Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc
Quyển 2 - Chương 7: Cơ giáp mới
Tại tinh cầu Tạp Lý Mỗ, hai đại học viện nổi danh nhất theo thứ tự là Học viện công lập Tạp Lý Mỗ cùng Học viện tư lập Khải Lý.
Hai học viện này thanh danh hiển hách, mặc dù là ở trong liên minh địa cầu, cũng có được danh tiếng không tầm thường.
Chính vì một núi không thể chứa hai cọp, hai học viện ở cùng một tinh cầu tuy không đến mức cừu thị lẫn nhau, nhưng mà một ít va chạm nhỏ cũng không thể cấm được.
Nhưng mà những va chạm nhỏ cũng không phải là ẩu đả lẫn nhau, mà là so đấu trong các loại học thuật hoặc vận động.
Đương nhiên, trong liên minh quy mô lớn nhất, cũng được hoan nghênh nhất là cơ giáp đối chiến, ở trong hai nội viện không thể nghi ngờ cũng là hạng mục vận động được chú ý bậc nhất.
Trước khi Phương Minh Nguy gia nhập Hiêp hội yêu thích cơ giáp Học viện công lập, tiến sĩ Tạp Tu suất lĩnh đội ngũ cơ giáp đã là liên tiếp bị thua hai năm.
Đúng là bởi vì nóng lòng vãn hồi lại mặt mũi, cho nên tiến sĩ Tạp Tu mới chịu đáp ứng Phương Minh Nguy, chỉ cần hắn gia nhập hiệp hội, như vậy tất cả ngành học cũng có thể được miễn.
Giáo sư bình thường coi như là có ý nghĩ này, cũng vô pháp làm ra đảm bảo như vậy. Nhưng mà tiến sĩ Tạp Tu lại là thân phận đặc thù, lại là thúc thúc của Thi Nại Đức, cũng là hậu nhân danh môn, trong tay đương nhiên nắm giữ một số đặc quyền.
Thật ra dựa theo suy nghĩ của tiến sĩ Tạp Tu, tuy Phương Minh Nguy thiên phú kinh người, nhưng mà nếu muốn hình thành sức chiến đấu chân chính, không có một, hai năm khổ luyện thì cũng không có khả năng.
Chỉ là, khi sau khi hắn kiến thức thực lực “chân chính” của Phương Minh Nguy, ý nghĩ này lập tức đã tới một chuyển biến một trăm tám mươi độ.
Có thể chỉ nhìn qua một lần là có thể đem kỹ năng của đối thủ nắm giữ, hơn nữa còn là một vị tuyển thủ siêu cấp trong trận đấu vẫn giữ được dòng suy nghĩ.
Nhân tài như vậy nếu như không thể tận dụng mà nói, như vậy hắn không phải là tiến sĩ Tạp Tu.
“Phương Minh Nguy, tới đây, đây chính là bảo bối mà tổ nghiên cứu khoa học chúng ta tỉ mỉ thiết kế cho cậu, cậu thử xem hiệu quả như thế nào?”
Trong không gian giả lập, tiến sĩ Tạp Tu đưa lên một cái mũ giáp tạo hình, rất khác biệt.
Phương Minh Nguy thoáng do dự một chút, vẫn đeo lên trên người nổi lên một hồi dao động quen thuộc, lúc này đây mặc trên người, cũng không phải là cơ giáp huấn luyện thông thường. Mà là một bộ cơ giáp đặc thù trải qua cao thủ căn cứ đặc điểm bản thân hắn cải tạo mà thành.
Trên đời này, vô luận là liên minh địa cầu, hay trong quân nhân những quốc gia nhân loại khác, trên cơ bản đều sử dụng chế thức cơ giáp. Chỉ có những tinh nhuệ chân chính trong quân kia, mới có thể vì bọn họ đặc biệt chế tạo cơ giáp cá nhân.
Nếu không như thế, cho dù là trong trận đấu các hạng kỵ giáp ở trong dân gian, sử dụng đại đa số cũng là cơ giáp kiểu cũ trong quân đội đào thải ra.
Làm như vậy mục chủ yếu là vì tiết kiệm tiền, nếu buông tha các loại cơ giáp này không cản, mà lựa chọn một bộ kỵ giáp đặt riêng cho các nhân mà nói, thì giá thành tuyệt đối không phải ai cũng có thể thừa nhận được.
Trên thực tế, đối với tuyệt đại đa số người ta mà nói, thao túng một chế thức cơ giáp thành, thực cũng không khác gì với một cơ giáp mới thiết kế.
Bởi vì đối với người bình thường mà nói, coi như là cơ giáp được cải tạo đặc thù, bọn họ cũng tuyệt đối không cách nào phát huy ra những công dụng đặc thù kia.
Cái này cũng không chỉ là vấn đề năng lực cá nhân, chính yếu nhất còn phải xem thiên phú thao túng.
Siêu cấp cao thủ đã ngoài cấp sáu cùng cấp mười một cũng không ít, nhưng mà người có tài năng chân chính về phương diện này lại cực kỳ hiếm thấy.
Chỉ có thiên phú cùng năng lực cá nhân đồng thời xuất hiện, mới có thể trở thành vương giả cơ giáp chân chính.
Đương nhiên, chuyện những kẻ có tiền xuất tiền vì chính mình, yêu cầu làm ra một bộ cơ giáp thích hợp nhất cũng là quen mắt. Chỉ có điều những người này sức chiến đấu chân chính trên cơ bản là không đáng kể.
Sau khi xem bộ cơ giáp đặc chế trên người so với cơ giáp huấn luyện nhỏ hơn một phần ba, nhưng dáng người lại mập mạp một ít, Phương Minh Nguy cảm giác đầu tiên là quá mập.
Tiến sĩ Tạp Tu tất nhiên không biết tâm tư của ái đồ giờ phút này, hắn kiên nhẫn cất lời giải thích: “Phương Minh Nguy, cái cơ giáp này là căn cứ sở trường đặc biệt của em mà chế tạo. Sở trường lớn nhất của nó chính là năng lực dò xét cùng diễn toán”.
“Thứ này rất thích hợp em sao?” Phương Minh Nguy kỳ quái hỏi, hắn thật sự nghĩ không ra hai dạng năng lực này cùng sở trường của mình có quan hệ đặc biệt gì.
Tiến sĩ Tạp Tu trong mắt tràn ngập hào quang nóng rực, thanh âm của hắn dị thường kích động: “Đương nhiên là có quan hệ, Phương Minh Nguy, em vĩnh viễn cũng không nghĩ ra, thiên phú của em là kinh người cỡ nào, em vĩnh viễn cũng không biết, tiềm năng của em là khổng lồ cỡ nào...”
“Khụ khụ, tiến sĩ Tạp Tu, mời nói trọng điểm” Phương Minh Nguy không thể không cắt ngang diễn thuyết kích động của vị này.
Tiến sĩ Tạp Tu đưa mắt nhìn đám người Thi Nại Đức cùng Lương Tuấn Vĩ bên cạnh, khó xử cười nói: “Được rồi, Phương Minh Nguy, sở trường đặc biệt lớn nhất của em đó là có thể sau khi quan sát chiêu thức của đối thủ một lần là có thể hoàn mỹ diễn luyện ra, em có biết cái này đại biểu cho cái gì không?”
Ngẫm nghĩ, Phương Minh Nguy chăm chú nói: “Em hiểu được, đây quả thật là một thiên phú rất giỏi”.
“En rõ ràng là tốt rồi” Tiến sĩ Tạp Tu vui mừng nói.
“Đúng vậy” Phương Minh Nguy say mê nói: “Cái này đại biểu sau này em rốt cuộc không cần luyện tập động tác mới”.
“Phi... ” Hai vị mỹ nữ bên cạnh không hẹn mà cùng bật cười, mà ngay cả đám người Thi Nại Đức biểu hiện trên mặt cũng cực kỳ thú vị, nếu như không phải trở ngại tiến sĩ Tạp Tu từ trước đến nay dùng hung lệ làm danh xưng, bọn họ đã sớm ôm bụng cười to.
Tiến sĩ Tạp Tu trên trán mơ hồ nhảy lên hai cái gân xanh, hắn bỗng nhiên quay đầu, đối với đám người Thi Nại Đức giận dữ hét: “Các em đang nhìn cái gì? Đều đi làm một trăm tổ hợp động tác cho ta”.
“Tiến sĩ, cái này không công bình” Thi Nại Đức biện giải.
“Cút ngay... cho ta”.
Theo một thanh âm hét to vang lên tận trời, đám người Thi Nại Đức đều tự trở về vị trí cũ, vừa lầm bầm chửi bới vừa bắt đầu bài luyện tập buồn tẻ kia.
“Phương Minh Nguy, ta thừa nhận em rất có thiên phú, nhưng mà em phải biết rằng, thành công là 99% cố gắng công thêm 1% thiên phú mới luyện mà thành” Tiến sĩ Tạp Tu tận tình khuyên bảo nói: “Em là tuyển thủ có thiên phú tốt nhất mà ta chứng kiến qua, ngàn vạn không được bởi vì ỷ lại mà mất đi tiền đồ quang minh sau này!”
“Vâng, cảm ơn tiến sĩ Tạp Tu”.
Nhìn thấy thái độ của Phương Minh Nguy giờ phút này, tiến sĩ Tạp Tu gật đầu mỉm cười.
“Nhưng tiến sĩ, ngài tựa như đã quên một câu”.
“Cái gì?”
“Thành, công xác thực là 99% cố gắng cộng thêm 1% thiên phú mới có thể luyện thành, nhưng mà 1% thiên phú lại so với 99% cố gắng quan trọng hơn!”
Tiến sĩ Tạp Tu mặt đen lên nhìn hắn hồi lâu, rốt cuộc đè nén không được lửa giận bộc phát ra giống như núi lửa, hét lớn: “Em... đi cùng đám người Thi Nại Đức làm bạn, trong một giờ, hoàn thành tất cả tổ hợp động tác cơ bản cho ta, cút cho ta.
Hai học viện này thanh danh hiển hách, mặc dù là ở trong liên minh địa cầu, cũng có được danh tiếng không tầm thường.
Chính vì một núi không thể chứa hai cọp, hai học viện ở cùng một tinh cầu tuy không đến mức cừu thị lẫn nhau, nhưng mà một ít va chạm nhỏ cũng không thể cấm được.
Nhưng mà những va chạm nhỏ cũng không phải là ẩu đả lẫn nhau, mà là so đấu trong các loại học thuật hoặc vận động.
Đương nhiên, trong liên minh quy mô lớn nhất, cũng được hoan nghênh nhất là cơ giáp đối chiến, ở trong hai nội viện không thể nghi ngờ cũng là hạng mục vận động được chú ý bậc nhất.
Trước khi Phương Minh Nguy gia nhập Hiêp hội yêu thích cơ giáp Học viện công lập, tiến sĩ Tạp Tu suất lĩnh đội ngũ cơ giáp đã là liên tiếp bị thua hai năm.
Đúng là bởi vì nóng lòng vãn hồi lại mặt mũi, cho nên tiến sĩ Tạp Tu mới chịu đáp ứng Phương Minh Nguy, chỉ cần hắn gia nhập hiệp hội, như vậy tất cả ngành học cũng có thể được miễn.
Giáo sư bình thường coi như là có ý nghĩ này, cũng vô pháp làm ra đảm bảo như vậy. Nhưng mà tiến sĩ Tạp Tu lại là thân phận đặc thù, lại là thúc thúc của Thi Nại Đức, cũng là hậu nhân danh môn, trong tay đương nhiên nắm giữ một số đặc quyền.
Thật ra dựa theo suy nghĩ của tiến sĩ Tạp Tu, tuy Phương Minh Nguy thiên phú kinh người, nhưng mà nếu muốn hình thành sức chiến đấu chân chính, không có một, hai năm khổ luyện thì cũng không có khả năng.
Chỉ là, khi sau khi hắn kiến thức thực lực “chân chính” của Phương Minh Nguy, ý nghĩ này lập tức đã tới một chuyển biến một trăm tám mươi độ.
Có thể chỉ nhìn qua một lần là có thể đem kỹ năng của đối thủ nắm giữ, hơn nữa còn là một vị tuyển thủ siêu cấp trong trận đấu vẫn giữ được dòng suy nghĩ.
Nhân tài như vậy nếu như không thể tận dụng mà nói, như vậy hắn không phải là tiến sĩ Tạp Tu.
“Phương Minh Nguy, tới đây, đây chính là bảo bối mà tổ nghiên cứu khoa học chúng ta tỉ mỉ thiết kế cho cậu, cậu thử xem hiệu quả như thế nào?”
Trong không gian giả lập, tiến sĩ Tạp Tu đưa lên một cái mũ giáp tạo hình, rất khác biệt.
Phương Minh Nguy thoáng do dự một chút, vẫn đeo lên trên người nổi lên một hồi dao động quen thuộc, lúc này đây mặc trên người, cũng không phải là cơ giáp huấn luyện thông thường. Mà là một bộ cơ giáp đặc thù trải qua cao thủ căn cứ đặc điểm bản thân hắn cải tạo mà thành.
Trên đời này, vô luận là liên minh địa cầu, hay trong quân nhân những quốc gia nhân loại khác, trên cơ bản đều sử dụng chế thức cơ giáp. Chỉ có những tinh nhuệ chân chính trong quân kia, mới có thể vì bọn họ đặc biệt chế tạo cơ giáp cá nhân.
Nếu không như thế, cho dù là trong trận đấu các hạng kỵ giáp ở trong dân gian, sử dụng đại đa số cũng là cơ giáp kiểu cũ trong quân đội đào thải ra.
Làm như vậy mục chủ yếu là vì tiết kiệm tiền, nếu buông tha các loại cơ giáp này không cản, mà lựa chọn một bộ kỵ giáp đặt riêng cho các nhân mà nói, thì giá thành tuyệt đối không phải ai cũng có thể thừa nhận được.
Trên thực tế, đối với tuyệt đại đa số người ta mà nói, thao túng một chế thức cơ giáp thành, thực cũng không khác gì với một cơ giáp mới thiết kế.
Bởi vì đối với người bình thường mà nói, coi như là cơ giáp được cải tạo đặc thù, bọn họ cũng tuyệt đối không cách nào phát huy ra những công dụng đặc thù kia.
Cái này cũng không chỉ là vấn đề năng lực cá nhân, chính yếu nhất còn phải xem thiên phú thao túng.
Siêu cấp cao thủ đã ngoài cấp sáu cùng cấp mười một cũng không ít, nhưng mà người có tài năng chân chính về phương diện này lại cực kỳ hiếm thấy.
Chỉ có thiên phú cùng năng lực cá nhân đồng thời xuất hiện, mới có thể trở thành vương giả cơ giáp chân chính.
Đương nhiên, chuyện những kẻ có tiền xuất tiền vì chính mình, yêu cầu làm ra một bộ cơ giáp thích hợp nhất cũng là quen mắt. Chỉ có điều những người này sức chiến đấu chân chính trên cơ bản là không đáng kể.
Sau khi xem bộ cơ giáp đặc chế trên người so với cơ giáp huấn luyện nhỏ hơn một phần ba, nhưng dáng người lại mập mạp một ít, Phương Minh Nguy cảm giác đầu tiên là quá mập.
Tiến sĩ Tạp Tu tất nhiên không biết tâm tư của ái đồ giờ phút này, hắn kiên nhẫn cất lời giải thích: “Phương Minh Nguy, cái cơ giáp này là căn cứ sở trường đặc biệt của em mà chế tạo. Sở trường lớn nhất của nó chính là năng lực dò xét cùng diễn toán”.
“Thứ này rất thích hợp em sao?” Phương Minh Nguy kỳ quái hỏi, hắn thật sự nghĩ không ra hai dạng năng lực này cùng sở trường của mình có quan hệ đặc biệt gì.
Tiến sĩ Tạp Tu trong mắt tràn ngập hào quang nóng rực, thanh âm của hắn dị thường kích động: “Đương nhiên là có quan hệ, Phương Minh Nguy, em vĩnh viễn cũng không nghĩ ra, thiên phú của em là kinh người cỡ nào, em vĩnh viễn cũng không biết, tiềm năng của em là khổng lồ cỡ nào...”
“Khụ khụ, tiến sĩ Tạp Tu, mời nói trọng điểm” Phương Minh Nguy không thể không cắt ngang diễn thuyết kích động của vị này.
Tiến sĩ Tạp Tu đưa mắt nhìn đám người Thi Nại Đức cùng Lương Tuấn Vĩ bên cạnh, khó xử cười nói: “Được rồi, Phương Minh Nguy, sở trường đặc biệt lớn nhất của em đó là có thể sau khi quan sát chiêu thức của đối thủ một lần là có thể hoàn mỹ diễn luyện ra, em có biết cái này đại biểu cho cái gì không?”
Ngẫm nghĩ, Phương Minh Nguy chăm chú nói: “Em hiểu được, đây quả thật là một thiên phú rất giỏi”.
“En rõ ràng là tốt rồi” Tiến sĩ Tạp Tu vui mừng nói.
“Đúng vậy” Phương Minh Nguy say mê nói: “Cái này đại biểu sau này em rốt cuộc không cần luyện tập động tác mới”.
“Phi... ” Hai vị mỹ nữ bên cạnh không hẹn mà cùng bật cười, mà ngay cả đám người Thi Nại Đức biểu hiện trên mặt cũng cực kỳ thú vị, nếu như không phải trở ngại tiến sĩ Tạp Tu từ trước đến nay dùng hung lệ làm danh xưng, bọn họ đã sớm ôm bụng cười to.
Tiến sĩ Tạp Tu trên trán mơ hồ nhảy lên hai cái gân xanh, hắn bỗng nhiên quay đầu, đối với đám người Thi Nại Đức giận dữ hét: “Các em đang nhìn cái gì? Đều đi làm một trăm tổ hợp động tác cho ta”.
“Tiến sĩ, cái này không công bình” Thi Nại Đức biện giải.
“Cút ngay... cho ta”.
Theo một thanh âm hét to vang lên tận trời, đám người Thi Nại Đức đều tự trở về vị trí cũ, vừa lầm bầm chửi bới vừa bắt đầu bài luyện tập buồn tẻ kia.
“Phương Minh Nguy, ta thừa nhận em rất có thiên phú, nhưng mà em phải biết rằng, thành công là 99% cố gắng công thêm 1% thiên phú mới luyện mà thành” Tiến sĩ Tạp Tu tận tình khuyên bảo nói: “Em là tuyển thủ có thiên phú tốt nhất mà ta chứng kiến qua, ngàn vạn không được bởi vì ỷ lại mà mất đi tiền đồ quang minh sau này!”
“Vâng, cảm ơn tiến sĩ Tạp Tu”.
Nhìn thấy thái độ của Phương Minh Nguy giờ phút này, tiến sĩ Tạp Tu gật đầu mỉm cười.
“Nhưng tiến sĩ, ngài tựa như đã quên một câu”.
“Cái gì?”
“Thành, công xác thực là 99% cố gắng cộng thêm 1% thiên phú mới có thể luyện thành, nhưng mà 1% thiên phú lại so với 99% cố gắng quan trọng hơn!”
Tiến sĩ Tạp Tu mặt đen lên nhìn hắn hồi lâu, rốt cuộc đè nén không được lửa giận bộc phát ra giống như núi lửa, hét lớn: “Em... đi cùng đám người Thi Nại Đức làm bạn, trong một giờ, hoàn thành tất cả tổ hợp động tác cơ bản cho ta, cút cho ta.
Bình luận truyện