Tinh Thần Châu
Chương 1231: Vô lực kháng cự
Thần giới....
Địa phương vốn ngày trước là Quang Minh Thần Điện, còn bây giờ thì đã biến trở thành Ma Vực rồi.
Trên vách đá, ma vân bao phủ vạn trượng, một bóng thân ảnh cô độc đang đứng đón những cơn lãnh phong không ngừng thổi qua. Thân hình cao lớn vẫn đứng im không hề nhúc nhích, chỉ có tấm áo choàng màu đen ở sau lưng, là đang tung bay phần phật theo gió.
Lúc này, trong đôi con ngươi của hắn, thoáng xuất hiện một tia phẫn nộ. Chỉ là một gã tu sĩ, tu vi Đại Thần hậu kỳ, thế nhưng lại có khả năng đào thoát nhiều lần ở trong tay của hắn, chuyện này quả thực đã làm cho hắn vô cùng căm phẫn!
Đứng ở bên cạnh dốc đá, hắn nhẹ nhàng cất bước đi trong hư không, thoạt nhìn chỉ như một bước bình thường, nhưng một bước này lại xa tới cả ngàn dặm, đảo mắt một cái, thân hình đã muốn ở trong vũ trụ vô tận rồi. Nhưng bước đi ở trong vũ trụ mênh mông, đối với hắn mà nói, thì cũng như là đang tản bộ ở trong sân vắng mà thôi.
Đang muốn cất bước đi tiếp, thì bỗng nhiên ở phía trước có hai luồng quang mang rực rỡ. Một con Kim Sắc Cự Long dài đến cả ngàn trượng, theo trong hư không chui ra, bay múa ở trên bầu trời, lân giáp bao trùm ánh kim quang lóa mắt, chân khí Thần Long uy nghiêm sung mãn, cũng lập tức tràn lan ra bốn phương tám hướng, ở bên trong vũ trụ vô tận.
Đồng dạng, một con phượng hoàng dài đến cả ngàn trượng, cũng từ trong hư không bay ra, mang theo bộ lông đuôi bảy màu sặc sỡ, vỗ cánh bay múa ở dưới sao trời sáng lạn. Chân khí cổ lão mà thần thánh, cũng đang không ngừng lưu chuyển quanh thân.
"Grào!" Đột nhiên, Thần Long gầm lên một tiếng.
"Khanh khách!" Thất Thải Phượng Hoàng đồng dạng cũng không ngừng phát ra tiếng hót ở trong tinh không, ánh mắt cao quý lãnh ngạo, còn đang chăm chú nhìn vào bóng người giáp trụ toàn thân đều mang một màu hắc sắc.
Ma Thần Dạ thân hình cao lớn, nhưng khi đứng ở trước mặt hai con Thần Thú, thì phảng phất lại nhỏ bé như một con kiến bình thường. Lúc này, hắn thản nhiên nhìn hai con Thần Thú ở trước mặt, khinh thường "hừ" lạnh nói: "Bàn Long, Phượng Hoàng, hai các ngươi mà đòi làm đối thủ của ta ư?"
Trên người hai con Thần Thú đột nhiên nhấp nháy ánh quang mang mỹ lệ, càng lúc càng trở nên chói mắt, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào. Bất quá, Ma Thần Dạ lại vẫn bình thường như không có chuyện gì cả.
Theo sau, luồng cường quang đột nhiên lại biến mất, một gã nam nhân thân hình cường tráng, nửa thân trần, phơi bày ra những đường nét săn chắc và nước da màu cổ đồng khỏe mạnh, hai mắt sáng ngời hữu thần, xuất hiện.
Đồng dạng, một vị mỹ nữ thân mặc váy dài lộng lẫy, cũng hiện ra, đứng sừng sững ở dưới sao trời. Người này trang phục hoa lệ khó có thể hình dung, nhan sắc cao quý làm cho tất cả nữ tử ở trên thế gian đều phải cảm thấy tự ti mặc cảm. Trong đôi mắt đẹp toát ra thần thái sáng lạn, cả người thản nhiên bao phủ một tầng ánh sáng Thần Thánh.
Đôi nam nữ này, chính là Bàn Long cổ thần và Phượng Hoàng cổ thân, từ rất lâu đã tồn tại ở trong truyền thuyết rồi.
"Dạ, làm sao ngươi lại muốn động thủ cùng với hai người chúng ta vậy?" Phượng Hoàng cổ thần mỉm cười đạm nhạt nói. Cái thanh âm mỹ lệ êm tai này, giống như trên thế gian đều không có bất kỳ vật gì có thể so sánh nổi. Tựa như, chỉ cần dựa vào thanh âm này, là đã có thể hóa giải được tất cả địch ý ở trong thế gian rồi.
Ma Thần Dạ hờ hững, hừ lạnh nói: "Chẳng lẽ hai người các ngươi vội vàng chạy tới đây. Không phải là vì đến ngăn cản ta hay sao?"
Bàn Long cổ thần khẽ lắc đầu, thở dài nói: "Dạ, chúng ta chỉ đến nhắc nhở, đề tỉnh ngươi mà thôi. Kỳ hạn đánh cược giữa ngươi và Đạo chẳng còn bao xa nữa. Chẳng lẽ ngươi thực sự nguyện ý phá hủy ước định giữa các ngươi hay sao? Cần phải biết rằng, một khi ngươi hàng lâm xuống Tam giới, thì Minh, sẽ không thể sống lại được nữa đâu.
Trong mắt của Ma Thần Dạ đột phát ra ánh hào quang đại thịnh, đứng im không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào Bàn Long cổ thần, chậm rãi nói: "Còn cần phải đánh cược nữa không đây? Đạo, tìm một người như vậy để cùng ta phân chia thắng bại, thì cũng không khỏi đã quá coi thường ta rồi. Bất luận người nào đều có thể nhìn ra, hắn căn bản không phải là đối thủ của ta. Chuyện này quả là lãng phí thời gian, không bằng để ta kết liễu hắn ngay bây giờ, đâu cần phải dây dưa lằng nhằng như vậy làm gì."
Phượng Hoàng cổ thần cười nói: "Dạ, xem ra ngươi đã đoán ra, Đạo tìm người đến quyết đấu cùng ngươi là ai rồi, phải không?"
Trong ngữ khí của Ma Thần Dạ tràn đầy vẻ khinh thường, nói: "Đạo, Tinh Thần Châu, Công Pháp Ngũ Hành, Khai Thiên Tích Địa Tiễn, đều tập trung ở trên người của hắn, đã rõ ràng như thế mà ta còn không nhìn ra, thì ta há lại chẳng bằng ngốc tử hay sao? Vì muốn tìm ra người có thể đánh bại được ta. Đạo, thật đúng là đã dốc hết công sức rồi, nhưng chọn ai không chọn, lại đi chọn đúng gã tiểu tử kia, coi như hắn thôn phệ được Thủy Thần, luyện thành Công Pháp Ngũ Hành, chẳng ngại cho hắn tiếp tục tu luyện thêm một vạn năm thời gian nữa, thì hắn cũng vẫn không phải là đối thủ của ta."
Bàn Long cổ thần, không chút sợ hãi, nói: "Một khi ngươi đã nắm chắc như vậy. Thì vì sao không thể chờ thêm một lúc nữa. Chẳng lẽ ngươi sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên đã chột dạ rồi hay sao?"
Phượng Hoàng cổ thần cũng mỉm cười phụ họa: "Dạ, nếu ngươi thực lòng muốn làm cho Minh sống lại, vậy thì hãy gắng chờ thêm một chút nữa đi! Cách ngày quyết chiến đã không còn xa nữa đâu. Đương nhiên, nếu ngươi không muốn Minh sống lại, thì chúng ta cũng chẳng biết nói thêm cái gì nữa cả. Đồng thời, cũng không ngăn cản ngươi."
Vừa nói dứt lời, đôi nam nữ liền đồng thời nghiêng người tránh ra, nhường ra một con đường đi thông qua vũ trụ mênh mông vô tận, và tinh không thần bí.
Ma Thần Dạ trầm ngâm một lúc sau, ánh mắt thoáng lướt qua mặt của hai người. Sau đó "hừ" lạnh một tiếng, rồi xoay người biến mất. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Lúc này, cặp nam nữ không khỏi nhìn nhau mỉm cười, tiếp đó lại lắc đầu thở dài ra một tiếng, rồi cũng yên lặng biến mất ở dưới sao trời.
Thần Hư Cảnh....!
Nguyên lai, người trấn thủ Thần Hư Cảnh lại chính là Thải Vũ Sư Vương! Dược Thiên Sầu cẩn thận liếc mắt đánh giá đôi cánh mọc ra ở trên lưng của con sư tử này, phát hiện ra tu vi của nó bất quá chỉ mới là Tiểu Thần sơ kỳ, chẳng trách không phải là đối thủ của Kim Thái. Hiện giờ, hắn cũng không có tâm tư suy nghĩ đến nhiều chuyện khác, liền khẽ gật đầu nói: "Cửu ngưỡng đại danh đã lâu!"
Thải Vũ Sư Vương thoáng rùng mình, bởi vì nó đã phát hiện ra tu vi của Dược Thiên Sầu và Hồng Thái Long đều cao hơn nó.
"Nha!" Đột nhiên, con Dã Kê giống như vừa nhớ ra chuyện gì đó, liền kinh hô lên một tiếng: "Người xấu! Ma Thần truy sát các ngươi. Tuyết Nhi tỷ tỷ sẽ không làm sao đó chứ?"
Dược Thiên Sầu khẽ nhắm mắt lại, cảnh tượng thê lương ở bên trong Ô Thác Châu liền xuất hiện ở trong đầu của hắn. Trầm ngâm một lúc lâu, sau đó mở mắt ra, lắc đầu nói: "Nàng không có việc gì."
Nghe vậy, Dã Kê liền dùng hai cánh ôm lấy miệng, có vẻ giống như vừa nhẹ nhàng thở ra, thần sắc cực kỳ giống người.
"Phượng Hoàng thần miếu...." Hồng Thái Long khẽ lẩm bẩm một câu, rồi lại rơi vào trong cơn trầm ngâm. Đột nhiên nhãn tình của hắn sáng lên, vội vàng hỏi: "Tiểu Phượng Hoàng, có phải Phượng Hoàng thần miếu do Phượng Hoàng đại thần kiến tạo năm xưa, vẫn còn đang tồn tại ở bên trong Thần Hư Cảnh?"
"Đúng vậy, ta đã tìm ra được rồi." Dã Kê hưng phấn vui vẻ trả lời. Đột nhiên lại dùng ánh mắt nghi ngờ cảnh giác hỏi: "Hồng Thái Long, ngươi lại vừa nghĩ ra cái chủ ý gì vậy. Có phải là muốn đánh nhau hay không?"
Bởi nó sớm đã cảm thấy con rồng này cùng người xấu, là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, chính là cái thứ bại hoại ở trong Long tộc ah!
Hồng Thái Long chẳng thèm quan tâm đến lời nói của nó. Tương phản, lại hưng phấn kéo Dược Thiên Sầu đến gần, nói: "Dược Thiên Sầu, chúng ta không cần chạy loạn khắp nơi, trốn đông núp tây nữa rồi. Phượng Hoàng thần miếu chính là nơi tiềm tu năm xưa của Phượng Hoàng đại thần. Chỉ cần chúng ta tránh vào bên trong Phượng Hoàng thần miếu, trừ khi Ma Thần pháp giá thân lâm, nếu không cũng khó lòng mà phá hủy được cấm chế bảo hộ của Thần Miếu. Chúng ta mau trốn vào bên trong Phượng Hoàng thần miếu đi!"
Ở một bên, Thải Vũ Sư Vương đột nhiên mở miệng nói: "Thần Miếu đã bị cấm chế bảo hộ rồi, chúng ta không thể vào được, tựu ngay cả Tiểu Phượng Hoàng đã từng thử nhiều biện pháp đều không thể vào được. Trừ khi có Phượng Hoàng Vân Y bao bọc, thì mới có thể bình yên đi vào."
Dã Kê liên tục gật đầu như gà con mổ thóc, nói: "Ân! Chỉ riêng Tuyết Nhi tỷ tỷ mới có thể đi vào được thôi."
"Ách...." Hồng Thái Long sửng sốt hỏi: "Tiểu Phượng Hoàng, ngươi là đang nói tới Võ Lập Tuyết, con tiểu nha đầu không có tim không có phổi kia, đang nắm giữ Phượng Hoàng Vân Y hay sao?"
"Chính ngươi mới là người không có tim, không có phổi đấy." Dã Kê khinh bỉ nói.
Dược Thiên Sầu chẳng muốn nghe hai người cãi nhau, mà lực chú ý vẫn còn để ở bốn phía xung quanh, một lúc lâu sau mà vẫn không thấy có động tĩnh gì, liền kỳ quái dò hỏi: "Sao thế nhỉ? Chẳng lẽ Ma Thần không cảm ứng được, chúng ta đã tiến nhập vào Thần Hư Cảnh rồi sao. Hay là hắn đã từ bỏ ý định truy sát rồi. Nếu không, thì vì sao đến tận bây giờ mà còn không thấy có chút động tĩnh gì?"
Dược Thiên Sầu vừa nói dứt lời, thì Hồng Thái Long cũng phóng xuất thần thức ra, kiểm tra bốn phía xung quanh, kỳ quái nói: "Đúng vậy! Đã lâu rồi, mà sao lại như thế này đây nhỉ?"
"Các ngươi ở đây chờ ta, ta ra ngoài kiểm tra một vòng xem sao." Dược Thiên Sầu vừa nói xong, thì cả người liền biến mất ở nguyên tại chỗ.
Khi hắn quay về Ô Thác Châu, rồi lại nhanh chóng xuất hiện ở Tiên giới, chờ đợi trong chốc lát mà không thấy Ma Thần có phản ứng gì. Vì thế lại quang minh chính đại bước ra ngoài, ở Tiên giới dạo chơi ước chừng gần nửa ngày, hắn phỏng đoán rất có khả năng Ma Thần đã từ bỏ ý định truy sát mình rồi. Cho nên, lúc này mới yên lòng trở lại.
Lại quay trở về Ô Thác Châu, thoạt nhìn quang cảnh khắp nơi đều tan hoang. Nhìn thấy hắn đã quay trở lại, mấy vị phụ nhân đều ngơ ngác nhìn hắn, không ai nói gì, mà chỉ yên lặng rơi nước mắt.
Thận Vưu ngồi một bên, trong lòng vẫn còn tràn đầy sợ hãi, lẳng lặng nhìn Dược Thiên Sầu. Hắn không sao nghĩ ra nổi, người này vì sao lại không thành thật mà sống, vì cái gì cứ đi trêu chọc những người không nên trêu vào ah!
Đột nhiên, Phù Dung khóc rống lên, phóng tới ôm lấy hắn, vùi đầu khóc ròng mà nói: "Phụ thân của thiếp...."
Dược Thiên Sầu phóng mắt nhìn đi, những người trong Phiêu Miểu Cung còn sống đều đang ở đây, nửa sống nửa chết đang do Lộ Nghiên Thanh ra tay cứu trị, các loại dược liệu nàng cần, đều đã có người mang từ Linh Thảo Viên tới cho.
Vạn hạnh chính là, nhóm nữ nhân chung tình với hắn đều còn sống. Chỉ riêng Tử Y là đang nằm hôn mê bất tỉnh ở trên mặt đất, trong miệng còn mê sảng lẩm bẩm cái gì đó, tựa hồ như trong lúc hôn mê mà vẫn đều đang khóc.
Dược Thiên Sầu ôm Phù Dung, nhìn mọi người vô lực lắc đầu, nói: "Đều là do ta hại mọi người."
Đi tìm Ma Thần báo thù ư?
Nực cười!
Thù này có thể báo nổi hay sao?
Lộ Nghiên Thanh bận rộn nửa ngày, lúc này vừa đi qua thì nghe thấy những lời này của hắn, nàng liền dừng bước, dùng nhãn tình thần thánh, không hề nhượng bộ chút nào nhìn chằm chằm vào hắn, gằn giọng nói: "Ngươi thử vấn lương tâm của mình xem, mấy năm nay ngươi đã làm hại còn ít người hay sao? Các ngươi tranh tới tranh lui, không chỉ là cho bản thân các ngươi. Mà còn gây hại cho rất nhiều người khác nữa."
Ném ra những lời này xong, thân ảnh kiều diễm lại tiếp tục đi cứu những người còn sống.
Dược Thiên Sầu thần tình ngưng trệ, chuyện xưa rõ mồn một đang dần dần hiện ra ở trước mắt hắn. Người hoặc trực tiếp, hoặc gián tiếp chết ở trên tay của hắn, nhất là hơn ngàn ức đại quân bị hắn bức tử ở Ma giới, hòa cùng một chỗ, ngay cả chính bản thân hắn cũng không đếm nổi, rốt cuộc là mình đã giết chết bao nhiêu người rồi. Trong lúc thất thần, Dược Thiên Sầu khẽ lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ, ta thực sự đã sai lầm rồi hay sao?"
Địa phương vốn ngày trước là Quang Minh Thần Điện, còn bây giờ thì đã biến trở thành Ma Vực rồi.
Trên vách đá, ma vân bao phủ vạn trượng, một bóng thân ảnh cô độc đang đứng đón những cơn lãnh phong không ngừng thổi qua. Thân hình cao lớn vẫn đứng im không hề nhúc nhích, chỉ có tấm áo choàng màu đen ở sau lưng, là đang tung bay phần phật theo gió.
Lúc này, trong đôi con ngươi của hắn, thoáng xuất hiện một tia phẫn nộ. Chỉ là một gã tu sĩ, tu vi Đại Thần hậu kỳ, thế nhưng lại có khả năng đào thoát nhiều lần ở trong tay của hắn, chuyện này quả thực đã làm cho hắn vô cùng căm phẫn!
Đứng ở bên cạnh dốc đá, hắn nhẹ nhàng cất bước đi trong hư không, thoạt nhìn chỉ như một bước bình thường, nhưng một bước này lại xa tới cả ngàn dặm, đảo mắt một cái, thân hình đã muốn ở trong vũ trụ vô tận rồi. Nhưng bước đi ở trong vũ trụ mênh mông, đối với hắn mà nói, thì cũng như là đang tản bộ ở trong sân vắng mà thôi.
Đang muốn cất bước đi tiếp, thì bỗng nhiên ở phía trước có hai luồng quang mang rực rỡ. Một con Kim Sắc Cự Long dài đến cả ngàn trượng, theo trong hư không chui ra, bay múa ở trên bầu trời, lân giáp bao trùm ánh kim quang lóa mắt, chân khí Thần Long uy nghiêm sung mãn, cũng lập tức tràn lan ra bốn phương tám hướng, ở bên trong vũ trụ vô tận.
Đồng dạng, một con phượng hoàng dài đến cả ngàn trượng, cũng từ trong hư không bay ra, mang theo bộ lông đuôi bảy màu sặc sỡ, vỗ cánh bay múa ở dưới sao trời sáng lạn. Chân khí cổ lão mà thần thánh, cũng đang không ngừng lưu chuyển quanh thân.
"Grào!" Đột nhiên, Thần Long gầm lên một tiếng.
"Khanh khách!" Thất Thải Phượng Hoàng đồng dạng cũng không ngừng phát ra tiếng hót ở trong tinh không, ánh mắt cao quý lãnh ngạo, còn đang chăm chú nhìn vào bóng người giáp trụ toàn thân đều mang một màu hắc sắc.
Ma Thần Dạ thân hình cao lớn, nhưng khi đứng ở trước mặt hai con Thần Thú, thì phảng phất lại nhỏ bé như một con kiến bình thường. Lúc này, hắn thản nhiên nhìn hai con Thần Thú ở trước mặt, khinh thường "hừ" lạnh nói: "Bàn Long, Phượng Hoàng, hai các ngươi mà đòi làm đối thủ của ta ư?"
Trên người hai con Thần Thú đột nhiên nhấp nháy ánh quang mang mỹ lệ, càng lúc càng trở nên chói mắt, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào. Bất quá, Ma Thần Dạ lại vẫn bình thường như không có chuyện gì cả.
Theo sau, luồng cường quang đột nhiên lại biến mất, một gã nam nhân thân hình cường tráng, nửa thân trần, phơi bày ra những đường nét săn chắc và nước da màu cổ đồng khỏe mạnh, hai mắt sáng ngời hữu thần, xuất hiện.
Đồng dạng, một vị mỹ nữ thân mặc váy dài lộng lẫy, cũng hiện ra, đứng sừng sững ở dưới sao trời. Người này trang phục hoa lệ khó có thể hình dung, nhan sắc cao quý làm cho tất cả nữ tử ở trên thế gian đều phải cảm thấy tự ti mặc cảm. Trong đôi mắt đẹp toát ra thần thái sáng lạn, cả người thản nhiên bao phủ một tầng ánh sáng Thần Thánh.
Đôi nam nữ này, chính là Bàn Long cổ thần và Phượng Hoàng cổ thân, từ rất lâu đã tồn tại ở trong truyền thuyết rồi.
"Dạ, làm sao ngươi lại muốn động thủ cùng với hai người chúng ta vậy?" Phượng Hoàng cổ thần mỉm cười đạm nhạt nói. Cái thanh âm mỹ lệ êm tai này, giống như trên thế gian đều không có bất kỳ vật gì có thể so sánh nổi. Tựa như, chỉ cần dựa vào thanh âm này, là đã có thể hóa giải được tất cả địch ý ở trong thế gian rồi.
Ma Thần Dạ hờ hững, hừ lạnh nói: "Chẳng lẽ hai người các ngươi vội vàng chạy tới đây. Không phải là vì đến ngăn cản ta hay sao?"
Bàn Long cổ thần khẽ lắc đầu, thở dài nói: "Dạ, chúng ta chỉ đến nhắc nhở, đề tỉnh ngươi mà thôi. Kỳ hạn đánh cược giữa ngươi và Đạo chẳng còn bao xa nữa. Chẳng lẽ ngươi thực sự nguyện ý phá hủy ước định giữa các ngươi hay sao? Cần phải biết rằng, một khi ngươi hàng lâm xuống Tam giới, thì Minh, sẽ không thể sống lại được nữa đâu.
Trong mắt của Ma Thần Dạ đột phát ra ánh hào quang đại thịnh, đứng im không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào Bàn Long cổ thần, chậm rãi nói: "Còn cần phải đánh cược nữa không đây? Đạo, tìm một người như vậy để cùng ta phân chia thắng bại, thì cũng không khỏi đã quá coi thường ta rồi. Bất luận người nào đều có thể nhìn ra, hắn căn bản không phải là đối thủ của ta. Chuyện này quả là lãng phí thời gian, không bằng để ta kết liễu hắn ngay bây giờ, đâu cần phải dây dưa lằng nhằng như vậy làm gì."
Phượng Hoàng cổ thần cười nói: "Dạ, xem ra ngươi đã đoán ra, Đạo tìm người đến quyết đấu cùng ngươi là ai rồi, phải không?"
Trong ngữ khí của Ma Thần Dạ tràn đầy vẻ khinh thường, nói: "Đạo, Tinh Thần Châu, Công Pháp Ngũ Hành, Khai Thiên Tích Địa Tiễn, đều tập trung ở trên người của hắn, đã rõ ràng như thế mà ta còn không nhìn ra, thì ta há lại chẳng bằng ngốc tử hay sao? Vì muốn tìm ra người có thể đánh bại được ta. Đạo, thật đúng là đã dốc hết công sức rồi, nhưng chọn ai không chọn, lại đi chọn đúng gã tiểu tử kia, coi như hắn thôn phệ được Thủy Thần, luyện thành Công Pháp Ngũ Hành, chẳng ngại cho hắn tiếp tục tu luyện thêm một vạn năm thời gian nữa, thì hắn cũng vẫn không phải là đối thủ của ta."
Bàn Long cổ thần, không chút sợ hãi, nói: "Một khi ngươi đã nắm chắc như vậy. Thì vì sao không thể chờ thêm một lúc nữa. Chẳng lẽ ngươi sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên đã chột dạ rồi hay sao?"
Phượng Hoàng cổ thần cũng mỉm cười phụ họa: "Dạ, nếu ngươi thực lòng muốn làm cho Minh sống lại, vậy thì hãy gắng chờ thêm một chút nữa đi! Cách ngày quyết chiến đã không còn xa nữa đâu. Đương nhiên, nếu ngươi không muốn Minh sống lại, thì chúng ta cũng chẳng biết nói thêm cái gì nữa cả. Đồng thời, cũng không ngăn cản ngươi."
Vừa nói dứt lời, đôi nam nữ liền đồng thời nghiêng người tránh ra, nhường ra một con đường đi thông qua vũ trụ mênh mông vô tận, và tinh không thần bí.
Ma Thần Dạ trầm ngâm một lúc sau, ánh mắt thoáng lướt qua mặt của hai người. Sau đó "hừ" lạnh một tiếng, rồi xoay người biến mất. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Lúc này, cặp nam nữ không khỏi nhìn nhau mỉm cười, tiếp đó lại lắc đầu thở dài ra một tiếng, rồi cũng yên lặng biến mất ở dưới sao trời.
Thần Hư Cảnh....!
Nguyên lai, người trấn thủ Thần Hư Cảnh lại chính là Thải Vũ Sư Vương! Dược Thiên Sầu cẩn thận liếc mắt đánh giá đôi cánh mọc ra ở trên lưng của con sư tử này, phát hiện ra tu vi của nó bất quá chỉ mới là Tiểu Thần sơ kỳ, chẳng trách không phải là đối thủ của Kim Thái. Hiện giờ, hắn cũng không có tâm tư suy nghĩ đến nhiều chuyện khác, liền khẽ gật đầu nói: "Cửu ngưỡng đại danh đã lâu!"
Thải Vũ Sư Vương thoáng rùng mình, bởi vì nó đã phát hiện ra tu vi của Dược Thiên Sầu và Hồng Thái Long đều cao hơn nó.
"Nha!" Đột nhiên, con Dã Kê giống như vừa nhớ ra chuyện gì đó, liền kinh hô lên một tiếng: "Người xấu! Ma Thần truy sát các ngươi. Tuyết Nhi tỷ tỷ sẽ không làm sao đó chứ?"
Dược Thiên Sầu khẽ nhắm mắt lại, cảnh tượng thê lương ở bên trong Ô Thác Châu liền xuất hiện ở trong đầu của hắn. Trầm ngâm một lúc lâu, sau đó mở mắt ra, lắc đầu nói: "Nàng không có việc gì."
Nghe vậy, Dã Kê liền dùng hai cánh ôm lấy miệng, có vẻ giống như vừa nhẹ nhàng thở ra, thần sắc cực kỳ giống người.
"Phượng Hoàng thần miếu...." Hồng Thái Long khẽ lẩm bẩm một câu, rồi lại rơi vào trong cơn trầm ngâm. Đột nhiên nhãn tình của hắn sáng lên, vội vàng hỏi: "Tiểu Phượng Hoàng, có phải Phượng Hoàng thần miếu do Phượng Hoàng đại thần kiến tạo năm xưa, vẫn còn đang tồn tại ở bên trong Thần Hư Cảnh?"
"Đúng vậy, ta đã tìm ra được rồi." Dã Kê hưng phấn vui vẻ trả lời. Đột nhiên lại dùng ánh mắt nghi ngờ cảnh giác hỏi: "Hồng Thái Long, ngươi lại vừa nghĩ ra cái chủ ý gì vậy. Có phải là muốn đánh nhau hay không?"
Bởi nó sớm đã cảm thấy con rồng này cùng người xấu, là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, chính là cái thứ bại hoại ở trong Long tộc ah!
Hồng Thái Long chẳng thèm quan tâm đến lời nói của nó. Tương phản, lại hưng phấn kéo Dược Thiên Sầu đến gần, nói: "Dược Thiên Sầu, chúng ta không cần chạy loạn khắp nơi, trốn đông núp tây nữa rồi. Phượng Hoàng thần miếu chính là nơi tiềm tu năm xưa của Phượng Hoàng đại thần. Chỉ cần chúng ta tránh vào bên trong Phượng Hoàng thần miếu, trừ khi Ma Thần pháp giá thân lâm, nếu không cũng khó lòng mà phá hủy được cấm chế bảo hộ của Thần Miếu. Chúng ta mau trốn vào bên trong Phượng Hoàng thần miếu đi!"
Ở một bên, Thải Vũ Sư Vương đột nhiên mở miệng nói: "Thần Miếu đã bị cấm chế bảo hộ rồi, chúng ta không thể vào được, tựu ngay cả Tiểu Phượng Hoàng đã từng thử nhiều biện pháp đều không thể vào được. Trừ khi có Phượng Hoàng Vân Y bao bọc, thì mới có thể bình yên đi vào."
Dã Kê liên tục gật đầu như gà con mổ thóc, nói: "Ân! Chỉ riêng Tuyết Nhi tỷ tỷ mới có thể đi vào được thôi."
"Ách...." Hồng Thái Long sửng sốt hỏi: "Tiểu Phượng Hoàng, ngươi là đang nói tới Võ Lập Tuyết, con tiểu nha đầu không có tim không có phổi kia, đang nắm giữ Phượng Hoàng Vân Y hay sao?"
"Chính ngươi mới là người không có tim, không có phổi đấy." Dã Kê khinh bỉ nói.
Dược Thiên Sầu chẳng muốn nghe hai người cãi nhau, mà lực chú ý vẫn còn để ở bốn phía xung quanh, một lúc lâu sau mà vẫn không thấy có động tĩnh gì, liền kỳ quái dò hỏi: "Sao thế nhỉ? Chẳng lẽ Ma Thần không cảm ứng được, chúng ta đã tiến nhập vào Thần Hư Cảnh rồi sao. Hay là hắn đã từ bỏ ý định truy sát rồi. Nếu không, thì vì sao đến tận bây giờ mà còn không thấy có chút động tĩnh gì?"
Dược Thiên Sầu vừa nói dứt lời, thì Hồng Thái Long cũng phóng xuất thần thức ra, kiểm tra bốn phía xung quanh, kỳ quái nói: "Đúng vậy! Đã lâu rồi, mà sao lại như thế này đây nhỉ?"
"Các ngươi ở đây chờ ta, ta ra ngoài kiểm tra một vòng xem sao." Dược Thiên Sầu vừa nói xong, thì cả người liền biến mất ở nguyên tại chỗ.
Khi hắn quay về Ô Thác Châu, rồi lại nhanh chóng xuất hiện ở Tiên giới, chờ đợi trong chốc lát mà không thấy Ma Thần có phản ứng gì. Vì thế lại quang minh chính đại bước ra ngoài, ở Tiên giới dạo chơi ước chừng gần nửa ngày, hắn phỏng đoán rất có khả năng Ma Thần đã từ bỏ ý định truy sát mình rồi. Cho nên, lúc này mới yên lòng trở lại.
Lại quay trở về Ô Thác Châu, thoạt nhìn quang cảnh khắp nơi đều tan hoang. Nhìn thấy hắn đã quay trở lại, mấy vị phụ nhân đều ngơ ngác nhìn hắn, không ai nói gì, mà chỉ yên lặng rơi nước mắt.
Thận Vưu ngồi một bên, trong lòng vẫn còn tràn đầy sợ hãi, lẳng lặng nhìn Dược Thiên Sầu. Hắn không sao nghĩ ra nổi, người này vì sao lại không thành thật mà sống, vì cái gì cứ đi trêu chọc những người không nên trêu vào ah!
Đột nhiên, Phù Dung khóc rống lên, phóng tới ôm lấy hắn, vùi đầu khóc ròng mà nói: "Phụ thân của thiếp...."
Dược Thiên Sầu phóng mắt nhìn đi, những người trong Phiêu Miểu Cung còn sống đều đang ở đây, nửa sống nửa chết đang do Lộ Nghiên Thanh ra tay cứu trị, các loại dược liệu nàng cần, đều đã có người mang từ Linh Thảo Viên tới cho.
Vạn hạnh chính là, nhóm nữ nhân chung tình với hắn đều còn sống. Chỉ riêng Tử Y là đang nằm hôn mê bất tỉnh ở trên mặt đất, trong miệng còn mê sảng lẩm bẩm cái gì đó, tựa hồ như trong lúc hôn mê mà vẫn đều đang khóc.
Dược Thiên Sầu ôm Phù Dung, nhìn mọi người vô lực lắc đầu, nói: "Đều là do ta hại mọi người."
Đi tìm Ma Thần báo thù ư?
Nực cười!
Thù này có thể báo nổi hay sao?
Lộ Nghiên Thanh bận rộn nửa ngày, lúc này vừa đi qua thì nghe thấy những lời này của hắn, nàng liền dừng bước, dùng nhãn tình thần thánh, không hề nhượng bộ chút nào nhìn chằm chằm vào hắn, gằn giọng nói: "Ngươi thử vấn lương tâm của mình xem, mấy năm nay ngươi đã làm hại còn ít người hay sao? Các ngươi tranh tới tranh lui, không chỉ là cho bản thân các ngươi. Mà còn gây hại cho rất nhiều người khác nữa."
Ném ra những lời này xong, thân ảnh kiều diễm lại tiếp tục đi cứu những người còn sống.
Dược Thiên Sầu thần tình ngưng trệ, chuyện xưa rõ mồn một đang dần dần hiện ra ở trước mắt hắn. Người hoặc trực tiếp, hoặc gián tiếp chết ở trên tay của hắn, nhất là hơn ngàn ức đại quân bị hắn bức tử ở Ma giới, hòa cùng một chỗ, ngay cả chính bản thân hắn cũng không đếm nổi, rốt cuộc là mình đã giết chết bao nhiêu người rồi. Trong lúc thất thần, Dược Thiên Sầu khẽ lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ, ta thực sự đã sai lầm rồi hay sao?"
Bình luận truyện