Tinh Thần Châu

Chương 439: Lộng Trúc đã tâm phục rồi



Trăm loại cảm xúc tĩnh mịch, đan xen nhau kéo đến, vây quanh tinh thần của Tử Y. Chẳng quản nàng có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ, tinh thần rất nhanh sẽ bị phá hủy. Theo sau đó mà dâng lên ý niệm đi tìm cái chết ở trong đại não.
 
Còn những người tu vi giống như Tất Trường Xuân cùng Lộng Trúc, thì tinh thần niệm lực đã tới một loại cảnh giới siêu cường. Vậy nên cảm xúc không thể tạo thành uy hiếp quá lớn cho hai người được. Bất quá cảm giác ầm trầm băng lạnh như muốn thấu tận xương tủy kia, cũng khiến cho hai người phải vận công chống cự!
 
Tất Trường Xuân thì hoàn hảo, thứ nhất là do tu vi bản thân siêu cường, thứ hai là đã từng đi qua U Minh Hỏa Hải, coi như là chứng kiến cảnh tượng này cũng không ngạc nhiên lắm. Nhưng Lộng Trúc thì khác, hắn không hiểu sao U Minh Quý Hỏa này không tản mát ra nhiệt độ, mà lại biến chứng đánh vào tinh thần của người ta. Cái loại phi thường ôn lãnh, quả thực là ở nhân gian bình thường khó lòng gặp phải.
 
Hai vị cao thủ đang dừng ánh mắt ở trên người Dược Thiên Sầu, bỗng nhiên chợt phát hiện ra Tử Y nằm úp sấp ở trên mặt đất. Lộng Trúc giật mình kinh hô: "Tử Y, ngươi làm sao thế?"
 
Lộng Trúc vội vàng thuấn di tới gần, nâng Tử Y ngồi dậy. Tình huống trước mắt, cũng khiến cho cảm xúc phản nghịch cực đoan nhanh chóng lan tràn vào trong suy nghĩ của hắn. Lộng Trúc cả kinh, mạnh mẽ xua tan tà niệm.
 
"Mau thu Hắc Hỏa lại." Tất Trường Xuân quát.
 
Dược Thiên Sầu không dám chậm trễ, vội vàng đem Hắc Hỏa thu liêm vào trong cơ thể. Bầu không khí âm trầm băng sương ở trong gian phòng cũng theo đó mà tiêu thất.
 
Lộng Trúc nâng Tử Y ngồi dậy, hai ngón tay dựng lên. Chỉ thấy trên đầu ngón tay bỗng nhiên tản mát ra một luồng ngân quang, đem cả gian phòng chiếu sáng lên. Theo sau, Lộng Trúc vươn tay điểm xuống huyệt ấn đường của Tử Y, chậm rãi truyền luồng ngân quang kia vào trong. Lúc này, toàn thân Tử Y cũng tản mát ra bạch quang mờ ảo.
 
Dược Thiên Sầu xem mà không hiều gì. Nhưng Tất Trường Xuân lại khẽ lắc đầu, Lộng Trúc người này quả nhiên là yêu thương nữ nhi. Đem mười năm tu vi không chút do dự rót vào trong nội thể của nữ nhi. Cần phải biết rằng, mười năm tu vi của Hóa Thần trung kỳ, cũng đủ sánh ngang với trăm năm khổ tu của Tử Y ah!
 
Cuối cùng Tử Y cũng hồi tỉnh, chứng kiến sư phụ đang ôm lấy mình, nàng không khỏi run giọng, lắp bắp nói: "Sư phụ, đệ tử lạnh quá! Có phải đệ tử sắp chết rồi không?" Dứt lời nàng lại chìm vào trong cơn hôn mê.
 
"Tầm bậy! Sư phụ sẽ trục hàn khí cho ngươi." Khi nói lời này thì khóe mắt Lộng Trúc đã hơi phiếm hồng. Nguồn: https://truyenbathu.net
 
Tất Trường Xuân đứng bên cạnh nhướng mày quát: "Lộng Trúc, đủ rồi! Tử Y không có việc gì. Ngươi không cần phải thiêu đốt tu vi thêm nữa."
 
Dược Thiên Sầu nghe vậy thì không khỏi hoảng sợ. Không nghĩ ra, Lộng Trúc phải thiêu đốt tu để khu hàn cho Tử Y! Vậy.., hắn.., hắn sẽ không tìm ta tính sổ đó chứ?
 
Chóng kiến Lộng Trúc nhắm mắt làm ngơ. Tất Trường Xuân không khỏi nóng nảy, dựng thủ chưởng lên vỗ xuống hậu tâm của Lộng Trúc, trực tiếp đem hắn đánh lắn sang một bên.
 
"Lão Tất, ngươi muốn làm gì?" Lộng Trúc nhảy dựng lên quát lớn.
 
Tất Trường Xuân chẳng thèm quàn tới hắn, thủ chương ngưng không hóa thành ngũ trảo, đặt lên trên đầu của Tử Y. Theo sau, năm tia chân khí màu hoàng kim từ đầu ngón tay Tất Trường Xuân liền rót vào trong đầu Tử Y. Lập tức đã nghe thấy Tử Y "ân" lên một tiếng, mở mắt hồi tỉnh.
 
Thấy vậy, Lộng Trúc thần tình phi thường vui vẻ chạy tới. Còn Tất Trường Xuân thì thản nhiên thu hồi thủ chưởng.
 
Tử Y xoay người, nhẹ nhàng đứng lên, mờ mịt nhìn xung quanh nói: "Vừa rồi ta làm sao thế?"
 
"Nó không sao chứ?" Lộng Trúc vẫn còn bận tâm dò hỏi.
 
Tất Trường Xuân hừ lạnh: "Tà khí nhấp thể thôi mà, xua tan đi là được."
 
"Ha ha! Không có việc gì thì tốt rồi." Lộng Trúc cười ha ha nói. Đảo mắt lại đã khôi phục trạng thái bình thường, giống như chưa hề phát sinh qua chuyện gì khẩn yếu. Bất quá ánh mắt của hắn nhìn về phía Dược Thiên Sầu, thì dường như hơi có vẻ xấu xa.
 
Lúc này Tất Trường Xuân mới nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, hỏi: "Ngươi đã từng đi qua Cừu U Minh Động sao?"
 
"Đệ từ vì tò mò nên đã đi một chuyến." Dược Thiên Sầu ngoan ngoãn hồi đáp. Vừa rồi không nghĩ tới, thiếu chút nữa thì gây ra họa lớn.
 
"Bằng vào tu vi của ngươi mà có thể xông vào trong Cửu U Minh động ư?" Tất Trường Xuân cau mày nói.
 
"Gi cơ? Tất lão tiền bối, ta có thể chứng thực là hắn đã từng đi vào Cửu U Minh động. Lúc đó ta cũng đi cùng hắn mà." Sau khi Tử Y khôi phục trạng thái, liền đã bước ra khẳng khái làm chửng.
 
Dược Thiên Sầu kinh ngạc. Như thế nào ta không nhớ rõ là ta cùng ngươi đi vào nhi?
 
Tất Trường Xuân đưa mắt nhìn sang Lộng Trúc. Lộng Trúc liền nghiêm mặt nói: "Tử Y, không được nói hươu nói vượn. Bằng vào tu vi của ngươi làm sao có thể tiến nhấp Cửu U Minh động chứ!"
 
Tử Y nhanh chóng giải thích nói: "Không phải! Lần trước khi chúng ta ròi khỏi Yêu Quỷ Vực, vì thuận đưòng nên đã đi một chuyến, ta ở bên ngoài chưa tiến vào. Bắt quá cũng tận mắt nhìn thấy hắn đi vào, hon nữa còn ở bên trong rất lâu."
 
Dược Thiên Sầu trong lòng không khỏi vui mừng. Đang sợ Tất Trường Xuân nghĩ rằng mình cố tình giấu giếm không báo. Hiện giờ Tử Y đã chính miệng nói ra, thì cũng dễ dàng giải thích rồi. Không phải ta không muốn báo, mà từ lần trước rời đi, cho đến bây giờ mới quay về.
 
Hắn đoán không lầm, Tất Trường Xuân mặc dù không quan tâm nhiều lắm đến Hắc Hỏa, chỉ là hoài nghi vì sao chưa nghe thấy Dược Thiên Sầu nhắc qua. Hiện giờ nghe Tử Y nói như thế, trong lòng ít nhiều cũng hơi giãn ra.
 
"Ngươi có thể xâm nhấp vào trong U Minh Hỏa Hải?" Tất Trường Xuân hỏi.
 
Dược Thiên Sầu ngượng ngùng vò đầu, cười xòa nói: "Không dám dối gạt sư phụ! Nguyên bản là do tính tò mò của đệ tử, muốn vào xem Cửu U Minh động trong truyền thuyết có cái hình dạng gì. Nào ngờ bên trong phi thường hung hiểm, muốn quay trở ra, cũng là khó khăn. Theo sau, đệ tử vô tình phát hiện, Thanh Hỏa trên người đệ từ lại có khả năng khắc chế âm phong sát khí ở bên trong huyệt động. Vì thế cứ như vậy mà sờ soạng tiến sâu vào."
 
Lộng Trúc tấm tắc than: "Lá gan của ngươi cũng thật lớn, cư nhiên lại vì tò mò nhất thời, mà dám xâm nhấp Cừu U Minh Động theo cách này."
 
"Coi như ngươi có thể đi qua lúc ban đầu. Nhưng bằng vào tu vi của ngươi, căn bản là không thể xông qua nổi mấy cái cơ quan thông gió kia. Ngươi vượt qua như thế nào?" Tất Trường Xuân lạnh lùng hỏi.
 
Hắn đối với Dược Thiên Sầu ôm kì vọng rất lớn. Nhưng hắn tuyệt đối không cho phệp đối phương lợi dụng lòng kì vọng của mình, để mang ra lừa gạt chính mình. Nếu quả thực như vậy, ngày sau làm sao hắn còn dám đem cương vị Chưởng Hình Sứ già phó thác cho Dược Thiên Sầu đây?
 
Lộng Trúc đối với con người của Tất Trường Xuân xem như am hiểu khá rõ. Vừa cảm thấy trong ngữ khí củã hắn tiềm tàng sát khí, thì không khỏi âm thầm kinh hãi, liền im lặng không dám mở miệng.
 
Dược Thiên Sầu mẫn tiếp phát hiện ra điểm này, sau lưng cũng chảy ra mồ hôi lạnh,
 
Hắn nhanh chóng đem tinh thần tập trung vào ô Thác Châu. Chỉ cần phát hiện ra điểm nào không thích họp, sẽ lập tức biến đi. Thế nhưng ngoài mặt thì vẫn như cũ, ngượng ngùng vò đầu đáp: "Phưong pháp của đệ tử thực đáng xấu hổ. Nguyên bản đệ tử không tìm được cách nào, cho nên đành phải dùng phương án ngu ngốc, là đào một đường hầm ở bên dưới, để thông qua mấy cái cơ quan kia."
 
"Cái gì? Ngươi đào đưòng hầm ở bên trong Cừu U Minh Động ư?" vốn Lộng Trúc tính toán giữ im lặng, nhưng nghe thấy chuyện tình hoang đường như thế này, dù vẫn không nhịn được mà phải kinh hô.
 
Tất Trường Xuân cũng ngẳn ra: "Bên trong Cừu U Minh Động đều là Minh Thiết tạo thành, làm sao ngươi có thể đào được?"
 
"Sư phụ còn không biết, thanh sắc phi kiếm của đệ tử vô cùng nhạy bén. Muốn đào đưòng hầm làm bằng Minh Thiết cũng không phải là chuyện gì khỏ khăn. Hon nữa, sau khi đi qua còn thấy được.., sư phụ!" Dược Thiên Sầu cười hắc hắc, có chút ngượng ngùng không dám nói.
 
Lộng Trúc hiếu kỳ dò hỏi: "Ngươi thấy cái gì?"
 
Dược Thiên Sầu nhức đầu, bày ra bộ dạng thủ khẩu như bình: "Không có gì, chỉ là mấy câu văn tự mà thôi."
 
Hắn nói như vậy, càng khiến cho Lộng Trúc thêm lòng hiếu kỳ. Quay đầu nhìn lại hỏi: "Lão Tất, ngươi lưu lại cái gì ở bên trong đó sao?"
 
Tất Trường Xuân không thèm quản đến hắn, tiếp tục chất vấn: "Nếu như đã thấy được văn tự mà ta lưu lại. Vậy thì U Minh Hỏa Hải quả thực là đã không ngăn chặn nổi Hỏa Quyết huyền diệu của ngươi rồi. Ngươi có nhìn thấy phía sau U Minh Hỏa Hải là cái dạng gì hay không?"
 
Lộng Trúc nhãn tình sáng lên, đưa mắt nhìn sang phía Dược Thiên Sầu. Trước giờ đều chưa nghe nói có người xông qua được U Minh Hỏa Hải. Tình hình ở phía sau là cái dạng gì, đúng thật là không một người nào biết. Tiểu tử này chính là người đầu tiên ah!
 
Dược Thiên Sầu ngẫm nghĩ nói: "Có một khối sơn bích làm bằng Minh Thiết rất lớn. Trên mặt của nó được khắc những phù điêu đầu lâu to nhỏ bất đồng. Và có một cái cánh cửa khổng lồ nữa thôi."
 
"Đại môn của Minh Giới." Tất Trường Xuân cùng Lộng Trúc đồng thanh kinh hô. Lúc này Tất Trường Xuân cũng đã nhắm mắt lại, khẽ thở dài một tiếng, không thể nghĩ ra, chính địa phương mình không đi qua nổi, cư nhiên lại bị tên đệ từ trơng bướng của mình vượt qua.
 
Tử Y giương mắt nhìn nhìn Dược Thiên Sầu, trong lòng nàng cảm thấy rất buồn bực. Hắn đi qua địa phương tốt như vậy. Thế mà chưa bao giờ kể qua cho mình nghe.
 
Lộng Trúc hưng phấn chà xát tay nói: "Dược Thiên Sầu a Dược Thiên Sầu. Mặc dù không dám nói từ xưa đến nay ngươi là đệ nhất nhân. Nhưng ở trong Tu Chân giới, ngươi tuyệt đối là độc nhất nhân a! Dám chơi đùa ở trước đại môn của Minh Giới, quả thực là khiến cho Lộng Trúc ta phải bội phục không thôi!"
 
"Lộng Trúc tiền bối, cái địa phương đó có gì hay ho đâu. Bốn phía xung quanh toàn là chưóng khí dày đặc thôi." Dược Thiên Sầu khinh thường nói. Cố ý bày ra hình dáng ngưu nhân.
 
"Ta.., ngươi..." Lộng Trúc há miệng thở dốc, quả thực là không biết nên nói cái gì cho phải. Bất tri giác phát hiện ra mình và tên tiểu tử này không có quan điểm chung. Lộng Trúc liền khoát tay: "Thôi thôi.., nói tiếp đi, trước đại môn của Minh Giới còn có gì nữa không?"
 
"Cũng không có gì khác thường, chẳng qua là cánh cửa này rất lớn, trên bề mặt còn khắc những cảnh tượng hỉ nộ ái ố của nam nữ già trẻ." Dược Thiên Sầu vừa dứt lời, thì lại vỗ trán nói tiếp: "Đúng rồi, còn có hai cái vòng hàm Thôn Thiên Thú trông khá uy vũ. Ta nghĩ đây hẳn là cái vòng gõ cửa! Cho nên mới bạo gan vặn gãy răng nanh và tháo vòng hàm của Thôn Thiên Thú xuống. Nào biết chẳng thấy phát sinh chút hiện tượng gì."
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện