Tinh Tế Chi Băng Liệt Vương Tọa
Chương 4: Arthur điên loạn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Năng lực khống chế tinh vi như vậy, càng không cần phải nói giờ phút này Thiệu Trầm biểu tình buông lỏng, khiến Cevil sinh ra ảo giác bị chèn ép.
_ Thích không? Nhận lấy chúng nó ha!
Ánh mắt Tống Kiêu tràn ngập nóng bỏng.
Cevil kéo khóe môi, dáng tươi cười kia khắc vào mắt Tống Kiêu, giống như sao băng rạch ngang bầu trời đêm, có mỹ cảm chết người.
Chỉ là giây kế tiếp, đóa Mai khôi trong tay Tống Kiêu phảng phất phong hóa (hiện tượng mất nước kết tinh) trong nháy mắt, hóa thành lốm đốm.
Đây là năng lực của Arthur. Hoa là thể hữu cơ, bất kỳ một Arthur nào cho dù đạt tới cấp bậc cơ giới sư, cũng vô pháp cải biến hình thái vật hữu cơ. Thế nhưng Arthur cao cấp có khả năng hủy diệt kết cấu thể hữu cơ.
Tống Kiêu nháy mắt một cái, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Cevil lại tiến hóa, năng lực người ấy so với trước lại càng cao.
Cevil hơi áp sát Tống Kiêu, bờ môi xinh đẹp khẽ nhếch:
_ Đình viện nhà tôi trồng một mảng lớn Mai khôi. Mấy bông này, cậu giữ đi.
Còn chưa kịp cảm nhận hơi thở ấm áp của Cevil, người ấy đã tiêu sái đút tay vào túi, rời đi mà không quay đầu lại.
Tống Kiêu thẳng lưng đứng trên hành lang một thời gian dài, nhìn ngắm bóng lưng Cevil.
_ Muốn lay động một Arthut, chỉ dùng Mai khôi thì không đủ.
Đương giọng nói ôn hòa của Thiệu Trầm vang lên phía sau cậu, tinh thần Tống Kiêu quay trở về.
_ Cậu ấy lại tiến hóa… Có phải hay không sẽ càng lãnh đạm?
Thiệu Trầm lắc đầu:
_ Tiến hóa với Arthur, là sự khuếch trương đại não. Arthur có năng lực càng cao, đại não phát triển càng lớn, bọn họ thoạt nhìn càng lãnh đạm, bất luận đối người chung quanh hay là đối với nhận biết sống chết. Đây thật ra là một cơ chế bảo hộ, không phải là Arthur có tình cảm lãnh đạm. Bọn họ chỉ là giỏi về tự động kiềm chế mà thôi. Chẳng qua khi năng lực tự kiềm chế của Arthur không đủ để khống chế tình cảm cá nhân của bọn họ đối với một đồ vật hay ai đó, thì tuyệt đối rất đáng sợ.
_ Đáng sợ thế nào? – Tống Kiêu cất túi tiền, buồn buồn hỏi.
_ Đáng sợ đến nỗi em nghĩ chuyện may mắn nhất trên đời này là em chưa bao giờ gặp phải hắn.
_ Như là Phong vương (vua điên =v=) Tulio sao? Nghe nói ông ta say đắm lĩnh chủ góc vuông thứ chín, trong quá trình truy đuổi người ta không tiếc dùng bão từ hủy diệt một hành tinh.
_ Đúng vậy, như Phong vương Tulio.
_ Rất trừu tượng ha. Thiệu Trầm, anh trai ta có hay không yêu người nào đó một cách tuyệt đối?
_ Đương nhiên là có.
_ Cơ giới sư của anh?
_ Đúng vậy. – Thiệu Trầm cười cười.
_Thế nhưng anh ta thoạt nhìn không điên cuồng chút nào.
_ Bởi vì hai người họ đều yêu nhau.
_ Ừm – Tống Kiêu đột nhiên nghĩ tới điều gì, tâm tình vốn đang suy sụp thình lình nhảy lên:
_ Anh tôi là Hỏa chủng cao cấp, theo đạo lý ảnh hẳn là rất am hiểu kiềm chế tự động, thế nhưng anh vẫn yêu cơ giới sư của mình, đúng không?”
_ Đúng vậy.
_ Cho nên bất kể đại não của Cevil có tiến hóa đến trình độ gì, cậu ấy vẫn có khả năng thích tôi!
_ … Đúng vậy. – Thiệu Trầm bất đắc dĩ cười.
Tâm tình Tống Kiêu tốt đẹp hẳn lên, nhẹ nhàng ngâm nga câu hát, đi về phía trước.
_ Cậu chủ nhỏ.
_ Ơi? – Tống Kiêu nghiêng đầu.
_ Nếu có một ngày, tôi nói nếu một ngày… – Thiệu Trầm nhìn Tống Kiêu, ánh mắt lo lắng.
_ Làm sao vậy? – Tống Kiêu không rõ tại saoThiệu Trầm đang nói lại dừng.
_ Thời điểm một Arthur nào đó vì cậu chủ mà điên cuồng, em chỉ cần nói cho hắn biết, em thương hắn.
_ Hả? – Tống Kiêu lộ ra biểu bình khó hiểu – Hắn đã nổi điên tôi còn phải thương hắn?
_ Ngôn ngữ có năng lực ảnh hưởng mà em khó có thể tưởng tượng. Bất kể thật lòng hay không, cho dù là nói dối, nó cũng có thể trở thành liều thuốc trấn an khi hắn mất khống chế.
Tống Kiêu duỗi tay, nhéo nhéo gương mặt Thiệu Trầm:
_ Cám ơn đã lo lắng cho tôi, Thiệu Trầm. Vũ trụ rất rộng lớn, thế nhưng để một người vì một người khác điên cuồng đến mất đi lý trí là một việc có xác suất thấp cỡ nào? Càng không phải nói đến một Arthur với một người bình thường ha?
Thiệu Trầm thở dài một hơi:
_ Cậu chủ chỉ cần nhớ kỹ lời nói của tôi là được rồi.
_ Được rồi được rồi, tôi sẽ nhớ kỹ – Tống Kiêu bất đắc dĩ kéo kéo khóe miệng – Nhưng mà trừ phi tôi cũng yêu đồng chí Arthur đó, nếu không cho dù người ta có như Phong vương Tulio đi hủy diệt một góc vuông, tôi cũng sẽ không nói cái gì buồn nôn như “Tôi yêu ấy”.
_ Cậu chủ nhỏ! – Thiệu Trầm nhíu mày.
Tống Kiêu không nói hai lời lập tức xoay người bỏ chạy.
Thiệu Trầm nhìn bóng lưng của cậu, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
_ Đó là bởi vì em vẫn chưa trải qua những chuyện này.
Khi Tống Kiêu trở về phủ đệ của Tống gia, theo thường lệ ngồi trên giường gặm quả Kourou thì, hạt từ trong quả rơi lác đác.
Để sàn không bị bẩn, Thiệu Trầm luôn luôn phải dùng năng lực Thuấn di, khiến hạt quả lơ lửng trên không trung.
_ Cậu chủ, tôi nhắc em một việc.
_ Sao? – Khóe miệng Tống Kiêu ngậm một hạt quả, đầu lưỡi khẽ đẩy vào trong miệng.
_ Đêm mai là sinh nhật của lĩnh chủ đại nhân. Ở phủ đệ lĩnh chủ, sẽ tiến hành một bữa tiệc đêm chào mừng khách ngoại quốc.
_ Hửm? Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? – Mặt cậu Tống xụ xuống.
Cậu ghét nhất việc nhìn thấy những Arthur tự cho mình là siêu nhân này, đặc biệt là biểu tình khi lĩnh chủ nhìn cậu như là thấy sủng vật nào đó.
_ Em là người thừa kế duy nhất của Tống gia, đương nhiên phải đến dự. Hơn nữa khách quý đêm mai vô cùng quan trọng. Gia tộc Fawn của góc vuông thứ mười cũng sẽ cử đặc phái viên (sứ giả) đến đây. Gia tộc ngoại giao Haffris cũng sẽ có mặt. Ở tiệc đêm hôm đó em sẽ thấy Cevil.
_ Thật không? Tốt quá à! Anh có thể tưởng tượng ra hình dáng Cevil khi mặc lễ phục tiệc đêm không? Nhất định rất mê người!
_ Đương nhiên, tôi khuyên em nhớ phải thận trọng. Vì Phong vương Tulio cũng đến.
_ Hả… Phong vương Tulio? Ông ta tới làm gì? Chắc không phải đến để dùng bão từ nổ banh tinh cầu của chúng ta nha?
Biểu tình trên mặt Tống Kiêu giống như quả Kourou cậu yêu thích nhất bị một cơn lốc cuốn bay mất… (bị Fuko không hiểu rõ nghĩa câu mà chém gió đến bay mất…)
_ Dĩ nhiên không phải. Hiện tại ông ta đã thu liễm rất nhiều.
_ Hm, chẳng lẽ do lĩnh chủ góc vuông thứ chín nói với ổng ” Tớ yêu ấy”, nên bệnh điên của ổng được chữa rồi?
_ Có lẽ thế. Bất quá bây giờ đã không như mười năm trước, không còn người nào có thể đơn giản dùng bão từ hủy diệt một tinh cầu. – Thiệu Trầm xoa xoa đầu Tống Kiêu – Cậu chủ chỉ cần đứng một chỗ ăn cho tốt vào, sau đó làm bộ đầy bụng mà muốn nôn, quý ngài lĩnh chủ sẽ cho em về sớm.
_ Chờ một chút, phu nhân của Lục Khắc sẽ mang Tiểu Nhung Mao đi cùng đúng không?
_ … Cái này, hẳn là thế…
Trong nháy mắt, ánh mắt Tống Kiêu sáng lên:
_ Tiểu Nhung Mao thực sự rất đáng yêu! Tròn vo, dáng dấp lúc lớn lên so với tôi nhìn còn ngu hơn! Luôn luôn thích co người lại!
_ Quả thực rất khả ái! – Thiệu Trầm nhắm mắt lại, hắn có thể biết được câu nói tiếp theo của Tống Kiêu.
_ Thật muốn cạo hết lông của nó mà! Anh có tò mò không? Hình dạng trọc lông của nó nhất định rất moe! Đúng không? Đúng không!
Tống Kiêu bày ra vẻ mặt chờ đợi nhìn Thiệu Trầm.
Thiệu Trầm há miệng, mấy giây sau, rất nghiêm túc đè bả vai cậu Tống lại mà nói:
_ Nếu như… tôi nói là nếu như…
_ Thiệu Trầm, hôm nay anh “nếu như” thật nhiều!
_ Xin để cho tôi nói hết.
_ Được rồi… anh nói đi. – Tống Kiêu lộ biểu tình “mình đang chăm chú nghe đằng ấy nói nè”.
_ Nếu như cậu chủ thực sự không kiềm chế nổi mà cạo trọc lông Tiểu Nhung Mao, nhất định phải nôn thức ăn trong bụng ra!
_ Hả?
_ Bởi vì đại nhân Lục Khắc nhất định sẽ tức đến muốn giết cậu chủ! Thế nhưng nếu em nôn ra, tôi sẽ có lý do đưa em rời khỏi tiệc đêm. Tôi sẽ ngăn cản đại nhân Lục Khắc gây ra chuyện gì bất lợi cho cậu chủ.
_ … Được rồi, tôi sẽ ăn một cách hết mình.
_ Cậu chủ nhỏ, quan trọng không phải là em ăn nhiều hay ít, mà là tận lực kiềm chế không đi trêu chọc Tiểu Nhung Mao!
_ Aizz. Anh không thể nói thẳng ra sao? Tôi là một người bình thường, không phải Arthur! Mạch tư duy của tôi và anh không giống nhau ha!
_ Mạch tư duy của em cùng đại bộ phận người thường cũng không giống nhau.
_ Ok! Ok! Tôi muốn ở riêng một chút. – Tống Kiêu hướng Thiệu Trầm phất phất tay.
_ Được rồi, cậu chủ của tôi.
Thiệu Trầm chậm rãi lui về phía sau, rời khỏi phòng Tống Kiêu.
Tống Kiêu đứng dậy, đưa bàn tay đặt lên mặt tường, biểu tình trẻ con trên mặt trong nháy mắt biến mất.
_ Gen phù hợp, khởi động hẹ thống điện toán đám mây.
Thanh âm lạnh như băng của vi tính vang lên, mặt tường bỗng nhiên xuất hiện vô số số liệu.
Ngón tay Tống Kiêu linh hoạt chạm trên mặt tường, không ngừng sửa đổi cái gì đó. Mấy phút sau, cậu dừng lại, nâng cằm của mình lên, cau mày trầm tư.
Một lúc sau, cậu lại chuyển vào một ít số liệu, điện toán đám mây lấy tốc độ mắt thường không cách nhìn được tiến hành giải toán.
Mà Tống Kiêu híp mắt, chống đầu, ngồi ở trước bàn tự hỏi.
Nửa giờ sau, thanh âm lạnh như băng của hệ thống phát ra lần thứ hai – Tính toán hoàn tất, không thể trở về 0.
_ Aizz… – Tống Kiêu gãi gãi đầu mình.
Cậu đứng dậy, ngửa đầu.
Trận giải toán này, từ khi cậu biết tin tinh hạm của Tống Nhiên biến mất đến nay đã tiến hành tám năm, mà qua vô số ngày đêm, cậu từ đầu đến cuối không có được đáp án chính xác.
Tống Kiêu trầm tĩnh nhìn chăm chú vào kết quả kia, giống như xuyên thấu qua các chữ số vô tri mà nhìn một người.
_ Tống Nhiên, anh từng nói, dù em không phải Arthur, cũng không có nghĩa là em không có khả năng đạt được các thành tựu của Arthur. Thế nhưng… có những thứ trời sinh đã bị giới hạn. Vấn đề không ở chỗ em nỗ lực bao nhiêu, mà là em là dạng người gì? (chắc là so sánh giữa Arthur với người thường).
Tống Kiêu ngoẹo đầu.
Cả phòng bỗng dưng trở nên vô cùng trống trải.
Đôi mắt của thiếu niên tràn đầy phiền não, hoài nghi bản thân mình cùng nỗi đau khổ cầu mà không được.
Ba phút đồng hồ sau, Tống Kiêu cào loạn tóc của mình.
_ A a a a! Cái gì vậy chứ! Nếu như bị tên Tống Nhiên kia biết tình trạng hiện giờ của mình, ổng nhất định cười đến rút gân! Sau đó dùng ngón tay chọt mặt của mình! Sao tui chịu đựng được đây? Điều này hoàn toàn không thể chấp nhận được á——!
Tống Kiêu chống tay lên mặt tường, nhìn chằm chằm chỗ ghi kết quả, dường như là đối Tống Nhiên, cũng đối với bản thân mà hứa hẹn:
_ Hiện tại thất bại, không sao cả. Dù rằng mình không có thời gian lâu dài như Arthur, nhưng mình quý trọng mỗi một phút một giây của bản thân. Hầu hết bọn họ đều đem thời gian lãng phí trong việc tranh giành góc vuông, mà em, tất cả tinh lực đều dùng để tìm kiếm anh. Nguyện vọng của em so với bọn họ rất nhỏ, nhưng so với bọn chuyên tâm hơn. Người thành công cuối cùng nhất định là em!
=Hết chương 4=
Điện toán đám mây (cloud computing): còn gọi là điện toán máy chủ ảo, là mô hình điện toán sử dụng các công nghệ máy tính và phát triển dựa vào mạng Internet. Ở mô hình điện toán này, mọi khả năng liên quan đến công nghệ thông tin đều được cung cấp dưới dạng các “dịch vụ”, cho phép người sử dụng truy cập các dịch vụ công nghệ từ một nhà cung cấp nào đó “trong đám mây” mà không cần phải có các kiến thức, kinh nghiệm về công nghệ đó, cũng như không cần quan tâm đến các cơ sở hạ tầng phục vụ công nghệ đó.
Cơ mà với thời đại trong truyện, khả năng của đám mây đã được mở rộng hơn tương ứng phục vụ cho nhu cầu tính toán cỡ toàn bộ không gian vũ trụ rồi tinh hạm xx và oo… tóm lại là phạm vi tính toán của đám mây mạnh hơn… đây là suy nghĩ của tui <(“) nhưng chắc là cũng đúng đại khái đó…
Năng lực khống chế tinh vi như vậy, càng không cần phải nói giờ phút này Thiệu Trầm biểu tình buông lỏng, khiến Cevil sinh ra ảo giác bị chèn ép.
_ Thích không? Nhận lấy chúng nó ha!
Ánh mắt Tống Kiêu tràn ngập nóng bỏng.
Cevil kéo khóe môi, dáng tươi cười kia khắc vào mắt Tống Kiêu, giống như sao băng rạch ngang bầu trời đêm, có mỹ cảm chết người.
Chỉ là giây kế tiếp, đóa Mai khôi trong tay Tống Kiêu phảng phất phong hóa (hiện tượng mất nước kết tinh) trong nháy mắt, hóa thành lốm đốm.
Đây là năng lực của Arthur. Hoa là thể hữu cơ, bất kỳ một Arthur nào cho dù đạt tới cấp bậc cơ giới sư, cũng vô pháp cải biến hình thái vật hữu cơ. Thế nhưng Arthur cao cấp có khả năng hủy diệt kết cấu thể hữu cơ.
Tống Kiêu nháy mắt một cái, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Cevil lại tiến hóa, năng lực người ấy so với trước lại càng cao.
Cevil hơi áp sát Tống Kiêu, bờ môi xinh đẹp khẽ nhếch:
_ Đình viện nhà tôi trồng một mảng lớn Mai khôi. Mấy bông này, cậu giữ đi.
Còn chưa kịp cảm nhận hơi thở ấm áp của Cevil, người ấy đã tiêu sái đút tay vào túi, rời đi mà không quay đầu lại.
Tống Kiêu thẳng lưng đứng trên hành lang một thời gian dài, nhìn ngắm bóng lưng Cevil.
_ Muốn lay động một Arthut, chỉ dùng Mai khôi thì không đủ.
Đương giọng nói ôn hòa của Thiệu Trầm vang lên phía sau cậu, tinh thần Tống Kiêu quay trở về.
_ Cậu ấy lại tiến hóa… Có phải hay không sẽ càng lãnh đạm?
Thiệu Trầm lắc đầu:
_ Tiến hóa với Arthur, là sự khuếch trương đại não. Arthur có năng lực càng cao, đại não phát triển càng lớn, bọn họ thoạt nhìn càng lãnh đạm, bất luận đối người chung quanh hay là đối với nhận biết sống chết. Đây thật ra là một cơ chế bảo hộ, không phải là Arthur có tình cảm lãnh đạm. Bọn họ chỉ là giỏi về tự động kiềm chế mà thôi. Chẳng qua khi năng lực tự kiềm chế của Arthur không đủ để khống chế tình cảm cá nhân của bọn họ đối với một đồ vật hay ai đó, thì tuyệt đối rất đáng sợ.
_ Đáng sợ thế nào? – Tống Kiêu cất túi tiền, buồn buồn hỏi.
_ Đáng sợ đến nỗi em nghĩ chuyện may mắn nhất trên đời này là em chưa bao giờ gặp phải hắn.
_ Như là Phong vương (vua điên =v=) Tulio sao? Nghe nói ông ta say đắm lĩnh chủ góc vuông thứ chín, trong quá trình truy đuổi người ta không tiếc dùng bão từ hủy diệt một hành tinh.
_ Đúng vậy, như Phong vương Tulio.
_ Rất trừu tượng ha. Thiệu Trầm, anh trai ta có hay không yêu người nào đó một cách tuyệt đối?
_ Đương nhiên là có.
_ Cơ giới sư của anh?
_ Đúng vậy. – Thiệu Trầm cười cười.
_Thế nhưng anh ta thoạt nhìn không điên cuồng chút nào.
_ Bởi vì hai người họ đều yêu nhau.
_ Ừm – Tống Kiêu đột nhiên nghĩ tới điều gì, tâm tình vốn đang suy sụp thình lình nhảy lên:
_ Anh tôi là Hỏa chủng cao cấp, theo đạo lý ảnh hẳn là rất am hiểu kiềm chế tự động, thế nhưng anh vẫn yêu cơ giới sư của mình, đúng không?”
_ Đúng vậy.
_ Cho nên bất kể đại não của Cevil có tiến hóa đến trình độ gì, cậu ấy vẫn có khả năng thích tôi!
_ … Đúng vậy. – Thiệu Trầm bất đắc dĩ cười.
Tâm tình Tống Kiêu tốt đẹp hẳn lên, nhẹ nhàng ngâm nga câu hát, đi về phía trước.
_ Cậu chủ nhỏ.
_ Ơi? – Tống Kiêu nghiêng đầu.
_ Nếu có một ngày, tôi nói nếu một ngày… – Thiệu Trầm nhìn Tống Kiêu, ánh mắt lo lắng.
_ Làm sao vậy? – Tống Kiêu không rõ tại saoThiệu Trầm đang nói lại dừng.
_ Thời điểm một Arthur nào đó vì cậu chủ mà điên cuồng, em chỉ cần nói cho hắn biết, em thương hắn.
_ Hả? – Tống Kiêu lộ ra biểu bình khó hiểu – Hắn đã nổi điên tôi còn phải thương hắn?
_ Ngôn ngữ có năng lực ảnh hưởng mà em khó có thể tưởng tượng. Bất kể thật lòng hay không, cho dù là nói dối, nó cũng có thể trở thành liều thuốc trấn an khi hắn mất khống chế.
Tống Kiêu duỗi tay, nhéo nhéo gương mặt Thiệu Trầm:
_ Cám ơn đã lo lắng cho tôi, Thiệu Trầm. Vũ trụ rất rộng lớn, thế nhưng để một người vì một người khác điên cuồng đến mất đi lý trí là một việc có xác suất thấp cỡ nào? Càng không phải nói đến một Arthur với một người bình thường ha?
Thiệu Trầm thở dài một hơi:
_ Cậu chủ chỉ cần nhớ kỹ lời nói của tôi là được rồi.
_ Được rồi được rồi, tôi sẽ nhớ kỹ – Tống Kiêu bất đắc dĩ kéo kéo khóe miệng – Nhưng mà trừ phi tôi cũng yêu đồng chí Arthur đó, nếu không cho dù người ta có như Phong vương Tulio đi hủy diệt một góc vuông, tôi cũng sẽ không nói cái gì buồn nôn như “Tôi yêu ấy”.
_ Cậu chủ nhỏ! – Thiệu Trầm nhíu mày.
Tống Kiêu không nói hai lời lập tức xoay người bỏ chạy.
Thiệu Trầm nhìn bóng lưng của cậu, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
_ Đó là bởi vì em vẫn chưa trải qua những chuyện này.
Khi Tống Kiêu trở về phủ đệ của Tống gia, theo thường lệ ngồi trên giường gặm quả Kourou thì, hạt từ trong quả rơi lác đác.
Để sàn không bị bẩn, Thiệu Trầm luôn luôn phải dùng năng lực Thuấn di, khiến hạt quả lơ lửng trên không trung.
_ Cậu chủ, tôi nhắc em một việc.
_ Sao? – Khóe miệng Tống Kiêu ngậm một hạt quả, đầu lưỡi khẽ đẩy vào trong miệng.
_ Đêm mai là sinh nhật của lĩnh chủ đại nhân. Ở phủ đệ lĩnh chủ, sẽ tiến hành một bữa tiệc đêm chào mừng khách ngoại quốc.
_ Hửm? Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? – Mặt cậu Tống xụ xuống.
Cậu ghét nhất việc nhìn thấy những Arthur tự cho mình là siêu nhân này, đặc biệt là biểu tình khi lĩnh chủ nhìn cậu như là thấy sủng vật nào đó.
_ Em là người thừa kế duy nhất của Tống gia, đương nhiên phải đến dự. Hơn nữa khách quý đêm mai vô cùng quan trọng. Gia tộc Fawn của góc vuông thứ mười cũng sẽ cử đặc phái viên (sứ giả) đến đây. Gia tộc ngoại giao Haffris cũng sẽ có mặt. Ở tiệc đêm hôm đó em sẽ thấy Cevil.
_ Thật không? Tốt quá à! Anh có thể tưởng tượng ra hình dáng Cevil khi mặc lễ phục tiệc đêm không? Nhất định rất mê người!
_ Đương nhiên, tôi khuyên em nhớ phải thận trọng. Vì Phong vương Tulio cũng đến.
_ Hả… Phong vương Tulio? Ông ta tới làm gì? Chắc không phải đến để dùng bão từ nổ banh tinh cầu của chúng ta nha?
Biểu tình trên mặt Tống Kiêu giống như quả Kourou cậu yêu thích nhất bị một cơn lốc cuốn bay mất… (bị Fuko không hiểu rõ nghĩa câu mà chém gió đến bay mất…)
_ Dĩ nhiên không phải. Hiện tại ông ta đã thu liễm rất nhiều.
_ Hm, chẳng lẽ do lĩnh chủ góc vuông thứ chín nói với ổng ” Tớ yêu ấy”, nên bệnh điên của ổng được chữa rồi?
_ Có lẽ thế. Bất quá bây giờ đã không như mười năm trước, không còn người nào có thể đơn giản dùng bão từ hủy diệt một tinh cầu. – Thiệu Trầm xoa xoa đầu Tống Kiêu – Cậu chủ chỉ cần đứng một chỗ ăn cho tốt vào, sau đó làm bộ đầy bụng mà muốn nôn, quý ngài lĩnh chủ sẽ cho em về sớm.
_ Chờ một chút, phu nhân của Lục Khắc sẽ mang Tiểu Nhung Mao đi cùng đúng không?
_ … Cái này, hẳn là thế…
Trong nháy mắt, ánh mắt Tống Kiêu sáng lên:
_ Tiểu Nhung Mao thực sự rất đáng yêu! Tròn vo, dáng dấp lúc lớn lên so với tôi nhìn còn ngu hơn! Luôn luôn thích co người lại!
_ Quả thực rất khả ái! – Thiệu Trầm nhắm mắt lại, hắn có thể biết được câu nói tiếp theo của Tống Kiêu.
_ Thật muốn cạo hết lông của nó mà! Anh có tò mò không? Hình dạng trọc lông của nó nhất định rất moe! Đúng không? Đúng không!
Tống Kiêu bày ra vẻ mặt chờ đợi nhìn Thiệu Trầm.
Thiệu Trầm há miệng, mấy giây sau, rất nghiêm túc đè bả vai cậu Tống lại mà nói:
_ Nếu như… tôi nói là nếu như…
_ Thiệu Trầm, hôm nay anh “nếu như” thật nhiều!
_ Xin để cho tôi nói hết.
_ Được rồi… anh nói đi. – Tống Kiêu lộ biểu tình “mình đang chăm chú nghe đằng ấy nói nè”.
_ Nếu như cậu chủ thực sự không kiềm chế nổi mà cạo trọc lông Tiểu Nhung Mao, nhất định phải nôn thức ăn trong bụng ra!
_ Hả?
_ Bởi vì đại nhân Lục Khắc nhất định sẽ tức đến muốn giết cậu chủ! Thế nhưng nếu em nôn ra, tôi sẽ có lý do đưa em rời khỏi tiệc đêm. Tôi sẽ ngăn cản đại nhân Lục Khắc gây ra chuyện gì bất lợi cho cậu chủ.
_ … Được rồi, tôi sẽ ăn một cách hết mình.
_ Cậu chủ nhỏ, quan trọng không phải là em ăn nhiều hay ít, mà là tận lực kiềm chế không đi trêu chọc Tiểu Nhung Mao!
_ Aizz. Anh không thể nói thẳng ra sao? Tôi là một người bình thường, không phải Arthur! Mạch tư duy của tôi và anh không giống nhau ha!
_ Mạch tư duy của em cùng đại bộ phận người thường cũng không giống nhau.
_ Ok! Ok! Tôi muốn ở riêng một chút. – Tống Kiêu hướng Thiệu Trầm phất phất tay.
_ Được rồi, cậu chủ của tôi.
Thiệu Trầm chậm rãi lui về phía sau, rời khỏi phòng Tống Kiêu.
Tống Kiêu đứng dậy, đưa bàn tay đặt lên mặt tường, biểu tình trẻ con trên mặt trong nháy mắt biến mất.
_ Gen phù hợp, khởi động hẹ thống điện toán đám mây.
Thanh âm lạnh như băng của vi tính vang lên, mặt tường bỗng nhiên xuất hiện vô số số liệu.
Ngón tay Tống Kiêu linh hoạt chạm trên mặt tường, không ngừng sửa đổi cái gì đó. Mấy phút sau, cậu dừng lại, nâng cằm của mình lên, cau mày trầm tư.
Một lúc sau, cậu lại chuyển vào một ít số liệu, điện toán đám mây lấy tốc độ mắt thường không cách nhìn được tiến hành giải toán.
Mà Tống Kiêu híp mắt, chống đầu, ngồi ở trước bàn tự hỏi.
Nửa giờ sau, thanh âm lạnh như băng của hệ thống phát ra lần thứ hai – Tính toán hoàn tất, không thể trở về 0.
_ Aizz… – Tống Kiêu gãi gãi đầu mình.
Cậu đứng dậy, ngửa đầu.
Trận giải toán này, từ khi cậu biết tin tinh hạm của Tống Nhiên biến mất đến nay đã tiến hành tám năm, mà qua vô số ngày đêm, cậu từ đầu đến cuối không có được đáp án chính xác.
Tống Kiêu trầm tĩnh nhìn chăm chú vào kết quả kia, giống như xuyên thấu qua các chữ số vô tri mà nhìn một người.
_ Tống Nhiên, anh từng nói, dù em không phải Arthur, cũng không có nghĩa là em không có khả năng đạt được các thành tựu của Arthur. Thế nhưng… có những thứ trời sinh đã bị giới hạn. Vấn đề không ở chỗ em nỗ lực bao nhiêu, mà là em là dạng người gì? (chắc là so sánh giữa Arthur với người thường).
Tống Kiêu ngoẹo đầu.
Cả phòng bỗng dưng trở nên vô cùng trống trải.
Đôi mắt của thiếu niên tràn đầy phiền não, hoài nghi bản thân mình cùng nỗi đau khổ cầu mà không được.
Ba phút đồng hồ sau, Tống Kiêu cào loạn tóc của mình.
_ A a a a! Cái gì vậy chứ! Nếu như bị tên Tống Nhiên kia biết tình trạng hiện giờ của mình, ổng nhất định cười đến rút gân! Sau đó dùng ngón tay chọt mặt của mình! Sao tui chịu đựng được đây? Điều này hoàn toàn không thể chấp nhận được á——!
Tống Kiêu chống tay lên mặt tường, nhìn chằm chằm chỗ ghi kết quả, dường như là đối Tống Nhiên, cũng đối với bản thân mà hứa hẹn:
_ Hiện tại thất bại, không sao cả. Dù rằng mình không có thời gian lâu dài như Arthur, nhưng mình quý trọng mỗi một phút một giây của bản thân. Hầu hết bọn họ đều đem thời gian lãng phí trong việc tranh giành góc vuông, mà em, tất cả tinh lực đều dùng để tìm kiếm anh. Nguyện vọng của em so với bọn họ rất nhỏ, nhưng so với bọn chuyên tâm hơn. Người thành công cuối cùng nhất định là em!
=Hết chương 4=
Điện toán đám mây (cloud computing): còn gọi là điện toán máy chủ ảo, là mô hình điện toán sử dụng các công nghệ máy tính và phát triển dựa vào mạng Internet. Ở mô hình điện toán này, mọi khả năng liên quan đến công nghệ thông tin đều được cung cấp dưới dạng các “dịch vụ”, cho phép người sử dụng truy cập các dịch vụ công nghệ từ một nhà cung cấp nào đó “trong đám mây” mà không cần phải có các kiến thức, kinh nghiệm về công nghệ đó, cũng như không cần quan tâm đến các cơ sở hạ tầng phục vụ công nghệ đó.
Cơ mà với thời đại trong truyện, khả năng của đám mây đã được mở rộng hơn tương ứng phục vụ cho nhu cầu tính toán cỡ toàn bộ không gian vũ trụ rồi tinh hạm xx và oo… tóm lại là phạm vi tính toán của đám mây mạnh hơn… đây là suy nghĩ của tui <(“) nhưng chắc là cũng đúng đại khái đó…
Bình luận truyện