Tinh Tế Tối Cường Thông Gia
Chương 67
Chu Cẩn liền ngay cả đôi mắt cũng chưa kịp nhắm lại liền nhìn thấy ngũ quan của Aldrich đã khuếch đại ở trước mắt, sau đó trên môi nóng lên. Dòng điện từ đôi môi phát ra, nhanh chóng lan tràn đến toàn thân, mang đến từng trận run rẩy. Aldrich như chuồn chuồn lướt nước dừng lại một chút, một lát sau lưu luyến rời khỏi Chu Cẩn.
Tinh lực lập tức tụ tập lên mặt Chu Cẩn, mang theo nhiệt khí cơ hồ đem mặt của cậu nấu chín. Chu Cẩn lần đầu tiên cảm thấy tay chân của mình có chút dư thừa, đặt ở chỗ nào cũng thấy không thích hợp. Cậu không khỏi cắn môi một cái, muốn đè xuống cảm giác run rẩy kia.
"Đây chính là quyền lợi mà anh muốn sao?" Lời kia vừa thốt ra, Chu Cẩn liền cảm thấy kinh sợ vì khẩu khí này thực sự quá giống như mình đang làm nũng, nhanh chóng mím môi không nói nữa, thay đổi phương pháp dùng đôi mắt trừng đối phương.
Aldrich nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, muốn giúp cậu giảm bớt căng thẳng: "Nếu anh nói thẳng, phần quyền lợi này có khả năng đều không thể có được."
Ngượng ngùng buồn bực còn có cảm xúc không nói được xung kích lấy Chu Cẩn, thình lình liền đem trí thông minh của Chu Cẩn nặn ra mất. Chu Cẩn không suy nghĩ nhiều cạp trở lại: "Anh không hỏi, tại sao anh lại biết sẽ không thể có được?"
"Ồ?" Aldrich đã nhìn qua bộ dáng ra vẻ của Chu Cẩn, nhìn qua bộ dáng cậu lạnh lẽo trừng mắt, nhưng hết thảy đều không ngăn nổi dáng dấp hai gò má ửng hồ đầy ngượng ngùng của Chu Cẩn giờ khắc này, anh cố nén ý cười, nghiêm nghị hỏi: "Vậy em nguyện ý cho anh phần quyền lợi này không?"
"Đương nhiên..." Chu Cẩn nhận ra chính mình sắp bị Aldrich lừa bán, nhanh chóng đem nửa câu sau chặn ở trong miệng.
Nhưng lúc này đã muộn, Aldrich phi thường giỏi về chuyện nắm bắt thời cơ tự động đem lời nói bù đắp: "Đương nhiên là nguyện ý? Vậy anh liền không khách khí!"
Chu Cẩn lúc này mới phát hiện mình lại bị đối phương hoàn toàn cố định ở trong lồng ngực, không để lại chút đường lui nào. Aldrich nhanh chóng bắt được đôi môi của cậu, không giống với lần đầu tiên lướt qua liền thôi, lần này Aldrich phi thường có kiên trì mổ nhẹ một cái, dùng đầu lưỡi từng chút một khẽ liếm môi Chu Cẩn, chấp nhất chờ đợi Chu Cẩn nghênh đón mình.
Chu Cẩn chung quy không thể chịu đựng đối phương đầu độc như vậy. Nhận ra được cậu buông lỏng, Aldrich lập tức không chút khách khí công thành, thời khắc hai người tình ý triền miên, tin tức tố ngông cuồng bá đạo của Aldrich tiến quân thần tốc, nhanh chóng hợp thành một thể với Chu Cẩn, tạo thành một ký hiệu tạm thời trên người Chu Cẩn.
Ký hiệu này tuy rằng không sánh được với trực tiếp cường liệt cắn lên tuyến thể ở sau gáy, nhưng đã đủ khiến Aldrich thoả mãn. Anh chưa hết thòm thèm liếm môi một cái, liền lưu luyến một hồi ở ngay cần cổ của Chu Cẩn, lúc này mới một mặt đắc ý buông Chu Cẩn ra.
Chu Cẩn cuối cùng đã rõ ràng dụng ý của anh, cậu nhẹ nhàng ngửi mùi vị trên người một cái, bất ngờ phát hiện bản thân cũng không chán ghét. Nếu không chán ghét, tựa hồ cũng chẳng có lý do gì để công kích, không thể làm gì khác hơn là yên lặng chấp nhận Aldrich tự cho là mình thông minh.
Aldrich không bỏ qua động tác nhỏ của Chu Cẩn, dáng dấp đáng yêu nhỏ nhắn của Chu Cẩn khiến Aldrich trìu mến không dứt, giờ khắc này suy nghĩ duy nhất của anh là đem Chu Cẩn mạnh mẽ ôm vào trong ngực, tốt nhất phải đem đối phương khắc vào trong thân thể của mình.
Anh phiền muộn liếc nhìn thời gian, nếu như không phải nên nhanh chóng xuất phát, anh liền sẽ báo danh muộn một ngày khi về lại với vệ đội. Nhưng Aldrich lúc này chỉ muốn thân thiết ở bên cạnh Chu Cẩn, không bằng liền chậm một ngày lại trở về nha.
Suy nghĩ này vừa mới nảy lên, liền bị Chu Cẩn liếc mắt nhìn ra. Nét đỏ ửng trên mặt cậu vẫn còn, khí thế thuyết giáo cũng không khỏi yếu đi mấy phần: "Anh càng nhanh chóng trở về lại càng có thể thể hiện địa vị của Sandy trong lòng mình."
Aldrich có chút hoài niệm thời khắc trí thông minh của Chu Cẩn trốn đi vừa nãy, nhưng anh chung quy vẫn nghe theo ý tứ của Chu Cẩn: "Được thôi, ngược lại ngày sau còn dài." Anh đem Chu Cẩn ôm vào trong ngực, cúi đầu cọ xát trên cần cổ của cậu. Tuy rằng bản năng phi thường muốn mạnh mẽ cắn một cái trên địa phương mềm mại kia, song chung quy vẫn nhịn được.
"Không cần chữa trị cho Ngân Dực quá nhanh đâu, cũng đừng để bản thân quá mệt nhọc. Chú ý nghỉ ngơi, tự chiếu cố mình cho tốt, chờ anh trở về." Aldrich nói liên miên cằn nhằn dặn dò một đống, rốt cuộc ở thời khắc cuối cùng leo lên phi thuyền của liên bang trở về.
Chu Cẩn là một đứa trẻ bị bỏ quên ở Chu gia, Chu gia quanh năm không có ai ở, Chu Cẩn từ nhỏ liền học xong cách tự chăm sóc bản thân. Mỗi lần Chu Hạ và Chu Chiêu trở về chưa mấy ngày liền phải trở về quân đội, Chu Cẩn liền đứng trước cửa nhìn theo bọn họ leo lên phi thuyền rút quân về bộ. Số năm quá lâu, số lần quá nhiều, thời điểm tạm biệt cảm xúc duy nhất cậu có thể nhớ lại chính là vui mừng —— các đại nhân rốt cuộc đã đi, cậu có thể an tâm trở về gian phòng dưới lòng đất của mình rồi.
Phi thuyền Aldrich leo lên trước tiên đưa anh đến trạm không gian, sau đó ngồi phi thuyền vũ trụ rời đi.
Cảnh tượng này đối với Chu Cẩn mà nói vốn nên hết sức quen thuộc, nhưng trong chớp mắt khi cửa đóng lại, cảm xúc tên là không muốn nhanh chóng công chiếm nội tâm của cậu. Mãi đến lúc phi thuyền tiến vào quỹ đạo không gian, lúc này Chu Cẩn mới trở về khu thí nghiệm.
Cả người Chu Cẩn đều là khí tức của Aldrich, mùi vị xa lạ lại bất ngờ làm cho cậu cảm thấy an tâm, phảng phất như trời sinh nên như vậy, tâm linh đã từng thiếu hụt rốt cuộc cảm thấy viên mãn.
Cậu nhíu nhíu lông mày, rốt cuộc vẫn không chống cự được bật cười, nhẹ giọng tự nhủ: "Đều nói ngày sau còn dài mà."
Mấy sinh viên Michelson chỉ điểm cuối cùng đã tới, Lỗ Chính Hàm là một trong số đó. Hắn nhìn Chu Cẩn bận rộn trước bếp nung, không khỏi cảm thán: "Xem ra trên cõi đời này thật sự có thiên tài."
Chu Cẩn đem quang não khép lại, đi tới trước mặt Lỗ Chính Hàm, nắm đấm của hai người nhẹ nhàng chạm nhau, xem như là chào hỏi. Còn không đợi Chu Cẩn nói chuyện, Lỗ Chính Hàm nhạy cảm cảm nhận được biến hóa của Chu Cẩn: "Cậu đây là, đây là..."
Beta đối với tin tức tố cũng không quá mẫn cảm, bất quá Aldrich có tinh thần lực song S, tin tức tố cực kỳ bá đạo, liền là mới đánh dấu, bởi vậy cho dù là Lỗ Chính Hàm cũng lập tức cảm nhận được.
Toàn bộ nét thẹn thùng kia Chu Cẩn đều dùng ở trước mặt Aldrich, cho dù là đối mặt với trêu chọc của Dịch Minh và Michelson cậu cũng có thể mặt không biến sắc, chứ đừng nói chi là Lỗ Chính Hàm. Cậu thoải mái nhún vai một cái, nói rằng: "Vâng, đánh dấu."
"A, ra là vậy." Lỗ Chính Hàm cảm khái, "Tay chân của Nhị hoàng tử đế quốc vẫn thật là nhanh nha."
Chu Cẩn cũng không muốn sâu sắc thảo luận vấn đề này với hắn, vừa vặn đèn bếp nung sáng lên, lập tức bắt đầu tiến hành hạ thấp nhiệt độ trong bếp lò. Cậu mang Lỗ Chính Hàm đến trước bếp nung, từ dưới quan sát đánh giá có thể rõ ràng nhìn thấy trong đó có một khối kim loại màu trắng bạc.
"Đây chính là hợp kim mới?" Mặc dù đã nỗ lực khống chế, giọng nói của Lỗ Chính Hàm vẫn có chút kích động đến hơi phát run.
"Đúng vậy." Chu Cẩn vừa đem dữ liệu đưa vào quang não vừa trả lời: "Đây là tổ thứ chín." Cậu chỉ chỉ một bếp nung khác, "Đó là tổ thứ mười. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, hợp kim cuối cùng phải nằm trong hai tổ này."
Hai mắt của Lỗ Chính Hàm hưng phấn đến phát sáng, trừng trừng nhìn tổ hợp kim thứ chín: "Tôi bây giờ đối với cậu không có một chút ghen tỵ nào cả. Với trình độ này của tôi, lại có thể chứng kiến sự kiện lịch sử như vậy, đã đủ may mắn rồi."
"Phải biết đám người bên ngoài kia vốn cho rằng sẽ bị Michelson bắt tới trở thành cu li làm việc tư, lúc phát hiện lại là quân bộ, họ sắp vui vẻ đến điên rồi!" Trên mặt Lỗ Chính Hàm có một cảm giác ưu việt không có cách nào che giấu, "Tôi liền biết cậu khẳng định cũng ở đây. Là học trưởng thì thế nào? Phải biết bạn của tôi nhưng lại là một trong những thành viên đầu tiên của tổ nghiên cứu phát minh hạt nhân đó! Đủ để tôi khoe khoang cả đời!"
Tổ hợp kim thứ chín rốt cuộc được băng chuyền đưa ra, Chu Cẩn thử xuống, đang muốn mang theo trong tay, Lỗ Chính Hàm không thèm để ý đã mang bao tay hay chưa, cầm hợp kim nóng cháy lên.
"Để lên máy thu thập dữ liệu sao?"
Chu Cẩn gật gật đầu, kinh hồn bạt vía nhìn hắn đặt hợp kim xuống. Lỗ Chính Hàm nhìn thấy biểu tình căng thẳng của Chu Cẩn, an ủi: "Đừng lo lắng, nhiệt độ này hoàn hảo không nóng tới tôi đâu."
Ai biết Chu Cẩn một mặt ghét bỏ: "Tôi là sợ da anh bị cháy dính lên đó, ảnh hưởng đến dữ liệu của tôi."
Lỗ Chính Hàm: "..." Chu Cẩn thật sự khác lắm, cả người so với dĩ vãng càng hiện ra một chút sức sống. Hắn suy nghĩ một chút, dáng dấp của Chu Cẩn như vậy vô cùng giống với Michelson.
"Chu Cẩn!" Lỗ Chính Hàm vừa giúp Chu Cẩn kết nối với máy thu thập dữ liệu vừa phi thường nói thật: "Tuyệt đối không nên học theo Michelson giáo sư!"
"A?"
"Học theo Michelson là không có tiền đồ!" Lỗ Chính Hàm lúc này đã cho rằng Chu Cẩn là theo chân Michelson lâu ngày nên gần mực thì đen, "Tôi nghe nói lúc trước ông ấy còn từng bị người chụp bao bố đánh tơi bời kìa!"
Người chủ trì đi tới phía sau hai người, cười đến híp mắt: "Há, còn có chuyện như vậy?"
Lỗ Chính Hàm cả kinh, thấy một người râu ria xồm xàm không thấy rõ mặt mày đứng ở phía sau mình, dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Chu Cẩn.
"Dịch Minh đại sư, Lỗ Chính Hàm." Chu Cẩn vừa nói vừa ấn xuống nút bắt đầu, hai mắt nhìn chằm chằm con số nhảy lên trên màn ảnh: "Không chỉ là trước đây, bây giờ giáo sư cơ hồ mỗi ngày đều lần lượt bị đánh, các anh chẳng mấy chốc sẽ thấy quen thôi."
Lỗ Chính Hàm khó mà tin nổi nhìn Chu Cẩn, cảm thấy lượng thông tin ngày đầu đi đến bộ nghiên cứu phát minh này thực sự hơi lớn.
Tổ hợp kim thứ mười lúc này cũng ra lò, ba người lại không có hứng thú chọc cười nữa, Lỗ Chính Hàm đem hợp kim phóng tới máy thu thập dữ liệu, nín hơi ngưng thần nhìn bộ số liệu cuối cùng ra lò.
Chu Cẩn nhanh chóng quét xong dữ liệu, cơ hồ khống chế không được nỗi kích động của mình: "Tổ thứ chín! Tổ thứ chín!"
Dịch Minh cũng xem xong dữ liệu, các luồng hợp kim đều có thể cơ hồ bị Chu Cẩn điều chỉnh đến cực hạn, ông ngao một tiếng kêu lên, sau đó liền muốn đi tặng cho Chu Cẩn một cái ôm chúc mừng.
Nhưng thời điểm coi như hai tay ông muốn đụng tới Chu Cẩn, một bóng người nhanh chóng chui vào giữa ông và Chu Cẩn, thay thế Chu Cẩn cùng Dịch Minh ôm nhau một cái, một bên còn muốn hỏi: "Làm sao thành công được vậy? Quá tuyệt vời!"
Dịch Minh không cần nghĩ cũng biết người kia là ai, tuy rằng niềm vui sướng khi điều phối hợp kim thành công làm cho ông quyết định không tính toán với người này, nhưng hành vi không sợ chết được voi đòi tiên của Michelson vẫn khiến ông nhịn không được, ở trước mặt năm đứa học sinh của Michelson, ra tay cho ông một chút giáo huấn.
Lần đầu tiên Lỗ Chính Hàm và một đám học sinh hệ cơ khí nhìn thấy kỳ cảnh, cằm rơi thẳng xuống đất.
Chu Cẩn yêu thích không buông tay cầm tổ hợp kim thứ chín, tâm tình hài lòng khuyên bọn họ: "Sau này cơ hồ mỗi ngày đều sẽ nhìn thấy tình cảnh đánh lộn này, thấy quen là được rồi." Cậu sau khi giương mắt nhìn mấy vị học trưởng vẫn chưa hết khiếp sợ, "Học trưởng, tuyệt đối đừng dính vào, bằng không Michelson giáo sư một hồi sẽ mang giày nhỏ cho các anh đó."
*mang giày nhỏ: gây khó dễ.
Các vị học trưởng: "..." Quỷ kiến sầu của học viện cơ giới này lại là một lão M! Thật sự không phải là nằm mơ đó chứ?
Chu Cẩn còn giúp nghĩ ý xấu: "Không bằng nhân cơ hội ghi hình lại, sau này Michelson có làm bừa liền uy hiếp đưa ông ấy lên internet đi."
Lỗ Chính Hàm dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn Chu Cẩn, quả nhiên bị làm hư rồi!
Hợp kim đã điều phối thành công, sau khi Chu Cẩn tính toán xong lượng dùng cần thiết để cải tiến Ngân Dực, lộ trình xuất phát đưa Ngân Dực hướng về cấp song S rốt cuộc bắt đầu.
Đường dây cần phải sửa chữa rất nhiều, Chu Cẩn mỗi ngày ngoại trừ chăm nom trước bếp nung chính là cùng Dịch Minh và Michelson sửa chữa đường dây. Dây thần kinh cũng cần phải sửa chữa, sau khi ba người nghiên cứu, rốt cuộc quyết định thay đổi toàn bộ thành dây thần kinh sinh học hóa, một phần này cơ hồ đều được Michelson và Dịch Minh hoàn thành.
Chu Cẩn cơ hồ là làm việc liên tục, cũng may vì khi sử dụng hợp kim cũng không cần rèn đúc thành linh kiện cho cơ giáp như hợp kim truyền thống, chỉ cần lợi dụng công năng ký ức kim loại, sau đó dựa vào thể tích của các bộ phận, sử dụng phương thức rèn đúc sinh vật hóa, điền vào các hạng tham số.
Những công việc này thì lại giao cho bọn Lỗ Chính Hàm. Chu Cẩn tình cờ vội vã đi ra ngoài làm việc, thời điểm nhìn thấy ánh sáng mặt trời rực rỡ, luôn có một loại cảm giác không thiết thực.
Ngân Dực bây giờ đã bị gỡ xuống chỉ còn lại khung xương, nhìn thấy Chu Cẩn mang người từ bên ngoài tiến vào, nó theo bản năng ôm ngực: "Chu Cẩn tiên sinh, cậu chừng nào mới mặc quần áo cho tui vậy? Tui cảm thấy tui có chút bị cảm."
Lỗ Chính Hàm: "Cơ giáp cũng sẽ cảm mạo hả?"
"Ồ? Tới xem nước mũi một chút. Nếu không chảy nước mũi liền cách thức hóa ngươi, sau này sẽ không nói bậy nữa." Chu Cẩn gỡ rối trước quang não, mười ngón tung bay đến cơ hồ có bóng ma.
Ngân Dực không thể làm gì khác hơn là khóc cót két ngậm miệng, Chu Cẩn tiên sinh không một chút nào thương hương tiếc ngọc, thực sự là quá đáng ghét!
Hai người Michelson và Dịch Minh rốt cuộc xử lý xong đường dây bên chân trái của Ngân Dực, sau khi xác định không có sai sót, để chân trái của Ngân Dực chống đỡ bởi chiếc kệ, đem khớp đầu gối chân trái tháo xuống. Chu Cẩn phất tay hỏi thăm, Lỗ Chính Hàm mang người đem chừng mười miếng hợp kim kích thước không đều nhau để lên chiếc kệ.
"Cứ để đó ạ." Chu Cẩn nói, lập tức bắt đầu ghi lại dữ liệu trên chân Ngân Dực. Khi Chu Cẩn ấn xuống nút lệnh, hợp kim vốn bất động đột nhiên di chuyển, mắt mọi người nhìn chúng nó chậm rãi biến hóa, dần dần biến thành bộ dáng hoặc là xương đùi nhỏ, hoặc là mắt cá chân, hoặc là chân trái, hoặc là ngón chân.
Người ở hiện trường cho dù đều đã chuẩn bị tâm lý sẵn nhưng vẫn bị sốc đến câm nín.
Chu Cẩn ra hiệu để Lỗ Chính Hàm bọn họ tiếp tục, mấy người cùng nhau tiến lên, nhanh chóng dựa theo tư liệu Chu Cẩn sớm đã đưa bọn họ, theo trình tự cài đặt xong chân trái của Ngân Dực.
Sau đó Chu Cẩn cùng Michelson và Dịch Minh nối những đường dây với mỗi chỗ khớp của chân trái lại.
Khi tất cả đã được dàn xếp xong, Chu Cẩn đi vào trong buồng lái của Ngân Dực, kết nối xong xuôi với Ngân Dực xong, Chu Cẩn nói: "Ngân Dực, chúng ta đi thử xem."
Tinh lực lập tức tụ tập lên mặt Chu Cẩn, mang theo nhiệt khí cơ hồ đem mặt của cậu nấu chín. Chu Cẩn lần đầu tiên cảm thấy tay chân của mình có chút dư thừa, đặt ở chỗ nào cũng thấy không thích hợp. Cậu không khỏi cắn môi một cái, muốn đè xuống cảm giác run rẩy kia.
"Đây chính là quyền lợi mà anh muốn sao?" Lời kia vừa thốt ra, Chu Cẩn liền cảm thấy kinh sợ vì khẩu khí này thực sự quá giống như mình đang làm nũng, nhanh chóng mím môi không nói nữa, thay đổi phương pháp dùng đôi mắt trừng đối phương.
Aldrich nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, muốn giúp cậu giảm bớt căng thẳng: "Nếu anh nói thẳng, phần quyền lợi này có khả năng đều không thể có được."
Ngượng ngùng buồn bực còn có cảm xúc không nói được xung kích lấy Chu Cẩn, thình lình liền đem trí thông minh của Chu Cẩn nặn ra mất. Chu Cẩn không suy nghĩ nhiều cạp trở lại: "Anh không hỏi, tại sao anh lại biết sẽ không thể có được?"
"Ồ?" Aldrich đã nhìn qua bộ dáng ra vẻ của Chu Cẩn, nhìn qua bộ dáng cậu lạnh lẽo trừng mắt, nhưng hết thảy đều không ngăn nổi dáng dấp hai gò má ửng hồ đầy ngượng ngùng của Chu Cẩn giờ khắc này, anh cố nén ý cười, nghiêm nghị hỏi: "Vậy em nguyện ý cho anh phần quyền lợi này không?"
"Đương nhiên..." Chu Cẩn nhận ra chính mình sắp bị Aldrich lừa bán, nhanh chóng đem nửa câu sau chặn ở trong miệng.
Nhưng lúc này đã muộn, Aldrich phi thường giỏi về chuyện nắm bắt thời cơ tự động đem lời nói bù đắp: "Đương nhiên là nguyện ý? Vậy anh liền không khách khí!"
Chu Cẩn lúc này mới phát hiện mình lại bị đối phương hoàn toàn cố định ở trong lồng ngực, không để lại chút đường lui nào. Aldrich nhanh chóng bắt được đôi môi của cậu, không giống với lần đầu tiên lướt qua liền thôi, lần này Aldrich phi thường có kiên trì mổ nhẹ một cái, dùng đầu lưỡi từng chút một khẽ liếm môi Chu Cẩn, chấp nhất chờ đợi Chu Cẩn nghênh đón mình.
Chu Cẩn chung quy không thể chịu đựng đối phương đầu độc như vậy. Nhận ra được cậu buông lỏng, Aldrich lập tức không chút khách khí công thành, thời khắc hai người tình ý triền miên, tin tức tố ngông cuồng bá đạo của Aldrich tiến quân thần tốc, nhanh chóng hợp thành một thể với Chu Cẩn, tạo thành một ký hiệu tạm thời trên người Chu Cẩn.
Ký hiệu này tuy rằng không sánh được với trực tiếp cường liệt cắn lên tuyến thể ở sau gáy, nhưng đã đủ khiến Aldrich thoả mãn. Anh chưa hết thòm thèm liếm môi một cái, liền lưu luyến một hồi ở ngay cần cổ của Chu Cẩn, lúc này mới một mặt đắc ý buông Chu Cẩn ra.
Chu Cẩn cuối cùng đã rõ ràng dụng ý của anh, cậu nhẹ nhàng ngửi mùi vị trên người một cái, bất ngờ phát hiện bản thân cũng không chán ghét. Nếu không chán ghét, tựa hồ cũng chẳng có lý do gì để công kích, không thể làm gì khác hơn là yên lặng chấp nhận Aldrich tự cho là mình thông minh.
Aldrich không bỏ qua động tác nhỏ của Chu Cẩn, dáng dấp đáng yêu nhỏ nhắn của Chu Cẩn khiến Aldrich trìu mến không dứt, giờ khắc này suy nghĩ duy nhất của anh là đem Chu Cẩn mạnh mẽ ôm vào trong ngực, tốt nhất phải đem đối phương khắc vào trong thân thể của mình.
Anh phiền muộn liếc nhìn thời gian, nếu như không phải nên nhanh chóng xuất phát, anh liền sẽ báo danh muộn một ngày khi về lại với vệ đội. Nhưng Aldrich lúc này chỉ muốn thân thiết ở bên cạnh Chu Cẩn, không bằng liền chậm một ngày lại trở về nha.
Suy nghĩ này vừa mới nảy lên, liền bị Chu Cẩn liếc mắt nhìn ra. Nét đỏ ửng trên mặt cậu vẫn còn, khí thế thuyết giáo cũng không khỏi yếu đi mấy phần: "Anh càng nhanh chóng trở về lại càng có thể thể hiện địa vị của Sandy trong lòng mình."
Aldrich có chút hoài niệm thời khắc trí thông minh của Chu Cẩn trốn đi vừa nãy, nhưng anh chung quy vẫn nghe theo ý tứ của Chu Cẩn: "Được thôi, ngược lại ngày sau còn dài." Anh đem Chu Cẩn ôm vào trong ngực, cúi đầu cọ xát trên cần cổ của cậu. Tuy rằng bản năng phi thường muốn mạnh mẽ cắn một cái trên địa phương mềm mại kia, song chung quy vẫn nhịn được.
"Không cần chữa trị cho Ngân Dực quá nhanh đâu, cũng đừng để bản thân quá mệt nhọc. Chú ý nghỉ ngơi, tự chiếu cố mình cho tốt, chờ anh trở về." Aldrich nói liên miên cằn nhằn dặn dò một đống, rốt cuộc ở thời khắc cuối cùng leo lên phi thuyền của liên bang trở về.
Chu Cẩn là một đứa trẻ bị bỏ quên ở Chu gia, Chu gia quanh năm không có ai ở, Chu Cẩn từ nhỏ liền học xong cách tự chăm sóc bản thân. Mỗi lần Chu Hạ và Chu Chiêu trở về chưa mấy ngày liền phải trở về quân đội, Chu Cẩn liền đứng trước cửa nhìn theo bọn họ leo lên phi thuyền rút quân về bộ. Số năm quá lâu, số lần quá nhiều, thời điểm tạm biệt cảm xúc duy nhất cậu có thể nhớ lại chính là vui mừng —— các đại nhân rốt cuộc đã đi, cậu có thể an tâm trở về gian phòng dưới lòng đất của mình rồi.
Phi thuyền Aldrich leo lên trước tiên đưa anh đến trạm không gian, sau đó ngồi phi thuyền vũ trụ rời đi.
Cảnh tượng này đối với Chu Cẩn mà nói vốn nên hết sức quen thuộc, nhưng trong chớp mắt khi cửa đóng lại, cảm xúc tên là không muốn nhanh chóng công chiếm nội tâm của cậu. Mãi đến lúc phi thuyền tiến vào quỹ đạo không gian, lúc này Chu Cẩn mới trở về khu thí nghiệm.
Cả người Chu Cẩn đều là khí tức của Aldrich, mùi vị xa lạ lại bất ngờ làm cho cậu cảm thấy an tâm, phảng phất như trời sinh nên như vậy, tâm linh đã từng thiếu hụt rốt cuộc cảm thấy viên mãn.
Cậu nhíu nhíu lông mày, rốt cuộc vẫn không chống cự được bật cười, nhẹ giọng tự nhủ: "Đều nói ngày sau còn dài mà."
Mấy sinh viên Michelson chỉ điểm cuối cùng đã tới, Lỗ Chính Hàm là một trong số đó. Hắn nhìn Chu Cẩn bận rộn trước bếp nung, không khỏi cảm thán: "Xem ra trên cõi đời này thật sự có thiên tài."
Chu Cẩn đem quang não khép lại, đi tới trước mặt Lỗ Chính Hàm, nắm đấm của hai người nhẹ nhàng chạm nhau, xem như là chào hỏi. Còn không đợi Chu Cẩn nói chuyện, Lỗ Chính Hàm nhạy cảm cảm nhận được biến hóa của Chu Cẩn: "Cậu đây là, đây là..."
Beta đối với tin tức tố cũng không quá mẫn cảm, bất quá Aldrich có tinh thần lực song S, tin tức tố cực kỳ bá đạo, liền là mới đánh dấu, bởi vậy cho dù là Lỗ Chính Hàm cũng lập tức cảm nhận được.
Toàn bộ nét thẹn thùng kia Chu Cẩn đều dùng ở trước mặt Aldrich, cho dù là đối mặt với trêu chọc của Dịch Minh và Michelson cậu cũng có thể mặt không biến sắc, chứ đừng nói chi là Lỗ Chính Hàm. Cậu thoải mái nhún vai một cái, nói rằng: "Vâng, đánh dấu."
"A, ra là vậy." Lỗ Chính Hàm cảm khái, "Tay chân của Nhị hoàng tử đế quốc vẫn thật là nhanh nha."
Chu Cẩn cũng không muốn sâu sắc thảo luận vấn đề này với hắn, vừa vặn đèn bếp nung sáng lên, lập tức bắt đầu tiến hành hạ thấp nhiệt độ trong bếp lò. Cậu mang Lỗ Chính Hàm đến trước bếp nung, từ dưới quan sát đánh giá có thể rõ ràng nhìn thấy trong đó có một khối kim loại màu trắng bạc.
"Đây chính là hợp kim mới?" Mặc dù đã nỗ lực khống chế, giọng nói của Lỗ Chính Hàm vẫn có chút kích động đến hơi phát run.
"Đúng vậy." Chu Cẩn vừa đem dữ liệu đưa vào quang não vừa trả lời: "Đây là tổ thứ chín." Cậu chỉ chỉ một bếp nung khác, "Đó là tổ thứ mười. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, hợp kim cuối cùng phải nằm trong hai tổ này."
Hai mắt của Lỗ Chính Hàm hưng phấn đến phát sáng, trừng trừng nhìn tổ hợp kim thứ chín: "Tôi bây giờ đối với cậu không có một chút ghen tỵ nào cả. Với trình độ này của tôi, lại có thể chứng kiến sự kiện lịch sử như vậy, đã đủ may mắn rồi."
"Phải biết đám người bên ngoài kia vốn cho rằng sẽ bị Michelson bắt tới trở thành cu li làm việc tư, lúc phát hiện lại là quân bộ, họ sắp vui vẻ đến điên rồi!" Trên mặt Lỗ Chính Hàm có một cảm giác ưu việt không có cách nào che giấu, "Tôi liền biết cậu khẳng định cũng ở đây. Là học trưởng thì thế nào? Phải biết bạn của tôi nhưng lại là một trong những thành viên đầu tiên của tổ nghiên cứu phát minh hạt nhân đó! Đủ để tôi khoe khoang cả đời!"
Tổ hợp kim thứ chín rốt cuộc được băng chuyền đưa ra, Chu Cẩn thử xuống, đang muốn mang theo trong tay, Lỗ Chính Hàm không thèm để ý đã mang bao tay hay chưa, cầm hợp kim nóng cháy lên.
"Để lên máy thu thập dữ liệu sao?"
Chu Cẩn gật gật đầu, kinh hồn bạt vía nhìn hắn đặt hợp kim xuống. Lỗ Chính Hàm nhìn thấy biểu tình căng thẳng của Chu Cẩn, an ủi: "Đừng lo lắng, nhiệt độ này hoàn hảo không nóng tới tôi đâu."
Ai biết Chu Cẩn một mặt ghét bỏ: "Tôi là sợ da anh bị cháy dính lên đó, ảnh hưởng đến dữ liệu của tôi."
Lỗ Chính Hàm: "..." Chu Cẩn thật sự khác lắm, cả người so với dĩ vãng càng hiện ra một chút sức sống. Hắn suy nghĩ một chút, dáng dấp của Chu Cẩn như vậy vô cùng giống với Michelson.
"Chu Cẩn!" Lỗ Chính Hàm vừa giúp Chu Cẩn kết nối với máy thu thập dữ liệu vừa phi thường nói thật: "Tuyệt đối không nên học theo Michelson giáo sư!"
"A?"
"Học theo Michelson là không có tiền đồ!" Lỗ Chính Hàm lúc này đã cho rằng Chu Cẩn là theo chân Michelson lâu ngày nên gần mực thì đen, "Tôi nghe nói lúc trước ông ấy còn từng bị người chụp bao bố đánh tơi bời kìa!"
Người chủ trì đi tới phía sau hai người, cười đến híp mắt: "Há, còn có chuyện như vậy?"
Lỗ Chính Hàm cả kinh, thấy một người râu ria xồm xàm không thấy rõ mặt mày đứng ở phía sau mình, dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Chu Cẩn.
"Dịch Minh đại sư, Lỗ Chính Hàm." Chu Cẩn vừa nói vừa ấn xuống nút bắt đầu, hai mắt nhìn chằm chằm con số nhảy lên trên màn ảnh: "Không chỉ là trước đây, bây giờ giáo sư cơ hồ mỗi ngày đều lần lượt bị đánh, các anh chẳng mấy chốc sẽ thấy quen thôi."
Lỗ Chính Hàm khó mà tin nổi nhìn Chu Cẩn, cảm thấy lượng thông tin ngày đầu đi đến bộ nghiên cứu phát minh này thực sự hơi lớn.
Tổ hợp kim thứ mười lúc này cũng ra lò, ba người lại không có hứng thú chọc cười nữa, Lỗ Chính Hàm đem hợp kim phóng tới máy thu thập dữ liệu, nín hơi ngưng thần nhìn bộ số liệu cuối cùng ra lò.
Chu Cẩn nhanh chóng quét xong dữ liệu, cơ hồ khống chế không được nỗi kích động của mình: "Tổ thứ chín! Tổ thứ chín!"
Dịch Minh cũng xem xong dữ liệu, các luồng hợp kim đều có thể cơ hồ bị Chu Cẩn điều chỉnh đến cực hạn, ông ngao một tiếng kêu lên, sau đó liền muốn đi tặng cho Chu Cẩn một cái ôm chúc mừng.
Nhưng thời điểm coi như hai tay ông muốn đụng tới Chu Cẩn, một bóng người nhanh chóng chui vào giữa ông và Chu Cẩn, thay thế Chu Cẩn cùng Dịch Minh ôm nhau một cái, một bên còn muốn hỏi: "Làm sao thành công được vậy? Quá tuyệt vời!"
Dịch Minh không cần nghĩ cũng biết người kia là ai, tuy rằng niềm vui sướng khi điều phối hợp kim thành công làm cho ông quyết định không tính toán với người này, nhưng hành vi không sợ chết được voi đòi tiên của Michelson vẫn khiến ông nhịn không được, ở trước mặt năm đứa học sinh của Michelson, ra tay cho ông một chút giáo huấn.
Lần đầu tiên Lỗ Chính Hàm và một đám học sinh hệ cơ khí nhìn thấy kỳ cảnh, cằm rơi thẳng xuống đất.
Chu Cẩn yêu thích không buông tay cầm tổ hợp kim thứ chín, tâm tình hài lòng khuyên bọn họ: "Sau này cơ hồ mỗi ngày đều sẽ nhìn thấy tình cảnh đánh lộn này, thấy quen là được rồi." Cậu sau khi giương mắt nhìn mấy vị học trưởng vẫn chưa hết khiếp sợ, "Học trưởng, tuyệt đối đừng dính vào, bằng không Michelson giáo sư một hồi sẽ mang giày nhỏ cho các anh đó."
*mang giày nhỏ: gây khó dễ.
Các vị học trưởng: "..." Quỷ kiến sầu của học viện cơ giới này lại là một lão M! Thật sự không phải là nằm mơ đó chứ?
Chu Cẩn còn giúp nghĩ ý xấu: "Không bằng nhân cơ hội ghi hình lại, sau này Michelson có làm bừa liền uy hiếp đưa ông ấy lên internet đi."
Lỗ Chính Hàm dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn Chu Cẩn, quả nhiên bị làm hư rồi!
Hợp kim đã điều phối thành công, sau khi Chu Cẩn tính toán xong lượng dùng cần thiết để cải tiến Ngân Dực, lộ trình xuất phát đưa Ngân Dực hướng về cấp song S rốt cuộc bắt đầu.
Đường dây cần phải sửa chữa rất nhiều, Chu Cẩn mỗi ngày ngoại trừ chăm nom trước bếp nung chính là cùng Dịch Minh và Michelson sửa chữa đường dây. Dây thần kinh cũng cần phải sửa chữa, sau khi ba người nghiên cứu, rốt cuộc quyết định thay đổi toàn bộ thành dây thần kinh sinh học hóa, một phần này cơ hồ đều được Michelson và Dịch Minh hoàn thành.
Chu Cẩn cơ hồ là làm việc liên tục, cũng may vì khi sử dụng hợp kim cũng không cần rèn đúc thành linh kiện cho cơ giáp như hợp kim truyền thống, chỉ cần lợi dụng công năng ký ức kim loại, sau đó dựa vào thể tích của các bộ phận, sử dụng phương thức rèn đúc sinh vật hóa, điền vào các hạng tham số.
Những công việc này thì lại giao cho bọn Lỗ Chính Hàm. Chu Cẩn tình cờ vội vã đi ra ngoài làm việc, thời điểm nhìn thấy ánh sáng mặt trời rực rỡ, luôn có một loại cảm giác không thiết thực.
Ngân Dực bây giờ đã bị gỡ xuống chỉ còn lại khung xương, nhìn thấy Chu Cẩn mang người từ bên ngoài tiến vào, nó theo bản năng ôm ngực: "Chu Cẩn tiên sinh, cậu chừng nào mới mặc quần áo cho tui vậy? Tui cảm thấy tui có chút bị cảm."
Lỗ Chính Hàm: "Cơ giáp cũng sẽ cảm mạo hả?"
"Ồ? Tới xem nước mũi một chút. Nếu không chảy nước mũi liền cách thức hóa ngươi, sau này sẽ không nói bậy nữa." Chu Cẩn gỡ rối trước quang não, mười ngón tung bay đến cơ hồ có bóng ma.
Ngân Dực không thể làm gì khác hơn là khóc cót két ngậm miệng, Chu Cẩn tiên sinh không một chút nào thương hương tiếc ngọc, thực sự là quá đáng ghét!
Hai người Michelson và Dịch Minh rốt cuộc xử lý xong đường dây bên chân trái của Ngân Dực, sau khi xác định không có sai sót, để chân trái của Ngân Dực chống đỡ bởi chiếc kệ, đem khớp đầu gối chân trái tháo xuống. Chu Cẩn phất tay hỏi thăm, Lỗ Chính Hàm mang người đem chừng mười miếng hợp kim kích thước không đều nhau để lên chiếc kệ.
"Cứ để đó ạ." Chu Cẩn nói, lập tức bắt đầu ghi lại dữ liệu trên chân Ngân Dực. Khi Chu Cẩn ấn xuống nút lệnh, hợp kim vốn bất động đột nhiên di chuyển, mắt mọi người nhìn chúng nó chậm rãi biến hóa, dần dần biến thành bộ dáng hoặc là xương đùi nhỏ, hoặc là mắt cá chân, hoặc là chân trái, hoặc là ngón chân.
Người ở hiện trường cho dù đều đã chuẩn bị tâm lý sẵn nhưng vẫn bị sốc đến câm nín.
Chu Cẩn ra hiệu để Lỗ Chính Hàm bọn họ tiếp tục, mấy người cùng nhau tiến lên, nhanh chóng dựa theo tư liệu Chu Cẩn sớm đã đưa bọn họ, theo trình tự cài đặt xong chân trái của Ngân Dực.
Sau đó Chu Cẩn cùng Michelson và Dịch Minh nối những đường dây với mỗi chỗ khớp của chân trái lại.
Khi tất cả đã được dàn xếp xong, Chu Cẩn đi vào trong buồng lái của Ngân Dực, kết nối xong xuôi với Ngân Dực xong, Chu Cẩn nói: "Ngân Dực, chúng ta đi thử xem."
Bình luận truyện