Tình Sinh Ý Động

Chương 40



Type: Jane Nguyen

Đàn ông có năng lực ưu tú và ngoại hình xuất sắc là kiểu toàn diện từ trong ra ngoài điển hình, sẽ luôn nhận được sự theo đuổi hâm mộ từ người khác phái. Từ khi đi học Tần Hữu Sinh đã thuộc kiểu nam sinh “nhận thư tình đến mỏi tay”, sau khi đi làm anh cũng luôn được phái nữ ưu ái. Thời đi học, việc được yêu thích thể hiện qua các loại thư tình ngây thơ và đủ kiểu thổ lộ của nữ sinh, sau khi đi làm, thư tình và thổ lộ đã biến thành đủ loại đủ kiểu tín hiều mờ ám.

Ví dụ như một ánh mắt đầy ẩn ý, một câu đùa vui tán tỉnh, một ám hiệu đơn giản lộ liễu.

Khi Tần Hữu Sinh đi học ở Anh thì ở cùng nhà với con trai của một ông chủ tập đoàn truyền thông trong nước, thỉnh thoảng hai người cùng đi uống rượu, có lần cậu ấm này nói với anh một câu: “Chuyện ve vãn tán tỉnh giữa đàn ông và phụ nữ chính là trò chơi thú vị nhất trên thế gian này.”

Đây là quan niệm tình yêu của một cao thủ tình trường.

Khi ấy Tần Hữu Sinh cũng chẳng hiểu nhiều về tình yêu, anh chỉ biệt mình nhất định phải chung thủy với tình yêu, nếu không gặp được người con gái mà anh cực kỳ yêu thích, cực kỳ vừa ý thì không nên trêu vào làm gì, nếu có một ngày anh gặp được người mà đời này anh yêu nhất, tình sử trong quá khứ sẽ là nhân tố có hại ảnh hưởng tới hạnh phúc của anh.

Người phụ nữ của anh, anh muốn nâng niu chiều chuộng trong lòng bàn tay, không bao giờ để cô ấy phải chịu mảy may thương tổn.

Còn ý đồ của Lại Thư Khiết với anh, Tần Hữu Sinh không ngốc, nhưng dù sao cô ta cũng từng là học trò mà anh hướng dẫn, có một số chuyện lờ đi được thì cứ lờ đi, để ý quá có khi lại khiến nó càng thêm mờ ám. Tuy người ta thường nói, một người đàn ông phong độ thì nhất định phải “hiểu lòng” phụ nữ, song anh chỉ muốn “hiểu lòng” người phụ nữ của mình mà thôi.

Tuy nhiên có những việc có lẽ anh giải quyết chưa thực sự ổn, nên mới khiến Lại Thư Khiết cho rằng sự im lặng của anh là một kiểu ngầm ưng thuận trá hình.

<!--Ambient video inpage desktop-->

Dù là trong quãng thời gian anh đích thân hướng dẫn cô ta, hay là khi anh giao cô ta cho Hành Chi, anh thường xuyên nhận được tin nhắn của Lại Thư Khiết, về nội dung tin nhắn thì từ chúc mừng bình thường đến chuyện đùa giữa nam và nữ, cuối cùng trở thành anh là quan trọng nhất của em…, tới khi anh rời khỏi Dịch Hòa sang San Francisco, anh vẫn nhận được một số cuộc gọi và tin nhắn từ Lại Thư Khiết.

Anh không có chút hứng thú nào với trò chơi ái muội giữa nam và nữ này, thế nên điện thoại không nghe được thì không nghe, tin nhắn lờ đi thì lờ đi, anh hiểu rằng chuyện yêu xa giữa anh và Nhiễm Thanh tồn tại những nguy hiểm nhất định, anh có điên đâu mà làm ra những chuyện tăng tỷ lệ nguy hiểm cho chính mình.

Còn về Lại Thư Khiết, từng là thầy hướng dẫn của cô ta, anh phải khẳng định rằng Lại Thư Khiết là một hạt giống tốt của ngành tư pháp, tuy nhiên trong chuyện tình cảm nam nữ, cô ta lại không biết chừng mực, tám phần là vì thời đi học được nhiều nam sinh ái mộ, bị chiều hư rồi.

“À ừm… Em vẫn không tìm được máy sấy…” Lại Thư Khiết nói tiếp, chọn bừa một lý do, “Em tưởng lần này đi công tác sẽ ở khách sạn, nên không mang theo rất nhiều thứ.”

Lại Thư Khiết vừa tắm xong, trên người mặc váy ngủ màu trắng, tóc ướt đẫm dính vào cổ nhìn Tần Hữu Sinh với vẻ bối rối.

“Em đợi một lát.” Tần Hữu Sinh không đưa máy sấy cho Lại Thư Khiết ngay, mà xuống bếp dưới nhà hâm nóng sữa cho Ninh Nhiễm Thanh trước.

Năm phút sau, khi anh bưng một cốc sữa tỏa hương nghi ngút lên tầng, Lại Thư Khiết đang tựa vào lan can gỗ nhìn anh: “Buổi tối luật sự Tần còn có thói quen uống sữa sao?”

“Không phải tôi, là Nhiễm Thanh.” Tần Hữu Sinh nói.

Tần Hữu Sinh bưng sữa đi thẳng vào phòng cho người yêu, vì cốc sữa còn nóng nên anh đặt nó lên tủ đầu giường màu trắng ngà, sau đó cất tiếng hỏi Ninh Nhiễm Thanh: “Máy sấy em vừa dùng đâu rồi? Lại Thư Khiết Khả muốn mượn dùng một lúc.”

Ninh Nhiễm Thanh ngồi khoanh chân trên giường không trả lời Tần Hữu Sinh ngay, trước mặt cô có đặt một bộ bài Tarot vừa mua trên phố, cô nghe Tần Hữu Sinh nói vậy, bèn hất cằm chỉ vào phòng vệ sinh: “Em để trong tủ đồ ở phòng vệ sinh…”

Khi Tần Hữu Sinh định vào đó lấy máy sấy thì Ninh Nhiễm Thanh vừa xòe bài trong tay ra, vừa rì rầm nói: “Có nhất thiết phải đích thân đưa cho cô ta không?”

Tần Hữu Sinh dừng bước, khẽ bật cười nhìn cô, “Em tự nguyện đưa giúp anh à?”

“Thực ra em cũng không ngại để cô ta vào tham quan phòng anh.” Ninh Nhiễm Thanh bỗng đặt bài xuống, chớp chớp mắt nhìn anh rồi quay đầu gọi với ra ngoài, “Máy sấy ở trong phòng, cô cứ vào lấy đi!”

Ban đầu Tần Hữu Sinh hơi ngây ra, sau đó lắc đầu bật cười mấy tiếng, đưa cốc sữa trên tủ đầu giường cho Ninh Nhiễm Thanh.

Ninh Nhiễm Thanh tạm thời không muốn uống, mắt nhìn thẳng ra cửa, cửa phòng vẫn mở nhưng mãi mà chưa có động tĩnh gì, một lúc lâu sau Lại Thư Khiết mới đi vào.

Bấy giờ cô mới nhận lấy cốc sữa trong tay anh, nhấp một ngụm: “Máy sấy ở ngay trong phòng vệ sinh.”

Phòng vệ sinh riêng trong phòng vẫn chưa được dọn lại, khi nãy anh và cô tắm chung, quần áo thay ra của hai người vẫn để trong đó, cô bảo Lại Thư Khiết cứ thế vào lấy máy sấy? Nghĩ tới đấy, Tần Hữu Sinh đi vào trong lấy máy sấy cho Lại Thư Khiết rồi đưa cho cô ta: “Dùng xong không cần trả lại đâu.”

Ý của câu nói này quá rõ ràng, lát nữa lại tới thì có lẽ không tiện nữa rồi.

Lại Thư Khiết nhận lấy máy sấy, quay ra nhìn Ninh Nhiễm Thanh đang ngồi trên giường, lại nhìn Tần Hữu Sinh: “Xin lỗi, đã làm phiền hai người.”

“Không sao, chúng tôi còn chưa ngủ mà.” Ninh Nhiễm Thanh vẫn ngồi khoanh chân trên giường, tư thái như một nữ hoàng, đưa cốc sữa bò chỉ uống hết một nửa cho Tần Hữu Sinh.

“Không uống nữa à?” Anh hỏi.

Ninh Nhiễm Thanh gật đầu: “Không uống được nữa.”

Tần Hữu Sinh thản nhiên uống hết nửa cốc sữa còn lại, đặt cốc thủy tinh lên tủ đầu giường, đợi sau khi Lại Thư Khiết ra khỏi phòng, anh bước tới khóa trái cửa.

Lại Thư Khiết đi ra khỏi phòng ngủ chính, tay cầm máy sấy đã trở nên trắng bệch, biết rõ làm vậy là tự rước lấy nhục mà tại sao cô ta vẫn “chưa thấy quan tài chưa rơi nước mắt”?

Từ nhỏ tới lớn luôn có rất nhiều nam sinh hâm mộ theo đuổi cô ta, nhưng cô ta chẳng thích ai cả, tới tận lúc gặp được Tần Hữu Sinh, sự chín chắn và phong độ, trí tuệ và tài hoa, sự bao dung và hài hước… của anh khiến Lại Thư Khiết hoàn toàn mê muội, kiểu đàn ông trẻ tuổi nhưng chín chắn như Tần Hữu Sinh, có sức quyến rũ trí mạng với cô ta.

Lại Thư Khiết vẫn nhớ cái ngày mà cô ta vượt qua vòng phỏng vấn đỗ vào Dịch Hòa, anh đưa tay về phía cô ta, tay của anh rất đẹp, cô ta chưa từng thấy tay của người đàn ông nào đẹp như anh, ngón tay dài mảnh, cốt cách thanh nhã, dưới ống tay áo vest được là phẳng lộ ra một đoạn tay áo sơ mi kẻ xám, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ giản dị mà sang trọng.

Cô bắt tay với anh, hơi ấm trong lòng bàn tay anh truyền tới từ ngón tay, ấm áp mà mạnh mẽ.

Lại Thư Khiết yêu Tần Hữu Sinh ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô ta thẳng thắn thừa nhận rằng mình thích vẻ ngoài xuất chúng, tài hoa hơn người, sự thông tuệ và sáng suốt của anh trên tòa án.

Cô ta từng theo anh đi tranh tụng trước tòa, anh đứng ở vị trí bào chữa, phong thái hiên ngang mà trầm tĩnh, mỗi câu nói đều chứa đầy sức mạnh, chưa đánh đã thắng. Trong công việc thường ngày, thái độ làm việc của anh nghiêm túc cần mẫn, với cấp dưới lại thân thiết hiền hòa, sẽ phân tích vụ án cho cô ta hiểu, lại đưa ra những quan điểm nhận xét độc đáo một cách uyển chuyển dễ hiểu.

Một người đàn ông ưu tú như vậy, sao cô ta có thể không yêu đây?

Tần Hữu Sinh đúng là điểm nào cũng tốt, chỉ có mắt chọn bạn gái là hơi kém.

Sau khi về lại phòng, Lại Thư Khiết tiện tay quăng máy sấy đi, đi ra ban công phòng, quay đầu liền nhìn thấy Giang Hành Chi cũng đang hóng gió ngoài ban công.

Giang Hành Chi ngồi trên một chiếc ghế dựa đã cũ, đắp một chiếc chăn mỏng màu xanh nhạt trước người, đèn ban công nho nhỏ tỏa ra ánh sáng dìu dịu, bao phủ lên người anh một quầng sáng nhạt màu.

“Thư Khiết.” Giang Hành Chi bỗng ngẩng đầu nhìn Lại Thư Khiết, “Đừng để tôi phải hối hận vì đã dẫn em tới đây.”

Lại Thư Khiết mỉm cười nói: “Thầy ơi, em về phòng ngủ đây.”

Đêm hôm nay, thế nào cũng có người mất ngủ.

Ngày hôm sau Lại Thư Khiết không ăn sáng cùng mọi người, Giang Hành Chi gọi điện cho cô ta thì không ai bắt máy, tới trưa cô ta mới cùng một chàng trai tóc vàng mắt đen xuất hiện ở cổng biệt thự.

Lại Thư Khiết nói cô ta gặp anh chàng này ở khu cầu qua vịnh San Francisco – Oakland, hai người trò chuyện vài câu thì nhận ra anh ta cũng quen Tần Hữu Sinh, thế nên cùng nhau trở lại.

Chàng trai tóc vàng mắt đen nọ tên là Adair, tự giới thiệu là em trai cùng cha khác mẹ của Tần Hữu Sinh, sau khi đưa Lại Thư Khiết trở lại, anh ta không đợi Tần Hữu Sinh về mà rời đi ngay.

Ninh Nhiễm Thanh chơi cờ với Giang Hành Chi trong vườn, hỏi anh ta một số chuyện của Tần Hữu Sinh.

Về chuyện gia đình Tần Hữu Sinh, Giang Hành Chi quả thực biết nhiều hơn Ninh Nhiễm Thanh một chút, song có những chuyện nếu Tần Hữu Sinh đã không kể cho cô, một “Người ngoài” như anh ta càng không tiện nói ra.

“Tự cô hỏi không được à?” Giang Hành Chi đặt một quân cờ xuống, lập tức chặn kín đường lui của Ninh Nhiễm Thanh.

Ninh Nhiễm Thanh nghiền ngẫm lại nước cờ của Giang Hành Chi, nhận thua, “Bội phục bội phục.”

“Quá khen quá khen.” Giang Hành Chi hờ hững nói, “Cô nghĩ sao về Tô Khả?”

Ninh Nhiễm Thanh nhấc một quân cờ lên: “Tôi khẳng định Tô Niệm ở đây chính là Tô Khả.”

Giang Hành Chi nâng mắt, ý bảo Ninh Nhiễm Thanh nói tiếp.

“Anh và Tô Khả là bạn học cấp hai đúng không, nhưng hôm qua lúc gặp nhau, cô ta giả vờ không nhận ra anh.” Ninh Nhiễm Thanh nhớ tại tình cảnh gặp nhau tối qua, “Tôi quan sát Tô Khả vài lần, lần nào cũng thấy tầm mắt cô ta lướt qua anh, cô ta đang giả vờ không nhận ra anh, nguyên nhân khiến cô ta sợ gặp bạn cũ như vậy chỉ có một mà thôi, đó chính là sợ anh nhận ra cô ta không phải Tô Niệm.”

Giang Hành Chi mím môi, nhếch môi cười nhạt.

“Đương nhiên cũng có thể là cô ta không nhận ra anh thật, vì mặt mũi anh trông quá bình thường.” Ninh Nhiễm Thanh nói đùa.

“…”

Giang Hành Chi không phải người chú trọng ngoại hình, nhưng anh ta cũng biết tướng mạo của bản thân không tồi, thế nên câu “Mặt mũi trông quá bình thường” của Ninh Nhiễm Thanh bỗng nhiên khiến anh ta sinh lòng nghi hoặc về ngoại hình của mình.

Cuối tuần trước khi đi dự tiệc từ thiện, anh ta còn cố ý tới Union Square để mua một bộ vest mới, sau khi chỉnh trang lại bản thân, anh ta nhíu mày tự hỏi.

Phụ nữ làm đẹp là vì người thương, còn anh ta làm đỏm thế này là vì ai cơ chứ!?

Ninh Nhiễm Thanh và Lại Thư Khiết đều không mang theo lễ phục tới đây, nên trước bữa tiệc Ninh Nhiễm Thanh chủ động rủ Lại Thư Khiết đi dạo phố mua đồ, ngẫm nghĩ suốt một buổi tối, cô nghĩ tới một triết lý mà Vương Trân từng dạy cô: “Đừng để bản thân trở thành kẻ thù thực sự của tình địch.” Lúc trước cô xét nét Lại Thư Khiết, rõ là chẳng được lợi tích gì, trái lại còn khiến người ta cảm thấy mắt chọn bạn gái của thầy Tần quá kém, lại tìm một cô gái nhỏ mọn so đo như vậy.

Lại Thư Khiết không thể chấp nhận nổi hành động “lấy lòng” bất ngờ này của Ninh Nhiễm Thanh, Ninh Nhiễm Thanh là người đơn giản thuộc kiểu muốn là làm, chỉ cần gặp Lại Thư Khiết là cô liền tươi cười chào hỏi, kết quả là càng khiến Lại Thư Khiết cho rằng cô đang đắc ý khoe mẽ.

Chuyện này đã chứng tỏ một điều, muốn làm bạn với tình dịch thì không bao giờ được tươi cười vui vẻ, mà khóc sẽ hiệu quả hơn cười, nếu có một ngày Ninh Nhiễm Thanh khóc lóc trước mặt Lại Thư Khiết, rồi than vãn Tần Hữu Sinh đối xử tệ bạc với mình thế nào, may ra Lại Thư Khiết mới an ủi cô vài câu.

Dạ tiệc từ thiện Hoa Kiều được tổ chức tại khách sạn Fairmont ở Nob Hill, trang trí theo phong cách hoàng gia nguy nga tráng lệ, từ cổng chính vào thang máy đi thẳng lên sảnh lớn ở tầng sáu, điều đầu tiên mà người ta thấy chính là những bức tường nguy nga lộng lẫy, đèn chùm rực rỡ lấp lánh, nam nam nữ nữ trò chuyện tươi cười…

Ninh Nhiễm Thanh khoác tay Tần Hữu Sinh bước vào bữa “Thịnh yến” này, đi xung quanh chừng nửa vòng thì bỗng nhìn thấy một bóng dáng mặc lễ phục màu đỏ sẫm, trông rất giống Tô Khả.

Thế nhưng khi cô đang thấy lạ là vì sao Phó Cảnh Nhiên không ở bên Tô Khả, thì Tần Hữu Sinh đã dẫn cô đi về phía một đôi nam nữ ăn vận thanh lịch, đôi nam nữ ấy chính là Phó Cảnh Nhiên và Tô Khả.

Tô Khả đứng cạnh Phó Cảnh Nhiên đang mặc lễ phục màu đen, trong đầu Ninh Nhiễm Thanh bỗng xuất hiện một ý nghĩ, người mà cô thấy khi nãy là ai?

Tô Niệm đã bị hủy hoại khuôn mặt?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện