Tinh Thần Châu
Chương 459: Mang Phù Dung đi
Phí Đức Nam đưa mắt nhìn nữ nhi, có chút không hiểu gì.
"Nếu còn chưa nói với ngươi, ngươi tức giận như vậy làm gì?" Dược Thiên Sầu cũng có chút không giải thích được, nghĩ thầm, đừng nói với ta ngày hôm nay ngươi mới biết chuyện giữa ta và nữ nhi của ngươi nha.
Không nghĩ ra, hắn lại quay đầu hỏi: "Phù Dung, nàng nói gì với phụ thân nàng vậy?" Phù Dung nhăn nhó mặt mày.
"Chẳng lẽ không phải ngươi bảo nó kêu ta tới gặp ngươi sao?" Phí Đức Nam hỏi, đã thu phi kiếm trở về.
"Ách, lão nhân gia ngài sao nói lời này, muốn gặp cũng phải là ta qua gặp ngài. Làm gì có đạo lý bắt ngài tới gặp ta?" Dược Thiên Sầu ngẩn người nói. Nghĩ thầm, da mặt của ta còn chưa dày tới nỗi đó, vừa mới làm xong chuyện kia với nữ nhi của ngươi, lại bảo ngươi qua gặp ta, đây không phải là vũ nhục người sao!
Ánh mắt hai nam nhân đều nhìn lên người Phù Dung, Dược Thiên Sầu hồ nghi nói: "Sự tình kia nàng chưa nói với phụ thân nàng sao?"
"Phụ thân là ta gọi tới, cũng là ngươi nói đi!" Phù Dung túm túm tay áo hắn.
Hai nam nhân nghe vậy nhất thời nhìn nhau, trong lòng đều đã hiểu rõ, nguyên lai là nha đầu này không nói cho rõ ràng, thiếu chút nữa khiến cho cha vợ và con rể liều mạng mà còn chưa hiểu được là chuyện gì xảy ra. Dược Thiên Sầu ho khan hai tiếng, xấu hổ cầm tay Phù Dung, nhìn Phí Đức Nam nói: "Phí tiền bối, việc này bỏ qua đi thôi! Chúng ta trở lại nói chuyện chính sự."
Phí Đức Nam cũng ho khan hai tiếng, thu phi kiếm vào túi trữ vật, thần tình có chút mất tự nhiên nói: "n, nói chuyện chính sự." Trong lòng hắn nghĩ thầm, hiểu lầm hắn a, nhưng cũng không sao, nữ nhi của ta đã cho ngươi luôn rồi, hiểu lầm ngươi một chút cũng đâu có sao.
"Lần này ta tới, chính là muốn đưa Phù Dung đi, mong rằng Phí tiền bối thành toàn." Dược Thiên Sầu cung kính nói.
Thần tình Phí Đức Nam liền trịnh trọng, vùng lông mày nhăn lại thật sâu nói: "Không phải ta không cho ngươi đưa Phù Dung đi, thế nhưng ngươi cũng biết tình cảnh hiện tại của mình chứ? Hiện tại Đại La Tông và ngươi đã không còn khả năng hòa giải, đã tới nông nỗi ngươi chết ta sống thề bất lưỡng lập, ngươi nghĩ ngươi mang theo Phù Dung bên người là an toàn sao?"
"Hừ hừ!" Dược Thiên Sầu cười nhạt một trận: "Đại La Tông? Đề cho bọn họ nhảy nhót đi, sớm hay muộn, ta cũng sẽ xóa tên bọn chúng ở trong tu chân giới. Điểm ấy ngươi không cần lo lắng, nếu như không thể bảo chứng an toàn cho Phù Dung, thì ta cũng sẽ không đưa nàng đi đâu."
Xóa tên Đại La Tông trong tu chân giới? Phí Đức Nam nghẹn lời, lời như vậy dù là Phù Tiên Đảo cũng không dám nói. Hắn lắc đầu khẽ thở dài: "Tuổi trẻ khinh cuồng a! Lẽ nào ngươi thực sự cho rằng môn phái sừng sừng mấy ngàn năm trong tu chân giới, thực sự đơn giản như vậy sao? Môn phái có cội nguồn sâu xa, bên trong có gì thì không phải người ngoài đủ khả năng lý giải được, những lão quái vật thành danh nhiều năm trước, hôm nay mặc dù không hề xuất hiện, nhưng ai dám nói bọn họ đã chết?"
"Gốc có sâu, ta cũng sẽ diệt trừ tận gốc." Hai mắt Dược Thiên Sầu khép lại, lập tức cười nói: "Phí lão tiền bối yên tâm, Phù Dung theo ta không có gì nguy hiểm, ta chuẩn bị đưa nàng đi du lịch chung quanh, cho nàng được thêm kiến thức, cả đời trốn mãi trên Phù Tiên Đảo cũng không phải biện pháp tốt."
Nói xong nhẹ nhàng ôm Phù Dung vào trong ngực, đầy mặt thương tiếc. Phù Dung quay nhìn phụ thân rất chăm chú gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy thần tình cầu xin phụ thân đồng ý.
Trái tim Phí Đức Nam trong nháy mắt mềm nhũn đến rối tinh rối mù, lắc đầu than thở: "Mà thôi, mà thôi, chỉ cần ngươi đối đãi tốt với nữ nhi của ta, cái khác ta cũng không thèm quản nữa. Nhưng ta thẳng thắn nói trước, nếu như ngươi để cho Phù Dung xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, dù ta phải liều cái mạng già này, thì ta cũng sẽ đi tìm người tính sổ."
"Phí tiền bối, lời dư thừa ta không nói nhiều, ngày hôm nay mang nữ nhi ngươi đi, ta cho ngươi một câu hứa hẹn." Dược Thiên Sầu thần tình trịnh trọng nói: "Ta sẽ dụng tâm thủ hộ Phù Dung cả đời, ta sẽ không khi dễ nàng, người khác cũng càng không thể khi dễ nàng, ai dám động nàng, trừ phi ta chết." Phù Dung ở trong lòng hắn lúc "ưm" một tiếng, hai tay ôm chặt thắt lưng hắn thật gắt gao.
"Tốt tốt tốt!" Phí Đức Nam liên tục gật đầu, thật an lòng hỏi: "Ngươi muốn dẫn Phù Dung đi nơi nào du lịch? Nếu ta có thời gian, phải đi nhìn các ngươi."
Dược Thiên Sầu trìu mến liếc mắt nhìn Phù Dung, nói: "Ta sẽ đưa nàng đi chu du liệt quốc, cho nàng kiến thức phong tình nước khác. Mong rằng Phí tiền bối thay ta bảo thủ bí mật."
"Tốt, ách.., ngươi nói cái gì?" Phí Đức Nam chỉ vừa cười phân nửa, nhất thời nghẹn lại, hổn hển nói: "Đi ngoại bang? Ngươi điên tr! Ngươi ở tại Bách Hoa Cốc giết ngoại bang tu sĩ, Yến gia phụ tử và ngươi có cừu oán, ngươi đây là đi tìm đường chết a!"
"Phí tiền bối!" Dược Thiên Sầu lớn tiếng quát một câu, lập tức cười nói: "Thỉnh an tâm đem Phù Dung giao cho ta." Hắn cúi đầu hỏi Phù Dung: "Nàng sợ không?" Phù Dung lắc đầu, con mắt nhìn Phí Đức Nam vụt sáng, vẫn là hình dạng thỉnh cầu điểm đạm đáng yêu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenbathu.net
Phí Đức Nam mấp máy môi một lát, cuối cùng nặng nề giẫm chân nói: "Ai! Các ngươi.., các ngươi bảo ta nên nói gì cho phải đây."
"Phù Dung, chúng ta cáo biệt phụ thân nàng thôi." Dược Thiên Sầu kéo Phù Dung, hai người song song đối diện Phí Đức Nam, thật sâu cúc cung. Dược Thiên Sầu cười nói: "Phí tiền bối bảo trọng thân thể nhiều hơn, tương lai ta sẽ đưa Phù Dung trở về thăm ngài."
"Các ngươi..." Phí Đức Nam nhìn hai người thực sự không biết nên nói gì. Dược Thiên Sầu lại kéo Phù Dung vào trong lòng, cười yếu ớt nói: "Nhắm mắt lại, ta không dặn thì đừng mở ra." Phù Dung trịnh trọng gật đầu, vô ý thức ôm hắn cứng ngắc. Con mắt nàng cũng nhắm cứng lại, nàng biết Dược Thiên Sầu đang muốn thi triển pháp thuật đến vô ảnh đi vô tung của hắn.
Dược Thiên Sầu nhàn nhạt cười, nhịn không được nhẹ nhàng hôn lên vùng trán trơn bóng của nàng, hai người tiêu thất ngay tại chỗ...
"Ách..." Con mắt Phí Đức Nam trợn trừng thật lớn, giống như phát hiện quái sự, đầu loạn chuyển nhìn quanh bốn phía, lập tức liền phóng xuất thần thức tìm kiếm chung quanh, đâu còn thấy bóng người. Dù là cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ cũng không khả năng mang theo một người thuấn di a!
Phí Đức Nam đứng ngây ra như khúc gỗ trong vườn thật lâu, cứ như vậy rời khỏi mình rồi? Hắn lại lập tức thở phào nhẹ nhõm, Dược Thiên Sầu đã có thần thông như vậy, nói vậy khi đụng tới nguy hiểm, mang theo Phù Dung bảo mệnh không thành vấn đề, trách không được hắn lại có lòng tin đến như thế, trách không được ngày xưa cả Thanh Nô lão tổ cũng không thể bắt được hắn.
Tuy rằng Phù Dung là nữ nhi của chủ sự trường lão Vạn Phân Viên, nhưng ở tại toàn bộ Phù Tiên Đảo mà nói, nàng rất ít cùng người khác gặp mặt. Sự biến mất của nàng, chỉ sợ đối với toàn bộ Phù Tiên Đảo mà nói, thì cũng chẳng có người nào muốn quan tâm, cũng sẽ không ai để ý tới điểm này. Đương nhiên, ngoại trừ Phí Đức Nam đang sững sờ lúc này, gương mặt giống như có người vừa cắt đi một miếng thịt của hắn, thần tình vô cùng thất lạc...
Dược Thiên Sầu mang theo Phù Dung thuấn di đến một địa phương bí ẩn trong ô Thác Châu, thoáng chạm chân dưới đất lại lần nữa biến mất. Khi xuất hiện đã ở trong một quân doanh vắng vẻ, bên ngoài thanh âm nhân mã đại quy mô thao luyện chém giết vang lên trận trận không dứt.
Dược Thiên Sầu đưa mắt nhìn Phù Dung đang ôm hắn thật chặt, trên mặt nổi lên tia cười xấu xa, buông nàng rạ, sau đó đứng sang một bên. Chỉ thấy trên mặt Phù Dung lập tức dâng lên vẻ bất an, đứng tại chỗ không dám động, hai tay sờ loạn khắp nơi, con mắt vẫn nhắm thật chặt, hiển nhiên nghe theo lời dặn của Dược Thiên Sầu, dù sợ cũng không dám mở mắt ra.
Dược Thiên Sầu không dám làm nàng kinh hãi, vội vã nói: "Được rồi, mở mắt đi!"
Phù Dung vừa mở mắt thì chuyện làm thứ nhất không phải xem hoàn cành bốn
Phía, mà là bước nhanh tới trước tiên nắm chặt cánh tay Dược Thiên Sầu, sau đó mới dám mở to mắt nhìn quanh bốn phía, có chút co quặp bất an hỏi: "Chúng ta đang ở nơi nào vậy?"
"Không cần sợ, đây là một quân doanh tại thế tục, đi, ta mang nàng ra ngoài nhìn." Dược Thiên Sầu kéo tay nàng, lôi nàng xốc lên màn trướng đi ra. Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, cũng bụi bặm bay đầy trời. Đại quân thao luyện không ngừng, áo giập sáng ngời, giáo, tuấn mã chạy chồm, khí thế rộng rãi khổng lồ, rất là đồ sộ. Phù Dung hiếu kỳ nhìn xem tất cả, đây đều là thứ mà cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy qua.
Dược Thiên Sầu tựa như kéo theo một tiểu sủng vật, lôi kéo nàng dạo quanh khắp nơi, nàng liên tục nhìn qua nhìn lại, dường như tất cả đều là không đủ...
Một nữ tử chưa từng bị thế tục ô nhiễm, ở trong quân doanh này, giống như một tinh linh hạ phàm, vô cùng xuất chúng. Nữ tử hơi có tư chất trong tu chân giới, dung mạo cũng đã không kém, huống chi dung mạo siêu việt như Phù Dung. Một đám nam nhân nhịn không được muốn nhìn nàng vài lần, nhưng tướng quân Trụ Quốc trị quân sâm nghiêm, cũng không ai dám làm càn.
Sau khi đi dạo một vòng, Dược Thiên Sầu đưa Phù Dung đi tới đại trướng, phụ tử Thạch Văn Quảng đang trao đổi công việc chợt nhìn thấy Phù Dung đều là sửng sốt, thầm khen một tiếng, nữ tử vô cùng thanh tú mỹ lệ!
Thạch Văn Quảng có chút nghi hoặc hỏi: "Vị cô nương này là?"
"Nữ nhân của ta." Dược Thiên Sầu nhàn nhạt cười nói, lập tức nhìn Thạch Ấn Thiên nói: "Phiền phức thiếu tướng quân gọi vị sư phụ giúp ta dịch dung tới đây, phải khổ cực hắn thêm một lần."
"Tiên sinh khách khí, ta đi ngay." Thạch Ấn Thiên lúc gần đi hướng Phù Dung ôm quyền nói: "Gặp qua phu nhân."
Phù Dung có điểm sợ hãi rụt lui, Dược Thiên Sầu vỗ vỗ tay nàng nói: "Không cần sợ, đều là bằng hữu của ta." Hắn lập tức quay đầu lại nhìn Thạch Ấn Thiên áy náy nói: "Thiếu tướng quân đừng trách, nàng chưa từng hành tẩu trong thế tục, rất sợ phải gặp người khác."
"Không sao." Thạch Ấn Thiên xấu hổ chắp tay, đi ra ngoài.
Thạch Văn Quảng nhìn Phù Dung một lúc, thấy nàng thật thanh thuần, hiền nhiên đúng như lời Dược Thiên Sầu, thực sự chưa từng tiếp xúc người lạ, nên cũng không dùng nhiều nghi thức xẵ giao đối với nàng, lúc này đưa tay nói: "Mời tiên sinh và phu nhân ngồi!"
Dược Thiên Sầu dẫn Phù Dung ngồi xuống một bên, dò hỏi: "Tướng quân chuẩn bị thế nào rồi?"
Thạch Văn Quảng đi tới, ngồi đối diện hai người, trả lời: "Tiên sinh yên tâm, đã an bài thỏa đáng, tiên sinh vừa đi sẽ có người tiếp ứng."
"Tốt!" Dược Thiên Sầu gật đầu. Hiện nay các quốc gia tu chân giới bởi vì khai chiến với Hoa Hạ tu chân giới, phòng thủ biên cảnh rất nghiêm mật, rõ ràng hai bên tu chân giới đều phái cao thủ tọa trấn. Muốn từ không trung bay qua, chỉ sợ không muốn bị phát hiện cũng không phải dễ dàng. Bởi vì mang theo Phù Dung, vì ổn thỏa nên hắn để Thạch Văn Quảng an bài thương đội, cầm theo ngân cầu của hắn, đến lúc đó hắn thuấn di đi qua, tự nhiên sẽ an toàn.
Ờ đây còn đang nói chuyện, Thạch Ấn Thiên đã dẫn vị lão quân sĩ kia đi tới, lúc này Dược Thiên Sầu an bài cho vị lão quân sĩ đo gương mặt cho Phù Dung. Tuy rằng Phù Dung không biết muốn làm gì, nhưng Dược Thiên Sầu an bài như vậy, nàng tự nhiên không có bất luận điều gì phản đối. Sau khi tính toán xong, Dược Thiên Sầu và lão quân sĩ thương lượng hồi lâu, cuối cùng đã xác định cho Phù Dung một bản vẽ thật bình thường.
Thạch Văn Quảng ngồi một bên thực sự không biết nói gì, người này tự làm cho mình vô cùng nổi bật, nhưng lại làm cho nữ nhân của mình thật bình thường, khái! Bất quá ngẫm lại cũng thoải mái, lúc này nếu làm cho một nữ tử có gương mặt quá mức chói mắt, tuyệt đối sẽ là mầm móng chiêu họa...
"Nếu còn chưa nói với ngươi, ngươi tức giận như vậy làm gì?" Dược Thiên Sầu cũng có chút không giải thích được, nghĩ thầm, đừng nói với ta ngày hôm nay ngươi mới biết chuyện giữa ta và nữ nhi của ngươi nha.
Không nghĩ ra, hắn lại quay đầu hỏi: "Phù Dung, nàng nói gì với phụ thân nàng vậy?" Phù Dung nhăn nhó mặt mày.
"Chẳng lẽ không phải ngươi bảo nó kêu ta tới gặp ngươi sao?" Phí Đức Nam hỏi, đã thu phi kiếm trở về.
"Ách, lão nhân gia ngài sao nói lời này, muốn gặp cũng phải là ta qua gặp ngài. Làm gì có đạo lý bắt ngài tới gặp ta?" Dược Thiên Sầu ngẩn người nói. Nghĩ thầm, da mặt của ta còn chưa dày tới nỗi đó, vừa mới làm xong chuyện kia với nữ nhi của ngươi, lại bảo ngươi qua gặp ta, đây không phải là vũ nhục người sao!
Ánh mắt hai nam nhân đều nhìn lên người Phù Dung, Dược Thiên Sầu hồ nghi nói: "Sự tình kia nàng chưa nói với phụ thân nàng sao?"
"Phụ thân là ta gọi tới, cũng là ngươi nói đi!" Phù Dung túm túm tay áo hắn.
Hai nam nhân nghe vậy nhất thời nhìn nhau, trong lòng đều đã hiểu rõ, nguyên lai là nha đầu này không nói cho rõ ràng, thiếu chút nữa khiến cho cha vợ và con rể liều mạng mà còn chưa hiểu được là chuyện gì xảy ra. Dược Thiên Sầu ho khan hai tiếng, xấu hổ cầm tay Phù Dung, nhìn Phí Đức Nam nói: "Phí tiền bối, việc này bỏ qua đi thôi! Chúng ta trở lại nói chuyện chính sự."
Phí Đức Nam cũng ho khan hai tiếng, thu phi kiếm vào túi trữ vật, thần tình có chút mất tự nhiên nói: "n, nói chuyện chính sự." Trong lòng hắn nghĩ thầm, hiểu lầm hắn a, nhưng cũng không sao, nữ nhi của ta đã cho ngươi luôn rồi, hiểu lầm ngươi một chút cũng đâu có sao.
"Lần này ta tới, chính là muốn đưa Phù Dung đi, mong rằng Phí tiền bối thành toàn." Dược Thiên Sầu cung kính nói.
Thần tình Phí Đức Nam liền trịnh trọng, vùng lông mày nhăn lại thật sâu nói: "Không phải ta không cho ngươi đưa Phù Dung đi, thế nhưng ngươi cũng biết tình cảnh hiện tại của mình chứ? Hiện tại Đại La Tông và ngươi đã không còn khả năng hòa giải, đã tới nông nỗi ngươi chết ta sống thề bất lưỡng lập, ngươi nghĩ ngươi mang theo Phù Dung bên người là an toàn sao?"
"Hừ hừ!" Dược Thiên Sầu cười nhạt một trận: "Đại La Tông? Đề cho bọn họ nhảy nhót đi, sớm hay muộn, ta cũng sẽ xóa tên bọn chúng ở trong tu chân giới. Điểm ấy ngươi không cần lo lắng, nếu như không thể bảo chứng an toàn cho Phù Dung, thì ta cũng sẽ không đưa nàng đi đâu."
Xóa tên Đại La Tông trong tu chân giới? Phí Đức Nam nghẹn lời, lời như vậy dù là Phù Tiên Đảo cũng không dám nói. Hắn lắc đầu khẽ thở dài: "Tuổi trẻ khinh cuồng a! Lẽ nào ngươi thực sự cho rằng môn phái sừng sừng mấy ngàn năm trong tu chân giới, thực sự đơn giản như vậy sao? Môn phái có cội nguồn sâu xa, bên trong có gì thì không phải người ngoài đủ khả năng lý giải được, những lão quái vật thành danh nhiều năm trước, hôm nay mặc dù không hề xuất hiện, nhưng ai dám nói bọn họ đã chết?"
"Gốc có sâu, ta cũng sẽ diệt trừ tận gốc." Hai mắt Dược Thiên Sầu khép lại, lập tức cười nói: "Phí lão tiền bối yên tâm, Phù Dung theo ta không có gì nguy hiểm, ta chuẩn bị đưa nàng đi du lịch chung quanh, cho nàng được thêm kiến thức, cả đời trốn mãi trên Phù Tiên Đảo cũng không phải biện pháp tốt."
Nói xong nhẹ nhàng ôm Phù Dung vào trong ngực, đầy mặt thương tiếc. Phù Dung quay nhìn phụ thân rất chăm chú gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy thần tình cầu xin phụ thân đồng ý.
Trái tim Phí Đức Nam trong nháy mắt mềm nhũn đến rối tinh rối mù, lắc đầu than thở: "Mà thôi, mà thôi, chỉ cần ngươi đối đãi tốt với nữ nhi của ta, cái khác ta cũng không thèm quản nữa. Nhưng ta thẳng thắn nói trước, nếu như ngươi để cho Phù Dung xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, dù ta phải liều cái mạng già này, thì ta cũng sẽ đi tìm người tính sổ."
"Phí tiền bối, lời dư thừa ta không nói nhiều, ngày hôm nay mang nữ nhi ngươi đi, ta cho ngươi một câu hứa hẹn." Dược Thiên Sầu thần tình trịnh trọng nói: "Ta sẽ dụng tâm thủ hộ Phù Dung cả đời, ta sẽ không khi dễ nàng, người khác cũng càng không thể khi dễ nàng, ai dám động nàng, trừ phi ta chết." Phù Dung ở trong lòng hắn lúc "ưm" một tiếng, hai tay ôm chặt thắt lưng hắn thật gắt gao.
"Tốt tốt tốt!" Phí Đức Nam liên tục gật đầu, thật an lòng hỏi: "Ngươi muốn dẫn Phù Dung đi nơi nào du lịch? Nếu ta có thời gian, phải đi nhìn các ngươi."
Dược Thiên Sầu trìu mến liếc mắt nhìn Phù Dung, nói: "Ta sẽ đưa nàng đi chu du liệt quốc, cho nàng kiến thức phong tình nước khác. Mong rằng Phí tiền bối thay ta bảo thủ bí mật."
"Tốt, ách.., ngươi nói cái gì?" Phí Đức Nam chỉ vừa cười phân nửa, nhất thời nghẹn lại, hổn hển nói: "Đi ngoại bang? Ngươi điên tr! Ngươi ở tại Bách Hoa Cốc giết ngoại bang tu sĩ, Yến gia phụ tử và ngươi có cừu oán, ngươi đây là đi tìm đường chết a!"
"Phí tiền bối!" Dược Thiên Sầu lớn tiếng quát một câu, lập tức cười nói: "Thỉnh an tâm đem Phù Dung giao cho ta." Hắn cúi đầu hỏi Phù Dung: "Nàng sợ không?" Phù Dung lắc đầu, con mắt nhìn Phí Đức Nam vụt sáng, vẫn là hình dạng thỉnh cầu điểm đạm đáng yêu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenbathu.net
Phí Đức Nam mấp máy môi một lát, cuối cùng nặng nề giẫm chân nói: "Ai! Các ngươi.., các ngươi bảo ta nên nói gì cho phải đây."
"Phù Dung, chúng ta cáo biệt phụ thân nàng thôi." Dược Thiên Sầu kéo Phù Dung, hai người song song đối diện Phí Đức Nam, thật sâu cúc cung. Dược Thiên Sầu cười nói: "Phí tiền bối bảo trọng thân thể nhiều hơn, tương lai ta sẽ đưa Phù Dung trở về thăm ngài."
"Các ngươi..." Phí Đức Nam nhìn hai người thực sự không biết nên nói gì. Dược Thiên Sầu lại kéo Phù Dung vào trong lòng, cười yếu ớt nói: "Nhắm mắt lại, ta không dặn thì đừng mở ra." Phù Dung trịnh trọng gật đầu, vô ý thức ôm hắn cứng ngắc. Con mắt nàng cũng nhắm cứng lại, nàng biết Dược Thiên Sầu đang muốn thi triển pháp thuật đến vô ảnh đi vô tung của hắn.
Dược Thiên Sầu nhàn nhạt cười, nhịn không được nhẹ nhàng hôn lên vùng trán trơn bóng của nàng, hai người tiêu thất ngay tại chỗ...
"Ách..." Con mắt Phí Đức Nam trợn trừng thật lớn, giống như phát hiện quái sự, đầu loạn chuyển nhìn quanh bốn phía, lập tức liền phóng xuất thần thức tìm kiếm chung quanh, đâu còn thấy bóng người. Dù là cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ cũng không khả năng mang theo một người thuấn di a!
Phí Đức Nam đứng ngây ra như khúc gỗ trong vườn thật lâu, cứ như vậy rời khỏi mình rồi? Hắn lại lập tức thở phào nhẹ nhõm, Dược Thiên Sầu đã có thần thông như vậy, nói vậy khi đụng tới nguy hiểm, mang theo Phù Dung bảo mệnh không thành vấn đề, trách không được hắn lại có lòng tin đến như thế, trách không được ngày xưa cả Thanh Nô lão tổ cũng không thể bắt được hắn.
Tuy rằng Phù Dung là nữ nhi của chủ sự trường lão Vạn Phân Viên, nhưng ở tại toàn bộ Phù Tiên Đảo mà nói, nàng rất ít cùng người khác gặp mặt. Sự biến mất của nàng, chỉ sợ đối với toàn bộ Phù Tiên Đảo mà nói, thì cũng chẳng có người nào muốn quan tâm, cũng sẽ không ai để ý tới điểm này. Đương nhiên, ngoại trừ Phí Đức Nam đang sững sờ lúc này, gương mặt giống như có người vừa cắt đi một miếng thịt của hắn, thần tình vô cùng thất lạc...
Dược Thiên Sầu mang theo Phù Dung thuấn di đến một địa phương bí ẩn trong ô Thác Châu, thoáng chạm chân dưới đất lại lần nữa biến mất. Khi xuất hiện đã ở trong một quân doanh vắng vẻ, bên ngoài thanh âm nhân mã đại quy mô thao luyện chém giết vang lên trận trận không dứt.
Dược Thiên Sầu đưa mắt nhìn Phù Dung đang ôm hắn thật chặt, trên mặt nổi lên tia cười xấu xa, buông nàng rạ, sau đó đứng sang một bên. Chỉ thấy trên mặt Phù Dung lập tức dâng lên vẻ bất an, đứng tại chỗ không dám động, hai tay sờ loạn khắp nơi, con mắt vẫn nhắm thật chặt, hiển nhiên nghe theo lời dặn của Dược Thiên Sầu, dù sợ cũng không dám mở mắt ra.
Dược Thiên Sầu không dám làm nàng kinh hãi, vội vã nói: "Được rồi, mở mắt đi!"
Phù Dung vừa mở mắt thì chuyện làm thứ nhất không phải xem hoàn cành bốn
Phía, mà là bước nhanh tới trước tiên nắm chặt cánh tay Dược Thiên Sầu, sau đó mới dám mở to mắt nhìn quanh bốn phía, có chút co quặp bất an hỏi: "Chúng ta đang ở nơi nào vậy?"
"Không cần sợ, đây là một quân doanh tại thế tục, đi, ta mang nàng ra ngoài nhìn." Dược Thiên Sầu kéo tay nàng, lôi nàng xốc lên màn trướng đi ra. Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, cũng bụi bặm bay đầy trời. Đại quân thao luyện không ngừng, áo giập sáng ngời, giáo, tuấn mã chạy chồm, khí thế rộng rãi khổng lồ, rất là đồ sộ. Phù Dung hiếu kỳ nhìn xem tất cả, đây đều là thứ mà cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy qua.
Dược Thiên Sầu tựa như kéo theo một tiểu sủng vật, lôi kéo nàng dạo quanh khắp nơi, nàng liên tục nhìn qua nhìn lại, dường như tất cả đều là không đủ...
Một nữ tử chưa từng bị thế tục ô nhiễm, ở trong quân doanh này, giống như một tinh linh hạ phàm, vô cùng xuất chúng. Nữ tử hơi có tư chất trong tu chân giới, dung mạo cũng đã không kém, huống chi dung mạo siêu việt như Phù Dung. Một đám nam nhân nhịn không được muốn nhìn nàng vài lần, nhưng tướng quân Trụ Quốc trị quân sâm nghiêm, cũng không ai dám làm càn.
Sau khi đi dạo một vòng, Dược Thiên Sầu đưa Phù Dung đi tới đại trướng, phụ tử Thạch Văn Quảng đang trao đổi công việc chợt nhìn thấy Phù Dung đều là sửng sốt, thầm khen một tiếng, nữ tử vô cùng thanh tú mỹ lệ!
Thạch Văn Quảng có chút nghi hoặc hỏi: "Vị cô nương này là?"
"Nữ nhân của ta." Dược Thiên Sầu nhàn nhạt cười nói, lập tức nhìn Thạch Ấn Thiên nói: "Phiền phức thiếu tướng quân gọi vị sư phụ giúp ta dịch dung tới đây, phải khổ cực hắn thêm một lần."
"Tiên sinh khách khí, ta đi ngay." Thạch Ấn Thiên lúc gần đi hướng Phù Dung ôm quyền nói: "Gặp qua phu nhân."
Phù Dung có điểm sợ hãi rụt lui, Dược Thiên Sầu vỗ vỗ tay nàng nói: "Không cần sợ, đều là bằng hữu của ta." Hắn lập tức quay đầu lại nhìn Thạch Ấn Thiên áy náy nói: "Thiếu tướng quân đừng trách, nàng chưa từng hành tẩu trong thế tục, rất sợ phải gặp người khác."
"Không sao." Thạch Ấn Thiên xấu hổ chắp tay, đi ra ngoài.
Thạch Văn Quảng nhìn Phù Dung một lúc, thấy nàng thật thanh thuần, hiền nhiên đúng như lời Dược Thiên Sầu, thực sự chưa từng tiếp xúc người lạ, nên cũng không dùng nhiều nghi thức xẵ giao đối với nàng, lúc này đưa tay nói: "Mời tiên sinh và phu nhân ngồi!"
Dược Thiên Sầu dẫn Phù Dung ngồi xuống một bên, dò hỏi: "Tướng quân chuẩn bị thế nào rồi?"
Thạch Văn Quảng đi tới, ngồi đối diện hai người, trả lời: "Tiên sinh yên tâm, đã an bài thỏa đáng, tiên sinh vừa đi sẽ có người tiếp ứng."
"Tốt!" Dược Thiên Sầu gật đầu. Hiện nay các quốc gia tu chân giới bởi vì khai chiến với Hoa Hạ tu chân giới, phòng thủ biên cảnh rất nghiêm mật, rõ ràng hai bên tu chân giới đều phái cao thủ tọa trấn. Muốn từ không trung bay qua, chỉ sợ không muốn bị phát hiện cũng không phải dễ dàng. Bởi vì mang theo Phù Dung, vì ổn thỏa nên hắn để Thạch Văn Quảng an bài thương đội, cầm theo ngân cầu của hắn, đến lúc đó hắn thuấn di đi qua, tự nhiên sẽ an toàn.
Ờ đây còn đang nói chuyện, Thạch Ấn Thiên đã dẫn vị lão quân sĩ kia đi tới, lúc này Dược Thiên Sầu an bài cho vị lão quân sĩ đo gương mặt cho Phù Dung. Tuy rằng Phù Dung không biết muốn làm gì, nhưng Dược Thiên Sầu an bài như vậy, nàng tự nhiên không có bất luận điều gì phản đối. Sau khi tính toán xong, Dược Thiên Sầu và lão quân sĩ thương lượng hồi lâu, cuối cùng đã xác định cho Phù Dung một bản vẽ thật bình thường.
Thạch Văn Quảng ngồi một bên thực sự không biết nói gì, người này tự làm cho mình vô cùng nổi bật, nhưng lại làm cho nữ nhân của mình thật bình thường, khái! Bất quá ngẫm lại cũng thoải mái, lúc này nếu làm cho một nữ tử có gương mặt quá mức chói mắt, tuyệt đối sẽ là mầm móng chiêu họa...
Bình luận truyện