Tinh Thần Châu
Chương 1251: Phục sinh
Ma thần hai mắt đỏ bừng chậm rãi ngẩng đầu lên, tràn ngập bi phẫn nói:"Ngươi cũng nói rồi, hai người chúng ta ai cũng giết không được đối phương, nói cách khác, ta không thắng, nhưng là cũng không có cách... Đánh cuộc của chúng ta bất phân thắng bại, ngươi có thể không thực hiện hứa hẹn, ta cũng không thực hiện hứa hẹn, ngươi tại sao phải giam cầm ta, thả ra!"
"Ngươi có phải muốn qua một kiếp này, sau đó dốc lòng khổ tu, đợi ngày quyển thổ trọng lai, lại lấy ma nghịch thiên, ép ta ra mặt?" Quầng sáng hình người khẽ thở dài một tiếng nói:"Chấp niệm quá sâu rồi, ngươi thật sự cảm thấy mình không bại sao? Ta nếu có chủ tâm muốn thắng ngươi thì người quyết đấu với ngươi sẽ không là Duệ mà trực tiếp để cho Hậu Nghệ xuất thủ là có thể toàn thắng. Vừa rồi ngươi cũng thử qua, ngươi có thể là đối thủ của Hậu Nghệ không? Ta nếu thật sự muốn thắng ngươi thì người ở vị diện khác có tu vi nhiều hơn ngươi nhiều không kể xiết, ta tùy thời có thể xuất ra cả trăm ngàn cao thủ có thể dễ dàng hàng phục ngươi, ngươi lấy cái gì để thắng?"
Lời này vừa nói ra, chư thần khiếp sợ, bỗng nhiên cảm thấy có cảm giác ếch ngồi đáy giếng. Ma thần cắn răng, cả người run rảy, đừng nói những người khác, chỉ cần Đạo tự mình xuất thủ, một đầu ngón tay đã có thể thu thập y, vừa rồi đã nghiệm chứng qua.
Tất Trường Xuân vẫn một mực yên lặng quan sát Đạo, đột nhiên lên tiếng:"Ngươi rốt cuộc là người nào? Là người hay là yêu hay là quỷ?"
"Ta có thể là người, có thể là yêu, có thể là quỷ, có thể là một hạt bụi, một cây cỏ ven đường, ta là thiên địa vạn vật, thiên địa vạn vật cũng có thể là ta, thậm chí trong các ngươi mỗi người cũng có thể là ta, ta cũng vậy có thể là mỗi người trong các ngươi." Quầng sáng hình người thở dài nói.
"Chê cười!" Tất Trường Xuân hừ lạnh nói:"Không có ai có thể đại biểu hết thảy."
Quầng sáng hình người tỏ vẻ đồng ý nói:" Không sai, đúng là không có ai có thể đại biểu hết thảy, thiên lý tuần hoàn, sinh sôi không ngừng, mới có thể duy trì vĩnh hằng, đây luôn là đạo lý. Người tu hành vọng tưởng vĩnh sinh bất diệt địa đứng ở trên vạn vật, chinh phục hết thảy, điều này là trái ngược. Nếu chỉ cần là cường giả sẽ chinh phục hết thảy vậy ta cũng không cần đánh cuộc với Dạ làm gì, để cho y tỉnh ngộ xong, ta hoàn toàn có thể đánh chết y tại đương trường."
Y vừa nói bỗng nhiên chỉ hướng Dược Thiên Sầu "Ta cũng không cần đem hắn từ một thời không khác tới, để cho một người ngoài giết đi hàng tỉ tu sĩ của tam giới."
"Đâu có chuyện gì liên quan tới ta......." Dược Thiên Sầu nhỏ giọng phản ứng, cả người run lên, trợn to mắt nhìn quầng sáng hình người kia.
Dược Thiên Sầu kinh hãi, bí mật hắn xuyên việt tới đây trước kia chưa từng nói với ai sao đối phương lại biết, chẳng lẽ chuyện sau khi mình chết lại xuyên việt tới đây là do y làm?
Mọi người nhìn cả vào Dược Thiên Sầu, ánh mắt lộ vẻ quái dị. Tất Trường Xuân cũng ngưng trọng. Vũ Lập Tuyết thì có cảm giác sợ hãi, rụt rè nhìn Dược Thiên Sầu hỏi:"Dược Thiên Sầu, y nói có thật không?"
"Ta không biết..." Dược Thiên Sầu mờ mịt lắc đầu.
Vũ Lập Tuyết thấy bộ dạng đáng thương của hắn thì không đành lòng cầm lấy tay, thấp giọng nói:" Cho dù là thật thì ta cũng không ngại..."
Ma thần chấn động rồi đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ngửa mặt lên trời gầm hét:"Ta không phục!", thanh âm như sấm sét cuồn cuộn quanh quẩn.
"Ta bất kể ngươi là ai!" Tất Trường Xuân bỗng nhiên quay đầu lại, một thân áo bào xanh phiêu đãng hướng về phía Đạo trầm giọng nói:"Ta với y chưa phân thắng bại, đánh cược của các ngươi cũng không có chế buộc, thả y ra để tiếp tục."
Lúc vừa rồi triền đấu với Ma thần, hai người cũng biết tạm thời là chưa thể phân ra thắng bại nên bắt đầu tính toán. Ma thần thừa dịp đang hỗ chiến, âm thầm nói với Tất Trường Xuân chuyện đánh cuộc giữa mình với Đạo. Nếu y thắng thì Đạo sẽ giúp y làm phục sinh "Minh", nếu y thua thì sẽ thần phục, tuân thủ quy tắc của Đạo.
Nếu song phương đã không phân ra thắng bại thì Ma thần liền thỉnh cầu Tất Trường Xuân giúp mình một lần, giả vờ thất bại, xem Đạo có thể phục sinh Minh hay không, còn để sau này sẽ tìm cơ hội phân ra thắng bại. Tất Trường Xuân cũng muốn xem một chút Đạo trong truyền thuyết kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, cho nên phối hợp để diễn kịch, nào ngờ không thể lừa gạt.
"Ngươi có ý nhường y phải không? Cho dù y thắng thì như thế nào? Không phải là muốn phục sinh Minh sao?" Quầng sáng hình người nhàn nhạt nói:"Nếu cứ khăng khăng một mực như vậy thì cần gì phải giao tranh đến bao giờ, hôm nay chấm dứt đi! Ta sẽ cho y mong muốn."
Ma thần nghe vậy thì chấn động, có chút không dám tin tưởng nhìn Đạo. Chỉ thấy Đạo khẽ điểm ra, hào quang trói buộc Ma thần lập tức biến mất. Ma thần lập tức khôi phục tự do nhưng không dám vọng động mà trơ mắt nhìn Đạo
Trên Phượng Hoàng đài, quầng sáng hình người rung động một hồi rồi quang mang đột nhiên biến mất. Một nữ tử mặc y phục màu đen yên tĩnh đứng ở đó, mái tóc dài nhẹ bay, làn da trắng như tuyết, dung nhan tuyệt mỹ khuynh thành không hề kém Thủy thần, vẻ thùy mị không kém hơn Phượng Hoàng Cổ thần.
Mọi người im lặng, không nghĩ tới Đạo đảo mắt đã thành một mỹ nhân tuyệt sắc. Dược Thiên Sầu há hốc miệng vì hắn phát hiện dung mạo nữ nhân này có tới bảy phần tương tự với Thái Thúc Chính, chẳng qua là so với Thái Thúc Chính còn đẹp hơn, nữ nhân này chắc là Minh trong truyền thuyết.
"Minh, thật sự là nàng sao?" Ma thần thét lên một tiếng kinh hãi rồi thuấn di vọt đến trên Phượng Hoàng đài, đưa tay ra định ôm lấy thì lại phát hiện ra khuôn mặt không chút biểu tình của "Minh.
Ma thần cũng không biết nhớ ra cái gì đó, đột nhiên như mèo bị dẫm vào đuôi, nhanh chóng bay xuống dưới, chỉ vào Minh trên Phượng Hoàng đài, nói:"Ngươi không phải là "Minh", đây là chướng nhãn, là ảo thuật......".
Trên Phượng Hoàng đài, Minh nhẹ nhàng xoay người, mọi người ngẩn ra không biết chuyện gì. Vừa rồi hãy còn là một đại mỹ nhân nhưng giờ lại biến thành một nam tử áo vàng cao lớn, mặt mũi cương nghị.
"Thái Thúc Chính!" Ma thần lại thét lên kinh hãi, nhìn thấy nam nhân trên Phượng Hoàng đài thì như bị sét đánh, lùi lại mấy bước, run rẩy chỉ tay quát lên:"Đạo, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Tất Trường Xuân nhíu mày thật sâu. Dược Thiên Sầu lại càng ngạc nhiên nhìn lên Phượng Hoàng đài, nam nhân này chính là vạn yêu chi tổ Thái Thúc Chính?
"Chính!", một giọng nữ ôn nhu cất lên, mọi người nheo mắt nhìn kỹ lại thì phát hiện từ phía sau Ma thần không biết lúc nào đã xuất hiện một nữ nhân, chính là "Minh" lúc trước. Nguồn: https://truyenbathu.net
Ma thần đột nhiên xoay người nhìn lại, rồi lại nhìn vào Thái Thúc Chính trên đài, hai mắt mở lớn thêm mấy phần, thất thanh nói:"Minh, là nàng! Rốt cuộc ta có thể phục sinh nàng rồi."
"Minh vẫn không hề nhìn y, trong mắt chỉ có một người, nhẹ nhàng bay lên Phượng Hoàng đài. Thái Thúc Chính cười đưa tay ra nói:"Ta còn tưởng rằng sẽ không nhìn thấy nàng nữa."
Một nam một nữ tại chỗ ôm lại với nhau. Minh chui sâu vào ngực Chính, nghẹn ngào nói:"Chàng còn sống, chàng còn sống." Một lúc lâu sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nước mắt ngập tràn nhìn Thái Thúc Chính nói:"Đừng bao giờ bỏ lại muội nữa, biết chưa?"
"Ta chưa bao giờ muốn bỏ rơi muội." Thái Thúc Chính thở dài một tiếng, ôm nàng thật sâu trong ngực, nhìn ra bốn phía, kỳ quái hỏi:"Đây là nơi nào, tại sao chúng ta lại ở chỗ này?". Ánh mắt của y dừng lại ở Ma thần, cau mày:"Dạ, ngươi cũng ở nơi đây?"
Một đám người trợn tròn mắt, không biết chuyện gì đang xảy ra. Ma thần đang ngây người bỗng nhiên chỉ tay, phẫn nộ quát:"Đạo Ngươi mau buông nàng ra!"
"Dạ, ngươi lại muốn làm gì?" Thái Thúc Chính nghiêm nghị ngẩng đầu lên. Khuôn mặt của Minh lộ vẻ phức tạp. Dù sao người nam nhân này cũng đã từng vì nàng mà đối kháng với cả thiên hạ, khẽ cắn môi nói:"Chính, không nên để ý đến y, y chính là người điên."
"Buông nàng ra!" Ma thần gầm lên.
"Ai!" Phía trên vang lên một tiếng thở dài, mọi người ngẩng đầu nhìn lên thì thấy quầng sáng hình người kia không biết lúc nào lại xuất hiện ở không trung. Mọi người nhìn nhìn lại trên Phượng Hoàng đài thì thấy hai người kia cũng đang nhìn vào không trung lộ vẻ nghi hoặc.
"Dạ, như ngươi mong muốn, ta đã phục sinh Minh, nhưng đến tột cùng nàng có thể đi theo ngươi hay không đây? Chuyện này cần chính nàng lựa chọn, ta không thể miễn cưỡng ngươi, tự nhiên cũng không có thể miễn cưỡng nàng, cho nên ta cũng phục sinh Chính, ba người các ngươi đã dây dưa nhiều năm, hôm nay chấm dứt đi!" Quầng sáng hình người chậm rãi nói.
Minh cùng Chính nhìn nhau, rồi lại cùng nhìn về không trung nói:"Là ngươi phục sinh chúng ta? Ngươi là ai?"
"Minh, đi theo ta!" Ma thần khổ sở đưa tay ra:"Là ta để cho hắn phục sinh nàng, nàng phải đi theo ta chứ."
Minh và Chính hiển nhiên là chưa hiểu hết chuyện gì đã xảy ra. Bất quá Minh vẫn kiên quyết cự tuyệt:"Từ lúc ngươi động thủ giết Chính thì giao tình của ta và ngươi đã chấm dứt. Chuyện đã qua, ta không muốn truy cứu nữa, hy vọng ngươi sau này cũng không nếu dây dưa chúng ta."
"Không thể nào!" Ma thần vung tay lên, nhắm thẳng vào Thái Thúc Chính tức giận nói:"Tốt nhất là nàng đi theo ta, nếu không ta đã có thể giết chết y một lần thì cũng có thể giết chết y lần thứ hai."
Thái Thúc Chính cũng giận dữ, còn chưa lên tiếng thì Minh đã bước lên trước đứng chắn lấy, nhìn thẳng vào Ma thần nói:"Vậy ngươi tốt nhất là đem hai chúng ta đều giết đi, nếu không ta cũng sẽ không sống một mình."
Quầng sáng hình người cũng tức thời xen vào nói:"Dạ, ngươi muốn giết nàng, ta không ngăn cản, người khác cũng sẽ không ngăn cản. Nhưng cơ hội chỉ có một lần, ta sẽ không giúp ngươi lần thứ hai, tốt nhất ngươi hãy nghĩ thông suốt rồi động thủ."
"Tại sao? Tại sao? Ta tin tưởng trên đời này không có ai có thể yêu nàng hơn ta. Minh, tại sao nàng đối xử với ta như vậy, ta có điểm nào không bằng hắn, đây là tại sao......" Ma thần uy chấn chư thần lúc này mặt mày bạc phếch, hướng lên tinh không không ngừng tự hỏi, hai hàng huyết lệ bất tri bất giác chảy xuống....
"Ngươi có phải muốn qua một kiếp này, sau đó dốc lòng khổ tu, đợi ngày quyển thổ trọng lai, lại lấy ma nghịch thiên, ép ta ra mặt?" Quầng sáng hình người khẽ thở dài một tiếng nói:"Chấp niệm quá sâu rồi, ngươi thật sự cảm thấy mình không bại sao? Ta nếu có chủ tâm muốn thắng ngươi thì người quyết đấu với ngươi sẽ không là Duệ mà trực tiếp để cho Hậu Nghệ xuất thủ là có thể toàn thắng. Vừa rồi ngươi cũng thử qua, ngươi có thể là đối thủ của Hậu Nghệ không? Ta nếu thật sự muốn thắng ngươi thì người ở vị diện khác có tu vi nhiều hơn ngươi nhiều không kể xiết, ta tùy thời có thể xuất ra cả trăm ngàn cao thủ có thể dễ dàng hàng phục ngươi, ngươi lấy cái gì để thắng?"
Lời này vừa nói ra, chư thần khiếp sợ, bỗng nhiên cảm thấy có cảm giác ếch ngồi đáy giếng. Ma thần cắn răng, cả người run rảy, đừng nói những người khác, chỉ cần Đạo tự mình xuất thủ, một đầu ngón tay đã có thể thu thập y, vừa rồi đã nghiệm chứng qua.
Tất Trường Xuân vẫn một mực yên lặng quan sát Đạo, đột nhiên lên tiếng:"Ngươi rốt cuộc là người nào? Là người hay là yêu hay là quỷ?"
"Ta có thể là người, có thể là yêu, có thể là quỷ, có thể là một hạt bụi, một cây cỏ ven đường, ta là thiên địa vạn vật, thiên địa vạn vật cũng có thể là ta, thậm chí trong các ngươi mỗi người cũng có thể là ta, ta cũng vậy có thể là mỗi người trong các ngươi." Quầng sáng hình người thở dài nói.
"Chê cười!" Tất Trường Xuân hừ lạnh nói:"Không có ai có thể đại biểu hết thảy."
Quầng sáng hình người tỏ vẻ đồng ý nói:" Không sai, đúng là không có ai có thể đại biểu hết thảy, thiên lý tuần hoàn, sinh sôi không ngừng, mới có thể duy trì vĩnh hằng, đây luôn là đạo lý. Người tu hành vọng tưởng vĩnh sinh bất diệt địa đứng ở trên vạn vật, chinh phục hết thảy, điều này là trái ngược. Nếu chỉ cần là cường giả sẽ chinh phục hết thảy vậy ta cũng không cần đánh cuộc với Dạ làm gì, để cho y tỉnh ngộ xong, ta hoàn toàn có thể đánh chết y tại đương trường."
Y vừa nói bỗng nhiên chỉ hướng Dược Thiên Sầu "Ta cũng không cần đem hắn từ một thời không khác tới, để cho một người ngoài giết đi hàng tỉ tu sĩ của tam giới."
"Đâu có chuyện gì liên quan tới ta......." Dược Thiên Sầu nhỏ giọng phản ứng, cả người run lên, trợn to mắt nhìn quầng sáng hình người kia.
Dược Thiên Sầu kinh hãi, bí mật hắn xuyên việt tới đây trước kia chưa từng nói với ai sao đối phương lại biết, chẳng lẽ chuyện sau khi mình chết lại xuyên việt tới đây là do y làm?
Mọi người nhìn cả vào Dược Thiên Sầu, ánh mắt lộ vẻ quái dị. Tất Trường Xuân cũng ngưng trọng. Vũ Lập Tuyết thì có cảm giác sợ hãi, rụt rè nhìn Dược Thiên Sầu hỏi:"Dược Thiên Sầu, y nói có thật không?"
"Ta không biết..." Dược Thiên Sầu mờ mịt lắc đầu.
Vũ Lập Tuyết thấy bộ dạng đáng thương của hắn thì không đành lòng cầm lấy tay, thấp giọng nói:" Cho dù là thật thì ta cũng không ngại..."
Ma thần chấn động rồi đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ngửa mặt lên trời gầm hét:"Ta không phục!", thanh âm như sấm sét cuồn cuộn quanh quẩn.
"Ta bất kể ngươi là ai!" Tất Trường Xuân bỗng nhiên quay đầu lại, một thân áo bào xanh phiêu đãng hướng về phía Đạo trầm giọng nói:"Ta với y chưa phân thắng bại, đánh cược của các ngươi cũng không có chế buộc, thả y ra để tiếp tục."
Lúc vừa rồi triền đấu với Ma thần, hai người cũng biết tạm thời là chưa thể phân ra thắng bại nên bắt đầu tính toán. Ma thần thừa dịp đang hỗ chiến, âm thầm nói với Tất Trường Xuân chuyện đánh cuộc giữa mình với Đạo. Nếu y thắng thì Đạo sẽ giúp y làm phục sinh "Minh", nếu y thua thì sẽ thần phục, tuân thủ quy tắc của Đạo.
Nếu song phương đã không phân ra thắng bại thì Ma thần liền thỉnh cầu Tất Trường Xuân giúp mình một lần, giả vờ thất bại, xem Đạo có thể phục sinh Minh hay không, còn để sau này sẽ tìm cơ hội phân ra thắng bại. Tất Trường Xuân cũng muốn xem một chút Đạo trong truyền thuyết kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, cho nên phối hợp để diễn kịch, nào ngờ không thể lừa gạt.
"Ngươi có ý nhường y phải không? Cho dù y thắng thì như thế nào? Không phải là muốn phục sinh Minh sao?" Quầng sáng hình người nhàn nhạt nói:"Nếu cứ khăng khăng một mực như vậy thì cần gì phải giao tranh đến bao giờ, hôm nay chấm dứt đi! Ta sẽ cho y mong muốn."
Ma thần nghe vậy thì chấn động, có chút không dám tin tưởng nhìn Đạo. Chỉ thấy Đạo khẽ điểm ra, hào quang trói buộc Ma thần lập tức biến mất. Ma thần lập tức khôi phục tự do nhưng không dám vọng động mà trơ mắt nhìn Đạo
Trên Phượng Hoàng đài, quầng sáng hình người rung động một hồi rồi quang mang đột nhiên biến mất. Một nữ tử mặc y phục màu đen yên tĩnh đứng ở đó, mái tóc dài nhẹ bay, làn da trắng như tuyết, dung nhan tuyệt mỹ khuynh thành không hề kém Thủy thần, vẻ thùy mị không kém hơn Phượng Hoàng Cổ thần.
Mọi người im lặng, không nghĩ tới Đạo đảo mắt đã thành một mỹ nhân tuyệt sắc. Dược Thiên Sầu há hốc miệng vì hắn phát hiện dung mạo nữ nhân này có tới bảy phần tương tự với Thái Thúc Chính, chẳng qua là so với Thái Thúc Chính còn đẹp hơn, nữ nhân này chắc là Minh trong truyền thuyết.
"Minh, thật sự là nàng sao?" Ma thần thét lên một tiếng kinh hãi rồi thuấn di vọt đến trên Phượng Hoàng đài, đưa tay ra định ôm lấy thì lại phát hiện ra khuôn mặt không chút biểu tình của "Minh.
Ma thần cũng không biết nhớ ra cái gì đó, đột nhiên như mèo bị dẫm vào đuôi, nhanh chóng bay xuống dưới, chỉ vào Minh trên Phượng Hoàng đài, nói:"Ngươi không phải là "Minh", đây là chướng nhãn, là ảo thuật......".
Trên Phượng Hoàng đài, Minh nhẹ nhàng xoay người, mọi người ngẩn ra không biết chuyện gì. Vừa rồi hãy còn là một đại mỹ nhân nhưng giờ lại biến thành một nam tử áo vàng cao lớn, mặt mũi cương nghị.
"Thái Thúc Chính!" Ma thần lại thét lên kinh hãi, nhìn thấy nam nhân trên Phượng Hoàng đài thì như bị sét đánh, lùi lại mấy bước, run rẩy chỉ tay quát lên:"Đạo, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Tất Trường Xuân nhíu mày thật sâu. Dược Thiên Sầu lại càng ngạc nhiên nhìn lên Phượng Hoàng đài, nam nhân này chính là vạn yêu chi tổ Thái Thúc Chính?
"Chính!", một giọng nữ ôn nhu cất lên, mọi người nheo mắt nhìn kỹ lại thì phát hiện từ phía sau Ma thần không biết lúc nào đã xuất hiện một nữ nhân, chính là "Minh" lúc trước. Nguồn: https://truyenbathu.net
Ma thần đột nhiên xoay người nhìn lại, rồi lại nhìn vào Thái Thúc Chính trên đài, hai mắt mở lớn thêm mấy phần, thất thanh nói:"Minh, là nàng! Rốt cuộc ta có thể phục sinh nàng rồi."
"Minh vẫn không hề nhìn y, trong mắt chỉ có một người, nhẹ nhàng bay lên Phượng Hoàng đài. Thái Thúc Chính cười đưa tay ra nói:"Ta còn tưởng rằng sẽ không nhìn thấy nàng nữa."
Một nam một nữ tại chỗ ôm lại với nhau. Minh chui sâu vào ngực Chính, nghẹn ngào nói:"Chàng còn sống, chàng còn sống." Một lúc lâu sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nước mắt ngập tràn nhìn Thái Thúc Chính nói:"Đừng bao giờ bỏ lại muội nữa, biết chưa?"
"Ta chưa bao giờ muốn bỏ rơi muội." Thái Thúc Chính thở dài một tiếng, ôm nàng thật sâu trong ngực, nhìn ra bốn phía, kỳ quái hỏi:"Đây là nơi nào, tại sao chúng ta lại ở chỗ này?". Ánh mắt của y dừng lại ở Ma thần, cau mày:"Dạ, ngươi cũng ở nơi đây?"
Một đám người trợn tròn mắt, không biết chuyện gì đang xảy ra. Ma thần đang ngây người bỗng nhiên chỉ tay, phẫn nộ quát:"Đạo Ngươi mau buông nàng ra!"
"Dạ, ngươi lại muốn làm gì?" Thái Thúc Chính nghiêm nghị ngẩng đầu lên. Khuôn mặt của Minh lộ vẻ phức tạp. Dù sao người nam nhân này cũng đã từng vì nàng mà đối kháng với cả thiên hạ, khẽ cắn môi nói:"Chính, không nên để ý đến y, y chính là người điên."
"Buông nàng ra!" Ma thần gầm lên.
"Ai!" Phía trên vang lên một tiếng thở dài, mọi người ngẩng đầu nhìn lên thì thấy quầng sáng hình người kia không biết lúc nào lại xuất hiện ở không trung. Mọi người nhìn nhìn lại trên Phượng Hoàng đài thì thấy hai người kia cũng đang nhìn vào không trung lộ vẻ nghi hoặc.
"Dạ, như ngươi mong muốn, ta đã phục sinh Minh, nhưng đến tột cùng nàng có thể đi theo ngươi hay không đây? Chuyện này cần chính nàng lựa chọn, ta không thể miễn cưỡng ngươi, tự nhiên cũng không có thể miễn cưỡng nàng, cho nên ta cũng phục sinh Chính, ba người các ngươi đã dây dưa nhiều năm, hôm nay chấm dứt đi!" Quầng sáng hình người chậm rãi nói.
Minh cùng Chính nhìn nhau, rồi lại cùng nhìn về không trung nói:"Là ngươi phục sinh chúng ta? Ngươi là ai?"
"Minh, đi theo ta!" Ma thần khổ sở đưa tay ra:"Là ta để cho hắn phục sinh nàng, nàng phải đi theo ta chứ."
Minh và Chính hiển nhiên là chưa hiểu hết chuyện gì đã xảy ra. Bất quá Minh vẫn kiên quyết cự tuyệt:"Từ lúc ngươi động thủ giết Chính thì giao tình của ta và ngươi đã chấm dứt. Chuyện đã qua, ta không muốn truy cứu nữa, hy vọng ngươi sau này cũng không nếu dây dưa chúng ta."
"Không thể nào!" Ma thần vung tay lên, nhắm thẳng vào Thái Thúc Chính tức giận nói:"Tốt nhất là nàng đi theo ta, nếu không ta đã có thể giết chết y một lần thì cũng có thể giết chết y lần thứ hai."
Thái Thúc Chính cũng giận dữ, còn chưa lên tiếng thì Minh đã bước lên trước đứng chắn lấy, nhìn thẳng vào Ma thần nói:"Vậy ngươi tốt nhất là đem hai chúng ta đều giết đi, nếu không ta cũng sẽ không sống một mình."
Quầng sáng hình người cũng tức thời xen vào nói:"Dạ, ngươi muốn giết nàng, ta không ngăn cản, người khác cũng sẽ không ngăn cản. Nhưng cơ hội chỉ có một lần, ta sẽ không giúp ngươi lần thứ hai, tốt nhất ngươi hãy nghĩ thông suốt rồi động thủ."
"Tại sao? Tại sao? Ta tin tưởng trên đời này không có ai có thể yêu nàng hơn ta. Minh, tại sao nàng đối xử với ta như vậy, ta có điểm nào không bằng hắn, đây là tại sao......" Ma thần uy chấn chư thần lúc này mặt mày bạc phếch, hướng lên tinh không không ngừng tự hỏi, hai hàng huyết lệ bất tri bất giác chảy xuống....
Bình luận truyện