Tinh Thần Biến
"Hoàng Ngư đại ca." Tử Hà đột nhiên đứng lên, trong mắt hiện lên vẻ tha thiết.
"Ngươi phải đi?" Hồng Vân nhướng mày nhìn Hầu Phí.
Hầu Phí bất đắc dĩ gật đầu nói: "Đúng vậy, ta có việc quan trọng. Tử Hà, Hồng Vân các nàng yên tâm, qua một đoạn thời gian ta nhất định sẽ đi tìm các nàng."
"Thật chứ?" trong mắt Tử Hà lộ ra một tia kinh hỉ, ánh mắt Hồng Vân cũng thoáng hiện lên, chỉ là trong nháy mắt liền biến mất, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng như trước.
"Ai cần ngươi tìm?" Hồng Vân lãnh đạm nói.
"A, Hoàng Ngư đại ca, chúng ta đã ra ngoài chơi ba tháng rồi cũng đã đến lúc phải trở về. Lần này trở về, thật không biết lúc nào mới có thể lại đựơc ra ngoài." Tử Hà nhẹ giọng nói.
"Đại nhân, các món ăn của người đây."
Lúc này tiểu nhị trong tửu lâu đã mang đồ ăn tới, chỉ là bọn Hầu Phí ba người không có tâm tình để ăn.
"Trở về? Tử Hà, nàng luôn nói các nàng sống ở tại cung gì đó, rốt cuộc là cung nào? Ở đâu? Nói cho ta biết. Sau này ta cũng có thể đi tìm các nàng." Hầu Phí hỏi.
Tử Hà cùng Hồng Vân nhìn nhau, cuối cùng hướng về phía Hầu Phí lắc lắc đầu.
"Cung chủ có lệnh, chúng ta không thể lộ tin tức ra ngoài." Tử Hà bất đắc dĩ nói.
Ngay cả người dễ gần nhất là Tử Hà cũng không trả lời, Hầu Phí biết chính mình cũng không có biện pháp để Tử Hà cùng Hồng Vân nói ra, trong lòng thầm nghĩ: "Hừ. xem ra đến lúc đó chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của đại ca để tìm kiếm nơi ở của Tử Hà."
"Tử Hà, Hồng Vân, ta đi trước đây, các nàng trước hết hãy ăn đi đã." Hầu Phí nói.
Tử Hà, Hồng Vân đứng dậy, tiễn Hầu Phí ra khỏi tửu lâu, trong nháy mắt Hầu Phí đã hóa thành một đạo lưu quang biến mất trong tầm mắt các nàng.
"Hồng Vân tỷ tỷ, lần tới chúng ta khi nào mới có thể ra ngoài? Có thể xin với cung chủ. Cung chủ cũng rất thương yêu chúng ta mà." Tử Hà nhìn Hồng Vân.
Hồng Vân nhíu mày: "Lần này Thiên Tôn sơn xuất hiện. Cung chủ bởi sự tình Thiên Tôn sơn đã rất phiền lòng, chúng ta lần này trở về, cũng không nên quấy rầy cung chủ. Đợi sự việc Thiên Tôn sơn giải quyết xong, chúng ta sẽ cầu cung chủ, đến khi đó tương đối dễ dàng thành công hơn."
Tử Hà cũng nhẹ nhàng gật gật đầu. Tử Huyền phủ, tại một tòa tiểu viện u tĩnh, Tần Vũ đang đứng trong sân, lo lắng nhìn cửa phòng đang đóng, đi qua đi lại.
Bên trong sân không chỉ có Tần Vũ, còn có thân phụ Tần Đức, Phong Ngọc Tử, cũng có Tần Phong, Tần Chính, Hắc Vũ, Hầu Phí một đám hảo huynh đệ, đồng thời Khương Lan, Dịch Phong, Tả Thu Lâm cũng đang lẳng lặng chờ tại đây.
Tần Vũ lo lắng, không nhịn được đứng dậy.
"Tiểu Vũ, bình tĩnh lại." Khương Lan đứng bên cạnh nói.
Tần Vũ bất đắc dĩ cười, thê tử của mình đang ở bên trong, mình như thế nào mà bình tĩnh được. Trọng yếu nhất là …… Khương Lập đã ở bên trong rất lâu rồi.
"Hy vọng sinh nhanh lên một chút." Tần Vũ trong lòng thầm nghĩ, sau đó cố nén lo âu ngồi xuống đợi.
Sau một lúc lâu, Tần Vũ nhịn không được lại đứng dậy.
Đột nhiên –
"Oa -" chỉ nghe tiếng khóc của hài nhi vang lên, các thần vương trong sân, Tần Đức, Tần Chính tất cả mọi người đều đứng hết dậy.
Tần Vũ phảng phất như bị lôi điện đánh trúng, đứng ở đó bất động.
"Ta có hài nhi rồi ?"
Tần Vũ đột nhiên bừng tỉnh. từng bước tiến tới trước cửa phòng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
"Chúc mừng!"
Thê tử của Hắc Vũ, Bạch Linh từ bên trong đi ra, trên mặt tràn đầy vui sướng, liền nói: " Là con trai. Là con trai, một đứa bé rất đáng yêu."
Tần Vũ trực tiếp đẩy cửa phòng lao vào. Trong phòng lúc này có mấy thị nữ hầu hạ. Khương Lập giờ đã thay quần áo khác, trên tay ôm một hài nhi, nhìn không chớp mắt vào hài nhi trong lòng, ánh mắt hiền hòa yêu thương. Tần Vũ có thể cảm thấy trên mặt Khương Lập tỏa ra thần thái của một người mẹ hiền. Thật khiến người khác phải chú ý. Khương Lập, ngẩng đầu nhìn Tần Vũ, mỉm cười nói: "Vũ ca, là con trai, rất đáng yêu." Tần Vũ lúc này liền đi tới bên Khương Lập, cẩn thận nhìn kỹ nhi tử trong lòng nàng. Ánh mắt đứa trẻ trong sáng, không chút tạp niệm, tò mò hướng về phía Tần Vũ.
"Ô ô" - trong miệng phát ra thanh âm không rõ ràng lắm.
Tần Vũ nhất thời mỉm cười. Khương Lập cười nói: "Đứa nhỏ này cũng rất kỳ lạ. Vừa sinh ra liền khóc một tiếng, sau đó thì thôi không khóc nữa. Mang thai ba vạn sáu ngàn năm, không biết đứa nhỏ này có gì đặc biệt."
"Lại đây với phụ thân." Tần Vũ quay về phía hài tử nói. Hài tử nhìn Tần Vũ không chớp mắt, trong đôi mắt trong suốt kia tựa hồ có sự nghi hoặc.
"Gọi phụ thân nào, phụ thân, phụ thân." Tần Vũ liên tục nói vài tiếng, nhi tử của mình còn chưa có gọi mình là phụ thân. Tự mình kêu vài tiếng phụ thân để chúc mừng.
"Phụ thân!" một thanh âm vang lên.
Đầu tiên Tần Vũ chỉ hy vọng, lúc này nhất thời kinh hỉ, cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài.
"Lập nhi, muội nghe được chứ. Nó gọi ta là phụ thân, gọi ta là phụ thân a." Tần Vũ hưng phấn tiếp nhận nhi tử từ trong tay Khương Lập, để hài nhi càng thêm thoải mái, hai tay Tần Vũ trong lúc đó hoàn khống chế không gian lực nhu hòa bế lấy.
Khương Lập thần tình cũng hiện lên vẻ vui sướng: "Tiểu Tư. Gọi mẫu thân đi. Mẫu thân. Mẫu thân." Khương Lập nhìn về phía hài nhi liên tục nói vài tiếng.
Đứa trẻ mở to mắt, có chút ngây thơ, nhìn Khương Lập không chớp mắt, nhẹ nhàng nói: "Mẫu thân!"
Khương Lập nhất thời hưng phấn, khuôn mặt đỏ hồng.
"Tiểu Tư, ngươi xem." Tần Vũ trên mặt tràn đầy nụ cười, trong tay còn lại xuất hiện một viên linh châu màu đỏ, đó chính là Hỏa Nguyên Linh châu. Hài nhi Tần Tư này thấy Hỏa Nguyên Linh châu, lập tức mở to mắt, nhìn không chớp mắt, tựa hồ thấy được lực hấp dẫn của bảo vật có sự quyến rũ thật lớn. Tần vũ vuốt nhẹ vào tay Tần Tư, lập tức có một giọt máu tươi xuất hiện tại lòng bàn tay Tần Vũ. Tần Tư cũng không hề hiện lên vẻ đau đớn, Tần Vũ liền nhỏ giọt máu của nhi tử mình lên Hỏa Nguyên Linh châu, trực tiếp dung nhập vào trong.
"Ô ô " cái miệng nhỏ nhắn của Tần Tư kêu lên vài tiếng, Hỏa Nguyên Linh châu liền hướng Tần Tư bay tới, sau đó bay vào trong lòng bàn tay của Tần Tư.
Tần Tư lập tức lộ ra vẻ vui thích, mỉm cười. Tần Tư đúng là một hài nhi thông minh tuyệt đỉnh. Hoài thoai ba vạn sáu ngàn năm. Tần Tư sau khi sinh, năng lực học tập phi thường nhanh. Gần ba ngày nó đã học xong cách nói chuyện, đã có thể đối thoại với mọi người. Đặc biệt sau khi Hỏa Nguyên Linh châu dung nhập vào cơ thể, mặc dù không có hoàn toàn luyện hóa nhưng thân thể Tần Tư đã nhanh chóng được cải tạo, rất nhẹ nhàng chạy nhảy khắp nơi, thậm chí có thể bay trên bầu trời. Ngay cả bạch sắc tịnh hỏa đều có thể tùy ý xuất ra, may mắn là Tần Tư cũng phân biệt rõ ràng, biết được không thể công kích chúng nhân, nếu không Tần gia đệ tử bình thường hoàn toàn không thể ngăn cản nó.
"Tiểu Tư." Tần Vũ đứng bên hồ hướng về phía xa gọi lớn.
Chỉ thấy trên mặt nước xa xa, xuất hiện một hỏa hồng nhân ảnh. Bên ngoài thân thể được lửa bao bọc, cơ hồ trong nháy mắt, bóng người nhỏ bé này đã xuyên qua không gian tới trước mặt Tần Vũ. Tần Tư khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, trong ánh mắt tràn đầy sự hưng phấn.
"Phụ thân."
Tần Tư vừa đến liền nhảy vào trong lòng Tần Vũ, ôm lấy cổ Tần Vũ, khuôn mặt nhỏ nhắn rất hưng phấn vui vẻ. Tần Vũ cũng rất yêu quý nó.
Từ khi sinh ra đến bây giờ mới chỉ có ba tháng. Nhưng Tần Tư đã hiểu chuyện như đứa trẻ bảy tám tuổi. Về phần thực lực …… lại càng đáng sợ. Cùng với Hỏa Nguyên Linh châu dung hợp nhất thể. Bởi vậy có thể tưởng tượng được thực lực kinh người cỡ nào.
"Tiểu Tư, hôm nay đã làm những việc gì. Nói cho phụ thân nghe đi." Giọng Tần Vũ tràn đầy yêu thương. Tần Tư vừa nhăn cái mũi nhỏ nhắn, vừa nói với một giọng rất trẻ con:
"Phụ thân, hôm nay hài nhi tới đáy hồ bắt mấy con cá, bắt bọn chúng chơi với hài nhi một lát, rồi hài nhi lại thả bọn chúng rời đi. Phụ thân, những con cá này đều rất sợ hài nhi, nhưng chúng cũng nói rất nhiều chuyện về phụ thân cho hài nhi biết."
Tử Huyền phủ, bên trong hồ có các loại động vật. Đều được Tần Vũ trực tiếp lấy từ trong biển của Thần giới, yêu thú Thần giới cơ hồ đều có thể mở miệng nói chuyện, cũng đều có đầy đủ trí tuệ.
Những yêu thú này không dám phản kháng Tần Tư. Bọn họ biết Tần Tư tại nơi này chính là tiểu chủ nhân, trên thực tế cho dù có ý tưởng phản kháng, bọn chúng cũng không có năng lực thương tổn Tần Tư. Tần Tư có Hỏa Nguyên Linh châu trấn gia, đồng thời Tần Vũ còn tạo ra một bộ phòng ngự nhị lưu Hồng Mông linh bảo cho nhi tử của mình.
"Bọn chúng kể lại câu chuyện của ta cho con? Câu chuyện nào?" Tần Vũ cười nói.
Tần Tư nghĩ qua một thoáng rồi mới nói: "Bọn họ bảo là phụ thân là một vị thần vương thực lực lợi hại. Hài nhi có hỏi bọn họ thần vương lợi hại thế nào, bọn họ nói thần vương là lợi hại nhất tại nơi này."
Tần Vũ mỉm cười. Những yêu thú Thần giới này, ngay cả thần nhân cảnh giới cũng chưa từng biết, biết ít tin tức đến nỗi đáng thương. Có thể biết thần vương đã là rất tốt rồi, trong mắt yêu thú này thần vương chính là vô địch.
"Phụ thân, thần vương có phải là lợi hại nhất không?" Tần Tư mở to mắt nhìn Tần Vũ, "Hài nhi hai ngày trước đây cũng nghe hai thúc thúc bọn họ nói chuyện, thần vương tụ tập tại Thiên Tôn sơn gì đó. Hình như là vì trở thành Thiên Tôn. Vậy có phải là Thiên Tôn so với thần vương còn lợi hại hơn?"
Nghe được lời này của Tần Tư, Tần Vũ nhất thời nở nụ cười.
"Đúng. Thiên Tôn so với thần vương còn lợi hại hơn nhiều." Tần Vũ gật đầu nói.
"Thế còn phụ thân? Phụ thân có lợi hại hơn Thiên Tôn?" Tần Tư nhìn Tần Vũ, trong mắt lộ vẻ chờ mong, trong lòng Tần Tư phụ thân hắn mới chính là lợi hại nhất.
Chương 632: Nhi tử Tần Tư
"Hoàng Ngư đại ca." Tử Hà đột nhiên đứng lên, trong mắt hiện lên vẻ tha thiết.
"Ngươi phải đi?" Hồng Vân nhướng mày nhìn Hầu Phí.
Hầu Phí bất đắc dĩ gật đầu nói: "Đúng vậy, ta có việc quan trọng. Tử Hà, Hồng Vân các nàng yên tâm, qua một đoạn thời gian ta nhất định sẽ đi tìm các nàng."
"Thật chứ?" trong mắt Tử Hà lộ ra một tia kinh hỉ, ánh mắt Hồng Vân cũng thoáng hiện lên, chỉ là trong nháy mắt liền biến mất, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng như trước.
"Ai cần ngươi tìm?" Hồng Vân lãnh đạm nói.
"A, Hoàng Ngư đại ca, chúng ta đã ra ngoài chơi ba tháng rồi cũng đã đến lúc phải trở về. Lần này trở về, thật không biết lúc nào mới có thể lại đựơc ra ngoài." Tử Hà nhẹ giọng nói.
"Đại nhân, các món ăn của người đây."
Lúc này tiểu nhị trong tửu lâu đã mang đồ ăn tới, chỉ là bọn Hầu Phí ba người không có tâm tình để ăn.
"Trở về? Tử Hà, nàng luôn nói các nàng sống ở tại cung gì đó, rốt cuộc là cung nào? Ở đâu? Nói cho ta biết. Sau này ta cũng có thể đi tìm các nàng." Hầu Phí hỏi.
Tử Hà cùng Hồng Vân nhìn nhau, cuối cùng hướng về phía Hầu Phí lắc lắc đầu.
"Cung chủ có lệnh, chúng ta không thể lộ tin tức ra ngoài." Tử Hà bất đắc dĩ nói.
Ngay cả người dễ gần nhất là Tử Hà cũng không trả lời, Hầu Phí biết chính mình cũng không có biện pháp để Tử Hà cùng Hồng Vân nói ra, trong lòng thầm nghĩ: "Hừ. xem ra đến lúc đó chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của đại ca để tìm kiếm nơi ở của Tử Hà."
"Tử Hà, Hồng Vân, ta đi trước đây, các nàng trước hết hãy ăn đi đã." Hầu Phí nói.
Tử Hà, Hồng Vân đứng dậy, tiễn Hầu Phí ra khỏi tửu lâu, trong nháy mắt Hầu Phí đã hóa thành một đạo lưu quang biến mất trong tầm mắt các nàng.
"Hồng Vân tỷ tỷ, lần tới chúng ta khi nào mới có thể ra ngoài? Có thể xin với cung chủ. Cung chủ cũng rất thương yêu chúng ta mà." Tử Hà nhìn Hồng Vân.
Hồng Vân nhíu mày: "Lần này Thiên Tôn sơn xuất hiện. Cung chủ bởi sự tình Thiên Tôn sơn đã rất phiền lòng, chúng ta lần này trở về, cũng không nên quấy rầy cung chủ. Đợi sự việc Thiên Tôn sơn giải quyết xong, chúng ta sẽ cầu cung chủ, đến khi đó tương đối dễ dàng thành công hơn."
Tử Hà cũng nhẹ nhàng gật gật đầu. Tử Huyền phủ, tại một tòa tiểu viện u tĩnh, Tần Vũ đang đứng trong sân, lo lắng nhìn cửa phòng đang đóng, đi qua đi lại.
Bên trong sân không chỉ có Tần Vũ, còn có thân phụ Tần Đức, Phong Ngọc Tử, cũng có Tần Phong, Tần Chính, Hắc Vũ, Hầu Phí một đám hảo huynh đệ, đồng thời Khương Lan, Dịch Phong, Tả Thu Lâm cũng đang lẳng lặng chờ tại đây.
Tần Vũ lo lắng, không nhịn được đứng dậy.
"Tiểu Vũ, bình tĩnh lại." Khương Lan đứng bên cạnh nói.
Tần Vũ bất đắc dĩ cười, thê tử của mình đang ở bên trong, mình như thế nào mà bình tĩnh được. Trọng yếu nhất là …… Khương Lập đã ở bên trong rất lâu rồi.
"Hy vọng sinh nhanh lên một chút." Tần Vũ trong lòng thầm nghĩ, sau đó cố nén lo âu ngồi xuống đợi.
Sau một lúc lâu, Tần Vũ nhịn không được lại đứng dậy.
Đột nhiên –
"Oa -" chỉ nghe tiếng khóc của hài nhi vang lên, các thần vương trong sân, Tần Đức, Tần Chính tất cả mọi người đều đứng hết dậy.
Tần Vũ phảng phất như bị lôi điện đánh trúng, đứng ở đó bất động.
"Ta có hài nhi rồi ?"
Tần Vũ đột nhiên bừng tỉnh. từng bước tiến tới trước cửa phòng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
"Chúc mừng!"
Thê tử của Hắc Vũ, Bạch Linh từ bên trong đi ra, trên mặt tràn đầy vui sướng, liền nói: " Là con trai. Là con trai, một đứa bé rất đáng yêu."
Tần Vũ trực tiếp đẩy cửa phòng lao vào. Trong phòng lúc này có mấy thị nữ hầu hạ. Khương Lập giờ đã thay quần áo khác, trên tay ôm một hài nhi, nhìn không chớp mắt vào hài nhi trong lòng, ánh mắt hiền hòa yêu thương. Tần Vũ có thể cảm thấy trên mặt Khương Lập tỏa ra thần thái của một người mẹ hiền. Thật khiến người khác phải chú ý. Khương Lập, ngẩng đầu nhìn Tần Vũ, mỉm cười nói: "Vũ ca, là con trai, rất đáng yêu." Tần Vũ lúc này liền đi tới bên Khương Lập, cẩn thận nhìn kỹ nhi tử trong lòng nàng. Ánh mắt đứa trẻ trong sáng, không chút tạp niệm, tò mò hướng về phía Tần Vũ.
"Ô ô" - trong miệng phát ra thanh âm không rõ ràng lắm.
Tần Vũ nhất thời mỉm cười. Khương Lập cười nói: "Đứa nhỏ này cũng rất kỳ lạ. Vừa sinh ra liền khóc một tiếng, sau đó thì thôi không khóc nữa. Mang thai ba vạn sáu ngàn năm, không biết đứa nhỏ này có gì đặc biệt."
"Lại đây với phụ thân." Tần Vũ quay về phía hài tử nói. Hài tử nhìn Tần Vũ không chớp mắt, trong đôi mắt trong suốt kia tựa hồ có sự nghi hoặc.
"Gọi phụ thân nào, phụ thân, phụ thân." Tần Vũ liên tục nói vài tiếng, nhi tử của mình còn chưa có gọi mình là phụ thân. Tự mình kêu vài tiếng phụ thân để chúc mừng.
"Phụ thân!" một thanh âm vang lên.
Đầu tiên Tần Vũ chỉ hy vọng, lúc này nhất thời kinh hỉ, cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài.
"Lập nhi, muội nghe được chứ. Nó gọi ta là phụ thân, gọi ta là phụ thân a." Tần Vũ hưng phấn tiếp nhận nhi tử từ trong tay Khương Lập, để hài nhi càng thêm thoải mái, hai tay Tần Vũ trong lúc đó hoàn khống chế không gian lực nhu hòa bế lấy.
Khương Lập thần tình cũng hiện lên vẻ vui sướng: "Tiểu Tư. Gọi mẫu thân đi. Mẫu thân. Mẫu thân." Khương Lập nhìn về phía hài nhi liên tục nói vài tiếng.
Đứa trẻ mở to mắt, có chút ngây thơ, nhìn Khương Lập không chớp mắt, nhẹ nhàng nói: "Mẫu thân!"
Khương Lập nhất thời hưng phấn, khuôn mặt đỏ hồng.
"Tiểu Tư, ngươi xem." Tần Vũ trên mặt tràn đầy nụ cười, trong tay còn lại xuất hiện một viên linh châu màu đỏ, đó chính là Hỏa Nguyên Linh châu. Hài nhi Tần Tư này thấy Hỏa Nguyên Linh châu, lập tức mở to mắt, nhìn không chớp mắt, tựa hồ thấy được lực hấp dẫn của bảo vật có sự quyến rũ thật lớn. Tần vũ vuốt nhẹ vào tay Tần Tư, lập tức có một giọt máu tươi xuất hiện tại lòng bàn tay Tần Vũ. Tần Tư cũng không hề hiện lên vẻ đau đớn, Tần Vũ liền nhỏ giọt máu của nhi tử mình lên Hỏa Nguyên Linh châu, trực tiếp dung nhập vào trong.
"Ô ô " cái miệng nhỏ nhắn của Tần Tư kêu lên vài tiếng, Hỏa Nguyên Linh châu liền hướng Tần Tư bay tới, sau đó bay vào trong lòng bàn tay của Tần Tư.
Tần Tư lập tức lộ ra vẻ vui thích, mỉm cười. Tần Tư đúng là một hài nhi thông minh tuyệt đỉnh. Hoài thoai ba vạn sáu ngàn năm. Tần Tư sau khi sinh, năng lực học tập phi thường nhanh. Gần ba ngày nó đã học xong cách nói chuyện, đã có thể đối thoại với mọi người. Đặc biệt sau khi Hỏa Nguyên Linh châu dung nhập vào cơ thể, mặc dù không có hoàn toàn luyện hóa nhưng thân thể Tần Tư đã nhanh chóng được cải tạo, rất nhẹ nhàng chạy nhảy khắp nơi, thậm chí có thể bay trên bầu trời. Ngay cả bạch sắc tịnh hỏa đều có thể tùy ý xuất ra, may mắn là Tần Tư cũng phân biệt rõ ràng, biết được không thể công kích chúng nhân, nếu không Tần gia đệ tử bình thường hoàn toàn không thể ngăn cản nó.
"Tiểu Tư." Tần Vũ đứng bên hồ hướng về phía xa gọi lớn.
Chỉ thấy trên mặt nước xa xa, xuất hiện một hỏa hồng nhân ảnh. Bên ngoài thân thể được lửa bao bọc, cơ hồ trong nháy mắt, bóng người nhỏ bé này đã xuyên qua không gian tới trước mặt Tần Vũ. Tần Tư khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, trong ánh mắt tràn đầy sự hưng phấn.
"Phụ thân."
Tần Tư vừa đến liền nhảy vào trong lòng Tần Vũ, ôm lấy cổ Tần Vũ, khuôn mặt nhỏ nhắn rất hưng phấn vui vẻ. Tần Vũ cũng rất yêu quý nó.
Từ khi sinh ra đến bây giờ mới chỉ có ba tháng. Nhưng Tần Tư đã hiểu chuyện như đứa trẻ bảy tám tuổi. Về phần thực lực …… lại càng đáng sợ. Cùng với Hỏa Nguyên Linh châu dung hợp nhất thể. Bởi vậy có thể tưởng tượng được thực lực kinh người cỡ nào.
"Tiểu Tư, hôm nay đã làm những việc gì. Nói cho phụ thân nghe đi." Giọng Tần Vũ tràn đầy yêu thương. Tần Tư vừa nhăn cái mũi nhỏ nhắn, vừa nói với một giọng rất trẻ con:
"Phụ thân, hôm nay hài nhi tới đáy hồ bắt mấy con cá, bắt bọn chúng chơi với hài nhi một lát, rồi hài nhi lại thả bọn chúng rời đi. Phụ thân, những con cá này đều rất sợ hài nhi, nhưng chúng cũng nói rất nhiều chuyện về phụ thân cho hài nhi biết."
Tử Huyền phủ, bên trong hồ có các loại động vật. Đều được Tần Vũ trực tiếp lấy từ trong biển của Thần giới, yêu thú Thần giới cơ hồ đều có thể mở miệng nói chuyện, cũng đều có đầy đủ trí tuệ.
Những yêu thú này không dám phản kháng Tần Tư. Bọn họ biết Tần Tư tại nơi này chính là tiểu chủ nhân, trên thực tế cho dù có ý tưởng phản kháng, bọn chúng cũng không có năng lực thương tổn Tần Tư. Tần Tư có Hỏa Nguyên Linh châu trấn gia, đồng thời Tần Vũ còn tạo ra một bộ phòng ngự nhị lưu Hồng Mông linh bảo cho nhi tử của mình.
"Bọn chúng kể lại câu chuyện của ta cho con? Câu chuyện nào?" Tần Vũ cười nói.
Tần Tư nghĩ qua một thoáng rồi mới nói: "Bọn họ bảo là phụ thân là một vị thần vương thực lực lợi hại. Hài nhi có hỏi bọn họ thần vương lợi hại thế nào, bọn họ nói thần vương là lợi hại nhất tại nơi này."
Tần Vũ mỉm cười. Những yêu thú Thần giới này, ngay cả thần nhân cảnh giới cũng chưa từng biết, biết ít tin tức đến nỗi đáng thương. Có thể biết thần vương đã là rất tốt rồi, trong mắt yêu thú này thần vương chính là vô địch.
"Phụ thân, thần vương có phải là lợi hại nhất không?" Tần Tư mở to mắt nhìn Tần Vũ, "Hài nhi hai ngày trước đây cũng nghe hai thúc thúc bọn họ nói chuyện, thần vương tụ tập tại Thiên Tôn sơn gì đó. Hình như là vì trở thành Thiên Tôn. Vậy có phải là Thiên Tôn so với thần vương còn lợi hại hơn?"
Nghe được lời này của Tần Tư, Tần Vũ nhất thời nở nụ cười.
"Đúng. Thiên Tôn so với thần vương còn lợi hại hơn nhiều." Tần Vũ gật đầu nói.
"Thế còn phụ thân? Phụ thân có lợi hại hơn Thiên Tôn?" Tần Tư nhìn Tần Vũ, trong mắt lộ vẻ chờ mong, trong lòng Tần Tư phụ thân hắn mới chính là lợi hại nhất.
Bình luận truyện