giường bên đi kiểm tra thôi mà.” Diệp Mông dựa người vào ghế, nhàm chán cầm táo trong tay.
“Mày lật mặt nhanh thật, mới hôm qua còn nói sẽ không bao giờ quen bạn trai cũ của Giang Lộ Chi kia mà.”
Diệp Mông cắn táo, ung dung nhai nhóp nhép: “Đúng là có nói như vậy, nhưng trước khác sau khác, con người luôn dễ thay đổi mà. Trước đó tao chưa nghiêm túc đánh giá cậu ta, hôm qua ở quán bar nhìn kỹ mới để ý, bộ dạng rất hợp gu tao, tao chưa thấy ai phù hợp với tiêu chuẩn của tao như vậy, lại còn ngoan nữa chứ. Hàng cực phẩm vậy mà bỏ qua thì tao còn là gái nữa không? Thôi thì tao miễn cưỡng chịu thiệt một tí vậy, cho Giang Lộ Chi chiếm chút hời. Không biết hai người họ đã hôn nhau chưa?”
Phương Nhã Ân biết rất rõ cách nghĩ của Diệp Mông, cô thuộc loại người muốn cái này muốn cái kia, cách tốt nhất làm bạn với cô là giữ ba phần tỉnh táo, nếu không thì bất cứ khi nào cũng sẽ bị cô dụ dỗ tới mức không biết trời cao đất dày, để rồi phải tan xương nát thịt. Cô ấy nghiêm túc nhắc nhở: “Tốt nhất là mày nên nghiêm túc cho tao, đừng để tao chỉnh ra cái gì thiêu thân.”
“Tao nghiêm túc mà,” Diệp Mông lười biếng hỏi: “À đúng rồi, rốt cuộc chuyện của Trình Khai Nhiên là sao?”
“Cái tên óc chó nhà hắn thì còn nói gì nữa. Nói tóm lại mấy ngày tới mày bớt ra ngoài cho tao, cứ ở nhà mà chơi. Đợi tao xuất viện thì sẽ đi tìm hắn nói chuyện.”
“Được.”
Sau đó Diệp Mông biến mất mấy hôm, trong phòng bệnh quay về như ngày đầu.
Phương Nhã Ân nhắn tin Wechat, nhưng phải nửa buổi sau cô mới trả lời. Hỏi cô đang làm gì, nửa ngày sau cô mới nhắn lại: Chặn Trình Khai Nhiên.
Phương Nhã Ân xù lông, lập tức gọi điện tới mắng xối xả, “Mày điên rồi hả? Không phải tao đã nói chờ tao xuất viện sao?!”
Diệp Mông đã theo dõi Trình Khai Nhiên mấy ngày, quan sát thời gian ăn uống làm việc của hắn, cứ vào giờ này là hắn sẽ có mặt ở phòng chơi game. Nên bây giờ, Diệp Mông đang nhàm chán dựa vào đèn đường bên ngoài cổng Ngu Lạc theo dõi Trình Khai Nhiên, ăn mặc rất kín đáo: cô đội mũ lưỡi trai, còn mặc thêm áo len bên ngoài, hờ hững đáp: “Không phải chồng mày không thích mày giao du với đám bọn chúng sao? Nếu mẹ chồng mày biết chuyện thì không hay đâu. Tao đã quyết định rồi, không thể cứ trốn tránh mãi được, cùng lắm là tao bị Trình Khai Nhiên đánh một trận. Không sao đâu, chuyện này tao tự nghĩ cách.”
Trình Khai Nhiên có tính toán kỹ lưỡng tới mấy thì cũng không ngờ Diệp Mông sẽ chủ động tìm hắn.
Tầng thứ ba ở Ngu Lạc là phòng chơi game, cuối tuần người đến kẻ đi vô cùng tấp nập, chủ yếu toàn là học sinh hoặc phục vụ mặc đồng phục. Bên thảm nhảy Audition tụ tập rất đông học sinh trung học, la hét ồn ào. Trong đó có một cô gái nhảy rất giỏi, đội mũ lưỡi trai và mặc áo len trắng. Động tác vô cùng tự nhiên, lực rất vừa phải nhưng luôn đạt được “perfect”, thậm chí còn phá kỷ lục nhiều năm qua. Bên cạnh là tiếng la hét chói tai, trong nháy mắt khi Trình Khai Nhiên nhìn sang, hắn như nhìn thấy cảnh Diệp Mông lúc học cấp ba.
Bài hát kết thúc, cô gái bước xuống trong tiếng reo hò, trán lấm tấm mồ hôi, vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy Trình Khai Nhiên đứng đằng sau đám đông, hai mắt mơ màng.
Diệp Mông rất tự nhiên đi đến chào hắn, làm như vô tình gặp mặt: “Khai Khai, trùng hợp quá.”
Cô cố ý gọi hắn như thế khiến con tim Trình Khai Nhiên run lên, tựa như quay về những ngày tháng cấp ba năm xưa, ba người bọn họ sáng vào tiệm net chơi, đến tối lại ra sông bắt ếch bắt đom đóm.
Trình Khai Nhiên thấy cô vẫn chẳng thay đổi, vẫn là cô gái dửng dưng không sợ trời không sợ đất của năm đó. Tâm trí hắn ta đã bay xa đến tận Thiên Sơn, nhưng hai mắt cứ dán chặt vào cô, sợ nếu chớp mắt thì cô sẽ biến mất. Thế mà lúc này cổ họng hắn như có gì đó chặn ngang, thốt không thành thành lời. Hắn nghi ngờ liệu có phải mình đã nhầm rồi không, thật ra cô không hề tuyệt giao với hắn.
Diệp Mông giơ tay trước mặt hắn, “Trình Khai Nhiên?”
Cho đến khi Lý Cận Dữ vỗ vai hắn thì hắn mới sực tỉnh: “A, Diệp Mông.”
Diệp Mông không ngờ Lý Cận Dữ cũng ở đây. Hai người vẫn chưa gặp lại nhau từ sau đêm đó, lúc này đứng bên cạnh anh là một cô bé vừa ngoan vừa dễ dỗ, hình như là học sinh cấp ba. Thế này thì đúng là dễ dụ quá rồi.
Diệp Mông nhìn lướt qua Lý Cận Dữ rồi nhìn vào Trình Khai Nhiên, cười nói: “Tôi về cũng lâu rồi, Phương Nhã Ân cứ một giục tôi tìm cậu ăn một bữa. Vừa khéo nay gặp nhau, cậu có rảnh không?”
Cô nở nụ cười trong sáng thản nhiên, Trình Khai Nhiên như bị ma xui quỷ khiến trả lời: “Có.”
Diệp Mông đã chọn địa điểm rồi, Trình Khai Nhiên đề nghị đến khách sạn của hắn nhưng Diệp Mông lễ phép từ chối. Cô đọc địa chỉ với tài xế, Lý Cận Dữ ngồi cạnh ghế lái liếc mắt nhìn.
Khách sạn Tử Kinh Hoa.
Cách đồn công an hai trăm mét.
Lý Cận Dữ chợt cúi đầu cười.
Bình luận truyện