Tình Thâm Phùng Thời

Chương 89



Sau khi Thời Thanh Thu quay phim xong trở về cũng không nhàn rỗi, trước khi Ôn Khinh Hàn bị thương, nàng chạy quanh phòng Công Thương cùng ngân hàng và những nơi khác. Quá trình đăng ký thành lập công ty rất phức tạp, may mà sau lúc rời Starry Night, Dương Hiểu liền thực sự lập tức từ chức.
Được sự đồng ý của Ôn Khinh Hàn, Thời Thanh Thu để Dương Hiểu vào Ôn gia thương lượng công việc tiếp theo. Nhưng Ôn Khinh Hàn cảm thấy tay của cô không có gì đáng ngại liền xin làm một bữa cơm trưa đơn giản, đồng thời liên tục cam đoan sẽ từ từ mà làm, nhất định bảo vệ tốt tay phải của mình.
Đi vào phòng, Dương Hiểu tận lực chớp chớp mắt, nhìn quanh không thấy Ôn Khinh Hàn, cô hỏi: "Thời tỷ, Khối Băng tỷ đâu? Không phải chị nói chị ấy không thoải mái nên ở nhà nghỉ ngơi sao?"
Thời Thanh Thu bước tới bàn ghế nơi Ôn Khinh Hàn thường làm việc, kéo ghế ngồi xuống, vừa trả lời vừa sắp xếp giấy tờ: "Mấy ngày nay chị ấy hồi phục tốt, hiện tại đang làm cơm trưa. Chút nữa em ở lại cùng chúng ta ăn cơm đi, ba mẹ đều không có ở đây."
“À, được.” Dương Hiểu mừng rỡ cười cười, đột nhiên ngữ khí có chút tiếc nuối nói: “Em chưa thưởng thức qua tay nghề của Khối Băng tỷ, trong chương trình thực tế trước đó đều bị mấy người ăn sạch, em đến đều không còn mấy miếng thịt."
Vào thời điểm đó, món canh cá cùng cá kho do Ôn Khinh Hàn làm đơn giản là món được hoan nghênh nhất trong bữa cơm đó. Canh cá còn được, nàng cũng uống một bát, cá kho chỉ còn lại một miếng thịt, nếu không nhanh tay Tần Vọng đã gắp đi rồi.
Thời Thanh Thu cười một tiếng, "Nếu em thích thì về sau có thời gian chúng ta sẽ tụ hợp ở nhà, muốn ăn cái gì sớm nói, chị làm cũng không tệ."
Dương Hiểu che miệng cười, "Thời tỷ, em cảm thấy chị đang cường điệu là chị không thua kém Khối Băng tỷ a, không chỉ là đồ ăn thôi sao."
Thời Thanh Thu cuộn mấy tờ giấy chồng lên nhau gõ vào đầu Dương Hiểu, giả vờ khiển trách nói: "Em nói cái gì vậy? Chị cần so sao?"
Dương Hiểu thè lưỡi, không có phản bác. Ừm, dù sao thì cô cũng không có hứng thú với đồ ăn do Thời tỷ làm, một hồi ăn cơm yên lặng ăn đồ ăn Khối Băng tỷ làm là được rồi.
Thời Thanh Thu bình phục lại, mở tờ giấy ra, bàn giao Dương Hiểu: "A Hiểu, chị rất vui vì em có thể tin tưởng chị. Hiện tại quả thực là lúc chị thiếu người hỗ trợ, em ở bên chị lâu như vậy rồi, có rất nhiều thứ không cần chị nhấn mạnh. Về sau, em vẫn sẽ là trợ lý của chị, nhưng từ giờ trở đi em không có nhiều cơ hội đi xa nữa, công việc của em là hỗ trợ chị quản lý công ty. Hiện tại chị đã thuê văn phòng, sau khi mọi thứ chuẩn bị xong, chị sẽ nhờ Khinh Hàn mô phỏng hợp đồng, diễn viên đầu tiên ký kết với công ty chúng ta là Tần Vọng."
Dương Hiểu sửng sốt, hỏi: "Không phải anh ấy vừa mới chấm dứt hợp đồng không lâu sao? Sao lại định hợp tác với chị?"
Thời Thanh Thu thả lỏng người dựa vào lưng ghế, khoanh chân lại, tư thế thoải mái nói: "Cậu ấy vốn không còn là tiểu sinh cần tấp nập nhận phim nữa. Dựa vào địa vị hiện tại, thỉnh thoảng quay một bộ phim để tiếp tục ổn định địa vị của cậu ấy là được rồi, nhiều hơn sẽ tạo thành mệt nhọc. Nhưng công ty quản lý của cậu ấy rõ ràng sẽ không xem xét theo hướng này mà chỉ tập trung vào lợi ích, đương nhiên càng nhiều càng tốt, nhưng lịch trình dày đặc lại càng bất lợi cho chuyện tình cảm của cậu ấy. Dù sao thì Tiểu Lam cũng nguyện ý ở lại làm trợ lý của cậu ấy, có khó khăn cũng phải chịu đựng."
Dương Hiểu hiểu rõ gật đầu, khoanh tay đặt trên bàn, cằm đặt lên tay khẽ thở dài: "Nhìn như vậy, vẫn là Starry Night tốt hơn, tương đối nhân đạo a. Em chờ thời gian dài cũng không thấy chị bị lợi dụng như vậy."
Thời Thanh Thu lắc đầu phủ nhận, "Không phải vậy. Chị được đãi ngộ tốt hơn là bởi vì đại diện của chị là Văn tỷ, là đại diện từng đoạt kim bài của Starry Night, có tầm nhìn cao, kịch bản cùng hoạt động chị nhận được đều hoàn toàn đảm bảo chất lượng. Nhưng em thấy đấy, Tần Vọng thì khác, hai năm đầu cậu ấy liều lĩnh sống chết đi đóng phim, kết quả cả bộ phim đều dựa vào kỹ năng diễn xuất của cậu ấy để chống đỡ"
Dương Hiểu lại gật đầu, kinh ngạc nói: "Tổng kết thì vận may của chị tốt hơn."
Thời Thanh Thu mím môi, "Có thể nói như vậy."
Lúc này, cửa phòng bị gõ, Ôn Khinh Hàn mở cửa bước vào.
Cô mặc áo phông ngắn tay cùng quần đùi, vẻ mặt nhàn nhạt, chỉ hơi giương khóe môi nói: "Cơm trưa đã xong rồi, ăn xong lại nói tiếp."
“Khối Băng tỷ!” Dương Hiểu kích động nhảy dựng lên, bước nhanh về phía Ôn Khinh Hàn, giống như muốn ôm lấy cô.
Ôn Khinh Hàn nhanh chóng nghiêng người né tránh tay phải đang bị thương, sau đó lạnh lùng nói: "Đứng lại, đừng nhúc nhích."
Dương Hiểu đột nhiên bị đơ tại chỗ, Thời Thanh Thu sửng sốt, hồi phục lại liền vội vàng bước tới gõ vào đầu Dương Hiểu một cái, mặc kệ ánh mắt ai oán của người sau, nàng vừa kiểm tra vết thương của Ôn Khinh Hàn vừa giải thích: "Tay của Khinh Hàn bị thương, khâu mấy mũi, bình thường tay phải của chị ấy không được dùng sức quá mức, cũng không được đụng vào cánh tay." Sau đó nàng mỉm cười, sờ sờ đầu Dương Hiểu nói: "Vậy cho nên không thể ôm, em có thể chờ lần sau a."
"Ôi, thật xin lỗi Khối Băng tỷ..." Dương Hiểu đáng thương sờ sờ tay trái của Ôn Khinh Hàn.
“Được rồi, đi ăn cơm thôi, không phải hai người còn có chuyện muốn nói sao?” Ôn Khinh Hàn ngữ khí bình thản nói, không để ý tới chuyện vừa rồi.
Ba người đi vào phòng ăn, Ôn Khinh Hàn vào bếp pha một ấm trà, mùi thơm hơi đắng lan tỏa trong không khí. Thời Thanh Thu nhẹ nhàng bước vào, còn chưa kịp đưa tay ra, thanh âm của Ôn Khinh Hàn chậm rãi truyền đến.
"Vừa vặn, tới giúp tôi nếm thử một chút."
Cô xoay người lại, trà trong ly vẫn còn đang bốc khói nghi ngút, Thời Thanh Thu nghiêng người ngửi thử, nhấp một ngụm rồi trầm ngâm nói: "Ừm... cảm giác rõ ràng hơn trà mà ban đầu em đã uống, hương vị không nồng đậm như vậy. "
Ôn Khinh Hàn nhíu mày, trầm thấp nói: "Tôi thử một chút."
Thời Thanh Thu còn tưởng cô uống trà, kết quả cô nghiêng người tới định hôn. Vừa chạm tới thì Thời Thanh Thu kịp phản ứng, đỏ mặt đẩy cô ra, tức giận nói nhỏ: "Ôn Khinh Hàn, ở nhà có khách!"
Ôn Khinh Hàn nắm tay lại, bắt được cổ tay Thời Thanh Thu, nhẹ giọng giải thích vừa rồi hôn chưa được thỏa mãn: "Vậy thì tối bù lại, buổi tối không có khách."
Thời Thanh Thu bắt đầu hối hận về ấn tượng ban đầu của Ôn Khinh Hàn đối với nàng, người này hiện tại không chỉ lạnh lùng mà còn có chút lưu manh.
Dương Hiểu ở Ôn gia ăn cơm xong liền rời đi, Thời Thanh Thu cùng Ôn Khinh Hàn ngủ trưa rồi đến bệnh viện cắt chỉ vết thương.
Trong bệnh viện có rất nhiều bệnh nhân ra vào, Thời Thanh Thu đeo kính và khẩu trang để che giấu cơ bản dung mạo của mình, cùng Ôn Khinh Hàn xếp hàng chờ đợi.
Sau khi vào phòng, y tá lớn tuổi đóng cửa lại, cười thân thiện với Thời Thanh Thu: "Cô gái, bỏ khẩu trang xuống đi, cửa đóng rồi cũng không cần lo lắng, y tá của chúng ta đều biết cô là ai a."
Thời Thanh Thu mỉm cười, đầu tiên đưa Ôn Khinh Hàn đến chiếc ghế ở giữa ngồi xuống, sau đó nàng xấu hổ tháo khẩu trang cùng kính xuống, cười nói: "Bên ngoài có quá nhiều người, cho nên tôi phải làm thế này, sợ mang đến phiền phức cho mọi người."
Nàng thở dài trong lòng, xem ra chuyện xảy ra ngày hôm đó thật sự đã lan truyền đến công chúng, dung mạo của Ôn Khinh Hàn được công chúng biết đến đều là do nàng, hiện tại bị đoán được thân phận cũng không có gì kinh ngạc.
“Đúng vậy, gần đây chuyện của hai người ở trên mạng đều truyền ầm lên, cũng không biết bà lão kia thế nào rồi.” Y tá đeo găng tay cao su chuẩn bị công việc, sau đó dừng một chút lại hỏi: "Thuốc hai người kê đơn ngày khâu vết thương đâu?"
“Đây.” Thời Thanh Thu vội vàng lấy thuốc mỡ ra đưa cho y tá.
Y tá chuẩn bị dụng cụ, sau đó tháo băng cho Ôn Khinh Hàn, quan sát vết thương rồi nói: "Vết thương đã hồi phục rất tốt. Sau khi cắt chỉ nhớ là vẫn không được đụng vào nước. Tôi sẽ cho cô loại thuốc khác, dán một miếng băng gạc lên, sau ba bốn ngày có thể lấy miếng gạc ra rồi."
Ôn Khinh Hàn gật đầu, "Được, tôi nhớ rồi."
Sau đó, y tá bắt đầu cắt chỉ, kẹp cùng kéo đều được chuẩn bị bên cạnh. Thời Thanh Thu đang đứng nên có thể nhìn thấy vết thương của Ôn Khinh Hàn, còn có y tá dùng kẹp kéo chỉ ra khỏi vết thương.
Nàng thấy Ôn Khinh Hàn hơi nhíu mày, có lẽ có chút không thoải mái. Nàng nhìn xung quanh, kéo ghế sang ngồi bên trái Ôn Khinh Hàn, xoa nhẹ tay trái của cô, nghĩ xong liền hỏi: "Khinh Hàn, tối nay muốn ăn gì? Hôm nay cắt chỉ, thưởng cho chị một bữa ăn thịnh soạn a."
“Đều có thể.” Ôn Khinh Hàn khẽ nhíu mày, siết chặt ngón tay của Thời Thanh Thu, càng bỏ qua cảm giác kỳ lạ phảng phất trên cánh tay phải của mình.
Thời Thanh Thu chạm vào các đốt ngón tay của Ôn Khinh Hàn, nhớ lại: "Hai ngày trước em thấy trong thực đơn có gà giòn, còn có món trứng tráng cà chua cùng giăm bông, cảm giác cũng rất ngon." Nàng ngừng một chút, cong mày bổ sung "Lại thêm KFC thì sao?"
Ôn Khinh Hàn hỏi: "Mua ở đâu?"
"Làm canh cải nữa thôi, một hồi chúng ta đi siêu thị." Thời Thanh Thu lắc ngón tay Ôn Khinh Hàn, chớp mắt nói, "Đi mua ức gà, cánh gà cùng cocacola, còn có giăm bông. Gọi điện hỏi ba mẹ muốn ăn gì, nếu chị muốn ăn đùi gà thì mua thêm mấy cái đùi gà a".
Ôn Khinh Hàn câu lên khóe môi, "Tôi không ăn được nhiều đùi gà như vậy. Hỏi ba mẹ có muốn mua cái gì không."
Động tác y tá rất nhanh, nhanh chóng cắt chỉ xong, đứng dậy lấy tăm bông chuẩn bị bôi thuốc cho Ôn Khinh Hàn, nghe xong đối thoại giữa hai người liền nhìn thấy ánh mắt cùng động tác tay của Thời Thanh Thu, liền không khỏi nói đùa: "Cô gái, cô đừng quá lo lắng, vết thương của cô ấy hồi phục rất tốt, cắt chỉ sẽ không quá đau, chịu đựng một chút liền qua. Chờ tôi bôi thuốc xong lại dán băng gạc là được rồi".
Thời Thanh Thu khẽ "A" một tiếng, vẻ mặt sững sờ, cánh môi khẽ mở, trông có chút đáng yêu. Ôn Khinh Hàn không nhịn được cười, nhéo nhéo mũi nàng, trong lòng sôi trào vị ngọt.
Vết thương lại được băng bó, Thời Thanh Thu lấy thuốc mỡ rồi cùng Ôn Khinh Hàn rời đi.
Đi trên con đường nhỏ đến bãi đậu xe, Ôn Khinh Hàn liếc mắt nhìn lại tòa nhà bệnh viện, nghĩ đến vừa rồi đi ra gặp cảnh người mẹ ôm đứa bé cùng người cha bên cạnh, lòng cô lại thăng trầm, một đường đều im lặng.
Thời Thanh Thu lung lay tay cô, hỏi: "Khinh Hàn, làm sao vậy? Sao không nói lời nào, chị đang suy nghĩ gì vậy?"
Ôn Khinh Hàn lắc đầu, đột nhiên đứng lại, nhìn chung quanh không thấy người qua lại, thấp giọng nói: "Tôi vừa nhìn thấy một cặp vợ chồng đang ôm một đứa trẻ, tôi cũng nghĩ chúng ta có thể có một đứa."
Thời Thanh Thu nghe xong, mặt đỏ bừng, "Chúng ta cùng một chỗ không lâu, hiện tại có con em cảm thấy quá sớm. Em còn muốn hai chúng ta đợi thêm một hai năm nữa. Bất quá, chúng ta có thể từ từ thương lượng, sau này... "
Ngay từ đầu nàng đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện này, ngay từ khi đáp ứng kết hôn với Ôn Khinh Hàn, nàng về sau nhất định phải vượt qua cửa ải này. Sự khác biệt giữa hiện tại cùng lúc đó chính là nàng thực sự thích Ôn Khinh Hàn, sau này hai người muốn có một đứa trẻ, nàng nhất định can tâm tình nguyện, tràn đầy tình yêu thương.
Khi nghe hai câu đầu tiên của Thời Thanh Thu, Ôn Khinh Hàn còn tưởng Thời Thanh Thu thay đổi câu nói uyển chuyển như vậy là vì không muốn cự tuyệt cô, nhưng sau khi nghe xong, cô đã hiểu được suy nghĩ của Thời Thanh Thu. Thật ra, nàng không muốn nhanh như vậy liền có con, bởi vì nàng vẫn muốn sống một cuộc sống tốt đẹp trong thế giới hai người.
Cho nên, cô cong môi, hai tay nắm lấy tay Thời Thanh Thu, tiến lại gần, nhẹ nhàng nói: "Đương nhiên có thể, có con quả thực hơi sớm. Trước mắt tôi muốn chỉ có hai chúng ta."
"Vậy chị còn nhắc tới ..." Thời Thanh Thu buồn cười ngước mắt lên, nhìn thấy ánh mắt của Ôn Khinh Hàn chìm xuống, mang theo thâm ý.
Thời Thanh Thu lập tức cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, giống như toát mồ hôi. Nàng cảm thấy nhiệt độ đột ngột tăng lên, nếu không thì làm sao lòng bàn tay lại nóng như vậy.
“Bởi vì nghĩ tới, nên tôi muốn nói với em.” Ôn Khinh Hàn chớp chớp mắt, cọ mũi vào mặt Thời Thanh Thu, đột nhiên ý thức được nói: “Bất quá, hiện tại mặt em đỏ như thế là đang nghĩ cái gì a? Thời đại minh tinh của chúng ta từ lúc nào trở nên lưu manh như vậy?"
Đây rõ ràng là kẻ xấu xa cáo trạng trước, rõ ràng là chính ánh mắt của cô ám chỉ loại chuyện đó, Thời Thanh Thu xấu hổ "Hừ" một tiếng, xoay người rời đi.
Ôn Khinh Hàn nhàn nhã đi theo, vươn tay phải nắm tay Thời Thanh Thu, người trước muốn hất ra, Ôn Khinh Hàn liền nhắc nhở: "Em tự mình ước lượng khí lực đi, tay tôi còn đau."
Cứ như vậy, Thời Thanh Thu không dám hất ra, vừa tức giận vừa buồn cười nắm chặt tay cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện