Chương 197: Phiên Ngoại 4
Phiên ngoại 4: Sông chốn nhân gian – 4
Giữa đêm hôm khuya khoắt, trên núi bốn bề vắng lặng, cơn mưa dai dẳng suốt mấy ngày qua cũng đã tạnh từ lâu.
Vậy thì mùi “nước sông” mà lúc nãy Tấn Hành ngửi thấy ở dưới lầu rốt cuộc đến từ đâu?
Về đáp án của câu hỏi này, hiển nhiên bọn họ – hai con người đã tìm kiếm trên núi nhiều ngày nay nhưng vẫn chẳng tìm ra manh mối hữu dụng – cũng không trả lời được.
Nhưng tiếng nước và tiếng kêu của Phạm Đông vọng ra ở bên dưới quả thực có tồn tại.
Mảnh đất dưới chân họ từng có thời ẩn giấu vô vàn truyền thuyết quỷ thần mà người thần khó lòng lý giải nổi.
Cho nên ngay sau đó, để đảm bảo cho an toàn của cu cậu có thể xem như “hậu duệ trực hệ” của mình, hai vị “lão tổ tông” lập tức lấy đèn pin từ trong ngăn kéo ở lầu hai ra rồi cùng nhau bước xuống từ căn gác gỗ nhỏ.
Hai người có thói quen đi cùng nhau, giữa lúc mò mẫm trong bóng tối, cả hai đều cảm nhận rõ ràng rằng bầu không khí dưới lầu có gì đó quai quái lạ thường.
Vì trời mưa liên miên suốt mấy ngày nên mấy tấm ván gỗ dựng làm tường nhà cũng có dấu hiệu hơi thấm ẩm.
Nhưng khi đến nửa đêm, tình trạng ẩm ướt ngấm nước trong căn nhà tự dưng trở nên nghiêm trọng hơn gấp mấy lần.
Có nước rỉ ra từ trong khe hở cầu thang gỗ, thậm chí tối nay tiếng nước chảy trơn trượt càng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, còn có âm thanh kỳ lạ văng vẳng bên tai hai người, nghe như thứ gì đó đang cất tiếng hát khe khẽ dưới đáy nước.
“Ùng ục —— Ùng ục ——“
Những thứ “kỳ lạ” và “bất thường” tồn tại nhiều năm trong căn nhà cũ chốn núi thẳm này không khỏi khiến người ta sinh lòng hiếu kỳ.
Mới lúc tối ăn cơm xong đi lên trên, hai người Tấn Tần còn thấy dưới lầu rất bình thường.
Vậy mà vừa nãy bước xuống chiếc cầu thang treo đầy chuông kết từ ngọc sông và vỏ sò, hai người lại sững ra vì sa vào một “huyễn cảnh” ở dưới đáy.
Rốt cuộc bọn họ đã nhìn thấy gì?
Đây hiển nhiên là câu hỏi mà tất cả mọi người đều quan tâm lúc này.
Mà đối với Tấn Hành và Tần Giao – hai người đã trải qua đủ loại truyền thuyết chí quái thần bí suốt cả trăm năm qua, so với một cảnh tượng “chân thực” mà người thường trong hiện thức có thể nhìn thấy, thì “hết thảy trước mắt” càng giống như một mảnh đất bí ẩn đột nhiên xuất hiện, một mộng cảnh vừa quái đản mà cũng tuyệt đẹp.
“Ùng ục ——“
Cách đó không xa, “tiếng hát” lúc trước thu hút bọn họ đi xuống đang cách gần trong gang tấc.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ngay cả họ cũng không thể nào tin nổi “tiếng hát” này không đến từ con người, mà đến từ một “dòng sông” không có hình dạng thực chất.
Trong tầm mắt, căn nhà gỗ nhỏ sắp bị chính quyền phá dỡ này đang bị bao trọn trong một “giọt nước” trong suốt khổng lồ.
“Dòng sông” ấy có hình bầu dục, nom như giọt nước, bên ngoài bọc một lớp màng nước màu lam vô cùng co giãn, mỏng tanh như thể chỉ chọc cái là vỡ.
Lớp màng nước ấy bóng loáng trơn trượt, giống như cuống rốn mềm mại của người mẹ, cũng giống như da thịt non nớt của trẻ sơ sinh, bên trên có một lỗ thông khí nhỏ xíu chỉ bằng lỗ kim, tỏa ra ánh sáng vàng trong căn nhà cũ tăm tối.
Nó như có sinh mệnh thực chất vậy.
Mỗi lần vận động hô hấp hít thở đều sẽ kèm theo từng chuỗi bọt khí li ti rong ruổi khắp nơi, rồi hướng về nơi cao hơn, hóa thành bong bóng màu trắng.
Trên mặt đất nơi phàm nhân sinh sống, dường như có một “giọt nước” to lớn đột nhiên xuất hiện, cũng vừa giống như có một con “quái vật đồ sộ” đang dùng nước của mình để nuốt chửng toàn bộ căn nhà.
Khắp nhà lúc này đây đang tràn ngập dòng nước trong suốt mang một màu xanh nhạt mê ly.
Trên mặt đất, trên trần nhà khắc hoa, không phải nước chảy xuôi mà như là đã hoàn toàn đầy ắp, không khí trong nhà cũng bị rút ra bởi dòng sông kỳ quái không biết từ đâu xuất hiện này.
Thế nhưng có một điều trái khoa học là, ngoại trừ Tần Giao vốn là một con rồng, có thể sinh tồn dưới nước, thì Tấn Hành là một phàm nhân không thể hô hấp lâu dài ở dưới nước, thế mà giờ hắn lại thuận lợi đi lại và hít thở ở trong “thế giới dưới nước” này.
Hai người đi xuống lầu, giơ chiếc đèn pin sáng chói lên, rồi ngẩng đầu nhìn về phía trần nhà được ánh đèn chiếc rọi.
Họ trông thấy bàn ghế, ô che mưa, sạc di động và hành lý mà Phạm Đông mang theo, còn có cả nồi niêu chén bát đã rửa sạch xếp trong bếp, tất cả đều đang lơ lửng trên đó.
Quỹ tích trôi nổi của mấy món vật dụng bị ngâm nước này có vẻ không theo quy luật nào cả, mà chúng di chuyển theo sóng gợn của “con sông” này, hết chìm lại nổi, có lúc va vào nhau, có khi lại tản ra tứ phía.
Nhìn từ xa, chúng nom như sinh vật phù du rực rỡ sắc màu ở trong sông nước, lại vừa thần bí đẹp đẽ giống như mỗi tế bào trong cơ thể một con người mới chào đời.
Bất ngờ nhất là, lúc này ở chính giữa “giọt nước” màu xanh, Phạm Đông – người mà mới nãy Tấn Hành và Tần Giao còn đang lo không biết có gặp nguy hiểm hay không – hiện đang mặc quần cộc áo ba lỗ, ngủ say trong đó không hay biết gì, tựa như một như đứa trẻ.
“Dòng sông” xung quanh còn bao bọc lấy người cậu ở bên trong giống như đang bảo vệ, xuyên thấu qua từng lớp bọt khí xanh nhạt dưới đáy nước, nó dịu dàng và lặng lẽ như một người mẹ, cung cấp cho cậu chất dinh dưỡng để kéo dài đời sau.
“……Đây là?”
Tần Giao chầm chậm dừng bước ở đầu cầu thang, chăm chú nhìn hết thảy, vẻ mặt y là lạ, cũng không ngờ mình sẽ tận mắt trông thấy “cảnh tượng như vậy”.
Tấn Hành đi theo sát, rõ ràng cũng ngớ ra khi thấy cảnh này, giây tiếp theo hắn bèn triệu hồi ra một tờ phù chú xuất hiện từ trong hư không, lại cùng Tần Giao dùng ánh đèn pin chiếu sáng tất cả tình cảnh ở lầu một.
“Dòng “sông Tử Tôn” cuối cùng ở nhân gian được ghi chép trong《Tính thư • Thiên về Dương thị 》cũng chính là…… “dòng sông” mà trước đó chúng ta tìm kiếm trên núi mãi nhưng vẫn không tài nào tìm ra được.”
Cho tới bây giờ, “chân tướng” của một số việc hiển nhiên cũng đã không thể nghi ngờ gì nữa.
Khẽ nói xong câu ấy, Tấn Hành bèn dẫm lên tấm ván lớn, mau chóng tiến lên một bước rồi ngồi xổm xuống kiểm tra lầu một đã hoàn toàn bị “giọt nước” bao quanh.
Hắn vốn định đi xem tình hình Phạm Đông ra sao, cậu đang vô tri vô giác ngủ say ở giữa “giọt nước”, đầu còn vã đầy mồ hôi, hình như đang mơ gì đó.
Nhưng chẳng rõ vì sao, hắn và Tần Giao đều bị “giọt nước” đang bảo vệ Phạm Đông ấy đối đãi như người xa lạ, tạm thời ngăn cách ở bên ngoài, không thể nào tới gần được.
Thấy thế, Tần Giao cũng chậm rãi đi xuống theo hắn.
Gương mặt y như chìm trong dòng hồi ức nào đó, theo chuyển động của làn nước, mái tóc dài cũng bị bao phủ trong mộng ảo sai lệch ấy, hiện ra ánh sáng màu lam, y hơi nheo mắt lại, có vẻ chợt ngờ ngợ ra điều gì.
【”《Tính thư》viết, cá tử tôn, là ngư tuý, được thai nghén sinh ra trong nước.”】
【Động nữ thường dùng nước để nuôi cá, cá mười tháng tuổi lên bờ thành người, tiếng như tiếng trẻ con khóc, tròn mười hai tuổi trở về với sông nước, tìm lại cá mẹ, kéo dài huyết mạch, từ đó xưng là cá tử tôn.”】
Cách nhiều năm, những văn tự cổ xưa từng được ghi chép cẩn thận trong 《Tính thư 》bằng giấy trắng và mực nước lại một lần nữa được nghiệm chứng bởi cảnh trượng trước mắt.
Tương truyền, cá từ trong nước đi lên đất liền, dẫu có ngày mọc chân biến thành người, nhưng mỗi khi cá mẹ thụ thai sinh sản đời sau thì vẫn cần phải đẻ trứng trong nước mới có thể kéo dài được, bụng của người mẹ chính là một con sông.
Sông ấp trứng cá, biến hóa sinh mệnh, con gái tới từ sông, con trai tới từ biển, rồi khi bọn họ già đi và kết thúc cuộc đời, họ sẽ từ thân người biến trở về một con cá, quay lại với vòng tay của mẹ hay cũng chính là trong “dòng sông” ấy.
“Truyền thuyết” về cá tử tôn Dương thị và sự ra đời của sinh mệnh cổ xưa liền hiện ra trong đầu.
Tần Giao từ giao trải qua kiếp nạn mà thành rồng, từ nhỏ đã có cảm ứng thần kỳ với dòng nước sinh ra tất cả sinh mệnh.
Y có thể cảm nhận được rằng, ở sâu trong con sông cổ xưa, thần bí và dịu dàng ấy, có một tiếng hát du dương tuyệt diệu đang cất lên, đó là tiếng hát đặc biệt khởi nguồn của tất thảy sinh mệnh.
Y lạnh lùng khoanh tay, nói:
“Vậy lúc trước chúng ta không tìm được nó là vì khi Dương Hoa già đi, con bé đã để lại “dòng sông” duy nhất cho cháu trai Phạm Đông, mà thằng nhóc này thì cứ khăng khăng cố chấp muốn rời khỏi quê hương, cũng mang đầu nguồn của “sông” đi luôn, cho nên mới khiến sông nước Đông Sơn khô cạn bấy lâu này, còn chúng ta thì nghĩ đủ mọi cách vẫn chẳng tìm ra nó?”
Vốn dĩ Tần Giao hơi ngứa mắt thằng nhóc Phạm Đông ngốc ngếch IQ không đủ xài này, mà giờ biết được chuyện xảy ra, vẻ mặt y bỗng trở nên u ám.
“Ừm, em nghĩ chân tướng nguyên nhân khiến “sông” trên đỉnh núi cạn khô và khiến chúng ta không tìm được Dương Hoa…… hẳn là như vậy.”
Mặc dù chân tướng này nghe đơn giản quá mức, nhưng chuyện đã đến nước này, Tấn Hành nhìn “thằng nhãi con” đang ngủ say sưa chẳng biết trời trăng gì ở giữa “giọt nước” cạnh đó, đành bất đắc dĩ cau mày trả lời như thế.
Trước khi Tần Long Quân thù dai đi lên thượng cẳng chân đạp cho “cu cậu” này tỉnh dậy, Tấn tính sư hiền lành vì để có thể đặt dấu chấm hết viên mãn cho chuyến hành trình Đông Sơn lần này mà không xảy ra sự cố đẫm máu kỳ quái gì, nên bèn vội nói thêm một câu với người nhà của mình:
“Nhưng bây giờ có một cách khá thích hợp đấy, chúng ta có thể thử tìm lại “dòng sông” cạn khô kia ở trong “hết thảy cảnh tượng” từng xảy ra ở Đông Sơn.”
“Ồ? Cách gì vậy?”
Nghe vậy, Tần Giao miễn cưỡng thu lại “chiếc chân rồng” thon dài gợi cảm 1m8 đang giơ lên một cách nguy hiểm, hờ hững nheo mắt nhoẻn miệng bảo.
Tấn Hành im lặng một chốc rồi nhìn “giọt nước” xanh biếc ở trên đỉnh đầu, nói:
““Truyền thuyết” tồn tại ở Đông Sơn tuy đã mất đi, nhưng kết cục của “câu chuyện” vẫn có thể được thay đổi một lần nữa.”
“Giống như trước đây trong câu chuyện thuộc về hai chúng ta, em cũng đã phá vỡ cảnh cửa kết cục ban đầu của “câu chuyện” và tìm được anh khi anh sắp sửa biến mất ở một bên khác.”
“Cơ mà bây giờ, nhân vật chính có khả năng thay đổi toàn bộ “câu chuyện” này không phải chúng ta, mà hẳn là…… chính bản thân Phạm Đông.”
Editor: Dạo này bận sấp mặt, nhưng cũng vui vui vì công việc đang đi đúng hướng sau một thời gian dài bấp bênh :)) Cũng muốn ra chap nhanh cho hoàn đi but I tried my best
À mà giờ mới biết hóa ra mợ cao 1m8 :v.
Bình luận truyện