Tinh Tế Tu Yêu

Chương 38: Hòa Hảo



Thanh Dương ghé vào ghế phó lái trên cơ giáp của Đổng Toàn, trên người bao phủ một lồng năng lượng kim sắc, nội tâm cũng bách vị tạp trần.

Dịch Trạch làm vậy khiến hắn thực không thoải mái còn có rất thẹn thùng, hắn chỉ muốn tìm một chỗ để trốn thôi, không muốn bị Dịch Trạch khi dễ nữa, vậy mà lại nháo ra hậu quả như vầy a. Hắn vốn nghĩ Dịch Trạch làm như vậy thật sự rất quá phận, hắn cắn Hoa Thiên Vũ một cái đã bị Dịch Trạch niết niết, hắn trốn ở chỗ đổng toàn 1 tẹo thì Dịch Trạch lại đánh nhau với đổng toàn, thật sự là rất quá phận.

Nhưng mà hắn vẫn muốn biết tại sao Dịch Trạch lại tức giận như vậy. Nếu như là hắn cào hay cắn Dịch Trạch, Dịch Trạch lại bỏ hắn, chạy ra ôm đại phì miêu…

Hắn nhất định sẽ đánh đại phì miêu đến không ai có thể nhận ra.

Đại phì miêu ở Dorset xa xôi đột nhiên sợ run cả người, sao tự nhiên nó lại cảm thấy bất an a?

Chỉ cần hình dung như vậy Thanh Dương ngay lập tức có thể lý giải tâm tình Dịch Trạch, cũng hiểu được hắn làm như vậy thật sự là có chút không nên. Nếu Dịch Trạch khiến hắn không thoải mái, hắn có thể cắn, thậm chí là nhảy xuống đất tránh ở một bên, nhưng tuyệt đối không nên chạy trốn vào ngực đổng toàn. Thân phận nãi báo khiến hắn quên mất 1 điều đó là khi người cùng người tiếp xúc thì chỉ có những người thật gần gũi thân thiết với nhau mới được ôm nhau vào ngực. Vậy nên ngoại trừ Dịch Trạch, hắn không nên để cho người khác ôm hắn, cho dù là bạn tốt cũng không được.

Nghĩ thông suốt mọi chuyện Thanh Dương uể oải nằm úp sấp xuống, nhìn qua quang bình thấy tất cả mọi người đã gia nhập chiến cuộc, đánh đến cực kỳ hỗn loạn.

Ngay từ đầu chỉ có đổng toàn đánh nhau với Dịch Trạch, đánh rất phấn khích, khiến cho những người khác tâm dương khó nhịn, Hoa Thiên Vũ vừa thấy hôm nay cũng đi không được, lập tức hạ lệnh tại chỗ tiến hành huấn luyện thực chiến! Vì thế Phạm Tiên Thành dẫn đầu gia nhập chiến cuộc, cùng đổng toàn đồng thời chống lại Dịch Trạch. Phạm Tiên Thành vốn đã sớm muốn so chiêu với đệ nhất tân sinh Dịch Trạch, nhưng bản thân hắn tự biết mình thực lực quá kém, không dám ra tay, sợ vừa lên đài thì đã bị người ta đánh rớt xuống. Lúc này lại có đổng toàn chịu phần lớn đòn, vừa lúc cho hắn một cơ hội, hắn vừa có thể lĩnh hội thực lực của Dịch Trạch, và cũng sẽ không bị thương nghiêm trọng.

Tần tiêu thấy Phạm Tiên Thành gia nhập chiến cuộc thì hắn lập tức cũng bay qua, bất quá là hắn giúp chính là Dịch Trạch, dù sao bây giờ đã là 1 chọi 2, hắn cũng không thể nhảy vào đội kia vậy thì đánh công bằng 2vs 2 đi.

Tiếp đó Hoa Thiên Vũ cũng đá đá Hoa Thiên Tề một cước: “Chúng ta so.”

Hoa Thiên Vũ muốn mượn cơ hội này để tôi luyện một chút thực lực cho đệ đệ nhà mình. Hoa Thiên Tề liếc mắt nhìn bản mặt lạnh lùng của Hoa Thiên Vũ, không nói gì hết lập tức hợp thể với phong hồ. Hôm nay trạng thái của phong hồ không tốt lắm, Dịch Trạch phát uy như vậy khiến độ phù hợp giữa hắn và phong hồ chỉ còn có 70%, đương nhiên, Phạm Tiên Thành bên kia còn thảm hại hơn, cư nhiên chỉ có sáu mươi phần trăm.

Hoa gia trưởng tử a… Hoa Thiên Tề âm thầm nghĩ, mệnh thật hảo, cũng thật không hảo, bất quá, nếu so với hắn thì hảo hơn một chút. Hiện tại Hoa Thiên Vũ còn chưa biết cái gì đi? Chờ sau khi người này tốt nghiệp được 1 năm đại khái sẽ có người nói cho Hoa Thiên Vũ biết chân tướng. Về phần hắn … Hoa Thiên Tề thầm cười khổ, mấy trăm năm qua, cả Hoa gia cũng chỉ có duy nhất 1 thứ tử là Hoa Sở được sống bình yên đến hơn bốn mươi tuổi, còn thảm nhất, có người mười tám tuổi liền…

Hoa Thiên Vũ lạnh mặt nhìn đệ đệ chậm rãi bò lên cơ giáp, khẽ nhíu mày. Hắn nhớ rõ khi còn bé chính mình cũng không thích nói chuyện, cho dù là đứng trước Hoa Thiên tề cũng chỉ biết trầm mặc, nhưng lúc đó nắm nhỏ Hoa Thiên Tề thích nhất là bám theo ca ca là mình, khi đó 2 chân Hoa Thiên tề ngắn tũn chạy không theo kịp. Thỉnh thoảng cứ ngã sấp xuống liền đứng lên chạy tiếp, ngã đau cũng không khóc chỉ lau nước mắt rồi tiếp tục đi theo. Còn Hoa Thiên Vũ thì lúc Hoa Thiên Tề ngã sấp xuống hắn sẽ dừng lại trong chốc lát, nếu ngã đau hắn sẽ cố ý đi đến gần chỗ người hầu để bọn họ phát hiện thương thế Hoa Thiên Tề còn tìm cách trị liệu.

Khi đó hắn cũng không hề chán ghét việc mình có một đệ đệ bám theo mình cả ngày như vậy, thậm chí còn có chút vui vẻ, nhưng mà..là bắt đầu từ khi nào Hoa Thiên Tề đột nhiên cách xa hắn? Không bao giờ dùng khuôn mặt kính nể mà nhìn hắn nữa, chỉ tận lực trốn tránh hắn, không bao giờ muốn ở cạnh hắn. Là bắt đầu từ lúc nào, Hoa Thiên Tề làm cái gì cũng sai, không bao giờ cố gắng vì chuyện gì nữa.

Không gia nhập chiến cuộc chỉ có 1 mình Trình Khải Á, hắn khoanh tay đứng nhìn, đột nhiên cảm thấy 1 cỗ năng lượng kỳ quái.

Năng lượng thực cổ quái hoàn toàn bất đồng với loại năng lượng của dị năng giả, cũng bất đồng với năng lượng của khế ước giả. Cổ năng lượng này chỉ nhẹ nhàng lóe lên 1 chút nếu không phải Trình Khải Á dị năng giả hệ tinh thần, lại trải qua hàng loạt thí nghiệm đào tạo của kế hoạch phệ thiên thì hắn cũng không thể phát hiện ra khối năng lượng này.

Đó là một loại năng lượng yêu dị không thể xác định được phương hướng.



Thanh Dương cố gắng dùng mấy sợi tế bào não của mình điên cuồng tự hỏi có cách nào có thể dừng trận đấu này mà khiến mọi người không bị tổn thương không.

Trong lòng hắn mặc niệm chú ngữ vận dụng chút yêu khí huyễn hóa ra sương trắng đầy trời ngăn cản tầm mắt của mọi người.

Vốn dĩ các cơ giáp đều có trang bị chức năng thấu thị phòng ngừa trường hợp cơ giáp rơi vào khu vực có bụi khí quyển, sau đó sẽ lợi dụng sóng siêu âm để loại bỏ các chướng ngại vật thật nhỏ trước mắt để người điều khiển có thể nhìn rõ hoàn cảnh chung quanh.

Nhưng mà màn sương mù này đến quá bất ngờ cũng quá quỷ dị, sóng siêu âm không có các nào có thể điều tra ra, không có vật trở ngại nên chức năng thấu thị cũng không thể sử dụng, vậy mà trước mắt lại chỉ trắng xoá một mảnh. Không có bất cứ vật gì lại có thể ngăn cản tầm mắt, việc này hoàn toàn đi ngược với các định lý vật lý hiện nay. Tuy việc này có điểm tương đồng với việc các dị năng giả dùng tinh thần quấy nhiễu tạo ảo giác nhưng tổng lại lại không phải như vậy.

Hoa Thiên Vũ ngay lập tức lệnh cho mọi người dừng chiến đấu, hạ cánh xuống mặt đất để thảo luận xem họ nên làm thế nào để tránh việc địch thủ đánh bất ngờ. Dịch Trạch tuy không nguyện ý, nhưng hắn cũng biết tình huống hiện tại cần lấy đại cục làm trọng mà thu tay. Việc hắn đánh nhau với đổng toàn kịch liệt như vậy đích thật là do tiểu nãi báo nhưng cũng có 1 phần là do hắn muốn thăm dò thực lực của kẻ đồng lứa tại đổng gia này, quả nhiên không tầm thường.

Trong quá trình chiến đấu Dịch Trạch cũng phát hiện ra độ phù hợp của đổng toàn và cơ giáp này không cao lắm, giống như đây không phải cơ giáp hắn dùng dị năng để chế tạo ra, có chút cảm giác trúc trắc. Nếu hắn sử dụng cơ giáp do chính mình tạo ra thực lực ít nhất sẽ mạnh hơn gấp đôi.

Đổng gia có người thừa kế như vậy cũng là điều tốt. Xét tới thực lực của tổ chức kia còn cả phần thế lực vẫn còn ẩn dấu ở tầng lớp cao tầng tại liên minh thì khi hết thảy chân tướng bị công bố ra bọn họ vô cùng có khả năng sẽ xuống tay với đổng gia. Nếu xuống tay với người của chi thứ cũng không tạo ảnh hưởng lớn gì, nếu giết chết lão đương gia đổng gia nay đã tròn một trăm chín mươi tuổi cũng không gây sóng gió gì. Nên có khả năng người mà bọn họ muốn xuống tay chính là đổng toàn. Mà đổng toàn lại có thực lực như thế nên hắn cũng không cần lo lắng nhiều.

Cho đến bây giờ Dịch Trạch cũng không phải người thích hồ nháo, cho dù cảm xúc của hắn bị nãi báo ảnh hưởng có phần không khống chế được, hắn cũng sẽ không làm những chuyện không có ý nghĩa. Lúc trước hắn đánh nát tinh hạm đúng là hành động phát tiết ngoài ý muốn, nhưng sau đó hắn lại lợi dụng chuyện này để thăm dò Trình Khang, hay nói đúng hơn là thăm dò Trình Khải Á.

Trình Khải Á là thể thực nghiệm thời sơ kỳ, ngốc ở đó đến tám tuổi, vậy là Trình Khải Á đã tham gia vào kế hoạch Phệ thiên ngay từ lúc bắt đầu và tham gia ước chừng tám năm, những điều kẻ này biết nhất định nhiều hơn những gì hắn đã nói nhiều lắm, chỉ là hắn muốn bảo hộ Trình Khang nên bản thân phải giữ lại con bài chưa lật, không đến thời khắc mấu chốt hắn sẽ không nói ra.

Khi bản thân bị nãi báo nói hắn là kẻ luyến thú nghiện thành công chọc giận hắn khiến hắn giận chó đánh mèo với vạn độ, nhưng hắn làm vậy cũng để tạo lỗ hổng để mọi người có thể quang minh chính đại đi hành tinh y ni cách mạn.

Còn vừa rồi hắn tập kích đổng toàn cũng là có ý muốn tìm hiểu thực lực của Đổng Toàn.

Hắn lớn lên tại tổ chức thần bí kia, sau đó lại sống cùng bè lũ hải tặc của Hồng Hồ Tử, hắn làm sao có thể là 1 người hành động theo cảm xúc chứ. (tất cả chỉ là ngụy biện thôi anh ơi)

Chỉ là tiểu nãi báo của hắn lại có thể nhiễu loạn tâm tình hắn khiến hắn không thể không một lần lại một lần thay đổi kế hoạch.

Mọi người nhanh chóng hạ cánh xuống tinh cầu bên cạnh, Hoa Thiên Tề đã chống đỡ không nổi nữa. Bản thân cơ giáp có năng lượng nguyên nhưng vẫn yêu cầu chiến sĩ kích hoạt bằng năng lượng của mình. Hoa Thiên Tề bay một đường từ Dorset đến nơi này đã sớm mệt đến chết đi sống lại, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã bị Hoa Thiên Vũ kéo đi huấn luyện, hiện tại có thể nói là đã bị ép khô toàn bộ tinh lực.

Bất quá này cũng không phải do hắn không thể tiếp tục điều khiển cơ giáp mà là do sau khi phong hồ cảm giác được màng sương trắng bao phủ xung quanh liền không thể động đậy được, một chút năng lượng cũng không dùng được, sống chết không chịu tiếp tục chiến đấu. Khi Hoa Thiên Tề hợp thể cùng với nó có thể rõ ràng cảm nhận được nó đang run rẩy cùng sợ hãi. Cảm giác này khác với lúc nó đối mặt với Dịch Trạch, lúc đó chỉ là loại cảm giác đơn thuần sợ chết mà thôi, bây giờ lại là loại cảm giác sợ hãi còn mang theo thần phục.

Hoa Thiên Tề vừa rơi xuống liền bị bắn ra từ trong cơ giáp, đó là bởi vì hắn đột nhiên bị phong hồ giải trừ trạng thái hợp thể nên không còn năng lượng bị cơ giáp bài xích đẩy ra. Vị trí phó lái có thể dành cho người không mang chút năng lượng nào ngồi lên còn vị trí chủ lái tuyệt đối phải là người mang năng lượng ngồi. Vi bảo hộ hắn, cơ giáp tự động đem người bắn ra.

Hoa Thiên Tề cùng 1 đoàn trắng trắng rớt xuống, cơ giáp hóa thành một đạo thanh quang tiến vào hắn không gian trước ngực, lúc hắn đang rơi xuống thì bị một người tiếp được, sau đó vào tiến vào cơ giáp của Hoa Thiên Vũ.

Hoa Thiên Vũ nhìn Hoa Thiên Tề cùng phong hồ đã hôn mê trong lòng có chút không thoải mái.

Lúc đó đồng thời ngã xuống đều là khế ước giả còn có Phạm Tiên Thành, bất quá không may mắn như Hoa Thiên Tề nên trực tiếp rơi xuống mặt đất, chỉ có tần tiêu hảo tâm một chút nhặt hắn lên bỏ vào cơ giáp mà thôi.

Sau đó tiểu đội nhanh chóng dò xét tình huống chung quanh, Trình Khải Á xác định xung quanh không có sinh vật sống nào, trừ phi đối phương có người có dị năng giả có tinh thần lực còn cường đại hơn hắn. Đang nói những lời này khi, Trình Khải Á khẽ nhíu mày, hắn nhớ tới nguồn năng lượng yêu dị chợt lóe lên kia, trực giác nói cho hắn biết cỗ lực lượng này không ác ý, nhưng năng lượng mờ mịt như thế này khiến hắn không thể không bất an

Sau 1 lúc tìm kiếm khắp nơi Dịch Trạch mới mở miệng: “Không có việc gì.”

Lời hắn nói phảng phất như có ma lực khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Hoa Thiên Vũ lo lắng cho tình huống hiện tại của Hoa Thiên Tề nên vừa xác định nơi này không nguy hiểm sương trắng cũng dần tản ra liền hạ lệnh tại chỗ nghỉ ngơi, bất quá muốn hai người một tổ thay phiên nhau trông chừng.

Tất cả mọi người đi ra khỏi cơ giáp, Dịch Trạch thấy nãi báo cũng không bị đổng toàn ôm mà chậm chạp bò ra nên trong lòng cảm thấy thư thái đôi chút.

Nhưng mà lúc này Đổng toàn thực buồn bực, mới vừa rồi hắn còn thực thân cận với tiểu sủng miêu, thế mà hiện tại vật nhỏ này lại sống chết không cho hắn ôm ấp. Tiểu miêu này cũng thật nhanh nhẹn, hắn là một dị năng giả thế mà làm thế nào cũng không đuổi bắt kịp được 1 tiểu sủng miêu chân ngắn ngốc hồ hồ!

Sau khi Thanh Dương đi ra khỏi cơ giáp lập tức chạy lại về phía Dịch Trạch, bất quá lần này hắn không nhào vào trong ngực Dịch Trạch mà dùng đầu cọ cọ chân Dịch Trạch rồi đứng sát vào đó không chạy đi nữa.

Đây là biện pháp tốt nhất mà lúc này Thanh Dương có thể nghĩ ra, vừa tỏ ý làm lành với Dịch Trạch lại không phải chui vào ngực cho người này sờ mó.

Dịch Trạch cùng tổ đội với tần tiêu, Hoa Thiên Vũ ôm Hoa Thiên Tề vào lều trại rồi tiêm 1 mũi dịch dinh dưỡng cho hắn còn chuẩn bị 1 ít năng lượng thạch cho phong hồ thể hiện đúng chuẩn mực của 1 hảo ca ca.

Dịch Trạch nhìn thấy tất cả những điều đó trong lòng lặng lẽ hiện 1 dấu chấm hỏi. Hoa Thiên Tề luôn tỏ ra không để ý đến Hoa Thiên Vũ giống như Hoa Thiên Vũ là 1 kẻ rất đáng sợ. Nhưng sau mấy lần tiếp xúc với người này, Dịch Trạch có thể rõ ràng cảm nhận được, tuy rằng nhân phẩm người này không tốt lắm, thậm chí còn ngược đãi động vật ( tuyệt đối là thành kiến), nhưng xét trên mọi khía cạnh thì Hoa Thiên Vũ đối xử rất tốt với Hoa Thiên Tề.

Nhưng mà lúc này đây cũng không phải việc quan trọng, Dịch Trạch quay đầu nhìn vẻ mặt tươi cười sáng lạn của Tần Tiêu, nhăn nhăn mày nói: “Ta có việc phải rời khỏi đây trong chốc lát, ngươi chú ý nơi này 1 chút.”

Khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Tần tiêu chợt ủ rũ, vẻ mặt bi ai nói với Dịch Trạch: “Yên tâm đi, giao cho ta!”

Ngữ khí cùng biểu tình hoàn toàn không phù hợp, Dịch Trạch đương nhiên biết trong lòng người này kỳ thật đang oán giận hắn, nhưng người nọ tuyệt đối sẽ không nói ra.

Dịch Trạch mang theo nãi báo rời khỏi, tần tiêu liền nhu nhu mặt, nhìn gương hơn nửa ngày, xác định khuôn mặt mình đã khôi phục bộ dáng tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời lúc trước mới thở ra 1 hơi. Ai, quả nhiên đến hành tinh Dorset giúp vui cũng không phải chuyện tốt gì, không chỉ bị con quỷ tham tiền kia làm thịt không ít, còn bị Dịch Trạch chộp tới làm cu li, thật sự là quá cực khổ.



Dịch Trạch mang theo Thanh Dương đi đến một sơn động, xác định xung quanh vừa an tĩnh lại không có sinh vật nào mới ngồi dựa vào vách núi nói với nãi báo vẫn quanh quẩn không dám đến gần: “Lại đây!”

Thanh Dương do dự nửa ngày mới chầm chậm chầm chậm đi đến bên người Dịch Trạch, nằm úp sấp gần chân hắn.

Dịch Trạch vừa thấy bộ dáng chống cự này trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu, lại luyến tiếc không muốn khi dễ hắn, sợ báo lại chạy, chỉ có thể lãnh tiếng nói tiếp: “Em không có gì để giải thích sao?”

Thanh Dương nâng 1 con mắt liếc nhìn Dịch Trạch thấy người này có lẽ đang giận mình, trong lòng cũng không vui vẻ gì. Hắn cùng Dịch Trạch còn chưa từng xảy ra chiến tranh lạnh như thế. Từ lúc hắn nhận thức Dịch Trạch, 2 người lúc nào cũng thân thân mật mật với nhau. Ít nhất lúc hắn còn là nãi báo hắn chưa bao giờ phải nằm úp sấp trên mặt đất lạnh như thế này. Cho dù bây giờ thân thể hắn cũng không sợ lạnh nhưng hắn không thích phải giữ khoảng cách với Dịch Trạch.

Hắn nhấp hé miệng, tiểu móng vuốt cuộn tròn vài cái sau đó biến thành người.

Bởi vì vừa rồi hắn ở quá gần Dịch Trạch nên sau khi biến thành hình người, thân thể xích lỏa của Thanh Dương cơ hồ như dán lên người Dịch Trạch, làn da kề sát da thịt Dịch Trạch.

Dịch Trạch chưa bao giờ thấy Thanh Dương biến hình nên hoàn toàn không nghĩ ra được việc khi người này biến hình lại không mặc quần áo, không khỏi ngây ngẩn cả người.

Trên đầu Thanh Dương là 2 lỗ tai mao nhung nhung đang giật giật, khuôn mặt đỏ thấu, hắn nhắm mắt lại, tiến đến trước mặt Dịch Trạch, dùng đôi môi nhẹ nhàng chạm vào hai má Dịch Trạch một chút.

Đây không phải là 1 nụ hôn lãng mạn, đây chỉ là da thịt kề da thịt nhưng lại giống như có một cỗ điện lưu thông qua toàn thân hai người.

Dịch Trạch lập tức phục hồi lại tinh thần,thật muốn đem người ôm vào trong ngực mà tận tình âu yếm một phen, thì phát hiện, Thanh Dương bởi vì quá xấu hổ nên đã biến trở về hình dạng nãi báo, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.

Đè nén, kinh ngạc, động tâm, nhiệt tình, lại sững sờ cười khổ, bao nhiêu cảm xúc tràn qua trái tim khiến hắn cảm thấy vô lực không muốn đứng dậy.

Hắn nhìn nãi báo chôn đầu vào đất không dám nhìn hắn, lòng mền nhũn, vươn tay đem nãi báo ôm trong lồng ngực, cúi đầu dính sát vào nãi báo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện