Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết
Chương 128: Chú ý
Tối hôm sau, gia tộc Cái Nhĩ phi thường náo nhiệt.
Làm một trong tứ đại gia tộc của đế quốc Ni Lạp Nhĩ, gia tộc Cái Nhĩ tuy thua gia tộc Na Duy Á nhưng cũng không kém bao nhiêu. Thế nên trong tiệc đính hôn của người thừa kế duy nhất của gia tộc Cái Nhĩ, tất cả các gia tộc thượng lưu của đế quốc Ni Lạp Nhĩ đều có mặt. Mà vương thất bởi vì thuộc về sự tồn tại đặc thù, vì duy trì công bằng nên mặc kệ là gia tộc nào có tiệc vui họ cũng không xuất hiện, chỉ đơn giản tặng một phần quà có giá trị xa xỉ để biểu đạt ý chúc mừng.
Hải Bác Lạc tuy không phải người của tứ đại gia tộc nhưng gia tộc anh cũng là đại gia tộc, thế nên cũng nằm trong danh sách được mời tới, Ngải Luân cũng đồng dạng, mà Áo Đức Kỳ thì chính là một trong những người thừa kế của đệ nhất gia tộc Na Duy Á, dĩ nhiên cũng có mặt.
“Nghe nói người kế thừa của gia tộc Cái Nhĩ kỳ thực chính là vương tử bị mất tích mười mấy năm của tinh cầu Á Bá Lan. Nếu thật là vậy thì Nhan Tử Dạ của Nhan gia không phải chính là bán thú nhân à?”
“Việc này nghe nói là thật, tuy tinh cầu Á Bá Lan che giấu nhưng chỉ cần là người quen biết liền nhận ra. Nhan gia giấu cũng thực sâu a, các người nói xem, trước kia Nhan gia đuổi Nhan Tử Dạ đi liệu có phải là bảo hộ không? Vì để người khác không chú ý tới cậu ta.”
“Ông nghĩ nhiều quá rồi, chẳng lẽ ông không biết à? Nhan Tử Dạ sớm đã cắt đứt quan hệ với Nhan gia rồi. Với lại, Nhan gia cũng vừa mới biết chuyện Nhan Tử Dạ là bán thú nhân thôi. Tôi thấy bọn họ hiện giờ khẳng định đang hối hận tới xanh cả ruột.”
“Bán thú nhân a, nghe nói còn đang mang thai ba đứa nhỏ, lão quỷ Cái Nhĩ kia giờ sướng rồi. Tuy An Nhĩ Tư không cùng huyết thống nhưng cũng chẳng khác cháu ruột là bao. Đứa nhỏ Nhan Tử Dạ sinh ra nhất định sẽ có một đứa kế thừa gia tộc Cái Nhõ. Quan trọng nhất là gia tộc Cái Nhĩ hiện giờ đã có quan hệ với vương thất đế quốc Á Bá Lan, này mới là thu hoạch lớn nhất.”
“Đáng tiếc, nếu sớm biết Nhan Tử Dạ là bán thú nhân, tôi đã bảo thằng con cưới về nhà từ sớm rồi, đáng tiếc chậm một bước.”
“Nếu thực là vậy thì còn tới phiên con ông à?”
…
Nhóm đại gia tộc tụ lại cùng một chỗ nghị luận. Tiểu gia tộc cũng có quan hệ của riêng mình, bất quá chủ đề nói chuyện của mọi người đều không rời khỏi An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ. Bất quá tất cả tựa hồ có một điểm chung, không có người nào nhắc tới vấn đề đứa nhỏ của Nhan Tử Dạ.
An Nhĩ Tư thân là vương tử đế quốc Á Bá Lan, ai cũng không so lại anh, thế nên tuy tất cả mọi người đều hận không thể nguyền rủa tình cảm hai người vỡ tan, để đám hậu bối nhà bọn họ có cơ hội chen chân. Thế nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, hiện giờ người ta ngay cả đứa nhỏ cũng đó, trừ phi An Nhĩ Tư cùng vương thất Á Bá Lan đột nhiên bị nước tràn vào óc, bằng không sẽ không có chuyện thả Nhan Tử Dạ đi.
Biết Nhan Tử Dạ đã không còn hi vọng, tất cả mọi người đều đặt lực chú ý vào đứa nhỏ trong bụng Nhan Tử Dạ. Ba đứa nhỏ, rất có thể sẽ có một đứa là bán thú nhân. Phải biết, Nhan Tử Dạ đã phản tổ thành bán thú nhân, đứa nhỏ do bán thú nhân sinh ra, một là thú nhân, hai chính là bán thú nhân. Bởi vì bán thú nhân sẽ không sinh ra giống cái. Thế nên, trong ba đứa nhỏ, khả năng có một bán thú nhân là rất lớn.
Ngẫm tới một bán thú nhân nhỏ nhỏ mềm mềm, gia chủ của các đại gia tộc liền nhịn không được kích động.
Hải Bác Lạc ỉu xìu đi theo phía sau cha cùng mỗ ba nhà mình, từ khi biết Nhan Tử Dạ là thú nhân, mà anh lại chính là bằng hữu của Nhan Tử Dạ, mỗ ba vẫn luôn trách cứ anh không chịu tiên hạ thủ vi cường.
Hải Bác Lạc biểu thị, lúc mình quen biết Nhan Tử Dạ thì hai bọn họ đã lén lút ở cùng một chỗ rồi. Anh căn bản không có cơ hội a! Hơn nữa, cho dù biết Nhan Tử Dạ là bán thú nhân, Hải Bác Lạc vẫn chỉ xem Nhan Tử Dạ là bằng hữu, không hề có ý tưởng nào khác. Với lại, An Nhĩ Tư cũng là bạn của anh, sao anh có thể đi tranh giành bầu bạn của bằng hữu chứ? Cho dù muốn giành, Hải Bác Lạc cũng bất lực a!
Đang nhàm chán nghe mỗ ba nhiệt tình trò chuyện với người của gia tộc khác thì đột nhiên ánh mắt Hải Bác Lạc sáng ngời, sau đó vôi vàng nói: “Cha, mỗ ba, bạn con tới rồi, con qua chào hỏi một chút.”
Có thể xuất hiện trong bữa tiệc của gia tộc Cái Nhĩ thì khẳng định có địa vị không thấp, thế nên mỗ ba Hải Bác Lạc lập tức đồng ý.
Vất vả thoát khoải mỗ ba nhà mình, Hải Bác Lạc trực tiếp chui vào góc phòng, thấy rõ người ngồi bên trong quả thực là người quen biết thì lập tức nhào qua ôm cổ đối phương: “Ngải Luân, rốt cuộc cũng tìm được cậu rồi.” Tiếng reo của Hải Bác Lạc cứ hệt như người lạc trong sa mạc vừa tìm thấy ốc đảo, hoặc là cô độc suốt mấy chục năm đột nhiên thấy thân nhân vậy.
“Hải Bác Lạc?” Ngải Luân đang ngồi một mình uống nước, kết quả đột nhiên có người nhào tới ôm, nếu không phải ngửi thấy hương vị quen thuộc, Ngải Luân đã theo phản xạ có điều kiện đấm qua một quyền. Đừng thấy Ngải Luân bình thường nhút nhát yếu đuối, sức chiến đấu cấp A kia tuyệt đối không phải giả.
“Cậu làm sao vậy?” Nhìn bộ dáng thảm thiết của Hải Bác Lạc, Ngải Luân thấp giọng hỏi. Trước kia bởi vì tính tình khá quái gở nên Ngải Luân vẫn không có bạn bè, sau lần thi đấu xếp hạng ở học viện, anh mới nhận thức nhóm Hải Bác Lạc. Hiện giờ tính tình tuy sáng sủa hơn một chút nhưng chỉ là trước mặt nhóm Hải Bác Lạc mà thôi.
“Ngải Luân, tôi hỏi cậu này, nhà cậu có bảo cậu thân cận với Nhan Tử Dạ nhiều một chút không, tốt nhất là cưỡm được một đứa nhỏ trong bụng Nhan Tử Dạ?” Lúc biết ý tưởng của cha cùng mỗ ba, khi ấy đang ăn tối, Hải Bác Lạc suýt chút nữa đã bị thức ăn trong miệng nghẹn chết. Bởi vì biết rõ không còn hi vọng với Nhan Tử Dạ nên mỗ nha nhà anh liền đánh chú ý lên đám nhỏ trong bụng Nhan Tử Dạ.
Không nói tới chuyện An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ có đồng ý hay không, ngay bản thân Hải Bác Lạc đã không đồng ý. Đám nhỏ vẫn còn chưa sinh ra mà đã bảo anh làm trâu già gặm cỏ non, cho dù da mặt anh có dày thế nào cũng không làm được a!
Ngải Luân còn tưởng Hải Bác Lạc muốn nói chuyện quan trọng gì, không ngờ cư nhiên lại là chuyện này, Ngải Luân thành thực gật gật đầu nói: “Có, cha hi vọng tôi có thể gả cho tiểu bán thú nhân trong bụng Nhan Tử Dạ.”
“Gả?” Hải Bác Lạc kinh ngạc một chút, sau đó hiểu ra, lập tức bật ngón cái: “Cha cậu quả nhiên là cáo già đa mưu túc trí, biết rõ không thể cưới được bán thú nhân trong bụng Nhan Tử Dạ nên trực tiếp chuyển thành gả cậu qua. Ý kiến hay a! Biết đâu An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ đồng ý, dù sao cũng thân thiết a.”
“Ừm.” Ngải Luân trực tiếp xem lời Hải Bác Lạc là ca ngời cha mình.
Hải Bác Lạc sờ sờ cằm, bộ dáng suy tư: “Giờ ngẫm lại thì đứa nhỏ trong bụng Nhan Tử Dạ chưa chắc sẽ có bán thú nhân. Chúng ta hiện giờ thảo luận mấy thứ này tựa hồ có chút quá sớm. Tuy tôi cũng rất muốn kết hôn với bán thú nhân, thế nhưng đứa nhỏ của Nhan Tử Dạ sẽ gọi tôi là thúc thúc đó a, nghĩ lại phải xuống tay với đứa nhỏ non mềm kia, tôi thực không đành lòng a!”
“An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ sẽ không cho cậu cơ hội đâu.” Ngải Luân ăn ngay nói thật.
Hải Bác Lạc trợn trắng mắt: “Tôi đương nhiên không có cơ hội, này chỉ là giả thiết một chút thôi. Gần nhất cha cùng mỗ ba sắp bức điên tôi rồi a. Tôi chỉ hận không thể lập tức tiến vào quân bộ, như vậy còn tốt hơn ở ngày nghe bọn họ lải nhải bên tai bảo tôi đi tàn phá mớ cỏ non trong bụng Nhan Tử Dạ.”
Ngải Luân bình tĩnh nói: “Quen thì tốt rồi.”
“Cậu đúng là bình tĩnh a.” Nhìn bộ dáng hoàn toàn không bị gia tộc ảnh hưởng của Ngải Luân, Hải Bác Lạc thực hâm mộ. Bất quá ngẫm lại, Ngải Luân đáng thương hơn anh a, ít nhất phụ mỗ anh không có ý tứ vứt bỏ anh, mà phụ mỗ Ngải Luân thì cứ hệt như muốn bán quách Ngải Luân cho Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư, mà lại còn là loại lăn lộn trên giường a.
So sánh hai bên, Hải Bác Lạc nháy mắt cảm thấy cha cùng mỗ ba nhà mình tốt hơn hẳn.
“Di, Áo Đức Kỳ? Áo Đức Kỳ, bên này….” Hải Bác Lạc thấy Áo Đức Kỳ vừa tiến vào, lập tức đứng dậy ngoắc ngoắc.
Áo Đức Kỳ sau khi cùng phụ mỗ mình tiến vào thì liền quay ra, đang định đi tìm Nhan Tử Dạ thì nghe thấy có người gọi tên mình, vừa nghiêng người thì thấy Hải Bác Lạc cùng Ngải Luân ở trong góc.
Lúc Áo Đức Kỳ tới, không ít ánh mắt giống cái dính chặt trên người anh, trước không nói tới sức chiến đấu cường đại của Áo Đức Kỳ, chỉ nội thân phận người thừa kế của đệ nhất gia tộc cũng đủ làm không ít giống cái liếc mắt.
Đối mặt với không ít ánh mắt chú ý của giống cái, Áo Đức Kỳ thực bình tĩnh, không chút chú ý trực tiếp đi về phía Hải Bác Lạc cùng Ngải Luân.
Nhìn Áo Đức Kỳ đi tới trong sự chú ý của phần đông giống cái, Hải Bác Lạc nhịn không được ê ẩm quai hàm nói: “Thật không hiểu ánh mắt của đám giống cái kia bị gì, không phải bộ dáng đẹp một chút, sức chiến đấu cao một chút, gia thế tốt một chút thôi sao, sao cứ nhìn chằm chằm cậu như vậy a! Tôi cũng đâu có tệ, sao không chú ý tới tôi chút nào? Rốt cuộc tôi có điểm cậu kém cậu chứ?”
“Điểm nào cũng kém.” Áo Đức Kỳ phi thường cao lãnh nói.
“Phốc, Áo Đức Kỳ, tôi quyết định tạm thời không nói chuyện với cậu, bằng không tôi sợ mình sẽ đánh chết cậu.” Hải Bác Lạc bị Áo Đức Kỳ làm sặc tới suýt hộc máu.
Áo Đức Kỳ mặc kệ Hải Bác Lạc vẫn luôn không bình thường, ngược lại hỏi Ngải Luân: “Nhan Tử Dạ tới chưa?”
“Vẫn chưa.” Ngải Luân lắc đầu.
“Người ta là nhân vật chính, sao có thể trình diện sớm như vậy, cơ mà Áo Đức Kỳ, cậu cũng bị gia tộc ép buộc cưới tiểu bán thú nhân trong bụng Nhan Tử Dạ đi? Ha ha, Áo Đức Kỳ, cậu rốt cuộc cũng có ngày này.” Tưởng tượng tới chuyện này, Hải Bác Lạc hứng thú nói, ngẫm lại bộ dáng bị ép hôn của Áo Đức Kỳ, Hải Bác Lạc liền nhịn không được vui sướng. Thấy người khác không vui, anh liền vui vẻ.
“Không có.” Sắc mặt Áo Đức Kỳ trầm xuống.
“Đừng hòng gạt tôi, nói cho cậu biết, tôi cùng Ngải Luân đều bị bức hôn, tôi không tin gia tộc cậu lại không thúc giục.” Dù sao vô luận Áo Đức Kỳ giải thích thế nào, Hải Bác Lạc cũng nhất quyết không tin. Thế nhưng anh không ngờ, Áo Đức Kỳ lại không hề giải thích gì cả.
Sờ sờ thức ăn trong túi, không biết nghĩ tới gì đó, thần sắc trên mặt Áo Đức Kỳ trở nên ấm áp hẳn.
Đột nhiên, Ngải Luân đứng lên nói: “Tới rồi.”
Chỉ thấy tất cả mọi người nhìn về phía trước, An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ mặc tây trang trắng đi theo sau gia chủ Cái Nhĩ tiến vào.
…
Hoàn Chương 128.
Làm một trong tứ đại gia tộc của đế quốc Ni Lạp Nhĩ, gia tộc Cái Nhĩ tuy thua gia tộc Na Duy Á nhưng cũng không kém bao nhiêu. Thế nên trong tiệc đính hôn của người thừa kế duy nhất của gia tộc Cái Nhĩ, tất cả các gia tộc thượng lưu của đế quốc Ni Lạp Nhĩ đều có mặt. Mà vương thất bởi vì thuộc về sự tồn tại đặc thù, vì duy trì công bằng nên mặc kệ là gia tộc nào có tiệc vui họ cũng không xuất hiện, chỉ đơn giản tặng một phần quà có giá trị xa xỉ để biểu đạt ý chúc mừng.
Hải Bác Lạc tuy không phải người của tứ đại gia tộc nhưng gia tộc anh cũng là đại gia tộc, thế nên cũng nằm trong danh sách được mời tới, Ngải Luân cũng đồng dạng, mà Áo Đức Kỳ thì chính là một trong những người thừa kế của đệ nhất gia tộc Na Duy Á, dĩ nhiên cũng có mặt.
“Nghe nói người kế thừa của gia tộc Cái Nhĩ kỳ thực chính là vương tử bị mất tích mười mấy năm của tinh cầu Á Bá Lan. Nếu thật là vậy thì Nhan Tử Dạ của Nhan gia không phải chính là bán thú nhân à?”
“Việc này nghe nói là thật, tuy tinh cầu Á Bá Lan che giấu nhưng chỉ cần là người quen biết liền nhận ra. Nhan gia giấu cũng thực sâu a, các người nói xem, trước kia Nhan gia đuổi Nhan Tử Dạ đi liệu có phải là bảo hộ không? Vì để người khác không chú ý tới cậu ta.”
“Ông nghĩ nhiều quá rồi, chẳng lẽ ông không biết à? Nhan Tử Dạ sớm đã cắt đứt quan hệ với Nhan gia rồi. Với lại, Nhan gia cũng vừa mới biết chuyện Nhan Tử Dạ là bán thú nhân thôi. Tôi thấy bọn họ hiện giờ khẳng định đang hối hận tới xanh cả ruột.”
“Bán thú nhân a, nghe nói còn đang mang thai ba đứa nhỏ, lão quỷ Cái Nhĩ kia giờ sướng rồi. Tuy An Nhĩ Tư không cùng huyết thống nhưng cũng chẳng khác cháu ruột là bao. Đứa nhỏ Nhan Tử Dạ sinh ra nhất định sẽ có một đứa kế thừa gia tộc Cái Nhõ. Quan trọng nhất là gia tộc Cái Nhĩ hiện giờ đã có quan hệ với vương thất đế quốc Á Bá Lan, này mới là thu hoạch lớn nhất.”
“Đáng tiếc, nếu sớm biết Nhan Tử Dạ là bán thú nhân, tôi đã bảo thằng con cưới về nhà từ sớm rồi, đáng tiếc chậm một bước.”
“Nếu thực là vậy thì còn tới phiên con ông à?”
…
Nhóm đại gia tộc tụ lại cùng một chỗ nghị luận. Tiểu gia tộc cũng có quan hệ của riêng mình, bất quá chủ đề nói chuyện của mọi người đều không rời khỏi An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ. Bất quá tất cả tựa hồ có một điểm chung, không có người nào nhắc tới vấn đề đứa nhỏ của Nhan Tử Dạ.
An Nhĩ Tư thân là vương tử đế quốc Á Bá Lan, ai cũng không so lại anh, thế nên tuy tất cả mọi người đều hận không thể nguyền rủa tình cảm hai người vỡ tan, để đám hậu bối nhà bọn họ có cơ hội chen chân. Thế nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, hiện giờ người ta ngay cả đứa nhỏ cũng đó, trừ phi An Nhĩ Tư cùng vương thất Á Bá Lan đột nhiên bị nước tràn vào óc, bằng không sẽ không có chuyện thả Nhan Tử Dạ đi.
Biết Nhan Tử Dạ đã không còn hi vọng, tất cả mọi người đều đặt lực chú ý vào đứa nhỏ trong bụng Nhan Tử Dạ. Ba đứa nhỏ, rất có thể sẽ có một đứa là bán thú nhân. Phải biết, Nhan Tử Dạ đã phản tổ thành bán thú nhân, đứa nhỏ do bán thú nhân sinh ra, một là thú nhân, hai chính là bán thú nhân. Bởi vì bán thú nhân sẽ không sinh ra giống cái. Thế nên, trong ba đứa nhỏ, khả năng có một bán thú nhân là rất lớn.
Ngẫm tới một bán thú nhân nhỏ nhỏ mềm mềm, gia chủ của các đại gia tộc liền nhịn không được kích động.
Hải Bác Lạc ỉu xìu đi theo phía sau cha cùng mỗ ba nhà mình, từ khi biết Nhan Tử Dạ là thú nhân, mà anh lại chính là bằng hữu của Nhan Tử Dạ, mỗ ba vẫn luôn trách cứ anh không chịu tiên hạ thủ vi cường.
Hải Bác Lạc biểu thị, lúc mình quen biết Nhan Tử Dạ thì hai bọn họ đã lén lút ở cùng một chỗ rồi. Anh căn bản không có cơ hội a! Hơn nữa, cho dù biết Nhan Tử Dạ là bán thú nhân, Hải Bác Lạc vẫn chỉ xem Nhan Tử Dạ là bằng hữu, không hề có ý tưởng nào khác. Với lại, An Nhĩ Tư cũng là bạn của anh, sao anh có thể đi tranh giành bầu bạn của bằng hữu chứ? Cho dù muốn giành, Hải Bác Lạc cũng bất lực a!
Đang nhàm chán nghe mỗ ba nhiệt tình trò chuyện với người của gia tộc khác thì đột nhiên ánh mắt Hải Bác Lạc sáng ngời, sau đó vôi vàng nói: “Cha, mỗ ba, bạn con tới rồi, con qua chào hỏi một chút.”
Có thể xuất hiện trong bữa tiệc của gia tộc Cái Nhĩ thì khẳng định có địa vị không thấp, thế nên mỗ ba Hải Bác Lạc lập tức đồng ý.
Vất vả thoát khoải mỗ ba nhà mình, Hải Bác Lạc trực tiếp chui vào góc phòng, thấy rõ người ngồi bên trong quả thực là người quen biết thì lập tức nhào qua ôm cổ đối phương: “Ngải Luân, rốt cuộc cũng tìm được cậu rồi.” Tiếng reo của Hải Bác Lạc cứ hệt như người lạc trong sa mạc vừa tìm thấy ốc đảo, hoặc là cô độc suốt mấy chục năm đột nhiên thấy thân nhân vậy.
“Hải Bác Lạc?” Ngải Luân đang ngồi một mình uống nước, kết quả đột nhiên có người nhào tới ôm, nếu không phải ngửi thấy hương vị quen thuộc, Ngải Luân đã theo phản xạ có điều kiện đấm qua một quyền. Đừng thấy Ngải Luân bình thường nhút nhát yếu đuối, sức chiến đấu cấp A kia tuyệt đối không phải giả.
“Cậu làm sao vậy?” Nhìn bộ dáng thảm thiết của Hải Bác Lạc, Ngải Luân thấp giọng hỏi. Trước kia bởi vì tính tình khá quái gở nên Ngải Luân vẫn không có bạn bè, sau lần thi đấu xếp hạng ở học viện, anh mới nhận thức nhóm Hải Bác Lạc. Hiện giờ tính tình tuy sáng sủa hơn một chút nhưng chỉ là trước mặt nhóm Hải Bác Lạc mà thôi.
“Ngải Luân, tôi hỏi cậu này, nhà cậu có bảo cậu thân cận với Nhan Tử Dạ nhiều một chút không, tốt nhất là cưỡm được một đứa nhỏ trong bụng Nhan Tử Dạ?” Lúc biết ý tưởng của cha cùng mỗ ba, khi ấy đang ăn tối, Hải Bác Lạc suýt chút nữa đã bị thức ăn trong miệng nghẹn chết. Bởi vì biết rõ không còn hi vọng với Nhan Tử Dạ nên mỗ nha nhà anh liền đánh chú ý lên đám nhỏ trong bụng Nhan Tử Dạ.
Không nói tới chuyện An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ có đồng ý hay không, ngay bản thân Hải Bác Lạc đã không đồng ý. Đám nhỏ vẫn còn chưa sinh ra mà đã bảo anh làm trâu già gặm cỏ non, cho dù da mặt anh có dày thế nào cũng không làm được a!
Ngải Luân còn tưởng Hải Bác Lạc muốn nói chuyện quan trọng gì, không ngờ cư nhiên lại là chuyện này, Ngải Luân thành thực gật gật đầu nói: “Có, cha hi vọng tôi có thể gả cho tiểu bán thú nhân trong bụng Nhan Tử Dạ.”
“Gả?” Hải Bác Lạc kinh ngạc một chút, sau đó hiểu ra, lập tức bật ngón cái: “Cha cậu quả nhiên là cáo già đa mưu túc trí, biết rõ không thể cưới được bán thú nhân trong bụng Nhan Tử Dạ nên trực tiếp chuyển thành gả cậu qua. Ý kiến hay a! Biết đâu An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ đồng ý, dù sao cũng thân thiết a.”
“Ừm.” Ngải Luân trực tiếp xem lời Hải Bác Lạc là ca ngời cha mình.
Hải Bác Lạc sờ sờ cằm, bộ dáng suy tư: “Giờ ngẫm lại thì đứa nhỏ trong bụng Nhan Tử Dạ chưa chắc sẽ có bán thú nhân. Chúng ta hiện giờ thảo luận mấy thứ này tựa hồ có chút quá sớm. Tuy tôi cũng rất muốn kết hôn với bán thú nhân, thế nhưng đứa nhỏ của Nhan Tử Dạ sẽ gọi tôi là thúc thúc đó a, nghĩ lại phải xuống tay với đứa nhỏ non mềm kia, tôi thực không đành lòng a!”
“An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ sẽ không cho cậu cơ hội đâu.” Ngải Luân ăn ngay nói thật.
Hải Bác Lạc trợn trắng mắt: “Tôi đương nhiên không có cơ hội, này chỉ là giả thiết một chút thôi. Gần nhất cha cùng mỗ ba sắp bức điên tôi rồi a. Tôi chỉ hận không thể lập tức tiến vào quân bộ, như vậy còn tốt hơn ở ngày nghe bọn họ lải nhải bên tai bảo tôi đi tàn phá mớ cỏ non trong bụng Nhan Tử Dạ.”
Ngải Luân bình tĩnh nói: “Quen thì tốt rồi.”
“Cậu đúng là bình tĩnh a.” Nhìn bộ dáng hoàn toàn không bị gia tộc ảnh hưởng của Ngải Luân, Hải Bác Lạc thực hâm mộ. Bất quá ngẫm lại, Ngải Luân đáng thương hơn anh a, ít nhất phụ mỗ anh không có ý tứ vứt bỏ anh, mà phụ mỗ Ngải Luân thì cứ hệt như muốn bán quách Ngải Luân cho Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư, mà lại còn là loại lăn lộn trên giường a.
So sánh hai bên, Hải Bác Lạc nháy mắt cảm thấy cha cùng mỗ ba nhà mình tốt hơn hẳn.
“Di, Áo Đức Kỳ? Áo Đức Kỳ, bên này….” Hải Bác Lạc thấy Áo Đức Kỳ vừa tiến vào, lập tức đứng dậy ngoắc ngoắc.
Áo Đức Kỳ sau khi cùng phụ mỗ mình tiến vào thì liền quay ra, đang định đi tìm Nhan Tử Dạ thì nghe thấy có người gọi tên mình, vừa nghiêng người thì thấy Hải Bác Lạc cùng Ngải Luân ở trong góc.
Lúc Áo Đức Kỳ tới, không ít ánh mắt giống cái dính chặt trên người anh, trước không nói tới sức chiến đấu cường đại của Áo Đức Kỳ, chỉ nội thân phận người thừa kế của đệ nhất gia tộc cũng đủ làm không ít giống cái liếc mắt.
Đối mặt với không ít ánh mắt chú ý của giống cái, Áo Đức Kỳ thực bình tĩnh, không chút chú ý trực tiếp đi về phía Hải Bác Lạc cùng Ngải Luân.
Nhìn Áo Đức Kỳ đi tới trong sự chú ý của phần đông giống cái, Hải Bác Lạc nhịn không được ê ẩm quai hàm nói: “Thật không hiểu ánh mắt của đám giống cái kia bị gì, không phải bộ dáng đẹp một chút, sức chiến đấu cao một chút, gia thế tốt một chút thôi sao, sao cứ nhìn chằm chằm cậu như vậy a! Tôi cũng đâu có tệ, sao không chú ý tới tôi chút nào? Rốt cuộc tôi có điểm cậu kém cậu chứ?”
“Điểm nào cũng kém.” Áo Đức Kỳ phi thường cao lãnh nói.
“Phốc, Áo Đức Kỳ, tôi quyết định tạm thời không nói chuyện với cậu, bằng không tôi sợ mình sẽ đánh chết cậu.” Hải Bác Lạc bị Áo Đức Kỳ làm sặc tới suýt hộc máu.
Áo Đức Kỳ mặc kệ Hải Bác Lạc vẫn luôn không bình thường, ngược lại hỏi Ngải Luân: “Nhan Tử Dạ tới chưa?”
“Vẫn chưa.” Ngải Luân lắc đầu.
“Người ta là nhân vật chính, sao có thể trình diện sớm như vậy, cơ mà Áo Đức Kỳ, cậu cũng bị gia tộc ép buộc cưới tiểu bán thú nhân trong bụng Nhan Tử Dạ đi? Ha ha, Áo Đức Kỳ, cậu rốt cuộc cũng có ngày này.” Tưởng tượng tới chuyện này, Hải Bác Lạc hứng thú nói, ngẫm lại bộ dáng bị ép hôn của Áo Đức Kỳ, Hải Bác Lạc liền nhịn không được vui sướng. Thấy người khác không vui, anh liền vui vẻ.
“Không có.” Sắc mặt Áo Đức Kỳ trầm xuống.
“Đừng hòng gạt tôi, nói cho cậu biết, tôi cùng Ngải Luân đều bị bức hôn, tôi không tin gia tộc cậu lại không thúc giục.” Dù sao vô luận Áo Đức Kỳ giải thích thế nào, Hải Bác Lạc cũng nhất quyết không tin. Thế nhưng anh không ngờ, Áo Đức Kỳ lại không hề giải thích gì cả.
Sờ sờ thức ăn trong túi, không biết nghĩ tới gì đó, thần sắc trên mặt Áo Đức Kỳ trở nên ấm áp hẳn.
Đột nhiên, Ngải Luân đứng lên nói: “Tới rồi.”
Chỉ thấy tất cả mọi người nhìn về phía trước, An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ mặc tây trang trắng đi theo sau gia chủ Cái Nhĩ tiến vào.
…
Hoàn Chương 128.
Bình luận truyện