Tinh Thần Biến

Chương 22: Sinh Tử (3)




"Dù cho cùng một tên chính diện giao thủ, khả năng thắng cũng không lớn."
Tần Vũ phán đoán thực lực, nhất thời hắn không biết làm thế nào cho tốt, dù sao hắn cũng chỉ mới mười ba tuổi, tuy cũng là một ngoại công cao thủ, nhưng còn xa mới đạt đến mức ngoại công tông sư như Triệu Vân Hưng. Tần Vũ chỉ có thể dựa vào thân pháp của hắn cùng với các phương pháp công kích cận thân đã nghiên cứu.
"Tiểu tử, chịu chết đi!" Cổ Minh hét, ánh mắt phảng phất vẻ lạnh lẽo, nhuyễn kiếm chỉ thẳng phía Tần Vũ, cả người như mũi tên bắn thẳng lên trời, thẳng hướng Tần Vũ đang ở trên cây.
Tần Vũ thân hình di động, linh hoạt như loài khỉ, loanh quanh trên cây rồi hạ xuống mặt đất.
"Đừng hòng chạy thoát!" Cổ Minh lập tức từ trên cây hạ xuống.
Tần Vũ đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Đường đường mã tặc thủ lĩnh, không ngờ lại đi đánh lén."
Miệng vừa dứt lời, Tần Vũ đã vượt ra ngoài mười mấy mét, chỗ hắn vừa đứng đã bị Ô Đoàn đá thủng một hố lớn. "Không ngờ biết được ta từ sau lưng đánh lén, có chút bản lãnh." Ô Đoàn nhíu mày.
Tần Vũ thực sự rất tin tưởng, nguyên lý tu luyện thân pháp của hắn là gì? Là cảm ứng thế gió, biến trở lực của gió thành trợ lực. Có thể nói, thế gió xung quanh Tần Vũ nhắm mắt cũng có thể dùng thân thể để cảm nhận.
Người xung quanh dù chỉ một cử động, chắc chắn làm gió biến động, tự nhiên là bị Tần Vũ phát hiện. Cũng là lúc Tần Vũ tấn công trong đám người, còn có thể dễ dàng tránh né, vung tay giết người.
"Muốn đánh lén ta, đúng là nằm mơ!" Tần Vũ nhìn chằm chằm hai tên đại địch, tâm trạng cực kỳ tức giận.
"Lão nhị, tên tiểu tử này thân pháp quái dị, cùng lên đi!" Ô Đoàn hạ lệnh, liền đó Cổ Minh và Ô Đoàn đồng thời khởi động nội lực trong cơ thể thi triển thân pháp cực nhanh xông tới Tần Vũ, tốc độ của Cổ Minh và Ô Đoàn phát ra gió mạnh, tương phản với Tần Vũ. Chỉ thấy thân hình Tần Vũ lắc mạnh, nhẹ nhàng như đầu bếp thịt trâu, tốc độ tuy nhanh, nhưng sản sinh ra gió rất ít, đến gần mới có thể nghe thấy.
"Thân pháp còn chưa đại thành, nếu đại thành, tốc độ như chớp cũng không làm nổi chút gió nào."
Tần Vũ thở dài, nhưng lúc này sau lưng hán, hai người đang mang theo tiếng gió động đuổi tới, Tần Vũ cười khinh, chỉ mới chốc lát đã vượt hơn trăm mét thoát xa khỏi hai tên đó.
"Đừng có chạy!" Ô Đoàn và Cổ Minh đại nộ, nhưng không có biện pháp nào, Tần Vũ ở phía trước bọn chúng mạnh như báo săn, tinh ranh như thỏ, thậm chí người di động không có cả tiếng gió.
"Hai tên già cổ lỗ kia, có bản lãnh thì đuổi đi." Tần Vũ cười đùa.
Một đối hai, hắn một chút hy vọng cũng không có. Chỉ có thể dựa vào thân pháp.
Tần Vũ chạy, phía sau hai người đuổi, nhưng càng đuổi bọn Ô Đoàn càng phẫn nộ, bọn chúng thực sự không có cách nào đuổi kịp Tần Vũ, càng đuổi khoảng cách càng lớn, Tần Vũ lại không ngừng chọc tức, đột nhiên…
"Tiểu tử nếu chạy tiếp ta sẽ tàn sát cả cái thôn đó." Ô Đoàn đột ngột hét lớn, Tần Vũ như bị sét đánh liền dừng lại.
"Ngươi muốn làm gì!" Tần Vũ từ từ quay người, lạnh lùng nhìn hai tên.
"Hắc hắc, ngươi cuối cùng cũng không chạy rồi." Ô Đoàn ngẩng đầu ha hả cười lớn, sau đó như bò cạp độc lườm Tần Vũ, "ngươi còn hỏi ta làm gì, ngươi giết hơn trăm huynh đệ của ta, ta còn chưa hỏi ngươi làm gì? Hắc hắc hắc, nói năng thật tức cười!" Cổ Minh đứng cạnh cũng lạnh lùng nhìn Tần Vũ.
"Tiếp tục chạy, ngươi có thể chạy được, nhưng bọn thôn dân kia không thể. Cái tiểu thôn đó cũng có hơn trăm người, giết bọn đó thật dễ dàng. Tiểu tử, ngươi sao lại không chạy thế?" Ô Đoàn dường như rất nghi hoặc nhìn Tần Vũ hỏi.
Nhìn sắc mặt Ô Đoàn, Tần Vũ chỉ có thể dùng một từ để miêu tả Ô Đoàn – tâm lý biến thái!
"Tiểu Vũ, mau chạy, đừng có lo cho chúng ta, mau chạy đi!" Thiết Sơn sắc mặt đỏ rực lớn tiếng.
Lúc nẫy thấy Ô Đoàn một chân đá ra một tiếng nổ lớn, Tần Vũ dù đối phó với bọn mã tặc bình thường một chiêu là giết chết, nhưng cũng phải chạy, hiểu nhiên Tần Vũ không phải là đối thủ của hai tên mã tặc này. Sắc mặt Tần Vũ không có chút tình cảm, chỉ nhìn chằm chằm Ô Đoàn và Cổ Minh trước mắt.
"Rất tốt, rất hiệp nghĩa phải không? Vì bọn người vô dụng này mà không chạy." Hai bàn tay Ô Đoàn nắm chặt phát ra tiếng kêu rắc rắc, lạnh lùng nhìn Tần Vũ, "tiểu tử, ta là người rất quang minh chính đại, không cần ngươi phải thúc thủ chịu trói, miễn là ngươi không chạy, có thể cùng ta đánh một trận."
"Muốn đánh thì đánh, đừng nhiều lời!" Sắc mặt Tần Vũ không chút biểu tình.
Ô Đoàn ngớ người, sau đó bắt đầu ha hả cười lớn: "Bội phục, nhỏ tuổi như thế mà đã có khí phách, có tấm lòng hiệp nghĩa. Tiếc là, người có tấm lòng hiệp nghĩa cuối cùng cũng sẽ chết."
Vừa nói Ô Đoàn bước từng bước về phía Tần Vũ.
Tâm trạng Tần Vũ bình lặng, toàn bộ tinh thần tập trung vào Ô Đoàn, hắn hiểu thực lực của Ô Đoàn hơn xa hắn, hắn phải bình tĩnh, phải nắm được chỗ yếu của người, hắn chỉ có thể chờ đối thủ lộ ra điểm yếu, cuối cùng xuất ra một đòn trí mệnh.
"Hắc hắc, đỡ một quyền của ta!" Ô Đoàn chạy tới, đột nhiên thân hình như trâu rừng mạnh mẽ húc tới, bên trong thân thể Mãng Ngưu Kính đạt tới hậu thiên cực hạn hoàn toàn bùng nổ, cơ bắp toàn thân phình ra, gân xanh nổi rõ, trên quyền phải đạo đạo khí lạnh vây quanh, không một ai hoài nghi uy lực của quyền đó.
Tần Vũ đột nhiên nheo mắt, thân hình như hồ điệp bốc lên, đồng thời thủ hóa thành trảo, tóm thẳng vào khớp cổ tay phải Ô Đoàn.
"Gẫy cho ta!" Tần Vũ trừng mắt, hét lớn một tiếng! Đồng thời chỉ lực hoàn toàn bạo phát, chỉ lực khủng khiếp trải qua huấn luyện cực hạn năm năm, gạch ngói cũng có thể bóp vỡ. Chỉ lực mạnh mẽ của Tần Vũ cơ bản không phải hoài nghi, lúc này Tần Vũ nắm đúng vị trí khớp nối cổ tay phải.
"Hừm!"
Ô Đoàn cười lạnh một tiếng.
"Cái gì!" Tần Vũ cảm thấy từ năm ngón tay một luồng khí lạnh lẽo tràn vào, phảng phất như điện giật làm năm ngón tay tê buốt, "không xong!" Tần Vũ không có thời gian tấn công tiếp, liền nhanh chóng nhún người, lăn ra đất, cả người nép sát vào mặt đất, thoát sang một bên.
"A!"
Một cước nặng nề của Ô Đoàn đạp xuống vị trí mà Tần Vũ vừa đứng, nếu Tần Vũ chậm một chút thì đã bị đòn đó của Ô Đoàn đánh trúng.
Sắc mặt Tần Vũ biến động, lập tức thân hình tránh ra ngoài, một cảm giác kịch liệt đau đớn truyền lại từ vai trái, Tần Vũ tránh hai lần đã bỏ ra ngoài mười mấy mét, quay đầu lạnh lùng nhìn kẻ vừa mới đánh lén – Cổ Minh.
"Nguy hiểm quá." Tần Vũ nhìn Cổ Minh, vai trái không chỉ đau nhức vô cùng mà còn đang rỉ máu.
Sau khi tấn công Ô Đoàn rồi lui lại để tránh thì tên Cổ Minh chuẩn bị đánh lén, Tần Vũ vừa chạm đất, nhuyễn kiếm của Cổ Minh đã tới sau lưng Tần Vũ, thẳng hướng tâm tạng, may mà Tần Vũ kịp thời lách sang ngang, khiến cho một kiếm đó xuyên thủng vai trái.
"Phản ứng thật là nhanh, vẫn còn chưa chết." Cổ Minh thè lưỡi liếm máu tươi trên thanh nhuyễn kiếm, Cổ Minh đột ngột trừng mắt, hưng phấn nói, "máu này mùi vị thật tuyệt, không có chút tạp vị nào, ngươi vẫn còn là một tên đồng nam."
Tần Vũ đang suy nghĩ nên đối phó hai tên này thế nào.
Dù cho sức mạnh bản thân không tồi, nhưng so với tu luyện Mãng Ngưu Kính tới mức hậu thiên cực trí, trời sinh thần lực Ô Đoàn, cơ bản không có cách nào. Chưa kể còn tên Cổ Minh nham hiểm như độc xà, nhuyễn kiếm trên tay lúc nào cũng chực tấn công lén! "Đừng có chạy, ngươi chạy ta giết cả thôn này." Ô Đoàn cười nham hiểm bước tới.
Tần Vũ nhìn Ô Đoàn, lại nhìn những thôn dân thuần phác xa xa không có một chút sức lực phản kháng, hai tay nắm chặt, nhưng vai trái truyền lại từng cơn nhức nhối, chí ít…tay trái tấn công cũng bị ảnh hưởng.
"Tốc độ, tên Ô Đoàn tốc độ không nhanh bằng ta, phải dùng tốc độ." Tần Vũ phán đoán.
"Tiểu tử, chịu chết đi!" Ô Đoàn cười lạnh, đại thủ như cánh quạt chém xuống. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
Tần Vũ linh hoạt như khỉ, lách sang một bên, một quyền toàn lực đấm vào nách, Ô Đoàn thu cánh tay nhẹ nhàng đỡ chiêu này. "Bồng!" Quyền của Tần Vũ va vào vai Ô Đoàn như va phải tảng đá.
"Ngươi tấn công quá yếu." Ô Đoàn khinh bỉ nói.
Quả thật, Mãng Ngưu Kính dung hợp cơ bắp và nội công, phòng ngự cực mạnh. Tương đương với Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện chỉ pháp tu luyện đến cực điểm, Tần Vũ tấn công cơ bản không phá được phòng ngự của hắn.
"Bang!" "Bang!" "Bang!" "Bang!" "Bang…"
Tần Vũ di chuyển cực nhanh, hai tay lúc thì thành quyền, lúc thì thành chưởng, khi lại thành chỉ, các loại công kích không ngừng tấn công các chỗ yếu hại, Ô Đoàn phòng ngự thật khủng khiếp, các điểm yếu hại thật sự, Ô Đoàn kiên quyết bảo vệ, các khớp xương và những chỗ như thế, Tần Vũ không phá nổi.
"Chết!" Tần Vũ tại trước mặt Ô Đoàn, đột nhiên ánh mắt lóe lên hàn quang.
Cuối cùng Tần Vũ cũng tung đòn sát thủ, hắn đã chờ cơ hội này, chờ có cơ hội công kích điểm yếu hại, Vu thị nhất kiếm phải một kiếm giết địch, lần đầu xuất thủ thất bại, lần thứ hai chắc chắn địch nhân đã có chuẩn bị.
"Cái gì!"
Ô Đoàn cảm thấy một đạo hắc quang lóe lên.
Vu thị nhất kiếm, tàng kiếm – xuất kiếm!
Tần Vũ từ dùng chưởng tấn công, đột nhiên trên tay xuất hiện một thanh đoản kiếm mầu đen, thậm chí Ô Đoàn cũng không kịp phản ứng, Ngư Trường kiếm hóa thành một đạo hắc quang, hớt thẳng vào yết hầu Ô Đoàn. Mãng Ngưu Kính trong thân thể Ô Đoàn tự động bạo phát, tiếc là…Ngư Trường kiếm không phải thanh kiếm bình thường, cũng gần thuộc loại tiên phẩm, tuy chỉ gần bằng tiên phẩm hạ cấp. Ngư Trường kiếm phá vỡ Mãng Ngưu Kính cắt thủng yết hầu Ô Đoàn!
"Phụt!"
Máu tươi phun ra, ánh mắt Ô Đoàn có vẻ bất cam, chỉ là một tên tiểu tử có thể dễ dàng giết chết, hắn chỉ muốn chơi đùa với Tần Vũ, trong quan điểm của hắn, tên tiểu tử này chắc chắn không thể phá được chút nào phòng ngự của hắn, nhưng chơi đùa Tần Vũ, cuối cùng phải vứt bỏ tính mạng, bị một tên thiếu niên sát tử.
oOo
"Chết!"
Thấy cơ hội đến Cổ Minh hét lớn một tiếng, sau khi Tần Vũ dùng Ngư Trường kiếm cắt yết hầu Ô Đoàn, nhuyễn kiếm của Cổ Minh đã tới sau lưng Tần Vũ, Tần Vũ không kịp di chuyển sang bên, xem ra sắp phải bỏ mạng.
Ánh mắt Cổ Minh tràn đầy tia máu, từng người thôn dân hoảng hốt, Tần Vũ lúc này không kịp suy nghĩ gì, Cổ Minh ánh mắt thậm chí còn hưng phấn, hắn biết thiếu niên trước mắt nhất định chết trong tay mình.
"A!"
Đột nhiên hai móng vuốt sắc từ trên trời lao xuống, trực tiếp bấu nát đầu Cổ Minh, Cổ Minh bị móng vuốt bám vào đầu nhấc bổng lên khỏi mặt đất thảm tử, đồng thời từng tiếng ưng kêu chói tai truyền lại. Tần Vũ nhìn thi thể Ô Đoàn yết hầu bị cắt đứt, lại nhìn Cổ Minh bị nát đầu, trong lòng cảm thấy sợ hãi. Ngẩng đầu thấy Tiểu Hắc đôi mắt sắc bén cũng nhìn Tần Vũ.
"Tiểu Hắc, đa tạ."
Tần Vũ hít sâu một hơi, sau lưng cảm thấy hơi lạnh, tâm trạng dậy sóng. Suýt nữa đã bị giết rồi, cái cảm giác vùng vẫy giữa sinh tử thật không thể dùng lời mà nói, tâm trạng Tần Vũ cũng đã thay đổi.
"Có lẽ…ta nên cải biến phương pháp tu luyện." Tần Vũ nhìn bầu trời vô tận, trong lòng thầm quyết định.
Lần chiến đấu này Tần Vũ giết một trăm năm mươi người, lại còn suýt chết, người ngoài thực sự không thể tưởng tượng cuộc chiến này ảnh hưởng tới Tần Vũ thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện