Tinh Thần Châu
Chương 502: Ôm cây đợi thỏ
Văn Thụy vẻ mặt trắng bệch, im lặng hồi lâu sau, mới nói: "Chẳng lẽ Tất Trường Xuân mãi mãi không có đối thủ hay sao?"
Lộng Trúc vỗ vai hắn thở dài nói: "Ước hẹn Đông Hải năm xưa, Tất Trường Xuân không mời Văn Lan Phong đến tham gia. Nhưng ngươi là người có mặt trong đó, ta cho ngươi biết, năm xưa Tất Trường Xuân căn bản là chưa đem hết toàn lực ra đâu. Bây giờ ngươi quay về, chỉ cần đem trường cảnh trận chiến năm đó kể cho Văn Lan Phong nghe, để hắn biết khó mà lui. Mau đi đi! Chậm chân thì sẽ hối tiếc không cứu vãn nổi đâu."
"Đa tạ tiên sinh điểm giáo." Văn Thụy khom lưng bái thật sâu. Hắn hiểu rõ ràng, dưới tình huống của Văn gia trước mắt, dựa vào tu vi như hắn thì vẫn không đủ để làm cây sào chống đỡ mưa gió được cho Văn gia. Nếu lão tổ vẫn lạc, Văn gia sẽ tai trơng ngập đầu là điều không thể trách khỏi. Văn Thụy cảm tạ xong, mau chóng thuấn di biến mất ngay tại chỗ, trên không trung truyền lại thanh âm phá không mà phi hành bay đi.
Trong sân viện bỗng nhiên trở nên an tĩnhẵ Phù Dung và Trương Bằng tuy rằng không biết rõ nguyên nhân trong đó, nhưng cũng hiểu, nhất định phải là chuyện tình phi thường nan giải. Dược Thiên Sầu lên tiếng hỏi: "Lần này Văn Lan Phong xuất quan, thật là sẽ đi tìm sư phụ ta ganh đua cao thấp sao?"
Trương Bằng toàn thân chấn động, lúc này hắn có ngu ngốc tới đâu thì cũng hiểu được. Sư tổ của mình là một cường giả vô địch thủ, trong lúc nhất thời yên lặng đứng nguyên ở nơi đó, trong lòng cuồng phong gào thét không thôi.
Lộng Trúc lắc đầu cười khổ: "Văn Lan Phong này ta không biết phải khuyên giải hắn như thế nào mới tốt nữa. Rõ ràng là một kì tài ngút trời, thế nhưng lại hãm sâu vào trong lưới tình, ngươi không thể tưởng tượng nổi hắn say mê Lộ Nghiên Thanh đến cái loại tình trạng nào đâu. Vì Lộ Nghiên Thanh, lần này hắn xuất quan, xác định chắc chắn là sẽ tìm sư phụ ngươi phân chia cao thấp một hồi. Nhưng hiện giờ sư phụ ngươi đang trong khoảng thời gian luyện chế linh bảo trọng yếu nhất. Nếu Văn Lan Phong đến gây phiền toái, sư phụ ngươi sợ rằng sẽ không hạ thủ lưu tình nữa đâu."
Dược Thiên Sâu mỉm cười hỏi: "Chăng lẽ Văn Lan Phong đánh không thăng, mà còn không biết quay đầu bỏ chạy ư?"
Lộng Trúc thâm ý nhìn hắn, cảm thán nói: "Ngươi chưa thấy qua, sư phụ ngươi chân chính ra tay là cái trường cảnh gì. Cho nên không biết sư phụ ngươi rốt cuộc có bao nhiêu khủng bố. Chạy sao? Nếu Văn Lan Phong đã chọc giận Tất Trường Xuân, hắn còn có thể chạy đi phương nào?"
Dược Thiên Sầu im lặng tán thành. Quả thực đúng là hắn chưa từng nhìn thấy sư phụ mình đánh nhau bao giờ. Trầm ngâm hồi lâu mới hỏi: "Chẳng lẽ Lộ Nghiên Thanh không biết đi khuyên nhủ hắn sao? Nàng cam tâm tình nguyên để cho hắn đi mạo hiểm
Ư?"
Nghe nói như thế, Lộng Trúc mới nhìn xung quanh một lần, phát hiện ra Tân Lão Tam đã biến mất không còn nhìn thấy tăm hơi bóng dáng, cười khổ nói: "Nếu biết tin tức này, Lộ Nghiên Thanh hẳn là sẽ đi khuyên nhủ! Hy vọng rằng Tân Lão Tam sẽ đem tin tức này truyền về kịp thời."
"Sợ là Văn Lan Phong vừa xuất quan liền trực tiếp chạy đến Yêu Quỷ Vực thôi." Dược Thiên Sầu lầm bầm nói.
"Cho nên ta không thể lưa lại ở đây được nữa, cần phải quay về Yêu Quỷ Vực! Hy vọng có thể ngăn cản được chuyện tình phát sinh lần này." Lộng Trúc đảo mắt nhìn sang Phù Dung nói: "Nha đầu, cùng ta rời đi thôi!"
Phù Dung ngần rạ, hư nhược nói: "Đi đâu cơ."
"Ngươi chưa nói với nàng sao?" Lộng Trúc quay sang nhìn Dược Thiên Sầu chất vấn.
Dược Thiên Sầu ngượng ngùng gãi đầu, đi tới bên cạnh Phù Dung, giải thích: "Phù Dung, là như thế này, nếu nàng muốn theo ta, vậy nàng phải quay về bái kiến sư phụ ta
Một lần. Nàng cùng đi một chuyến với Lộng Trúc tiền bối nhé."
Vừa nói xong, Phù Dung liền nắm lấy tay của hắn, khẩn trương cực điểm hỏi: "Huynh không cần ta nữa sao? Huynh muốn đuổi ta đi ư?"
Dược Thiên Sầu bỗng nhiên cảm thấy tim mình đau nhói, nhưng trên mặt lại dâng lên nụ cười ấm áp. Hắn nhẹ nhàng kéo Phù Dung vào trong lòng, vỗ về tấm lưng nàng, an ủi: "Nha đầu ngốc, ta như thế nào lại không cần nàng! Ta sợ có một ngày nàng sẽ không quan tâm đến ta mà thôi."
"Ta sẽ không như thế, cả đòi này ta đều muốn ở cùng một chỗ với huynh." Phù Dung vùi đầu vào trong lòng hắn. Hai tay nắm chặt bên hông của hắn.
"Hãy nghe ta nói." Dược Thiên Sầu khẽ đầy nàng ra, thần tình nghiêm trang nói: "Ta thân làm đệ tử, nhưng lại không thể ở bên cạnh giữ tròn đạo hiếu với sư phụ. Bản thân ta cảm thấy vô cùng áy náy. Nàng nếu đã là nữ nhân của ta, thì cũng nên thay ta giữ tròn đạo hiếu với sư phụ. Lộng Trúc tiên sinh chính là hảo bằng hữu của người, Lộng Trúc tiên sinh sẽ đưa nàng tới nơi ở của sư phụ. Ta đã giao kèo qua với Lộng Trúc tiên sinh, nếu như có cơ hội, hắn sẽ đưa nàng đến Nam Hải Tử Trúc Lâm, nơi đó có rất nhiều cây trúc màu tím rất đẹp, tới lúc đó ta sẽ đến đón nàng."
Phù Dung thần tình không muốn, nhưng vẫn phải nhẹ giọng cúi đầu nói: "Ta biết rồi."
Lộng Trúc thần tình khó hiểu nhìn Dược Thiên Sầu. Không nghĩ ra, tiểu tử này còn có khuôn mặt dịu dàng như thế. Rõ ràng là sợ nha đầu kia đi theo hắn thì sẽ gặp nguy hiểm mà. Hắn nhịn không được truyền âm nói: "Tiểu tử, đây có tính là lời nói dối thiện chí của ngươi hay không?"
Dược Thiên Sầu chẳng thèm quàn đến hắn, khẽ nâng mặt Phù Dung lên, nhẹ nhàng bóc chiếc mặt nạ da người xuống.
Lộng Trúc thấy vậy nhíu mày, thầm nghĩ, ban đầu ta còn tưởng rằng tiểu tử này có vấn đề về nhãn lực, nguyên lai cũng là một cái tuyệt sắc mỹ nhân, bất quá cũng không xinh đẹp bằng Tử Y nhà ta!
"Được rồi! Hai người các ngươi không cần kéo dài thời gian thêm nữa. Dược Thiên Sầu, trước khi đi ta có mấy lời nhắc nhở ngươi." Lộng Trúc bỗng nhiên nghiêm túc nói.
Dược Thiên Sầu cung kính hành lễ: "Thỉnh tiền bối điểm giáo."
Lời này nghe vào trong tai Lộng Trúc, khiến cho hắn cảm giác toàn thân không được thoải mái. Nói chuyện khách khí tới mức buồn nôn, ánh mắt quét qua Phù Dung ở phía sau Dược Thiên Sầu, nhất thời cũng liền minh bạch rồi. Thời gian tiểu tử này đi cầu người, hắn chuyên môn ra vẻ phi thường đáng thương.
Hiện giờ cũng không phải thời gian tính toán với hắn chuyện này. Lộng Trúc nghiêm túc nói: "Dược Thiên Sầu, ta phải nhắc nhở ngươi. Ngươi không nên chơi đùa ở đây quá lâu. Cao thủ Hóa Thần kỳ không đơn giản như đám tu sĩ bình thường đâu. Tới cảnh giới này, khi đánh nhau đều là lôi phong điện vũ, không phải tu vi như ngươi là có khả năng ngăn cản. Cho nên ngươi vẫn phải tận lực đừng trêu chọc tới bọn hắn. Đừng nghĩ rằng Thanh Hỏa của ngươi đã là lợi hại, đối với Độ Kiếp kỳ còn dùng được, nhưng nếu đụng phải Hóa Thần kỳ, căn bản thứ đó là vô dụng mà thôi. Ngày trước ở Nam Hải ta đã thử qua, Thanh Hỏa của ngươi đối với ta một chút tác dụng cũng đều không có. Chính bản thân ngươi tự thu xếp sao cho ổn thỏa đi."
"Cảm tạ tiền bối chân thành điểm giáo, vãn bối nhất định ghi nhớ trong lòng." Dược Thiên Sầu cung kính khom lưng hành lễ nói.
"Đi thôi" Lộng Trúc dặn dò xong, tùy thời xuất ra quang cầu chân khí bao phủ lấy Phù Dung, nhanh chóng lăng không mà đi. Ngay cả một cái cơ hội cho hai người cáo biệt cũng đều không cấp. Trên không trung đã không còn nhìn thấy bóng người đâu nữa.
Dược Thiên Sầu thu hồi ánh mắt, lầm bầm nói: "Hai cái Hóa Thần kỳ đều đi rồi, tiếp tục sống ở đây cũng chẳng biết có kẻ nào tới làm phiền không nữa."
Trương Bằng nhãn tình sáng lên: "Sư phụ, ta cũng không muốn tham gia cái tràng luận võ kia. Không bằng chúng ta rời khỏi Đại trơng Thành này đi."
Dược Thiên Sầu cười lạnh: "Không vội! Hiện giờ chưa phải thời điểm thích hợp rời đi, mà cũng không thể bỏ qua dễ dàng cho đám người Hoắc Tông mình như thế được."
Lộng Trúc vừa mới nhắc nhở xong, vậy mà hắn đã nói trươc quên sau. Nhẹ nhàng vỗ vai Trương Bằng nói: "Tỷ thí cho tốt, sớm tranh thủ đưa công chúa kia lên giường nhé!"
"Sư phụ, chẳng lẽ ngươi muốn ta làm phò mõ Đại trơng Quốc sao?" Trương Bằng trợn mắt há mồm nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenbathu.net
Dược Thiên Sầu ho khan hai tiếng, diễn cảm nghiêm túc: "Không ai quy định, cùng công chúa lên giường thì nhất thiết phải làm phò mã đi?"
"Thôi ngươi quay về nghỉ ngơi dưỡng sức, ta đi tìm người mời ta uống rượu cái đã." Dược Thiên Sầu thần thần bí bí nói.
Dược Thiên Sầu phân phó xong, chẳng thèm quàn đến Trương Bằng. Nhanh chóng lắc mình chạy ra ngoài cửa lớn của sứ quán. Hắn dáo dác nhìn quanh bốn phía, khiến cho đám thủ vệ canh gác ngoài cửa không khỏi nghi hoặc. Bọn chúng không biết vị khách quý này đang muốn làm gì.
Kì thật Dược Thiên Sầu ở chỗ này chờ người, không phải đợi ai khác mà chính là đợi Tân Lão Tam luôn luôn bám đuôi theo hắn. Dược Thiên Sầu tin tưởng Tân Lão Tam đi theo hắn, tuyệt đối không phải là mời hắn uống rượu suông, mà nhất định là còn có chuyện khác.
Quả nhiên không nằm ngoài sở liệu của Dược Thiên Sầu. Chẳng bao lâu sau, Tân Lão Tam không biết từ chỗ nào chạy ra, nghểnh cổ qua bờ tường sứ quán nhìn vào bên trong, lắc đầu thở dài đi về phía đại môn.
Tân Lão Tam vô cùng buồn chán, ánh mắt nhiễu loạn bốn phía xung quanh. Bỗng dưng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang đứng ở ngoài cửa lớn sứ quán. Ban đầu hắn còn tưởng rằng mình hoa mắt nhìn lầm. Vươn tay xoa mắt, cần thận nhìn kĩ! Cái thân ảnh kia quả nhiên là phi thường giống với khổ người của Dược Thiên Sầu.
Tân Lão Tam nhịn không được đi qua thám thính, vừa ngó đầu nhìn, quả nhiên đúng là Dược Thiên Sầu rồi. Hắn bật cười ha hả nói: "Dược Thiên Sầu, quả đúng là ngươi ah! Ngươi đứng ở ngoài này làm chi?"
Dược Thiên Sầu mắt nhắm mắt mở, tức giận nói: "Phơi nắng không được sao?"
"Phơi nắng?" Tân Lão Tam nhìn sắc trời đang tối dần, bốn phía xung quanh thành đã có nhà treo cao đèn lồng, thì hắn không khỏi cảm thấy sửng sốt. Ngây ra một lúc lâu mới tỉnh ngộ nói: "A! Ta hiểu rồi, có phải ngươi cũng bị Lộng Trúc tiên sinh đuổi ra ngoài hay không?"
Hắn lắc đầu thở dài, theo bản năng sờ vào cổ của mình. Phỏng chừng là đang nhớ tới tràng cảnh lúc trước bị Lộng Trúc thu thập.
Dược Thiên Sầu không đáp, mà vẻ mặt trầm xuống hỏi: "Ngươi lại chạy tới đây làm gì?"
Tân Lão Tam khoát tay cười, kéo Dược Thiên Sầu vừa đi vừa nói: "Đi thôi, ta mời ngươi đi uống hảo tửu."
Dược Thiên Sầu đảo mắt nhìn đông ngó tây, khoan thai nói: "Muốn ta đi bồi ngươi uống rượu, cũng không phải là không thể được. Nhưng bản thân ta thích, khi uống rượu phải có kĩnữ hầu bên người ah!"
Theo sau Dược Thiên Sầu vươn tay chỉ về phía một nhà đèn hồng ở phía cuối đường, đang vọng ra những thanh âm oanh oanh yến yến náo nhiệt vô cùng...
Lộng Trúc vỗ vai hắn thở dài nói: "Ước hẹn Đông Hải năm xưa, Tất Trường Xuân không mời Văn Lan Phong đến tham gia. Nhưng ngươi là người có mặt trong đó, ta cho ngươi biết, năm xưa Tất Trường Xuân căn bản là chưa đem hết toàn lực ra đâu. Bây giờ ngươi quay về, chỉ cần đem trường cảnh trận chiến năm đó kể cho Văn Lan Phong nghe, để hắn biết khó mà lui. Mau đi đi! Chậm chân thì sẽ hối tiếc không cứu vãn nổi đâu."
"Đa tạ tiên sinh điểm giáo." Văn Thụy khom lưng bái thật sâu. Hắn hiểu rõ ràng, dưới tình huống của Văn gia trước mắt, dựa vào tu vi như hắn thì vẫn không đủ để làm cây sào chống đỡ mưa gió được cho Văn gia. Nếu lão tổ vẫn lạc, Văn gia sẽ tai trơng ngập đầu là điều không thể trách khỏi. Văn Thụy cảm tạ xong, mau chóng thuấn di biến mất ngay tại chỗ, trên không trung truyền lại thanh âm phá không mà phi hành bay đi.
Trong sân viện bỗng nhiên trở nên an tĩnhẵ Phù Dung và Trương Bằng tuy rằng không biết rõ nguyên nhân trong đó, nhưng cũng hiểu, nhất định phải là chuyện tình phi thường nan giải. Dược Thiên Sầu lên tiếng hỏi: "Lần này Văn Lan Phong xuất quan, thật là sẽ đi tìm sư phụ ta ganh đua cao thấp sao?"
Trương Bằng toàn thân chấn động, lúc này hắn có ngu ngốc tới đâu thì cũng hiểu được. Sư tổ của mình là một cường giả vô địch thủ, trong lúc nhất thời yên lặng đứng nguyên ở nơi đó, trong lòng cuồng phong gào thét không thôi.
Lộng Trúc lắc đầu cười khổ: "Văn Lan Phong này ta không biết phải khuyên giải hắn như thế nào mới tốt nữa. Rõ ràng là một kì tài ngút trời, thế nhưng lại hãm sâu vào trong lưới tình, ngươi không thể tưởng tượng nổi hắn say mê Lộ Nghiên Thanh đến cái loại tình trạng nào đâu. Vì Lộ Nghiên Thanh, lần này hắn xuất quan, xác định chắc chắn là sẽ tìm sư phụ ngươi phân chia cao thấp một hồi. Nhưng hiện giờ sư phụ ngươi đang trong khoảng thời gian luyện chế linh bảo trọng yếu nhất. Nếu Văn Lan Phong đến gây phiền toái, sư phụ ngươi sợ rằng sẽ không hạ thủ lưu tình nữa đâu."
Dược Thiên Sâu mỉm cười hỏi: "Chăng lẽ Văn Lan Phong đánh không thăng, mà còn không biết quay đầu bỏ chạy ư?"
Lộng Trúc thâm ý nhìn hắn, cảm thán nói: "Ngươi chưa thấy qua, sư phụ ngươi chân chính ra tay là cái trường cảnh gì. Cho nên không biết sư phụ ngươi rốt cuộc có bao nhiêu khủng bố. Chạy sao? Nếu Văn Lan Phong đã chọc giận Tất Trường Xuân, hắn còn có thể chạy đi phương nào?"
Dược Thiên Sầu im lặng tán thành. Quả thực đúng là hắn chưa từng nhìn thấy sư phụ mình đánh nhau bao giờ. Trầm ngâm hồi lâu mới hỏi: "Chẳng lẽ Lộ Nghiên Thanh không biết đi khuyên nhủ hắn sao? Nàng cam tâm tình nguyên để cho hắn đi mạo hiểm
Ư?"
Nghe nói như thế, Lộng Trúc mới nhìn xung quanh một lần, phát hiện ra Tân Lão Tam đã biến mất không còn nhìn thấy tăm hơi bóng dáng, cười khổ nói: "Nếu biết tin tức này, Lộ Nghiên Thanh hẳn là sẽ đi khuyên nhủ! Hy vọng rằng Tân Lão Tam sẽ đem tin tức này truyền về kịp thời."
"Sợ là Văn Lan Phong vừa xuất quan liền trực tiếp chạy đến Yêu Quỷ Vực thôi." Dược Thiên Sầu lầm bầm nói.
"Cho nên ta không thể lưa lại ở đây được nữa, cần phải quay về Yêu Quỷ Vực! Hy vọng có thể ngăn cản được chuyện tình phát sinh lần này." Lộng Trúc đảo mắt nhìn sang Phù Dung nói: "Nha đầu, cùng ta rời đi thôi!"
Phù Dung ngần rạ, hư nhược nói: "Đi đâu cơ."
"Ngươi chưa nói với nàng sao?" Lộng Trúc quay sang nhìn Dược Thiên Sầu chất vấn.
Dược Thiên Sầu ngượng ngùng gãi đầu, đi tới bên cạnh Phù Dung, giải thích: "Phù Dung, là như thế này, nếu nàng muốn theo ta, vậy nàng phải quay về bái kiến sư phụ ta
Một lần. Nàng cùng đi một chuyến với Lộng Trúc tiền bối nhé."
Vừa nói xong, Phù Dung liền nắm lấy tay của hắn, khẩn trương cực điểm hỏi: "Huynh không cần ta nữa sao? Huynh muốn đuổi ta đi ư?"
Dược Thiên Sầu bỗng nhiên cảm thấy tim mình đau nhói, nhưng trên mặt lại dâng lên nụ cười ấm áp. Hắn nhẹ nhàng kéo Phù Dung vào trong lòng, vỗ về tấm lưng nàng, an ủi: "Nha đầu ngốc, ta như thế nào lại không cần nàng! Ta sợ có một ngày nàng sẽ không quan tâm đến ta mà thôi."
"Ta sẽ không như thế, cả đòi này ta đều muốn ở cùng một chỗ với huynh." Phù Dung vùi đầu vào trong lòng hắn. Hai tay nắm chặt bên hông của hắn.
"Hãy nghe ta nói." Dược Thiên Sầu khẽ đầy nàng ra, thần tình nghiêm trang nói: "Ta thân làm đệ tử, nhưng lại không thể ở bên cạnh giữ tròn đạo hiếu với sư phụ. Bản thân ta cảm thấy vô cùng áy náy. Nàng nếu đã là nữ nhân của ta, thì cũng nên thay ta giữ tròn đạo hiếu với sư phụ. Lộng Trúc tiên sinh chính là hảo bằng hữu của người, Lộng Trúc tiên sinh sẽ đưa nàng tới nơi ở của sư phụ. Ta đã giao kèo qua với Lộng Trúc tiên sinh, nếu như có cơ hội, hắn sẽ đưa nàng đến Nam Hải Tử Trúc Lâm, nơi đó có rất nhiều cây trúc màu tím rất đẹp, tới lúc đó ta sẽ đến đón nàng."
Phù Dung thần tình không muốn, nhưng vẫn phải nhẹ giọng cúi đầu nói: "Ta biết rồi."
Lộng Trúc thần tình khó hiểu nhìn Dược Thiên Sầu. Không nghĩ ra, tiểu tử này còn có khuôn mặt dịu dàng như thế. Rõ ràng là sợ nha đầu kia đi theo hắn thì sẽ gặp nguy hiểm mà. Hắn nhịn không được truyền âm nói: "Tiểu tử, đây có tính là lời nói dối thiện chí của ngươi hay không?"
Dược Thiên Sầu chẳng thèm quàn đến hắn, khẽ nâng mặt Phù Dung lên, nhẹ nhàng bóc chiếc mặt nạ da người xuống.
Lộng Trúc thấy vậy nhíu mày, thầm nghĩ, ban đầu ta còn tưởng rằng tiểu tử này có vấn đề về nhãn lực, nguyên lai cũng là một cái tuyệt sắc mỹ nhân, bất quá cũng không xinh đẹp bằng Tử Y nhà ta!
"Được rồi! Hai người các ngươi không cần kéo dài thời gian thêm nữa. Dược Thiên Sầu, trước khi đi ta có mấy lời nhắc nhở ngươi." Lộng Trúc bỗng nhiên nghiêm túc nói.
Dược Thiên Sầu cung kính hành lễ: "Thỉnh tiền bối điểm giáo."
Lời này nghe vào trong tai Lộng Trúc, khiến cho hắn cảm giác toàn thân không được thoải mái. Nói chuyện khách khí tới mức buồn nôn, ánh mắt quét qua Phù Dung ở phía sau Dược Thiên Sầu, nhất thời cũng liền minh bạch rồi. Thời gian tiểu tử này đi cầu người, hắn chuyên môn ra vẻ phi thường đáng thương.
Hiện giờ cũng không phải thời gian tính toán với hắn chuyện này. Lộng Trúc nghiêm túc nói: "Dược Thiên Sầu, ta phải nhắc nhở ngươi. Ngươi không nên chơi đùa ở đây quá lâu. Cao thủ Hóa Thần kỳ không đơn giản như đám tu sĩ bình thường đâu. Tới cảnh giới này, khi đánh nhau đều là lôi phong điện vũ, không phải tu vi như ngươi là có khả năng ngăn cản. Cho nên ngươi vẫn phải tận lực đừng trêu chọc tới bọn hắn. Đừng nghĩ rằng Thanh Hỏa của ngươi đã là lợi hại, đối với Độ Kiếp kỳ còn dùng được, nhưng nếu đụng phải Hóa Thần kỳ, căn bản thứ đó là vô dụng mà thôi. Ngày trước ở Nam Hải ta đã thử qua, Thanh Hỏa của ngươi đối với ta một chút tác dụng cũng đều không có. Chính bản thân ngươi tự thu xếp sao cho ổn thỏa đi."
"Cảm tạ tiền bối chân thành điểm giáo, vãn bối nhất định ghi nhớ trong lòng." Dược Thiên Sầu cung kính khom lưng hành lễ nói.
"Đi thôi" Lộng Trúc dặn dò xong, tùy thời xuất ra quang cầu chân khí bao phủ lấy Phù Dung, nhanh chóng lăng không mà đi. Ngay cả một cái cơ hội cho hai người cáo biệt cũng đều không cấp. Trên không trung đã không còn nhìn thấy bóng người đâu nữa.
Dược Thiên Sầu thu hồi ánh mắt, lầm bầm nói: "Hai cái Hóa Thần kỳ đều đi rồi, tiếp tục sống ở đây cũng chẳng biết có kẻ nào tới làm phiền không nữa."
Trương Bằng nhãn tình sáng lên: "Sư phụ, ta cũng không muốn tham gia cái tràng luận võ kia. Không bằng chúng ta rời khỏi Đại trơng Thành này đi."
Dược Thiên Sầu cười lạnh: "Không vội! Hiện giờ chưa phải thời điểm thích hợp rời đi, mà cũng không thể bỏ qua dễ dàng cho đám người Hoắc Tông mình như thế được."
Lộng Trúc vừa mới nhắc nhở xong, vậy mà hắn đã nói trươc quên sau. Nhẹ nhàng vỗ vai Trương Bằng nói: "Tỷ thí cho tốt, sớm tranh thủ đưa công chúa kia lên giường nhé!"
"Sư phụ, chẳng lẽ ngươi muốn ta làm phò mõ Đại trơng Quốc sao?" Trương Bằng trợn mắt há mồm nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenbathu.net
Dược Thiên Sầu ho khan hai tiếng, diễn cảm nghiêm túc: "Không ai quy định, cùng công chúa lên giường thì nhất thiết phải làm phò mã đi?"
"Thôi ngươi quay về nghỉ ngơi dưỡng sức, ta đi tìm người mời ta uống rượu cái đã." Dược Thiên Sầu thần thần bí bí nói.
Dược Thiên Sầu phân phó xong, chẳng thèm quàn đến Trương Bằng. Nhanh chóng lắc mình chạy ra ngoài cửa lớn của sứ quán. Hắn dáo dác nhìn quanh bốn phía, khiến cho đám thủ vệ canh gác ngoài cửa không khỏi nghi hoặc. Bọn chúng không biết vị khách quý này đang muốn làm gì.
Kì thật Dược Thiên Sầu ở chỗ này chờ người, không phải đợi ai khác mà chính là đợi Tân Lão Tam luôn luôn bám đuôi theo hắn. Dược Thiên Sầu tin tưởng Tân Lão Tam đi theo hắn, tuyệt đối không phải là mời hắn uống rượu suông, mà nhất định là còn có chuyện khác.
Quả nhiên không nằm ngoài sở liệu của Dược Thiên Sầu. Chẳng bao lâu sau, Tân Lão Tam không biết từ chỗ nào chạy ra, nghểnh cổ qua bờ tường sứ quán nhìn vào bên trong, lắc đầu thở dài đi về phía đại môn.
Tân Lão Tam vô cùng buồn chán, ánh mắt nhiễu loạn bốn phía xung quanh. Bỗng dưng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang đứng ở ngoài cửa lớn sứ quán. Ban đầu hắn còn tưởng rằng mình hoa mắt nhìn lầm. Vươn tay xoa mắt, cần thận nhìn kĩ! Cái thân ảnh kia quả nhiên là phi thường giống với khổ người của Dược Thiên Sầu.
Tân Lão Tam nhịn không được đi qua thám thính, vừa ngó đầu nhìn, quả nhiên đúng là Dược Thiên Sầu rồi. Hắn bật cười ha hả nói: "Dược Thiên Sầu, quả đúng là ngươi ah! Ngươi đứng ở ngoài này làm chi?"
Dược Thiên Sầu mắt nhắm mắt mở, tức giận nói: "Phơi nắng không được sao?"
"Phơi nắng?" Tân Lão Tam nhìn sắc trời đang tối dần, bốn phía xung quanh thành đã có nhà treo cao đèn lồng, thì hắn không khỏi cảm thấy sửng sốt. Ngây ra một lúc lâu mới tỉnh ngộ nói: "A! Ta hiểu rồi, có phải ngươi cũng bị Lộng Trúc tiên sinh đuổi ra ngoài hay không?"
Hắn lắc đầu thở dài, theo bản năng sờ vào cổ của mình. Phỏng chừng là đang nhớ tới tràng cảnh lúc trước bị Lộng Trúc thu thập.
Dược Thiên Sầu không đáp, mà vẻ mặt trầm xuống hỏi: "Ngươi lại chạy tới đây làm gì?"
Tân Lão Tam khoát tay cười, kéo Dược Thiên Sầu vừa đi vừa nói: "Đi thôi, ta mời ngươi đi uống hảo tửu."
Dược Thiên Sầu đảo mắt nhìn đông ngó tây, khoan thai nói: "Muốn ta đi bồi ngươi uống rượu, cũng không phải là không thể được. Nhưng bản thân ta thích, khi uống rượu phải có kĩnữ hầu bên người ah!"
Theo sau Dược Thiên Sầu vươn tay chỉ về phía một nhà đèn hồng ở phía cuối đường, đang vọng ra những thanh âm oanh oanh yến yến náo nhiệt vô cùng...
Bình luận truyện