Tinh Tế Chi Băng Liệt Vương Tọa
Chương 15: Uống nước bọt của tôi đi!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Oz không có phản ứng.
Tống Kiêu cố ý bưng bát, bò đến bên kia giường, đẩy vai Oz một cái, một bộ biểu tình tốt bụng nói:
_ Để tôi đút anh ăn nhé! Chứ đói bụng lắm biết phải làm sao?
_ Không cần...
Oz mới hơi hé môi, Tống Kiêu bỗng dưng nhét một thìa cơm đậu dẻo vào miệng anh.
Đây là lần đầu tiên Oz bị sặc, anh ho khan không ngừng, gương mặt vốn không có chút hồng hào nào cũng đỏ lên.
Cơm đậu dẻo vừa vặn phun lên người Tống Kiêu, ngay cả trên giường và gối nằm cũng bị dính.
_ Này! Anh làm gì vậy! Thật bẩn!
Tống Kiêu lấy hạt cơm dính trên mặt xuống.
Oz thật vất vả mới dừng được cơn ho, trợn to mắt nhìn Tống Kiêu, rốt cục, cơn tức giận của anh cũng sôi trào, hiện rõ trong đôi mắt.
_ Nếu cậu còn làm thế nữa, tôi sẽ giết cậu, dù cha tôi có nói gì.
_ Ôi? Hóa ra anh cũng sẽ tức giận? Làm tôi bất ngờ đó! – Tống Kiêu hoàn toàn không đem lời đe doạ của Oz để vào lòng. – Mỗi một bé thú cưng lúc mới đem nuôi nhốt đều hay ngửa mình lộ ra mấy đầu v* dễ thương bày vẻ đáng yêu với chủ nhân, nhìn chỉ muốn cắn một cái. Nhưng lúc sau thì sao?
Oz đến cái liếc mắt cũng không cho Tống Kiêu.
Con tim Tống Kiêu lại ngứa ngáy. Oz Fawn ngày trước có thể khiêu chiến với Phong vương Tulio ở trên không trung hiện tại đang bị cậu giấu ở Tống gia, cực kỳ suy yếu, nhưng cứ mãi thể hiện bộ dáng cự nhân (= Very Important Person) kiêu ngạo tình xa vạn dặm, đáng yêu biết nhường nào chứ!
( ý câu là một vĩ nhân kiêu ngạo rời xa chốn hồng trần <(“))
Không bắt nạt anh ta, lòng Tống Kiêu thật khó chịu!
_ Cục cưng, uống nước bọt của chủ nhân ha!
Tống Kiêu bóp mạnh hai gò má của Oz, buộc Oz hé miệng.
Oz mở to hai mắt, trừng Tống Kiêu, hoàn toàn không nghĩ tới cậu lại đột nhiên làm như vậy.
Thìa nhiều cơm đậu dẻo lần thứ hai được nhét vào miệng Oz, đã có kinh nghiệm anh không cố gắng nói chuyện nữa, mà tận lực phun nó ra ngoài. Tống Kiêu lại không để anh làm thế, bàn tay hung ác che miệng Oz, không để anh nhổ ra.
Oz vốn đã không có sức lực, bị Tống Kiêu ép buộc, tuy đã nỗ lực phản kháng, nhưng rốt cục cũng vô dụng.
Trong ánh mắt anh là vẻ mặt vui vẻ của Tống Kiêu.
_ Muốn giết tôi lắm đúng không? Đáng tiếc bây giờ anh không làm được nha!
_ Anh đang nghĩ ngày phục hồi trở lại, nhất định sẽ tìm tôi báo thù? Nhưng đó là chuyện của tương lai, cơ hội phục hồi hoàn toàn của anh cũng không tới 100%. Nếu tôi là anh, sẽ không nghĩ nếu như những chuyện đã xảy ra phát sinh trở lại thì làm thế nào, mà hết lòng quan tâm đến hiện tại. Hiện tại thì sao, nếu anh ăn cơm đậu dẻo, tôi sẽ không dằn vặt anh nữa!
Cơm đậu dẻo vẫn ở trong cổ họng Oz, không có dấu hiệu được nuốt xuống.
_ Sao, vẫn bực tôi à? Anh sinh ra đã là Arthur nhỉ? Đã có thói quen muốn cái gì sẽ được cái đó, nghĩ tất cả mọi chuyện đều là đương nhiên ha? Nhớ kỹ, bây giờ anh không phải là Arthur, so với một tên người thường như tôi còn vô dụng hơn! Tôi chí ít có thể nhét cơm đậu dẻo vào miệng của anh, nhưng anh còn chẳng có sức lực để nhổ ra! Anh nói lúc này anh nên làm gì bây giờ?
Ánh mắt Tống Kiêu rất sáng, sáng tới nỗi tưởng như sắp xuyên thủng nhãn cầu Oz.
Anh nỗ lực nghiêng mặt đi, nhưng sức lực của anh không bằng Tống Kiêu, cơ bản không thể tránh né.
Tống Kiêu cúi người, tới gần tai Oz, gằn từng chữ:
_ Anh chẳng phải không có cảm giác đau sao? Không phải những cảm giác khác đều không có sao? Thế sao anh lại quan tâm những chuyện tôi làm. Không thể nhổ ra, nuốt xuống là được rồi. Thói quen từ trên nhìn xuống người khác, vì lòng tự tôn mà cảm thấy không có vấn đề gì là tật xấu của anh. Nó có thể đổi lấy những kẻ… những thuộc hạ đã phản bội anh sao? Có thể tìm được tinh hạm Băng Liệt của anh trai tôi sao? Có thể đưa anh đến chỗ cha sao? Nếu không thể, nó chính là thứ không cần thiết, còn chẳng bằng cơm đậu dẻo tôi nhét vào miệng anh! Nó chí ít vừa mềm lại dẻo, còn có giá trị dinh dưỡng!
Ánh mắt vốn đang tức giận của Oz chậm rãi hòa hoãn lại, ánh mắt Tống Kiêu từ nơi cao rơi vào đôi mắt anh, giống như bầu trời cực quang của băng nguyên. ( vùng băng ở nơi có khí hậu hàn đới.)
Cậu cảm nhận được cổ họng của Oz khẽ nhúc nhích, anh vừa nuốt xuống toàn bộ cơm đậu dẻo.
Tống Kiêu lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, vỗ vỗ mặt anh:
_ Ôi! Đó là cơm đậu dẻo, anh đến nhai cũng không làm mà chỉ nuốt xuống! Thật không biết thưởng thức!
Oz không có ý đáp lại Tống Nhiên.
_ Này, anh có biết thú cưng của Sở Phong là gì không?
Tống Kiêu tiếp tục độc thoại.
_ Là Thiết Lang! Trong xương của chúng chứa hàm lượng nguyên tố Fe rất cao! Bọn sói này trời sinh đã lạnh lùng dũng mãnh, không dễ chịu phục tùng, hơn nữa lực công kích rất mạnh, nghe qua đặc biệt giống anh nhỉ?
_ Thế nhưng, chúng nó cuối cùng vẫn trở thành thú cưng của Sở Phong!
_ Anh có muốn ăn thêm một miếng cơm đậu dẻo không? Anh nhai nhai chúng nó một chút xem!
Tống Kiêu lại đưa thìa cơm đến bên mép Oz, đối phương vẫn không có ý định há miệng.
_ Tôi vẫn còn những phương pháp khác đem cơm nhét vào miệng anh đó, có muốn thử một chút hay không?
Oz hé môi, ngậm cơm đậu dẻo vào miệng.
Tống Kiêu lại đút thêm hai thìa nữa, Oz mặt không thay đổi nuốt xuống.
Điều này làm cho Tống Kiêu thất vọng, mất đi hứng thú trêu đùa Oz:
_ Làm gì thế, sao anh lại nghe lời vậy nhỉ! Đáng lẽ phải liều chết phản kháng chứ? Một lần tôi thử dùng thìa ở nhà Lục Khắc đút cho bé cưng Tiểu Nhung Mao kia, nó cố gắng ép buộc mình nuốt thứ tôi vừa đút cho nó! Anh biết không, lần trước Lục phu nhân dùng cái thìa ấy đút Tiểu Nhung Mao, nó vậy mà hú lên, nước mắt cũng rơi xuống, thật quá đáng yêu! Tôi rất nhớ lúc anh lộ ra biểu cảm như vậy nha!
Oz nhắm mắt lại, không muốn nhìn Tống Kiêu nữa.
Tống Kiêu tiện tay đặt bàn ăn trên giường xuống, ôm đầu dựa vào giường:
_ Khi còn bé, anh Tống Nhiên cũng sẽ đuổi theo tôi đút cho tôi ăn, dù tôi chưa ăn no, vẫn luôn chạy loạn khắp nơi, chờ anh tìm được lại đút cho tôi một miếng. Sau đó tôi tiếp tục trốn, để anh tiếp tục tìm. Thực ra… lần nào anh cũng biết chỗ tôi trốn, lại luôn luôn làm bộ thật vất vả để tìm thấy tôi. Này, cha mẹ của anh có bao giờ đút anh ăn không?
Tống Kiêu dùng cùi chỏ khua Oz.
Đối phương không trả lời cậu. Tống Kiêu cũng không chờ mong anh đáp lời.
Tống Kiêu đứng dậy, thu bàn ăn, cẩn thận nhặt từng hạt đậu rớt ở giường lên, không muốn để Thiệu Trầm phát hiện.
Cậu vừa mới thu thập xong, Thiệu Trầm đã trở lại.
_ Cậu chủ nhỏ, tôi có một tin tức tốt và một tin tức xấu, không em biết muốn nghe tin nào trước?
Dáng vẻ tươi cười của Thiệu Trầm khiến Tống Kiêu có cảm giác rất không thoải mái.
Người bình thường sẽ muốn nghe tin xấu trước, sau đó nghe tin tốt để an ủi mình. Nhưng Tống Kiêu lại khác, cậu tình nguyện để vui sướng qua hết hôm nay, còn chuyện không vui giữ lại ngày mai.
_ Tin tức tốt là gì?
_ Ở thủ đô tôi tìm được một Arthur có máu phù hợp với Oz Fawn.
_ Hm — – Tống Kiêu gật đầu – Sau đó Arthur này là Phong vương Tulio?
_ Gen của Tulio không được cập nhập trong hệ thống chữa bệnh của thủ đô.
_ Nếu không phải là gã chó điên Tulio, tin tức xấu sẽ không tệ lắm.
_ Tin xấu là, nếu em muốn lấy được máu của vị Arthur này, ngày mai không thể dậy muộn, mà phải đi đến trường học.
_ Cái gì? Arthur đó không phải là giáo viên chứ? – Lông mày Tống Kiêu nhíu lại.
_ Cũng không phải.
_ Vậy là ai? Anh có thể nói xong mọi chuyện trong một câu không?
Tống Kiêu biểu thị bất mãn (không vừa lòng) sâu đậm đối với việc Thiệu Trầm thừa nước đục thả câu.
_ Là Cevil Haffris.
Đáp án này khiến Tống Kiêu đần ra, sau đó cậu lập tức ôm bụng cười sằng sặc, vừa cười vừa vỗ vai Oz.
_ Này — anh có biết Cevil là ai không?
_ Cậu ta là con trai của thuyết khách Bell Haffris. – Oz bình tĩnh trả lời.
_ Ôi? Anh còn nhớ rõ à? – Tống Kiêu có chút hả hê nói – Vậy anh còn nhớ lúc Cevil nói mong muốn trở thành cơ giới sư của anh, anh trả lời cậu ấy thế nào không?
_ Tôi nói tôi không cần cậu ta làm cơ giới sư, vì cậu ta rất kém.
_ Trí nhớ của anh thật là tốt ngoài dự đoán!
_ Cậu chủ nhỏ, em định làm gì? Gia tộc Haffris dù sao cũng là đại diện cho thuyết khách của góc vuông thứ mười, theo đạo lý nếu Oz Fawn gặp chuyện không may, nếu chúng ta không báo cho lĩnh chủ Sở Phong, cũng có thể báo cho gia tộc Haffris.
_ … Được rồi, ngày mai để tôi thử nói với Cevil xem… Nhưng mà, chắc 99% cậu ấy sẽ không nghe tôi nói. – Tống Kiêu bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vẫy tay với Thiệu Trầm – Được rồi! Năng lực của anh nhất định cao hơn Cevil! Anh chế ngự cậu ấy, sau đó tôi sẽ thu thập máu từ người cậu ấy nhé?
_ Cậu chủ nhỏ em còn có thể nhân cơ hội ôm Cevil một cái, hôn nhẹ cậu ấy.
_ Đúng đó! Thiệu Trầm! Đây là một ý kiến rất hay! Cứ quyết định như vậy! – Tống Kiêu dùng sức vỗ đùi mình một cái, trong đầu đã bắt đầu ảo tưởng đôi môi của Cevil.
Thiệu Trầm cười một cái nói:
_ Em đang nằm mơ sao?
_ Tôi không có mơ mà.
_ Tôi sẽ không giúp em đi hôn Cevil đâu.
_ … Tôi biết anh sẽ nói thế mà.
Ngày hôm sau, Tống Kiêu vẫn trong trạng thái mơ màng bị Thiệu Trầm đưa vào trường học.
Khi cậu ngồi ở chỗ của mình, vô thức nhìn về hướng Cevil. Người ấy đang cùng những bạn học khác nói chuyện phiếm, không liếc nhìn cậu một cái nào.
Chương trình học rất nhanh đã bắt đầu, Tống Kiêu lại chống cằm, cau mày suy nghĩ nên dùng cách gì để lấy được máu của Cevil đây?
Trực tiếp nói cho người ấy biết sao? Cậu còn không biết thái độ hiện tại của Cevil với Oz Fawn là gì.
Lúc này, giáo viên lại đi tới bên người cậu, hỏi:
_ Công suất để tinh hạm phóng tàu con thoi có tỉ lệ bao nhiêu?
Các học sinh trong lớp đều nhìn sang, không ít người đang cười trộm.
Ở trong lòng bọn họ, Tống Kiêu không có khả năng biết được câu trả lời.
Mà Cevil cũng nhìn sang.
Tống Kiêu vô ý thức thốt ra:
_ Nếu là tàu con thoi bốn động cơ, công suất phóng của tinh hạm có tỉ lệ 1:16. Còn tàu con thoi có tám động cơ, công suất phóng của tinh hạm có tỉ lệ 1:4 …
Giáo viên hơi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, các học sinh khác đang nhỏ giọng thảo luận cũng yên tĩnh lại.
= Hết chương 15 =
Cực quang: Trong thiên văn học, cực quang là một hiện tượng quang học được đặc trưng bởi sự thể hiện đầy màu sắc của ánh sáng trên bầu trời về đêm, được sinh ra do sự tương tác của các hạt mang điện tích từ gió mặt trời với tầng khí quyển bên trên của hành tinh. Các cực quang mạnh nhất thường diễn ra sau sự phun trào hàng loạt của Mặt Trời. Các dải sáng này liên tục chuyển động và thay đổi làm cho chúng trông giống như những dải lụa màu trên bầu trời. Đây có thể coi là một trong những hình ảnh đẹp của tự nhiên.
Oz không có phản ứng.
Tống Kiêu cố ý bưng bát, bò đến bên kia giường, đẩy vai Oz một cái, một bộ biểu tình tốt bụng nói:
_ Để tôi đút anh ăn nhé! Chứ đói bụng lắm biết phải làm sao?
_ Không cần...
Oz mới hơi hé môi, Tống Kiêu bỗng dưng nhét một thìa cơm đậu dẻo vào miệng anh.
Đây là lần đầu tiên Oz bị sặc, anh ho khan không ngừng, gương mặt vốn không có chút hồng hào nào cũng đỏ lên.
Cơm đậu dẻo vừa vặn phun lên người Tống Kiêu, ngay cả trên giường và gối nằm cũng bị dính.
_ Này! Anh làm gì vậy! Thật bẩn!
Tống Kiêu lấy hạt cơm dính trên mặt xuống.
Oz thật vất vả mới dừng được cơn ho, trợn to mắt nhìn Tống Kiêu, rốt cục, cơn tức giận của anh cũng sôi trào, hiện rõ trong đôi mắt.
_ Nếu cậu còn làm thế nữa, tôi sẽ giết cậu, dù cha tôi có nói gì.
_ Ôi? Hóa ra anh cũng sẽ tức giận? Làm tôi bất ngờ đó! – Tống Kiêu hoàn toàn không đem lời đe doạ của Oz để vào lòng. – Mỗi một bé thú cưng lúc mới đem nuôi nhốt đều hay ngửa mình lộ ra mấy đầu v* dễ thương bày vẻ đáng yêu với chủ nhân, nhìn chỉ muốn cắn một cái. Nhưng lúc sau thì sao?
Oz đến cái liếc mắt cũng không cho Tống Kiêu.
Con tim Tống Kiêu lại ngứa ngáy. Oz Fawn ngày trước có thể khiêu chiến với Phong vương Tulio ở trên không trung hiện tại đang bị cậu giấu ở Tống gia, cực kỳ suy yếu, nhưng cứ mãi thể hiện bộ dáng cự nhân (= Very Important Person) kiêu ngạo tình xa vạn dặm, đáng yêu biết nhường nào chứ!
( ý câu là một vĩ nhân kiêu ngạo rời xa chốn hồng trần <(“))
Không bắt nạt anh ta, lòng Tống Kiêu thật khó chịu!
_ Cục cưng, uống nước bọt của chủ nhân ha!
Tống Kiêu bóp mạnh hai gò má của Oz, buộc Oz hé miệng.
Oz mở to hai mắt, trừng Tống Kiêu, hoàn toàn không nghĩ tới cậu lại đột nhiên làm như vậy.
Thìa nhiều cơm đậu dẻo lần thứ hai được nhét vào miệng Oz, đã có kinh nghiệm anh không cố gắng nói chuyện nữa, mà tận lực phun nó ra ngoài. Tống Kiêu lại không để anh làm thế, bàn tay hung ác che miệng Oz, không để anh nhổ ra.
Oz vốn đã không có sức lực, bị Tống Kiêu ép buộc, tuy đã nỗ lực phản kháng, nhưng rốt cục cũng vô dụng.
Trong ánh mắt anh là vẻ mặt vui vẻ của Tống Kiêu.
_ Muốn giết tôi lắm đúng không? Đáng tiếc bây giờ anh không làm được nha!
_ Anh đang nghĩ ngày phục hồi trở lại, nhất định sẽ tìm tôi báo thù? Nhưng đó là chuyện của tương lai, cơ hội phục hồi hoàn toàn của anh cũng không tới 100%. Nếu tôi là anh, sẽ không nghĩ nếu như những chuyện đã xảy ra phát sinh trở lại thì làm thế nào, mà hết lòng quan tâm đến hiện tại. Hiện tại thì sao, nếu anh ăn cơm đậu dẻo, tôi sẽ không dằn vặt anh nữa!
Cơm đậu dẻo vẫn ở trong cổ họng Oz, không có dấu hiệu được nuốt xuống.
_ Sao, vẫn bực tôi à? Anh sinh ra đã là Arthur nhỉ? Đã có thói quen muốn cái gì sẽ được cái đó, nghĩ tất cả mọi chuyện đều là đương nhiên ha? Nhớ kỹ, bây giờ anh không phải là Arthur, so với một tên người thường như tôi còn vô dụng hơn! Tôi chí ít có thể nhét cơm đậu dẻo vào miệng của anh, nhưng anh còn chẳng có sức lực để nhổ ra! Anh nói lúc này anh nên làm gì bây giờ?
Ánh mắt Tống Kiêu rất sáng, sáng tới nỗi tưởng như sắp xuyên thủng nhãn cầu Oz.
Anh nỗ lực nghiêng mặt đi, nhưng sức lực của anh không bằng Tống Kiêu, cơ bản không thể tránh né.
Tống Kiêu cúi người, tới gần tai Oz, gằn từng chữ:
_ Anh chẳng phải không có cảm giác đau sao? Không phải những cảm giác khác đều không có sao? Thế sao anh lại quan tâm những chuyện tôi làm. Không thể nhổ ra, nuốt xuống là được rồi. Thói quen từ trên nhìn xuống người khác, vì lòng tự tôn mà cảm thấy không có vấn đề gì là tật xấu của anh. Nó có thể đổi lấy những kẻ… những thuộc hạ đã phản bội anh sao? Có thể tìm được tinh hạm Băng Liệt của anh trai tôi sao? Có thể đưa anh đến chỗ cha sao? Nếu không thể, nó chính là thứ không cần thiết, còn chẳng bằng cơm đậu dẻo tôi nhét vào miệng anh! Nó chí ít vừa mềm lại dẻo, còn có giá trị dinh dưỡng!
Ánh mắt vốn đang tức giận của Oz chậm rãi hòa hoãn lại, ánh mắt Tống Kiêu từ nơi cao rơi vào đôi mắt anh, giống như bầu trời cực quang của băng nguyên. ( vùng băng ở nơi có khí hậu hàn đới.)
Cậu cảm nhận được cổ họng của Oz khẽ nhúc nhích, anh vừa nuốt xuống toàn bộ cơm đậu dẻo.
Tống Kiêu lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, vỗ vỗ mặt anh:
_ Ôi! Đó là cơm đậu dẻo, anh đến nhai cũng không làm mà chỉ nuốt xuống! Thật không biết thưởng thức!
Oz không có ý đáp lại Tống Nhiên.
_ Này, anh có biết thú cưng của Sở Phong là gì không?
Tống Kiêu tiếp tục độc thoại.
_ Là Thiết Lang! Trong xương của chúng chứa hàm lượng nguyên tố Fe rất cao! Bọn sói này trời sinh đã lạnh lùng dũng mãnh, không dễ chịu phục tùng, hơn nữa lực công kích rất mạnh, nghe qua đặc biệt giống anh nhỉ?
_ Thế nhưng, chúng nó cuối cùng vẫn trở thành thú cưng của Sở Phong!
_ Anh có muốn ăn thêm một miếng cơm đậu dẻo không? Anh nhai nhai chúng nó một chút xem!
Tống Kiêu lại đưa thìa cơm đến bên mép Oz, đối phương vẫn không có ý định há miệng.
_ Tôi vẫn còn những phương pháp khác đem cơm nhét vào miệng anh đó, có muốn thử một chút hay không?
Oz hé môi, ngậm cơm đậu dẻo vào miệng.
Tống Kiêu lại đút thêm hai thìa nữa, Oz mặt không thay đổi nuốt xuống.
Điều này làm cho Tống Kiêu thất vọng, mất đi hứng thú trêu đùa Oz:
_ Làm gì thế, sao anh lại nghe lời vậy nhỉ! Đáng lẽ phải liều chết phản kháng chứ? Một lần tôi thử dùng thìa ở nhà Lục Khắc đút cho bé cưng Tiểu Nhung Mao kia, nó cố gắng ép buộc mình nuốt thứ tôi vừa đút cho nó! Anh biết không, lần trước Lục phu nhân dùng cái thìa ấy đút Tiểu Nhung Mao, nó vậy mà hú lên, nước mắt cũng rơi xuống, thật quá đáng yêu! Tôi rất nhớ lúc anh lộ ra biểu cảm như vậy nha!
Oz nhắm mắt lại, không muốn nhìn Tống Kiêu nữa.
Tống Kiêu tiện tay đặt bàn ăn trên giường xuống, ôm đầu dựa vào giường:
_ Khi còn bé, anh Tống Nhiên cũng sẽ đuổi theo tôi đút cho tôi ăn, dù tôi chưa ăn no, vẫn luôn chạy loạn khắp nơi, chờ anh tìm được lại đút cho tôi một miếng. Sau đó tôi tiếp tục trốn, để anh tiếp tục tìm. Thực ra… lần nào anh cũng biết chỗ tôi trốn, lại luôn luôn làm bộ thật vất vả để tìm thấy tôi. Này, cha mẹ của anh có bao giờ đút anh ăn không?
Tống Kiêu dùng cùi chỏ khua Oz.
Đối phương không trả lời cậu. Tống Kiêu cũng không chờ mong anh đáp lời.
Tống Kiêu đứng dậy, thu bàn ăn, cẩn thận nhặt từng hạt đậu rớt ở giường lên, không muốn để Thiệu Trầm phát hiện.
Cậu vừa mới thu thập xong, Thiệu Trầm đã trở lại.
_ Cậu chủ nhỏ, tôi có một tin tức tốt và một tin tức xấu, không em biết muốn nghe tin nào trước?
Dáng vẻ tươi cười của Thiệu Trầm khiến Tống Kiêu có cảm giác rất không thoải mái.
Người bình thường sẽ muốn nghe tin xấu trước, sau đó nghe tin tốt để an ủi mình. Nhưng Tống Kiêu lại khác, cậu tình nguyện để vui sướng qua hết hôm nay, còn chuyện không vui giữ lại ngày mai.
_ Tin tức tốt là gì?
_ Ở thủ đô tôi tìm được một Arthur có máu phù hợp với Oz Fawn.
_ Hm — – Tống Kiêu gật đầu – Sau đó Arthur này là Phong vương Tulio?
_ Gen của Tulio không được cập nhập trong hệ thống chữa bệnh của thủ đô.
_ Nếu không phải là gã chó điên Tulio, tin tức xấu sẽ không tệ lắm.
_ Tin xấu là, nếu em muốn lấy được máu của vị Arthur này, ngày mai không thể dậy muộn, mà phải đi đến trường học.
_ Cái gì? Arthur đó không phải là giáo viên chứ? – Lông mày Tống Kiêu nhíu lại.
_ Cũng không phải.
_ Vậy là ai? Anh có thể nói xong mọi chuyện trong một câu không?
Tống Kiêu biểu thị bất mãn (không vừa lòng) sâu đậm đối với việc Thiệu Trầm thừa nước đục thả câu.
_ Là Cevil Haffris.
Đáp án này khiến Tống Kiêu đần ra, sau đó cậu lập tức ôm bụng cười sằng sặc, vừa cười vừa vỗ vai Oz.
_ Này — anh có biết Cevil là ai không?
_ Cậu ta là con trai của thuyết khách Bell Haffris. – Oz bình tĩnh trả lời.
_ Ôi? Anh còn nhớ rõ à? – Tống Kiêu có chút hả hê nói – Vậy anh còn nhớ lúc Cevil nói mong muốn trở thành cơ giới sư của anh, anh trả lời cậu ấy thế nào không?
_ Tôi nói tôi không cần cậu ta làm cơ giới sư, vì cậu ta rất kém.
_ Trí nhớ của anh thật là tốt ngoài dự đoán!
_ Cậu chủ nhỏ, em định làm gì? Gia tộc Haffris dù sao cũng là đại diện cho thuyết khách của góc vuông thứ mười, theo đạo lý nếu Oz Fawn gặp chuyện không may, nếu chúng ta không báo cho lĩnh chủ Sở Phong, cũng có thể báo cho gia tộc Haffris.
_ … Được rồi, ngày mai để tôi thử nói với Cevil xem… Nhưng mà, chắc 99% cậu ấy sẽ không nghe tôi nói. – Tống Kiêu bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vẫy tay với Thiệu Trầm – Được rồi! Năng lực của anh nhất định cao hơn Cevil! Anh chế ngự cậu ấy, sau đó tôi sẽ thu thập máu từ người cậu ấy nhé?
_ Cậu chủ nhỏ em còn có thể nhân cơ hội ôm Cevil một cái, hôn nhẹ cậu ấy.
_ Đúng đó! Thiệu Trầm! Đây là một ý kiến rất hay! Cứ quyết định như vậy! – Tống Kiêu dùng sức vỗ đùi mình một cái, trong đầu đã bắt đầu ảo tưởng đôi môi của Cevil.
Thiệu Trầm cười một cái nói:
_ Em đang nằm mơ sao?
_ Tôi không có mơ mà.
_ Tôi sẽ không giúp em đi hôn Cevil đâu.
_ … Tôi biết anh sẽ nói thế mà.
Ngày hôm sau, Tống Kiêu vẫn trong trạng thái mơ màng bị Thiệu Trầm đưa vào trường học.
Khi cậu ngồi ở chỗ của mình, vô thức nhìn về hướng Cevil. Người ấy đang cùng những bạn học khác nói chuyện phiếm, không liếc nhìn cậu một cái nào.
Chương trình học rất nhanh đã bắt đầu, Tống Kiêu lại chống cằm, cau mày suy nghĩ nên dùng cách gì để lấy được máu của Cevil đây?
Trực tiếp nói cho người ấy biết sao? Cậu còn không biết thái độ hiện tại của Cevil với Oz Fawn là gì.
Lúc này, giáo viên lại đi tới bên người cậu, hỏi:
_ Công suất để tinh hạm phóng tàu con thoi có tỉ lệ bao nhiêu?
Các học sinh trong lớp đều nhìn sang, không ít người đang cười trộm.
Ở trong lòng bọn họ, Tống Kiêu không có khả năng biết được câu trả lời.
Mà Cevil cũng nhìn sang.
Tống Kiêu vô ý thức thốt ra:
_ Nếu là tàu con thoi bốn động cơ, công suất phóng của tinh hạm có tỉ lệ 1:16. Còn tàu con thoi có tám động cơ, công suất phóng của tinh hạm có tỉ lệ 1:4 …
Giáo viên hơi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, các học sinh khác đang nhỏ giọng thảo luận cũng yên tĩnh lại.
= Hết chương 15 =
Cực quang: Trong thiên văn học, cực quang là một hiện tượng quang học được đặc trưng bởi sự thể hiện đầy màu sắc của ánh sáng trên bầu trời về đêm, được sinh ra do sự tương tác của các hạt mang điện tích từ gió mặt trời với tầng khí quyển bên trên của hành tinh. Các cực quang mạnh nhất thường diễn ra sau sự phun trào hàng loạt của Mặt Trời. Các dải sáng này liên tục chuyển động và thay đổi làm cho chúng trông giống như những dải lụa màu trên bầu trời. Đây có thể coi là một trong những hình ảnh đẹp của tự nhiên.
Bình luận truyện