Tinh Thần Châu
Chương 429: Thôn phệ nguyên anh (1+2)
Yến Truy Tinh thần tình hờ hững nhìn hắn cũng đã đoán được đại khái, vì thế cũng không tiếp tục dây dưa ở vấn đề này, ngược lại nói: "Ta muốn tìm kiếm một địa phương thích họp tu luyện Liệt Diễm Ma Cương, cần U Minh liệt hỏa để rèn luyện, quốc sư có biết thiên hạ hôm nay có địa phương nào có Cửu U Minh động?"
"Cửu U Minh động!" Mấy người đồng thời thất thanh kêu lên, sư huynh đệ ngươi xem ta, ta nhìn ngươi không nói.
"Thế nào? Có vấn đề gì sao?" Yến Truy Tinh vô cùng kinh ngạc nói.
Man Hổ bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Cửu U Minh động đúng là có tồn tại ở một chỗ, nhưng ta khuyên thiếu cung chủ không nên đến đó mới tốt, hãy tu luyện đại pháp khác trước đã! Đợi khi tu vi thiếu cung chủ thành công, hoặc là chờ thêm vài năm nữa cũng không trễ."
Yến Truy Tinh không giải thích được nói: "Đây là vì sao? Liệt Diễm Ma Cương chính là một bộ hộ thể đại pháp cực kỳ cường hãn, ta muốn sớm ngày luyện thành. Quốc sư, lẽ nào ngươi sợ ta vào không được Cửu U Minh động? Điểm ấy ngươi yên tâm, ma thể của ta hẳn là không sợ hãi ngoại tà này."
"Này..." Man Hổ thoáng do dự, cuối cùng cười khổ nói: "Không dối gạt thiếu cung chủ, Cừu U Minh Động ở ngay Yêu Quỷ Vực, mà Yêu Quỷ Vực là lãnh địa do người điên kia chưởng quản, đó là cấm địa của toàn bộ tu chân giới, người xông vào, không ai có kết cục tốt." Hắn lại bồi thêm một câu cuối cùng: "Dù là Hóa Thần kỳ cũng không ngoại lệ."
"Yêu Quý Vực?" Yến Truy Tinh nghe vậy cũng có chút động dung, hắn không phải cố kỵ người điên kia, mà là từ nhỏ lớn lên tại Hoa Hạ tu chân giới, tự nhiên nghe nói rất nhiều về Yêu Quỷ Vực mà ai nghe cũng sợ hãi. Đó là địa phương vô số yêu quỷ tập trung, xác thực là cấm địa của toàn bộ tu chân giới.
"Yêu Quỷ Vực không phải do thiên nhiên hình thành sao? Thế nào lại bị người chưởng quản?" Yến Truy Tinh có lãnh tĩnh, cũng nhịn không được giật mình hỏi: "Các ngươi nói người điên kia rốt cục là nhân vật như thế nào? Cao thủ Hóa Thần kỳ sợ hắn không nói, thế nào nhiều yêu quỷ cũng phải phục hắn chưởng quản?"
Nói đến người điên, thần tình sư huynh đệ mấy người giảng không ra là vị đạo gì. Man Hổ trầm giọng nói: "Người này được xưng thiên hạ đệ nhất cao thủ, chính là chưởng hình sử đương kim của Yêu Quỳ Vực, tu vi bí hiểm đạt tới nông nỗi khó có thể hình dung, đã từng có mười sáu cao thủ Hóa Thần kỳ liên thủ chiến đấu với hắn, đáng tiếc tất cả đều chết trong tay hắn, thiên hạ cho đến nay không có ai là đối thủ của hắn."
"Thiên hạ đệ nhất cao thủ!" Yến Truy Tinh thì thào tự nói, trong đôi mắt thoáng chốc biến thành đỏ như máu. Thần tình hiển nhiên hiện ra vẻ hưng phấn. Một lúc lâu, đôi mắt khôi phục lại bình thường, mới chậm rãi phun ra một hơi nói: "Tương lai cần phải hướng vị thiên hạ đệ nhất cao thủ này lãnh giáo, bằng không thực sự là uổng công sống trên đời này."
Sư huynh đệ mấy người nghe được sửng sốt, Man Hổ liên tục xua tay nói: "Thiếu cung chủ ngàn vạn lần không nên xung động, tu vi người này có thể nói đã vượt qua phạm trù cao thủ Hóa Thần kỳ. Tuy rằng thiếu cung chủ tu luyện Ma Điển, nhưng chưa đại thành. Bằng tu vi hôm nay của thiếu cung chủ, chỉ sợ không qua nổi nửa chiêu trên tay hắn, không thể hành động thiếu suy nghĩ."
Yến Truy Tinh thản nhiên cười, lắc đầu nói: "Tuy ta có lòng muốn gặp hắn trong tương lai, nhưng không phải hiện tại, ta còn chưa tự đại đến loại tình trạng này."
Mấy người thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nghe hắn nói: "Nếu tạm thời không có
Phương tiện tu luyện hộ thể đại pháp, vậy trước tiên phải luyện chế một kiện pháp bảo hợp tay, trong Ma Điển có một loại pháp bảo tên là Thị Huyết Ma Nhận, nhưng không biết tài liệu luyện chế làm sao tìm được, ta hoài nghi trấn cung chi bảo của Vạn Ma Cung Thị Huyết Châu chính là nó. Quốc sư có thể có biện pháp giúp ta lấy được vật ấy vào tay?"
"Chuyện này không có vấn đề gì, chỉ cần Hoa Hạ tu chân giới chiến bại, Thị Huyết Châu lấy được dễ như trở bàn tay." Man Hổ nói.
"Bế quan nhiều ngày, không biết tình hình chiến đấu của song phương hiện tại làm sao? Quay về Vô Cực Cung một chuyến thôi!" Yến Truy Tinh gọi mấy người, cấp tốc bắn vào khoảng không hướng Vô Cực Cung bay đi.
Trong Vô Cực Cung, tu sĩ các quốc gia nơi nơi đều có thể nhìn thấy, nhưng mọi người ra vẻ cũng không xem cung chủ Yến Bất Quy vào trong mắt, tùy tiện thương nghị tự làm chủ. Chủ nhân như Yến Truy Tinh tuy rằng ngồi trên cao, nhưng hiển nhiên bị ném sang một bên, không có chuyện gì cần được hắn đồng ý.
Mấy người Yến Truy Tinh đi tới, đi nhanh vào trong cung, sư huynh đệ Man Hổ theo sát phía sau hắn. Dáng dập rõ ràng giống như là thủ hạ của Yến Truy Tinh. Tu sĩ các quốc gia hơi kinh hãi, đều phát hiện tu vi Yến Truy Tinh đã đạt tới Độ Kiếp sơ kỳ, tốc độ tu luyện thực sự là quá nhanh đi thôi!
Nhìn thấy nhi tử trở về, tinh thần Yến Bất Quy lập tức rung lên, đám người Man Hổ là người truy tùy nhi tử thật đáng tin. Có bọn họ đến, sự tình dễ làm, liền lập tức bày ra uy nghiêm của phụ thân, trầm giọng nói: "Ta muốn gặp con, lại bị người nhiều lần ngăn cản, rốt cục là ý tứ gì?"
Yến Truy Tinh liếc mắt nhìn mấy người Man Hổ, khom Minh Hành lễ nói: "Phụ thân thứ tội, con tu luyện đến lúc khẩn yếu, thật sự không thể bị quấy rối, cho nên cự tuyệt bất cứ ai đi vào. Được rồi, lần trước nghe nói phụ thân muốn đi đón mẫu thân và muội muội đến đây, không biết sự tình đã tiến hành như thế nào?"
Lời này vừa nói rạ, quanh thân vang lên vài tiếng châm biếm. Yến Truy Tinh bỗng nhiên quay đầu lại quét mắt, đôi mắt băng lãnh vô tình nhất thời đè ép tiếng châm biếm xuống dưới, sau đó lại quay đầu lại hỏi: "Phụ thân, đã xảy ra chuyện gì?"
Yến Bất Quy chậm rãi đem chuyện xảy ra ngày ấy kể lại một lần, khi giảng tới lúc Dược Thiên Sầu xuất thủ, thần tình phảng phất như hận không thể lột da rút gân hắn, nếu như không phải do Dược Thiên Sầu can thiệp, Bách Hoa tiên tử và Yến Tử Hà đã bị hắn cướp tới Vô Cực Đảo.
"Lại là Dược Thiên Sầu? Nghe phụ thân nói như thế, Dược Thiên Sầu dường như cố ý thả phụ thân đường sống." Yến Truy Tinh nói xong nhướng mày, tựa hồ suy nghĩ không ra vì sao Dược Thiên Sầu lại làm như vậy. Hắn lập tức xoay người nhìn quanh mọi người, ánh mắt tìm được cẩm y lão giả hờ hững nói: "Thường tiền bối, không ngờ ngươi lại dám đem mẫu thân và muội muội của ta đi làm con tin?"
Cẩm y lão giả cũng bị ánh mắt băng lãnh của hắn làm trong ngực chợt lộp bộp, nhưng hắn cũng không sợ Yến Truy Tinh, vuốt râu cười nói: "Ta làm như vậy cũng là bị buộc bất đắc dĩ, nếu như không làm như vậy, chỉ sợ ta và phụ thân ngươi đều không về được. Yến Truy Tinh, nghe ngươi nói như vậy chẳng lẽ nghĩ ta làm sai chuyện gì?"
"Ngươi nói đi?" Gương mặt Yến Truy Tinh không chút biểu tình hỏi ngược lại.
Hai mắt cẩm y lão giả hơi nheo lại, ánh mắt đánh giá trên mấy người Man Hổ. Một gã đệ tử bên người hắn cũng cười khẩy nói: "Thực sự là không biết tốt xấu, trách không được biến thành chó nhà tang...
"Nhìn vào mắt của ta." Yến Truy Tinh đột nhiên nhìn đệ tử kia quát to, hai mắt bỗng biến thành đỏ như máu đầy yêu dị, mơ hồ có hồng mang phiếm ra, mọi người vô ý thức theo dõi con mắt hắn, trong nháy mắt nghĩ tinh thần có chút hoảng hốt. Thần tình tên đệ tử kia cũng có chút dại ra.
Trong nháy mắt mọi người hoảng hốt, Yến Truy Tinh lập tức hóa thành huyễn ảnh biến mất ngay tại chỗ. Tu vi cẩm y lão giả thật cao, bỗng nhiên dẫn đầu tỉnh táo lại, quát to: "Ngươi dám!" Hắn chộp tới mị ảnh đang phóng tới, nhưng mị ảnh đã quay về, nhanh như khói xanh.
Mọi người bị tiếng hét lớn của hắn làm giật mình tỉnh lại. Chỉ thấy tên đệ tử bên người hắn ngay thanh âm chưa kịp phát sinh, đã thẳng tắp ngã xuống. Vùng bụng bị một lỗ thủng tuôn máu không ngừng, nhất thời làm mọi người càng hoảng sợ, quay đầu lại nhìn Yến Truy Tinh, chỉ thấy trong bàn tay dính đầy máu tươi của hắn, cầm một huyễn ảnh trẻ con cỡ bàn tay, trực tiếp nhét vào miệng "sùng sục" nuốt xuống.
Tràng diện nuốt trẻ con buồn nôn như thế làm mọi người cảm thấy muốn ói mửa. Yến Bất Quy ban đầu thấy thân thủ nhi tử lưu loát như vậy liền kích động, ai biết kế tiếp thấy một màn kia, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Thôn phệ nguyên anh, mọi người vừa nhảy, lập tức chỉ tay quát lên: "Yêu nghiệt!" Lời nói vừa dứt, lắc mình liền phóng tới.
Yến Truy Tinh nhẹ nhàng thối lui về phía sau, mấy người sư huynh đệ Man Hổ không chút do dự chắn ngay phía trước. Man Hổ vung chưởng quát: "Thường Mãn Đông, dừng tay! Bằng không đừng trách sư huynh đệ ta không khách khí!"
cẩm y lão giả Thường Mãn Đông cũng biết mình không phải đối thủ của mấy người này, dừng lại chỉ vào mấy người nói: "Ta nói trong khoảng thời gian này như thế nào luôn nhìn thấy xác chết trôi của tu sĩ trên biển, cả đám nếu không phải bị đào rớt nguyên anh thì bị lấy kết đan, ta còn đang buồn bực, nguyên lai là tên yêu nghiệt này làm. Man Hổ, rốt cục các ngươi đang làm cái gì?"
Yến Truy Tinh lau vết máu nơi khóe miệng, cười nhạt: "Nếu ngươi còn dám nói năng lỗ mãng, ta không ngại móc nguyên anh của ngươi ra nếm thử tư vị."
Đám người trong đại điện nhìn nhau, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy có người thôn phệ nguyên anh, Yến Bất Quy cả kinh nói không ra lời. Man Hổ xoay người lại chắp tay nói: "Thiếu cung chủ thỉnh lãnh tĩnh, Thường huynh tu vi cao thâm, đối với việc chúng ta đánh Hoa Hạ tu chân liên mình chỉ có trăm lợi mà không một hại."
"Ha hả! Tốt." Thường Mãn Đông giận dữ phàn cười: "Man Hổ, nghe lời này của ngươi, chẳng lẽ cho rằng ta không phải là đối thủ của tên yêu nghiệt này."
"Thường huynh không nên hiểu lầm, ta chỉ là không muốn mọi người..." Man Hổ còn chưa nói xong, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng cảnh báo "thùng thùng đông" gấp gáp. Sắc mặt mọi người đều biến đổi, một người đi vào trong đại điện hướng mọi người bẩm báo: "Phát hiện rất nhiều tu sĩ rất nhanh hướng Vồ Cực Đảo tiếp cận, hẳn là người của Hoa Hạ tu chân liên mình muốn phát động công kích đại quy mồ đối với chúng ta."
Không cần nói thêm điều gì, quan hệ đến lợi ích của mọi người, người trong đại điện trong nháy mắt thiểm ra ngoài, chỉ còn lại cẩm y lão giả Thường Mãn Đông đang giằng co với đám người Man Hổ. Lúc này Man Hổ trầm giọng nói: "Thường huynh, đại cục làm trọng, đừng quên lời nhắc nhở của sư phụ ngươi."
"Yến Truy Tinh, món nợ này sẽ tìm ngươi tính sau." Thường Mãn Đông vung lên tay áo, bóng người đã biến mất trong điện. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
Yến Truy Tinh cười lạnh một tiếng, cùng đám người Man Hổ đồng thời lắc mình đi ra đại điện, chỉ thấy phương bắc đông nghìn nghịt một mảnh đầu người bao trùm trời đất bay tới, vô số người trên Vồ Cực Đảo trong nháy mắt bay lên không, rất nhanh nghênh đón. Nhất thời quang mang nổi lên khắp bốn phía trên không, bang bang vang
Lên tiếng đánh nhau không dứt.
Trên không trung cách chiến trường xa xa, bốn phi hành pháp khí đang song song mà đứng. Trong đó hộ xác của một chiến thuyền được mở ra, chỉ thấy bên trong khoang thuyền chứa không ít trái dừa, không có biện pháp, địa phương ven biển thứ này luôn nhiều nhất. Dược Thiên Sầu ôm một trái dừa trong tay, một thanh Hắc hỏa phi kiếm lóe ra, lập tức khoét một lỗ trên trái dừa, tiện tay lấy ra một ống trúc rỗng ruột đút vào, lại hút mạnh, chợt thấy Tử Y lập tức đưa qua một trái dừa khác đổi trái dừa trong tay hắn.
Dược Thiên Sầu hơi sừng sốt, chỉ thấy Tử Y đứng ngay trước cửa sổ bằng thủy tinh trong suốt, vừa nhìn tranh đấu xa xa vừa ôm trái dừa thích ý ngậm đôi môi nhỏ nhắn vào ống trúc mà hút ngon lành. Dược Thiên Sầu bất đắc dĩ lắc đầu, lại động thủ đụt lỗ trái dừa khác cùng Tử Y đứng ngay cửa sổ cùng nhau xem náo nhiệt...
Chiến trường đối kháng vô cùng ác liệt, khói lửa tung bay mù trời. Bất luận là bên phe nào cũng đều sẽ không hạ thủ lưu tình. Những thanh âm bạo tạc vang lên ầm ầm không dứt bên tai. Thỉnh thoảng còn nhìn thấy bóng người rơi xuống biển rộng.
Cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ của song phương đều đã tìm được đối thủ cho mình. Vĩ không muốn liên lụy đến người bên cạnh, cho nên đã phóng lên trên tầng mây tìm chỗ đánh nhau. Đám cao thủ Nguyên Anh kỳ thì đối chiến ở trung tầng, còn Kết Đan kỳ thì bảo trụ ở tầng dưới cùng.
Bất quá so sánh thực lực của song phương, thì dường như bên phía Vô Cực Đảo có nhiều cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ hơn. Thi thoảng sẽ nhìn thấy cảnh tượng lấy hai đánh một. Còn chiến trường ở tầng dưới thì Tu Chân Liên mình chiếm phần nhiều hơn. Tỷ như cao thủ Kết Đan kỳ, bên phía Tu Chân Liên mình ngay cả tình huống lấy năm đánh một cũng đều nhìn thấy. Cả đám hung hăng gào rít xông lên phía trước quần ẩu.
Dược Thiên Sầu tay ôm trái dừa liên tục lắc đầu nói: "Hèn hạ quá mức!"
Bỗng nhiên hai mắt Dược Thiên Sầu mở lớn, chỉ thấy bên phía Liên mình Tu Chân có một tiểu đội quần ẩu, liên tục làm thịt nhiều đối thủ, đoán chừng tưởng là đã bách chiến bách thắng rồi. Nhất thời không tìm thấy đối thủ, phi thường hung hăng xông lên. Bên phía Vô Cực Đảo có vài tu sĩ Nguyên Anh kỳ, một chút không cẩn thận, cư nhiên liền bị năm sáu người liên hợp chém giết.
Lúc này quả thực là nguy hiểm! Cái đám hung hăng càn quấy kia không còn đối thủ, liền gào thét xông vào trong đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ của đối phương mà hỗn chiến. Đột nhiên vài thanh phi kiếm phóng xẹt qua nhanh như chớp. Hơi chủ quan một chút, năm sáu cái tên hung hăng kia ngay cả cơ hội ngăn cản đều không có, liền biến thành những mảnh thịt vụn rơi xuống biển làm mồi cho cá ăn.
"Ai bảo xúc động ah! Xúc động chính là ma quỷ!" Dược Thiên Sầu lắc đầu cảm khái mút nước dừa. Nhưng phát hiện ra bên trong quả dừa đã trống rỗng, hắn thuận tay nhét vào túi trữ vật. Nấc lên một tiếng, theo trên mặt đất nhấc lên một quả nữa, tiếp tục ngồi xem náo nhiệt.
Tình hình chiến đấu lúc này quả thực không phải là kịch liệt binh thường. Mỗi giây phút cơ hồ đều có người chết trận. Thông thường những thân ảnh rơi xuống biển đều mất tăm, không thấy ngoi trở lên không trung.
Bên phía Liên mình Tu Chân mặc dù đã chuẩn bị khá cần thận, nhưng vẫn có phần đánh giá cao thực lực của phe mình. Xem tình huống trước mắt, muốn đem đối phương tiêu diệt, cơ hồ cũng là chuyện tình không có khả năng xảy ra.
"Không phải chúng ta sẽ tùy thời ứng biến hay sao? Khi nào thì xuất thủ?" Tử Y ngoảnh mặt lại nói. Nàng cũng đã nhìn ra tình huống bên phía Liên mình Tu Chân, không lạc quan cho lắm.
"Ai nói như thế?" Dược Thiên Sầu ngạc nhiên hỏi.
Tử Y đồng dạng cũng sửng sốt: "Không phải ngươi nói Tán Tu sẽ không đưa vào đội hình chung, mà cần phải độc lập tìm thời cơ chiến đấu sao?"
"Cửu U Minh động!" Mấy người đồng thời thất thanh kêu lên, sư huynh đệ ngươi xem ta, ta nhìn ngươi không nói.
"Thế nào? Có vấn đề gì sao?" Yến Truy Tinh vô cùng kinh ngạc nói.
Man Hổ bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Cửu U Minh động đúng là có tồn tại ở một chỗ, nhưng ta khuyên thiếu cung chủ không nên đến đó mới tốt, hãy tu luyện đại pháp khác trước đã! Đợi khi tu vi thiếu cung chủ thành công, hoặc là chờ thêm vài năm nữa cũng không trễ."
Yến Truy Tinh không giải thích được nói: "Đây là vì sao? Liệt Diễm Ma Cương chính là một bộ hộ thể đại pháp cực kỳ cường hãn, ta muốn sớm ngày luyện thành. Quốc sư, lẽ nào ngươi sợ ta vào không được Cửu U Minh động? Điểm ấy ngươi yên tâm, ma thể của ta hẳn là không sợ hãi ngoại tà này."
"Này..." Man Hổ thoáng do dự, cuối cùng cười khổ nói: "Không dối gạt thiếu cung chủ, Cừu U Minh Động ở ngay Yêu Quỷ Vực, mà Yêu Quỷ Vực là lãnh địa do người điên kia chưởng quản, đó là cấm địa của toàn bộ tu chân giới, người xông vào, không ai có kết cục tốt." Hắn lại bồi thêm một câu cuối cùng: "Dù là Hóa Thần kỳ cũng không ngoại lệ."
"Yêu Quý Vực?" Yến Truy Tinh nghe vậy cũng có chút động dung, hắn không phải cố kỵ người điên kia, mà là từ nhỏ lớn lên tại Hoa Hạ tu chân giới, tự nhiên nghe nói rất nhiều về Yêu Quỷ Vực mà ai nghe cũng sợ hãi. Đó là địa phương vô số yêu quỷ tập trung, xác thực là cấm địa của toàn bộ tu chân giới.
"Yêu Quỷ Vực không phải do thiên nhiên hình thành sao? Thế nào lại bị người chưởng quản?" Yến Truy Tinh có lãnh tĩnh, cũng nhịn không được giật mình hỏi: "Các ngươi nói người điên kia rốt cục là nhân vật như thế nào? Cao thủ Hóa Thần kỳ sợ hắn không nói, thế nào nhiều yêu quỷ cũng phải phục hắn chưởng quản?"
Nói đến người điên, thần tình sư huynh đệ mấy người giảng không ra là vị đạo gì. Man Hổ trầm giọng nói: "Người này được xưng thiên hạ đệ nhất cao thủ, chính là chưởng hình sử đương kim của Yêu Quỳ Vực, tu vi bí hiểm đạt tới nông nỗi khó có thể hình dung, đã từng có mười sáu cao thủ Hóa Thần kỳ liên thủ chiến đấu với hắn, đáng tiếc tất cả đều chết trong tay hắn, thiên hạ cho đến nay không có ai là đối thủ của hắn."
"Thiên hạ đệ nhất cao thủ!" Yến Truy Tinh thì thào tự nói, trong đôi mắt thoáng chốc biến thành đỏ như máu. Thần tình hiển nhiên hiện ra vẻ hưng phấn. Một lúc lâu, đôi mắt khôi phục lại bình thường, mới chậm rãi phun ra một hơi nói: "Tương lai cần phải hướng vị thiên hạ đệ nhất cao thủ này lãnh giáo, bằng không thực sự là uổng công sống trên đời này."
Sư huynh đệ mấy người nghe được sửng sốt, Man Hổ liên tục xua tay nói: "Thiếu cung chủ ngàn vạn lần không nên xung động, tu vi người này có thể nói đã vượt qua phạm trù cao thủ Hóa Thần kỳ. Tuy rằng thiếu cung chủ tu luyện Ma Điển, nhưng chưa đại thành. Bằng tu vi hôm nay của thiếu cung chủ, chỉ sợ không qua nổi nửa chiêu trên tay hắn, không thể hành động thiếu suy nghĩ."
Yến Truy Tinh thản nhiên cười, lắc đầu nói: "Tuy ta có lòng muốn gặp hắn trong tương lai, nhưng không phải hiện tại, ta còn chưa tự đại đến loại tình trạng này."
Mấy người thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nghe hắn nói: "Nếu tạm thời không có
Phương tiện tu luyện hộ thể đại pháp, vậy trước tiên phải luyện chế một kiện pháp bảo hợp tay, trong Ma Điển có một loại pháp bảo tên là Thị Huyết Ma Nhận, nhưng không biết tài liệu luyện chế làm sao tìm được, ta hoài nghi trấn cung chi bảo của Vạn Ma Cung Thị Huyết Châu chính là nó. Quốc sư có thể có biện pháp giúp ta lấy được vật ấy vào tay?"
"Chuyện này không có vấn đề gì, chỉ cần Hoa Hạ tu chân giới chiến bại, Thị Huyết Châu lấy được dễ như trở bàn tay." Man Hổ nói.
"Bế quan nhiều ngày, không biết tình hình chiến đấu của song phương hiện tại làm sao? Quay về Vô Cực Cung một chuyến thôi!" Yến Truy Tinh gọi mấy người, cấp tốc bắn vào khoảng không hướng Vô Cực Cung bay đi.
Trong Vô Cực Cung, tu sĩ các quốc gia nơi nơi đều có thể nhìn thấy, nhưng mọi người ra vẻ cũng không xem cung chủ Yến Bất Quy vào trong mắt, tùy tiện thương nghị tự làm chủ. Chủ nhân như Yến Truy Tinh tuy rằng ngồi trên cao, nhưng hiển nhiên bị ném sang một bên, không có chuyện gì cần được hắn đồng ý.
Mấy người Yến Truy Tinh đi tới, đi nhanh vào trong cung, sư huynh đệ Man Hổ theo sát phía sau hắn. Dáng dập rõ ràng giống như là thủ hạ của Yến Truy Tinh. Tu sĩ các quốc gia hơi kinh hãi, đều phát hiện tu vi Yến Truy Tinh đã đạt tới Độ Kiếp sơ kỳ, tốc độ tu luyện thực sự là quá nhanh đi thôi!
Nhìn thấy nhi tử trở về, tinh thần Yến Bất Quy lập tức rung lên, đám người Man Hổ là người truy tùy nhi tử thật đáng tin. Có bọn họ đến, sự tình dễ làm, liền lập tức bày ra uy nghiêm của phụ thân, trầm giọng nói: "Ta muốn gặp con, lại bị người nhiều lần ngăn cản, rốt cục là ý tứ gì?"
Yến Truy Tinh liếc mắt nhìn mấy người Man Hổ, khom Minh Hành lễ nói: "Phụ thân thứ tội, con tu luyện đến lúc khẩn yếu, thật sự không thể bị quấy rối, cho nên cự tuyệt bất cứ ai đi vào. Được rồi, lần trước nghe nói phụ thân muốn đi đón mẫu thân và muội muội đến đây, không biết sự tình đã tiến hành như thế nào?"
Lời này vừa nói rạ, quanh thân vang lên vài tiếng châm biếm. Yến Truy Tinh bỗng nhiên quay đầu lại quét mắt, đôi mắt băng lãnh vô tình nhất thời đè ép tiếng châm biếm xuống dưới, sau đó lại quay đầu lại hỏi: "Phụ thân, đã xảy ra chuyện gì?"
Yến Bất Quy chậm rãi đem chuyện xảy ra ngày ấy kể lại một lần, khi giảng tới lúc Dược Thiên Sầu xuất thủ, thần tình phảng phất như hận không thể lột da rút gân hắn, nếu như không phải do Dược Thiên Sầu can thiệp, Bách Hoa tiên tử và Yến Tử Hà đã bị hắn cướp tới Vô Cực Đảo.
"Lại là Dược Thiên Sầu? Nghe phụ thân nói như thế, Dược Thiên Sầu dường như cố ý thả phụ thân đường sống." Yến Truy Tinh nói xong nhướng mày, tựa hồ suy nghĩ không ra vì sao Dược Thiên Sầu lại làm như vậy. Hắn lập tức xoay người nhìn quanh mọi người, ánh mắt tìm được cẩm y lão giả hờ hững nói: "Thường tiền bối, không ngờ ngươi lại dám đem mẫu thân và muội muội của ta đi làm con tin?"
Cẩm y lão giả cũng bị ánh mắt băng lãnh của hắn làm trong ngực chợt lộp bộp, nhưng hắn cũng không sợ Yến Truy Tinh, vuốt râu cười nói: "Ta làm như vậy cũng là bị buộc bất đắc dĩ, nếu như không làm như vậy, chỉ sợ ta và phụ thân ngươi đều không về được. Yến Truy Tinh, nghe ngươi nói như vậy chẳng lẽ nghĩ ta làm sai chuyện gì?"
"Ngươi nói đi?" Gương mặt Yến Truy Tinh không chút biểu tình hỏi ngược lại.
Hai mắt cẩm y lão giả hơi nheo lại, ánh mắt đánh giá trên mấy người Man Hổ. Một gã đệ tử bên người hắn cũng cười khẩy nói: "Thực sự là không biết tốt xấu, trách không được biến thành chó nhà tang...
"Nhìn vào mắt của ta." Yến Truy Tinh đột nhiên nhìn đệ tử kia quát to, hai mắt bỗng biến thành đỏ như máu đầy yêu dị, mơ hồ có hồng mang phiếm ra, mọi người vô ý thức theo dõi con mắt hắn, trong nháy mắt nghĩ tinh thần có chút hoảng hốt. Thần tình tên đệ tử kia cũng có chút dại ra.
Trong nháy mắt mọi người hoảng hốt, Yến Truy Tinh lập tức hóa thành huyễn ảnh biến mất ngay tại chỗ. Tu vi cẩm y lão giả thật cao, bỗng nhiên dẫn đầu tỉnh táo lại, quát to: "Ngươi dám!" Hắn chộp tới mị ảnh đang phóng tới, nhưng mị ảnh đã quay về, nhanh như khói xanh.
Mọi người bị tiếng hét lớn của hắn làm giật mình tỉnh lại. Chỉ thấy tên đệ tử bên người hắn ngay thanh âm chưa kịp phát sinh, đã thẳng tắp ngã xuống. Vùng bụng bị một lỗ thủng tuôn máu không ngừng, nhất thời làm mọi người càng hoảng sợ, quay đầu lại nhìn Yến Truy Tinh, chỉ thấy trong bàn tay dính đầy máu tươi của hắn, cầm một huyễn ảnh trẻ con cỡ bàn tay, trực tiếp nhét vào miệng "sùng sục" nuốt xuống.
Tràng diện nuốt trẻ con buồn nôn như thế làm mọi người cảm thấy muốn ói mửa. Yến Bất Quy ban đầu thấy thân thủ nhi tử lưu loát như vậy liền kích động, ai biết kế tiếp thấy một màn kia, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Thôn phệ nguyên anh, mọi người vừa nhảy, lập tức chỉ tay quát lên: "Yêu nghiệt!" Lời nói vừa dứt, lắc mình liền phóng tới.
Yến Truy Tinh nhẹ nhàng thối lui về phía sau, mấy người sư huynh đệ Man Hổ không chút do dự chắn ngay phía trước. Man Hổ vung chưởng quát: "Thường Mãn Đông, dừng tay! Bằng không đừng trách sư huynh đệ ta không khách khí!"
cẩm y lão giả Thường Mãn Đông cũng biết mình không phải đối thủ của mấy người này, dừng lại chỉ vào mấy người nói: "Ta nói trong khoảng thời gian này như thế nào luôn nhìn thấy xác chết trôi của tu sĩ trên biển, cả đám nếu không phải bị đào rớt nguyên anh thì bị lấy kết đan, ta còn đang buồn bực, nguyên lai là tên yêu nghiệt này làm. Man Hổ, rốt cục các ngươi đang làm cái gì?"
Yến Truy Tinh lau vết máu nơi khóe miệng, cười nhạt: "Nếu ngươi còn dám nói năng lỗ mãng, ta không ngại móc nguyên anh của ngươi ra nếm thử tư vị."
Đám người trong đại điện nhìn nhau, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy có người thôn phệ nguyên anh, Yến Bất Quy cả kinh nói không ra lời. Man Hổ xoay người lại chắp tay nói: "Thiếu cung chủ thỉnh lãnh tĩnh, Thường huynh tu vi cao thâm, đối với việc chúng ta đánh Hoa Hạ tu chân liên mình chỉ có trăm lợi mà không một hại."
"Ha hả! Tốt." Thường Mãn Đông giận dữ phàn cười: "Man Hổ, nghe lời này của ngươi, chẳng lẽ cho rằng ta không phải là đối thủ của tên yêu nghiệt này."
"Thường huynh không nên hiểu lầm, ta chỉ là không muốn mọi người..." Man Hổ còn chưa nói xong, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng cảnh báo "thùng thùng đông" gấp gáp. Sắc mặt mọi người đều biến đổi, một người đi vào trong đại điện hướng mọi người bẩm báo: "Phát hiện rất nhiều tu sĩ rất nhanh hướng Vồ Cực Đảo tiếp cận, hẳn là người của Hoa Hạ tu chân liên mình muốn phát động công kích đại quy mồ đối với chúng ta."
Không cần nói thêm điều gì, quan hệ đến lợi ích của mọi người, người trong đại điện trong nháy mắt thiểm ra ngoài, chỉ còn lại cẩm y lão giả Thường Mãn Đông đang giằng co với đám người Man Hổ. Lúc này Man Hổ trầm giọng nói: "Thường huynh, đại cục làm trọng, đừng quên lời nhắc nhở của sư phụ ngươi."
"Yến Truy Tinh, món nợ này sẽ tìm ngươi tính sau." Thường Mãn Đông vung lên tay áo, bóng người đã biến mất trong điện. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
Yến Truy Tinh cười lạnh một tiếng, cùng đám người Man Hổ đồng thời lắc mình đi ra đại điện, chỉ thấy phương bắc đông nghìn nghịt một mảnh đầu người bao trùm trời đất bay tới, vô số người trên Vồ Cực Đảo trong nháy mắt bay lên không, rất nhanh nghênh đón. Nhất thời quang mang nổi lên khắp bốn phía trên không, bang bang vang
Lên tiếng đánh nhau không dứt.
Trên không trung cách chiến trường xa xa, bốn phi hành pháp khí đang song song mà đứng. Trong đó hộ xác của một chiến thuyền được mở ra, chỉ thấy bên trong khoang thuyền chứa không ít trái dừa, không có biện pháp, địa phương ven biển thứ này luôn nhiều nhất. Dược Thiên Sầu ôm một trái dừa trong tay, một thanh Hắc hỏa phi kiếm lóe ra, lập tức khoét một lỗ trên trái dừa, tiện tay lấy ra một ống trúc rỗng ruột đút vào, lại hút mạnh, chợt thấy Tử Y lập tức đưa qua một trái dừa khác đổi trái dừa trong tay hắn.
Dược Thiên Sầu hơi sừng sốt, chỉ thấy Tử Y đứng ngay trước cửa sổ bằng thủy tinh trong suốt, vừa nhìn tranh đấu xa xa vừa ôm trái dừa thích ý ngậm đôi môi nhỏ nhắn vào ống trúc mà hút ngon lành. Dược Thiên Sầu bất đắc dĩ lắc đầu, lại động thủ đụt lỗ trái dừa khác cùng Tử Y đứng ngay cửa sổ cùng nhau xem náo nhiệt...
Chiến trường đối kháng vô cùng ác liệt, khói lửa tung bay mù trời. Bất luận là bên phe nào cũng đều sẽ không hạ thủ lưu tình. Những thanh âm bạo tạc vang lên ầm ầm không dứt bên tai. Thỉnh thoảng còn nhìn thấy bóng người rơi xuống biển rộng.
Cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ của song phương đều đã tìm được đối thủ cho mình. Vĩ không muốn liên lụy đến người bên cạnh, cho nên đã phóng lên trên tầng mây tìm chỗ đánh nhau. Đám cao thủ Nguyên Anh kỳ thì đối chiến ở trung tầng, còn Kết Đan kỳ thì bảo trụ ở tầng dưới cùng.
Bất quá so sánh thực lực của song phương, thì dường như bên phía Vô Cực Đảo có nhiều cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ hơn. Thi thoảng sẽ nhìn thấy cảnh tượng lấy hai đánh một. Còn chiến trường ở tầng dưới thì Tu Chân Liên mình chiếm phần nhiều hơn. Tỷ như cao thủ Kết Đan kỳ, bên phía Tu Chân Liên mình ngay cả tình huống lấy năm đánh một cũng đều nhìn thấy. Cả đám hung hăng gào rít xông lên phía trước quần ẩu.
Dược Thiên Sầu tay ôm trái dừa liên tục lắc đầu nói: "Hèn hạ quá mức!"
Bỗng nhiên hai mắt Dược Thiên Sầu mở lớn, chỉ thấy bên phía Liên mình Tu Chân có một tiểu đội quần ẩu, liên tục làm thịt nhiều đối thủ, đoán chừng tưởng là đã bách chiến bách thắng rồi. Nhất thời không tìm thấy đối thủ, phi thường hung hăng xông lên. Bên phía Vô Cực Đảo có vài tu sĩ Nguyên Anh kỳ, một chút không cẩn thận, cư nhiên liền bị năm sáu người liên hợp chém giết.
Lúc này quả thực là nguy hiểm! Cái đám hung hăng càn quấy kia không còn đối thủ, liền gào thét xông vào trong đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ của đối phương mà hỗn chiến. Đột nhiên vài thanh phi kiếm phóng xẹt qua nhanh như chớp. Hơi chủ quan một chút, năm sáu cái tên hung hăng kia ngay cả cơ hội ngăn cản đều không có, liền biến thành những mảnh thịt vụn rơi xuống biển làm mồi cho cá ăn.
"Ai bảo xúc động ah! Xúc động chính là ma quỷ!" Dược Thiên Sầu lắc đầu cảm khái mút nước dừa. Nhưng phát hiện ra bên trong quả dừa đã trống rỗng, hắn thuận tay nhét vào túi trữ vật. Nấc lên một tiếng, theo trên mặt đất nhấc lên một quả nữa, tiếp tục ngồi xem náo nhiệt.
Tình hình chiến đấu lúc này quả thực không phải là kịch liệt binh thường. Mỗi giây phút cơ hồ đều có người chết trận. Thông thường những thân ảnh rơi xuống biển đều mất tăm, không thấy ngoi trở lên không trung.
Bên phía Liên mình Tu Chân mặc dù đã chuẩn bị khá cần thận, nhưng vẫn có phần đánh giá cao thực lực của phe mình. Xem tình huống trước mắt, muốn đem đối phương tiêu diệt, cơ hồ cũng là chuyện tình không có khả năng xảy ra.
"Không phải chúng ta sẽ tùy thời ứng biến hay sao? Khi nào thì xuất thủ?" Tử Y ngoảnh mặt lại nói. Nàng cũng đã nhìn ra tình huống bên phía Liên mình Tu Chân, không lạc quan cho lắm.
"Ai nói như thế?" Dược Thiên Sầu ngạc nhiên hỏi.
Tử Y đồng dạng cũng sửng sốt: "Không phải ngươi nói Tán Tu sẽ không đưa vào đội hình chung, mà cần phải độc lập tìm thời cơ chiến đấu sao?"
Bình luận truyện