Tinh Thần Biến
Mê Vụ thành, bên trong Tử Huyền Phủ. Hình dạng Tần Vũ thất khiếu chảy máu co quắp, đã làm mọi người sợ đến sững sờ. Bọn họ không dám tin, trụ cột của bọn họ - Tần Vũ, không ngờ cũng ngã xuống.
- Mẹ, cha không sao chứ, cha sẽ không có chuyện gì chứ?
Tần Sương nay đã trở thành một thiếu niên tao nhã, lo lắng hỏi Khương Lập.
Lúc này nhóm đông người Khương Lập, Khương Lan, Tả Thu Lâm, Dịch Phong, Hắc Vũ đều đang loạn ở trong lòng. Từ khi thấy được bên trong bức màn nước, Tần Vũ bị một kiếm của Nguyên Tội Kiếm bổ trúng, thất khiếu chảy máu. Sau đó đồ hình trong bức màn nước do Tần Vũ khống chế nhanh chóng trở nên mơ hồ, tiếp theo bức màn nước liền trực tiếp sụp đổ hòa thành nước chảy vào trong hồ.
Thấy được cảnh đó, mọi người đều hoảng hốt. Tần Tư hét lên với Tần Sương:
- Nhị đệ, không phải lo lắng.
Tuy Tần Tư nói như vậy ngoài miệng, nhưng trong mắt hắn vẫn có nét ưu tư sợ hãi khó mà che giấu được.
Khương Lập khẳng định nói:
- Đừng sợ, đừng sợ, cha của các con không sao.
Khương Lập song tu linh hồn cùng với Tần Vũ, nên giữa họ tự nhiên có sự liên hệ. Tuy Khương Lập cảm ứng thấy Tần Vũ bị thương rất nặng, đặc biệt là lúc trúng kiếm khí của Nguyên Tội Kiếm, thậm chí thiếu chút nữa thì linh hồn tan vỡ. Nhưng nàng có thể cảm giác ra sự tồn tại của Tần Vũ, chung quy Tần Vũ chưa có chết.
Trọng thương, nhưng lại chưa chết!
Khương Lập an ủi hai hài tử Tần Sương, Tần Tư, an ủi những con cháu của Tần thị đã có phần hoảng loạn. Nhưng sâu trong đáy lòng, nàng cũng có đầy lo âu:"Vũ ca, huynh ở đâu, mau về a?"
Khương Lan, Hắc Vũ, Tả Thu Lâm…mấy vị thần vương cũng có phần bối rối trong lòng.
"Tiểu Vũ, bị thương lần này rất nặng." Sắc mặt Khương Lan rất khó coi, trong lòng rất là lo lắng.
Nguyên Tội Kiếm, chính là thiên tôn linh bảo! Bản thân thiên tôn linh bảo có uy lực kinh người, hơn nữa cho là do đích thân thiên tôn thi triển, uy lực đó căn bản là không cách gì có thể tưởng tượng được. Suy nghĩ trong lòng Khương Lan là thần vương nói chung sẽ chết không nghi ngờ gì. Chưa nói tới Lôi Phạt thiên tôn lần này giận dữ, trực tiếp vận dụng thiên tôn linh bảo. Lực phá hủy của một kiếm đó có thể tưởng tưởng được.
Chỉ là…
Khương Lan có tin tưởng đối với Tần Vũ. Nhìn thấy Tần Vũ trưởng thành từng bước, y có một loại tin tưởng đặc biệt với hắn.
- Đại ca, người chưa chết. Mọi người hãy yên tâm, đại ca ta tuyệt đối không có chết. Người sẽ quay lại trong giây lát.
Hắc Vũ vạn phần khẳng định nói với mọi người xung quanh, ánh mắt kiên định nhìn họ.
Những con cháu Tần thị kinh hoảng lo lắng, thấy Hắc Vũ trầm tĩnh như vậy, cũng có phần bình tĩnh lại trong lòng.
- Hô!
Hốt nhiên, trên mặt hồ bỗng xuất hiện một thân ảnh mặc hắc bào. Thân ảnh quen thuộc đó, đã làm cho những con cháu Tần thị, và cả Khương Lập, Hắc Vũ, bọn họ, đều có chút ngây ngốc. Nhưng rất nhanh, bọn họ đã kích động lên.
- Cha!
Thanh âm rõ ràng vang vọng của Tần Tư, Tần Sương là thanh âm đầu tiên vang lên. Tần Tư, Tần Sương nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đó, con mắt liền đã hơi ươn ướt.
- Đại ca.
Hầu Phí, Hắc Vũ cũng nhìn về Tần Vũ.
- Tiểu Vũ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
Trên mặt Tần Phong, Tần Chính cũng lộ ra nụ cười mừng rỡ, nhìn Tần Vũ, huynh đệ của mình, thân nhân của mình. Tần Vũ nhìn về nhóm đông người đó, từ trong ánh mắt xán lạn của họ, hắn cảm nhận được rõ ràng sự quan tâm, lo lắng của thân nhân huynh đệ đối với mình.
Tần Vũ không khỏi thấy ấm áp trong lòng. Tần Vũ áp chế kích động trong lòng lại, nói với chúng nhân:
- Ta không sao.
Rồi tức thì Tần Vũ bay về bên cạnh Khương Lập, Tần Tư, Tần Sương. Vài trăm người nơi này nhất thời vui cười một trận. Thấy được Tần Vũ không sao, mọi người đều cao hứng vô cùng.
- Vũ ca.
Từ lúc thấy Tần Vũ xuất hiện, lúc này Khương Lập mới nhẹ giọng hô lên. Tần Vũ nắm lấy tay của Khương Lập. Lòng bàn tay của Khương Lập, không ngờ có đầy mồ hôi lạnh. Tần Vũ an ủi:
- Lập nhi, ta xin lỗi.
Hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được sự lo âu, sợ hãi của Lập nhi. Khương Lập nhẹ nhàng dựa vào ngực Tần Vũ, chỉ lẳng lặng không nhúc nhích. Lúc trước thấy cảnh Tần Vũ bị một kiếm đánh trúng ngã xuống đất, thất khiếu chảy máu, nàng thật đã bị dọa cho sợ hãi. Nàng không dám tưởng tượng, nếu Tần Vũ thật chết đi, nàng sẽ làm thế nào?
Hai tiểu tử Tần Tư, Tần Sương ở bên cạnh đang xì xào bàn tán với nhau, còn cười trộm chỉ chỉ trỏ trỏ về phía hai người Tần Vũ, Khương Lập. Sau đó một lát, Khương Lập quay đầu nhìn về Tần Tư, Tần Sương một cái.
Khương Lập cười mắng:
- Tiểu Tư, Tiểu Sương, hai tiểu quỷ các con đến bên kia đi.
Tần Tư, Tần Sương cười hi hi, đáp:
- Vâng, mẫu thân.
Hiện giờ, nhóm người ở nơi này của Tử Huyền Phủ đều đang rất vui mừng.
Khương Lập hốt nhiên nhìn Tần Vũ lo lắng dò hỏi:
- Đúng rồi, Vũ ca, hiện giờ bên Thiên tôn sơn đó ra sao rồi? Lôi Phạt thiên tôn sẽ truy sát huynh hay không?
Tần Vũ nghe vậy liền cười, lập tức hướng về giữa không trung phất tay một cái.
- Hô!
Chỉ thấy rất nhiều nước bên trong hồ trực tiếp bay tới không trung, sau đó hóa thành một bức màn khổng lồ. Bức màn đó rõ ràng giống như một tấm gương, hiện ra tình cảnh bên trong Thiên tôn sơn, thậm chí ngay cả thanh âm của các vị thần vương cũng đều bị Tần Vũ thi triển thần thông làm vang lên ở xung quanh. Nhất thời, đám đông người liền im lặng lại. Mọi người lặng lẽ nhìn bức màn nước.
Bên trong Thiên tôn sơn.
Chu Hiển kích động nói lớn:
- Chư vị thần vương, Tần Vũ đã chết. Bên trong Mê Vụ thành chỉ có một kẻ duy nhất là có uy hiếp chính là Khương Lan. Chúng ta tới đó đánh giết, là có thể dễ dàng đoạt được Vạn Dân Ấn.
Lúc này Chu Hiển tràn đầy tức giận trong lòng.
Vừa rồi, phụ thân Chu Hoắc của hắn đã chết trước mắt hắn. Hắn rất muốn đem Tần Vũ đó ra để lóc da lóc thịt hành hạ thật nhiều, báo mối cừu giết cha.
Huyết Hải nữ vương Tiết Vân cười nói:
- Tần Vũ đó thật đã chết chưa, còn chưa xác định.
Lúc này, hai người Huyết Hải nữ vương, Tu La thần vương đều đã từ thông đạo điêu khắc đi vào bên trong Thiên tôn sơn. Đám thần vương đang ở nơi này thảo luận chuyện đi đoạt Vạn Dân Ấn. Đoan Mộc Như Phong lạnh lùng quát:
- Chính miệng Lôi Phạt thiên tôn đã nói, ngươi cũng dám hoài nghi?
Ánh mắt Đoan Mộc Như Phong nhìn Huyết Hải nữ vương ẩn hàm vô tận sát ý oán hận. Đoan Mộc Vân chính là bị Huyết Hải nữ vương giết chết. Nhưng muốn giết Huyết Hải nữ vương, thật sự là quá khó. Đặc biệt Huyết Hải nữ vương có thể hóa thành vô tận huyết hải, nhanh chóng chạy trốn.
Tôn Luyện của Tu La hải bình tĩnh nói:
-Tuy Lôi Phạt thiên tôn đã nói vậy, nhưng chung quy Tần Vũ đã thi triển thuấn di chạy khỏi Thiên tôn sơn. Hắn có thể thi triển thuấn di, nói lên rằng lúc đó hắn còn chưa có chết.
Không ít thần vương gật đầu.
Tôn Luyện lại tiếp tục nói:
-Đương nhiên, cái đó chỉ có thể nói lên rằng lúc Tần Vũ chạy thì chưa chết. Nhưng xem bộ dạng Tần Vũ trúng công kích của Lôi Phạt thiên tôn, có lẽ đã bị thương nặng đến cực hạn. Tần Vũ rất có thể đã thi triển thuấn di trước khi chết. Cứ cho là Tần Vũ chưa chết, nhưng linh hồn của hắn đã phải chịu trọng thương chưa từng có. Đó là điều không cần phải nghi ngờ.
Đám người bát đại thánh hoàng đều gật đầu, tán đồng cách nói cùng Tôn Luyện.
Lần này chính Lôi Phạt thiên tôn tự mình xuất thủ, còn sử dụng thiên tôn linh bảo! Công kích đó mạnh đến kinh người. Ngay cả Lôi Phạt thiên tôn cũng đã nói Tần Vũ chết chắc. Cho nên có thể tưởng tượng được uy lực lớn cỡ nào của một kiếm mà Tần Vũ trúng phải.
Chu Hiển vội nói:
- Chư vị, còn do dự gì nữa. Tần Vũ dù chưa chết, linh hồn cũng đã chịu trọng thương chưa từng có, e rằng hắn căn bản không cách gì xuất thủ được. Bây giờ cũng ta còn không ra tay, thì lúc nào mới làm đây?
Sắc mặt Khương Phạm âm trầm. Đã từng có lúc Vạn Dân Ấn ở rất gần y, vì Vạn Dân Ấn, y đã bỏ ra bao nhiêu? Nhưng hiện giờ lại không có được Vạn Dân Ấn.
Khương Phạm trực tiếp lên tiếng:
- Thân Đồ huynh, các vị thánh hoàng, không cần quản bọn họ, chúng ta bát đại thánh hoàng hãy xuất thủ trước.
- Đi.
Lời của Khương Phạm vừa buông ra, tức thì những thánh hoàng khác đều hưởng ứng. Bát đại thánh hoàng bọn không sợ một mình Khương Lan, còn Tần Vũ, e rằng đã là một người chết. Dù cho chưa chết, thì có lẽ cũng không thể động thủ tiếp được, vậy còn sợ gì nữa?
- Mộc Khâm, còn đấu cái gì nữa? Không lẽ ngươi muốn để thần vương của Lâm Hải thành chết hết sao?
Một thanh âm ẩn hàm tức giận vang lên. Đông Bắc thánh hoàng Mộc Khâm không khỏi quay đầu nhìn lại.
- Đại, đại ca!
Mộc Khâm khó mà tin được nhìn về người vừa nói. Đó vốn chỉ là một người trung niên phổ thông, nhưng dung mạo rất nhanh đã biến ảo thành lão đầu thần bí Mộc Ngư mà năm xưa Tần Vũ đã gặp ở Đông Hải. Đám người Khương Phạm, Thân Đồ Diêm đều kinh hãi hô lên:
- Lục Diệp thần vương!
Lục Diệp thần vương của Mộc gia, năm đó cũng nổi tiếng khắp Thần giới.
Lần này Mộc Ngư lão đầu biến ảo dung mạo vẫn luôn tĩnh lặng đứng ở một bên. Từ đầu đến cuối, Mộc Ngư lão đầu chỉ theo đám đông, chưa từng có dã tâm quá lớn.
Mộc Ngư lão đầu lạnh lùng quát:
-Mộc Khâm, hiện giờ Mộc gia chỉ có một thần vương ngươi, hi vọng ngươi khi làm việc thì hãy suy nghĩ cẩn trọng. Ngươi đi làm gì? Không lẽ ngươi muốn đoạt Vạn Dân Ấn đó?
- Không.
Mộc Khâm lập tức lắc đầu. Mộc Ngư lão đầu hư lạnh một tiếng:
- Không muốn? Không muốn Vạn Dân Ấn, thế ngươi liều cái gì vậy?
Mộc Khâm biện giải:
- Đại ca, thân là thánh hoàng, sao có thể lui bước một mình?
Mộc Ngư lão đầu cười lạnh một tiếng:
- Tốt lắm, ta cũng không thích nói nhiều với ngươi. Chỉ là hi vọng ngươi phải cẩn thận trong mọi chuyện. Chung quy thì Lâm Hải thành chỉ còn mình ngươi là thần vương.
Nói xong, Mộc Ngư lão đầu liền trực tiếp bay về thông đạo điêu khắc. Mộc Khâm lo lắng hô:
- Đại ca.
- Có chuyện gì thì nói đi?
Thân ảnh Mộc Ngư lão đầu dừng lại. Mộc Khâm mong đợi nói:
- Huynh có thể quay về Lâm Hải thành hay không?
Mộc Ngư lão đầu cười nhạt một tiếng, rồi tức thì càng bay nhanh hơn về phía thông đạo:
- Mộc Khâm, quyết định của ta sẽ không thay đổi. Còn về phần ngươi, hãy tự lo cho mình đi.
Nói xong, Mộc Ngư lão đầu liền đi vào thông đạo.
Thấy đại ca Lục Diệp thần vương của mình ly khai, Mộc Khâm biến sắc liên tục.
- Mộc Khâm huynh, huynh sẽ không buông chứ?
Khương Phạm nhìn Mộc Khâm, cả Chu Hiển cũng nhìn y.
Bọn họ lo nhất là Mộc Khâm ở trong lúc quan trọng này, chịu sự ảnh hưởng của Lục Diệp thần vương vừa đột nhiên xuất hiện mà trực tiếp buông tay. Như thế bát đại thánh hoàng biến thành thất đại thánh hoàng, điều này rất không hay.
Mộc Khâm nhìn các thánh hoàng xung quanh gật đầu nói:
- Yên tâm, chư vị, ta sẽ không lui lại một mình.
Lúc này mấy người Khương Phạm mới an tâm.
Tu La thần vương hốt nhiên lên tiếng hỏi Huyết Hải nữ vương:
- Huyết Hải nữ vương, chúng ta đi chứ?
Huyết Hải nữ vương Tiết Vân và Tu La thần vương La Phàm nhìn nhau một cái. Trên mặt hai người đều hiện lên nụ cười.
- Đi.
Hai người họ rất dứt khoát, trực tiếp bay về thông đạo điêu khắc. Lập tức hai vị thần vương khác của Tu La hải là Tôn Luyện và Liễu Liên cũng bay theo sát họ.
Khương Phạm hét lên:
- Nhất thiết không thể để Vạn Dân Ấn bị họ đoạt được.
Y cũng lập tức bay đi, đồng thời bảy vị thánh hoàng khác liền theo Khương Phạm bay về thông đạo. Sự xuất phát của bát đại thánh hoàng, Tu La thần vương, Huyết Hải nữ vương, cũng đã làm cho những thần vương khác của bát đại thần tộc là Khương Hình, Thân Đồ Âm, Phổ Thai Đồ, Hoàng Phủ Lôi, Thang Tương theo đi.
- Cô cô, cuộc chiến này, ta không đi.
Thần thức truyền âm của Đoan Mộc Ngọc vang lên trong não Đoan Mộc Như Phong.
Lúc này, Đoan Mộc Như Phong đã bay đến gần cửa vào thông đạo, quay đầu nhìn về Đoan Mộc Ngọc phía xa một cài rồi tức thì nhẹ gật đầu, truyền âm:
- Ngươi cứ về Kính Quang thành đi.
Ở trong lòng Đoan Mộc Như Phong, thực lực Đoan Mộc Ngọc không mạnh. Đi cũng không giúp được gì, để hắn trở về là hay. Phong Hân nhìn về hảo tỷ muội Vân Ẩn của mình nói:
- Vân tỷ, lần này đã chết mất năm vị ẩn thế thần vương, không lẽ ngươi còn muốn đi tới Mê Vụ thành đó sao? Nếu đánh giết, nói không chừng chúng ta sẽ mất mạng. Mộc Ngư lão đại ca đã quay về rồi, chúng ta cũng nên về thôi.
Vân Ẩn trầm mặc giây lát.
- Ma Điền huynh, ngươi thế nào?
Vân Ẩn nhìn về Ma Điền.
Lúc này các ẩn thế thần vương bên trong Thiên tôn sơn cũng chỉ còn ba người Phong Hân, Vân Ẩn và Ma Điền. Ma Điền hít sâu một hơi, ánh mắt lóe sáng, nhìn về thông đạo điêu khắc:
- Vân Ẩn, Phong Hân, các ngươi hãy về đi. Ta đã sống không biết bao nhiêu trăm ngàn vạn năm rồi, sống nhàm chán mãi vậy đối với ta mà nói không bằng tham gia một trường đánh giết cho rồi. Ta vẫn muốn liều xem. Nói không chừng, ta sẽ trở thành tân thiên tôn. Chung quy, ai là thiên tôn, ai có thể nói chuẩn xác được.
Lời của Ma Điền, làm hai người Vân Ẩn, Phong Hân trầm mặc.
- Hưu.
Ma Điền cũng hóa thành một đạo lưu quang bay về thông đạo điêu khắc.
Vân Ẩn thở dài một tiếng:
- Phong Hân, chúng ta về.
Từ khi Thiên tôn sơn giáng xuống đến giờ, bất quá mới gần ba mươi năm thời gian, nhưng số thần vương chết đi đã quá nhiều. Vân Ẩn, Phong Hân căn bản không cảm thấy được mình có hi vọng gì trở thành thiên tôn. Bọn họ quyết định buông tay.
Huyết Yêu nữ vương Vũ Sát cười nói:
- Tử Tín, nói thật, ta không tin lắm là Tần Vũ tiểu huynh đệ sẽ chết. Đi, theo ta đi xem xem.
Thần vương của Tu La hải, Huyết Yêu sơn đều đã xuất phát. Hiện giờ chỉ còn hai vị thần vương của Song Vực đảo. Một là Phiểu Miểu thần vương, một là Phổ Dẫn thần vương.
- Phổ Dẫn, chúng ta đi hay không?
Phiêu Miểu nữ vương nhìn về Phổ Dẫn.
Phổ Dẫn cười nhạt một tiếng:
- Phiêu Miểu, hiện giờ Song Vực đảo, Phật Vực chỉ còn lại mình ta, Tiên Vực chỉ còn mình ngươi. Chúng ta nên an nhiên quay về. Nếu không thì Song Vực đảo rất có khả năng sẽ tan rã.
Lần này bát đại thánh hoàng, Huyết Hải nữ vương, Tu La thần vương, Tôn Luyện Liễu Liên, Thang Tương, Khương Hình, Hoàng Phủ Lôi, Phổ Thai Đồ, Thân Đồ Âm, Ma Điền, Huyết Yêu nữ vương Vũ Sát, Tử Tính, tổng cộng hai mươi vị thần vương trước sau đều tới Mê Vụ thành.
Còn sáu vị thần vương Mộc Ngư, Vân Ẩn, Phong Hân, Đoan Mộc Ngọc, Phiêu Miểu thần vương, Phổ Dẫn thì buông tay.
"Hai mươi vị thần vương."
Bên trong Tử Huyền Phủ, Tần Vũ nhìn thấy bên trong bức màn nước, từng thần vương ở thông đạo điêu khắc thuấn di biến mất, trên mặt lộ ra nét cười:
- Lan thúc, e rằng bát đại thánh hoàng đã đến bên ngoài Mê Vụ thành. Chuẩn bị một chút, mọi người tiến vào tân vũ trụ nhé.
Đối diện với công kích của đám người bát đại thánh hoàng, Huyết Hải nữ vương, Tu La thần vương, Tần Vũ sớm đã có chuẩn bị.
- Được.
Khương Lan mỉm cười đáp.
Trên mặt mấy người Khương Lập, Hắc Vũ, Tả Thu Lâm, Dịch Phong, Hầu Phí đều có nụ cười. Thế cục đã hoàn toàn nằm trong sự điều khiển của bọn họ. Mấy người bát đại thánh hoàng, Huyết Hải nữ vương, Tu La thần vương có thể nghĩ là Tần Vũ đã chết, hoặc là trọng thương không thể động đậy.
Nhưng, mấy người họ không tưởng tượng được rằng, linh hồn của Tần Vũ hấp thu bát đại bổn nguyên chi lực, nên sở hữu lực khôi phục kinh người.
Ngoài ra, linh hồn của Tần Vũ đã hoàn toàn kết hợp với tân vũ trụ.
"Bổn nguyên chi lực vũ trụ quả nhiên thần kỳ." Tần Vũ tán thưởng trong lòng.
Bát đại thánh hoàng, cũng chỉ có thông qua bát đại linh châu mới có thể gián tiếp sử dụng được bổn nguyên chi lực vũ trụ. Còn cao thủ thiên tôn, cũng chỉ sử dụng được bổn nguyên chi lực. Bọn họ không cách gì để linh hồn hấp thu được bổn nguyên chi lực.
Bên trong một vũ trụ, chỉ có vũ trụ sáng tạo giả, mới có thể để linh hồn hấp thu được bổn nguyên chi lực.
Linh hồn hấp thu bổn nguyên chi lực đại biểu rằng linh hồn đó liên lạc kết hợp với nguồn của vũ trụ. Chỉ cần nguồn của vũ trụ không bị diệt, linh hồn của Tần Vũ sẽ bất diệt.
- Hô!
Bầu trời vài vạn dặm, vô tận sương mù đã tiêu tán hết. Đám thần vương do bát đại thánh hoàng, Tu La thần vương, Huyết Hải nữ vương dẫn đầu, đã vào trong Mê Vụ thành. Tần Vũ biết là những thần vương này sẽ đến, do đó cửa thành của Mê Vụ thành căn bản không có đóng.
Chu Hiển chỉ về Tử Huyền Phủ lơ lửng trong không trung, lạnh lùng nói:
- Bọn Tần Vũ, Khương Lan chính ở trong Tử Huyền Phủ kia. Vạn Dân Ấn chắc chắn cũng ở đó.
Tu La thần vương La Phàm nhìn về Tử Huyền Phủ, cân nhắc trong giây lát rồi liền cười nhạt, trực tiếp bay về Tử Huyền Phủ. Huyết Hải nữ vương thấy vậy, lập tức không chịu lạc hậu liền lên theo.
"Muốn đoạt được Vạn Dân Ấn trước?" Đồng tử Khương Phạm co lại. Khương Phạm dẫn đầu, bát đại thánh hoàng cũng bay về Tử Huyền Phủ. Lập tức mười vị thần vương khác cũng vội vàng lên theo.
Nhưng chính lúc này -- --
Bầu trời Tử Huyền Phủ, hốt nhiên xuất hiên một lỗ đen khổng lồ trong phương viên ngàn dặm. Lỗ đen khổng lồ đó thâm u không thấy đáy, không ai biết đầu còn lại của lỗ đen đó là cái gì.
Chỉ thấy Tử Huyền Phủ vốn đang bất động đã hóa thành một đạo lưu quang trực tiếp bay vào bên trong lỗ đen kia.
- Lôi Phạt thiên tôn xuất thủ rồi thôi, các ngươi còn muốn đuổi giết, thật là khi người quá đáng!
Thanh âm của Khương Lan từ trong Tử Huyền Phủ xa xa truyền lại. Sau đó cả Tử Huyền Phủ liền tiến vào bên trong lỗ đen. Đám quần vương bay tới trước mặt thông đạo màu đen khổng lồ phương viên cả nghìn dặm có vài phần sững sờ. Thông đạo màu đen thâm u không thấy đáy, đầu còn lại của nó là cái gì đây? Lúc này hai mươi vị thần vương có chút do dự.
- Hừ, có gì phải sợ chứ? Trong Tử Huyền Phủ cũng có thần vương, cũng có thiên thần, thậm chí còn có cả một vài thần nhân. Ngay cả những người đó đều dám tiến vào? Chúng ta có gì mà không dám vào đây.
Huyết Hải nữ vương Tiết Vân cười xòa một tiếng, liền là người đầu tiên hóa thành một quang mang đỏ máu bay vào bên trong thông đạo màu đen khổng lồ kia.
Thông đạo màu đen, tựa như có thể thôn phệ tất cả vậy.
- Khương Lan đó cũng coi là lợi hại, không ngờ có thể trực tiếp tạo ra được một thông đạo giữa Thần giới và không gian hạ giới. Chúng ta đi…
Tu La thần vương La Phàm cười một tiếng cũng bay vào bên trong thông đạo màu đen. Phía sau, Tôn Luyện, Liễu Liên thần vương liền theo sau tiến vào.
Lúc này bát đại thánh hoàng cũng giật mình.
Khi nhìn thấy thông đạo màu đen đó, trong lòng có phần lúng túng. Nhưng nghe thấy mấy người La Phàm nói, suy nghĩ cẩn thận lại, bọn họ đều hiểu ra.
Thân Đồ Diêm ha ha cười lớn nói:
- Ha ha, đúng, thông đạo màu đen này, có thể thông tới đâu đây? Thần giới thông tới các không gian khác, tự nhiên những không gian đó chỉ có thể là hạ giới.
Khương Phạm hét lên một tiếng:
- Tiến vào hạ giới, trò trẻ con mà thôi. Ồ, nhanh lên, thông đạo đang nhanh thu nhỏ kìa.
Lập tức bát đại thánh hoàng hóa thành bát đại lưu quang, bay vào bên trong thông đạo màu đen. Phía sau, mấy người Hoàng Phủ Lôi, Khương Hình, Thân Đồ Âm cũng bay vào theo. Từ lúc đó, hai mươi vị thần vương bay vào trong thông đạo màu đen.
Tại tân vũ trụ, bên trong Tử Huyền Tinh.
Tử Huyền Phủ bay lơ lửng trên không. Mấy người Tần Vũ, Khương Lan, Tả Thu Lâm, Dịch Phong, Hắc Vũ, Hầu Phí đều đứng ở trên không trung, trên mặt họ đều có một nụ cười nhạt. Thông đạo màu đen đó, chính là do Tần Vũ chế tạo ra. Thông đạo đi tới tân vũ trụ, cố ý dẫn dụ những thần vương kia tiến vào tân vũ trụ.
Khương Lan cười nói:
- Tiểu Vũ, chiêu này của ngươi, quả thật là độc ác a.
Hầu Phí cười quác quác nói:
- Hắc hắc, độc ác cái gì chứ? Những thần vương đó không hề nương tay đối với đại ca. Ta sớm đã không thuận mắt với chúng rồi. Đại ca, lần này hãy để đệ giày xéo bọn chúng.
- Ha ha, Hầu tử, ngươi muốn giày xéo những thần vương đó? Quá hèn hạ đi, ở trong tân vũ trụ mới đòi giày xéo chúng.
Hắc Vũ cũng cười lớn lên.
Bên trong tân vũ trụ, Hầu Phí được Tần Vũ truyền cho không gian pháp tắc của tân vũ trụ. Hiện giờ hắn đã hoàn toàn lĩnh ngộ. Ở nơi này, Hầu Phí có thể dễ dàng khống chế lực không gian của tân vũ trụ.
Nhưng những thần vương kia thì sao?
Bên trong vũ trụ của Thần giới, bọn họ có thể coi là thần vương.
Nhưng đến Tân vũ trụ, Không gian pháp tắc của bọn họ hoàn toàn không có tác dụng. Ngay cả Thời gian gia tốc cũng trở nên vô dụng. Và Thời gian tĩnh chỉ của Tu La thần vương và Huyết Hải nữ vương cũng vậy.
Bọn họ cũng không cách gì thuấn di mà chạy!
Bên trong Tân vũ trụ, bọn họ chỉ có thể chịu giày xéo!
Tần Vũ cười nhạt nói:
- Tốt rồi. Đừng nói nữa, bọn họ tới rồi.
Lập tức tất cả mọi người nhìn về phía trước.
- Hô! Hô! Hô! Hô! …
Chỉ thấy người đầu tiên là Huyết Hải nữ vương bỗng xuất hiện giữa không trung, sau đó là Tu La thần vương, Tôn Luyện, Liễu Liên, bát đại thánh hoàng…mấy người thần vương liên tiếp tiến vào bên trong.
Hai mươi vị thần vương lăng không mà đứng.
- Tần Vũ, ngươi chưa chết?
Thấy Tần Vũ cười nhạt đứng ở giữa không trung, Huyết Hải nữ vương không khỏi chấn kinh.
Mấy người Tu La thần vương, Khương Phạm, Chu Hiển cùng bát đại thánh hoàng cũng khiếp sợ nhìn về Tần Vũ không xa trong không trung. Trong suy nghĩ của bọn họ, đáng nhẽ Tần Vũ phải chết rồi mới đúng. Dù cho chưa chết, cũng phải trọng thương gần chết.
Nhưng hiện giờ xem ra, hình như Tần Vũ không hề có chút thương thế nào.
- Ha ha….
Tần Vũ cười nhìn hai mươi vị thần vương:
- Hoan nghênh chư vị thần vương tới thế giới của Tần Vũ ta.
- Thế giới của ngươi?
Hai mươi vị thần vương bọn La Phàm, Tiết Vân, Khương Phạm, Chu Hiển đều thấy nghi hoặc. Dù cho không gian mà thần vương sáng tạo ra thì cũng có thể tính là một không gian, chứ còn xa lắm mới bằng thế giới.
"Tần Vũ nói như vậy là có ý gì?" Mấy người Khương Phạm không khỏi nhíu mày.
Đoan Mộc Như Phong là người đầu tiên nhẹ quát lên:
- Tần Vũ, đừng nói lời thừa nữa. Ngươi đã trúng phải công kích của Lôi Phạt thiên tôn tiền bối, không chết cũng trọng thương. Đừng ở trước mặt chúng ta mà ngụy trang…Mau mau giao Vạn Dân Ấn ra.
Chu Hiển quát lên một tiếng lạnh lẽo:
-Nói lời thừa với chúng để làm gì? Trực tiếp bắt lấy là được.
Chỉ thấy Chu Hiển là người đầu tiên bay lên, Khương Phạm, Thân Đồ Diêm, Mộc Khâm, Thang Lam…bát đại thánh hoàng cũng nhau xông lên theo.
- Bọn khốn. Lăn về!
Chỉ thấy Hầu Phí chợt quát một tiếng, rồi hắn cầm Huyền Thanh Nhất Khí côn tựa như đánh vào bao cát, độc ác đánh lên mình Chu Hiển. Chu Hiển chỉ cảm thấy toàn thân đột nhiên bị trói buộc, không thể cử động. Chỉ có thể nhìn Huyền Thanh Nhất Khí Côn nện lên người mình.
"Thuấn di!" Chu Hiển muốn thuấn di.
Nhưng hắn hốt nhiên phát hiện, mình căn bản không cảm ứng được lực không gian dao động, nên không cách gì thuấn di.
- Bồng!
Huyền Thanh Nhất Khí Côn đánh lên mình Chu Hiển.
Bảy vị thánh hoàng phía sau cũng gặp phải điều y như Chu Hiển, không thể thuấn di, cũng bị trói buộc không thể di động, chỉ có thể nhìn bản thân bị đánh. Chỉ thấy Huyền Thanh Nhất Khí Côn đó liên tục đánh lên trên mình bảy người.
Tám vị thánh hoàng Chu Hiển, Khương Phạm giống như bao cát, không có chút phản kháng nào bị Hầu Phí đánh bay đi.
Tu La thần vương, Huyết Hải nữ vương cùng với những thần vương khác đầu ngây ngốc.
- Đây, làm sao có thể?
Bát đại thánh hoàng từ phía xa bay lại từng người một, không để ý tới máu tươi ở khóe miệng, trên mặt đầy vẻ khó mà tin được.
- Chúng ta làm sao mà không thể thuấn di? Làm sao không cảm ứng được không gian dao động, rồi cả thời gian trôi vậy?
Bát đại thánh hoàng kinh hoảng thất thố.
Hầu Phí giận dữ quát lớn:
- Tất cả câm miệng lại cho ta, nếu không sẽ ăn vài bổng nữa của bản Hầu gia.
Tức thì bát đại thánh hoàng yên tĩnh lại. Bọn họ đều nghĩ tới chuyện vừa rồi mình đã bị Hầu Phí đánh bay đi như đánh bao cát.
Chương 659: Mộc Ngư
Mê Vụ thành, bên trong Tử Huyền Phủ. Hình dạng Tần Vũ thất khiếu chảy máu co quắp, đã làm mọi người sợ đến sững sờ. Bọn họ không dám tin, trụ cột của bọn họ - Tần Vũ, không ngờ cũng ngã xuống.
- Mẹ, cha không sao chứ, cha sẽ không có chuyện gì chứ?
Tần Sương nay đã trở thành một thiếu niên tao nhã, lo lắng hỏi Khương Lập.
Lúc này nhóm đông người Khương Lập, Khương Lan, Tả Thu Lâm, Dịch Phong, Hắc Vũ đều đang loạn ở trong lòng. Từ khi thấy được bên trong bức màn nước, Tần Vũ bị một kiếm của Nguyên Tội Kiếm bổ trúng, thất khiếu chảy máu. Sau đó đồ hình trong bức màn nước do Tần Vũ khống chế nhanh chóng trở nên mơ hồ, tiếp theo bức màn nước liền trực tiếp sụp đổ hòa thành nước chảy vào trong hồ.
Thấy được cảnh đó, mọi người đều hoảng hốt. Tần Tư hét lên với Tần Sương:
- Nhị đệ, không phải lo lắng.
Tuy Tần Tư nói như vậy ngoài miệng, nhưng trong mắt hắn vẫn có nét ưu tư sợ hãi khó mà che giấu được.
Khương Lập khẳng định nói:
- Đừng sợ, đừng sợ, cha của các con không sao.
Khương Lập song tu linh hồn cùng với Tần Vũ, nên giữa họ tự nhiên có sự liên hệ. Tuy Khương Lập cảm ứng thấy Tần Vũ bị thương rất nặng, đặc biệt là lúc trúng kiếm khí của Nguyên Tội Kiếm, thậm chí thiếu chút nữa thì linh hồn tan vỡ. Nhưng nàng có thể cảm giác ra sự tồn tại của Tần Vũ, chung quy Tần Vũ chưa có chết.
Trọng thương, nhưng lại chưa chết!
Khương Lập an ủi hai hài tử Tần Sương, Tần Tư, an ủi những con cháu của Tần thị đã có phần hoảng loạn. Nhưng sâu trong đáy lòng, nàng cũng có đầy lo âu:"Vũ ca, huynh ở đâu, mau về a?"
Khương Lan, Hắc Vũ, Tả Thu Lâm…mấy vị thần vương cũng có phần bối rối trong lòng.
"Tiểu Vũ, bị thương lần này rất nặng." Sắc mặt Khương Lan rất khó coi, trong lòng rất là lo lắng.
Nguyên Tội Kiếm, chính là thiên tôn linh bảo! Bản thân thiên tôn linh bảo có uy lực kinh người, hơn nữa cho là do đích thân thiên tôn thi triển, uy lực đó căn bản là không cách gì có thể tưởng tượng được. Suy nghĩ trong lòng Khương Lan là thần vương nói chung sẽ chết không nghi ngờ gì. Chưa nói tới Lôi Phạt thiên tôn lần này giận dữ, trực tiếp vận dụng thiên tôn linh bảo. Lực phá hủy của một kiếm đó có thể tưởng tưởng được.
Chỉ là…
Khương Lan có tin tưởng đối với Tần Vũ. Nhìn thấy Tần Vũ trưởng thành từng bước, y có một loại tin tưởng đặc biệt với hắn.
- Đại ca, người chưa chết. Mọi người hãy yên tâm, đại ca ta tuyệt đối không có chết. Người sẽ quay lại trong giây lát.
Hắc Vũ vạn phần khẳng định nói với mọi người xung quanh, ánh mắt kiên định nhìn họ.
Những con cháu Tần thị kinh hoảng lo lắng, thấy Hắc Vũ trầm tĩnh như vậy, cũng có phần bình tĩnh lại trong lòng.
- Hô!
Hốt nhiên, trên mặt hồ bỗng xuất hiện một thân ảnh mặc hắc bào. Thân ảnh quen thuộc đó, đã làm cho những con cháu Tần thị, và cả Khương Lập, Hắc Vũ, bọn họ, đều có chút ngây ngốc. Nhưng rất nhanh, bọn họ đã kích động lên.
- Cha!
Thanh âm rõ ràng vang vọng của Tần Tư, Tần Sương là thanh âm đầu tiên vang lên. Tần Tư, Tần Sương nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đó, con mắt liền đã hơi ươn ướt.
- Đại ca.
Hầu Phí, Hắc Vũ cũng nhìn về Tần Vũ.
- Tiểu Vũ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
Trên mặt Tần Phong, Tần Chính cũng lộ ra nụ cười mừng rỡ, nhìn Tần Vũ, huynh đệ của mình, thân nhân của mình. Tần Vũ nhìn về nhóm đông người đó, từ trong ánh mắt xán lạn của họ, hắn cảm nhận được rõ ràng sự quan tâm, lo lắng của thân nhân huynh đệ đối với mình.
Tần Vũ không khỏi thấy ấm áp trong lòng. Tần Vũ áp chế kích động trong lòng lại, nói với chúng nhân:
- Ta không sao.
Rồi tức thì Tần Vũ bay về bên cạnh Khương Lập, Tần Tư, Tần Sương. Vài trăm người nơi này nhất thời vui cười một trận. Thấy được Tần Vũ không sao, mọi người đều cao hứng vô cùng.
- Vũ ca.
Từ lúc thấy Tần Vũ xuất hiện, lúc này Khương Lập mới nhẹ giọng hô lên. Tần Vũ nắm lấy tay của Khương Lập. Lòng bàn tay của Khương Lập, không ngờ có đầy mồ hôi lạnh. Tần Vũ an ủi:
- Lập nhi, ta xin lỗi.
Hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được sự lo âu, sợ hãi của Lập nhi. Khương Lập nhẹ nhàng dựa vào ngực Tần Vũ, chỉ lẳng lặng không nhúc nhích. Lúc trước thấy cảnh Tần Vũ bị một kiếm đánh trúng ngã xuống đất, thất khiếu chảy máu, nàng thật đã bị dọa cho sợ hãi. Nàng không dám tưởng tượng, nếu Tần Vũ thật chết đi, nàng sẽ làm thế nào?
Hai tiểu tử Tần Tư, Tần Sương ở bên cạnh đang xì xào bàn tán với nhau, còn cười trộm chỉ chỉ trỏ trỏ về phía hai người Tần Vũ, Khương Lập. Sau đó một lát, Khương Lập quay đầu nhìn về Tần Tư, Tần Sương một cái.
Khương Lập cười mắng:
- Tiểu Tư, Tiểu Sương, hai tiểu quỷ các con đến bên kia đi.
Tần Tư, Tần Sương cười hi hi, đáp:
- Vâng, mẫu thân.
Hiện giờ, nhóm người ở nơi này của Tử Huyền Phủ đều đang rất vui mừng.
Khương Lập hốt nhiên nhìn Tần Vũ lo lắng dò hỏi:
- Đúng rồi, Vũ ca, hiện giờ bên Thiên tôn sơn đó ra sao rồi? Lôi Phạt thiên tôn sẽ truy sát huynh hay không?
Tần Vũ nghe vậy liền cười, lập tức hướng về giữa không trung phất tay một cái.
- Hô!
Chỉ thấy rất nhiều nước bên trong hồ trực tiếp bay tới không trung, sau đó hóa thành một bức màn khổng lồ. Bức màn đó rõ ràng giống như một tấm gương, hiện ra tình cảnh bên trong Thiên tôn sơn, thậm chí ngay cả thanh âm của các vị thần vương cũng đều bị Tần Vũ thi triển thần thông làm vang lên ở xung quanh. Nhất thời, đám đông người liền im lặng lại. Mọi người lặng lẽ nhìn bức màn nước.
Bên trong Thiên tôn sơn.
Chu Hiển kích động nói lớn:
- Chư vị thần vương, Tần Vũ đã chết. Bên trong Mê Vụ thành chỉ có một kẻ duy nhất là có uy hiếp chính là Khương Lan. Chúng ta tới đó đánh giết, là có thể dễ dàng đoạt được Vạn Dân Ấn.
Lúc này Chu Hiển tràn đầy tức giận trong lòng.
Vừa rồi, phụ thân Chu Hoắc của hắn đã chết trước mắt hắn. Hắn rất muốn đem Tần Vũ đó ra để lóc da lóc thịt hành hạ thật nhiều, báo mối cừu giết cha.
Huyết Hải nữ vương Tiết Vân cười nói:
- Tần Vũ đó thật đã chết chưa, còn chưa xác định.
Lúc này, hai người Huyết Hải nữ vương, Tu La thần vương đều đã từ thông đạo điêu khắc đi vào bên trong Thiên tôn sơn. Đám thần vương đang ở nơi này thảo luận chuyện đi đoạt Vạn Dân Ấn. Đoan Mộc Như Phong lạnh lùng quát:
- Chính miệng Lôi Phạt thiên tôn đã nói, ngươi cũng dám hoài nghi?
Ánh mắt Đoan Mộc Như Phong nhìn Huyết Hải nữ vương ẩn hàm vô tận sát ý oán hận. Đoan Mộc Vân chính là bị Huyết Hải nữ vương giết chết. Nhưng muốn giết Huyết Hải nữ vương, thật sự là quá khó. Đặc biệt Huyết Hải nữ vương có thể hóa thành vô tận huyết hải, nhanh chóng chạy trốn.
Tôn Luyện của Tu La hải bình tĩnh nói:
-Tuy Lôi Phạt thiên tôn đã nói vậy, nhưng chung quy Tần Vũ đã thi triển thuấn di chạy khỏi Thiên tôn sơn. Hắn có thể thi triển thuấn di, nói lên rằng lúc đó hắn còn chưa có chết.
Không ít thần vương gật đầu.
Tôn Luyện lại tiếp tục nói:
-Đương nhiên, cái đó chỉ có thể nói lên rằng lúc Tần Vũ chạy thì chưa chết. Nhưng xem bộ dạng Tần Vũ trúng công kích của Lôi Phạt thiên tôn, có lẽ đã bị thương nặng đến cực hạn. Tần Vũ rất có thể đã thi triển thuấn di trước khi chết. Cứ cho là Tần Vũ chưa chết, nhưng linh hồn của hắn đã phải chịu trọng thương chưa từng có. Đó là điều không cần phải nghi ngờ.
Đám người bát đại thánh hoàng đều gật đầu, tán đồng cách nói cùng Tôn Luyện.
Lần này chính Lôi Phạt thiên tôn tự mình xuất thủ, còn sử dụng thiên tôn linh bảo! Công kích đó mạnh đến kinh người. Ngay cả Lôi Phạt thiên tôn cũng đã nói Tần Vũ chết chắc. Cho nên có thể tưởng tượng được uy lực lớn cỡ nào của một kiếm mà Tần Vũ trúng phải.
Chu Hiển vội nói:
- Chư vị, còn do dự gì nữa. Tần Vũ dù chưa chết, linh hồn cũng đã chịu trọng thương chưa từng có, e rằng hắn căn bản không cách gì xuất thủ được. Bây giờ cũng ta còn không ra tay, thì lúc nào mới làm đây?
Sắc mặt Khương Phạm âm trầm. Đã từng có lúc Vạn Dân Ấn ở rất gần y, vì Vạn Dân Ấn, y đã bỏ ra bao nhiêu? Nhưng hiện giờ lại không có được Vạn Dân Ấn.
Khương Phạm trực tiếp lên tiếng:
- Thân Đồ huynh, các vị thánh hoàng, không cần quản bọn họ, chúng ta bát đại thánh hoàng hãy xuất thủ trước.
- Đi.
Lời của Khương Phạm vừa buông ra, tức thì những thánh hoàng khác đều hưởng ứng. Bát đại thánh hoàng bọn không sợ một mình Khương Lan, còn Tần Vũ, e rằng đã là một người chết. Dù cho chưa chết, thì có lẽ cũng không thể động thủ tiếp được, vậy còn sợ gì nữa?
- Mộc Khâm, còn đấu cái gì nữa? Không lẽ ngươi muốn để thần vương của Lâm Hải thành chết hết sao?
Một thanh âm ẩn hàm tức giận vang lên. Đông Bắc thánh hoàng Mộc Khâm không khỏi quay đầu nhìn lại.
- Đại, đại ca!
Mộc Khâm khó mà tin được nhìn về người vừa nói. Đó vốn chỉ là một người trung niên phổ thông, nhưng dung mạo rất nhanh đã biến ảo thành lão đầu thần bí Mộc Ngư mà năm xưa Tần Vũ đã gặp ở Đông Hải. Đám người Khương Phạm, Thân Đồ Diêm đều kinh hãi hô lên:
- Lục Diệp thần vương!
Lục Diệp thần vương của Mộc gia, năm đó cũng nổi tiếng khắp Thần giới.
Lần này Mộc Ngư lão đầu biến ảo dung mạo vẫn luôn tĩnh lặng đứng ở một bên. Từ đầu đến cuối, Mộc Ngư lão đầu chỉ theo đám đông, chưa từng có dã tâm quá lớn.
Mộc Ngư lão đầu lạnh lùng quát:
-Mộc Khâm, hiện giờ Mộc gia chỉ có một thần vương ngươi, hi vọng ngươi khi làm việc thì hãy suy nghĩ cẩn trọng. Ngươi đi làm gì? Không lẽ ngươi muốn đoạt Vạn Dân Ấn đó?
- Không.
Mộc Khâm lập tức lắc đầu. Mộc Ngư lão đầu hư lạnh một tiếng:
- Không muốn? Không muốn Vạn Dân Ấn, thế ngươi liều cái gì vậy?
Mộc Khâm biện giải:
- Đại ca, thân là thánh hoàng, sao có thể lui bước một mình?
Mộc Ngư lão đầu cười lạnh một tiếng:
- Tốt lắm, ta cũng không thích nói nhiều với ngươi. Chỉ là hi vọng ngươi phải cẩn thận trong mọi chuyện. Chung quy thì Lâm Hải thành chỉ còn mình ngươi là thần vương.
Nói xong, Mộc Ngư lão đầu liền trực tiếp bay về thông đạo điêu khắc. Mộc Khâm lo lắng hô:
- Đại ca.
- Có chuyện gì thì nói đi?
Thân ảnh Mộc Ngư lão đầu dừng lại. Mộc Khâm mong đợi nói:
- Huynh có thể quay về Lâm Hải thành hay không?
Mộc Ngư lão đầu cười nhạt một tiếng, rồi tức thì càng bay nhanh hơn về phía thông đạo:
- Mộc Khâm, quyết định của ta sẽ không thay đổi. Còn về phần ngươi, hãy tự lo cho mình đi.
Nói xong, Mộc Ngư lão đầu liền đi vào thông đạo.
Thấy đại ca Lục Diệp thần vương của mình ly khai, Mộc Khâm biến sắc liên tục.
- Mộc Khâm huynh, huynh sẽ không buông chứ?
Khương Phạm nhìn Mộc Khâm, cả Chu Hiển cũng nhìn y.
Bọn họ lo nhất là Mộc Khâm ở trong lúc quan trọng này, chịu sự ảnh hưởng của Lục Diệp thần vương vừa đột nhiên xuất hiện mà trực tiếp buông tay. Như thế bát đại thánh hoàng biến thành thất đại thánh hoàng, điều này rất không hay.
Mộc Khâm nhìn các thánh hoàng xung quanh gật đầu nói:
- Yên tâm, chư vị, ta sẽ không lui lại một mình.
Lúc này mấy người Khương Phạm mới an tâm.
Tu La thần vương hốt nhiên lên tiếng hỏi Huyết Hải nữ vương:
- Huyết Hải nữ vương, chúng ta đi chứ?
Huyết Hải nữ vương Tiết Vân và Tu La thần vương La Phàm nhìn nhau một cái. Trên mặt hai người đều hiện lên nụ cười.
- Đi.
Hai người họ rất dứt khoát, trực tiếp bay về thông đạo điêu khắc. Lập tức hai vị thần vương khác của Tu La hải là Tôn Luyện và Liễu Liên cũng bay theo sát họ.
Khương Phạm hét lên:
- Nhất thiết không thể để Vạn Dân Ấn bị họ đoạt được.
Y cũng lập tức bay đi, đồng thời bảy vị thánh hoàng khác liền theo Khương Phạm bay về thông đạo. Sự xuất phát của bát đại thánh hoàng, Tu La thần vương, Huyết Hải nữ vương, cũng đã làm cho những thần vương khác của bát đại thần tộc là Khương Hình, Thân Đồ Âm, Phổ Thai Đồ, Hoàng Phủ Lôi, Thang Tương theo đi.
- Cô cô, cuộc chiến này, ta không đi.
Thần thức truyền âm của Đoan Mộc Ngọc vang lên trong não Đoan Mộc Như Phong.
Lúc này, Đoan Mộc Như Phong đã bay đến gần cửa vào thông đạo, quay đầu nhìn về Đoan Mộc Ngọc phía xa một cài rồi tức thì nhẹ gật đầu, truyền âm:
- Ngươi cứ về Kính Quang thành đi.
Ở trong lòng Đoan Mộc Như Phong, thực lực Đoan Mộc Ngọc không mạnh. Đi cũng không giúp được gì, để hắn trở về là hay. Phong Hân nhìn về hảo tỷ muội Vân Ẩn của mình nói:
- Vân tỷ, lần này đã chết mất năm vị ẩn thế thần vương, không lẽ ngươi còn muốn đi tới Mê Vụ thành đó sao? Nếu đánh giết, nói không chừng chúng ta sẽ mất mạng. Mộc Ngư lão đại ca đã quay về rồi, chúng ta cũng nên về thôi.
Vân Ẩn trầm mặc giây lát.
- Ma Điền huynh, ngươi thế nào?
Vân Ẩn nhìn về Ma Điền.
Lúc này các ẩn thế thần vương bên trong Thiên tôn sơn cũng chỉ còn ba người Phong Hân, Vân Ẩn và Ma Điền. Ma Điền hít sâu một hơi, ánh mắt lóe sáng, nhìn về thông đạo điêu khắc:
- Vân Ẩn, Phong Hân, các ngươi hãy về đi. Ta đã sống không biết bao nhiêu trăm ngàn vạn năm rồi, sống nhàm chán mãi vậy đối với ta mà nói không bằng tham gia một trường đánh giết cho rồi. Ta vẫn muốn liều xem. Nói không chừng, ta sẽ trở thành tân thiên tôn. Chung quy, ai là thiên tôn, ai có thể nói chuẩn xác được.
Lời của Ma Điền, làm hai người Vân Ẩn, Phong Hân trầm mặc.
- Hưu.
Ma Điền cũng hóa thành một đạo lưu quang bay về thông đạo điêu khắc.
Vân Ẩn thở dài một tiếng:
- Phong Hân, chúng ta về.
Từ khi Thiên tôn sơn giáng xuống đến giờ, bất quá mới gần ba mươi năm thời gian, nhưng số thần vương chết đi đã quá nhiều. Vân Ẩn, Phong Hân căn bản không cảm thấy được mình có hi vọng gì trở thành thiên tôn. Bọn họ quyết định buông tay.
Huyết Yêu nữ vương Vũ Sát cười nói:
- Tử Tín, nói thật, ta không tin lắm là Tần Vũ tiểu huynh đệ sẽ chết. Đi, theo ta đi xem xem.
Thần vương của Tu La hải, Huyết Yêu sơn đều đã xuất phát. Hiện giờ chỉ còn hai vị thần vương của Song Vực đảo. Một là Phiểu Miểu thần vương, một là Phổ Dẫn thần vương.
- Phổ Dẫn, chúng ta đi hay không?
Phiêu Miểu nữ vương nhìn về Phổ Dẫn.
Phổ Dẫn cười nhạt một tiếng:
- Phiêu Miểu, hiện giờ Song Vực đảo, Phật Vực chỉ còn lại mình ta, Tiên Vực chỉ còn mình ngươi. Chúng ta nên an nhiên quay về. Nếu không thì Song Vực đảo rất có khả năng sẽ tan rã.
Lần này bát đại thánh hoàng, Huyết Hải nữ vương, Tu La thần vương, Tôn Luyện Liễu Liên, Thang Tương, Khương Hình, Hoàng Phủ Lôi, Phổ Thai Đồ, Thân Đồ Âm, Ma Điền, Huyết Yêu nữ vương Vũ Sát, Tử Tính, tổng cộng hai mươi vị thần vương trước sau đều tới Mê Vụ thành.
Còn sáu vị thần vương Mộc Ngư, Vân Ẩn, Phong Hân, Đoan Mộc Ngọc, Phiêu Miểu thần vương, Phổ Dẫn thì buông tay.
"Hai mươi vị thần vương."
Bên trong Tử Huyền Phủ, Tần Vũ nhìn thấy bên trong bức màn nước, từng thần vương ở thông đạo điêu khắc thuấn di biến mất, trên mặt lộ ra nét cười:
- Lan thúc, e rằng bát đại thánh hoàng đã đến bên ngoài Mê Vụ thành. Chuẩn bị một chút, mọi người tiến vào tân vũ trụ nhé.
Đối diện với công kích của đám người bát đại thánh hoàng, Huyết Hải nữ vương, Tu La thần vương, Tần Vũ sớm đã có chuẩn bị.
- Được.
Khương Lan mỉm cười đáp.
Trên mặt mấy người Khương Lập, Hắc Vũ, Tả Thu Lâm, Dịch Phong, Hầu Phí đều có nụ cười. Thế cục đã hoàn toàn nằm trong sự điều khiển của bọn họ. Mấy người bát đại thánh hoàng, Huyết Hải nữ vương, Tu La thần vương có thể nghĩ là Tần Vũ đã chết, hoặc là trọng thương không thể động đậy.
Nhưng, mấy người họ không tưởng tượng được rằng, linh hồn của Tần Vũ hấp thu bát đại bổn nguyên chi lực, nên sở hữu lực khôi phục kinh người.
Ngoài ra, linh hồn của Tần Vũ đã hoàn toàn kết hợp với tân vũ trụ.
"Bổn nguyên chi lực vũ trụ quả nhiên thần kỳ." Tần Vũ tán thưởng trong lòng.
Bát đại thánh hoàng, cũng chỉ có thông qua bát đại linh châu mới có thể gián tiếp sử dụng được bổn nguyên chi lực vũ trụ. Còn cao thủ thiên tôn, cũng chỉ sử dụng được bổn nguyên chi lực. Bọn họ không cách gì để linh hồn hấp thu được bổn nguyên chi lực.
Bên trong một vũ trụ, chỉ có vũ trụ sáng tạo giả, mới có thể để linh hồn hấp thu được bổn nguyên chi lực.
Linh hồn hấp thu bổn nguyên chi lực đại biểu rằng linh hồn đó liên lạc kết hợp với nguồn của vũ trụ. Chỉ cần nguồn của vũ trụ không bị diệt, linh hồn của Tần Vũ sẽ bất diệt.
- Hô!
Bầu trời vài vạn dặm, vô tận sương mù đã tiêu tán hết. Đám thần vương do bát đại thánh hoàng, Tu La thần vương, Huyết Hải nữ vương dẫn đầu, đã vào trong Mê Vụ thành. Tần Vũ biết là những thần vương này sẽ đến, do đó cửa thành của Mê Vụ thành căn bản không có đóng.
Chu Hiển chỉ về Tử Huyền Phủ lơ lửng trong không trung, lạnh lùng nói:
- Bọn Tần Vũ, Khương Lan chính ở trong Tử Huyền Phủ kia. Vạn Dân Ấn chắc chắn cũng ở đó.
Tu La thần vương La Phàm nhìn về Tử Huyền Phủ, cân nhắc trong giây lát rồi liền cười nhạt, trực tiếp bay về Tử Huyền Phủ. Huyết Hải nữ vương thấy vậy, lập tức không chịu lạc hậu liền lên theo.
"Muốn đoạt được Vạn Dân Ấn trước?" Đồng tử Khương Phạm co lại. Khương Phạm dẫn đầu, bát đại thánh hoàng cũng bay về Tử Huyền Phủ. Lập tức mười vị thần vương khác cũng vội vàng lên theo.
Nhưng chính lúc này -- --
Bầu trời Tử Huyền Phủ, hốt nhiên xuất hiên một lỗ đen khổng lồ trong phương viên ngàn dặm. Lỗ đen khổng lồ đó thâm u không thấy đáy, không ai biết đầu còn lại của lỗ đen đó là cái gì.
Chỉ thấy Tử Huyền Phủ vốn đang bất động đã hóa thành một đạo lưu quang trực tiếp bay vào bên trong lỗ đen kia.
- Lôi Phạt thiên tôn xuất thủ rồi thôi, các ngươi còn muốn đuổi giết, thật là khi người quá đáng!
Thanh âm của Khương Lan từ trong Tử Huyền Phủ xa xa truyền lại. Sau đó cả Tử Huyền Phủ liền tiến vào bên trong lỗ đen. Đám quần vương bay tới trước mặt thông đạo màu đen khổng lồ phương viên cả nghìn dặm có vài phần sững sờ. Thông đạo màu đen thâm u không thấy đáy, đầu còn lại của nó là cái gì đây? Lúc này hai mươi vị thần vương có chút do dự.
- Hừ, có gì phải sợ chứ? Trong Tử Huyền Phủ cũng có thần vương, cũng có thiên thần, thậm chí còn có cả một vài thần nhân. Ngay cả những người đó đều dám tiến vào? Chúng ta có gì mà không dám vào đây.
Huyết Hải nữ vương Tiết Vân cười xòa một tiếng, liền là người đầu tiên hóa thành một quang mang đỏ máu bay vào bên trong thông đạo màu đen khổng lồ kia.
Thông đạo màu đen, tựa như có thể thôn phệ tất cả vậy.
- Khương Lan đó cũng coi là lợi hại, không ngờ có thể trực tiếp tạo ra được một thông đạo giữa Thần giới và không gian hạ giới. Chúng ta đi…
Tu La thần vương La Phàm cười một tiếng cũng bay vào bên trong thông đạo màu đen. Phía sau, Tôn Luyện, Liễu Liên thần vương liền theo sau tiến vào.
Lúc này bát đại thánh hoàng cũng giật mình.
Khi nhìn thấy thông đạo màu đen đó, trong lòng có phần lúng túng. Nhưng nghe thấy mấy người La Phàm nói, suy nghĩ cẩn thận lại, bọn họ đều hiểu ra.
Thân Đồ Diêm ha ha cười lớn nói:
- Ha ha, đúng, thông đạo màu đen này, có thể thông tới đâu đây? Thần giới thông tới các không gian khác, tự nhiên những không gian đó chỉ có thể là hạ giới.
Khương Phạm hét lên một tiếng:
- Tiến vào hạ giới, trò trẻ con mà thôi. Ồ, nhanh lên, thông đạo đang nhanh thu nhỏ kìa.
Lập tức bát đại thánh hoàng hóa thành bát đại lưu quang, bay vào bên trong thông đạo màu đen. Phía sau, mấy người Hoàng Phủ Lôi, Khương Hình, Thân Đồ Âm cũng bay vào theo. Từ lúc đó, hai mươi vị thần vương bay vào trong thông đạo màu đen.
Tại tân vũ trụ, bên trong Tử Huyền Tinh.
Tử Huyền Phủ bay lơ lửng trên không. Mấy người Tần Vũ, Khương Lan, Tả Thu Lâm, Dịch Phong, Hắc Vũ, Hầu Phí đều đứng ở trên không trung, trên mặt họ đều có một nụ cười nhạt. Thông đạo màu đen đó, chính là do Tần Vũ chế tạo ra. Thông đạo đi tới tân vũ trụ, cố ý dẫn dụ những thần vương kia tiến vào tân vũ trụ.
Khương Lan cười nói:
- Tiểu Vũ, chiêu này của ngươi, quả thật là độc ác a.
Hầu Phí cười quác quác nói:
- Hắc hắc, độc ác cái gì chứ? Những thần vương đó không hề nương tay đối với đại ca. Ta sớm đã không thuận mắt với chúng rồi. Đại ca, lần này hãy để đệ giày xéo bọn chúng.
- Ha ha, Hầu tử, ngươi muốn giày xéo những thần vương đó? Quá hèn hạ đi, ở trong tân vũ trụ mới đòi giày xéo chúng.
Hắc Vũ cũng cười lớn lên.
Bên trong tân vũ trụ, Hầu Phí được Tần Vũ truyền cho không gian pháp tắc của tân vũ trụ. Hiện giờ hắn đã hoàn toàn lĩnh ngộ. Ở nơi này, Hầu Phí có thể dễ dàng khống chế lực không gian của tân vũ trụ.
Nhưng những thần vương kia thì sao?
Bên trong vũ trụ của Thần giới, bọn họ có thể coi là thần vương.
Nhưng đến Tân vũ trụ, Không gian pháp tắc của bọn họ hoàn toàn không có tác dụng. Ngay cả Thời gian gia tốc cũng trở nên vô dụng. Và Thời gian tĩnh chỉ của Tu La thần vương và Huyết Hải nữ vương cũng vậy.
Bọn họ cũng không cách gì thuấn di mà chạy!
Bên trong Tân vũ trụ, bọn họ chỉ có thể chịu giày xéo!
Tần Vũ cười nhạt nói:
- Tốt rồi. Đừng nói nữa, bọn họ tới rồi.
Lập tức tất cả mọi người nhìn về phía trước.
- Hô! Hô! Hô! Hô! …
Chỉ thấy người đầu tiên là Huyết Hải nữ vương bỗng xuất hiện giữa không trung, sau đó là Tu La thần vương, Tôn Luyện, Liễu Liên, bát đại thánh hoàng…mấy người thần vương liên tiếp tiến vào bên trong.
Hai mươi vị thần vương lăng không mà đứng.
- Tần Vũ, ngươi chưa chết?
Thấy Tần Vũ cười nhạt đứng ở giữa không trung, Huyết Hải nữ vương không khỏi chấn kinh.
Mấy người Tu La thần vương, Khương Phạm, Chu Hiển cùng bát đại thánh hoàng cũng khiếp sợ nhìn về Tần Vũ không xa trong không trung. Trong suy nghĩ của bọn họ, đáng nhẽ Tần Vũ phải chết rồi mới đúng. Dù cho chưa chết, cũng phải trọng thương gần chết.
Nhưng hiện giờ xem ra, hình như Tần Vũ không hề có chút thương thế nào.
- Ha ha….
Tần Vũ cười nhìn hai mươi vị thần vương:
- Hoan nghênh chư vị thần vương tới thế giới của Tần Vũ ta.
- Thế giới của ngươi?
Hai mươi vị thần vương bọn La Phàm, Tiết Vân, Khương Phạm, Chu Hiển đều thấy nghi hoặc. Dù cho không gian mà thần vương sáng tạo ra thì cũng có thể tính là một không gian, chứ còn xa lắm mới bằng thế giới.
"Tần Vũ nói như vậy là có ý gì?" Mấy người Khương Phạm không khỏi nhíu mày.
Đoan Mộc Như Phong là người đầu tiên nhẹ quát lên:
- Tần Vũ, đừng nói lời thừa nữa. Ngươi đã trúng phải công kích của Lôi Phạt thiên tôn tiền bối, không chết cũng trọng thương. Đừng ở trước mặt chúng ta mà ngụy trang…Mau mau giao Vạn Dân Ấn ra.
Chu Hiển quát lên một tiếng lạnh lẽo:
-Nói lời thừa với chúng để làm gì? Trực tiếp bắt lấy là được.
Chỉ thấy Chu Hiển là người đầu tiên bay lên, Khương Phạm, Thân Đồ Diêm, Mộc Khâm, Thang Lam…bát đại thánh hoàng cũng nhau xông lên theo.
- Bọn khốn. Lăn về!
Chỉ thấy Hầu Phí chợt quát một tiếng, rồi hắn cầm Huyền Thanh Nhất Khí côn tựa như đánh vào bao cát, độc ác đánh lên mình Chu Hiển. Chu Hiển chỉ cảm thấy toàn thân đột nhiên bị trói buộc, không thể cử động. Chỉ có thể nhìn Huyền Thanh Nhất Khí Côn nện lên người mình.
"Thuấn di!" Chu Hiển muốn thuấn di.
Nhưng hắn hốt nhiên phát hiện, mình căn bản không cảm ứng được lực không gian dao động, nên không cách gì thuấn di.
- Bồng!
Huyền Thanh Nhất Khí Côn đánh lên mình Chu Hiển.
Bảy vị thánh hoàng phía sau cũng gặp phải điều y như Chu Hiển, không thể thuấn di, cũng bị trói buộc không thể di động, chỉ có thể nhìn bản thân bị đánh. Chỉ thấy Huyền Thanh Nhất Khí Côn đó liên tục đánh lên trên mình bảy người.
Tám vị thánh hoàng Chu Hiển, Khương Phạm giống như bao cát, không có chút phản kháng nào bị Hầu Phí đánh bay đi.
Tu La thần vương, Huyết Hải nữ vương cùng với những thần vương khác đầu ngây ngốc.
- Đây, làm sao có thể?
Bát đại thánh hoàng từ phía xa bay lại từng người một, không để ý tới máu tươi ở khóe miệng, trên mặt đầy vẻ khó mà tin được.
- Chúng ta làm sao mà không thể thuấn di? Làm sao không cảm ứng được không gian dao động, rồi cả thời gian trôi vậy?
Bát đại thánh hoàng kinh hoảng thất thố.
Hầu Phí giận dữ quát lớn:
- Tất cả câm miệng lại cho ta, nếu không sẽ ăn vài bổng nữa của bản Hầu gia.
Tức thì bát đại thánh hoàng yên tĩnh lại. Bọn họ đều nghĩ tới chuyện vừa rồi mình đã bị Hầu Phí đánh bay đi như đánh bao cát.
Bình luận truyện