Tinh Thần Châu
Chương 564: Chín cái đầu
Song chưởng thả xuống tới, vẻ mặt phẫn nộ của hắn cũng thu liễm, gương mặt Dược Thiên Sầu trầm như nước, trên mặt không nhìn thấy chút tình tự ba động nào.
Nhẹ nhàng giậm chân, thanh kiếm đạp dưới chân bắn lên, vọt vào trong túi trữ vật.
Hắn lăng không bước chậm, từng bước hướng hai gã bịt mặt tinh thần đang hoảng hốt đi quạ, ánh mắt nhìn hai người, vô cùng tĩnh mịch và trống rỗng, giống như không thấy gì!
Lão giả cụt tay vừa xông vào trong phạm vi khí tức âm trầm kinh khủng, trong ngực cũng chợt run rẩy. Loại khí tức quỷ dị này, dẫn đầu áp chế không phải thân thế người khác, mà là loại áp chế linh hồn cùng tinh thần, mặc cho tu vi ngươi rất cao cũng không thể chống đỡ.
Càng đi tới gần, tinh thần lại càng hoảng hốt. Linh hồn chi hỏa đang không ngừng nao núng, phảng phất tùy thời đều khả năng mất đi, sinh khí trong cơ thể, đang từng tia từng tia bị hút ra ngoài, chỉ còn rót vào tử khí.
Trong lúc hoảng hốt, hồi tưởng lại chuyện cũ ngày xưa, hình như cả đời này hắn chưa từng kinh lịch qua chuyện gì đáng vui vẻ. Nhưng hắn tự mình biết, rõ ràng từng có, nhưng vẫn nghĩ mãi không ra. Duy nhất có thể nhớ lại, là thất bại lần lượt, còn có sự thống khổ và bi thương mỗi lần thất bại. Chuyện cũ khiến kẻ khác khổ sở, không muốn nhớ lại, nhưng lại rõ ràng hiện ra ngay trong đầu ngươi, hình như mới vừa phát sinh.
Thất bại, thống khổ, bi thương, thay phiên liên tục đánh vào tâm linh. Cả cảm giác cảm khái khi còn sống, lại làm người bất lực, cả người dần dần chìm đắm trong một loại tuyệt vọng, càng ngày càng thêm tuyệt vọng. Phảng phất như có một thanh âm đang hô hoán ngươi, muốn ngươi buông tha tất cả gánh nặng, nhắm mắt đi theo nó, giống như lời triệu hoán của tử thần từ trong U Minh!
Khí tức thật tà ác! Lão giả cụt tay kinh hãi, bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, lập tức hành công khắp tay chân kinh mạch, khu trục tử khí xâm nhấp trong cơ thê.
Hắn không dám đến gần thêm chút nữa, càng đi tới gần, càng phát hiện tinh thần ý chí của mình đang dần dần dao động thật lợi hại.
Hắn đứng trên không trung ngoài bốn năm trăm thước, kinh nghi bất định nhìn Dược Thiên Sầu. Hắn thật sự không cách nào tưởng tượng, một người đang còn sống rõ ràng, còn là một gã tu sĩ bừng bừng sinh khí, thế nào lại tản mát ra tử khí tà ác kinh khủng đến như vậy?
Đó chính là người sao? Lão giả cụt tay để tay lên ngực tự hỏi.
Nhiếp Thắng kinh khủng nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu đang đi đến hai gã sư đệ còn đang giằng co trên không trung, hạ tràng của hai gã sư đệ sẽ là gì?
Hậu quả có thể tưởng tượng, lại không dám nói tiếng cứa giúp. Hậu quả tiết lộ bí mật, chỉ sợ sẽ làm Ngưu Hữu Đức tức giận. Nhân vật đáng sợ như vậy, bằng vào khí tức bạo phát đã lợi hại như vậy, nếu động thủ thì còn thế nào?
Tuyệt không thể để cao thủ kinh khủng như vậy trở thành địch nhân của Thiên Hạ thương hội! Trong nháy mắt Nhiếp Thắng liền quyết định bỏ qua hai gã sư đệ, quay đầu lại hướng bốn gã sư đệ gian nan truyền âm nói: "Đi mau! Các ngươi đi mau. Tu vi của Ngưu Hữu Đức sợ rằng còn cao hơn sư phụ mấy trình tự, chúng ta không thể đối phó, mau trở về đem tin tức nói cho sư phụ, để sư phụ mau sớm chuẩn bị."
Bốn người bịt mặt lại đưa mắt nhìn hai người kia, rõ ràng như muốn hỏi, bọn họ làm sao bây giờ?
"Đi mau, không nên tiếp tục do dự, khi Ngưu Hữu Đức còn chưa hạ sát thủ, mau nhanh đi. Nếu chậm, đến lúc đó ai cũng không đi được." Nhiếp Thắng giống như bệnh tâm thần hướng bốn người truyền âm rống giận, nhưng trên mặt còn phải giả ra hình dạng như cừu địch. Trên thực tế, hắn còn đang hoài nghi, bằng tu vi kinh khủng của Ngưu Hữu Đức, bốn người có thể chạy thoát hay không vẫn là một vấn đề.
Bốn người trao đổi ánh mắt, lập tức quay đầu gian nan bay đi, chân nguyên trong cơ
Ữiể lưu chuyển thật chậm chạp, tinh thần lực cũng vô cùng suy yếu, tốc độ phi hành cũng không nhanh.
Dược Thiên Sầu đi tới trước mặt một người bịt mặt, trong đôi mắt hắn bỗng xuất hiện hai đóa hắc sắc hỏa diễm lóng lánh. Con ngươi người bịt mặt kia hoàn toàn trợn trắng, một tia ý thức cuối cùng còn chống lại cũng chợt mê man, cả người "sưu" một tiếng rơi xuống dưới.
Một bàn tay vươn rạ, nắm lấy búi tóc của người nọ, chỉ thấy thân thể người bịt mặt "hô" một tiếng toát ra một đoàn khói trắng, sưu sưu chui vào trong bàn tay đang nắm búi tóc của hắn.
Thân thể người nọ trong nháy mắt biến thành một cỗ thây khô, nhưng cái đầu bị nắm lại vẫn hoàn chỉnh như lúc ban đầu. Thân thể khô quắt nhỏ đi gấp hai lần, lắc lư phất phơ bên dưới cái đầu, tràng diện cực kỳ quý dị!
Dược Thiên Sầu hơi vung tay lên, "hoa" thây khô lập tức bể nát, bột phấn điêu linh bay xuống rừng rậm bên dưới, một cái đầu vẫn còn hoàn chỉnh bị chộp trong bàn tay hắn.
Ánh mắt lão giả cụt tay lóe ra bất định. Hai mắt Nhiếp Thắng cũng trợn trừng đỏ hồng, thần tình rất là phức tạp. Cuối cùng hiện lên thần sắc thống khổ, tuồng kịch này phải trả cái giá thật quá lớn.
Cho tới bây giờ hắn chưa từng nhìn thấy qua thủ đoạn giết người lặng yên không một tiếng động như vậy, giống như hạ bút thành văn dễ dàng lấy đầu người. Nhất là một màn thân thể biến thành khô quắt, làm cho người ta nhìn thấy có chút buồn nôn.
Bốn gã bịt mặt đang phi thân rời đi, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn xung quanh, nhìn thấy một màn kinh hãi trước mắt, cả bốn người cũng không còn dám quay đầu lại, liều mạng bay đi.
Ánh mắt Dược Thiên Sầu nhìn theo bốn người bay xa, có vẻ dị thường lãnh liệt. Hắn hơi nghiêng đầu, từ từ bay tới một người bịt mặt khác, trong hai tròng mắt lại toát ra hắc diễm, lại có khói trắng xuất hiện, thân thể vỡ nát rơi xuống, lại một cái đầu hiện nơi tay.
Bàn tay nắm hai búi tóc trên hai đầu người, gương mặt hắn không chút biểu tình hướng Nhiếp Thắng nhẹ nhàng bay qua.
Nhiếp Thắng cố gắng nén trụ không nhìn hai cái đầu trong tay hắn, run run chắp tay nói: "Tiền bối thần uy, một lần tru địch. Những kẻ chạy thoát kia Thiên Hạ thương hội chúng ta sẽ toàn lực tập nã, sẽ không để cho bọn họ chạy thoát dù là một người. Tiền bối có nên thu liêm khí tức của ngài lại một chút, vãn bối thật sự sập sửa không kiên trì được nữa."
Ba mươi hộ vệ còn dư lại sáu gã, bởi tu vi không cao, đã tiến nhấp trạng thái nửa hôn mê, đang từ từ rơi xuống...
Dược Thiên Sầu quét mắt nhìn mấy người, nhàn nhạt nói: "Tư Không Tuyệt thật đúng là đủ độc, không hổ trong tên có chữ "Tuyệt". Đáng tiếc cho mấy mươi đệ tử trung thành mà tận tâm, đến chết cũng không biết đang xảy ra chuyện gì."
Nhiếp Thắng kinh hãi, làm bộ không giải thích được hỏi: "Tiền bối nói lời này là có ý tứ gì, ta thế nào nghe không hiểu?"
"Nhớ kỹ sau khi xuống phía dưới, đem chân tướng nói cho bọn họ, miễn cho bọn họ chết không nhắm mắt." Dược Thiên Sầu hờ hững nói.
"Tiền bối..." Nhiếp Thắng cảm thấy không ổn, còn muốn giải thích, đã thấy trong hai tròng mắt của đối phương nhìn tới, thiêu đốt hai luồng hắc diễm. Khí tức tuyệt vọng cùng lạnh lẽo vô tận, so với lúc trước phải thừa thụ lớn hơn không biết bao nhiêu lần, trong nháy mắt bao vây quanh hắn, muốn xoay người chạy trốn nhưng cảm giác thân thể không nghe sai khiến, sau đó đại não trống rỗng, không còn biết gì nữa.
Dược Thiên Sầu cầm đầu hắn, lạnh lùng nhìn thi thể hóa thành mành vụn rơi xuống.
Sau đó thân hình chợt lóe, tốc độ càng nhanh thêm vài phần, liên tục sáu đoàn sương trắng nồng đậm bị hắn hút vào bàn tay, lại thêm sáu cái đầu bị hắn lấy xuống tới.
Tổng cộng chúi cái đầu đều đang quấn quýt trong tay hắn.
Đầu của gã Độ Kiếp sơ kỳ, đầu của ba gã Độ Kiếp hậu kỳ, Dược Thiên Sầu quay đầu trành về hướng lão giả cụt tay trên không trung cách đó không xa, hai người nhìn nhau một lúc lâu.
Không cảm thụ được địch ý của đối phương, thân hình Dược Thiên Sầu hướng rừng cây phía dưới bay đi. Rơi xuống dưới, tiện tay ném chúi cái đầu xuống đất. Lại thấy hắn bay chung quanh khu rừng một lần, sau đó thi thể của Phó Xuân và Tần gia Hưng đều được hắn tìm trở về.
Ờ một địa phương bằng phẳng trong khu rừng, hắn tìm một đại thụ, ở hai bên đại thụ "bang bang" bổ ra hai hố sâu. Sau đó song chưởng phân ra hướng hai hố sâu phóng xuất hai luồng vụ khí kim sắc, trong nháy mắt hai hố sâu liền xuất hiện hai kim quan (quan tài vàng) ánh vàng rực rỡ.
Ôm thi thể của hai người, phân ra xếp lại chỉnh tề đặt trong hai kim quan. Kim vụ lập tức khởi lên, đem hai kim quan phong bể thật kín kẽ, không tìm được một khe hở nào. Nơi chính diện ánh vàng rực rỡ có hai phù văn, ghi lại chữ viết Phó Xuân và Tần gia Hưng.
Hắn nhìn hai kim quan, Dược Thiên Sầu thở dài nói: "Xin lỗi các ngươi, ta có thể làm chỉ là những việc này, hai vị huynh đệ, một đường đi hảo!" Dứt lời, huy chưởng, đem bùn đất lấp thành hai gò đất, lại đắp thật cứng rắn.
Sau đó trong tay áo toát ra một thanh sắc phi kiếm, ở trên thân đại thụ giữa hai nấm mồ tước ra một mặt phẳng, thanh mang chớp động, tuyên khắc ra mấy chữ lớn: "Mộng tỉnh hơn thế."
Cũng không biết hắn đang muốn biểu đạt ý tứ gì. Thanh sắc phi kiếm chui vào trong tay áo, sắc mặt Dược Thiên Sầu lạnh lùng nghiêm nghị, không hề quay đầu lại lần nào, dứt khoát xoay người đi tới cách đó không xa, nhấc lên chín cái đầu bay ra khỏi rừng rậm.
Sau khi hắn rời đi không lâu, lão giả cụt tay chui vào rừng đáp xuống. Hắn nhìn quanh bốn phía, ánh mắt rơi vào hai nấm mồ, chậm rãi đi qua, cuối cùng ngẳng đầu nhìn lên mấy chữ lớn trên thân cây, như đang đăm chiêu!
Hội quán Chú Kim thành, nằm trên đường lớn phía nam Chú Kim thành. Xe la xe ngựa nối liền không dứt xuyên toa ra vào, cảnh tượng vô cùng bận rộn. Người làm ăn trong Chú Kim thành đều biết, hội quán này là nơi giao dịch buôn bán lớn nhất vùng này, sinh ý gì đều làm, chỉ cần có thể kiếm tiền.
Hội quán chiếm diện tích cực lớn được tường vây thật cao bao quanh, bên trong hội quán là một dàn kiến trúc liên miên phân thành hai nửa. Phân nửa cực kỳ phồn vinh, phân nửa vô cùng yên tĩnh, người làm ăn thế tục không biết bên kia là địa phương gì, nhiều năm như vậy chưa từng thấy mở ra cho người ngoài. Có người từng muốn từ cửa sau đi vào xem, nhưng thủ vệ không cho tiến, dù cho địa vị hoặc quan hệ của ngươi có lớn, cũng sẽ không cho ngươi đi vào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenbathu.net
Không ai biết, phía trước là địa phương nhằm vào thế tục giới buôn bán, phía sau chỉ làm sinh ý cho tu chân giới, người phàm không thể vào được địa phương này, đây chính là phân hội của Thiên Hạ thương hội danh chấn tu chân giới.
Cửa sau có một con đường trải đá bằng phẳng, vẫn thông hướng khe sâu đối diện ngoài trăm thước. Trong khe sâu kỳ thực cũng không có thứ gì khác, chỉ là địa phương cung cấp cho tu sĩ lên xuống sử dụng, chủ yếu là vì sợ tu sĩ tới lui quá nhiều sẽ làm kinh thế hãi tục, làm người phàm hoảng sợ.
Tu sĩ tới đây làm giao dịch, đại khái đều phải tuân thủ quy định không được quấy nhiễu thế tục giới. Đây cũng là quy định mà tu chân giới cùng nhau tuân thủ. Vô luận đi tới hay rời đi, tất cả mọi người đều dùng khe sâu này di chuyển tới lui.
Bên trong khe sâu, mấy người rời đi, lại mấy người hạ xuống, vốn là địa phương không hề bị kinh nhiễu. Nhưng lúc này lại là một trận rối loạn, người phải đi cũng không đi nữa, đều nhìn một người vừa ngự kiếm hạ xuống. Người không có đặc thù gì, thế nhưng vật cầm trong tay hắn thật có điểm đặc thù, chính là chín cái đầu tóc tai bù xù!
Nhẹ nhàng giậm chân, thanh kiếm đạp dưới chân bắn lên, vọt vào trong túi trữ vật.
Hắn lăng không bước chậm, từng bước hướng hai gã bịt mặt tinh thần đang hoảng hốt đi quạ, ánh mắt nhìn hai người, vô cùng tĩnh mịch và trống rỗng, giống như không thấy gì!
Lão giả cụt tay vừa xông vào trong phạm vi khí tức âm trầm kinh khủng, trong ngực cũng chợt run rẩy. Loại khí tức quỷ dị này, dẫn đầu áp chế không phải thân thế người khác, mà là loại áp chế linh hồn cùng tinh thần, mặc cho tu vi ngươi rất cao cũng không thể chống đỡ.
Càng đi tới gần, tinh thần lại càng hoảng hốt. Linh hồn chi hỏa đang không ngừng nao núng, phảng phất tùy thời đều khả năng mất đi, sinh khí trong cơ thể, đang từng tia từng tia bị hút ra ngoài, chỉ còn rót vào tử khí.
Trong lúc hoảng hốt, hồi tưởng lại chuyện cũ ngày xưa, hình như cả đời này hắn chưa từng kinh lịch qua chuyện gì đáng vui vẻ. Nhưng hắn tự mình biết, rõ ràng từng có, nhưng vẫn nghĩ mãi không ra. Duy nhất có thể nhớ lại, là thất bại lần lượt, còn có sự thống khổ và bi thương mỗi lần thất bại. Chuyện cũ khiến kẻ khác khổ sở, không muốn nhớ lại, nhưng lại rõ ràng hiện ra ngay trong đầu ngươi, hình như mới vừa phát sinh.
Thất bại, thống khổ, bi thương, thay phiên liên tục đánh vào tâm linh. Cả cảm giác cảm khái khi còn sống, lại làm người bất lực, cả người dần dần chìm đắm trong một loại tuyệt vọng, càng ngày càng thêm tuyệt vọng. Phảng phất như có một thanh âm đang hô hoán ngươi, muốn ngươi buông tha tất cả gánh nặng, nhắm mắt đi theo nó, giống như lời triệu hoán của tử thần từ trong U Minh!
Khí tức thật tà ác! Lão giả cụt tay kinh hãi, bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, lập tức hành công khắp tay chân kinh mạch, khu trục tử khí xâm nhấp trong cơ thê.
Hắn không dám đến gần thêm chút nữa, càng đi tới gần, càng phát hiện tinh thần ý chí của mình đang dần dần dao động thật lợi hại.
Hắn đứng trên không trung ngoài bốn năm trăm thước, kinh nghi bất định nhìn Dược Thiên Sầu. Hắn thật sự không cách nào tưởng tượng, một người đang còn sống rõ ràng, còn là một gã tu sĩ bừng bừng sinh khí, thế nào lại tản mát ra tử khí tà ác kinh khủng đến như vậy?
Đó chính là người sao? Lão giả cụt tay để tay lên ngực tự hỏi.
Nhiếp Thắng kinh khủng nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu đang đi đến hai gã sư đệ còn đang giằng co trên không trung, hạ tràng của hai gã sư đệ sẽ là gì?
Hậu quả có thể tưởng tượng, lại không dám nói tiếng cứa giúp. Hậu quả tiết lộ bí mật, chỉ sợ sẽ làm Ngưu Hữu Đức tức giận. Nhân vật đáng sợ như vậy, bằng vào khí tức bạo phát đã lợi hại như vậy, nếu động thủ thì còn thế nào?
Tuyệt không thể để cao thủ kinh khủng như vậy trở thành địch nhân của Thiên Hạ thương hội! Trong nháy mắt Nhiếp Thắng liền quyết định bỏ qua hai gã sư đệ, quay đầu lại hướng bốn gã sư đệ gian nan truyền âm nói: "Đi mau! Các ngươi đi mau. Tu vi của Ngưu Hữu Đức sợ rằng còn cao hơn sư phụ mấy trình tự, chúng ta không thể đối phó, mau trở về đem tin tức nói cho sư phụ, để sư phụ mau sớm chuẩn bị."
Bốn người bịt mặt lại đưa mắt nhìn hai người kia, rõ ràng như muốn hỏi, bọn họ làm sao bây giờ?
"Đi mau, không nên tiếp tục do dự, khi Ngưu Hữu Đức còn chưa hạ sát thủ, mau nhanh đi. Nếu chậm, đến lúc đó ai cũng không đi được." Nhiếp Thắng giống như bệnh tâm thần hướng bốn người truyền âm rống giận, nhưng trên mặt còn phải giả ra hình dạng như cừu địch. Trên thực tế, hắn còn đang hoài nghi, bằng tu vi kinh khủng của Ngưu Hữu Đức, bốn người có thể chạy thoát hay không vẫn là một vấn đề.
Bốn người trao đổi ánh mắt, lập tức quay đầu gian nan bay đi, chân nguyên trong cơ
Ữiể lưu chuyển thật chậm chạp, tinh thần lực cũng vô cùng suy yếu, tốc độ phi hành cũng không nhanh.
Dược Thiên Sầu đi tới trước mặt một người bịt mặt, trong đôi mắt hắn bỗng xuất hiện hai đóa hắc sắc hỏa diễm lóng lánh. Con ngươi người bịt mặt kia hoàn toàn trợn trắng, một tia ý thức cuối cùng còn chống lại cũng chợt mê man, cả người "sưu" một tiếng rơi xuống dưới.
Một bàn tay vươn rạ, nắm lấy búi tóc của người nọ, chỉ thấy thân thể người bịt mặt "hô" một tiếng toát ra một đoàn khói trắng, sưu sưu chui vào trong bàn tay đang nắm búi tóc của hắn.
Thân thể người nọ trong nháy mắt biến thành một cỗ thây khô, nhưng cái đầu bị nắm lại vẫn hoàn chỉnh như lúc ban đầu. Thân thể khô quắt nhỏ đi gấp hai lần, lắc lư phất phơ bên dưới cái đầu, tràng diện cực kỳ quý dị!
Dược Thiên Sầu hơi vung tay lên, "hoa" thây khô lập tức bể nát, bột phấn điêu linh bay xuống rừng rậm bên dưới, một cái đầu vẫn còn hoàn chỉnh bị chộp trong bàn tay hắn.
Ánh mắt lão giả cụt tay lóe ra bất định. Hai mắt Nhiếp Thắng cũng trợn trừng đỏ hồng, thần tình rất là phức tạp. Cuối cùng hiện lên thần sắc thống khổ, tuồng kịch này phải trả cái giá thật quá lớn.
Cho tới bây giờ hắn chưa từng nhìn thấy qua thủ đoạn giết người lặng yên không một tiếng động như vậy, giống như hạ bút thành văn dễ dàng lấy đầu người. Nhất là một màn thân thể biến thành khô quắt, làm cho người ta nhìn thấy có chút buồn nôn.
Bốn gã bịt mặt đang phi thân rời đi, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn xung quanh, nhìn thấy một màn kinh hãi trước mắt, cả bốn người cũng không còn dám quay đầu lại, liều mạng bay đi.
Ánh mắt Dược Thiên Sầu nhìn theo bốn người bay xa, có vẻ dị thường lãnh liệt. Hắn hơi nghiêng đầu, từ từ bay tới một người bịt mặt khác, trong hai tròng mắt lại toát ra hắc diễm, lại có khói trắng xuất hiện, thân thể vỡ nát rơi xuống, lại một cái đầu hiện nơi tay.
Bàn tay nắm hai búi tóc trên hai đầu người, gương mặt hắn không chút biểu tình hướng Nhiếp Thắng nhẹ nhàng bay qua.
Nhiếp Thắng cố gắng nén trụ không nhìn hai cái đầu trong tay hắn, run run chắp tay nói: "Tiền bối thần uy, một lần tru địch. Những kẻ chạy thoát kia Thiên Hạ thương hội chúng ta sẽ toàn lực tập nã, sẽ không để cho bọn họ chạy thoát dù là một người. Tiền bối có nên thu liêm khí tức của ngài lại một chút, vãn bối thật sự sập sửa không kiên trì được nữa."
Ba mươi hộ vệ còn dư lại sáu gã, bởi tu vi không cao, đã tiến nhấp trạng thái nửa hôn mê, đang từ từ rơi xuống...
Dược Thiên Sầu quét mắt nhìn mấy người, nhàn nhạt nói: "Tư Không Tuyệt thật đúng là đủ độc, không hổ trong tên có chữ "Tuyệt". Đáng tiếc cho mấy mươi đệ tử trung thành mà tận tâm, đến chết cũng không biết đang xảy ra chuyện gì."
Nhiếp Thắng kinh hãi, làm bộ không giải thích được hỏi: "Tiền bối nói lời này là có ý tứ gì, ta thế nào nghe không hiểu?"
"Nhớ kỹ sau khi xuống phía dưới, đem chân tướng nói cho bọn họ, miễn cho bọn họ chết không nhắm mắt." Dược Thiên Sầu hờ hững nói.
"Tiền bối..." Nhiếp Thắng cảm thấy không ổn, còn muốn giải thích, đã thấy trong hai tròng mắt của đối phương nhìn tới, thiêu đốt hai luồng hắc diễm. Khí tức tuyệt vọng cùng lạnh lẽo vô tận, so với lúc trước phải thừa thụ lớn hơn không biết bao nhiêu lần, trong nháy mắt bao vây quanh hắn, muốn xoay người chạy trốn nhưng cảm giác thân thể không nghe sai khiến, sau đó đại não trống rỗng, không còn biết gì nữa.
Dược Thiên Sầu cầm đầu hắn, lạnh lùng nhìn thi thể hóa thành mành vụn rơi xuống.
Sau đó thân hình chợt lóe, tốc độ càng nhanh thêm vài phần, liên tục sáu đoàn sương trắng nồng đậm bị hắn hút vào bàn tay, lại thêm sáu cái đầu bị hắn lấy xuống tới.
Tổng cộng chúi cái đầu đều đang quấn quýt trong tay hắn.
Đầu của gã Độ Kiếp sơ kỳ, đầu của ba gã Độ Kiếp hậu kỳ, Dược Thiên Sầu quay đầu trành về hướng lão giả cụt tay trên không trung cách đó không xa, hai người nhìn nhau một lúc lâu.
Không cảm thụ được địch ý của đối phương, thân hình Dược Thiên Sầu hướng rừng cây phía dưới bay đi. Rơi xuống dưới, tiện tay ném chúi cái đầu xuống đất. Lại thấy hắn bay chung quanh khu rừng một lần, sau đó thi thể của Phó Xuân và Tần gia Hưng đều được hắn tìm trở về.
Ờ một địa phương bằng phẳng trong khu rừng, hắn tìm một đại thụ, ở hai bên đại thụ "bang bang" bổ ra hai hố sâu. Sau đó song chưởng phân ra hướng hai hố sâu phóng xuất hai luồng vụ khí kim sắc, trong nháy mắt hai hố sâu liền xuất hiện hai kim quan (quan tài vàng) ánh vàng rực rỡ.
Ôm thi thể của hai người, phân ra xếp lại chỉnh tề đặt trong hai kim quan. Kim vụ lập tức khởi lên, đem hai kim quan phong bể thật kín kẽ, không tìm được một khe hở nào. Nơi chính diện ánh vàng rực rỡ có hai phù văn, ghi lại chữ viết Phó Xuân và Tần gia Hưng.
Hắn nhìn hai kim quan, Dược Thiên Sầu thở dài nói: "Xin lỗi các ngươi, ta có thể làm chỉ là những việc này, hai vị huynh đệ, một đường đi hảo!" Dứt lời, huy chưởng, đem bùn đất lấp thành hai gò đất, lại đắp thật cứng rắn.
Sau đó trong tay áo toát ra một thanh sắc phi kiếm, ở trên thân đại thụ giữa hai nấm mồ tước ra một mặt phẳng, thanh mang chớp động, tuyên khắc ra mấy chữ lớn: "Mộng tỉnh hơn thế."
Cũng không biết hắn đang muốn biểu đạt ý tứ gì. Thanh sắc phi kiếm chui vào trong tay áo, sắc mặt Dược Thiên Sầu lạnh lùng nghiêm nghị, không hề quay đầu lại lần nào, dứt khoát xoay người đi tới cách đó không xa, nhấc lên chín cái đầu bay ra khỏi rừng rậm.
Sau khi hắn rời đi không lâu, lão giả cụt tay chui vào rừng đáp xuống. Hắn nhìn quanh bốn phía, ánh mắt rơi vào hai nấm mồ, chậm rãi đi qua, cuối cùng ngẳng đầu nhìn lên mấy chữ lớn trên thân cây, như đang đăm chiêu!
Hội quán Chú Kim thành, nằm trên đường lớn phía nam Chú Kim thành. Xe la xe ngựa nối liền không dứt xuyên toa ra vào, cảnh tượng vô cùng bận rộn. Người làm ăn trong Chú Kim thành đều biết, hội quán này là nơi giao dịch buôn bán lớn nhất vùng này, sinh ý gì đều làm, chỉ cần có thể kiếm tiền.
Hội quán chiếm diện tích cực lớn được tường vây thật cao bao quanh, bên trong hội quán là một dàn kiến trúc liên miên phân thành hai nửa. Phân nửa cực kỳ phồn vinh, phân nửa vô cùng yên tĩnh, người làm ăn thế tục không biết bên kia là địa phương gì, nhiều năm như vậy chưa từng thấy mở ra cho người ngoài. Có người từng muốn từ cửa sau đi vào xem, nhưng thủ vệ không cho tiến, dù cho địa vị hoặc quan hệ của ngươi có lớn, cũng sẽ không cho ngươi đi vào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenbathu.net
Không ai biết, phía trước là địa phương nhằm vào thế tục giới buôn bán, phía sau chỉ làm sinh ý cho tu chân giới, người phàm không thể vào được địa phương này, đây chính là phân hội của Thiên Hạ thương hội danh chấn tu chân giới.
Cửa sau có một con đường trải đá bằng phẳng, vẫn thông hướng khe sâu đối diện ngoài trăm thước. Trong khe sâu kỳ thực cũng không có thứ gì khác, chỉ là địa phương cung cấp cho tu sĩ lên xuống sử dụng, chủ yếu là vì sợ tu sĩ tới lui quá nhiều sẽ làm kinh thế hãi tục, làm người phàm hoảng sợ.
Tu sĩ tới đây làm giao dịch, đại khái đều phải tuân thủ quy định không được quấy nhiễu thế tục giới. Đây cũng là quy định mà tu chân giới cùng nhau tuân thủ. Vô luận đi tới hay rời đi, tất cả mọi người đều dùng khe sâu này di chuyển tới lui.
Bên trong khe sâu, mấy người rời đi, lại mấy người hạ xuống, vốn là địa phương không hề bị kinh nhiễu. Nhưng lúc này lại là một trận rối loạn, người phải đi cũng không đi nữa, đều nhìn một người vừa ngự kiếm hạ xuống. Người không có đặc thù gì, thế nhưng vật cầm trong tay hắn thật có điểm đặc thù, chính là chín cái đầu tóc tai bù xù!
Bình luận truyện