Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc
Quyển 2 - Chương 54: Máy ẩn thân
"Vù..."
Nhẹ nhàng đâm ra một kiếm, mang theo tiếng xé gió kịch liệt.
Song, điều khiến mọi người có mặt ở đây phải nhìn nhau thất sắc là bọn họ không nhìn thấy bóng của kiếm laser.
Ở trước mặt bọn họ, trừ cái máy tố hợp linh kiện trông rất hài hước đơn giản đó ra, thì không còn thấy bất kỳ thức gì nữa. Bao gồm cả kiếm laser mà vừa rồi mới gắn lên cánh tay cơ giới.
"Xoẹt" một tiếng, kiếm laser dừng vận động mà tiến sĩ Lâm và các nghiên cứu viên của gia tộc Khải Lý ai ai cũng mặt mày đỏ rực, từ trong mắt họ đột nhiên lóe lên từng đốm sáng nhỏ, có thể nhìn ra tâm tình của họ lúc này kích động đến như thế nào.
Máy phát xạ tín hiệu? Thứ này làm sao có thể là máy phát xạ tín hiệu được...
Nếu như nói vừa rồi bọn họ còn kín đáo phê bình Phương Minh Nguy tiêu tiền như rác, nhưng lúc này những nghiên cứu viên đỉnh đỉnh đại danh này không còn nửa câu oán than.
Không ngờ lại chế tạo ra thứ đồ này, đừng nói là thiết bị giá trị chỉ một tỷ, cho dù là một tỷ, cho dù là mười tỷ, một trăm tỷ cũng tuyệt đối đáng.
Tiến sĩ Tạp Tu và Đại Vệ bàn luận một hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định bán chỗ sắt vụn này, hài lòng thỏa dạ đi tới bên cạnh đám người Phương Minh Nguy.
"Phương Minh Nguy, đồ của em làm xong chưa?"
"Tiến sĩ Tạp Tu, nhờ phúc của thầy, đã hoàn toàn xong rồi."
"Chính là cái này à, nó gọi là máy phát xạ tín hiệu gì đó có phải không. Thứ này trông rất... mới mẻ đó." Tiến sĩ Tạp Tu nhíu mày, nói: "Có điều chế tạo ra một cái máy phát xạ có thể tích lớn như vậy thì có tác dụng gì? Không bằng thầy giúp em đổi một cái nhỏ hơn nhé, đảm bảo có công suất mạnh nhất, không dưới cái thứ này của em đâu."
"Được." Phương Minh Nguy vui vẻ nói: "Em cũng đang sầu vì không lắp được nó lên cơ giáp đây. Nếu như tiến sĩ có sản phẩm thay thế, vậy thì tốt quá."
Tiến sĩ Tạp Tu vừa bàn xong một khoản làm ăn, vô cùng cao hứng, cười nói: "Tiến sĩ Lâm, giúp đệ tử của tôi kiếm một cái máy phát xạ công xuất lớn có tính năng tương tự như cái máy này đi, tiền tôi chi."
Đám nghiên cứu viên và tiến sĩ Lâm sớm đã ùa lên, vây quanh cái máy đó mà chỉ chỉ trỏ trỏ, cẩn thận thảo luận cái gì đó, nghe thấy lời của tiến sĩ Tạp Tu, ông ta ngay cả đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên, nói: "Không thể. Trong liên minh của chúng ta không có loại... máy ẩn thân kiểu như thế này."
"Cái gì cơ, tôi là nói máy phát xạ tín..." Tiến sĩ Tạp Tu đột nhiên dừng lại, thốt lên kinh ngạc: "Tiến sĩ Lâm, ông vừa rồi nói cái gì cơ?"
Tiến sĩ Lâm tháo kính xuống, kích động nói: "Tạp Tu, đây là máy ẩn thân, là máy ẩn thân thật sự"
"Máy ẩn thân?" Tiến sĩ Tạp Tu và Đại Vệ cùng bước lên, hỏi dồn dập: "Tiến sĩ, ông chắc chứ?"
"Bảy năm trước, chúng ta từng trả một cái giá cực lớn mới từ trong quốc gia cấp bốn là Ai Tắc Bi Nhĩ lấy được một cái máy ẩn thân đơn giản nhất." Trong giọng nói của tiến sĩ Lâm tràn ngập vẻ thổn thức: "Bảy năm rồi, một đám người chúng tôi tập trung nhân lực và vật lực khổng lồ, nghiên cứu cả nửa năm, nhưng chỉ có được một chút thành tích." Ông ta thở dài một hơi, nói: "Tôi vốn cho rằng chỉ khi nào trình độ khoa học kỹ thuật của quốc gia chúng ta đạt tới cấp bốn mới có thể tìm ra được phương án chế tạo thực sự, nhưng không ngờ..."
Ông ta quay lại nhìn Phương Minh Nguy, trong mắt đầy vẻ nóng bỏng, nói: "Thật là không ngờ."
Một ánh hai ánh, vô số ánh mắt đồng thời tập trung lên người Phương Minh Nguy, trong mắt bọn họ tràn đầy vẻ khâm phục và tôn kính, vào thời khắc này, đối với những nghiên cứu viên này mà nói, Phương Minh Nguy chính là thượng đế, là thần trong mắt họ.
Sờ sờ mũi, Phương Minh Nguy cười khổ không thôi, chuyện quái gì vậy? Mình chẳng qua là chọn một cái đơn giản nhất trong mấy trăm bản thiết kế mà thôi.
Tuy hắn cũng từng nghĩ, chắc lẽ sự có được sự tán thưởng của mọi người và giành được thắng lợi trong cuộc thi lần này, nhưng nhìn ánh mắt của đám người tiến sĩ Lâm, trong lòng hắn không khỏi thầm kêu bất diệu, chẳng lẽ cho dù là hàng kém nhất cũng không thể dễ dàng được người ta tiếp nhận ư.
Đúng vào lúc này, trong lòng hắn không khỏi oán thán Thiên Dực tộc, đẳng cấp văn minh của những kẻ đó quá cao rồi, thực sự là quá cao.
"Phương tiên sinh, cám ơn anh" Tiến sĩ Lâm cúi người xuống, cung kính nói.
Đối với thái độ này của vị tiến sĩ già, không ai cảm thấy kinh ngạc. Hơn nữa những nghiên cứu viên đại danh đỉnh đỉnh ở xung quanh cũng cùng cúi người theo tiến sĩ Lâm.
Việc học không phân trước sau, người thành công làm thấy, đây là tiêu chuẩn đầu tiên của nhân viên nghiên cứu khoa học hiện đại. Từ lúc người địa cầu gia nhập mà đại liên minh vũ trụ, dưới sự bao vây của các hàng xóm cường đại ở xung quanh ai ai cũng đều cảm thấy có một tia nguy cơ.
Một ngàn năm nay là thời đại hoàng kim của nhân loại địa cầu, trong lịch sử của người địa cầu, chỉ có thời đại đại hàng hải mới có thể sánh với nó.
Người địa cầu đều hiểu một đạo lý trong thời đại vũ trụ, khoa học chính là lực lượng. Duy có nắm được khoa học kỹ thuật đỉnh cao nhất thì mới có thể chân chính đề cao được địa vị vũ trụ của nhân loại địa cầu.
Cho nên, viện khoa học liên minh trở thành thánh địa được mọi người hướng tới nhất, mà những thiên tài chân chính đó một khi được phát hiện ra, sẽ nhận được hoàn cảnh nghiên cứu tốt nhất, không có ai bởi vì tuổi và tư lịch mà coi thường người khác.
Viên Ninh vào năm hai mươi ba tuổi đã giành được giấy chứng nhận tư cách thiết kế và cải tạo cơ giáp, cho nên cô ta lập tức được viện khoa học tiếp nhận, gia nhập đoàn đội KEY thuộc viện khoa học, hơn nữa cũng không phụ lòng kỳ vọng của mọi người đối với cô ta, trong năm năm nay, thành tựu mà cô ta đạt được khiến cô ta có được xưng hiệu quang vinh là viện sĩ cấp hai, trở thành một trong những trụ cột trẻ tuổi nhất trong đoàn đội KEY từ trước tới nay.
Nhân viên nghiên cứu phục vụ dưới trướng cô ta đã vượt quá hai trăm người, đối với một nữ viện sĩ cấp hai nhỏ tuổi nhất này, tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục.
Đạo lý tương tự, sau khi thấy thành quả mà Phương Minh Nguy làm ra, bất kể là tiến sĩ Lâm hay là những nhân viên nghiên cứu có mặt tại đây đều quên đi tuổi của hắn, mà đối đãi với hắn như với nhân vật cấp bậc thầy.
Bước lên một bước, vội vàng đỡ lấy tiến sĩ Lâm, Phương Minh Nguy cười khổ, nói: "Tiến sĩ Lâm, ông là viện sĩ cấp một của viện khoa học kỹ thuật, làm thế này không phải là muốn khiến tôi khó xử ư?"
Tiến sĩ Lâm lắc đầu, cười nói: "Phương tiên sinh học thức của anh hơn xa tôi, tỏ lòng thành kính với anh thì có gì mà không được, viện sĩ cấp một, hắc hắc, ở trước mặt anh tôi còn kém xa lắm."
Tiến sĩ Tạp Tu ngây người nhìn Phương Minh Nguy, vẫn chưa từ trong chấn động tỉnh lại, y nuốt nước bọt, hỏi: "Tiến sĩ Lâm, ngài chắc đây chính là máy ẩn thân chứ?"
"Đúng vậy, tôi chắc chắn, tôi nghiên cứu thứ này đã bảy năm trời rồi, tuy vẫn không thể nào nắm được những kỹ thuật quan trọng ở trong đó, nhưng đối với hiệu quả của máy ẩn thân thì biết rất tường tận." Tiến sĩ Lâm nói một cách khẳng định: "Biện pháp mà Phương tiên sinh sử dụng đơn giản mà an toàn, hơn nữa hiệu quả thậm chí còn cao hơn máy mẫu mà chúng tôi trải qua trăm ngàn cay đắng mới lấy được."
"Thật ư? Ngài nói rằng cái máy này đã vượt qua tiêu chuẩn của quốc gia cấp bốn ư?"
"Không thể nói như vậy được." Tiến sĩ Lâm nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Hàng mẫu mà chúng tôi lấy được là máy ẩn thân cấp thấp nhất của Ai Tắc Bi Nhĩ, tuy chúng tôi không nghiên cứu ra được sự ảo diệu trong đó, nhưng chúng tôi có thể khẳng định họ không chỉ có một loại máy móc tối tân vượt quá loại máy ẩn thân này."
"Đủ rồi." Tiến sĩ Tạp Tu thốt ra một câu, nói: "ít nhiều gì thì cũng có tiêu chuẩn của quốc gia cấp bốn, đối với quốc gia của chúng ta mà nói, là một tin tức cực tốt."
"Không sai, chúng ta nên nhanh chóng liên hệ với thượng tướng La Bá Đặc, nói cho ông ấy biết tin tức này."
"Đợi đã." Đại Vệ đột nhiên rống lên, dọa cho mọi người giật thót.
"Đại Vệ, ngươi muốn làm gì?"
"Tôi muốn nói, nghiên cứu của Phương Minh Nguy lần này là dùng thiết bị và tài liệu của gia tộc Khải Lý chúng tôi, thứ này tập đoàn Khải Lý của chúng tôi cũng nên có một phần chứ." Đại Vệ kéo tiến sĩ Tạp Tu, nháy nháy mắt, nói: "Đừng quên sắt vụn."
"Chỗ sắt vụn đó ta không cần nữa." Tiến sĩ Tạp Tu không chút khách khí nói: "Chỗ sắt vụn đó mấy đồng một cân, làm sao mà sánh bằng máy ẩn thân được chứ."
"Ngươi qua cầu rút ván, vong ân phụ nghĩa."
"Còn ngươi là ngậm máu phun người, vu oan giá họa."
Không để ý đến hai tên này đứng đó lãng phí nước bọt nữa, tiến sĩ Lâm bước lên, hỏi: "Phương tiên sinh ngài định xử trí cái máy này thế nào?"
"Ý của ông như thế nào?" Phương Minh Nguy khiêm tốn thỉnh giáo.
"Phương Minh Nguy, chúng ta ít nhiều cũng là bằng hữu mà." Đại Vệ đột nhiên thôi không tranh cãi với tiến sĩ Tạp Tu nữa, nói với Phương Minh Nguy: "Quyền phát minh thứ này là của cậu, tôi đại biểu cho tập đoàn Khải Lý đảm bảo với cậu, chúng tôi có thể nhượng tất cả lợi nhuận cho cậu, chúng tôi có thể không lấy một phân tiền, nhưng chúng tôi phải được quyền tiêu thụ và sản xuất độc quyền bộ máy này."
"Đại Vệ." Sắc mặt của tiến sĩ bắt đầu ngưng trọng: "Ngươi phải biết, quốc gia sẽ không để cho một tập đoàn độc quyền hết đâu, máy ẩn thân và máy điều tiết năng lượng, các ngươi tối đa chỉ có thể chọn một thôi."
Đại Vệ ngây người, thở dài, cuối cùng nói: "Được rồi, đợi chúng tôi mở cuộc họp ban giám đốc rồi sẽ quyết định. Có điều, tôi đảm bảo, chúng tôi phải giành được quyền tiêu thụ và sản xuất độc quyền một trong hai thứ, hơn nữa còn phải là có quyền ưu tiên lựa chọn."
Tiến sĩ Tạp Tu trầm ngâm một lát, nhìn Phương Minh Nguy ở bên cạnh im lặng không lên tiếng, nói: "Được, tuy ta đã không còn là người của Mạc Tác Lý gia tộc nữa, nhưng ta lấy danh nghĩa cá nhân đáp ứng ngươi, nhất định sẽ bảo La Bá Đặc ở trong nội bộ quân phương lên tiếng cho ngươi."
"Được rồi, cám ơn." Đại Vệ nói.
"Đừng khách khí, lát nữa đừng quên đưa chỗ sắt vụn đó đến nhé."
"Ngươi... quả nhiên vẫn là Tạp Tu."
Phương Minh Nguy nghe mà ù ù cạc cạc, đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: "Tiến sĩ Tạp Tu, thầy thấy em chế tạo được thứ này rồi, liệu có nắm chắc thắng được phần thắng trong lần cá cược này không?"
Tiến sĩ Tạp Tu nhìn hắn với vẻ mặt cổ quái, than: "Nếu như có sự xuất hiện của thứ này mà còn không giành được thắng lợi, vậy thì quốc gia chúng ta cũng sẽ không phải là đẳng cấp văn minh cấp hai nữa rồi."
Nhẹ nhàng đâm ra một kiếm, mang theo tiếng xé gió kịch liệt.
Song, điều khiến mọi người có mặt ở đây phải nhìn nhau thất sắc là bọn họ không nhìn thấy bóng của kiếm laser.
Ở trước mặt bọn họ, trừ cái máy tố hợp linh kiện trông rất hài hước đơn giản đó ra, thì không còn thấy bất kỳ thức gì nữa. Bao gồm cả kiếm laser mà vừa rồi mới gắn lên cánh tay cơ giới.
"Xoẹt" một tiếng, kiếm laser dừng vận động mà tiến sĩ Lâm và các nghiên cứu viên của gia tộc Khải Lý ai ai cũng mặt mày đỏ rực, từ trong mắt họ đột nhiên lóe lên từng đốm sáng nhỏ, có thể nhìn ra tâm tình của họ lúc này kích động đến như thế nào.
Máy phát xạ tín hiệu? Thứ này làm sao có thể là máy phát xạ tín hiệu được...
Nếu như nói vừa rồi bọn họ còn kín đáo phê bình Phương Minh Nguy tiêu tiền như rác, nhưng lúc này những nghiên cứu viên đỉnh đỉnh đại danh này không còn nửa câu oán than.
Không ngờ lại chế tạo ra thứ đồ này, đừng nói là thiết bị giá trị chỉ một tỷ, cho dù là một tỷ, cho dù là mười tỷ, một trăm tỷ cũng tuyệt đối đáng.
Tiến sĩ Tạp Tu và Đại Vệ bàn luận một hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định bán chỗ sắt vụn này, hài lòng thỏa dạ đi tới bên cạnh đám người Phương Minh Nguy.
"Phương Minh Nguy, đồ của em làm xong chưa?"
"Tiến sĩ Tạp Tu, nhờ phúc của thầy, đã hoàn toàn xong rồi."
"Chính là cái này à, nó gọi là máy phát xạ tín hiệu gì đó có phải không. Thứ này trông rất... mới mẻ đó." Tiến sĩ Tạp Tu nhíu mày, nói: "Có điều chế tạo ra một cái máy phát xạ có thể tích lớn như vậy thì có tác dụng gì? Không bằng thầy giúp em đổi một cái nhỏ hơn nhé, đảm bảo có công suất mạnh nhất, không dưới cái thứ này của em đâu."
"Được." Phương Minh Nguy vui vẻ nói: "Em cũng đang sầu vì không lắp được nó lên cơ giáp đây. Nếu như tiến sĩ có sản phẩm thay thế, vậy thì tốt quá."
Tiến sĩ Tạp Tu vừa bàn xong một khoản làm ăn, vô cùng cao hứng, cười nói: "Tiến sĩ Lâm, giúp đệ tử của tôi kiếm một cái máy phát xạ công xuất lớn có tính năng tương tự như cái máy này đi, tiền tôi chi."
Đám nghiên cứu viên và tiến sĩ Lâm sớm đã ùa lên, vây quanh cái máy đó mà chỉ chỉ trỏ trỏ, cẩn thận thảo luận cái gì đó, nghe thấy lời của tiến sĩ Tạp Tu, ông ta ngay cả đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên, nói: "Không thể. Trong liên minh của chúng ta không có loại... máy ẩn thân kiểu như thế này."
"Cái gì cơ, tôi là nói máy phát xạ tín..." Tiến sĩ Tạp Tu đột nhiên dừng lại, thốt lên kinh ngạc: "Tiến sĩ Lâm, ông vừa rồi nói cái gì cơ?"
Tiến sĩ Lâm tháo kính xuống, kích động nói: "Tạp Tu, đây là máy ẩn thân, là máy ẩn thân thật sự"
"Máy ẩn thân?" Tiến sĩ Tạp Tu và Đại Vệ cùng bước lên, hỏi dồn dập: "Tiến sĩ, ông chắc chứ?"
"Bảy năm trước, chúng ta từng trả một cái giá cực lớn mới từ trong quốc gia cấp bốn là Ai Tắc Bi Nhĩ lấy được một cái máy ẩn thân đơn giản nhất." Trong giọng nói của tiến sĩ Lâm tràn ngập vẻ thổn thức: "Bảy năm rồi, một đám người chúng tôi tập trung nhân lực và vật lực khổng lồ, nghiên cứu cả nửa năm, nhưng chỉ có được một chút thành tích." Ông ta thở dài một hơi, nói: "Tôi vốn cho rằng chỉ khi nào trình độ khoa học kỹ thuật của quốc gia chúng ta đạt tới cấp bốn mới có thể tìm ra được phương án chế tạo thực sự, nhưng không ngờ..."
Ông ta quay lại nhìn Phương Minh Nguy, trong mắt đầy vẻ nóng bỏng, nói: "Thật là không ngờ."
Một ánh hai ánh, vô số ánh mắt đồng thời tập trung lên người Phương Minh Nguy, trong mắt bọn họ tràn đầy vẻ khâm phục và tôn kính, vào thời khắc này, đối với những nghiên cứu viên này mà nói, Phương Minh Nguy chính là thượng đế, là thần trong mắt họ.
Sờ sờ mũi, Phương Minh Nguy cười khổ không thôi, chuyện quái gì vậy? Mình chẳng qua là chọn một cái đơn giản nhất trong mấy trăm bản thiết kế mà thôi.
Tuy hắn cũng từng nghĩ, chắc lẽ sự có được sự tán thưởng của mọi người và giành được thắng lợi trong cuộc thi lần này, nhưng nhìn ánh mắt của đám người tiến sĩ Lâm, trong lòng hắn không khỏi thầm kêu bất diệu, chẳng lẽ cho dù là hàng kém nhất cũng không thể dễ dàng được người ta tiếp nhận ư.
Đúng vào lúc này, trong lòng hắn không khỏi oán thán Thiên Dực tộc, đẳng cấp văn minh của những kẻ đó quá cao rồi, thực sự là quá cao.
"Phương tiên sinh, cám ơn anh" Tiến sĩ Lâm cúi người xuống, cung kính nói.
Đối với thái độ này của vị tiến sĩ già, không ai cảm thấy kinh ngạc. Hơn nữa những nghiên cứu viên đại danh đỉnh đỉnh ở xung quanh cũng cùng cúi người theo tiến sĩ Lâm.
Việc học không phân trước sau, người thành công làm thấy, đây là tiêu chuẩn đầu tiên của nhân viên nghiên cứu khoa học hiện đại. Từ lúc người địa cầu gia nhập mà đại liên minh vũ trụ, dưới sự bao vây của các hàng xóm cường đại ở xung quanh ai ai cũng đều cảm thấy có một tia nguy cơ.
Một ngàn năm nay là thời đại hoàng kim của nhân loại địa cầu, trong lịch sử của người địa cầu, chỉ có thời đại đại hàng hải mới có thể sánh với nó.
Người địa cầu đều hiểu một đạo lý trong thời đại vũ trụ, khoa học chính là lực lượng. Duy có nắm được khoa học kỹ thuật đỉnh cao nhất thì mới có thể chân chính đề cao được địa vị vũ trụ của nhân loại địa cầu.
Cho nên, viện khoa học liên minh trở thành thánh địa được mọi người hướng tới nhất, mà những thiên tài chân chính đó một khi được phát hiện ra, sẽ nhận được hoàn cảnh nghiên cứu tốt nhất, không có ai bởi vì tuổi và tư lịch mà coi thường người khác.
Viên Ninh vào năm hai mươi ba tuổi đã giành được giấy chứng nhận tư cách thiết kế và cải tạo cơ giáp, cho nên cô ta lập tức được viện khoa học tiếp nhận, gia nhập đoàn đội KEY thuộc viện khoa học, hơn nữa cũng không phụ lòng kỳ vọng của mọi người đối với cô ta, trong năm năm nay, thành tựu mà cô ta đạt được khiến cô ta có được xưng hiệu quang vinh là viện sĩ cấp hai, trở thành một trong những trụ cột trẻ tuổi nhất trong đoàn đội KEY từ trước tới nay.
Nhân viên nghiên cứu phục vụ dưới trướng cô ta đã vượt quá hai trăm người, đối với một nữ viện sĩ cấp hai nhỏ tuổi nhất này, tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục.
Đạo lý tương tự, sau khi thấy thành quả mà Phương Minh Nguy làm ra, bất kể là tiến sĩ Lâm hay là những nhân viên nghiên cứu có mặt tại đây đều quên đi tuổi của hắn, mà đối đãi với hắn như với nhân vật cấp bậc thầy.
Bước lên một bước, vội vàng đỡ lấy tiến sĩ Lâm, Phương Minh Nguy cười khổ, nói: "Tiến sĩ Lâm, ông là viện sĩ cấp một của viện khoa học kỹ thuật, làm thế này không phải là muốn khiến tôi khó xử ư?"
Tiến sĩ Lâm lắc đầu, cười nói: "Phương tiên sinh học thức của anh hơn xa tôi, tỏ lòng thành kính với anh thì có gì mà không được, viện sĩ cấp một, hắc hắc, ở trước mặt anh tôi còn kém xa lắm."
Tiến sĩ Tạp Tu ngây người nhìn Phương Minh Nguy, vẫn chưa từ trong chấn động tỉnh lại, y nuốt nước bọt, hỏi: "Tiến sĩ Lâm, ngài chắc đây chính là máy ẩn thân chứ?"
"Đúng vậy, tôi chắc chắn, tôi nghiên cứu thứ này đã bảy năm trời rồi, tuy vẫn không thể nào nắm được những kỹ thuật quan trọng ở trong đó, nhưng đối với hiệu quả của máy ẩn thân thì biết rất tường tận." Tiến sĩ Lâm nói một cách khẳng định: "Biện pháp mà Phương tiên sinh sử dụng đơn giản mà an toàn, hơn nữa hiệu quả thậm chí còn cao hơn máy mẫu mà chúng tôi trải qua trăm ngàn cay đắng mới lấy được."
"Thật ư? Ngài nói rằng cái máy này đã vượt qua tiêu chuẩn của quốc gia cấp bốn ư?"
"Không thể nói như vậy được." Tiến sĩ Lâm nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Hàng mẫu mà chúng tôi lấy được là máy ẩn thân cấp thấp nhất của Ai Tắc Bi Nhĩ, tuy chúng tôi không nghiên cứu ra được sự ảo diệu trong đó, nhưng chúng tôi có thể khẳng định họ không chỉ có một loại máy móc tối tân vượt quá loại máy ẩn thân này."
"Đủ rồi." Tiến sĩ Tạp Tu thốt ra một câu, nói: "ít nhiều gì thì cũng có tiêu chuẩn của quốc gia cấp bốn, đối với quốc gia của chúng ta mà nói, là một tin tức cực tốt."
"Không sai, chúng ta nên nhanh chóng liên hệ với thượng tướng La Bá Đặc, nói cho ông ấy biết tin tức này."
"Đợi đã." Đại Vệ đột nhiên rống lên, dọa cho mọi người giật thót.
"Đại Vệ, ngươi muốn làm gì?"
"Tôi muốn nói, nghiên cứu của Phương Minh Nguy lần này là dùng thiết bị và tài liệu của gia tộc Khải Lý chúng tôi, thứ này tập đoàn Khải Lý của chúng tôi cũng nên có một phần chứ." Đại Vệ kéo tiến sĩ Tạp Tu, nháy nháy mắt, nói: "Đừng quên sắt vụn."
"Chỗ sắt vụn đó ta không cần nữa." Tiến sĩ Tạp Tu không chút khách khí nói: "Chỗ sắt vụn đó mấy đồng một cân, làm sao mà sánh bằng máy ẩn thân được chứ."
"Ngươi qua cầu rút ván, vong ân phụ nghĩa."
"Còn ngươi là ngậm máu phun người, vu oan giá họa."
Không để ý đến hai tên này đứng đó lãng phí nước bọt nữa, tiến sĩ Lâm bước lên, hỏi: "Phương tiên sinh ngài định xử trí cái máy này thế nào?"
"Ý của ông như thế nào?" Phương Minh Nguy khiêm tốn thỉnh giáo.
"Phương Minh Nguy, chúng ta ít nhiều cũng là bằng hữu mà." Đại Vệ đột nhiên thôi không tranh cãi với tiến sĩ Tạp Tu nữa, nói với Phương Minh Nguy: "Quyền phát minh thứ này là của cậu, tôi đại biểu cho tập đoàn Khải Lý đảm bảo với cậu, chúng tôi có thể nhượng tất cả lợi nhuận cho cậu, chúng tôi có thể không lấy một phân tiền, nhưng chúng tôi phải được quyền tiêu thụ và sản xuất độc quyền bộ máy này."
"Đại Vệ." Sắc mặt của tiến sĩ bắt đầu ngưng trọng: "Ngươi phải biết, quốc gia sẽ không để cho một tập đoàn độc quyền hết đâu, máy ẩn thân và máy điều tiết năng lượng, các ngươi tối đa chỉ có thể chọn một thôi."
Đại Vệ ngây người, thở dài, cuối cùng nói: "Được rồi, đợi chúng tôi mở cuộc họp ban giám đốc rồi sẽ quyết định. Có điều, tôi đảm bảo, chúng tôi phải giành được quyền tiêu thụ và sản xuất độc quyền một trong hai thứ, hơn nữa còn phải là có quyền ưu tiên lựa chọn."
Tiến sĩ Tạp Tu trầm ngâm một lát, nhìn Phương Minh Nguy ở bên cạnh im lặng không lên tiếng, nói: "Được, tuy ta đã không còn là người của Mạc Tác Lý gia tộc nữa, nhưng ta lấy danh nghĩa cá nhân đáp ứng ngươi, nhất định sẽ bảo La Bá Đặc ở trong nội bộ quân phương lên tiếng cho ngươi."
"Được rồi, cám ơn." Đại Vệ nói.
"Đừng khách khí, lát nữa đừng quên đưa chỗ sắt vụn đó đến nhé."
"Ngươi... quả nhiên vẫn là Tạp Tu."
Phương Minh Nguy nghe mà ù ù cạc cạc, đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: "Tiến sĩ Tạp Tu, thầy thấy em chế tạo được thứ này rồi, liệu có nắm chắc thắng được phần thắng trong lần cá cược này không?"
Tiến sĩ Tạp Tu nhìn hắn với vẻ mặt cổ quái, than: "Nếu như có sự xuất hiện của thứ này mà còn không giành được thắng lợi, vậy thì quốc gia chúng ta cũng sẽ không phải là đẳng cấp văn minh cấp hai nữa rồi."
Bình luận truyện