Tinh Thần Châu

Chương 422: Chạy đâu cho thoát



Khi Yến Bất Quy dẫn quân đến Bách Hoa Cốc khiêu chiến, thì ít nhiều người đều được chứng kiến uy lực bất phàm của phi kiếm trong tay Dược Thiên Sầu. Nhưng khiến cho chúng nhân nghi hoặc chính là, lần trước phi kiếm củã hắn có màu lục quang. Thế nhưng hiện giờ lại xuất hiện phi kiếm màu đen. Bất quá, nếu đã lấy ra dùng ở tình huống này, thì hẳn phải là những thứ tốt hơn đi.
 
Trường chiến của song phương trước mắt, hiển nhiên đã bị bốn vị cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ xoay chuyển tình thế. Thôi Triệu Phàm cùng Lý Mộng Bạch vừa xuất kiếm ra, sáu trăm hắc y nhân liền tổn thất thảm trọng. Dược Thiên Sầu là thủ lĩnh của nhóm, hiển nhiên cũng không thể chờ lâu thêm được nữa. Trước mắt chúng nhân, trăm thanh phi kiếm hắc sắc cuốn dựng lên, dùng khí thế phô thiên cái địa mà bay thẳng đến phía sau Thôi Triệu Phàm cùng Lý Mộng Bạch.
 
Các môn phái không khỏi chán động, người này lại muốn đơn thương độc mã ngạnh kháng với hai cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ, quả thực đúng là tên điên không hơn không kém.
 
Đám người Phù Tiên Đảo thấy tình cảnh này, đều không khỏi lắc đầu cảm thán. u Tứ Hải thì nắm chặt song quyền thở dài, mầm non chính mình xưa kia đã nhìn trúng, chẳng lẽ lại phải bỏ mạng ở nơi này. Bất luận là ai cũng không nghĩ rằng, Dược Thiên Sầu có thể bảo toàn nổi tính mạng ở trong tay hai cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ.
 
Còn Tất Sơn của Tứ Đại gia Tộc thì nghiêm túc quay đầu lại truyền âm. Nhóm đệ tử của Tứ Đại gia Tộc cũng nhanh chóng tập kết, chỉ cần Tất Sơn ra lệnh một tiếng, liền sẽ xuất thủ tương trợ Dược Thiên Sầu. Các môn phái chứng kiến tình huống biến hóa, âm thầm đoán rằng, Tứ Đại gia Tộc hẳn là sẽ ra tay trợ giúp Dược Thiên Sầu.
 
Vọng Nguyệt Tông, Hoa Như Ý cùng Hoa Ngân Nguyệt cũng nhìn nhau, khẽ gật đầu. Bất quá hai người không quan tâm đến tình huống của Dược Thiên Sầu, mà là dán mắt lên trên người Tử Y.
 
Bách Mị Yêu Cơ trên mặt bỗng nhiên tiêu thất nụ cười. Nàng khẽ vươn tay lên vuốt làn tóc mây. Vài tên cao thủ Độ Kiếp kỳ trong Hồng Phấn giáo cũng nhích lên phía trước, chờ đợi mệnh lệnh.
 
"Ta tới đây...!" Dược Thiên Sầu lớn tiếng quát, trăm thanh phi kiếm tạo hình Thương Long, chia làm hai cánh, nhanh như thỉểm điện bắn tới phía Lý Mộng Bạch và Thôi Triệu Phàm.
 
Lần này Dược Thiên Sầu cũng là bất cứ giá nào. Hắn không thể đứng trơ ra nhìn các huynh đệ xuất chiến bị người ta giết chết dễ dàng như vậy. Hiện giờ tu vi vừa mới đột phá lên cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ. Đối với năng lực điều khiển phi kiếm trong tay càng thêm chắc chắn.
 
Thôi Triệu Phàm cùng Lý Mộng Bạch sớm đã phát hiện ra hành động của Dược Thiên Sầu. Chứng kiến phi kiếm như mãn thiên hoa vũ, dày đặc phóng đến. Hai người rất nhanh tản xuất ra cương khí hộ thể. Bọn hắn tin tưởng rằng, bằng vào tu vi của mình là hoàn toàn có thể dùng cương khí hộ thể ngăn cản được phi kiếm của Dược Thiên Sầu công kích.
 
Bất quá hai người bọn hắn cũng không tùy tiện để mặc cho đối phương công kích. Một tay điều khiển phi kiếm tàn sát đám hắc y nhân tán tu ở phía dưới. Tay còn lại thì nhất tề xuất chưởng. Đại La Phách Sơn Chường nháy mắt đã huyễn ra hai bóng chưởng ánh khổng lồ, đánh úp về hai cơn mưa kiếm.
 
Phi kiếm sắc bén như lọi tiễn, chưởng ảnh cương khí thì chẳng khác nào bọt nước. Song phưong vừa giao phong, nhất thời chưởng ảnh bị phi kiếm cắt như đậu hũ bình thường.
 
Quà nhiên là có thể phá được cương khí của Độ Kiếp hậu kỳ! Dược Thiên Sầu tinh thần rung động, lòng tin nháy mắt gia tăng thêm nhiều. Hắn vội vàng thao túng phi kiếm cấp tốc bắn về phía hai gã cung phụng của Đại La Tông.
 
"Bất hảo, kiếm này có điểm quỷ dị!" Thôi Triệu Phàm thất thanh la lớn.
 
"Di, nó có thể phá được cương khí hộ thể." Lý Mộng Bạch biến sắc nói.
 
Hai người cơ hồ đồng thanh kêu lên cảnh báo, vì không muốn ảnh hưởng đến tốc độ, cho nên đành phải thu hồi cương khí hộ thể, rồi phóng thẳng lên trời xanh. Hai thanh phi kiếm khiến cho đám hắc y nhân chịu nhiều đau khổ, cũng cấp tốc bay vọt lên không trung, truy theo hướng chủ nhân.
 
Mất đi sự uy hiếp của hai gã cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ. Lúc này đám hắc y nhân mặc dù thương vong thảm trọng, chỉ còn lại khoảng bốn trăm người. Nhưng ở trong ô Thác Châu đã tiếp thu huấn luyện trường kỳ, cho nên rất nhanh cũng lấy lại được bình tĩnh, theo sau nhanh chóng hợp thành tổ đội phản kích đám người Đại La Tông.
 
Dược Thiên Sầu nhào tới chỗ hai gã cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ mới đứng vừa rồi. Quét mắt nhìn xuống phía dưới, thấy chiến tổn cư nhiên đã đạt tới một phần ba, nhất thời lòng đau như dao cắt. Đây đều là bao nhiêu năm tâm huyết của hắn ah! Dược Thiên Sầu không khỏi điền cuồng gào rít: "Sát! Sát! Sát! Một tên cũng không cần phải lưu lại, mau giết sạch cho ta."
 
"Hai lão vương bát đản kia, chạy đâu rồi! Mau để lại mạng cho lão tử..." Dược Thiên Sầu hai mắt lộ hung quang, nhắm thẳng lên trên không trung mà lao vút đi, trăm thanh hắc sắc phi kiếm cũng bao bọc xung quanh người hắn.
 
Đám hắc y nhân ở phía dưới chứng kiến cảnh tượng thủ lĩnh lấy sức một mình đẩy lui hai gã cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ, thì không cần lo lắng thêm nữa. Nhất thời tinh thần đại chấn, lập tức dựa theo chỉ thị của Dược Thiên Sầu, bắt đầu điên cuồng tàn sát.
 
Các môn phái bất động thanh sắc đưa mắt nhìn nhau. Dược Thiên Sầu lại có khả năng dọa cho hai vị cung phụng của Đại La Tông, tu vi Độ Kiếp hậu kỳ bỏ chạy ư? Thế nhưng hiện giờ còn đơn thương độc mã phóng lên trời đuổi theo truy sát. Đây quả thực không phải cảnh tượng điên cuồng bình thường ah! Bởi vì sau trận chiến này, nếu Dược Thiên Sầu còn sống, coi như hắn không có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ, nhưng nhất định thanh danh của hắn sẽ nằm trong hàng ngũ cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ. Chẳng vì nguyên nhân nào khác, mà chính là vì thực lực đang bày ra trước mắt kia.
 
Còn bên phía Tử Y, khi một mình nàng đối chiến với Chu Chiểu, hiển nhiên là đều không thành vấn đề, tin tưởng rằng chẳng bao lâu sau liền sẽ phân định thắng thua. Thế nhưng khi La Côn gia nhấp, tương trợ cho Chu Chiếu, tràng chiến bên này nhiều ít đã bị trì hoãn lại. Bất quá hai người bọn chúng muốn đánh bại Tử Y cũng là điều không thể. Chẳng nói đến bao nhiêu công phu trước kia Lộng Trúc dạy dỗ nữ nhi. Chỉ riêng một bộ Di Hình Hoán Vị Đại Pháp danh chấn Tu Chân giới của Lộng Trúc tiên sinh, cũng đã đủ tiền vốn để chơi đùa với hai người này rồi.
 
Hai người bị Tử Y gây sức ép có chút phiền phức. Đối phương căn bản là không cùng bọn hắn ngạnh kháng, chỉ dựa vào thân pháp quỷ dị, xuất thần nhấp hóa, chợt đông chợt tây không rõ lộ số. Bởi vậy hai người chỉ có thể phòng ngự, mà không thể phát huy được một chiêu phản kích hiệu quả nào.
 
Nguyên bản Tử Y có chút bận tâm đến an nguy của Dược Thiên Sầu. Nhưng lúc này, còn thoáng nhìn thấy Dược Thiên Sầu đang truy sát hai gã cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ ở trên không trung. Mặc dù phi thường ngạc nhiên, nhưng nàng lại đem toàn bộ công lao quy kết lên trên người của Tất Trường Xuân, trong nội tâm càng phát ra sùng bái đối với nhân vật thần thoại này. Nàng thầm nghĩ, Tất lão tiền bối dạy dỗ ra đệ tử, quả nhiên không phải cái hạng tầm thường.
 
Lúc này đã không còn lo lắng gì. Nhất thời Tử Y bị cảnh tượng hăng máu của Dược Thiên Sầu kích thích, Di Hình Hoán Vị Đại Pháp liền thi triển lên đỉnh điểm. Lập tức đã khiến cho hai người La Côn cùng Chu Chiếu ăn khổ không sao tả nổi. Theo sau, hai người đành phải dựa lưng vào nhau để bày trận hình phòng ngự, lúc này mới hơi thoải mái được đôi chút.
 
Bất quá hai người bọn hắn nhìn thấy bên phía kia. Dược Thiên Sầu cũng đang lấy một chiến hai. Nhất thời bọn hắn không biết nên nói cái gì cho phải. Chu Chiếu có điểm hối hận, vì muốn xuất đầu tranh giành chút uy phong cho thằng cháu. Mà bây giờ đã kéo theo cả một bộ phận của Đại La Tông xuống vũng bùn lầy.
 
Thôi Triệu Phàm cùng Lý Mộng Bạch phóng lên tầm cao mãn ý, thì cũng dừng lại. Bằng vào tu vi của hai người thì tốc độ chạy, hẳn là Dược Thiên Sầu sẽ không đuổi kịp. Nhưng hai người thuộc hàng ngũ cao tầng của Đại La Tông, bọn hắn không thể nào làm ra những chuyện đáng xấu hổ như thế. Nếu bọn hắn còn chạy, thì chỉ sợ ngày sau
 
Đại La Tông sẽ không còn mặt mũi bước ra Tu Chân giới gặp người.
 
Thấp thoáng trông thấy bọn hắn dừng chân, đang bày trận sẵn sàng nghênh đón địch nhân. Dược Thiên Sầu cũng bình tĩnh trở lại, chậm rãi giảm tốc, bố trí phi kiếm đâm ra hướng ngoài, phân bố trải dài chung quanh thân thể, tạo hình chẳng khác một con nhím là bao. Lúc này hắn không sợ cái gì, mà chỉ sợ hai gã cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ kia, sẽ thuấn di áp sát tới tập kích bất ngờ. Cái chuyện tình lai vô ảnh khử vô tung đích thực là phi thường đáng sợ!
 
Sau khi an bài thỏa đáng, Dược Thiên Sầu nhất thời đã yên tâm hơn không ít. Chỉ cần thời gian xung đột xảy ra chuyện tình ngoài ý muốn, thì hắn vẫn có thể tháo chạy đều không thành vấn đề. Xong xuôi, Dược Thiên Sầu liền quát lớn: "Để lại mạng cho ta."
 
Theo sau thanh âm như sấm nổ bên tai, là mấy trăm thanh phi kiếm phóng vọt tới phía hai người Thôi Triệu Phàm.
 
Dược Thiên Sầu động một chút liền kêu hai người đề lại mạng cho hắn. Mà đám tu sĩ ở phía dưới quan khán cũng không phải kẻ điếc. Điều này khiến cho sắc mặt của Thôi Triệu Phàm cùng Lý Mộng Bạch trở nên xanh mét, phỏng chừng giống như là thẹn quá hóa giận. Thôi Triệu Phàm nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu ở phía dưới, cười lạnh nói: "Tiểu tử không biết trời cao đất dày, ngươi đã muốn tìm chết, vậy cũng đừng trách ta đây sẽ không khách khí nữa."
 
Thội Triệu Phàm vươn tay ra, chỉ vào thanh phi kiếm của mình đang trôi nổi giữa không trung. Kiếm tùy tâm động, nhất thời huyễn ra một hư ảnh kiếm cương khổng lồ. "Ong ong" một tiếng, bất thình linh phá không bổ thẳng xuống phía Dược Thiên Sầu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
 
Người này ra tay dưới cơn thịnh nộ, quả nhiên cũng không phải cái hạng tầm thường ah! Độ Kiếp hậu kỳ chính là Độ Kiếp hậu kỳ, thực lực hiển nhiên là không cần phải bàn cãi.
 
Hắc hỏa phi kiếm! Lão tử phải dựa vào bản lĩnh của các ngươi, đừng cô phụ lòng kì vọng của lão tử nha! Dược Thiên Sầu tinh thần rung lên. Đồng dạng cũng chắp tay sử kiếm, quát lớn: "Sát!"
 
Trăm luồng hắc quang thống khoái lao vút đi, hóa thành giao Long Đằng Không, mà nghênh đón hư ảnh kiếm cương khổng lồ từ trên cao bổ xuống.
 
Các môn phái đứng ở phía dưới, cũng đang chăm chú ngâng đâu nhìn lên quan sát. Cả đám đều chép miệng không thôi. Lần này chính là cứng đối cóng ah! Không biết tu vi cao thâm của Thôi Triệu Phàm lợi hại, hay là hắc sắc phi kiếm của Dược Thiên Sầu lợi hại hơn đây?
 
Lý Mộng Bạch thần tình ngưng trọng nhìn xuống. Phi kiếm này, lại có khả năng phá giải được cương khí hộ thể, quả thực là cổ quái. Nếu như xảy ra chuyện tình ngoài ý muốn, hắn nhất định sẽ không quản đến chuyện cười, hai gã cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ đánh với một mình tán tu Nguyên Anh kỳ, mà tham chiến đâu!
 
Bởi vì ở phía dưới, bên phía Đại La Tông cơ hồ đã tổn thất không còn bao nhiêu để tử. Với bấy nhiêu tổn thất lần này, bốn người bọn hắn không một ai là có thể gánh vác nổi. Huống chi bên kia, La Côn cùng Chu Chiếu cũng đang miễn cưỡng chống đỡ!
 
Lý Mộng Bạch vươn tay ra, phi kiếm nhẹ nhàng bay vào trong tay, liền bị hắn nắm chặt!
 
Ngay khi hư ảnh kiếm cương khổng lồ cùng hắc sắc phi kiếm giao phong. Lập tức liền nhìn thấy cảnh tượng hắc quang xuyên qua hư ảnh kiếm cương khổng lồ. Bởi vì cùng phi kiếm tâm ý tương thông, cho nên sắc mặt Thôi Triệu Phàm nhất thời cũng biến đổi.
 
Dưới áp lực cường đại, chỉ nghe "phanh" một tiếng nổ lớn vang lên. Đương trường kiếm cương vỡ tan thành từng mảnh vụn...
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện