Tinh Phong Truyền Thuyết
Chương 54: Nộ Hỏa (Phần 3)
Lúc này trên bầu trời của Vũ Văn thế gia mây đen tụ tập càng lúc càng nhiều, trong những đám mây lại có những tia điện quang không ngừng loé lên.
Lý Thế Dân là nhất đại quân vương, biết cái gì nên bỏ qua, cái gì nên kiên trì. Hắn đã quyết định bỏ qua thân phận của mình. Một mặt dùng chân nguyên lực trong cơ thể (đạt tới Thần chi cảnh thì đã có chân nguyên lực, nhưng không có Kim Đan, bởi vì bọn họ là dùng võ nhập đạo) chống lại khí thế của Trương Tinh Phong, một mặt lớn tiếng nói:
- Trương Tinh Phong, Trương công tử, Lý Thế Dân ta cũng đã sống hơn một ngàn năm rồi. Ta dùng tuổi tác và thân phận của mình để nói với ngươi, Vũ Văn nhu tiểu thư bây giờ quả thật là rất tỉnh táo, tâm trí của nàng không hề bị ảnh hưởng.
Trương Tinh Phong cười, nụ cười rất ngông cuồng, không hề quan tâm đến mặt mũi của Lý Thế Dân.
- Ha ha ha...... Ta biết ngươi muốn nói cái gì. Người khác đương nhiên cho rằng dựa vào thân phận của ngươi lời nói ra nhất định sẽ là sự thật. Ở trong con mắt của ta, lời ngươi vừa nói một chút cũng không đáng tin. Ngươi đương nhiên là lo lắng cho Lý Thiên Tường của Lý gia các ngươi. Hừ! Ngươi đã sống lâu như vậy, hơn nữa lại là dùng võ nhập đạo, những võ công trên đời này làm sao có thể chạy thoát khỏi pháp nhãn của ngươi. Ngươi làm sao có thể ngay cả một chút mật pháp nhỏ nhoi cũng không nhìn ra. Mà vừa rồi ngay từ đầu tại sao ngươi không nói tâm trí của Nhu mật pháp ảnh hưởng? Ngươi nói ta có thể tin tưởng ngươi sao?
Lý Thế Dân nghe được Trương Tinh Phong không tin hắn, trong lòng cực kỳ phẫn nộ. Thân phận của hắn là gì đây chứ? Đã đứng ra nói chuyện không ngờ đối phương là một tên mao đầu tiểu tử lại dám nói với hắn như vậy.
Nhưng đối với câu hỏi cuối cùng của Trương Tinh Phong, Lý Thế Dân chỉ có thể im lặng, lắc đầu cười khổ, không có câu trả lời.
Lý Thế Dân vừa rồi chỉ liếc mắt đã nhìn ra Vũ Văn nhu đã bị mật pháp ảnh hưởng. Nhưng bởi vì tư tâm, vì Lý Thiên Tường tử tôn yêu quý của mình, cho nên đã hắn không lên tiếng nói rõ. Bây giờ, chỉ có thể tự mình nuốt quả đắng.
- Ha ha...... Sao không trả lời đi? Những tên gia hỏa vô sỉ các ngươi, chỉ vì lợi ích của thế gia các ngươi mà lại dám làm như vậy với Nhu. Hừ! Hôm nay ta nhất định phải mang Nhu đi, không ai có thể ngăn cản được ta!
Trương Tinh Phong cười rất đắc ý, rất ngông cuồng, nhưng hắn có thực lực để ngông cuồng. Thế giới này là thế giới cường giả vi tôn, có thực lực thì có thể làm những chuyện mà người khác không thể làm. Tại sao mỗi một đời hoàng đế đều phải khách khí với tứ đại thế gia như vậy? Chính là bởi vì tứ đại thế gia có thực lực.
Trương Tinh Phong không dùng khinh công mà chỉ chậm rãi buớc đến trước mặt Vũ Văn Nhu. Từng bước từng bước, tốc độ giống như một người bình thường.
Trong lúc nhất thời mọi người không có ai ngăn cản Trương Tinh Phong. Tất cả đều đứng yên tại chỗ, chỉ lẳng lặng nhìn Trương Tinh Phong.
Đột nhiên, Lý Thiên Tường bất ngờ đi tới trước mặt Trương Tinh Phong.
- Ngươi không thể làm như vậy, Nhu là của ta!
Lý Thiên Tường một chữ một câu ánh mắt đều kiên định nhìn vào Trương Tinh Phong. Hắn đã không còn đường lui.
Lý Thiên Tường từ nhỏ tâm kế đã rất lợi hại. Nhưng không hiểu sao hễ có chuyện gì liên quan đến Vũ Văn Nhu là tâm kế của hắn lại hoàn toàn biến mất. Từ lần đầu tiên gặp Vũ Văn nhu, hắn đã biết cuộc đời này không thể không có nàng. Lúc này Trương Tinh Phong lại muốn cường hành mang Vũ Văn Vhu đi, hắn làm sao có thể chấp nhận được. Cho dù chết cũng không thể để Vũ Văn Nhu bị cướp đi, bởi vì Vũ Văn Nhu chỉ thuộc về một mình hắn.
- Ngươi rất có dũng khí, nhưng mà ngươi lại không có thực lực để ngăn cản ta. Nhu là của ta, không ai có thể ngăn cản! Bây giờ ta nói cho các ngươi biết, chỉ cần dám cản đường ta, ta sẽ giết không tha! Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu như còn không tránh đường, vậy thì đừng trách ta lòng dạ độc ác.
Khí thế trên người Trương Tinh Phong đội nhiên mãnh liệt phát ra.
Lý Thiên Tường vẫn không nhúc nhích, giống như một tảng đá chắn trước mặt Trương Tinh Phong. Tử khí trên người như những ngọn lửa không ngừng lóe lên.
Lý Thiên Tường đột nhiên xuất thủ, thân thể nhanh như cắt lao thẳng tới Trương Tinh Phong, trong tay đột nhiên hiện lên một kiếm quang. Kiếm mang thực thể dài khoảng một thước lao đến như muốn nói cho Trương Tinh Phong biết: "Ta dám ngăn cản ngươi, hơn nữa cũng có thực thực để ngăn cản ngươi".
- Không được!
Lý Thế Dân như thế nào cũng không nghĩ đến Lý Thiên Tường đột nhiên lại phát động công kích, muốn trợ giúp cũng không còn kịp nữa.
Chiến giáp màu xanh trên người của Trương Tinh Phong đột nhiên sáng lên, một cỗ đao mang từ trong cơ thể trực tiếp phóng ra ngoài.
"Oanh"
Đao mang màu trắng phá hủy hoàn toàn kiếm mang của Lý Thiên Tường như một miếng gỗ mục, hơn nữa còn trực tiếp đánh vào người Lý Thiên Tường. Chênh lệch quả thật rất lớn!
Lý Thiên Tường máu tươi phun ra, nhiễm đỏ cả đao mang của Trương Tinh Phong. Đao mang màu trắng phủ thêm huyết hồng vô cùng quỷ dị.
Lý Thế Dân trong nháy mắt đã đến bên người Lý Thiên Tường, lập tức vận công khống chế thương thế. May mắn là trong nháy mắt cuối cùng Lý Thiên Tường đã cố gắng nghiêng người tránh khỏi đao mang, mới khiến cho đao mang cuối cùng chỉ lưu lại trên bụng hắn một vết rách, mạng nhỏ vẫn còn chưa mất.
Trương Tinh Phong nhìn đao mang không ngừng loé lên bên ngoài cơ thể mình. Hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được uy lực đao mang của mình đã lớn hơn rất nhiều. Suy nghĩ một hồi, cười, hắn cuối cùng đã hiểu rõ, mặc dù đao chính là vũ khí mang nặng sát khí nhất, nhưng chỉ khi nhiễm máu tươi uy lực của nó mới cực đại, khiến cho đao mang của mình hoàn toàn biến thành màu đỏ. Đao mang này rốt uy lực lớn đến mức độ nào? Trương Tinh Phong đột nhiên có một chút mong đợi.
Lý Thế Dân phẫn nộ nhìn Trương Tinh Phong. Mặc dù hắn đã đã từng là một người rất nhiều tâm kế, sẵn sàng làm tất cả vì gia tộc, nhưng bây giờ hắn đã già, hắn đã là một lão nhân, hắn cũng có một căn bệnh mà tất cả các lão nhân đều có: tuyệt hậu.
Giờ đây tôn tử mà hắn yêu thương nhất Lý Thiên Tường suýt nữa đã bị người ta giết chết, không thể tha thứ được!
Lý Thế Dân nhìn Lý Tịnh bên cạnh, cười cười:
- Đại ca, chúng ta đã bao lâu rồi không xuất thủ? Ha ha ha......
Lý Tịnh hào khí ngập trời:
- Nhị đệ, lâu như vậy rồi không động thủ, tay cũng đã ngứa lắm rồi, người khác lại nghĩ rằng chúng ta đã vô dụng rồi. Xem ra muốn nói cho người khác biết chúng ta đã già rồi cũng không được, ha ha ha......
Hai huynh đệ uy danh hiển hách từ ngàn năm trước đều lớn tiếng cười.
- Chiến!
Lý Thế Dân hét lớn một tiếng.
Hai thân ảnh như tia chớp đồng thời phóng về hướng Trương Tinh Phong. Trên tay xuất hiện đao mang và kiếm quang dài hơn ba trượng. Kinh khủng!
Trương Tinh Phong cười lớn:
- Tốt, xem thử hai lão già các ngươi có bao nhiêu bản lĩnh. "Lực Phách Hoa Sơn"! (1)
Trương Tinh Phong đang đứng yên bất động đột nhiên xuất thủ.
Một đao chiêu rất bình thường nhưng ẩn chứa bá khí vô tận. Đao mang kinh khủng cũng đồng dạng dài ba trượng.
Trương Tinh Phong khinh thường chỉ sử dụng thực lực Kim Đan kỳ. Hắn tin tưởng rằng chỉ cần sử dụng thực lực này cũng đủ để đánh bại hai tên goa hỏa này.
"Oanh"
Thanh âm chấn động khiến tất cả mọi người chung quanh đều phải lui về phía sau. Đao mang của Trương Tinh Phong như một miếng gỗ mục bị phá hủy hoàn toàn. Hắn đã thua, hoàn toàn thua, bởi vì hắn tưởng rằng tại phương diện võ đạo có thể quyết đấu cùng với hai cao thủ đã nghiên cứu trên ngàn năm. Suy nghĩ này đã khiến hắn thua.
Trương Tinh Phong thân thể không chịu được lui về phía sau từng bước, trong lòng chấn động: "Xem tu vi võ đạo của mình so với hai lão già này còn có khoảng cách rất lớn."
Nhưng Trương Tinh Phong vẫn còn chưa xuất ba chiêu phía sau, làm sao có thể cam tâm.
- Huyết - Phệ - Thiên - Lý!
Trương Tinh Phong thân thể bật lên như cánh cung, đao mang trong tay lại nhanh chóng chém ra. Đao mang màu đỏ mang theo một loại khí thế thảm liệt, sát khí càng lúc càng thịnh. Mọi người chung quanh không chịu được đều phải thối lui.
Lý Thế Dân tránh sang một bên, bởi vì từ lần giao thủ vừa rồi, hắn nhận ra đối phương tuy công lực rất cao, nhưng phương pháp vận dụng thì lại rất kém. Xem ra một mình Lý Tịnh cũng hoàn toàn có thể đánh bại đối phương.
- Tiểu tử, không có trải qua chiến trường thì ngươi không biết thế nào gọi là sát khí chân chính. Để ta cho ngươi kiến thức một chút! Xích - Địa - Thiên – Lý!
"Huyết Lang Đao" tên tay Lý Tịnh đột nhiên biến thành màu đỏ tươi. Không đúng, thị máu đỏ, màu đỏ làm cho người ta kinh hãi, màu đỏ làm cho người ta khiếp sợ.
Như một cơn gió trong nháy mắt ập tới người Trương Tinh Phong.
"Phanh"
Đao mang của Trương Tinh Phong vỡ vụn.
- Địa - Ngục - Vạn - Kiếp!
Trương Tinh Phong trên tay lại xuất hiện đao mang, khí khái tựa như “phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ bất phục phản” (tráng sĩ một đi không trở lại).
Lý Tịnh trong mắt sáng ngời.
- Cũng rất có bộ dáng, không sai, nhưng là chỉ có mặt ngoài mà không có thực chất. Huyết - Vũ - Tu - La!
Khí thế trên người Lý Tịnh càng cường đại tựa như một ngọn núi cao.
Hai người đột nhiên biến mất, mọi người chung chỉ còn nghe thấy âm thanh của trận chiến, hoàn toàn không nhìn thấy thân ảnh của hai người. Hai chiêu thức đều có tốc độ cực nhanh, "Địa Ngục Vạn Kiếp" dường như chỉ trong một thời gian ngắn đã phát ra gần vạn chiêu, còn "Huyết Vũ Tu La" lại dùng đao thế làm chủ khuấy động không khí mà phát ra, không có tốc độ cực nhanh thì căn bản là không thể thi triển.
Một lúc lâu sau, hai người cũng đều dừng lại. Trương Tinh Phong trên người dường như không thấy có một vết thương nào, còn trên người Lý Tịnh đã bắt đầu có huyết hồng.
Lý Tịnh nhìn Trương Tinh Phong cười cười:
- Tốc độ thật nhanh!
Trương Tinh Phong không lên tiếng. Hắn thua, tại phương diện chiêu thức cùng với đao ý hắn đều thua. Nhưng Trương Tinh Phong lúc này đã đạt tới Nguyên Anh kỳ, hắn đã sớm có thể ngự không phi hành. Mặc dù không phi hành nhưng tốc độ của hắn thật sự là quá nhanh. Dựa vào tốc độ cực nhanh mới có thể đánh bại Lý Tịnh.
Lý Tịnh rất căm phẫn, nhưng cũng chỉ có thể cười khổ. Hắn cũng chỉ khen Trương Tinh Phong tốc độ nhanh, chứ không nói rằng đao thế hay là đao ý.
Trương Tinh Phong nhìn Lý Tịnh cười cười, trong lòng cũng rất là bội phục vị Đại tướng quân truyền kỳ ngàn năm trước mặt. Vị Đại tướng quân này không biết đã giết bao nhiêu quân địch trên chiến trường rồi. Cùng người như vậy so đao, có thua cũng không oan ức chút nào.
Nhưng mà bất kể như thế nào, cảnh giới vẫn cách biệt rất lớn. Cho dù Lý Tịnh lĩnh ngộ thâm sâu đến thế nào, cũng chỉ có thua mà thôi!
Trương Tinh Phong nhìn hai người cười cười:
- Tiếp theo ta sẽ thật sự dốc toàn lực, các ngươi hãy xuất chiêu đi!
Lý Thế Dân không nói gì thêm, hắn đi đến bên cạnh Lý Tịnh.
Dựa theo tốc độ vừa rồi mà nói, đối phương hoàn toàn có thực lực để nói như vậy. Hơn chiến giáp quỷ dị trên người đối phương càng làm cho hắn cảm thấy bất an. Phải biết rằng chiến giáp này chính là từ trong cơ thể Trương Tinh Phong trồi lên!
Trận chiến trên phương diện võ đạo của ba người cuối cùng cũng đã bắt đầu.
Lý Tịnh và Lý Thế Dân không ai còn dám bảo tồn thực lực của mình, mà Trương Tinh Phong lúc này cũng đã hoàn toàn biểu hiện ra thực lực của Kim Đan hậu kỳ.
Cả bãi đất trống của Vũ Văn gia chỉ còn lại ba người bọn họ, những người còn lại đã sớm lui về phía sau rất xa. Cuộc chiến này đã không phải là năng lực của bọn họ có thể đứng nhìn.
Một tia chớp trên bầu trời đột nhiên đánh xuống vào khoảng giữa hai bên, nhưng bọn họ không hề phân tâm một chút nào, vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương.
Chiến đấu lập tức bắt đầu!
- -----------------------
(1) Chữ đao (刀) và chữ lực (力) viết gần giống nhau, có lẽ tác giả sai chính tả.
Lý Thế Dân là nhất đại quân vương, biết cái gì nên bỏ qua, cái gì nên kiên trì. Hắn đã quyết định bỏ qua thân phận của mình. Một mặt dùng chân nguyên lực trong cơ thể (đạt tới Thần chi cảnh thì đã có chân nguyên lực, nhưng không có Kim Đan, bởi vì bọn họ là dùng võ nhập đạo) chống lại khí thế của Trương Tinh Phong, một mặt lớn tiếng nói:
- Trương Tinh Phong, Trương công tử, Lý Thế Dân ta cũng đã sống hơn một ngàn năm rồi. Ta dùng tuổi tác và thân phận của mình để nói với ngươi, Vũ Văn nhu tiểu thư bây giờ quả thật là rất tỉnh táo, tâm trí của nàng không hề bị ảnh hưởng.
Trương Tinh Phong cười, nụ cười rất ngông cuồng, không hề quan tâm đến mặt mũi của Lý Thế Dân.
- Ha ha ha...... Ta biết ngươi muốn nói cái gì. Người khác đương nhiên cho rằng dựa vào thân phận của ngươi lời nói ra nhất định sẽ là sự thật. Ở trong con mắt của ta, lời ngươi vừa nói một chút cũng không đáng tin. Ngươi đương nhiên là lo lắng cho Lý Thiên Tường của Lý gia các ngươi. Hừ! Ngươi đã sống lâu như vậy, hơn nữa lại là dùng võ nhập đạo, những võ công trên đời này làm sao có thể chạy thoát khỏi pháp nhãn của ngươi. Ngươi làm sao có thể ngay cả một chút mật pháp nhỏ nhoi cũng không nhìn ra. Mà vừa rồi ngay từ đầu tại sao ngươi không nói tâm trí của Nhu mật pháp ảnh hưởng? Ngươi nói ta có thể tin tưởng ngươi sao?
Lý Thế Dân nghe được Trương Tinh Phong không tin hắn, trong lòng cực kỳ phẫn nộ. Thân phận của hắn là gì đây chứ? Đã đứng ra nói chuyện không ngờ đối phương là một tên mao đầu tiểu tử lại dám nói với hắn như vậy.
Nhưng đối với câu hỏi cuối cùng của Trương Tinh Phong, Lý Thế Dân chỉ có thể im lặng, lắc đầu cười khổ, không có câu trả lời.
Lý Thế Dân vừa rồi chỉ liếc mắt đã nhìn ra Vũ Văn nhu đã bị mật pháp ảnh hưởng. Nhưng bởi vì tư tâm, vì Lý Thiên Tường tử tôn yêu quý của mình, cho nên đã hắn không lên tiếng nói rõ. Bây giờ, chỉ có thể tự mình nuốt quả đắng.
- Ha ha...... Sao không trả lời đi? Những tên gia hỏa vô sỉ các ngươi, chỉ vì lợi ích của thế gia các ngươi mà lại dám làm như vậy với Nhu. Hừ! Hôm nay ta nhất định phải mang Nhu đi, không ai có thể ngăn cản được ta!
Trương Tinh Phong cười rất đắc ý, rất ngông cuồng, nhưng hắn có thực lực để ngông cuồng. Thế giới này là thế giới cường giả vi tôn, có thực lực thì có thể làm những chuyện mà người khác không thể làm. Tại sao mỗi một đời hoàng đế đều phải khách khí với tứ đại thế gia như vậy? Chính là bởi vì tứ đại thế gia có thực lực.
Trương Tinh Phong không dùng khinh công mà chỉ chậm rãi buớc đến trước mặt Vũ Văn Nhu. Từng bước từng bước, tốc độ giống như một người bình thường.
Trong lúc nhất thời mọi người không có ai ngăn cản Trương Tinh Phong. Tất cả đều đứng yên tại chỗ, chỉ lẳng lặng nhìn Trương Tinh Phong.
Đột nhiên, Lý Thiên Tường bất ngờ đi tới trước mặt Trương Tinh Phong.
- Ngươi không thể làm như vậy, Nhu là của ta!
Lý Thiên Tường một chữ một câu ánh mắt đều kiên định nhìn vào Trương Tinh Phong. Hắn đã không còn đường lui.
Lý Thiên Tường từ nhỏ tâm kế đã rất lợi hại. Nhưng không hiểu sao hễ có chuyện gì liên quan đến Vũ Văn Nhu là tâm kế của hắn lại hoàn toàn biến mất. Từ lần đầu tiên gặp Vũ Văn nhu, hắn đã biết cuộc đời này không thể không có nàng. Lúc này Trương Tinh Phong lại muốn cường hành mang Vũ Văn Vhu đi, hắn làm sao có thể chấp nhận được. Cho dù chết cũng không thể để Vũ Văn Nhu bị cướp đi, bởi vì Vũ Văn Nhu chỉ thuộc về một mình hắn.
- Ngươi rất có dũng khí, nhưng mà ngươi lại không có thực lực để ngăn cản ta. Nhu là của ta, không ai có thể ngăn cản! Bây giờ ta nói cho các ngươi biết, chỉ cần dám cản đường ta, ta sẽ giết không tha! Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu như còn không tránh đường, vậy thì đừng trách ta lòng dạ độc ác.
Khí thế trên người Trương Tinh Phong đội nhiên mãnh liệt phát ra.
Lý Thiên Tường vẫn không nhúc nhích, giống như một tảng đá chắn trước mặt Trương Tinh Phong. Tử khí trên người như những ngọn lửa không ngừng lóe lên.
Lý Thiên Tường đột nhiên xuất thủ, thân thể nhanh như cắt lao thẳng tới Trương Tinh Phong, trong tay đột nhiên hiện lên một kiếm quang. Kiếm mang thực thể dài khoảng một thước lao đến như muốn nói cho Trương Tinh Phong biết: "Ta dám ngăn cản ngươi, hơn nữa cũng có thực thực để ngăn cản ngươi".
- Không được!
Lý Thế Dân như thế nào cũng không nghĩ đến Lý Thiên Tường đột nhiên lại phát động công kích, muốn trợ giúp cũng không còn kịp nữa.
Chiến giáp màu xanh trên người của Trương Tinh Phong đột nhiên sáng lên, một cỗ đao mang từ trong cơ thể trực tiếp phóng ra ngoài.
"Oanh"
Đao mang màu trắng phá hủy hoàn toàn kiếm mang của Lý Thiên Tường như một miếng gỗ mục, hơn nữa còn trực tiếp đánh vào người Lý Thiên Tường. Chênh lệch quả thật rất lớn!
Lý Thiên Tường máu tươi phun ra, nhiễm đỏ cả đao mang của Trương Tinh Phong. Đao mang màu trắng phủ thêm huyết hồng vô cùng quỷ dị.
Lý Thế Dân trong nháy mắt đã đến bên người Lý Thiên Tường, lập tức vận công khống chế thương thế. May mắn là trong nháy mắt cuối cùng Lý Thiên Tường đã cố gắng nghiêng người tránh khỏi đao mang, mới khiến cho đao mang cuối cùng chỉ lưu lại trên bụng hắn một vết rách, mạng nhỏ vẫn còn chưa mất.
Trương Tinh Phong nhìn đao mang không ngừng loé lên bên ngoài cơ thể mình. Hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được uy lực đao mang của mình đã lớn hơn rất nhiều. Suy nghĩ một hồi, cười, hắn cuối cùng đã hiểu rõ, mặc dù đao chính là vũ khí mang nặng sát khí nhất, nhưng chỉ khi nhiễm máu tươi uy lực của nó mới cực đại, khiến cho đao mang của mình hoàn toàn biến thành màu đỏ. Đao mang này rốt uy lực lớn đến mức độ nào? Trương Tinh Phong đột nhiên có một chút mong đợi.
Lý Thế Dân phẫn nộ nhìn Trương Tinh Phong. Mặc dù hắn đã đã từng là một người rất nhiều tâm kế, sẵn sàng làm tất cả vì gia tộc, nhưng bây giờ hắn đã già, hắn đã là một lão nhân, hắn cũng có một căn bệnh mà tất cả các lão nhân đều có: tuyệt hậu.
Giờ đây tôn tử mà hắn yêu thương nhất Lý Thiên Tường suýt nữa đã bị người ta giết chết, không thể tha thứ được!
Lý Thế Dân nhìn Lý Tịnh bên cạnh, cười cười:
- Đại ca, chúng ta đã bao lâu rồi không xuất thủ? Ha ha ha......
Lý Tịnh hào khí ngập trời:
- Nhị đệ, lâu như vậy rồi không động thủ, tay cũng đã ngứa lắm rồi, người khác lại nghĩ rằng chúng ta đã vô dụng rồi. Xem ra muốn nói cho người khác biết chúng ta đã già rồi cũng không được, ha ha ha......
Hai huynh đệ uy danh hiển hách từ ngàn năm trước đều lớn tiếng cười.
- Chiến!
Lý Thế Dân hét lớn một tiếng.
Hai thân ảnh như tia chớp đồng thời phóng về hướng Trương Tinh Phong. Trên tay xuất hiện đao mang và kiếm quang dài hơn ba trượng. Kinh khủng!
Trương Tinh Phong cười lớn:
- Tốt, xem thử hai lão già các ngươi có bao nhiêu bản lĩnh. "Lực Phách Hoa Sơn"! (1)
Trương Tinh Phong đang đứng yên bất động đột nhiên xuất thủ.
Một đao chiêu rất bình thường nhưng ẩn chứa bá khí vô tận. Đao mang kinh khủng cũng đồng dạng dài ba trượng.
Trương Tinh Phong khinh thường chỉ sử dụng thực lực Kim Đan kỳ. Hắn tin tưởng rằng chỉ cần sử dụng thực lực này cũng đủ để đánh bại hai tên goa hỏa này.
"Oanh"
Thanh âm chấn động khiến tất cả mọi người chung quanh đều phải lui về phía sau. Đao mang của Trương Tinh Phong như một miếng gỗ mục bị phá hủy hoàn toàn. Hắn đã thua, hoàn toàn thua, bởi vì hắn tưởng rằng tại phương diện võ đạo có thể quyết đấu cùng với hai cao thủ đã nghiên cứu trên ngàn năm. Suy nghĩ này đã khiến hắn thua.
Trương Tinh Phong thân thể không chịu được lui về phía sau từng bước, trong lòng chấn động: "Xem tu vi võ đạo của mình so với hai lão già này còn có khoảng cách rất lớn."
Nhưng Trương Tinh Phong vẫn còn chưa xuất ba chiêu phía sau, làm sao có thể cam tâm.
- Huyết - Phệ - Thiên - Lý!
Trương Tinh Phong thân thể bật lên như cánh cung, đao mang trong tay lại nhanh chóng chém ra. Đao mang màu đỏ mang theo một loại khí thế thảm liệt, sát khí càng lúc càng thịnh. Mọi người chung quanh không chịu được đều phải thối lui.
Lý Thế Dân tránh sang một bên, bởi vì từ lần giao thủ vừa rồi, hắn nhận ra đối phương tuy công lực rất cao, nhưng phương pháp vận dụng thì lại rất kém. Xem ra một mình Lý Tịnh cũng hoàn toàn có thể đánh bại đối phương.
- Tiểu tử, không có trải qua chiến trường thì ngươi không biết thế nào gọi là sát khí chân chính. Để ta cho ngươi kiến thức một chút! Xích - Địa - Thiên – Lý!
"Huyết Lang Đao" tên tay Lý Tịnh đột nhiên biến thành màu đỏ tươi. Không đúng, thị máu đỏ, màu đỏ làm cho người ta kinh hãi, màu đỏ làm cho người ta khiếp sợ.
Như một cơn gió trong nháy mắt ập tới người Trương Tinh Phong.
"Phanh"
Đao mang của Trương Tinh Phong vỡ vụn.
- Địa - Ngục - Vạn - Kiếp!
Trương Tinh Phong trên tay lại xuất hiện đao mang, khí khái tựa như “phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ bất phục phản” (tráng sĩ một đi không trở lại).
Lý Tịnh trong mắt sáng ngời.
- Cũng rất có bộ dáng, không sai, nhưng là chỉ có mặt ngoài mà không có thực chất. Huyết - Vũ - Tu - La!
Khí thế trên người Lý Tịnh càng cường đại tựa như một ngọn núi cao.
Hai người đột nhiên biến mất, mọi người chung chỉ còn nghe thấy âm thanh của trận chiến, hoàn toàn không nhìn thấy thân ảnh của hai người. Hai chiêu thức đều có tốc độ cực nhanh, "Địa Ngục Vạn Kiếp" dường như chỉ trong một thời gian ngắn đã phát ra gần vạn chiêu, còn "Huyết Vũ Tu La" lại dùng đao thế làm chủ khuấy động không khí mà phát ra, không có tốc độ cực nhanh thì căn bản là không thể thi triển.
Một lúc lâu sau, hai người cũng đều dừng lại. Trương Tinh Phong trên người dường như không thấy có một vết thương nào, còn trên người Lý Tịnh đã bắt đầu có huyết hồng.
Lý Tịnh nhìn Trương Tinh Phong cười cười:
- Tốc độ thật nhanh!
Trương Tinh Phong không lên tiếng. Hắn thua, tại phương diện chiêu thức cùng với đao ý hắn đều thua. Nhưng Trương Tinh Phong lúc này đã đạt tới Nguyên Anh kỳ, hắn đã sớm có thể ngự không phi hành. Mặc dù không phi hành nhưng tốc độ của hắn thật sự là quá nhanh. Dựa vào tốc độ cực nhanh mới có thể đánh bại Lý Tịnh.
Lý Tịnh rất căm phẫn, nhưng cũng chỉ có thể cười khổ. Hắn cũng chỉ khen Trương Tinh Phong tốc độ nhanh, chứ không nói rằng đao thế hay là đao ý.
Trương Tinh Phong nhìn Lý Tịnh cười cười, trong lòng cũng rất là bội phục vị Đại tướng quân truyền kỳ ngàn năm trước mặt. Vị Đại tướng quân này không biết đã giết bao nhiêu quân địch trên chiến trường rồi. Cùng người như vậy so đao, có thua cũng không oan ức chút nào.
Nhưng mà bất kể như thế nào, cảnh giới vẫn cách biệt rất lớn. Cho dù Lý Tịnh lĩnh ngộ thâm sâu đến thế nào, cũng chỉ có thua mà thôi!
Trương Tinh Phong nhìn hai người cười cười:
- Tiếp theo ta sẽ thật sự dốc toàn lực, các ngươi hãy xuất chiêu đi!
Lý Thế Dân không nói gì thêm, hắn đi đến bên cạnh Lý Tịnh.
Dựa theo tốc độ vừa rồi mà nói, đối phương hoàn toàn có thực lực để nói như vậy. Hơn chiến giáp quỷ dị trên người đối phương càng làm cho hắn cảm thấy bất an. Phải biết rằng chiến giáp này chính là từ trong cơ thể Trương Tinh Phong trồi lên!
Trận chiến trên phương diện võ đạo của ba người cuối cùng cũng đã bắt đầu.
Lý Tịnh và Lý Thế Dân không ai còn dám bảo tồn thực lực của mình, mà Trương Tinh Phong lúc này cũng đã hoàn toàn biểu hiện ra thực lực của Kim Đan hậu kỳ.
Cả bãi đất trống của Vũ Văn gia chỉ còn lại ba người bọn họ, những người còn lại đã sớm lui về phía sau rất xa. Cuộc chiến này đã không phải là năng lực của bọn họ có thể đứng nhìn.
Một tia chớp trên bầu trời đột nhiên đánh xuống vào khoảng giữa hai bên, nhưng bọn họ không hề phân tâm một chút nào, vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương.
Chiến đấu lập tức bắt đầu!
- -----------------------
(1) Chữ đao (刀) và chữ lực (力) viết gần giống nhau, có lẽ tác giả sai chính tả.
Bình luận truyện